Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trên đường phố sầm uất, phồn hoa, hai bóng dáng một lớn, một nhỏ, đi song song cùng với đám người, rộn rã cười đùa, giải thích cho người đời hiểu rõ, thế nào là gia đình ba người hạnh phúc!  

             Trác Uyên và Thượng Quan Khinh Yên đứng ở hai bên, Cổ Tam Thông đứng ở giữa, nắm lấy hai bàn tay của hai người bọn họ, khung cảnh ấm áp hệt như một cha, một mẹ dắt theo đứa con thơ ra ngoài dạo chơi đây đó, khiến cho đám người xung quanh ghen tị một trận, càng là đả kích lớn cho đám người cẩu độc thân, khiến bọn họ tức giận không nhẹ.  

             Nhất là bóng người đang nấp trong nơi âm u, ít người qua lại, hắn ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run lên, hai mắt đỏ bừng, kẻ đó không ai khác chính là Thượng Quan Ngọc Lâm.  

             Lần này, Thượng Quan Phi Hùng để cho đám người trẻ tuổi bọn họ ra ngoài thu thập tin tức, dù sao thực lực của mấy lão gia hỏa kia cũng mạnh quá, dễ gây chú ý, một khi gặp phải đội tuần tra của Phi Vân Thành, nhất định sẽ bị bại lộ thân phận.  

             Khác hoàn toàn với đám người Trác Uyên, mới chỉ ở tu vi Thần Chiếu, Hóa Hư, đây là chuyện bình thường ở nơi này, cũng không gây được nên sóng gió gì cả, sẽ không gây chú ý cho đội tuần tra. Cho dù dạng mới đột phá lên tu vi Dung Hồn Cảnh như Thượng Quan Ngọc Lâm, cũng không gây chú ý gì nhiều, bởi nó quá đỗi bình thường.  

             Bởi vậy, cho bốn người bọn họ ra thu thập tin tức, dù sao cũng an toàn hơn nhiều. Suy cho cùng, sâu kiến thôi mà, ai sẽ để ý chứ.  

             Mà bốn người phân công, phần Thượng Quan Ngọc Lâm là núp ở một nơi bí mật gần đó, còn ba người Trác Uyên thì hoạt động ngoài sáng.  

             Ai bảo Trác Uyên là chủ nhân của tòa nhà kia cơ chứ, được Phi Vân Thành ghi chép lại đầy đủ, còn Thượng Quan Ngọc Lâm chỉ là người nhập cư trái phép, tuy nói đội tuần tra không thèm để ý tu vi của hắn ta, nhưng lỡ như điều tra một cái, hắn ta liền bị lộ tẩy ngay, bởi vậy chỉ có thể bí mật ở trong chỗ tối, chẳng khác gì một đứa cẩu độc thân, ghen nổi đom đóm mắt khi phải chứng kiến cảnh tưởng ba người hạnh phúc mỹ mãn đi dạo phố mua sắm, tức đến nỗi phổi muốn nổ tung ra luôn rồi!  

             “Cha ơi, con muốn cái này!”  

             “Được rồi, thế thì mua thôi!”  

             “Cô cô, ta muốn mua cái kia!”  

             “Được, ta mua cho ngươi!”  

             “Cha, cô cô, ta muốn hết tất cả!”  

             “Được, mua hết!”  

             ...  

             Liếc nhìn nhau, hai người Trác Uyên và Thượng Quan Khinh Yên cùng dắt Cổ Tam Thông đi, bật cười một trận, vui vẻ vô cùng. Chỉ có mỗi Thượng Quan Ngọc Lâm ở trong bóng tối phải chứng kiến khung cảnh trong tiếng thở dài thườn thượt.  

             Cảnh tượng tàn nhẫn nhất trên đời, không phải là chứng kiến người mình thầm thương trộm nhớ đang ở cùng một chỗ với người nam nhân khác, mà là phải nhìn, phải làm một cái bóng đèn, ngăn cản người ta hành sự!  

             Bất lực sâu sắc, đúng là khiến cho Thượng Quan Ngọc Lâm tức đến thổ huyết. Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo hắn ta nhập cư trái phép, không thể lộ diện ra ngoài ánh sáng được, chỉ có thể âm thầm ẩn nấp trong bóng tối, chịu đựng cái loại tra tấn này!  

             Coong coong coong...  

             Bỗng nhiên, âm thanh gõ đồng vang lên lanh lảnh giữa phiên chợ phồn hoa, ánh mắt của mọi người qua đường không khỏi bị âm hưởng kì lạ kia thu hút, kể cả đám người Trác Uyên. Thế là đám người đồng thời cùng nhau đi tới nơi phát ra âm thanh, muốn nhìn xem có chuyện gì xảy ra.  

             Kết quả, nơi đó là bảng thông báo, người gõ chiêng cũng là một gã hộ vệ Dung Hồn Cảnh của vương phủ Phi Vân.  

             Nhìn thấy tất cả mọi người đều tụ tập đến nơi này, người kia không khỏi vội vàng ho một tiếng, duỗi một ngón tay vừa mới dán thông báo ra nói: “Tất cả mọi người ở Phi Vân Thành chú ý này, người đế đô vạn dặm đến báo tin. Gần đây, thiên tài đệ nhất Kiếm Tinh Đế Quốc chúng ta, thái tử điện hạ xảy ra chút sai sót trong quá trình tu luyện, dẫn đến đan điền bị tổn hại, vô số luyện đan sư cũng phải ngả mũ chào thua. Bây giờ, đặc cách mời tất cả các luyện đan sư trong toàn thiên hạ, đều tới đế đô để khám bệnh. Nếu có ai trong chư vị đi lại được, thì mời đến báo danh với vương phủ, sau khi trải qua đợt sàng lọc, bọn ta sẽ tiến cử quý vị đi nhận chức. Bất kể có thể chữa trị cho Thái tử hay không, đều có được tương lai tươi sáng trong tầm tay! Bà con cô bác ghé ngang qua chớ bỏ lỡ…”  

             Người kia hô hào một trận, đám người thấy vậy liền gợi sóng, hai mắt sáng quắc lên.  

             Ở đất Trung Châu này, không có bất kỳ tông môn nào đáng nói cả, chỉ duy mỗi Kiếm Tinh Đế Quốc là thống soái đệ nhất. Nếu có thể chiếm được một chức vị ở đế đô, quả thật là một người trên vạn người, tương lai tươi sáng hẳn lên!  

             Kết quả, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán, mặt mũi ai nấy cũng vui vẻ vô cùng, giống như đã quyết trong lòng rằng bản thân mình phải có được.  

             Sờ sờ lên cái cằm, Trác Uyên quan sát mọi chuyện, híp đôi mắt lại, cân nhắc, suy tính một hồi.  

             Bây giờ lại lòi đâu ra chuyện của Thái tử, không biết là thật hay giả, nhưng bất luận thế nào, đây là cơ hội tốt để trà trộn vào vương phủ Phi Vân đấy. Nếu có thể điều tra được địa hình từ sớm, nói thế nào đi chăng nữa cũng có lợi đối với nhiệm vụ lần này của hắn!  

             “Cổ...À không, biểu ca!”  

             Thượng Quan Khinh Yên vui vẻ ra mặt, nhìn về phía Trác Uyên, vừa định nói, lại đột nhiên im bặt, lập tức đổi giọng, sau đó quan sát thấy không có ai, mới vội vàng nói: “Chúng ta ra ngoài cũng khá lâu rồi đấy, chắc hẳn Tiểu Tam Tử cũng mệt rồi, chúng ta nên trở về thôi!”  

             Nhìn chằm chằm nàng một lát, Trác Uyên hạ quyết tâm, nhưng xem ra, nàng ta muốn mau chóng truyền tin tình báo này về.  

             Thế là, Trác Uyên liền gật đầu, trở về cùng với nàng ta!  

             Thế nhưng, bọn họ chưa đi được bao xa, một bóng người màu đen chợt xông ra, một tay chộp bọn họ lôi vào trong một góc vắng vẻ.  

             Trong mắt mang theo vẻ nghi ngờ, Thượng Quan Khinh Yên khó hiểu ra mặt hỏi: “Biểu ca, ngươi…”  

             “Biểu muội, ngươi đưa thằng bé về báo tin trước đi, cho ta mượn Cổ huynh một hồi đã nhé!”  

             Sắc mặt nghiêm lại, Thượng Quan Ngọc Lâm bình tĩnh nói: “Mới nãy, dường như ta thấy người vương phủ Phi Vân bí mật hành động thì phải, ta không thể tùy tiện hiện thân được, nên muốn nhờ Cổ huynh yểm trợ giúp ta, đi điều tra xem như nào!”  

             Không nghi ngờ gì, Thượng Quan Khinh Yên nhẹ trầm ngâm một chút, nghiêm nghị gật gật đầu: “Được, nếu như vậy thì, các ngươi phải chú ý an toàn khi làm nhiệm vụ đấy. Nhất là biểu ca, ngươi nhất định phải đưa Cố tiên sinh an toàn trở về, hắn mới chỉ là Thần Chiếu Cảnh, không đánh lại ai ở chỗ này được!”  

             “Được rồi, ngươi cứ yên tâm đi, biểu muội, ta nhất định sẽ đưa hắn bình an vô sự trở về!” Một tia độc đoán lóe lên trong mắt hắn ta rồi nhanh chóng biến mất, Thượng Quan Ngọc Lâm mỉm cười, lộ ra khuôn mặt hiền lành.  

             Thấy cảnh tượng này, Thượng Quan Khinh Yên cũng yên lòng cười cười, thế nhưng Trác Uyên đã nhìn ra được mánh khóe trong đó. Nhưng mà Trác Uyên cũng chẳng để ý lắm, hắn còn muốn xem xem tên tiểu tử này muốn làm trò mèo gì!  

             Cứ như vậy, Thượng Quan Khinh Yên ôm Cổ Tam Thông chạy nhanh về trạch viện, Thượng Quan Ngọc Lâm thì kéo tay Trác Uyên, dẫn đến núi rừng xanh um đằng xa, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ độc ác, tàn nhẫn…  

             “Cái gì? Vương phủ Phi Vân muốn tuyển luyện đan sư á?”  

             Trong đại sảnh của trạch viện, Thượng Quan Phi Hùng nghe được tin này, không khỏi sững sờ, sau đó sắc mặt nhanh chóng nghiêm lại, hai mắt lặng sóng nhìn về phía Thượng Quan Khinh Yên vừa mới trở về, nói: “Yên Nhi, tin tức này có tin được không?”  

             Yên lặng khẽ gật đầu, Thượng Quan Khinh Yên thở không ra hơi nói: “Đương nhiên rồi ạ, tin này truyền khắp trên đường đi luôn!”  

             “Nếu như vậy, tin tức này không phải là giả rồi!”  

             Lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt Thượng Quan Phi Hùng sáng rực lên: “Chuyện này, là một cơ hội tốt để tiến vào vương phủ cho chúng ta đấy, chỉ là…Lỡ đó chỉ là một cái bẫy thì sao, vào thời điểm bây giờ mà có chuyện như vậy?”  

             Sau khi suy tính, cân nhắc một hồi lâu, Thượng Quan Phi Hùng giương mắt nhìn quanh, ngạc nhiên nói: “À, cái tên tiểu tử Ngọc Lâm đâu rồi?”  

             “Biểu ca nói, hắn ta phát hiện ra mánh khóe của vương phủ, nên dẫn Trác Uyên đi cùng để yểm trợ rồi!”  

             “Ừ, Ngọc Lâm luôn bình tĩnh, ổn định, hắn ta làm như vậy, ắt có cái lý của nó. Cổ Liệt Uyên đi cùng với hắn ta, nên sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu!”  

             Thở dài một hơi, đôi mắt Thượng Quan Phi Hùng khẽ nheo lại, tiếp tục suy nghĩ về tin tức vừa được trình báo này, sau đó im lặng không nói, đi thẳng về phía hậu viện.  

             Ngay lập tức, lão ta đi tới gian phòng ngủ quen thuộc, đẩy cửa đi vào, ba tên lão giả kia vẫn im lặng ngồi tại chỗ cũ.  

             Khom người cúi đầu, Thượng Quan Phi Hùng bẩm báo tin tức này cho bọn họ, sau đó nhíu lông mày lại, do dự nói: “Chỉ là không biết tin tức này, rốt cuộc là cơ hội hay là cái bẫy đây!”  

             “Mối nguy mối nguy gì, gặp nguy hiểm mới có cơ hội được chứ, dù có một phần cơ hội, cũng phải bất chấp nguy hiểm mà tiếp cận!”  

             Khẽ hé mở đôi mắt, một lão giả nhàn nhạt lên tiếng: “Nhưng dù nói thế nào, đây là một cơ hội tốt cho chúng ta thăm dò địa hình bên vương phủ Phi Vân, dù sao cũng còn tốt hơn việc chúng ta xông lên như con ruồi mất đầu. Giống như lần trước, chúng ta chịu tổn thất lớn như vậy, ngay cả đứa nữ nhi mà ngươi mang theo cũng trọng thương xém mất mạng. Ôi, nói thật, lúc trước không nên mang những tiểu tử này đến!”  

             Chậm rãi lắc đầu, Thượng Quan Phi Hùng cúi đầu thấp xuống: "Cung phụng nói quá lời, người Thượng Quan gia tộc chúng ta tuyệt không có loại ham sống sợ chết, càng không có loại cậy sang mà kiêu, kể cả nữ nhi của ta cũng vậy. Lúc đầu, mang theo những tiểu tử này đến, cũng bởi vì bọn hắn không quen biết gì với Thượng Quan Phi Vân, nên sẽ không bị nhận ra. Khi làm thám tử, vào lúc then chốt cũng không bị lộ tẩy. Lần trước, bị đối phương lần được cái gốc, trực tiếp tấn công vào sào huyệt của chúng ta, làm cho những tiểu tử này bị tách ra, đấy là sự cố ngoài ý muốn. Nhưng kế hoạch lần này của chúng ta cẩn thận, đầy đủ như thế, hẳn là sẽ không gặp phải nguy hiểm như lần trước!”    

             “Hi vọng là vậy!”  

             Hít một hơi thật sâu, lão giả kia yếu ớt thở dài: “Lúc đầu, mấy lão gia hỏa bọn ta đây cũng không quan tâm gì đâu, lần này tới Trung Châu, vốn định hi sinh cái thân già này để đoạt lại thần binh. Chỉ là mấy tên tiểu tử kia còn nhỏ tuổi quá, là căn cơ tương lai của Đông Châu chúng ta, thật sự không đành lòng nhìn bọn chúng gặp chút thương tổn nào!”    

             Nghe được lời này, Thượng Quan Phi Hùng cũng khẽ gật đầu, than nhẹ một tiếng.  

             Đúng lúc này, một tên lão giả khác cũng mở ra đôi mắt ra, thản nhiên nói: "Lão nhị, hiện tại người đều tới đông đủ rồi, muốn đi cũng không dễ dàng như vậy, nói nhiều thế làm gì? Bây giờ mục đích của chúng ta, là làm sao mà xác định cho được vị trí của vương phủ Phi Vân. Lần này, vương phủ tuyển luyện đan sư, dù có thế nào đi chăng nữa, cũng là một cơ hội. Chỉ là trong số chúng ta, có ai có thể đảm nhiệm được sứ mệnh xâm nhập vào vương phủ?”  

             “Mấy lão gia hỏa chúng ta chắc chắn không thể lộ diện được, dù cái tên Thượng Quan Phi Vân kia đã rời Đông Châu hơn trăm năm rồi, nhưng chắc chắn vẫn quá quen thuộc với chúng ta, cho dù chúng ta có che giấu kiểu gì cũng bị lão ta nhận ra được!”  

             Khẽ vuốt vuốt chòm râu, Thượng Quan Phi Hùng nhíu mày lại, mở miệng yếu ớt nói: “Nếu vậy, nhiệm vụ lần này chỉ có thể nhờ vào tiểu bối thôi. Chỉ là trong đám tiểu bối, ai có năng lực luyện đan thuật mới có thể xuất hiện, thành công qua vòng tuyển chọn của vương phủ được?”    

             Lời vừa nói ra, đám người liếc nhìn nhau, lại nhịn không được thẳng lắc đầu: “Ôi, Thượng Quan gia tộc chúng ta, thiên tài tu hành cũng không thiếu, nhưng có vẻ như không có kỳ tài luyện đan rồi!”  

             “Nói cũng đúng, luyện đan thuật phải gắn liền với tu vi, công lực, kỹ pháp, ba cái hợp nhất thành một, mới thành đại sư được!”    

             Thở hắt ra một hơi dài, tên lão giả kia chán nản nói: “Lần này, vương phủ Phi Vân tuyển luyện đan sư, nhất định sẽ có cao thủ tụ tề về, nếu không có năng lực Dung Hồn Cảnh, thì sợ là khó mà nổi bật được!”  

eyJpdiI6IlJMQ3lMUDRRSHRJdDBQak94OG5JMUE9PSIsInZhbHVlIjoiT09qem1VR3lnbEo5cDdSZFE4dHFrVk5TT25hU3dmUjNiM2laOVBmUFhkUjRyMFwvWnlsV2VcL2pDR0V6TXpOOFdnWHZJMkV0eDVPZ0kyTUw5dzhJNFhKQTFORkl3b2dhWkYzaDQzNEJhMFdHUDcwSGF3SU1ueWZtald3eE1uMzIra21Hb01teHA1d3VNSGpkWitRVGNkUGM3MzF5b1UwRFh4TDh3dm5RVGtpM093TjZSUTFNTUVRZUVLOXBVdVc0WUxYampvVTZTRjUxOGRaamhtSXNsMXU2eEZFTDEzYXZZUExUSHk4TXI4bVo2XC9LNm5YcGxYUG10Ukxwa0NSU0VJTU5jNkNQekpmYTRTa3k1K3ZDVXoxVWJMc0RwZnFDT3Brc3hSdW1RSllxaU54aCt6N01ZaVJvTFhcL0dRZDBhUk1RU0ErN3JlSjA0SWtpRVVKYnRDWGpHaXZ5d3A3bmJMejR6WmlnYWp0amVXVHpcL0NYMnRkR2dXZmlYcGd5azJRR052dGg1YitJS0pwams2N29SVHNkcEhjYzRmMDZBYnN5VzZXakxYVlh5TjhaM1dHK1wvalQ3RHROeFVwQWIwZlU1T0FSWTJoTjhtUmQyUUNcL0gwK2lOYXhcL1pWaUhcL2dSQmsxSnRlYTFqZzNNelU9IiwibWFjIjoiNmJlZmM0MDA2NDhjNDJkNjY3NmFlYTI2ZDE3YmVlNGQ2ZmYwOGZkMjE5N2FiYTlkNTAyYjYyMmE4NWE1ODdhYyJ9
eyJpdiI6IjRtcEw0OFZxcFBSUzBvU3B6Zmo4QVE9PSIsInZhbHVlIjoiZWFLbUpNWk1xVTZZV0RZT2dKUmN5Qm5waHJwNWQ2ZGJTZ25rK2pmd1dGMTBxaHpcL0hrZVpcLzl1eEVCY1lkeVJPRmFtRWVoXC8rRUtTTlJScVJ6NUl4R2RiNlVhSUxSdkh4TFJ3OFg2K0lZc2RzaG5ZUStzMlB4MFB1ak9iclZPUERPWjhqQ2JzSEVcL0FlT1wvQUwwc2RcL05pdWxPcFd5Y0N0aFJJOUtObXBpNTcrc2g2cGk5M25pNzI4dlErWm1JYXpaVHh6ekFUdUhGd0dwTHZJUUFPNTcxVEwrU3B4eExKVTR4SFwvY21HVWlWRFllaEV6SXE1RitlUzlsem1Cd3FVRGEzaWtQUnRPTXU2SldIaXRDMytRQUwyT2NGQ2xvNkFvbzRlUDhGWWZvRE8ycEMzN0pBTnFYYzQ1ZUtPMDNCTGd6IiwibWFjIjoiNjc3YTI1NDdjZmZiMzgzMTUwMDQyYTc5NWQ0MTgwNDFiNDRjNmM3OTYwOThhMTgwMGU3MGNiYTJjY2I1MzcyYiJ9

             Đúng vậy, mặc dù hắn ta không giỏi luyện đan thuật, nhưng trong cái thế hệ trẻ tuổi này, người có tư cách có được cơ hội tuyển chọn cũng chỉ có mỗi hắn ta…

Ads
';
Advertisement