Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Khóe miệng nhịn không được mà khẽ giật giật vài cái, người kia nhìn cơ thể của bản thân, rồi lại nhìn sang hai hàng đội ngũ, cười khổ lên tiếng: “Mọi người nói xem, bọn ta trông giống ăn cướp lắm sao?”  

             Nghe thấy vậy, đám người liếc mắt nhìn nhau, đều phì cười một tiếng, lắc lắc đầu!  

             “Gia chủ, ngươi đừng nghe cái tên dân đen này nói xằng nói bậy, một tu giả Thần Chiếu Cảnh tầng năm thì có được bao nhiêu kiến thức trong đầu chứ?”  

             “Đúng vậy đó, gia chủ đừng nghe hắn nói xằng nói bậy, ngươi anh minh thần võ như vậy, đến nửa phần thô bỉ, cường đạo của kẻ cướp còn không có? Chẳng qua là hắn sợ đến nỗi choáng váng cả đầu óc luôn rồi, mới ăn nói linh tinh mà thôi!”  

             “Không sai, không sai…”  

             “Đúng đấy, chuyện là vậy…”  

             Đám người ồn ào, huyên náo mãi không ngớt, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy vẻ chế giễu. Thậm chí, còn có người khinh bỉ bĩu môi, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.  

             “Ôi, sao lại nói như thế được!”  

             Chậm rãi khoát tay áo, người trung niên bề trên là người có đạo lý, nhìn sang Trác Uyên nói tới nói lui: “Cái này gọi là tình ngay lý gian*, chúng ta tự tiện xông vào phòng người khác như thế, bị nghi ngờ cũng là chuyện thường tình thôi. Nhưng mỗi bản thân chúng ta phải có một tấm lòng ngay thẳng, không thể vì chuyện quá gấp gáp, mà phải làm ra cái chuyện kéo bè kéo phái, rủ nhau đi xu nịnh một cách bất đắc dĩ này, trở thành vò đã mẻ không sợ rơi, làm ra chuyện giết người phóng hỏa, trở thành tội đồ lạm sát người vô tội. Nếu như thế, chúng ta có khác gì cái tên Thượng Quan Phi Vân kia không, đấy chính là sỉ nhục của gia tộc chúng ta đấy!”  

             Note: Tình ngay lý gian: cẩn thận tránh bị tình nghi  

             “Xin gia chủ minh xét!”  

             Vù một cái, tất cả mọi người đều đứng dậy cong lưng cúi đầu về hướng người trung niên xa xa kia!  

             Khẽ gật nhẹ đầu, người trung niên kia lại nhìn Trác Uyên thêm lần nữa, cười nói: “Tiểu huynh đệ, thực không dám giấu diếm gì ngươi, lần này, đoàn người bọn ta đến đây, bỗng nhiên lại chạy ra làm phiền đến quý phủ, nhưng thật sự đã không còn cách nào khác nữa rồi, tạm thời bọn ta phải lánh nạn cái đã. Mong rằng, ngươi có thể miễn cưỡng thu nhận, giúp đỡ bọn ta mấy ngày có được không, đại ân đại đức này, bọn ta lấy làm cảm ơn, mãi không quên!”  

             Nói đoạn, người trung niên kia chậm rãi đứng dậy, cúi đầu về hướng Trác Uyên từ xa.  

             Sâu kín liếc mắt quan sát lão ta một cái, Trác Uyên thầm gật đầu, mặc kệ người này có cách làm như nào, thu mua lòng người, mua danh chuộc tiếng, hay đúng thật là có tri thức hiểu lễ nghĩa, hạ mình cầu hiền.  

             Nói tóm lại, làm kẻ bề trên, mà có thể làm được chuyện này, quả thật rất đáng quý, nhưng những người khác thì…  

             Liếc mắt lườm mọi người xung quanh, miệng Trác Uyên méo mó hết cả lên, khoát khoát tay áo, tủi thân đầy bụng, thử dò xét nói: “Ôi đại ca à, dù sao thì ngươi cũng đã kề dao cạnh cổ cha con bọn ta rồi, đừng nói là muốn nhà của ta, coi như ngươi muốn ta lôi phân nhét trở lại, ta cũng phải làm theo thôi!”  

             Phụt!  

             Cơ thể bất giác run run lên, người trung niên kia nhịn không được cười khẽ một tiếng, đám người còn lại nghe thấy vậy, cũng không khỏi mà yên lặng nhoẻn miệng cười.  

             “Tiểu huynh đệ à, không có nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ là bọn ta mượn tạm thôi, sẽ không làm hại đến các ngươi!”  

             “Vậy thì ai có thể chắc chắn được chứ? Mỗi người các ngươi đều mạnh hơn ta rất rất nhiều, chuyện giết ta không phải dễ như bóp chết một con kiến sao?” Trác Uyên bày ra bộ mặt tức giận nhìn về phía đám người này, hắn khịt khịt mũi nói: “Đại ca, ngươi đến từ đâu thế?”  

             “Sao vậy, ngươi còn muốn nghe ngóng xem bọn ta đi đâu à?” Thế nhưng, lời hắn vừa thốt ra, liền có người quát lớn cãi lại, ngay lập tức dọa cho Trác Uyên sợ đến co rụt người lại, ôm chặt Tiểu Tam Tử nép vào một bên.  

             Tức giận trừng mắt nhìn người kia một cái, đuổi hắn ta đi, người trung niên kia cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: “Thật ra cũng không thể không nói, bọn ta đến từ Đông Châu!”  

             “Đông Châu…Ôi!”  

             Lông mày hơi nhíu lại, Trác Uyên suy nghĩ một chút, lại nhịn không được thở dài lên tiếng: “Lúc trước ấy, ở Tây Châu, ta từng bị kẻ thù truy đuổi ráo riết, vốn định đi đường tắt đến Trung Châu, rồi lánh nạn tạm ở bên Đông Châu. Nhưng may thật đấy, ta không đi qua đó. Xem ra, Đông Châu còn chẳng bằng Tây Châu nữa ấy chứ, đến cả đám cao thủ như đại ca còn rơi vào tình trạng như vậy. Thế mới thấy, đúng thật là Đông Châu còn khó mà lăn lộn hơn Trung Châu nhiều!”  

             Phụt!  

             Xuýt chút nữa là phun một ngụm máu ra, người trung niên nhìn về phía Trác Uyên, đã dở khóc dở cười: “Tiểu huynh đệ, lão phu nói cả nửa ngày trời như thế, ngươi vẫn còn tưởng bọn ta là ăn cướp đấy à!”  

             “Không, không dám!”  

             Vội vã khoát khoát tay áo, Trác Uyên một mặt sợ hãi: “Các vị anh hùng, sao ta dám coi các ngươi là ăn cướp được? Chỉ là, mọi người ở tạm, dùng tạm, mượn tạm thôi, sau này có thể trả hay không cũng không quan trọng!”  

             Một đường gân đen nhanh chóng nổi lên trên đầu, người trung niên kia vỗ vỗ trán, bất đắc dĩ cúi thấp đầu, thở dài than ngắn. Không nghĩ tới, lão ta đường đường là một gia chủ của một gia tộc danh môn trọng vọng, lại có ngày bị một tên tiểu quỷ cho rằng là kẻ ác chuyên giết người phóng hỏa, chuyện này mà truyền về Đông Châu, không phải làm cho cười cho mấy tên cao thủ tông môn kia sao, bọn họ mà nghe được chắc cười muốn rụng cả quai hàm xuống luôn quá!  

             Nhưng mà, chưa cần lão ta trở lại Đông Châu, ngay bây giờ, bỗng nhiên một âm thanh cười to như tiếng chuông bạc vang lên. Ngay sau đó, chợt, bóng dáng uyển chuyển, quen thuộc đi ra từ sau nhà chính, cười nhạo một trận nói: “Phụ thân ơi phụ thân à, ta đã nói từ sớm rồi mà, hắn không đáng để ngươi gặp gỡ, làm quen đâu. Hắn là cái loại tiểu nhân mồm miệng độc đoán, bát tự của hắn không hợp với bát tự của một chính nhân quân tử như ngươi. Ngươi xem đi, bản thân ngươi đường đường là cao thủ Quy Nguyên, lại bị hắn chọc tức muốn bốc khói đen lên luôn rồi kìa, hà cớ gì phải làm như vậy chứ, ha ha ha…”  

             Không khỏi sững sờ, hai người Trác Uyên ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt bọn hắn, không phải ai khác, là nữ tử thần bí đã biến mất vào ngày nọ. Mà sau lưng nữ tử ấy, còn có một thiếu niên cao to, anh tuấn đi theo, khuôn mặt hắn ta khôi ngô vô cùng, ánh mắt sắc bén không chút che giấu. Tuổi còn trẻ, mà đã là cao thủ Dung Hồn, nếu ngươi hắn ta ở Tây Châu, nhất định sẽ xảy ra chuyện tranh giành đệ tử giỏi nhất Tây Châu!  

             “Cữu cữu!” Nam tử kia đi đến trước vị trung niên, có chút khom người, cúi đầu xuống, cũng không liếc nhìn Trác Uyên lấy một cái, mà chăm chú nhìn người nữ tử phía sau, một tấc cũng không rời mắt!  

             Khẽ gật đầu một cái, cười cười với người nam tử kia, vị nam nhân trung niên kia không khỏi nhìn sang Trác Uyên thêm lần nữa, chỉ chỉ vào nữ tử kia nói: “Tiểu huynh đệ, đây là nữ nhi của ta, hình như ngươi cũng quen biết nàng ta nhỉ!”  

             Ách…đúng là vậy…  

             Vội vã gật nhẹ đầu, Trác Uyên hoang mang ra mặt, chưa hiểu rõ dụng ý.  

             “Nghe nói…nàng ta là biểu muội của ngươi?”  

             Khóe miệng có hơi cong lên, lộ ra nụ cười quái dị, người trung niên không khỏi cười lớn: “Nếu như vậy, ta thân là phụ thân nàng ta, vậy ta cũng chính là cữu cữu của ngươi rồi. Cữu cữu đến nhà cháu trai làm khách, sao lại tính là ăn cướp trắng trợn được? Nói như vậy, ngươi đã hiểu rồi chứ? Ha ha ha…”  

             Ách!  

             Không khỏi sững sờ, Trác Uyên nhìn chằm chằm lão ta một hồi lâu, lại bất giác bật cười một tiếng.  

             Lão gia hỏa này, đúng thật là người có nguyên tắc rồi, nhưng mà cũng không bảo thủ, lão ta sẵn sàng tìm cho bản thân hạ sách để lần tới lối thoát. Chiếm đoạt phòng người ta, còn kiên quyết nhận thân thích, thú vị đây…  

             “Đại ca à…”  

             “Gọi cữu cữu!”  

             Thở hắt ra một hơi thật dài, Trác Uyên giả bộ làm vẻ mặt không cam tâm tình nguyện, bất đắc dĩ lên tiếng, cũng bị người trung niên kia nghiêm mắt, lập tức mở miệng răn dạy, thật sự xem bản thân là trưởng bối của Trác Uyên.  

             Bất đắc dĩ trợn mắt một cái, bây giờ, Trác Uyên im lặng, không gọi gì hết, vào thẳng chủ đề: "Hai cha con bọn ta khởi hành từ Tây Châu, vừa mới mua trạch viện ở chốn này, liền phát hiện nữ nhi của ngươi trọng thương ngã xuống đất. Ta thân là một luyện đan sư, nên mạng sống của nữ nhi ngươi là do ta cứu. Kết quả mấy ngày trước, đụng phải vương phủ Phi Vân đến kiểm tra, nữ nhi của ngươi uy hiếp ta phải lừa lọc để nàng ta qua ải trót lọt, mà trong tay nàng ta còn có giấy nhà Cổ phủ của ta. Ban đầu, ta thu nhận, giúp đỡ một người thôi đã nguy hiểm như vậy, trong lòng cứ nơm nớp lo sợ không thôi, cũng là ở ké, không có hộ khẩu, nếu như bị điều tra ra được…”   

             “Được rồi, ta hiểu ý của ngươi rồi!”  

             Chậm rãi khoát tay áo, bây giờ, sắc mặt của người trung niên nhân kia đã nghiêm lại một chút, trịnh trọng nói: “Tiểu huynh đệ, lúc trước, bởi vì ta được Yên Nhi kể lại, ngươi có thể mạo hiểm tính mạng mà thu nhận, cứu giúp nàng ta, còn cứu sống nàng ta một mạng, thân là phụ thân, ta cảm kích vô cùng. Nhưng mà, chuyến đi này của bọn ta, liên quan đến tính mạng của hàng vạn sinh linh ở Đông Châu, bắt buộc phải thành công, không thể thất bại. Vì thế, có một số chuyện, tuy ta không muốn phải làm như vậy, nhưng buộc phải thực thi nó. Tòa nhà này của ngươi, nhất định bọn ta phải có được!”  

             “Bởi vì bọn ta thật sự không nghĩ ra được có nơi nào để đặt chân nghỉ ngơi hơn nơi này cả. Ngươi cũng biết rồi đấy, bây giờ ở bên ngoài nguy hiểm vô cùng, thỉnh thoảng, nội thành lại đột ngột tra xét từng cái trạch viện một. Hiện tại, nhân có thân phận của Yên Nhi với ngươi, có địa vị trong trạch viện này rồi, xem như ngươi không muốn phối hợp đi chăng nữa, nàng ta cũng có thể hoàn toàn ngăn lại được đợt kiểm tra phía ngoài!”  

             Lông mày bất giác nhíu lại một cái, Trác Uyên không khỏi hoảng hốt: “Ngươi có ý gì đây, định giết người diệt khẩu sao?”  

             “Không không không, bọn ta chỉ muốn nói, hi vọng các ngươi phối hợp cùng với bọn ta, không nên ép bọn ta phải chó cùng rứt rậu, làm ra chuyện bỉ ổi, vô liêm sỉ!”   

             Vội vã khoát tay áo, người trung niên kia nhìn Trác Uyên, thở dài lên tiếng: “Bọn ta sẽ không làm gì cha con các ngươi đâu, cùng lắm cũng chỉ giam lỏng mà thôi. Chỉ cần chuyện này của bọn ta ổn thỏa, xong xuôi cả rồi, tự khắc sẽ thả các ngươi tự do. Đương nhiên, nếu như các ngươi đồng ý phối hợp, bọn ta cũng sẽ vui vẻ, chung sống bình an vô sự thôi. Dù sao, ngươi cũng là cháu ngoại của ta mà? Ha ha ha…”  

             Sắc mặt có chút do dự, Trác Uyên nhìn Cổ Tam Thông bên cạnh một chút, dường như vì để suy tính cho an toàn của hài tử, mà bất đắc dĩ gật gật đầu: “Thế nhưng, sao ta có thể tin các ngươi, rằng các ngươi sẽ không làm hại đến hai cha con bọn ta?”  

             “Danh dự, ta lấy danh dự của Thượng Quan gia để đảm bảo!”  

             Trong mắt lóe lên một tia sáng, người nam nhân trung niên kia bình tĩnh lên tiếng.  

             Không khỏi giật mình, Trác Uyên nhịn không được kêu to thành tiếng: “Thượng quan gia? Chẳng lẽ các ngươi là thị tộc đứng đầu Đông Châu kia sao, gia tộc Thượng Quan?”  

             “Không sai, lão phu chính là gia chủ Thượng Quan gia, Thượng Quan Phi Hùng!”  

             Lông mày nhíu lại một cái, người trung niên kia hét lớn một tiếng, sau đó, vừa chỉ nữ nhi của mình, vừa chỉ người nam tử trẻ tuổi kia: “Đây là nữ nhi của ta, Thượng Quan Khinh Yên, cháu ngoại của ta, Thượng Quan Ngọc Lâm. Những người ngồi ở đây, đều là trưởng lão cung phụng của Thượng Quan gia ta!”  

             Cơ thể nhịn không được mà mạnh mẽ run rẩy một cái, Trác Uyên không thể tin được, tất cả cao thủ của gia tộc đệ nhất Đông Châu, Thượng Quan gia đều tụ họp tại đây: “Nói như vậy, một trong Cửu Đại Kiếm Vương, chủ nhân Phi Vân Thành, Thượng Quan Phi Vân là ngươi sao…”  

             “Lão ta là đệ đệ của ta!”  

             Khẽ híp mắt lại một cái, Thượng Quan Phi Hùng lại hận đến nghiến răng, nghiến lợi: “Nhưng mà, từ sau khi lão ta phản bội Đông Châu, chăm chăm vào Bất Bại Kiếm Tôn ở Trung Châu, lão phu đã không có người huynh đệ này nữa rồi! Lần này đến đây, cũng chỉ muốn tìm lại chí bảo Đông Châu mà lão ta đã đánh cắp thôi! Tiểu huynh đệ, hi vọng ngươi có thể xem giúp liên minh tứ châu cho bọn ta, mà giúp bọn ta một chút, giúp bọn ta tạm ẩn thân tàng hình đi một quãng thời gian!”  

             Bất giác run run lên, Trác Uyên sâu kín nhìn đôi mắt cơ trí của Thượng Quan Phi Hùng, mạnh mẽ gật đầu một cái: “Cữu cữu yên tâm đi, tất cả mọi người đều là người một nhà, ta nhất định sẽ giúp Thượng Quan gia hoàn thành đại kế lần này!”  

             “Được…Ách, chờ chút đã, ngươi nói cái gì cơ?”  

             Dường như bị cỗ hào khí này làm cho mê muội cả trí óc, Thượng Quan Phi Hùng cũng mạnh mẽ gật gật đầu, kêu to thành tiếng, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, không khỏi sững sờ, nhìn Trác Uyên với vẻ khó hiểu: “Ngươi…Ngươi mới gọi ta là gì?”   

             Nhẹ nhàng vuốt vuốt cái mũi, Trác Uyên cười xòa, chẳng biết xấu hổ nói: “Cữu cữu, không phải ngươi vừa mới nhận ta làm cháu trai ngươi sao, ngươi quên nhanh như thế ư?”  

             Nói đoạn, Trác Uyên còn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Cổ Tam Thông đang ở bên cạnh mình, một mặt đắc chí nói: “Tiểu Tam Tử, sau này chúng ta cũng là danh môn vọng tộc rồi. Chờ sau khi cữu cữu của chúng ta trở về Đông Châu, nếu ai còn dám bắt nạt chúng ta, cứ báo thẳng danh tiếng Thượng Quan gia, để ta xem, còn ai dám xúc phạm với người có quyền có thế? Cuối cùng, ta cũng không cần phải trải qua thời kỳ lang bạt giang hồ nữa rồi, ha ha ha…”  

eyJpdiI6IndBQ3hkQXlEMVBoYzJCYWEyUHRydEE9PSIsInZhbHVlIjoiaFFIVFpwTUxQdUZobXF2V2t5bDJMcXFoYWF1NmZIZGo3RjFobzlGdDBEM2p6RWE3QWtYOXJtQURCRERGSWR1dUdHWWF0RjdISnBQQkVcL3hiRjlpZ3BJcEFONU9seHBEXC9UeFN1QXphRGpwUnZEZWNxRFFoN2NKaDR0d01GemRRbTZraXZRMHpWS1NxK21uYm1zdWYwUXF3dkt3N3YxMUNnNk9yQkViUTlGYXlQY0pIQ0JyWGZxd1NoY2hVXC9LR3laaXpwOGs1YVdrMWlYQms4WEQ3NUVZVitERXY3ZEpTbFwvdHg1UUV0SmkrN1liS2t3RTN4b1JIYkdlMG5ObW9QOHBCUTQrSE1OZ3Vma2ZEemk3dWZlOCtzdmhBQTQ3d1wvRDV0OXhFQ2VXYTVlWXRxc3daUFVMUzNhMThRbnJIN0x4NnZpREFWRXZxMng2ajd6eGJibTBQZUlaSVwvMVJGNzlQUW5HQVE2anpiZ3NPNXlRTTBhYjRybHE1Y1ZUdU1VS3ZkdDhmcysrbnprbFc4aEtuNFJBbUJrcjFrdStWak44eEQwejJUR21jYmRcL2t6MndrWndLQnh6ODY0MWUxVFwvUXBuS3BnSnA3TlpXanhnNHFnMG1yNUl5Z1VpSitcLys0MUo0bUUwczVES1pnTUJTWlpuNUE2VzdZWGZMU2VCeldNOUJ1SkZNRnhBZEFEeDZiOFRqNFdPWkFJSytrWnQ1VVwvc2h5dmFiOXcwYnhjT1ZZXC9KOGFYZ2x0NUxSXC9sSjVLcWNoMHhmU2VPKzhvdGpCb29YZ3ZpSkt0V1F2R1FzXC9YUzVhMWdPTHNURStrOFhoQUtLcVVHMkdrS05iWVpYd1J0Z25VQnBoSXZZb0Z4cEdpc1wvUCsyMDUyeTZZTlZwQ0dBMWE5STE3bFlQWlBXWUdjMmdLOXRyOVcrdXA0eml3SEl6cyIsIm1hYyI6ImNmNjIwMTNiOTcxNTBjZDZlNjkzNWIxYmRiNTkxZWU0ZWEzNTNjNThiODQ4YzNiZTNjZjNjZTQxNGRhZmE2NDQifQ==
eyJpdiI6IlRyNDRmOG13a2s0eTR0MjZYMXM2RXc9PSIsInZhbHVlIjoiNHJ0M0NtRW5PM1M2Tk8yZklvNGF5d1hNUHdHVUdTSEd4d3dBZkpuSlNRU2k2cnN6bHREZ3NGTnpVS2VWalFsOWdqQTE0T1NwWEs2RWFicE9oY2hlVjI4cWkwaStxdHE0VUxPMDl3VjNKeWhvcTgzeFVvRk96QjFDQXBZOTVNR2hUMzJ5UFNIVGZhQkpFWlNnY2ZnclR5U2hKVGpUVWJcL3U5OHdLZUtLY0UrOE9WbnV5SUQwSE1DTE1iMWprdXg5cHlOYTZLdm4rdm4wVXpnZU5YXC9Ma0YzSUxNYUluZDFyUGpNTXg2U0t6Y1dsUkhMcG9ZNlhGZHpSOUNKUjNaUTNGVFlUVTlWY3B1SEoxaTcxRmZCUzYzOEN0Z1ZjNDA5Y2owektLa0thOWZFbmh1cTZYdSs0MVwvdUFVUXNsSUZkem5Ceno2bkxuMXJoaVhIUUUrYlg3T21NUG5hNlQ3bGQzek1cL2lDMmxKVmNYQT0iLCJtYWMiOiIwY2Q3OWVjOWU2YTBjYzcxMTUyN2ExOWE3NDIwNWFkNTM5Y2YwMjNkZjU3ZDZlMmRmOWFmNjYzNzBhMTY5MzIwIn0=

             Cái quái gì vậy, mới nãy thôi, hai cha con này còn giữ khư khư bộ dạng chết nhát, sợ phiền phức dính thân, mà bây giờ, thoáng chốc lại thay đổi thành dạng ôm đùi, cũng mặt dày mày dạn quá đi mất…

Ads
';
Advertisement