Dưới bầu trời đêm đen nhánh, xuyên qua vô số hành lang, Thượng Quan Phi Hùng dẫn Thượng Quan Ngọc Lâm đi tới trước cửa một gian phòng mộc mạc, khom người cúi đầu nói: "Ba vị cung phụng, ta đã dẫn người đến!"
"Vào đi!"
Trong phòng truyền ra âm thanh già nua, Thượng Quan Phi Hùng khẽ gật đầu, khẽ đẩy cửa phòng, dẫn theo cháu trai đi vào. Mà ngồi ở bên trong, đúng là ba vị cung phụng nhiều tuổi nhất Thượng Quan gia bọn họ.
Thượng Quan Ngọc Lâm biết việc này chắc chắn là cực kì quan trọng nên sau khi bước vào đã vội vàng khom người cúi đầu, toàn thân kích động đến mức run rẩy, đây đúng thật là muốn giao trách nhiệm mà.
"Vãn bối Thượng Quan Ngọc Lâm, đến gặp ba vị cung phụng đại nhân!"
"Ừm, đứng lên rồi nói!"
Ba vị lão giả khẽ gật đầu, mặt mỉm cười, nhẹ nhàng mở hai mắt ra, nhưng bỗng dưng phát hiện, trước mặt của bọn họ lại không biết một tên đầu heo đâu ra đang quỳ, không khỏi quá sợ hãi nói: "Phi Hùng, đây. . . đây là cái quái gì?"
Trên đầu Thượng Quan Phi Hùng đổ mồ hôi lạnh, hiện vẻ lúng túng, không khỏi cười xòa một tiếng, đi đến bên cạnh nói thầm vào tai ba vị lão giả vài câu. Đến tận đây, ba người mới hiểu rõ gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: "À, hóa ra là tìm hiểu tin tức vì gia tộc, chiến đấu đẫm máu với kẻ địch nên mới thành hình dáng này!"
"Không phải sao, ha ha ha..." Thượng Quan Ngọc Lâm không khỏi cười tươi, liên tục gật đầu: "Có thể xông pha khói lửa vì gia tộc, vãn bối sẽ không hối tiếc!"
Ba vị lão giả nhìn kỹ hắn ta, không nén được mà kêu lên, thở hắt một hơi, chép miệng: "Ài, xem ra trận chiến này khốc liệt vô cùng, xem thằng nhóc này bị đánh, có lẽ mẹ ruột cũng không nhận ra!"
Khóe miệng Thượng Quan Ngọc Lâm không kìm được mà giật giật, vạch đen rơi đầy đầu, Thượng Quan Phi Hùng đứng bên cạnh cũng cười khổ lắc đầu.
"Nhưng mà dù gì cũng chỉ là chút vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi ít thời gian là được, ha ha ha..."
Nhưng rất nhanh, ba tên lão giả kia lại không nhịn được mà phá lên cười, lầm bầm không đáp lời. Nhưng sau đó, sắc mặt chợt nghiêm lại, bên trong ba đôi đôi mắt già nua vẩn đục, bỗng dưng tản ra ánh sáng, bình tĩnh nói: "Thượng Quan Ngọc Lâm, ngươi thân là đệ tử đứng đầu Thượng Quan gia ta, cho dù là thực lực hay tu vi đều người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi. Lần này, gia tộc có nhiệm vụ hết sức quan trọng nhưng cũng vô vàn nguy hiểm giao cho ngươi làm. Làm xong, ngươi sẽ là công thần số một của gia tộc nhưng nếu làm không xong, chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này, ngươi đồng ý đi không?"
Thần sắc Thượng Quan Ngọc Lâm nghiêm nghị, lúc này mới ôm quyền, nói to: "Ngọc Lâm đã nhận được bao nhiêu năm chăm sóc của Thượng Quan gia, xông pha khói lửa, không chối từ!"
"Tốt, có cốt khí!"
Một lão giả khen lớn một tiếng, lúc này mới tuyên bố nhiệm vụ của hắn ta: "Chắc hẳn ngươi đã biết chuyện Vương phủ Phi Vân muốn mời luyện đan sư, nói không chừng không đến mấy ngày nữa, cửa lớn vương phủ sẽ rộng mở với tất cả luyện đan sư. Chúng ta hi vọng ngươi có thể trở thành luyện đan sư, lẻn vào vương phủ, thăm dò rõ ràng địa hình vương phủ thay chúng ta, chuẩn bị sẵn sàng cho việc tập kích vương phủ lần thứ hai của chúng ta!"
Đồng tử Thượng Quan Ngọc Lâm co lại, không khỏi giật nảy mình: "Cái gì, để cho ta cải trang thành luyện đan sư? Nhưng mà... Thuật luyện đan của ta..."
"Chúng ta biết rõ, Thượng Quan gia hiếm người có luyện đan thuật thượng thừa, cho nên mới cho ngươi đi!"
Một cung phụng thở dài một hơi, khoan thai mở miệng: "Luyện đan thuật là hợp nhất của ba thứ kỹ pháp, công lực và tu vi, mới có thể bước lên đỉnh. Bay giờ kỹ pháp của chúng ta cũng không phải là ưu thế đứng đầu, vậy chỉ có thể dùng tu vi và công lực để dẫn đầu. Bình thường mà nói, Thần Chiếu cảnh là luyện đan sư cấp bảy, Hóa Hư Cảnh là cấp tám, Dung Hồn là cấp chín, Quy Nguyên khó khăn lắm mới có thể luyện ra đan dược cấp mười. Mà toàn bộ đại lục, luyện đan sư cấp mười một chính là những nhân vật cấp đại sư chân chính."
"Với công lực của ba người chúng ta, bây giờ chỉ có thể luyện ra đan dược cấp chín phổ thông, ít có cấp mười, cho nên không được tính là luyện đan sư chân chính, lại càng đừng nhắc đến đại sư có thiên phú dị bẩm. Mà ngươi, có lẽ đến cả luyện đan sư cấp bảy cũng chưa có tư cách, cùng lắm là có thể luyện ra đan dược cấp sáu. Nhưng mà kỹ pháp không được, thì góp tu vi. Ngươi là Dung Hồn cảnh, mấy ngày nay chúng ta sẽ truyền nhanh cho ngươi mấy bí thuật luyện đan, hi vọng ngươi có thể giả mạo thành luyện đan sư cấp tám. Như vậy, nói không chừng có được tư cách tiến vào vương phủ kia thăm dò!"
Lông mày Thượng Quan Ngọc Lâm run lên dữ dội, mặt đầy kinh hãi: "Chỉ mấy ngày mà muốn nâng ta lên luyện đan sư cấp tám, cái này sao có thể được? Ta biết rất ít về thuật luyện đan, một ít đan dược phổ thông thì còn có thể tiện tay luyện một chút, nhưng căn bản là ta chưa từng chạm đến đan dược quá phức tạp!"
"À, đúng, để Cổ huynh đi đi, không phải hắn là luyện đan sư sao?"
Con mắt Thượng Quan Ngọc Lâm đảo quanh, chợt đề nghị. Trong lòng của hắn ta biết rõ, chạm vào vương phủ, đây chắc chắn là một chuyện cực nhọc nguy hiểm đến không thể nguy hiểm hơn. Nếu như lỡ bị người Vương phủ Phi Vân phát hiện, đây chắc chắn là một con đường chết.
Có loại chuyện nguy hiểm thế này mà không cho tiểu tử kia đi, há không phải cực kỳ đáng tiếc sao, hừ hừ hừ...
Thế nhưng đám người nghe vậy, tất cả lại lắc đầu bất đắc dĩ: "Ngọc Lâm, thật ra chúng ta cũng đã cân nhắc đến họ Cổ kia, nhưng càng nghĩ, vẫn nên thôi đi. Vừa nãy lão phu cũng đã nói, bình thường luyện đan sư Thần Chiếu cảnh, đại khái cũng chỉ là luyện đan sư cấp bảy, trừ phi là cấp bậc đại sư thì mới có thể thăng lên cấp tám, đây là do công lực và tu vi của bản thân hạn chế lại. Tiểu tử kia chỉ là một tên tu vi Thần Chiếu cấp năm, xem ra cũng không phải cấp bậc đại sư, đan sư cấp bảy cũng rất khá. Nhưng trình độ như vậy, ở bốn châu nhỏ bé còn lại trong đế quốc thì còn dễ nói, nhưng ở trên phạm vi Kiếm Tinh Đế Quốc lại hơi mờ nhạt!"
"Hơn nữa, dù sao hắn cũng là người ngoài, vẫn còn chưa đạt được sự tín nhiệm của chúng ta, loại chuyện nguy hiểm cho toàn tộc này vẫn nên người cẩn thận đến từ trong tộc đi mới được!"
Thượng Quan Ngọc Lâm nghe vậy, da mặt hơi co rút, nhìn về phía ba người không còn gì để nói.
Ý của ba lão già các ngươi là, chuyện đi tìm đường này vẫn nên để người bản tộc đi thì tốt hơn?
Bà mẹ ngươi chứ, sao mấy người lão bất tử các ngươi không đi mà để cho ta chen vào vũng nước đục!
Thượng Quan Ngọc Lâm cảm thấy hận thầm trong lòng, lông mày nhăn chặt, hai mắt đảo liên hồi, nghĩ đến kế thoát thân.
Chợt, Thượng Quan Ngọc Lâm lại ưỡn ngực một cái, quang minh lẫm liệt nói: "Khởi bẩm ba vị cung phụng, ta cảm thấy các ngươi thực sự quá mức bất công với Cổ huynh. Có lẽ trước hôm nay, chúng ta còn chưa thể hoàn toàn tín nhiệm hắn. Nhưng từ hôm nay hắn với ta không rời không bỏ, xem xét chuyện hắn tìm ta khắp cả thành, hắn hoàn toàn đáng để tín nhiệm. Ngài nói có đúng không, cữu cữu?"
"Ừm, đúng là như thế!"
Thượng Quan Phi Hùng khẽ gật đầu, cũng là chắc chắn nói: "Chuyện này, ta vừa định nghiên cứu thảo luận cùng mấy vị cung phụng. Nếu Ngọc Lâm đã nói ra, vậy ta đành tham gia, mời chư vị cung phụng bàn bạc một chút đi. Chuyện hôm nay của Cổ Liệt Uyên, rõ ràng hắn đã không còn người của chúng ta bên cạnh giám sát nhưng vẫn không bán đứng tấm lòng của chúng ta. Có thể nghĩ, hắn cực kì trung thành đối với chúng ta. Ta nghĩ có thể bỏ cấm túc đối với hai cha con bọn họ. Chúng ta nên xem bọn họ là một thành viên của Thượng Quan gia chúng ta. Hơn nữa từ chuyện hôm nay, đứa nhỏ này còn rất có hiệp khí, tình cờ lại hợp với phong cách của Thượng Quan gia chúng ta!"
Lông mày ba vị cung phụng khẽ run lên, nhìn kỹ lão ta, sau đó nhìn nhau rồi khẽ gật đầu: "Phi Hùng, ánh mắt của ngươi đúng là rất khá, cứ theo ý của ngươi đi. Nhưng mà nhiệm vụ phái đi dò xét chuyện bên trong vương phủ này..."
"Ba vị cung phụng, xin cho Cổ huynh một cơ hội, hắn thật sự rất cố gắng, muốn hòa nhập với Thượng Quan gia chúng ta!"
Nhưng mà, cung phụng kia còn chưa dứt câu, Thượng Quan Ngọc Lâm đã ôm chặt quyền, khẩn cầu với vẻ mặt chân thành tha thiết.
Thượng Quan Phi Hùng thấy tình cảnh này, hài lòng nhẹ gật đầu, càng bị tình nghĩa giữa hai người lay động. Nhưng lão ta hơi khó hiểu, sao hai người chỉ đi ra một chuyến mà lại giống như tình cảm chân thành vậy chứ?
Chẳng lẽ đây chính là tình cảm sau khi cùng chung hoạn nạn của nam nhân sao? Ừm, chắc chắn là như thế!
Đương nhiên Thượng Quan Phi Hùng suy nghĩ như thế, nên cũng nói theo: "Ba vị cung phụng, Cổ Liệt Uyên là luyện đan sư chân chính, cho dù là cấp bảy cũng đáng quý. Nói không chừng, thật sự có cơ hội lẻn vào vương phủ ấy chứ? Ta cảm thấy, tung lưới rộng cũng có chỗ tốt đối với chúng ta. Nếu không cứ để cho hai người bọn họ cùng nhau trà trộn vào đi, ai trúng tuyển, đều một ích lợi lớn đối với chúng ta!"
Thế nhưng sao lão ta biết, Thượng Quan Ngọc Lâm đang muốn kéo Trác Uyên cùng vào hố lửa đâu chứ?
"Nói như vậy... để tiểu tử bên ngoài kia cũng đi thử xem sao?"
Ba vị cung phụng nhẹ nhàng vểnh râu, trao đổi với nhau qua ánh mắt, nhìn về phía đám Thượng Quan Phi Hùng.
Thượng Quan Phi Hùng nghe vậy, vui vẻ nhẹ gật đầu, Thượng Quan Ngọc Lâm càng vội vàng thúc đẩy việc này: "Đúng vậy, nhất định phải cho Cổ huynh một cơ hội, đi thử xem, ha ha ha..."
"Nhưng mà... Một người ngoài, vẫn khiến mấy người lão phu không yên tâm lắm."
Lông mày ba vị cung phụng nhíu chặt lại, vẫn có vẻ lo lắng: "Hắn đi thì cũng được, nhưng bên cạnh nhất định phải có người giám sát của chúng ta để tránh gây ra rủi ro, liên lụy nguy hiểm đến cả tộc!"
Vừa dứt lời, Thượng Quan Ngọc Lâm đã bật cười lớn, không trả lời ngay mà nói: "Cái này không vấn đề, chỉ cần chúng ta có thể coi Cổ huynh là người một nhà, cho hắn một cơ hội lập công là được rồi, ha ha ha..."
"Nhưng mà, Liệt Uyên đi làm việc cho chúng ta, kết quả chúng ta còn phái người giám sát hắn, chỉ sợ lòng đứa bé kia sẽ lạnh đi!"
Nhưng đúng vào lúc này, Thượng Quan Phi Hùng lại nhướng mày, lo lắng: "Hôm nay xem như ta đã nhìn thấy bản chất đứa bé kia, mặc dù trên mặt đứa bé kia cười đùa mắng mỏ nhưng tốt bụng vô cùng, Thượng Quan gia chúng ta có thể nào đối xử như thế với hắn được?"
"Ài, Phi Hùng à, người làm chuyện lớn không nên câu nệ tiểu tiết!"
"Đúng vậy, cữu cữu, Cổ huynh sẽ không ngại đâu!"
Ba vị cung phụng nghe vậy, cùng khuyên nhủ với Thượng Quan Ngọc Lâm, nhưng lòng Thượng Quan Phi Hùng vẫn có hổ thẹn, lắc đầu: "Tuy nói như thế, nhưng cứ như vậy phái một người xa lạ giám sát hắn, sợ rằng sẽ bị hắn phản cảm, ngược lại có ý xa cách. Không bằng để Yên Nhi đi, nói là đi giúp hắn nhưng chịu trách nhiệm giám sát hắn. Bọn họ cũng rất quen nhau, hắn sẽ không để ý!"
"Cái gì, biểu muội? Không được không được..." Thượng Quan Ngọc Lâm vội lắc đầu, vội vàng ngăn cản.
"Được, cứ làm như thế, Yên nhi là người không có hai lòng!"
"Phi Hùng, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, cứ làm như ngươi nói đi!"
"Ừm, ba lão gia hỏa chúng ta đều đồng ý!"
Thế nhưng tiếng kêu của Thượng Quan Ngọc Lâm vừa vang lên, ba vị trưởng lão cũng cùng nhau gật đầu đồng ý, đúng là trong nháy mắt đè tiến kêu của hắn ta xuống, bốn người vốn dĩ không nghe thấy tiếng phản đối của hắn ta.
Kết quả trong tiếng cười khẽ của bốn người, phương án này được quyết định. Trác Uyên làm hạt giống thứ hai, chui vào trong Vương phủ Phi Vân, Thượng Quan Khinh Yên ở bên cạnh trợ giúp và giám sát!
Trong chớp mắt tất cả mọi chuyện đã được định, Thượng Quan Ngọc Lâm hoàn toàn trợn tròn mắt, rốt cuộc vừa nãy hắn ta vừa làm cái gì vậy, đây không phải là đẩy biểu muội hắn ta đến bên cạnh tiểu tử kia sao?
Nếu sớm biết như thế, hắn ta đã bất lực đi làm cho xong, đây đúng là biến khéo thành vụng mà!
"Không có gì, ta... ta đau răng..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất