Vút vút!
Trong một khu rừng rậm sâu thẳm, hai tiếng xé gió lần lượt vang lên, ngay sau đó, chỉ thấy hai bóng đen vụt qua, chợt lóe lên giữa núi rừng, giao thoa vào nhau, đợi đến khi bóng đen đó dừng lại, mới lộ ra hai bóng dáng quen thuộc.
Trong đó có một anh tuấn cao lớn, mặt mũi tuấn tú, toàn thân tản ra hơi thở của cường giả Dung Hồn Cảnh, chính là Thượng Quan Ngọc Lâm không thể nghi ngờ. Một bóng người khác theo sát phía sau, tuy rằng diện mạo bình thường, nhưng trong đôi mắt lại là vẻ thâm thúy không nói nên lời, tản ra hơi thở thần bí, chính là Trác Uyên đang đi sau hắn ta.
Không khỏi thò đầu lên trước thăm dò, Trác Uyên nhìn rừng trúc mênh mông phía trước, trong mắt giả bộ tràn đầy nghi ngờ, nhìn về Thượng Quan Ngọc Lâm đang đứng cạnh nói: "Ơ... Đại biểu ca, phía trước có cái gì kỳ quái sao, sao ta lại không nhìn thấy gì cả?"
Con mẹ nó, ai là đại biểu ca của ngươi, tên khốn kia, con mẹ nó thật biết nhận họ hàng. Khó trách biểu muội bị mấy lời ngon tiếng ngọt của hắn làm cho thần hồn điên đảo.
Bất đắc dĩ trợn trắng mắt, trong lòng Thượng Quan Ngọc Lâm Tâm thầm mắng một tiếng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một ý cười yếu ớt, chỉ vào chỗ sâu thẳm phía trước, lộ ra sắc mặt quỷ dị: "Cổ huynh, vừa rồi hình như ta nhìn thấy hộ vệ của Phi Vân vương phủ đi vào bên trong rồi, ta không tiện ra mặt, còn mong ngươi đi tra xét thay ta một chút. Nếu như đụng phải bọn họ, thì nói ngươi tới để ngắm cảnh, nhất định không có chuyện gì, ha ha ha..."
"Là sao? Nhưng ta không thấy dấu vết có người từng đi qua mà?"
Trác Uyên khẽ cau mày, nhướn cổ nhìn về phía trước dò xét, hai tròng mắt cũng đảo loạn, đang cân nhắc gì đó.
Thượng Quan Ngọc Lâm nhẹ nhàng đẩy hắn lên trước, nụ cười quỷ dị bên khóe miệng càng lúc càng sâu, thậm chí đến giọng nói cũng trở nên đầy mê hoặc: "Ngươi cứ đi lên trước nữa mà xem, sẽ không sai đâu, vừa rồi quả thật có hộ vệ của Phi Vân vương phủ đi qua nơi này, không biết là đi làm gì, ngươi đi tìm hiểu một chút, nhất định có thể lập đại công cho cữu cữu..."
"Nếu nói như vậy, đương nhiên ta phải xông pha đi đầu rồi..." Mày khẽ nhướng lên, Trác Uyên thuận theo ý tứ của Thượng Quan Ngọc Lâm, từng bước tiến lên phía trước.
Nhưng Thượng Quan Ngọc Lâm cũng cố ý lui về phía sau, đợi cho đến khi Trác Uyên đã hoàn toàn ở trước mặt hắn ta, đến khóe mắt cũng không nhìn thấy được hắn ta, ánh mắt hắn ta bỗng dưng chuyển lạnh như băng.
Thậm chí trong ánh mắt lạnh như băng kia, còn kèm theo cả sát ý rõ ràng...
Vù!
Đột nhiên, Thượng Quan Ngọc Lâm đánh ra một chưởng, nhằm thẳng vào lưng của Trác Uyên.
Trong lòng bất giác rùng mình, Trác Uyên chấn động, tuy rằng hắn sớm biết Thượng Quan Ngọc Lâm không ưa gì hắn, nhưng vẫn không ngờ rằng, tiểu tử này lại thật sự dám xuống tay với hắn.
Dù sao, đây cũng không phải là chuyện của một mình hắn ta, còn liên quan đến an toàn của tất cả mọi người trong Thượng Quan gia sau này. Nếu như gia chủ của Cổ gia Phi Vân Thành là hắn xảy ra chuyện gì, Phi Vân vương phủ lại sai người đến điều tra, bọn họ ai sẽ đứng ra đây?
Nói không chừng, sẽ bị người ta bắt gọn, giống như chuột bị mèo đuổi vậy, chạy trốn khắp thành. Nhất là những người có thực lực yếu kém, đi đơn lẻ càng dễ dàng bị bắt!
Sự việc dính dáng lớn như vậy, Thượng Quan Ngọc Lâm cũng không giống loại người ngu ngốc, hẳn là biết phân rõ nặng nhẹ.
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, Trác Uyên nhíu chặt mày, vẻ mặt do dự, một chưởng này, rốt cuộc hắn nên tránh hay là không tránh?
Nếu như tránh đi, thực lực của hắn nhất thời sẽ bị bại lộ, nói không chừng còn phải làm thịt cả tiểu tử này, giết người diệt khẩu. Nhưng như vậy, sau khi trở về còn phải tìm lí do đáng tin thoái thác, bằng không sẽ rất dễ khiến cho Thượng Quan gia hoài nghi.
Nhưng nếu như không tránh... Một chưởng này đánh vào người hắn, hắn nên có phản ứng gì?
Phản ứng của Thần Chiếu cảnh giới, phản ứng của Hóa Hư Cảnh, hay là phản ứng của Dung Hồn Cảnh? Dù sao thân thể của hắn đã rất mạnh mẽ rồi, thực lực không dưới Dung Hồn Cảnh.
Đỡ một chưởng này không quan trọng, nhưng sau đó phải biểu hiện như thế nào, còn phải suy nghĩ thêm. Nói không chừng, nếu như thực lực bị bại lộ, phải làm thịt tiểu tử này.
Trong lúc nhất thời, Trác Uyên rơi vào thế khó xử, điều lo lắng cũng không phải là an nguy của chính mình, mà là có nên chịu một chưởng hắn ta không.
Nếu như để cho Thượng Quan Ngọc Lâm biết được, chắc chắn sẽ tức giận đến mức thất khiếu chảy máu!
Tốt xấu gì hắn ta cũng là lớp trẻ tuổi nổi bật trong Thượng Quan gia, thực lực mạnh mẽ, được cả Đông Châu công nhận. Bây giờ tiểu tử này sắp chịu một chưởng của hắn ta, trong lòng lại không hoảng sợ, mà là lo lắng sau đó nên lừa gạt hắn ta ra sao, thậm chí còn suy nghĩ vấn đề có giết người diệt khẩu hay không, giống như mình chính là con kiến, mặc cho hắn giẫm đạp, đây cũng con mẹ nó quá không coi ai ra gì rồi!
Có điều may mắn là hắn ta không biết, nếu không thì đoán chừng đánh chết hắn ta cũng không dám ra tay đánh lén...
Vù vù vù...
Chưởng phong rất mạnh lao đến trong nháy mắt, Trác Uyên đang nhíu mày suy tư, cũng chợt sửng sốt, nhất thời phản ứng kịp. Cảm nhận được trận gió sau lưng, trong lòng đã sáng tỏ.
Một chưởng này cho dù hắn có ở Thần Chiếu cảnh giới, cũng không lấy mạng của hắn được, tiểu tử này căn bản không muốn giết mình, mà là muốn khiến mình trọng thương.
Một khi đã như vậy, trước tiên phối hợp với hắn ta một chút, chuyện sau đó, sau rồi nói...
Hai tròng mắt đảo loạn, trong lòng Trác Uyên đã có tính toán, có thể hơi chấn động, cố ý khiến tâm mạch của bản chịu chút tổn thương. Từng tia máu đỏ tươi, cũng không kìm được chảy ra bên khóe miệng.
Mà cùng lúc đó, một chưởng hung bạo của Thượng Quan Ngọc Lâm, cũng mạnh mẽ đánh vào lưng hắn!
Bịch!
Phụt!
Thời cơ phối hợp vừa đúng lúc, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, lúc này miệng của Trác Uyên đã phun ra máu tươi, lao thẳng ra ngoài, rơi xuống mặt đất, sau đó giả bộ ngất đi, không còn nhúc nhích nữa.
Khóe miệng xoẹt qua một độ cong tà dị, Thượng Quan Ngọc Lâm cười lạnh, nhìn Trác Uyên vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, âm u nói: "Con cóc ghẻ đáng chết, bản công tử đã sớm cảnh cáo ngươi, đừng có suốt ngày quấn lấy biểu muội, là chính ngươi muốn chết, cũng đừng trách bản công tử vô tình, hừ hừ hừ..."
Nói rồi, Thượng Quan Ngọc Lâm đã chầm chậm bước đến chỗ Trác Uyên, trên tay phải lộ ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt.
Mày hơi run lên, cảm nhận được hàn khí dần lạnh như băng sau lưng, Trác Uyên cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc tiểu tử này muốn làm gì?
"Tiểu tử họ Cổ, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi là nhân vật quan trọng của Thượng Quan gia, ai cũng không dám động đến ngươi, nến ngươi không biết sợ, hừ!"
Trong mắt bỗng dưng lóe lên tia sáng lạnh, Thượng Quan Ngọc Lâm đã đi tới phía trước Trác Uyên, tay phải lạnh như băng cũng chậm rãi nâng lên, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị: "Tuy rằng bây giờ chúng ta muốn mượn thân phận của ngươi che dấu bản thân, không thể lấy tính mạng của ngươi. Nhưng phế ngươi cũng không có vấn đề gì. Mặc dù Tuyệt Mạch Thủ này của bản công tử không được coi võ kỹ cao cấp, nhưng lại có thể vô hình đả thương người. Chỉ cần bản công tử điểm một chút các đại huyệt ở trên người, gân mạch của ngươi sẽ lập tức dần thối rữa!"
"Mười ngày sau, gân mạch vận hành không thông; hai mươi ngày sau, tu vi giảm sút, nguyên lực tán loạn; một tháng sau, ngươi sẽ hoàn toàn là một phế nhân. Hơn nữa, ngươi muốn tìm người điều tra, cũng sẽ không tra ra nguyên nhân. Một tên phế nhân, cho dù vào Thượng Quan gia, còn xứng ở bên cạnh biểu muội? Hừ, thật sự là nực cười, ha ha ha..."
"Nhưng... Sự việc hôm nay, cũng là một manh mối đó, ngươi không sợ bị Thượng Quan Phi Hùng tra ra được nhân phẩm của ngươi kém như vậy, sẽ không bao giờ giao con gái cho ngươi sao?"
Nhưng chính vào lúc này, một tiếng than nhẹ trầm thấp, nhất thời vang vọng bên tai hắn ta, không biết truyền ra từ chỗ nào.
Thượng Quan Ngọc Lâm đã có chút đắc ý vênh váo, không chút để ý nói: "Việc này thì sợ cái gì, dù sao ta đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay tiểu tử này không thấy rõ là ai đánh hắn bị thương, ta sẽ nói đụng phải hộ vệ của Phi Vân vương phủ, hai bên đánh nhau, hắn bị đánh lén nên ngất xỉu, là ta cứu hắn trở về. Cho dù cữu cữu nghi ngờ việc tu vi của hắn bị phế có liên quan đến việc hôm nay, cũng nhất định nghĩ rằng do trọng thương gây ra, nào biết là ta đã hạ thủ? Ha ha ha... Ớ, đợi chút, ngươi là ai?"
Thượng Quan Ngọc Lâm đắc ý cười to, nhưng đột nhiên khựng lại, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, vừa rồi là ai hỏi vậy?
"Hê hê hê... Tiểu tử, nhìn ngươi tâm thuật bất chính, tâm tư ác độc, tình cách hè hạ lưu vô sỉ, cuồng vọng tự đại khá thích hợp với phong phạm ma đạo của ta, chi bằng rời khỏi Thượng Quan gia, đi theo lão phu bỏ chính theo ma đi!"
Soạt!
Một bóng đen nhất thời bao phủ cả vòm trời giống như tấm màng bọc, chỉ mất một chút ít công phu, mọi thứ trong đất trời đều trở nên tối đen, chợt bao trùm cả người Thượng Quan Ngọc Lâm lại bên trong, tách biệt với thế giới bên ngoài!
Đồng tử mắt không nhịn được co rụt lại, Thượng Quan Ngọc Lâm không khỏi chấn động: "Lĩnh vực thần hồn?"
Nhưng rất nhanh, hắn ta lại không khỏi cười rộ lên, khinh thường bĩu môi: "Hừ, cho dù ngươi là lĩnh vực thần hồn, nhưng chỉ là một tên Hóa Hư Cảnh, còn muốn vây hãm cao thủ Dung Hồn như bản công tử? Ha ha ha... Quả thực là nằm mơ giữa ban ngày. Hãy nhìn bản công tử không đến một quyền sẽ phá vỡ lĩnh vực của ngươi thành mảnh nhỏ!"
Vừa dứt lời, Thượng Quan Ngọc Lâm lập tức nâng quyền lên, chuẩn bị nhắm về phía hư không tối đen như mực.
"Khốn Long Tỏa!"
Nhưng chính vào lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.
Soạt!
Không biết là thứ gì, giống như một con trăn lớn, nháy mắt bò lên người của hắn ta. Sắc đen như mực bỗng dưng thấm vào trong thân thể của hắn ta, khiến cho toàn bộ nguyên lực bên trong gân mạch của hắn ta, đều không khỏi bị kiềm hãm, thậm chí còn dừng lưu chuyển.
Lực đạo cường đại, khống chế cả người hắn ta, muốn di chuyển một chút cũng là điều vô cùng khó khăn.
Bỗng nhiên, Thượng Quan Ngọc Lâm phát hiện ra, chính mình là cao thủ Dung Hồn Cảnh, trong lĩnh vực thần hồn, không ngờ động một đầu ngón tay cũng khó, không khỏi sợ hãi biến sắc: "Đây... Điều này sao có thể?"
"Hê hê hê... Tiểu gia hỏa, đất trời to lớn, không thiếu những điều kỳ lạ. Dung hồn cảnh giới không hẳn nhất định có thể thắng được Hóa Hư Cảnh, ngươi quá cuồng vọng rồi!"
Trong hư không, lại truyền ra tiếng cười nhạo kia, khiến Thượng Quan Ngọc Lâm run sợ, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Rốt cuộc người này là người nào, làm sao có thể sử dụng kỳ thuật quỷ dị như thế?
Không ngờ cao thủ cảnh giới Dung Hồn lại bị vây hãm trong thần hồn lĩnh vực của tu giả Hóa Hư Cảnh, quả thực là chưa từng thấy trong thiên cổ!
Khóe miệng xoẹt qua một độ cong tà dị, nhìn cả người Thượng Quan Ngọc Lâm bị con rồng khổng lồ tối đen khóa chặt đến không thể động đậy, biểu cảm mờ mịt e ngại, trong mắt Trác Uyên chợt lóe ánh sáng, không khỏi lộ ra biểu cảm xem kịch vui, hạ giọng, tiếp tục nói: "Tiểu gia hỏa, ta thấy dáng vẻ đê tiện vô sỉ của ngươi rất có phong phạm của lão phu năm đó, thật sự vô cùng yêu thích. Hôm nay ngoại lệ thu nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi khấu đầu lão phu một trăm lần, coi như là làm lễ bái sư, ha ha ha..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất