Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Được rồi, phòng này vẫn còn giữ lại cho ngươi, sau này ngươi hãy ở đó đi, biểu muội.”  

             Trác Uyên mở một cánh cửa, cánh cửa còn phát ra tiếng cọt kẹt, chỉ vào gian phòng chữa thương cho nàng ta lúc trước, bây giờ đã trở thành một gian phòng ngăn nắp sạch sẽ không có một hạt bụi, như vừa trêu đùa vừa nói.  

             Nàng ta nhìn kỹ Trác Uyên, khẽ nhíu mày một cái, trong lòng bỗng dưng cảm thấy ấm áp, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng cảm kích.  

             Đã trải qua những ngày tháng trốn chui trốn lủi màn trời chiếu đất ở bên ngoài, lần thứ hai trở lại nơi nàng ta đã từng yên tâm chữa thương, không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Dường như nơi này chính là gia đình chân chính của nàng ta.  

             Trác Uyên khẽ phất tay, làm ra một tư thế xin mời, để cho nàng ta đi vào, sau đó quay người lại vui vẻ rời đi.  

             Nhìn bóng lưng dần dần biến mất, nàng ta suy nghĩ một chút, đột nhiên kêu lên: “Mấy ngày nay, ta nhìn thấy ngươi và con của ngươi đi chợ du ngoạn.”  

             Trác Uyên đi chậm lại, nhướng mày, quay đầu nhìn về phía nàng ta: “Làm sao, không được sao?”   

             “Ngươi đối với con ngươi… Thật tốt!” Nàng ta nhìn kỹ hắn, yếu ớt nói: “Mười ngày qua, các ngươi du ngoạn khắp nơi trong thành Phi Vân, có thể nhìn ra được, các ngươi thực sự là một đôi phụ tử hòa hợp.”  

             Vẻ mặt Trác Uyên trở nên kỳ quái, lông mày cũng run lên: “Đó là đương nhiên, ta là cha của hắn ta, chuyện này thì có gì sai?”  

             “Thế nhưng ngươi nói ngươi đã vứt bỏ thê tử của ngươi?” Vẻ mặt nàng ta tràn đầy sự nghi ngờ: “Dựa vào sự thân thiết của ngươi đối với con trai, ngươi không giống như một người sẽ làm chuyện đó với mẫu thân của hắn ta.”  

             Trác Uyên không khỏi bật cười một tiếng, híp mắt nói: “Nữ nhân là nữ nhân, con trai là con trai, tại điểm này nam nhân phân chia rất rõ ràng. Ngươi còn trẻ, làm sao có thể hiểu được.”  

             Trác Uyên trợn mắt một cái sau đó rời đi luôn, chẳng qua trong nháy mắt khi hắn rời đi, trong mắt cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ và đau thương, than thở lắc đầu.  

             Hai mắt nàng ta trừng lớn, cảm giác như Trác Uyên đang trêu đùa nàng ta, trong lòng giận giữ, thế nhưng suy nghĩ lại cảm thấy kỳ quái. Thái độ xử sự của Trác Uyên thay đổi thất thường, thay đổi trong chớp mắt, không khỏi khiến cho nàng ta cảm giác hắn rất thần bí, dường như có ẩn tình nào đó ở phía sau.  

             Nghĩ như vậy, nàng ta cũng chưa trở lại gian phòng của mình, mà lại xoay người một cái, đi về phía sau hậu viện.  

             Mặt trăng đã lên cao đỉnh đầu, trăng sáng sao thưa!  

             Trên cái khay bạc dường như đang được ánh trăng sáng chiếu rọi xuống, trước một bàn đá ở hậu viện, Cổ Tam Thông đang chơi một món đồ chơi được điêu khắc bằng gỗ, có vẻ rất hài lòng. Mặc dù hắn ta đã hơn ba trăm tuổi, nhưng tâm tính vẫn như trẻ con.  

             Nhất là mấy ngày nay, Trác Uyên buông bỏ nhiệm vụ, đi du ngoạn khắp thành trì với hắn ta, thực sự khiến cho hắn ta cảm nhận được tình thương của cha, cũng kích thích tính tình ngây thơ chất phác được chôn dấu trong lòng, vô cùng quấn quít lấy Trác Uyên, mua thật nhiều món đồ chơi của những đứa trẻ con bảy, tám tuổi hay chơi.  

             Giờ phuát này, hắn ta đang vui vẻ chơi đùa, chợt nghe thấy một âm thanh xé gió, một bóng dáng xinh đẹp đột nhiên đi đến sau lưng của hắn ta.  

             Trong nháy mắt đó Cổ Tam Thông đã phát hiện, lông mày khẽ run, nhưng lại giả vờ như không phát hiện ra, vẫn tiếp tục nô đùa. Ai bảo Trác Uyên đã yêu cầu hắn ta giả vờ như một đứa trẻ bình thường.  

             “Cổ Tam Thông… Đúng không?”   

             Nàng ta bất giác cười một tiếng, vẻ mặt tươi cười đi đến bên cạnh hắn ta, nhìn món đồ chơi trong tay hắn ta một chút, cả kinh kêu lên: “Oa, thật xinh đẹp, cha ngươi mua cho ngươi?”  

             Cổ Tam Thông lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía nàng ta, từ chối cho ý kiến: “Có chuyện gì thì nói mau, có rắm nhanh thả, không có việc gì thì trở về phòng ngủ ngon.”  

             Ách!  

             Nàng ta nhất thời bị nghẹn, không nói nên lời, da mặt cũng không nhịn được mà kéo mạnh ra, tiểu quỷ bây giờ lại chảnh như vậy hay sao?  

             Không đúng, chắc chắn không hề liên quan gì đến những đứa trẻ khác, gần son thì đỏ, gần mực thì đen, nhất định hắn ta chịu sự ảnh hưởng của cha, lão nương nhịn!  

             Nàng ta đè xuống sự tức giận trong lòng, chỉnh sửa lại khuôn mặt, không khỏi mỉm cười lần thứ hai: “Tam Thông, không thể nói như vậy với tỷ tỷ được, thật không có lễ phép.”  

             “Đối với một nữ nhân vừa rồi còn muốn nâng kiếm làm thịt hai cha con chúng ta, ta cần gì phải có cái rắm lễ phép với ngươi?” Cổ Tam Thông từ chối cho ý kiến.  

             Phụt!  

             Nàng ta tức giận đến mức run rẩy cả người, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.  

             Thực sự cha nào con nấy, hai cha này không có một ai là ôn hòa, tất cả đều kẹp thương đeo gậy, chọc cho người ta tức chết đi được.  

             Có điều chuyện này cũng không sao, tất cả là tại lỗi của cha hắn ta, không có liên quan gì đến trẻ con, lão nương nhịn!  

             Da mặt khẽ kéo căng, nàng ta lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nhìn Cổ Tam Thông nói: “Hài tử, ta chỉ muốn nói chuyện. Tỷ tỷ muốn hỏi ngươi một vấn đề…”  

             “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.” Cổ Tam Thông liếc mắt nhìn nàng ta, cũng không có chút nào phật lòng, nhàn nhạt nói.  

             Lửa giận trong lòng lại bùng lên lần thứ hai, nàng ta cắn chặt răng, cố gắng nuốt xuống, cười ha ha nói: “Ha ha ha… Tiểu hài tử thực sự rất có cá tính. Tỷ tỷ dứt khoát hỏi ngươi, cha ngươi thực sự vứt bỏ mẹ của ngươi?”  

             Cả người Cổ Tam Thông chấn động, không ngừng xoay tròn món đồ chơi trong tay, qua một lúc lâu mới dừng lại, gật đầu, lạnh lùng nói: “Đúng vậy.”  

             Nàng ta không khỏi ngẩn người, trên mặt lộ vẻ thất lạc, quả thực nàng ta không muốn như vậy.  

             “Vậy ngươi có thích mẹ ngươi không?”  

             “Thích.”  

             “Vậy cha của ngươi làm như vậy, ngươi không hận cha ngươi sao?”  

             “Không hận.”  

             “Vì sao?” Nàng ta không khỏi sửng sốt lần thứ hai, ngạc nhiên hỏi.  

             Cổ Tam Thông bỗng dưng trở nên trầm mặc, lẳng lặng bỏ món đồ chơi trong tay xuống, cũng than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Nếu như cha ta kiên trì sống chung một chỗ với mẹ ta, mẹ ta sẽ chết, ngươi nghĩ xem hắn nên làm thế nào?”  

             Cái gì?   

             Cả người nhịn không được chấn động, trong nháy mắt nàng ta trở nên ngây dại.  

             “Tiểu Tam Tử, vẫn còn chơi đùa ở hậu viện làm gì? Tuổi này của ngươi nên đi ngủ rồi!” Đúng lúc này, tiếng hét của Trác Uyên đột ngột vang lên.  

             Cổ Tam Thông cũng không nhìn nàng ta nữa, bỗng nhiên đi đến gian phòng của Trác Uyên: “Cha ta gọi rồi, ta phải trở về.”  

             Nhìn Cổ Tam Thông mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng bóng lưng lại kiên định lạ thường, nàng ta không khỏi ngẩn ngơ. Dường như rất giống cha của hắn ta.  

             Người kia… Không hề bất kham như vẻ bề ngoài…  

             Ở một nơi khác, khi Cổ Tam Thông vào trong phòng, Trác Uyên đã lẳng lặng ngồi ở trước bàn, bất đắc dĩ nhìn hắn ta một cái, chán nản nói: “Nói chuyện nhiều với nữ oa kia làm gì vậy?”  

             “Không có gì, chỉ là không muốn mỗi lần nàng ta nhìn thấy cha lại luôn luôn vô duyên vô cớ mắng chửi.”  

             “Nàng ta thích mắng thì mắng, ngược lại ta cũng không phải là người tốt lành gì, cũng bị mắng không ít.”  

             “Thế nhưng con không muốn nghe có ngươi chửi cha, cha là cha của con.” Cổ Tam Thông hít một hơi thật sâu, chán nản bò lên giường, buồn bã nói: “Trước đây ai mắng cha, con liền đánh người đó, bây giờ cha lại không cho con ra tay, con chỉ không muốn nghe người ta chửi rủa cha.”  

             Trác Uyên nhìn kỹ hắn ta, cả người khẽ chấn động, vui vẻ gật đầu, nhi tử tốt…  

             Sáng sớm ngày hôm sau, Trác Uyên và Cổ Tam Thông trải qua tu luyện cả đêm, tinh thần sảng khoái, mở cửa phòng đi ra ngoài.  

             Vẻ mặt Cổ Tam Thông tràn đầy ý cười, nhìn về phía Trác Uyên nói: “Lão cha, nha đầu kia cũng đã trở về, chúng ta còn cần phải tiếp tục đi chơi đùa nữa không?”  

             “Đương nhiên, chúng ta càng ung dung tự tại càng tốt, ngược lại cá lớn còn chưa mắc câu, ha ha ha…” Trác Uyên gật đầu, không khỏi khẽ cười một tiếng.  

             Nghe được lời này, Cổ Tam Thông cũng vui vẻ, nhất thời tung tăng chạy ra ngoài cửa, hưng phấn như một đứa trẻ.  

             Trác Uyên nhìn thấy vậy, cũng khẽ gật đầu, hưởng thụ khoảnh khắc vui vẻ của phụ tử hiếm có này.  

             Thế nhưng đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp bỗng dưng ngăn ở trước mặt bọn họ, nhìn qua lại chính là nàng ta.  

             Vẻ mặt Trác Uyên nghi hoặc hỏi: “Ngươi muốn làm gì? Ta và Tiểu Tam Tử muốn ra ngoài.”  

             “Vậy thì thật là tốt, mang ta đi.” Nàng ta vui vẻ nói.  

             Trác Uyên cảm nghi hoặc, lông mày khẽ run lên: “Mang ngươi đi? Tại sao?”  

             “Đúng vậy, hai cha con chúng ta đi du ngoạn, dựa vào cái gì mà mang ngươi đi? Mất hứng, hừ!” Cổ Tam Thông cũng nhất thời lộ ra vẻ mặt chê bai, khinh thường bĩu môi.  

             Nàng ta nhìn về phía vẻ mặt đáng yêu đang cau mày của Cổ Tam Thông, làm một cái mặt quỷ, sau đó lại nhìn về phía Trác Uyên, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Làm sao ta biết các ngươi rời khỏi đây có đi thẳng đến Phi Vân Vương Phủ tố giác ta hay không? Cho nên, ta phải giám thị toàn bộ hành trình của các ngươi.”  

             Trác Uyên híp mắt, suy nghĩ một lúc, không khỏi nhếch miệng, gật đầu.  

             “Được, nếu cô nương nguyện ý có thể đi theo hai cha con chúng ta, chỉ cần ngươi không sợ hiểu lầm.”  

             “Hiểu lầm?”  

             Lông mày khẽ run lên, nàng ta cũng không hiểu gì. Nhếch miệng,Trác Uyên lộ ra một nụ cười tà dị…  

             Sau nửa canh giờ…  

             “Ôi! Cố tiên sinh, ngài lại dẫn lệnh lang đi đến đây du ngoạn à, thực sự là một người cha tốt, mười ngày liên tiếp đều ở bên cạnh con mình. Lần này thật tốt, còn dẫn theo cả phu nhân…”  

             “Đúng vậy, tôn phu nhân thực sự là quốc sắc thiên hương, khó trách ngày bình thường vẫn giấu ở trong phủ không ra ngoài, sao hôm nay lại dẫn ra ngoài vậy, ha ha ha…”  

             …  

             Trên đường cái, ba người Trác Uyên vẫn đi dạo như bình thường, bên cạnh bỗng dưng truyền đến từng tiếng hò hét. Trác Uyên chỉ cười nhạt gật đầu, không rảnh để ý.  

             Nàng ta đi ở bên cạnh, trên mặt đầy vẻ ngượng ngùng, đỏ mặt.  

             Rốt cuộc bây giờ nàng ta cũng hiểu hiểu lầm trong lời Trác Uyên nói là gì, không khỏi có chút oán hận nói: “Ngươi… Ngươi tại sao không giải thích với bọn họ một chút, ta không phải là phu nhân ngươi, ta chỉ là biểu muội của ngươi.”  

             “Không có biện pháp giải thích, miệng những người này đều như chạy xe lửa, muốn nói cái gì thì là cái đó, ngươi giải thích cũng vô dụng, ta cũng không muốn để ý đến, chẳng qua chỉ là người trên phố mà thôi.”  

             Trác Uyên mỉm cười, từ chối cho ý kiến, chẳng qua tròng mắt thỉnh thoảng liếc nhìn động tĩnh ở bốn phía. Dựa theo suy đoán của hắn, vài ngày trước cô gái này ẩn náu trong bóng tối, khả năng đồng bạn vẫn chưa phát hiện ra, bây giờ cứ lộ mặt dưới ban ngày đi rêu rao khắp nơi, chắc chắn sẽ có người liên hệ đến.  

             Hơn nữa, cũng bởi vì nguyên nhân này hắn mới tình nguyện dẫn cô gái này ra cửa, dẫn xà xuất động!  

             “Chờ đã, các ngươi là ai?”  

             Nhưng mà, đúng lúc này, một đội tuần tra đi qua, lúc này ngăn bọn họ lại. Nàng ta vừa căng thẳng, muốn chạy, nhất thời bị Trác Uyên kéo lại.  

             Trác Uyên mỉm cười, trấn tĩnh tự nhiên: “Chúng ta là người nhà Cổ gia.”  

             Lấy ra một tờ ngọc giản, kiểm tra kỹ càng, người nọ cũng hiểu rõ, phất phất tay: “Thì ra là Cổ gia mới đến gần đây, Cổ Liệt Uyên, Cổ Tam Thông, Cổ Khinh Yên… Được rồi, các ngươi có thể đi.”  

             Nói xong, đội tuần tra quay người lại, đi đến nơi khác tuần tra.  

             Nàng ta cảm thấy hơi kỳ quái, đội tuần tra dễ dàng bỏ qua như vậy hay sao?  

             Phảng phất như biết rõ suy nghĩ trong lòng của nàng ta, Trác Uyên không khỏi khẽ cười một tiếng: “Ngươi đừng quên rằng, vài ngày trước chúng ta đã được ghi chép rồi, trong ngọc giản có thân phận và tướng mạo của chúng ta. Bây giờ chúng ta đã thực sự trở thành một nhà ba người của thành Phi Vân rồi.”  

             “Vậy mấy ngày nay ta còn chạy trốn làm cái gì, gặp phải bọn họ cứ như chuột thấy mèo vậy.” Nàng ta không khỏi ngẩn người, nhất thời trợn tròn mắt.  

             Không khỏi bật cười một tiếng, Trác Uyên bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Đúng vậy, ta cũng không biết ngươi chạy trốn làm cái gì? Cái này gọi là… Có tật giật mình…”  

eyJpdiI6IjhydTZpckt2UUhZU2FCQmNUK2dqTHc9PSIsInZhbHVlIjoiWmJcL21cLzJNZUE3eDhSUlJPU3Uwd0diZGRoUUdWNUVBcU5YeVY5M3k0MWpMemlSWktmREU5UUY3NUM3U1ZPam9GZkZUXC9QeElYOCtYZk1FNDBGN3o3cDZsc1VKRWQ5QVVOT0h0N1NTdkpERDJDNHB5VFk4QU9VUldKak5PVEZBTXRqd3lieWRCSDMrR21MWDlGbXE2WTFKU3RQS3lHMXVkYUlPMUVqMVo4SURhXC9IXC9mVTNRTDBucGhuYVpRaVlUOTJUUVwvVG1EV1NZcEx3Yk9YYmYyMWk0SXNBeWRXUlFlSDRZSlprTVwvK0VWZFE9IiwibWFjIjoiMTA4MmQxNGIwODViY2E4MTJiOTRlYTViMTEzZTY2YzAzZTMzZjczYzgwY2EwNTZlNjc4YjgzMWIzNzIxYTMxZSJ9
eyJpdiI6ImRkcVAyekl4WXJcL0pvcjBwRDRJSjNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1EcEhsWisyXC9ibVpzaDQ2NUFPMHZrbG1kUGVIakNwRUxSM29Dd0VHKzBLMElpUWZ3eG5TSEtjZXlWSHhFZ1Bxa3NDU1Q1N3drOHh3N2NZNU9lNzZlZXQ1QjFPVkdBXC84TGZ2a2J0ZjBSelhhWDFrNU1wN1o4ZzBmMnFrRjZ6emFkQ2JNVFc0SkRRTGFEcVZUMGNpTXZuUzY5K2kwTVRhSDhRNnRPTWxFNXBTeHk2RVU4ZmFaTmtxb1wvSGp6emFXOEtPeTNcL3lVbklDNXAxYkxyZHFGeHZqQjhSQjBCeTNrdzczWFJ1bTBjQzVSbWc2QUExd2ZySDBTYXQ3WXRjcjhXIiwibWFjIjoiNjg5N2QxNjhlMDg0ZjU3YWQyMzBjZTkxN2RiYjM1MzBkZGNkZWMxZWNmMzBhZDcxMmMzNGMyMjliNTNiZDNiMCJ9

             Bỗng dưng, phụ tử Trác Uyên lại bắt đầu cười nhạo, đến khi nàng ta tức giận đỏ bừng cả mặt mới thôi. Nhưng bọn họ cũng không để ý đến, ở trong một góc phòng u ám, một đôi mắt sáng ngời đang rạng rỡ nhìn chăm chú vào bọn họ.

Ads
';
Advertisement