Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Các vị tiền bối, buổi sáng tốt lành, ha ha ha…”  

             Mới sáng sớm, Trác Uyên đã mang theo Tiểu Tam Tử đi tới trước cửa, nhưng bọn họ còn chưa đặt chân vào trong, cơ thể đã tự động dừng lại, liếc mắt nhìn nhau, không khỏi nở rộ nụ cười nịnh nọt, thản nhiên lên tiếng.  

             Hóa ra là bởi bây giờ, trước cửa lớn đã có hai bóng người to lớn, đều là cao thủ Dung Hồn Cảnh trấn giữ, khí thế lực lưỡng cuồn cuộn, tỏa ra không ngừng.  

             Lạnh lùng lườm bọn họ một cái, đúng lúc bọn họ đi đến trước cửa, bỗng nhiên hai tên đại hán kia vung tay lên, chồng lên nhau cản đường đi của hai người.  

             Không khỏi sững sờ, Trác Uyên không hiểu chuyện gì nhìn về phía bọn họ, nhưng nhận lại, chỉ là nụ cười lạnh của một trong hai vị đại hán, hắn ta khinh thường nói: “Xin lỗi, Cổ tiên sinh, bây giờ ngươi là cháu trai của gia chủ. Vì để đảm bảo an toàn cho ngươi, thì ngươi không nên đi ra ngoài đâu!”  

             “À à…hóa ra là thế, bây giờ thân phận của ta cũng đã đổi rồi nhỉ, quý như vàng như bạc đúng không, ha ha ha…”  

             Cơ thể có hơi ngưng lại, Trác Uyên không khỏi run lên một cái, nở nụ cười gượng gạo: “Các ngươi suy nghĩ cho cha con ta nhiều như thế, là đảm bảo an toàn cho bọn ta đúng chứ. Ha ha ha, vậy thì vất vả cho các ngươi rồi!”  

             Trác Uyên cúi đầu, khom lưng, nở nụ cười sáng loáng một trận chán chê, rồi mang Tiểu Tam Tử lùi dần về sau, sau đó quay hẳn người rời đi, không nghĩ đến chuyện bước ra cửa lớn nữa.  

             Hai vị đại hán liếc liếc bóng dáng hai cha con dần biến mất, nhìn nhau, bất giác đồng thanh nhếch mép khinh bỉ, cười nhạo một trận.  

             Sắc mặt có hơi trầm xuống, hai người không có cách nào rời khỏi cửa nhà nửa bước, chầm chậm tiến vào trong hậu viện, Cổ Tam Thông nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng liên tục: “Lũ khốn kiếp này, đúng là tu hú chiếm tổ chim khách mà, dám giam lỏng chúng ta luôn cơ đấy, hừ!”  

             “Nghĩ thoáng chút nào Tiểu Tam Tử, không phải ta đã nói với con từ sớm rồi sao? Hôm qua, là ngày tiêu dao, tự tại cuối cùng của chúng ta đấy!”  

             Khóe miệng khẽ nở nụ cười tà ác, Trác Uyên mở miệng yếu ớt nói: “Nhưng mà như vậy thì vừa lúc thật, bọn họ cấm túc chúng ta, vậy thì chúng ta gặp dịp rồi, cứ ở lại mà giám sát nhất cử nhất động của bọn họ thôi. Đợi bọn họ có hành động, sau khi sống mái một phen với vương phủ Phi Vân thì chúng ta ngư ông đắc lợi, hoàn thành nhiệm vụ của mình!”  

             Khẽ gật gật đầu, Cổ Tam Thông tỏ vẻ bản thân đã hiểu, nhưng vẫn có chút tức không nuốt trôi nổi, thở dài nói: “Ôi, chỉ là đám rùa đen rụt đầu này, biết đến lúc nào mới chịu hành động chứ, chúng ta phải bị giam lỏng đến bao giờ đây?”  

             “Ha ha ha…yên tâm đi, đám người này chịu không được bao lâu nữa đâu. Ở nơi này, bọn họ chần chờ thêm một giây là nguy hiểm lại đến gần hơn một giây. Bọn họ còn muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà về nhà hơn cả chúng ta đấy!”  

             Không khỏi bật cười xoa xoa đầu Cổ Tam Thông, trong mắt Trác Uyên xẹt qua một tia sáng, dường như đã dự tính được hết mọi chuyện, tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, cười nhạt nói: “Bây giờ, điều mà chúng ta nên làm là chỉ có chờ, chờ, và chờ!”  

             Giương mắt liếc nhìn hắn, Cổ Tam Thông bất đắc dĩ gật gật đầu.  

             Được lắm, chúng ta lại tiếp tục tù nhân thôi, dẫu sao thì ở Thiên Vũ cũng đâu có khác là bao…  

             “Ôi, các ngươi mới đi đâu về sao?”  

             Nhưng, đúng lúc này, khi hai người Trác Uyên mới đi từ cửa lớn về, tiếng cười khẽ trong như chuông bạc vang lên, vọng vào trong tai hai người. Không cần phải nói, nghe được âm thanh quen thuộc này, hai người đã đoán ra được ngay, người tới là vị đại tiểu thư kia.  

             Quả nhiên, một làn gió thơm nhẹ thổi qua, bóng dáng Thượng Quan Khinh Yên liền xuất hiện trước mặt bọn họ. Khi mới thấy Cổ Tam Thông, liền nhịn không được mà nhào qua ôm lấy, bóp bóp, véo véo khuôn mặt non nớt của hắn ta, cười nói: “Tiểu Tam Tử, đêm hôm qua có nhớ cô cô của ngươi không đó?”  

             Bất đắc dĩ trợn trắng mắt, Trác Uyên từ chối cho ý kiến trước câu hỏi của nha đầu này, mới một đêm không gặp thôi mà, cũng có phải xa cách thiên thu đâu, đến người thân còn không thèm nhớ ấy chứ!  

             Hơn nữa, ngươi có thân thiết gì với Tiểu Tam Tử đâu, có quỷ mới nhớ ngươi ấy!  

             Quả nhiên, Cổ Tam Thông cũng có suy nghĩ như vậy, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, nhẹ mở miệng nhỏ: "Có quỷ mới nhớ ngươi á!"  

             Ách!  

             Khuôn mặt nhịn không được mà nhăn nhó cả lại, Thượng Quan Khinh Yên liền đơ cả người ra, vẻ cười khổ hiện rõ trên mặt: “Tiểu Tam Tử à, ngươi…vẫn cá tính như ngày nào ha!”  

             “Mau thả ta ra, ta muốn về ngủ tiếp, đang ngủ ngon!” Bất giác hừ nhẹ một tiếng, Cổ Tam Thông còn không thèm nhìn nàng ta, nghiêng đầu quay mặt đi, lạnh như băng nói.  

             Không khỏi sững sờ, Thượng Quan Khinh Yên cảm thấy kì lạ vô cùng, sao mà thái độ của đứa nhỏ này lạnh nhạt với nàng ta quá vậy, còn tức giận nữa, đây là giận ai chứ?  

             Khuôn mặt nàng ta mơ màng vô cùng, không hiểu chuyện gì xảy ra liếc nhìn Trác Uyên, Trác Uyên cũng bất đắc dĩ bật cười một tiếng, lúng túng nói: “Ách, ngươi đừng để ý làm gì, tính tình của tiểu hài tử lại phát tác ấy mà. Lúc nãy, ta đồng ý dẫn hắn ta ra ngoài chơi, kết quả…Ha ha, ngươi cũng biết rồi đó, thân phận của ta thay đổi rồi, người quý tộc lo cho an toàn của ta, nên đề nghị ta tốt nhất vẫn nên ở yên trong phòng, cho nên đứa nhỏ này mới…”  

             “Cái gì cơ, ngươi nói bọn họ giam lỏng các ngươi á?”  

             Tròng mắt bất giác trừng lớn một cái, Thượng Quan Khinh Yên tức giận vô cùng: “Đây là nhà của các ngươi mà, bọn ta ở nhờ nhà các ngươi, tức đã nợ các ngươi một ân tình rồi, sao bọn họ có thể làm chuyện như vậy chứ, đây há chẳng phải là tu hú chiếm tổ chim khách sao? Hừ, sao Thượng Quan gia bọn ta lại có loại người mặt dạn mày dày như thế được? Tiểu Tam Tử đừng giận nhé, hôm nay cô cô nhất định sẽ dẫn ngươi ra ngoài!”  

             Nói đoạn, sắc mặt Thượng Quan Khinh Yên đã lạnh tanh, hùng hùng hổ hổ ôm Cổ Tam Thông đi ra phía cổng lớn, mắt phượng hàm sát*!  

             Note: Hàm sát: ý chỉ không vội cười, cũng không vội phát tiết, đang cố gắng đè nén cảm xúc lại vào lòng.  

             Nhẹ liếc mắt nhìn nàng ta, Trác Uyên không khỏi nhoẻn miệng cười tươi, lộ ra nụ cười tàn ác, xem náo nhiệt thì không chê chuyện lớn, cũng vội vội vàng vàng đuổi theo!  

             “Tiểu thư!”  

             Thái độ hoàn toàn khác hẳn so với lúc trước, hai vị đại hán thấy Thượng Quan Khinh Yên đi tới, không khỏi vội vã khom người, cung kính bái nói.  

             Tức giận lườm bọn họ một cái, Thượng Quan Khinh Yên mắng ầm lên: “Các ngươi làm cái quái gì vậy hả, nơi này là Cổ phủ, các ngươi dựa vào đâu mà hạn chế hoạt động của hai cha con Cổ gia chứ? Chẳng lẽ các ngươi muốn làm quân cướp bóc sao, muốn cưỡng chiếm lấy nhà của người ta hả? Thượng Quan gia chúng ta, lấy lễ nghĩa liêm sỉ đặt làm tiền đề, các ngươi quên hết rồi sao?”  

             “Tiểu thư thứ tội, chuyện này. . .”  

             Vội vàng khom người cúi đầu, hai người liếc nhìn nhau, lại có hơi khó xử nói: “Đây là ý của gia chủ, bọn ta cũng chỉ phụng mệnh, nghe theo mà làm nhiệm vụ của bản thân thôi ạ!”  

             Lông mày nhịn không được mà nhíu lại, Thượng Quan Khinh Yên không khỏi giật mình: “Cha ta? Làm sao có thể thế được, hôm qua cha ta còn dặn các ngươi đối xử thật tốt với cha con bọn họ mà, thậm chí còn nhận làm cháu trai…”  

             “Ách vâng vâng vâng, đại khái cũng là bởi vì gia chủ thương yêu người biểu thiếu gia này quá thôi ạ, sợ hắn xảy ra chuyện gì bất trắc, mới không muốn để hắn đi ra ngoài. Dù sao thì bây giờ, tình hình ở bên ngoài cũng đâu được thái bình…”  

             “Nói bậy!”  

             Hai người kia vội vàng giải thích một trận, cũng bị Thượng Quan Khinh Yên ngắt ngang lời nói: "Đừng tưởng rằng bản tiểu thư không biết chuyện gì xảy ra ở đây nhé, bọn họ không thân không quen với Thượng Quan gia đến mức phải làm như vậy, ở Phi Vân Thành này có thể gặp chuyện gì được chứ? Chỉ là các ngươi muốn giam lỏng bọn họ mà thôi. Hừ, các ngươi đều được ta dẫn tới đây, bây giờ dám làm ra loại chuyện này, nói không chừng, bản tiểu thư ta đây còn phải làm chỗ dựa cho chủ nhân chân chính của căn nhà này cơ đấy. Tránh ra hết cho ta, hôm nay, bản tiểu thư nhất định phải mang Tiểu Tam Tử và Cổ tiên sinh đi ra ngoài!”  

             Ách, chuyện này. . .  

             Khẽ nhíu chặt lông mày lại, hai người nhìn nhau, vẻ mặt khó xử, không biết nên làm gì, làm như thế nào.  

             Trác Uyên đứng ở bên cạnh, lạnh lùng quan sát tất cả, cũng không mở miệng chen vào. Mặc dù hắn muốn lợi dụng Thượng Quan Khinh Yên để mở đường cho hắn, nhưng bây giờ, hắn cũng không ngại gây chú ý, lấy chút cảm giác tồn tại của mình, gây ra chút mâu thuẫn nội bộ đâu.  

             Miễn cho Thượng Quan gia động chút là ngứa ngáy tay chân, xem hắn là quả hồng mềm dễ nắn. Ở trước mặt mọi người, hắn không thể ra tay, chẳng phải là chịu thiệt sao?  

             Vừa hay, bây giờ xảy ra một màn huyên náo như vậy, khiến cho tất cả mọi người biết, đại tiểu thư Thượng Quan gia làm chỗ dựa cho hai cha con bọn họ, nếu không một số người rảnh rỗi sinh nông nỗi lại đến kiếm chuyện với bọn họ!  

             Nhìn xung quanh không có ai, Trác Uyên yên lặng đứng ở một bên, cười lạnh trong lòng, thầm quan sát vị đại tiểu thư này với hai người nô tài của Thượng Quan gia, mắt lớn trừng mắt nhỏ, giằng co, đấu đá.  

             Thế nhưng, đúng vào lúc này, trong khi tất cả mọi người đang rơi vào thế giằng co, đột nhiên một tiếng quát nhẹ lại vang lên: "Biểu muội, cữu cữu gọi ngươi đi một chuyến. Cả Cổ huynh cùng đứa bé kia cũng đi cùng luôn!"  

             Nghe được lời này, hai vị đại hán kia không khỏi thở phào một cái, rốt cuộc gia chủ cũng gọi vị đại tiểu thư này đi rồi. Nếu không, sẽ còn giằng co tiếp nữa, bọn họ càng bị làm tội, làm tình hơn nữa!  

             “Ta đi gặp cha ta trước đã, lát nữa mới đến trừng trị hai người các ngươi sau, hừ!”  

             Tức giận lườm bọn họ một cái, Thượng Quan Khinh Yên ôm Cổ Tam Thông, xoay người rời đi: “Cổ tiên sinh, chúng ta cùng đi gặp cha ta thôi, cùng nhau đi đòi công đạo nào!”  

             Cười nhạt một tiếng, Trác Uyên nhẹ gật gật đầu, rất tự nhiên đi theo sau nàng ta.  

             Bộp!  

             Thế nhưng, mới đi tới nơi, bỗng nhiên một bóng dáng lại tiến tới cản trở trước mặt hắn, hắn chưa kịp phanh lại, liền đụng vào người đối diện, còn bị đụng tới bản thân phải lùi về sau năm bước mới dừng lại.    

             Liếc mắt lên nhìn, quả đúng thật lại là Thượng Quan Ngọc Lâm.  

             Sâu kín nhìn hắn ta một cái, Trác Uyên không khỏi cười lạnh, đúng là nhắc tào tháo, tào tháo đến mà. Hôm qua mới đụng độ một trận, nay lại bị đụng tiếp, đúng là cố tình gây sự đây!  

             Mà bây giờ, dường như Thượng Quan Khinh Yên đang nóng máu vô cùng, ôm Cổ Tam Thông đi xa, không hề phát hiện Trác Uyên bị người ta cản lại.  

             Sau khi thấy bóng dáng nàng ta dần dần khuất về phương xa, Thượng Quan Ngọc Lâm mới quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên, khinh thường bĩu môi, cười lạnh thành tiếng: “Sau này, các ngươi tránh xa tiểu thư một chút, cặp cha con nghèo xác nghèo xơ như các ngươi muốn trèo cao, cũng không với được tới Phượng Hoàng đâu!”  

             Nói đoạn, Thượng Quan Ngọc Lâm đã cười nhạo, quay người rời đi.  

             Lông mày khẽ nhíu lại, Trác Uyên nhìn chằm chằm hắn ta, nhịn không được bật cười, lắc lắc đầu.  

             Ôi, đúng là con cháu nhà quan mà, chỉ có thiên phú là giỏi, tầm nhìn thì hạn hẹp vô cùng. Ngươi chỉ nhắm đến mỗi thanh danh, địa vị Thượng Quan gia, làm sao biết được thứ mà lão tử mong cầu còn cao hơn chứ?  

             Chậm rãi lắc lắc đầu, căn bản, Trác Uyên khinh thường phải tranh luận với hắn ta, sau đó vui vẻ đi tiếp…  

             Rất nhanh, đám người đã lần lượt tập hợp đông đủ trước đại sảnh, mà Thượng Quan gia chủ, Thượng Quan Phi Hùng chờ ở nơi đó đã lâu. Vừa thấy người phụ thân quen thuộc của mình ngay trước mặt, Thượng Quan Khinh Yên đã nhịn không được mà càu nhà càu nhàu.  

             “Ha ha ha…Được rồi, lão phu chỉ muốn bọn hắn bảo vệ hai cha con bọn họ thật tốt thôi mà, ai ngờ đến, đám người kia không hề hiểu chuyện như thế, sau này lão phu sẽ răn dạy bọn họ một phen nhé!”    

             Khoát khoát tay áo, Thượng Quan Phi Hùng đúng thật không hổ danh là người đứng đầu gia tộc, phủi loại chuyện nhỏ nhặt này khỏi người rất nhanh. Sau đó, vào thẳng vấn đề, lão ta nhìn về phía Trác Uyên nói: "Trác Uyên, bây giờ ngươi là người của Thượng Quan gia chúng ta, nên cũng phải gánh vác trách nhiệm của người Thượng Quan gia nhỉ. Tình hình hiện tại, mấy lão gia hỏa nhà ta không tiện đi lại trong thành nhiều được, vậy thì, nhiệm vụ thu thập tin tức trong thành sẽ giao cho ngươi nhé. Khinh Yên, Ngọc Lâm, hai đứa các ngươi, một sáng, một tối, thay phiên nhau hỗ trợ cho bọn họ!”    

             Trong thoáng chốc, hai mắt đã sáng bừng lên, Thượng Quan Khinh Yên vui vẻ vô cùng, nói: “Nếu vậy, bọn người Tiểu Tam Tử có thể ra ngoài rồi ạ?”  

             “Đương nhiên!”  

             Khóe miệng hơi cong lên, Thượng Quan Phi Hùng cười khẽ một tiếng: "Lão phu đã nói rồi, chuyện đó là do đám hạ nhân kia hiểu nhầm ý của ta, sao lão phu có thể hạn chế bọn họ hành động được chứ!”  

eyJpdiI6IkJBVk8yaGtONXVYanNmdytpSzJKa2c9PSIsInZhbHVlIjoiVlwvS1JtSytZZHRYemh0azVhemRwSExuQm1GYjB1WFdxUTdUbk56QXFNbXI5d0FJREhDZVwvZDdOXC9hTUlDTUhjV242WFZNVXJzaEt4WE1GVTIyTjV6aWFvRW51aTU3SGhiMUtRUk1vS2VrR3FlSkdmNFwvWk9Da2lkTzhiSVBrSUJcL0pFQzcwdDF4c2xodWdmbU9lREF1QmlvTUZOaFwvMXpKMU1ZOVFCajlzZWNoWGVhcmtHMG9BN3UwQVcybTRmNGNZQWp5b2pRTWc0U24zVTU1eHlxTWhGYlVObEVWTkNKZlhjTnFnNE5UeE5DRT0iLCJtYWMiOiJlYWU0YTNhODA0ZWExOTg2M2IwMzcxNThmYzI5NjZmZTllZmQ3MDQ4MWQwOWM4Y2FiNGFkNGRhMzBkZDNkYzllIn0=
eyJpdiI6ImxRVGJoK29KNVd3SmgwdVRFODFEa1E9PSIsInZhbHVlIjoiT09CWmpCamo5eHdwV2hWZUpQRTJpd3ZEN0RFT3B6TWxUZTFOakw2Q2dtQUdnVldoXC85WVZTa3FPXC9pS2oxa2gwaFNQbWRIYmJyNXFYZHlpVnVWQ2lNNEdEeG1TZmdRWWJXaHpoK3JyU2tzMlNXem1lMjczampoNVZxSEZMbHFkNmlFY1RRY2J4TW4zRm1wVzdcL1wvWWpLTGVlY2MxUEVOc1Z3b04yNkpnMEtTNlZ6M25wclVmOHhCRTdyWjM3a21IdldIYlFveWUySDJSMGxxamJZMFBiNzNndjhpbG9XRzAybXhEbkZMSnhtZkJTS2NhNTFaS2pNUDVXWEdZUGtHRnlnbWlhaENMMkJSVDVxWjRnNEk5MEJWUnFIbEJtM2dtb1wvK1VkU2EwbkRycXprVkVFSUdadGhabnVcLzZEQmFJVWV0dk53NEptSDU3aUlUSitFcTlFTk9sRU04djNzTkVISzRvQzUzOTVWaU1DaVFTdEVyZ0NJT0d1ekJLWTh6OHdmSkdSVU1rcURcL1U3blFhSklWN1hcL055TlgxTTZWeVBPQ0lyeVdvWFcxcUZCUGdSMHkwcGlyeFlxMTl2aitzZlwvRUhjaFBVcEh6VndCNXJuWTdFUXdHaUNCeDFwVVdKUmxoMnZhN1FDaTIzRlk9IiwibWFjIjoiMThmZTI3ZDhlNDI2MTBlZTQxN2VlMDFiMjIwNmQ4NTVmNzcxYjYzM2IxYmZhNGU2ODY5MTI5MTAyZDEwZGM0OCJ9

             Chỉ duy mỗi Trác Uyên, hai mắt đảo một cái, không biết đang suy tính điều gì…

Ads
';
Advertisement