Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Nếu nói như vậy, chuyện của Thái tử là giả sao?”  

             Trong không gian rộng rãi, khang trang, lộng lẫy, tráng lệ của đại sảnh. Một người trung niên mặt họa như ngọc, phong thần tuấn lãng, yên lặng ngồi trên vị trí cao nhất. Nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, vang lên tiếng cộp, giương đôi mắt như có thể nhìn thấu tất cả hướng thẳng về phía bên tay trái từ trên cao.  

             Mà ở nơi ánh nhìn hướng tới, là một người trẻ tuổi đang tủm tỉm mỉm cười, nhìn trông mới bình tĩnh làm sao. Giống như một tên thư sinh yếu đuối, quanh người không tỏa ra chút khí phách nào của nam nhi.   

             Nhưng, đôi mắt sâu không thấy đáy kia của hắn ta lại khiến cho vị đang ngồi trên cao ấy không khỏi bày ra bộ mặt trang nghiêm vô cùng, thủ thái độ không dám chậm trễ dù chỉ một chút.  

             “Thừa tướng đại nhân, ngươi diễn một màn quái gì đấy?”  

             Khóe miệng khẽ cong lên, nở nụ cười lạnh nhạt, người trẻ tuổi kia không khỏi mỉm cười, nhìn về phía vị chủ nhân đang đứng trên cao kia, gật gật đầu: “Ha ha ha…Chỉ là tại hạ muốn thỉnh giáo chuyện của Phi Vân Kiếm Vương thôi, khoảng hai tháng trước, mấy trăm cường giả tuyệt thế đến phá vương phủ, thế mà quý phủ đây gặp chuyện lớn như thế, Kiếm Vương ngươi cũng không thèm đến đế đô mà bẩm báo một tiếng về tình hình thực tế vậy?”  

             Không sai, vị trung niên đang ngồi trên cao kia là một trong Cửu Đại Kiếm Vương Trung Châu Cửu Vực, cũng là chủ nhân của vương phủ Phi Vân, trước kia từng là đệ nhất cao thủ của Đông Châu, lão ta chính là Thượng Quan Phi Vân.  

             Còn người trẻ tuổi ở dưới là một trong số ít những người có thể sánh vai với Cửu Đại Kiếm Vương, còn nắm giữ quyền thần của đế quốc, thao túng mệnh trời, thừa tướng của đế quốc, Bách Lí Kinh Vĩ!   

             Giờ phút này, Bách Lí Kinh Vĩ đã ngàn dặm xa xôi đến thăm phủ đệ của vương phủ Phi Vân, thậm chí, mới bước vào cửa, hắn ta đã khoa tay múa chân với các hộ vệ vương phủ, còn tuyên bố với bên ngoài chuyện Thái tử trọng thương, tuyển luyện đan sư trên khắp toàn nước.  

             Nhưng bây giờ, hắn ta lại nói, đấy chỉ là tin giả, không khỏi khiến cho Thượng Quan Phi Vân buồn phiền vô cùng. Cảm giác như tên tiểu tử này có hơi tu hú làm tổ chim khách, có ý muốn đảo khách thành chủ.   

             Làm ơn đấy, xem như ngươi là thừa tướng của đế quốc, nhưng ngươi đi vào khu vực trực thuộc quyền quản lí của ta, mà lại sai xử như nô tài của ta như của ngươi vậy, chỉ huy người của ta đi làm việc cho ngươi.  

             Nếu như việc này cấp bách thì không nói làm gì, nhưng điều quan trọng ở đây là một ván cờ Ô Long không thể hiểu thấu này bày ra cũng không báo với lão ta một tiếng, khiến cho lão ta có cảm giác bản thân bị đè đầu cưỡi cổ, tức giận vô cùng.  

             “Chỉ là mấy tên sâu mọt hại dân hại nước thôi mà, chẳng lẽ Thượng Quan Phi Vân ta đây còn không thể giải quyết được sao? Cái loại chuyện nhỏ nhặt này đâu cần phải đến đế đô để bẩm báo?” Lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta, sắc mặt Thượng Quan Phi Vân khó coi cực kỳ, rồi lại liếc mắt về phía bên tay phải, thản nhiên nói: “Nếu như chuyện gì cũng phải đến đế đô để bẩm báo, há chẳng phải lộ ra Cửu Đại Kiếm Vương bọn ta đều ăn cơm khô* sao? Ngươi nói xem có đúng không, Đan huynh?”  

             Note: ăn cơm khô: hàm ý chỉ vô dụng  

             Ừng ực…  

             Lão ta cứ mải miết cầm cái hồ lô rượu đã ố vàng mà ngửa mặt lên trời uống, giống như hoàn toàn chẳng thèm để ý bọn họ đang nói cái gì. Đợi đến lúc Thượng Quan Phi Vân hỏi han, liền lộ ra khuôn mặt quen thuộc của một lão già nghiện rượu.  

             Nếu như Trác Uyên ở chỗ này, nhất định sẽ giật nảy mình, người từng là cao thủ đệ nhất Tây Châu, Đan Thanh Sinh cũng xuất hiện ở chốn này!  

             Nhịn không được nấc cụt vài tiếng, Đan Thanh Sinh không khỏi sờ lên chiếc mũi đã có hơi đỏ lên vì rượu, dường như có chút men say, khẽ cười một tiếng nói: “Phi Vân huynh à, đây là chuyện của ngươi với thừa tướng Bách Lí, đâu có liên quan gì đến lão hủ chứ. Các ngươi cứ bàn với nhau là được rồi, chớ có liên lụy tới lão già như ta, ta chỉ là một tên hộ vệ hộ tống thôi, sau khi xong việc còn phải đưa thừa tướng về đế đô nữa, ha ha ha!”  

             “Lần này, thật làm phiền Trảm Long Kiếm Vương quá, nhưng mà con đường trở về của ta chắc hẳn cũng rất yên bình đấy, sẽ không làm phiền đại nhân đâu!”  

             Khóe miệng hơi cong lên, Bách Lí Kinh Vĩ nhẹ nhàng cúi người, nhẹ gật đầu với Đan Thanh Sinh, sau đó lại quay sang nhìn về phía Thượng Quan Phi Vân, nói: “Phi Vân Kiếm Vương, người quang minh chính đại sẽ không nói chuyện che che giấu giấu đâu nhé. Vào hai tháng trước, nếu như đám người  xuất hiện ở chỗ quý phủ chỉ là đám tiểu mao tặc, thì quý phủ sẽ bị phá đến nỗi phải câm như hến, thần hồn nát thần tính với toàn bộ Phi Vân Thành nhỉ? Bản tướng tới đây, cần gì phải mời cả Trảm Long Kiếm Vương đến hộ tống đúng chứ?”  

             Mí mắt không khỏi giật giật vài cái, Thượng Quan Phi Vân không nói gì, chỉ giữ vẻ mặt âm trầm, giữ im lặng!  

             Không khỏi cười nhạt một tiếng, Bách Lí Kinh Vĩ chậm rãi đứng lên, mở miệng yếu ớt nói: “Thật ra, bản thân Kiếm Vương và bản tướng đều hiểu rõ, lần này, đám người tới phá quý phủ là các cao thủ của Thượng Quan gia. Mà mục đích của bọn họ, chắc chắn là cái thanh kiếm bị Kiếm Vương là ngươi mang đến Trung Châu, chi bảo trấn châu của Đông Châu, Trùng Thiên Thần Kiếm! Nói thật, bốn trấn châu thần kiếm, lão tổ tông đã muốn được xem thử từ sớm, mở mang kiến thức một phen. Nếu như lần này, Kiếm Vương có thể đưa thanh kiếm kia đến, quả thật là lập được đại công. Lão tổ tông mà biết được, nhất định sẽ rất vui. Bản tướng ở đây, thay lão tổ tông bái Kiếm Vương, cảm ơn công lao hiến kiếm của ngươi!”   

             Nói đoạn, Bách Lí Kinh Vĩ đã cúi thấp xuống về phía Thượng Quan Phi Vân.   

             Tròng mắt có hơi run rẩy Thượng Quan Phi Vân nhìn chằm chằm dáng người đang cúi gập người góc chín mươi độ kia, sắc mặt có chút biến chuyển, nhưng vẫn im lặng, không hé răng nửa lời.  

             Bách Lí Kinh Vĩ cũng không để ý, sắc mặt vẫn như thường: “Nhưng mà, bây giờ đang là lúc bế quan của lão tổ tông, chưa thể biết được tin tức này, càng không thể tự mình đến xem kiếm được. Nhưng nếu như bây giờ, thần kiếm bị trộm mất, sau khi lão tổ tông biết được, há chẳng phải sẽ không vui sao? Nếu vậy, nhất định lão nhân gia sẽ tức giận vô cùng…”  

             “Hừ, ngươi lấy Bất Bại Kiếm Tôn để ép ta sao?”  

             Rầm một tiếng, Thượng Quan Phi Vân nhịn không được mà vỗ bàn một cái, hét lớn lên tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận.  

             Chậm rãi lắc lắc đầu, sắc mặt Bách Lí Kinh Vĩ vẫn bình thản như thường, thở dài một tiếng: “Phi Vân Kiếm Vương là niềm tự hào của lão tổ tông Kiếm Vương, ngang bằng với hoàng thất, tại hạ nào dám chứ. Tại hạ chỉ nói ra sự thật thôi, đến lúc lão tổ tông nổi giận, chỉ sợ không riêng mỗi Kiếm Vương, mà cho dù là toàn bộ Kiếm Tinh đế quốc cũng bị dính vào chuyện này, liên lụy đến thân. Cho nên, sau khi ta biết được chuyện này, liền ngựa không dừng vó chạy tới nơi này, còn cầu xin thái tử điện hạ và các thành viên hoàng thất hợp tác. Bây giờ, Thái tử điện hạ đã không có ở đây, tin tức Thái tử điện hạ bị thương cũng truyền đến cả Trung Châu, chỉ vì muốn giúp Kiếm Vương tiêu diệt tặc nhân, giữ được Thần Kiếm mà không xảy ra chút sai sót, sơ hở nào. Chúng ta phải hòa cùng một nhịp thở, nhất định, chúng ta phải hợp tác với nhau mới làm nên việc!”  

             Sâu kín liếc mắt nhìn hắn ta một cái, Thượng Quan Phi Vân cẩn thận suy xét một hồi lâu, nỗi tức giận trên khuôn mặt cũng dần dịu lại.  

             “Thế nhưng, cho dù ngươi phát ra tin tức này cũng đâu có lợi ích gì? Bọn họ cũng đâu có ngốc, chẳng lẽ sẽ thật sự tự chui đầu vào lưới, chạy tới vương phủ Phi Vân của ta sao?”  

             “Ha ha ha…Kiếm Vương không cần phải lo, ta đoán rằng, lúc tuyển chọn luyện đan sư, hẳn là lúc mà người Thượng Quan gia, tức tặc nhân sa lưới!”   

             Khóe miệng không khỏi nhếch lên lộ ra nụ cười quái dị, trong mắt Bách Lí Kinh Vĩ khẽ lóe lên một tia sáng, hắn ta bình tĩnh lên tiếng: “Người mà, ai cũng phải phạm sai lầm thôi, không phải vì ngốc, mà là vì tham! Tham chính là điểm yếu lớn nhất của con người, không có người nào mà không bị cắn câu cả. Ta biết lần tập kích vương phủ thứ nhất của bọn họ, ấy là cứng đối cứng, chịu thiệt hại nặng nề. Lần tập kích thứ hai, nếu như vẫn cứng đối cứng, phần thắng của bọn họ rất thấp, nhưng chuyện nắm chắc rằng chúng ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn được bọn họ cũng rất ít.”  

             “Như vậy, không bằng chúng ta thả cho bọn họ một con đường, dụ họ đến đây, lấy Trùng Thiên Kiếm làm mồi nhử, dùng tuyển luyện đan sư là đường dẫn, mở đường cho bọn họ đến tập kích vương phủ. Nhưng mà, một khi bọn họ đi đến, chúng ta liền đóng cửa đánh chó, không cho bọn họ chạy thoát. Làm vậy, chiến lực của Đông Châu sẽ tổn thất hơn phân nửa, dẫu sao Thượng Quan gia cũng cầm đầu Đông Châu mà. Trải đường để sau này, chúng ta thẳng tiến đến Đông Châu, trừ đi mối hiểm họa lớn cứ đau đáu trong lòng!”  

             Khẽ híp đôi mắt lại, Thượng Quan Phi Vân sâu kín nhìn hắn ta, hiểu rõ gật gật đầu: “Hóa ra ý của thừa tướng, là để chuẩn bị cho cuộc đại chiến đánh úp Đông Châu nhỉ!”  

             “Ha ha ha…Không phải tại hạ vừa mới nói sao, tham là điểm xấu lớn nhất của con người, tại hạ cũng khó mà thoát khỏi cái thôi.”  

             Bỗng nhiên, trong mắt lóe lên một tia sáng như đã thấu được một số chuyện, Bách Lí Kinh Vĩ khoan thai lên tiếng: “Có một cơ hội như thế, một công đôi việc, sao lại không làm chứ?”  

             Nhìn chằm chằm hắn ta, Thượng Quan Phi Vân trầm ngâm cả nửa ngày trời, mới nhẹ gật gật đầu: “Quả nhiên thừa tướng đại nhân cơ trí vô cùng, khiến cho bản vương phải tâm phục, khẩu phục. Nhưng mà, Thượng Quan gia làm gì có cao thủ luyện đan, ngươi dùng chuyện tuyển luyện đan sư để trải đường cho bọn họ, bọn họ sẽ đi sao?”  

             “Cùng bởi vì con đường này không trót lọt với bọn họ, mới càng thêm phần chân thực, càng có sức hấp dẫn chứ.”  

             Trong lòng như được thắp sáng, Bách Lí Kinh Vĩ yếu ớt nói: “Cứ yên tâm đi, người đã bị dồn vào ngõ cụt rồi, chỉ cần ngươi cho hắn một con đường quá thuận lợi, suôn sẻ, hắn sẽ không dám đi đâu. Càng là con đường gập ghềnh, trắc trở, hắn càng muốn đi thử. Kiếm Vương đại nhân à, mấy ngày gần đây, xin ngươi hãy giao lại quyền điều hành hộ vệ vương phủ cho bản thừa tướng được chứ, với lại thu hồi lệnh cấm khắp toàn thành, cho quân đoàn tuần tra rút về nữa. Bản tướng cam đoan, không tới nửa tháng đâu, nhất định sẽ bắt tận tay đám chuột nhắt này, không để Kiếm Vương phải bận tâm đâu!”   

             Sâu kín nhìn hắn ta một hồi lâu, Thượng Quan Phi Vân mới khẽ gật đầu, biểu thị đã đồng ý.  

             Bách Lí Kinh Vĩ thấy vậy, liền lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó bày ra vẻ mặt tùy tiện nói: “Kiếm Vương đại nhân, nghe nói quý phủ có một kỳ cảnh, không ở đế đô, mà ở dưới Lôi Điện, chẳng hay có thể cho tại hạ ngắm nghía một phen?”   

             “Xin thừa tướng đại nhân cứ tự nhiên, hộ vệ trong phủ sẽ dẫn ngươi đi!” Khẽ gật đầu, Thượng Quan Phi Vân lạnh nhạt mở miệng.  

             Cười nhạt một tiếng, Bách Lí Kinh Vĩ cúi người hành lễ, đi ra ngoài: “Cảm ơn!”   

             “Đúng rồi, Trảm Long Kiếm vương, ngươi có muốn đi xem chung không?”  

             “Ha ha ha... Lão phu chỉ cảm thấy hứng thú với kinh thư, tranh, rượu, thừa tướng đại nhân cứ đi đi thôi!"  

             Trước khi đi, bất chợt Bách Lí Kinh Vĩ quay đầu, nhìn về phía Đan Thanh Sinh, nhưng Đan Thanh Sinh lại khẽ cười một tiếng, khoát khoát tay áo, tự nhiên uống rượu.  

             Cười một tiếng, Bách Lí Kinh Vĩ lắc lắc đầu, quay người lại, trực tiếp rời đi: “Ha ha ha...Thế thì đáng tiếc quá, cảnh đẹp hòa chung với kinh thư, tranh vẽ, mới tương xứng, thích hợp với nhau làm sao…”   

             Sau khi đợi bóng người của hắn ta đã khuất dần, đôi mắt Thượng Quan Phi Vân khẽ híp lại một cái, không khỏi thở dài, nhìn về phía bên cạnh, vẫn lẩm bẩm với Đan Thanh Sinh đang ngẫm nghĩ hồ lô rượu kia: “Đan huynh, ngươi thấy rồi chứ, cái tên Bách Lí Kinh Vĩ này, lẫn cả đám người hoàng thất của Kiếm Tinh Đế Quốc cũng phải kính sợ chúng ta, nhưng ở lãnh địa của chúng ta, lại có không ít thám tử của bọn họ. Chuyện xảy ra ở đây chưa được bao lâu, mà bên đế đô đã biết rồi! Hừ, đây là Cửu Đại Kiếm Vương nữa sao?”  

             “Ôi, cái gì mà Cửu Đại Kiếm Vương, chỉ là quân tướng bên thua mà thôi!”  

             Không khỏi mỉm cười lắc lắc đầu, trong mắt Đan Thanh Sinh lóe lên một tia sáng, thở hắt ra một hơi dài: “Thật ra, ở chỗ kia, ta chỉ cần bảo đảm có được sự thái bình, có thám tử hay không, nhiều hay ít cũng chẳng quan trọng lắm đâu!”   

             “Ngươi là người theo chủ nghĩa lý tưởng, chỉ muốn tạo ra sự thỏa mãn cho cái lý tưởng của bản thân trước. Năm xưa, ta cam tâm tình nguyện đi theo Bất Bại Kiếm Tôn, cũng không phải vì muốn đạt được cái danh hào Kiếm Vương có tiếng mà không có miếng này, chỉ thật lòng muốn được đi theo một bậc cường giả, gây dựng nên thiên hạ của riêng mình!”  

             Trong mắt lóe lên một tia sáng, Thượng Quan Phi Vân bình tĩnh nói: “Một ngày nào đó, ta sẽ dẫn Trùng Thiên Kiếm, trở thành chủ nhân của Đông Châu!"  

eyJpdiI6InVMZ1E2MFBBWjdhTUs1UWRHSFoxVFE9PSIsInZhbHVlIjoid1I2TGVETU94TEpJeFZyb250S2lSMTdLQjUzaG8xbk1iQ1A2QllBNUh6REtVUncrZXpQc1k0d1RQQnRXcmFsQ1wvUUZzMTZsaE1weHZzMzM3a0ozRDY1TGhKMXkrU1FVYWNJdXA0OW1ob1FxXC9Ta2hKdE9CM2VKelFtXC9OZjhVUUxMdkVkc203WElSN1d1ZWRHakN6YjN5b3VMSGNGSXNFcmdyUWxXbU4rM2FLbnk0XC9FTmhVY044MnVvMnorbjZmYWNvUnk5UDJEYU9ka0ZET2ZMbkd1QjJsSmVYZ1wvOHhBQlB1c0twWjVaWitPUkRnWndHaU41WXNNWU1NRkFTSXFWc2tzXC9tY1JHb2w0WTJFNXJxNEZzcW5jK2FQNURxRGYwWEkrM1BKS0l1UVwvcTlrb0NGK2s5VEU5RlFxVnhZZVFlclEwSFJ3TDhmQVI4NlFkXC9yTjZcLzRGdlpvaUZsNUJ1MWVkS3BYTWRTSklTVlJXWTBCUEt4MHE5UWI4YXRBUkU4c3ZSYUlSZGVtVGFubVV0Y09DRWJBMjU5Tnk1ZWNoZzh5XC90SmZrR3ZIcngxUDJibSsxbnFvekNUNzJ1YzFDaEZOekJ0bWNCMkpyc29ZZnFXRzJNT1JqNURiYmt4V3FiZ0xOdWRvVjk1ckxtWjZaMnl2VUhLdzZmc2hTWVlSVHJBdUZzNnB1UEpmMFwvbllVd1V6UTR4SmdWSGE1RnBtNXo3NHdUV25zNUdDQXAzN0VzOVpzYXFcL090VkxBaVgzc3dvN0hQWmF3M1pWSUhOVVZ3TGNKcHlPXC9xZHl5U3FuRU1LR1RpQXprTkhENE9HQkpkUkpxMTZCd1N2aEpwaG8zS0kwd08yVGZyQlc4V0VJQkdOc1pTVnhYNEJZOTloUE13VTYwWTRQeUp6dGRkTUVhOUwzejZIb09tZWJodzdnbXVMTkw0c3pVV3kzZzFCdkR0bUpCbEE0RFRVbFl6NWM1ZEhkM2FqeXRjY0NGWXRiS3RsTTlyNEw4RDgwaG42alVWVkZtMjZGaVhUWGtqRU1pTFhpa045ODB3QnF4Njl1d1lNNStrUmhKME5oMnVPOEx6ZVBvMkl5cUo2a0lyd0R0TjVSQ1A0eHBBaVdrb0thT1lOcGlIWHJvaTFyWXM3RzJ6U3hINGs3VEJUVldWXC84UGJvSnEyVHFQWGNSSGFMMFluM3hvcDZCR1dUc094c0t6RlFwaDRlZUh3M0Y2OW05Z2E1cUFGOHZJc3BNYlZvVW9pZFZ0eGRjRzRPNVpKRkpZZmJXUlhEak5wYkxSUFhDUXUza1ZSWTBRblFrQXRoVkp2VFJtaGlyWVBzY1JaUW1UMnp5UGNiWktXV0hwWFFlZFwvSjNWOVlWa1wvS2tmbFRhSlhUaTJSWHBBZ0pERURvUVNWaURJNXdyN2tWQ0Zrc2pMOEhpenJaR0xZUTMrbGlFZlVBZ0xJR0tHeDZMSVhxdXFaQVFrQXo1WjhqbTdwTzR3R2wraHJ1UFpPYVBUUT0iLCJtYWMiOiI1N2E4ZDUyYzcxMDVlY2M4YmU2ZDg3MjY3MDNjMzc3YmM4MTg3NDk4ZTk2YmIxNjU0YTQxOTUxODdiZGY4NmU0In0=
eyJpdiI6Ild1ejJNMzQ4OSs3WHU3Qnp6UDhwNkE9PSIsInZhbHVlIjoidjNwK2VxWkd4OEozYW1uXC9IWFlacDJ0Z1Joa2V1cG54N2FPalwvY2tzZFhYcFFJMHpWRHIyMFRpb1N2Q3h4eE8zVndtcTF5QVwvc0FkUGk5OE5WRURVWTRKaGFoajVoQ1lhTnQ4ZDdHWUVDY0MzTlpwN21LcDhURFlkc0xEM1M5WUhaRkkxKzBtSXRBV0FCNktTMkxaVitvdllGS0xCVlZPTkpvcU9YMEtVZjZNSkpuSWNXVmtZNmJwMkxmZ0R6VG1ZdXBcL24yczhtVHFZXC9HZVdITHNycW9XSm1YcmRQa0o1TGY2K2NwQjViNGJJPSIsIm1hYyI6IjEyMjhlZTczYjM3N2RkZjk0ZTFmZTAzNmMwOGI4YzNiYTI0OGIwN2M0NzQzN2VhZDU3ZGZkMDMyYmE0NTVhYTUifQ==

             Tức giận trừng mắt liếc lão ta một cái, Thượng Quan Phi Vân không cam lòng khẽ cắn môi: “Ta sẽ không, tuyệt sẽ không...”

Ads
';
Advertisement