Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Thì ra là thế, thần binh của Đông Châu là Xung Thiên kiếm lại bị Thượng Quan Phi Vân mang đến Trung Châu!"  

             Trác Uyên biết tất cả mọi chuyện bèn gật đầu, thản nhiên nói: "Khó trách lần này Thượng Quan gia tộc dốc hết toàn lực, để tâm như vậy, hóa ra là vì thần binh trấn châu!"  

             Thượng Quan Ngọc Lâm giương mắt nhìn bốn phía hư ảo mịt mờ, hắn ta không biết vị trí Trác Uyên, không khỏi hiện vẻ nghi hoặc, thì thào lên tiếng: "Sư phụ, không phải lúc trước ngươi nói đã sớm biết, sao ta thấy giống như ngươi vừa mới biết được ý đồ của chúng ta vậy?"  

             "Lắm miệng!"  

             Trác Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta khẽ quát, cười lạnh liên hồi: "Vi sư biết một chút, không biết một chút, bây giờ hỏi ngươi cái gì thì ngươi phải trả lời thành thật. Nếu có giấu diếm chỗ nào, lại trùng với những điều vi sư biết kia thì hừ hừ..."  

             "Biết rồi, đồ nhi tuyệt đối không dám có chút giấu diếm!"  

             Thượng Quan Ngọc Lâm nhanh chóng gật đầu, vội vàng kêu lên, lại cảm thấy giận thầm. Lão gia hỏa này thật đúng là giảo hoạt. Hắn nói như thế, giả giả thật thật, ngoài việc nói hết toàn bộ, căn bản hắn ta không hề mảy may có cơ hội lừa bịp.  

             Nếu không, không biết lão già này trồng cái quái gì trong thân thể của mình, ngọn lửa màu vàng óng kia một khi nổ tung ra từ cơ thể, chỉ sợ mình sẽ táng thân vào biển lửa trong nháy mắt!  

             Thượng Quan Ngọc Lâm vừa nghĩ đến đây, không nén được mà thở dài thành tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra bản thân đã định là làm kẻ phản bội của Thượng Quan gia rồi.  

             Trác Uyên sớm đã nhìn ra mưu đồ của hắn ta không tốt nhưng hắn cũng tin rằng hắn ta sẽ không thề chết trung thành vì Thượng Quan gia như vậy. Đứng trước tính mạng và danh dự, bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng nhất, cho nên ngược lại có thể tin tưởng được hắn ta, cũng có thể lợi dụng tốt vị đại thiếu gia này.  

             Trác Uyên trầm ngâm một chút, nhàn nhạt lên tiếng, thử dò xét lần nữa: "Đồ nhi ngoan, nếu như vi sư cũng muốn thanh Xung Thiên kiếm kia thì sao? Ngươi sẽ bán mạng vì Thượng Quan gia hay là đồng ý dâng kiếm đến đây cho vi sư?"  

             "Sư phụ, cái này còn phải nói sao, cái mạng nhỏ của ta đều do lão nhân gia ngươi nắm trong tay, đương nhiên ta cầm kiếm đến đổi lấy mạng của ta rồi!" Lúc này sắc mặt Thượng Quan Ngọc Lâm đau khổ, thở dài.  

             Trác Uyên không khỏi sững sờ, nhìn chằm chằm vào hắn ta một lúc lâu, lại không nhịn được mà cười to lên: "Ha ha ha... Không sai không sai, tiểu tử rất thức thời. Nếu đã như vậy, lão phu cũng có thể yên lòng giao phó trách nhiệm cho ngươi."  

             "Cái gì?" Lông mày Thượng Quan Ngọc Lâm nhếch một cái, không hiểu rõ lắm: "Trách nhiệm gì?"  

             Trác Uyên khẽ cười một tiếng, chậm rãi lắc đầu: "Bây giờ còn chưa thể nói, chờ thời cơ đến, lão phu sẽ liên lạc lại với ngươi. Bây giờ việc ngươi phải làm chính là cố gắng nằm vùng ở Thượng Quan gia, an tâm làm việc, đừng làm gì khác thường. Đợi sắp xếp của lão phu, ta sẽ lập tức bảo ngươi đi làm. Đến lúc đó, chính là thời khắc ngươi lập công lao lớn cho vi sư!"  

             "Vâng, sư phụ!" Mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng Thượng Quan Ngọc Lâm vẫn bất đắc dĩ cúi đầu xuống, ôm quyền khom người, không nói ra được mà phải thuận theo.  

             Thế nhưng, giữa rừng núi tĩnh mịch cũng đã không còn mảy may tiếng vang.  

             Thượng Quan Ngọc Lâm nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng lên tiếng: "Sư phụ... Sư phụ? Ngươi vẫn còn đây chứ?"  

             Chỉ có gió đêm đang thổi vù vù, nhưng không hề có một chút tiếng vọng nào!  

             "Móa, đi thật rồi?" Thượng Quan Ngọc Lâm không khỏi hận mà mắng một tiếng, hít một hơi thật sâu, ngửa đầu nhìn trời, cảm thấy rối bời vô cùng. Hắn ta thật sự không biết là mắc cái vận rủi gì mà lại gặp được chuyện thế này, còn chưa hay biết gì đã thành phản đồ, bị một lão ma đầu điều khiển.  

             Cứ như vậy, hắn ta cũng không thể tránh được, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu quay trở về, yên lặng chờ lão ma đầu kia liên hệ với hắn ta. Hơn nữa, bị lão gia hỏa kia hành hạ một ngày, hắn ta cũng không biết lão ma đầu kìa là thánh thần phương nào, khỏi phải nói đến cực khổ cỡ nào.  

             Bây giờ nghĩ lại, hắn ta đến diệt trừ tình địch mà, sao lại mơ hồ biến thành con rối của người ta rồi?  

             Vừa nghĩ đến đây, Thượng Quan Ngọc Lâm lập tức có loại xúc động muốn khóc!  

             Vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Lâm mệt mỏi lắc đầu, nương theo từng đợt gió đêm xào xạc, hắn ta xoay người lại, lết cơ thể buồn bã rũ rượi dần dần biến mất trong rừng rậm đen kịt kia.  

             Nhưng đúng lúc bóng dáng hắn ta hoàn toàn ẩn vào bóng đêm, không gian lập tức chấn động vang lên một tiếng ‘ong’, bóng dáng Trác Uyên đột ngột xuất hiện ở vị trí của hắn ta lúc trước.  

             Trác Uyên ngẩng đầu nhìn kỹ bóng lưng của thiếu gia không may mắn kia một chút, bỗng dưng khóe miệng Trác Uyên không kìm được mà lộ ra một nụ cười tà dị: "Lần này, cuối cùng trong tay lão tử cũng có một quân cờ có thể cử động. Không còn là người đứng xem tùy thời chuẩn bị nhặt nhạnh chỗ tốt nữa, bàn lớn cờ này, lão tử cũng có thể thay đổi càn khôn, ha ha ha..."  

             Hắn cười khẽ từng tiếng, thân ảnh Trác Uyên dần dần biến mất không thấy gì nữa...  

             Một bên khác, trong cổ trạch thành Phi Vân, nơi đại sảnh rộng rãi, ánh nến lóng lánh lập lòe sáng tối, Thượng Quan Phi Hùng ngồi trên chủ tọa thượng thủ, lông mày nhăn chặt, hai mắt chăm chú nhìn về nơi cửa lớn phía trước, vẻ mặt nghiêm trọng.  

             Thượng Quan Khinh Yên đi tới đi lui trong đại sảnh, gấp như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng bất an.  

             Ngược lại, Cổ Tam Thông như một đứa trẻ, ngồi yên lặng ở trên ghế, buồn bực ngán ngẩm, vẻ mặt thoải mái mà loay hoay với đồ chơi trong tay, dường như hoàn toàn không thèm để ý.  

             Cộp cộp cộp...  

             Từng tiếng bước chân dồn dập vang lên, hai người vội vàng xem xét phía trước, đã thấy một hộ vệ Thượng Quan gia vội vã đi tới trước hai người.  

             "Thế nào, bọn họ trở về rồi sao?" Thượng Quan Khinh Yên vội vàng bước một bước lên trước, ngăn trước người người kia, vội vàng hỏi.  

             Người kia bất đắc dĩ lắc đầu, khom người cúi đầu, thở dài nói: "Khởi bẩm gia chủ và tiểu thư, biểu thiếu gia và vị Cổ tiên sinh kia chưa trở về, đều không có chút tin tức nào!"  

             "Ài, đi xuống đi!"  

             Thượng Quan Phi Hùng nghe được tin tức này, không tránh được có hơi khựng lại, sau đó không thể làm gì khác hơn ngoài vẫy tay, cho người kia lui.  

             Vẻ mặt Thượng Quan Khinh Yên lo lắng dậm chân, oán giận nói: "Thật không biết biểu ca đưa Cổ tiên sinh đến nơi nào, sao muộn như vậy còn chưa trở lại? Cha, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!"  

             Lông mày Thượng Quan Phi Hùng khẽ nhướn một cái, suy nghĩ một lát, cũng trầm ngâm lắc đầu, giữ im lặng!  

             "Hả, Tiểu Tam Tử, bây giờ cha ngươi vẫn chưa trở lại, ngươi không lo lắng sao?"  

             Đúng lúc này, Thượng Quan Khinh Yên nhìn thấy Cổ Tam Thông vẫn thờ ơ loay hoay với đồ chơi của mình, không khỏi ngạc nhiên nói. Trong nội tâm nàng ta biết rõ, hai cha con này có quan hệ rất tốt, cả ngày dính vào nhau, nhưng vì sao bây giờ thân làm nhi tử lại không hề có chút lo lắng về chuyện cha mất tích cả ngày chứ? Đây cũng quá không hợp lẽ thường rồi.  

             Cổ Tam Thông giương mắt lườm liếc nàng ta, từ chối cho ý kiến, tiếp tục loay hoay vật trong tay mình, ung dung lên tiếng: "Cha ta là người lớn đến vậy rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cho dù muốn xảy ra chuyện, đó cũng là người khác xảy ra chuyện!"  

             "Hả, đây là ý gì?" Thượng Quan Khinh Yên sững sờ, không hiểu.  

             Cổ Tam Thông nhìn kỹ nàng ta, lại không nói, chỉ lộ ra một nụ cười thần bí với ý vị sâu xa. Điều này không khỏi làm tiểu cô nương Thượng Quan Khinh Yên này càng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, trong mắt đầy vẻ mờ mịt.  

             Nhưng cũng vào giờ phút này, từng tiếng bước chân dồn dập chợt vang lên, một gã hộ vệ vội vã đi vào đại sảnh, vui mừng kêu lên: "Gia chủ, tiểu thư, biểu thiếu gia đã trở về!"  

             "Thật sao?"  

             Thượng Quan Phi Hùng không khỏi khẽ giật mình, chần chờ một lát, vội vàng đứng lên, đi ra ngoài. Thượng Quan Khinh Yên nghe vậy, cũng nhịn không được mà vội vã đuổi theo.  

             Thế nhưng còn không đợi bọn họ đi ra đại sảnh, Thượng Quan Ngọc Lâm với dáng vẻ lo sợ bị đánh thành đầu heo, đã lấp ló đi tới trước mặt bọn họ.  

             Hai người không khỏi giật mình, bước chân nhất thời dừng lại, nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngọc Lâm đã hoàn toàn thay đổi dung nhan kia, cùng nhau kêu lên: "Ngươi... Ngươi là ai?"  

             "Xem đi, ta nói mà, không biết ai xảy ra chuyện đâu, hừ hừ hừ..." Cổ Tam Thông vẫn ngồi yên lặng tại chỗ của mình, giương mắt nhìn phía cửa bên kia một chút, không khỏi cười nhạo một tiếng, tiếp tục vuốt vuốt đồ chơi trong tay.  

             Bờ môi Thượng Quan Ngọc Lâm khẽ run lên, nhìn cữu cữu và biểu muội trước mặt một chút, nhất thời uất ức trào lên đầu, nhìn thấy người thân xúc động vui đến phát khóc, càng làm cho hắn ta không ngăn được nghẹn ngào: "Cữu cữu, biểu muội, ta... trở về rồi!"  

             "Ngươi... là Ngọc Lâm?" Dường như Thượng Quan Phi Hùng còn khó có thể tin đây là sự thực, lắp bắp nói .  

             Lúc này, tên hộ vệ kia vội vàng giải thích: "Gia chủ, đích thật là biểu thiếu gia không thể nghi ngờ.Thật ra lúc hắn vừa trở về, chúng ta cũng sợ giật nảy mình, nhưng nhìn từ khí tức quen thuộc đã nhận ra chính chủ!"  

             Nghe thấy vậy, Thượng Quan Phi Hùng cũng lập tức cảm nhận một chút khí tức quen thuộc trên người kia. Quả nhiên là Thượng Quan Ngọc Lâm không thể nghi ngờ. Nhưng điều này không khỏi khiến lão ta càng thêm kinh ngạc hơn, không nén được giật mình nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lại biến thành dáng vẻ này?"  

             "Đúng vậy, Cổ tiên sinh đâu, hắn ở đâu, không phải hắn đi cùng ngươi sao?" Thượng Quan Khinh Yên cũng cả kinh, vội vàng hỏi.  

             Sắc mặt Thượng Quan Ngọc Lâm có hơi trầm xuống, tức giận trong lòng.  

             Biểu muội, ngươi là biểu muội ruột của ta đấy. Bây giờ vi huynh bị thương thành bộ dáng như vậy, mà ngươi không hề quan tâm thương thế của vi huynh, vừa mở miệng đã hỏi tung tích tiểu tử kia, còn có chút thân sơ khác biệt nào không?  

             Thượng Quan Ngọc Lâm ấm ức trong lòng, không trả lời. Thế nhưng trong mắt Thượng Quan Khinh Yên lại toàn vẻ gấp gáp, tiếp tục gào hỏi: "Biểu ca, Cổ tiên sinh hắn ở đâu, lúc trước không phải ta đã dặn dò ngươi từ sớm là nhất định phải chắm sóc tốt cho Cổ tiên sinh sao? Tại sao mình ngươi trở về lành lặn mà lạc mất Cổ tiên sinh rồi?"  

             Hắn ta nghe vậy, thân thể Thượng Quan Ngọc Lâm rung một cái, trong lòng càng như có một ngụm máu tươi, không nhịn được muốn thổ ra.  

             Lành lặn?  

             Biểu muội, ngươi nhìn từ đầu đến chân lão tử, chỗ nào lành lặn thế? Vừa mới đụng phải một đội tuần tra của Vương phủ Phi Vân, lão tử vừa định tránh, nhưng người ta nhìn thấy dáng vẻ này của ta cũng không nỡ lòng vặn hỏi, lão tử như này là gọi yên lành sao? Sao ngươi lại chỉ lo cho người kia chứ? Hắn có quan hệ như thế nào với ngươi, ta có quan hệ gì với ngươi hả?  

             Thượng Quan Ngọc Lâm đau khổ trong lòng, hận không thể ngửa mặt lên trời tru dài lên. Nhưng nhìn thấy cữu cữu mình còn ở đây, lập tức mạnh mẽ nuốt cục nghẹn lại...  

             "Đại biểu ca trở về chưa?"  

eyJpdiI6IjZ1YmRKK0pUZGUzMUc2ZDA0cDdaemc9PSIsInZhbHVlIjoiWVo5UnpFWkV1ejBENkJJSUpMOVwvWmVRS0VTWHFiRDZmOHNTNlQxOFR5THpHQjI1NXFmWm43M1pHXC9YQ010dHppYnF4NE1YS2xPVFBoWk1lMjRxaEFzU2hhWk9UUDRvK3BLRG9Cc1JNeHdhV3N4THBJVWNrU3JjVHZ4Q0s3cVRnamJGRDArRWc5cXN4akJWbktORm1uU1lrSjc4cXlGMVNMYkt4SzJzVk9yczdXYzhKXC9UcFF5b2ZwaUQ0czNSSnE2eEFPNjhncGtEZXBSdVpMRHZreXErMVRsUmVZNFpGY3VoYmhSK3VhZkxlSjUzOEVuZTlYZEtENm1ZWnpLZnljb1czXC9GVnQ0WmtsSU8zYkh1SDlUVWxkS1YrMkszY1hlUzFYb0cwTHZXRlhGbmh2eFUzZXo4Q3QzTVd1RFZhdm15TGtjRnJaN3BpaGxpa0dva09TeGE2RjRBaXhHMTFiQytPK2ErSHpsZ2ltR1BoazZLc0dWZkJqZHA2bjY0ckJtMllvNVdPN3R4RWhmbjJsUW5lc0tGQXFocGp5bE1BSndYNjNKV3hvbzFMc0RtZlBpTnpMUUNCVnVVaVBrcFZESVZpMFMxNDdXaVhXNUZLTVJXdjNab3VCQkd3ZnEwZmtEbCtoZ1hFZUp4Sit4SVpMbkJ5djVlcVlLSE9MdiswNnFnOG5YWDhCUitXQk5ZY3hndldUN0lqRUluVTM0cWRiQk1RQUhsSEliSG9XUjBRYkxrZnZlY2ljbHRXblRNVnZZOGZodVAwRUZJSmJod1lTa3ZtVDBSRkFzbUNLM2lpODBEa1VGbmNwaVN0Rks3VGpyY1JjNXBlNXM4S1FEaE9adUpoK2dhUXl6MnN3cm05cnhlSWZmcSt5VFlNN1VBS0FHMm9xZ2xcL1FweStqanhNa3VtelwvWFJSd1FjOXRwNGF6MEFRRXF3eUNyanJtSVdqYVBHN2FEc1loeitObEJKNnV3SDFCQUtUcXFjRU1RVXB4Nmo2VzBhRlMrUXMyU2ZRanF5Y2xUOGx1TGticXB2Smk3c0xxQ2NMa0wyd2hCM1hHbTA0UTVGbllVMzRkQVBsQ3dEMmtydmtqQXhGbDQ1NFl6U2Vnb3k4OVNxVGo5eGNIMzBGM0JYanlKaU9mNDFnMm5OcFN5QUVtQmlpNThtdGptSEI5MmhVV3NHQWZMYkU1aVFwbXh4QkloYTYwQzA4emhFNzVUcThBTXdUM2xVU2ZiOGFMQ1NkZFZpWWY4PSIsIm1hYyI6IjA5OTRmZGUxZjlkOGU0OWFlZWE5YzEzM2ExZmQyMDM5N2E3ODgwNzk2ZjhkNjM4ZTI1M2Y0OTQ3YmZmNWViOGUifQ==
eyJpdiI6IjJYTTRKTFo2R1dIb0lJU2orNzlzMHc9PSIsInZhbHVlIjoiaHIyQUVZNU1kenVWcUU3V1dJQlY4OHlQUGlqQTR1WDJnK2gwRTV4OUpvTXFCb1U1YW5uaWhCWldvVkxlWmRcL045amltRVRcL1hxZ2JsTG1lcjY4VHBnXC9rbWttSkc2SUlvNnVRTVlxWDhMdkI0VGZvRFIybmppOXJcL3dKMjRJUUpZeE5QTU8zYmI3XC9zbjQ5N1NpbmQyMWx0d2t0ZWlhNmZmMXZMUzlVRkc4cHBQWlp2K1dWNUNLMDloVkQ3dmN6SlNzQitqZm5KUWozOWZQNEczbXdiVDdpdVUyd3hCXC9aSmI2cHcwUEpCc3BIcmJRRk5ib0QyMUV4WUN1OUhhQ1BFYzdHZ3poNG90c0RYbjZXQWE4TERrR2JqN1YzRWxPZnNBc1psQUdJM2JhbVA2V0hNR1VRXC9KajRubnNkT0NKRG9kMENoK0lSZkF2cFBwOFhUSXcyMlY3Mzg5N00xMFNMNzZEc0tub2xqN2RPZ1pmcGpwMGZlQ1MyT3JHOEF1TEp2V3NUcll1eUN0QlRZZTNrR3NaTU1Qcmp1ZXJ3dGQwa3B4eFBnc3orWGtRMlhNWlV1NXJKV0p6RUVMdXdHc2oxSmpaZ0ZRdlBXbm5McDZ4dFcydlJXU3ZUempMaUt6QWxIbmJJdHlzM282dk0rVEMzK0hsZVc0U003Q3N4Q3RDQXNEK3h6S3FRMFZoYWhwN3lnK3JjcFB0aGp0cVJEK21hZHhQKzhoWHU1TTV4UXlZenp1OHpEV2RUYmcrZ0pkOGtkM2s3NGtmakY1cCtLTkhjS3NIQUZGMThCRkV1T2xLeGdoRU1BN2hxT2F4THZnMGQ5dTVhNTBrcGFPTGJZeW02SWpLdXBEdUZ3N09sRFRwN1wvTm1jUk1IUT09IiwibWFjIjoiYjdmMTVjMGJhOGM3N2JkMjJjNjVlMzY5ZjI5MDk2MDEwOGQwNjg1NDhjNWVjMGZlYmRmYzViYzcxMWZhYjFlYiJ9

             Hai tiểu tử này, rốt cuộc là bọn họ đi làm cái gì vậy...

Ads
';
Advertisement