Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Lão cha, con muốn cái này, còn có cái kia, cái kia nữa…”  

             Ồn ào ầm ĩ trên đường cái, ba người Trác Uyên du lịch, giống như một nhà ba người thực sự đang du ngoạn, tràn đầy vẻ yêu thích. Tính tình trẻ con của Cổ Tam Thông lại nổi lên, thấy đồ vật gì trên phố cũng yêu thích, nhất thời chọn được hơn mười cái.  

             Trác Uyên cũng mang tâm tính thổ hào, không thèm quan tâm chút nào, lập tức lấy ra tinh thạch, tiêu tiền như nước ném cho mấy người bán hàng rong, sảng khoái nói: “Tốt, mua hết, ha ha ha…”  

             “Cảm tạ khách quan! Cảm tạ, cảm tạ…” Những lái buôn kia gặp khách đến cửa, không khỏi đại hỉ.  

             Cổ Tam Thông ôm một đống đồ chơi mới lạ cười tươi như hoa, vẻ mặt dào dạt hạnh phúc. Nàng ta ở bên cạnh nhìn thấy, dường như cũng bị hai cha con lây nhiễm, nét mặt lộ ra vẻ vui cười.  

             “Đồ chơi thổi bằng đường, đồ chơi thổi bằng đường…”  

             Bất chợt, từng tiếng hô trên đường cái vang lên, Cổ Tam Thông vừa quay đầu, hai mắt phát sáng nhìn về phía đồ chơi bằng đường được cắm trên một đống cỏ khô, được một người lão hán khiêng trên đường đang hô lên, không khỏi trừng mắt nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Lão cha, đó là cái gì?”  

             “À, đó là một thứ trông thì ngon mà không dùng được, không cần để ý.” Trác Uyên liếc nhìn về phía xa xa, nhàn nhạt nói.  

             Thế nhưng Cổ Tam Thông nhìn về phía một dàn đồ chơi làm bằng được, hai mắt lóe sáng, trong lòng có chút không nỡ.  

             Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của hắn ta, nàng ta hai mắt tỏa sáng, không khỏi vui vẻ cúi đầu trước mặt hắn ta cười nói: “Tiểu Tam Tử, tỷ tỷ mua cho ngươi có được hay không?”  

             Cổ Tam Thông dừng bước, trầm ngâm suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, trưng cầu ý kiến của hắn.  

             “Ha ha ha… Nha đầu kia ăn không ở không nhà chúng ta, tiêu một chút tiền cũng tốt.”  

             Trác Uyên liếc mắt nhìn nàng ta, không khỏi nhẹ nhàng sờ mũi, cười nói: “Tiểu Tam Tử, đừng khách khí, ngươi muốn cái gì cứ nói, đừng để cho nàng ta tiết kiệm, ăn chết nàng.”  

             Đúng!  

             Cổ Tam Thông gật mạnh đầu, vẻ mặt hưng phấn, sau đó nhìn xung quanh một chút, không chỉ là đồ chơi làm bằng được, mà còn tùy tiện chỉ mấy thứ đồ, sau đó lộ ra nụ cười hồn nhiên, xòe bàn tay nhỏ non nớt về phía nàng ta.  

             Da mặt nàng ta không nhịn được run lên, nàng ta quay đầu hung ác trợn mắt liếc nhìn Trác Uyên, cắn răng nói: “Ta biết ngay mà, tiểu hài tử này đều bị ngươi dạy hư.”  

             “Thế nào, ngươi không mua cho ta? Lừa đảo, hừ!”  

             Trác Uyên từ chối cho ý kiến nghiêng đầu đi, trong lòng cười thầm, sắc mặt Cổ Tam Thông cũng chợt trầm xuống, bĩu môi, vẻ mặt oán trách nhìn về phía nàng ta.  

             Không thể không nói, vẻ mặt Cổ Tam Thông non nớt nhỏ bé, lực sát thương thực sự phi phàm. Nàng ta nhìn khuôn mặt mập mạp trắng trẻo kia, cả trái tim đều sắp bị hòa tan.  

             Được, nàng ta không nhịn được gật đầu, cười rực rỡ nói: “Yên tâm, Tiểu Tam Tử, nhất định tỷ tỷ sẽ mua cho ngươi, mua hết, ha ha ha…”  

             Nàng ta cười khẽ, đứng dậy, đi thẳng đến chỗ tiểu thương, trước khi đi còn quay đầu hung tợn trừng mắt liếc nhìn Trác Uyên, tức giận bĩu môi, không biết có phải giống Cổ Tam Thông hay không, thực sự tức giận hay chỉ đang giả bộ đáng yêu.  

             Trong lòng Trác Uyên cười nhạt, không để ý đến nàng ta, chỉ lôi kéo bàn tay nhỏ của Trác Uyên, nhìn về bốn phía, thưởng thức cảnh đường phố náo nhiệt…  

             “Này, một cái đồ chơi bằng đường bao nhiêu linh thạch…”  

             Vút!  

             Nhưng mà, nàng ta vừa đến trước mặt tiểu thương mở miệng hỏi, cũng chỉ nghe thấy một tiếng xé gió, một bóng đen đã đột ngột che miệng của nàng ta, nhất thời bắt nàng ta đi.  

             Công phu trong nháy mắt, đã biến mất trong đám người, người xung quanh thậm chí còn chưa kịp phát giác, đã biến mất không còn bóng dáng.  

             Tiểu thương vừa nhấc tay, nhìn phía trước trống vắng, trong mắt bất giác lóe lên vẻ nghi hoặc: “Ồ, vừa nãy có người hỏi ta đúng không nhỉ, sao bây giờ lại không có? Chẳng lẽ là ảo giác? Thực sự là kì quái…”  

             Lông mày nhíu chặt lại, tiểu thương nọ nghĩ mãi mà không ra, liền không suy nghĩ thêm nữa, tiếp tục ngẩng cao đầu hò hét: “Đồ chơi làm bằng đường, đồ chơi làm bằng đường, thổi đồ chơi làm bằng đường…”  

             Ô Ô Ô…  

             Ở một nơi khác, trong một góc u ám không có ai đi qua, nàng ta bị một bàn tay to lớn che kín miệng, càng giãy giụa không ngừng, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.  

             Thế nhưng, mặc cho nàng ta giãy giụa như thế nào cũng vô dụng, bởi vì bàn tay kia giống như sắt thép vậy, vô cùng chặt chẽ, căn bản nàng ta không thể tránh thoát được.  

             Bỗng nhiên, trong lòng nàng ta cảm thấy khẩn trương, muốn phóng ra khí thế, liều mạng với đối phương.  

             Bây giờ nàng ta cũng không đoái hoài đến việc che giấu bản thân nữa rồi, dù sao, rất có thể người bắt nàng ta chính là người của Phi Vân Vương Phủ.  

             “Yên Nhi, đừng nhúc nhích, là ta!”  

             Nhưng mà, đúng vào lúc này, dường như hiểu được chuyện nàng ta sắp làm, người nọ cũng trở nên khẩn trương, vội vàng ngăn cản.  

             Kít!  

             Cả người bất động, nàng ta nghe thấy giọng nói quen thuộc này, không khỏi sửng sốt, cả người cũng không phản kháng nữa, sau đó không thể tin nổi quay đầu lại, mà rốt cuộc cánh tay sắt kia cũng thả lỏng ra, đập vào mắt nàng ta là một khuôn mặt anh tuấn.  

             “Ngươi còn chưa chết, biểu ca?”  

             …  

             Trong khoảng thời gian đó, hai cha con Trác Uyên còn đang thưởng thức cảnh đẹp đường phố xung quanh, nhưng một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng cô gái kia, không khỏi đều sửng sốt.  

             “Ồ, sao không thấy nữ nhân kia đâu?”  

             Cổ Tam Thông ngẩn người, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Trác Uyên hỏi: “Chẳng lẽ con đòi hỏi nhiều đồ quá, dọa nàng ta chạy mất?”  

             Phốc!  

             Cả người nhịn không được lảo đảo một chút, Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu cười rộ lên: “Nữ nhân kia có tu vi Hóa Hư Cảnh tầng tám, ở Đông Châu cũng không phải là nhân vật bình thường, mấy cái đồ chơi linh tinh này của ngươi thì tiêu tốn được bao nhiêu linh thạch? Có thể dọa được nàng ta chạy hay sao? Hơn nữa, nếu như nàng ta chạy thì biết chạy trốn đi đâu?”  

             “Đúng vậy, nàng ta đã lang bạt hơn mười ngày qua, chịu nhiều đau khổ, theo lý thuyết thì nàng ta không có can đảm xông pha trong thành Phi Vân một lần nữa mới phải.” Cổ Tam Thông nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, cũng bất chợt cả kinh nói: “Chẳng lẽ nàng ta bị người của Phi Vân Vương Phủ bắt rồi?”  

             Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, từ chối cho ý kiến: “Phi Vân Vương Phủ là người chủ trì ở nơi này, nếu như muốn bắt nàng ta có thể quang minh chính đại phái cao thủ đến vây kín nàng ta là được, cần gì phải lén la lén lút bắt cóc nàng ta? Hơn nữa, nàng ta đi theo nhà chúng ta. Nếu như nàng ta bị bắt, chũng ta cũng sẽ không tránh khỏi liên quan.”   

             “Đó là…”  

             “Sợ rằng… Là đồng bọn của nàng ta.”  

             Trong mắt Cổ Tam Thông còn lóe lên sự nghi hoặc, Trác Uyên cũng khẽ cười một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng, sâu kín nói: “Nhìn nha đầu kia nghênh ngang đi lại trên đường cái dưới ban ngày ban mặt, du ngoạn xung quanh, không chừng đồng bọn của nàng ta cũng phát hiện ra, muốn bắt nàng ta trở về, tra hỏi một phen.”  

             Trong lòng Cổ Tam Thông hiểu rõ gật đầu, nhìn về phía Trác Uyên, không khỏi lộ ra dáng vẻ mập mờ tươi cười: “Lão cha, lần này rốt cuộc cũng câu được con cá lớn rồi.”  

             “Đúng vậy, tuy nhiên những ngày tháng nhàn nhã đi chơi của chúng ta cũng nên dừng lại rồi.”  

             Khóe miệng Trác Uyên khẽ vểnh lên, vui vẻ nói: “Tiểu Tam Tử, hôm nay coi như là ngày cuối cùng chúng ta du ngoạn, chơi sảng khoái đi. Ngươi còn muốn đi đến chỗ nào, lão tía dẫn ngươi đi.”  

             “Tốt, nghe nói ba trăm dặm phía Thành Đông có nhiều thức ăn ngon, hôm hay chúng ta đi ăn hết bốn phương.”  

             “Tiểu tử thối, suốt ngày chỉ biết có ăn thôi…”  

             “Dân dĩ thực vi thiên (Dân lấy cái ăn làm trọng), ha ha ha…”  

             Từng tiếng cười khẽ vang lên, hai cha con Trác Uyên xuất phát đến nơi đó, hưởng thụ ngày tháng cuối cùng được sống bừa bãi trong thành Phi Vân.  

             Mãi đến khi đêm khuya, trăng đã lên đến đỉnh đầu, hai cha con mới thỏa mãn về nhà bọn họ. Nhưng khi bọn họ mới đẩy cửa vào thì hai bàn tay to cũng đột nhiên che miệng của bọn họ từ phía sau, không để cho bọn họ thốt lên một tiếng nào.  

             Ngay sau đó, cửa lớn nhanh chóng bị đóng lại, hai bóng đen áp sát vào hai người, nhanh chóng đi vào bên trong viện, đều là cao thủ Dung Hồn Cảnh.  

             Cổ Tam Thông cả kinh, nắm tay căng thẳng, vừa muốn phản kháng, lại bị ánh mắt của Trác Uyên ngăn cản lại. Hai người liền giãy giụa tượng trưng hai cái qua loa cho xong chuyện, sau đò tùy ý bị hai người kia dẫn đi.  

             Có điều mặc dù hai người chỉ đang giả bộ, mặc dù không phát ra được âm thanh nào nhưng cũng cố gắng tạo nên cảm giác đang liều mạng gào thét, khiến cho mặt đỏ tía tai, phảng phất như đang thực sự sử dụng cả sức lực của bản thân để kêu cứu vậy.  

             Rốt cuộc, hại người bị dẫn đến đại sảnh, mà ở trong nơi ấy đã có hai hàng cao thủ ngồi đó từ lâu, khí thế cao ngút trời, vừa nhìn chính là cường giả Quy Nguyên Cảnh.  

             Mà ngồi ở vị trí chủ vị chính là một vị trung niên nhân, mái tóc có điểm bạc trắng, mặt vuông chữ điền, nhưng trông lại rất hiền lành, cũng là một vị cao thủ Quy Nguyên Cảnh.  

             Nhìn thấy người này, Trác Uyên cũng đã hiểu rõ, cá lớn mà hắn muốn câu, rốt cuộc cũng đã mắc câu toàn bộ rồi.  

             Hai cái bóng đen dẫn hai người Trác Uyên đến đại đường, thấy bọn họ vẫn còn đang giãy giụa kêu cứu, đồng tử trừng lớn, hét lớn: “Đừng con mẹ nó kêu nữa, không ta lấy mạng các ngươi.”  

             Cả người không nhịn được run lên, hai người Trác Uyên dường như đã bị dọa sợ, nhất thời không phát ra tiếng nào, run rẩy gật đầu, ánh mắt nhìn về phía mọi người tràn đầy sợ hãi.  

             “Người ta là chủ, chúng ta là khách, làm sao có thể đối xử với chủ nhân nơi này như vậy được? Hơn nữa, ở đây còn có một đứa trẻ nữa.”  

             Đúng lúc này, người trung niên ở bên trên nhíu mày, phất phất tay, trách mắng: “Còn không mau buông hai người ra, bằng không danh môn vọng tộc vạn năm chúng ta còn ra thể thống gì?”  

             “Rõ, gia chủ.”  

             Hai người kia vội vàng khom người cúi đầu, buông hai người Trác Uyên ra, sau đó khom lưng lui xuống.  

             Khóe miệng nhếch lên một nụ cười hiền hòa, người trung niên kia mỉm cười, nhìn về phía Trác Uyên, vừa muốn mở miệng, nhưng ai ngờ Trác Uyên đã bày ra vẻ mặt đau khổ kêu lên: “Các vị đại gia, chắc chắn các ngươi tìm nhầm người rồi, gần đây ta mới đến từ Tây Châu, không có quen biết gì với vị chủ nhân cũ ở đây. Nếu như các ngươi đến đây để trả thù, làm ơn đừng tìm đến ta, ta vô tội.”  

             “Ha ha ha… Vị tiểu huynh đệ này, nhất định ngươi đã hiểu lầm rồi, không phải chúng ta đến để trả thù…” Người trung niên kia cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói.  

             Thế nhưng còn chưa đợi lão ta nói xong, Trác Uyên lại cả kinh, giả bộ sờ soạng người rồi nói: “Không phải trả thù, chẳng lẽ là đánh cướp? Trời ạ, ta nghe nói trị an của thành Phi Vân rất tốt, tại sao lại có thể như vậy?”  

             Gương mặt không nhịn được bị kéo căng, người trung niên kia không khỏi lảo đạo một cái, trong lòng nghẹn lời.  

             Đánh cướp? Hành vi như bọn đạo chích, còn không bằng trả thù mà.  

eyJpdiI6InY1T212UVZBeFVcL1M1dldxSmRnTk93PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImNHTXc0em51VFBYa1J5MHNodzJaQmprMjZcL05JN2FZZlcyUHg5a2Z2QVU2YXBSTGlmKzNiWlEycmJCbHRkNktpTWxcLzNRSG82UERWcTE5UWRMcFwvdUU2N3ViTGNqeVFVZDNcL0Z3TWplUHI4RWpVMUJiMjZ4VzZQa091Z1QyT25uUG9cLytpa29zQ0oxaGl6eVZOMVFLdVlNUTA4XC9KTm1JR2x3Y3YzZTkrNk1WYXF6K0Z4bE1kd25MZUVFQWVVeVhzSFNHSnJlZVNmYWczTGFNZitqZGZSUFF6N0kyT01hTzROMDNQbkRtWlNLd0RpdkhQQlN2SmQ5SGswRmw3Sm9yTUFyOGdMUXV6QTRcL1c5UmJLT3dGVkpNNXBtQ2FTbXFXV2ZrU0ZiYXZ2VlwvVTB6S1QzeFUwSzFQSGZSNTFEcnk4MEdFMTdRbWhnbFpRVTQwOUFDVEZXWjdnPT0iLCJtYWMiOiIxMGUzMmRmYmExNjc1MjBlOTRmZmQ2ZDhjN2I2ZTYwZGYxYWQ1ZDE2ZWRhOTAxMjZlMTY3MDgzYTM3MzM2NjFhIn0=
eyJpdiI6IjNxRng5d1E2MmxEblFJaFBhVjEzRHc9PSIsInZhbHVlIjoiTFwvcFJBdno4NFJSNEpYOUxoZmd6TnhzeHRDbWc5SWFMNkJ5Mm0zdGxxT2RjWFZxb3owbnlpRjlxRWhxYjROQTNpbTZEcUtseVdqcStBY3ptQnZuVUtOUjEyRHE2TVpmdEhTQjVzTTBQakF4TnMyOTZnZ2JqXC9lQXh6eGxneVg4U0RMbzg5V0xGK3pcL3Z4MHJ0NVM1dzNnUnVLQjFGUndYUnY2QVwvOHJTdnE4aGZDdlc5elNDNWxRVGhcL0hhVWpGWVdxeDNVTGwySURPMktGNDBSVzNLclpoalR4QW44THJQMzh2MHR3TE12SUNhekI1d2pldlRpZlM0VEp5WjY1eHk3dlRSZjNRVTBoRUFkeXFISG4wXC9TNDcyS2krY3lySDZobVJkdUUzQ3VQc2RObjlaUnZQY01SN0xmbExnYW5CbFFHbHlFYW1aUm0ycTF3aE4zYjRmbGd5ZTdWekU2cGgwTVpka0w0YVJDZENFR2RrOHdrUmVDWGVOcVBkOWlQejZWTFhzeW52UWU1YlhiYWZuRUtjNTl1MzlqNDBJNnNOeXU4ZCthd0JWN1pcL0VEVURDNFlXOEx2M1F4WmoxK0VITThEMHZoUEJ0a1YyTWVseVwveGhpXC9tb2ZaWFcwVUZcL2U0SVk2MTdtZmxxZTJnK1E1aW5sQmtWR0ZJYzk2dFAyRmdmWVFZNjZycHFtellCYXg1eUhhaE9yNjhQdW9PcEVsdDlGd0lTV0czcHdFeTUxR0F1UVN4YWpoVlBcL1gxbGZ2SDlwVkVFMWkzc0MzOWxyVUlqY21FTVdRQWN3QmZLODlMaHc0QTlXWUM5SlpsbUZOTmxYYXRNXC90NzZcL1VLaFkrdG5tazM0dmh3REVsTzdFUGVEWFBhTFV0NTEyU0tDXC9XWDJZOXBNOE5GSkJuU01Ua254d05MRUhHS3NZK1VjM1lrRHIyZ2RMaG9UQ05sSnpKY2FmZSs4THdSSkxYTGJBMDlSRDJFTk13Yzd0VTRCUHRua1I2VTFBQ1VnUVA0NEpONE1zZzZEeWFQd2dPS3l1cXY1eE9GOWM0UDRYbjBcL3AzMDVvdDdqK2sxMXJyWit3MnhmbnZYaW1RblhjOCt0cUZcL0d6UmhzcEYzXC8yMk1MekpqVWhBM3hmd2NocTNEeEl0RlE2c284dzJCTU5uXC9jaE1QRHkzbStjNlA1OTVlR1owSjFCQ3JEdG1yaGE4SUNna0h0V0NZNlNnPT0iLCJtYWMiOiJjMjZmMGQ5ZTVmNWI4ZGZiM2QwMGY5MWYyZDgyMzQ0NDRiOWVkNDlhNzc3NDgyNTIwNTc2OTNmYTcxMDMyODE2In0=

             Người nọ còn muốn giải thích, nhưng cũng lại bị Trác Uyên cắt lời lần thứ hai, thảm thiết nói…

Ads
';
Advertisement