Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Cái gì, để cho ta đi tham gia tuyển chọn luyện đan sư của Vương phủ Phi Vân, thừa cơ trà trộn vào?"  

             Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Thượng Quan Phi Hùng gọi hai người Trác Uyên và Thượng Quan Khinh Yên vào trước đại sảnh, vẻ mặt vui mừng tuyên bố tin tức này. Trác Uyên không khỏi sững sờ, suy nghĩ kỹ lưỡng một lát rồi khẽ gật đầu.  

             Thật ra lúc hắn nghe được tin tức này, cũng muốn tự mình đi tìm hiểu bên trong đó một chút.  

             Dù sao, nếu như chờ người Thượng Quan gia và cao thủ Vương phủ Phi Vân sống mái với nhau, hắn sẽ thừa cơ chui vào nhưng về thời gian rất có thể sẽ cực kỳ gấp gáp, đây còn chưa bao gồm sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.  

             Bây giờ hắn có thể có một cơ hội, đi thăm dò địa hình sớm mà không bị người Thượng Quan gia nghi ngờ hoặc hạn chế, thật đúng là chuyện không thể tốt hơn.  

             Sau đó Trác Uyên ôm chặt quyền, trong mắt đầy vẻ hưng phấn: "Có thể lập kỳ công này vì Thượng Quan gia, cũng coi như một món lễ lớn của hai cha con chúng ta khi gia nhập Thượng Quan gia. Thực sự không thể tốt hơn, đa tạ cữu cữu đã cho ta một cơ hội đáng quý này!"  

             "Ừm, ngươi biết đáng quý là tốt!"  

             Thượng Quan Phi Hùng cười nhẹ gật đầu, thản nhiên nói: "Ta nghĩ ngươi cũng nên hiểu rõ, chuyện lão phu nhận ngươi làm cháu trai gặp phải không ít xì xào của người trong tộc. Nhưng lần này nếu ngươi có thể làm tốt chuyện này, vậy đương nhiên là một công lớn, sau này sẽ không còn ai dám nói linh tinh sau lưng ngươi câu nào nữa!"  

             Trác Uyên yên lặng gật nhẹ đầu, trong mắt ánh lên tia sáng, tinh thần phấn chấn.  

             Thượng Quan Khinh Yên thấy vậy, cũng cười hì hì một tiếng: "Cổ tiên sinh, ngươi cần phải nắm chắc cơ hội này đấy, có thể đặt gót chân ở Thượng Quan gia hay không là trông vào lần này. Nói không chừng, đợi ngươi được tất cả người Thượng Quan tộc tán thành, khi trở thành thiếu gia chân chính của Thượng Quan gia, sẽ thật sự có cơ hội đưa thê tử của ngươi về đấy. Đến lúc đó, cho dù ngươi chọc phiền phức lớn cỡ nào ở Tây Châu, có Thượng Quan gia chúng ta làm chỗ dựa sau lưng, các ngươi cũng sẽ có thể đoàn tụ!"  

             Trác Uyên hơi sững sờ, nhìn kỹ nàng ta, thấy trong mắt nàng ta trong trẻo sáng tỏ, vẻ mặt đầy sự vui vẻ, không nén được mà cười nhạt một tiếng, gật đầu một cái.  

             Ài, tiểu cô nương này... Thì ra là thế, ta nói mà, sao nàng ta đặc biệt chú ý đến cha con chúng ta khắp nơi chứ, mị lực của lão tử thật sự lớn như thế, không ai có thể ngăn cản.  

             Hóa ra đúng là muốn giúp ta tìm thê tử của mình về, cũng thật sự nhiệt tình. Nhưng mà đáng tiếc, không phải chuyện đơn giản như vậy...  

             Trong mắt Trác Uyên lóe lên một tia ưu thương nhẹ nhàng không ai nhận ra, lắc đầu không đáp lời.  

             "Ài, cho dù trở thành người Thượng Quan gia, đi ra ngoài cũng không thể quá ngang ngược!"  

             Thượng Quan Phi Vân nghe Thượng Quan Khinh Yên nói, lúc này mới hung ác trừng nàng ta một chút, khiển trách. Nhưng rất nhanh, hắn ta thu ánh mắt lại, nhìn về phía Trác Uyên cười nói: "Nhưng ngươi yên tâm, người Thượng Quan gia chúng ta cũng không phải dễ bị người bắt nạt như vậy. Nếu chuyện của ngươi thật sự hợp tình hợp lý, cữu cữu nhất định sẽ làm chủ thay ngươi. Cho dù liên lụy đến Tây Châu Song Long Viện, cữu cữu cũng chắc chắn sẽ lấy lại công đạo cho ngươi!"  

             "Đa tạ cữu cữu nâng đỡ!" Trác Uyên mỉm cười, cúi người hành lễ, không đáp lời thẳng.  

             Tây Châu Song Long Viện... Hầy, nếu thật sự đơn giản như vậy thì hắn đã tự giải quyết...  

             "Còn Yên Nhi nữa, lần này chúng ta dự định phái Ngọc Lâm và Liệt Uyên hai bút cùng vẽ, cùng tham gia tuyển chọn luyện đan sư."  

             Ngay sau đó, Thượng Quan Phi Hùng nhìn về phía Thượng Quan Khinh Yên, tiếp tục nói: "Ngọc Lâm bình tĩnh ổn trọng, một người có thể một mình đảm đương một phía. Tu vi Liệt Uyên vẫn còn hơi không đủ, ngươi phải ở bên cạnh giúp đỡ, một tấc cũng không rời, cần phải để hắn có thể trúng tuyển, rõ chưa?"  

             Thượng Quan Khinh Yên yên lặng khẽ gật đầu, vẻ mặt vui cười: "Vâng, phụ thân!"  

             "Ha ha ha... Cổ tiên sinh, sau này ngươi cần phải nghe theo ta!" Sau đó, nàng ta lại cười xấu xa nhìn về phía Trác Uyên, lộ ra khuôn mặt tà dị.  

             Lông mày Trác Uyên khẽ nhướn, cũng cười cười chẳng biết có được hay không. Nhưng trong lòng của hắn hiểu rõ ý này của Thượng Quan Phi Hùng, chắc là phái nữ nhi của lão ta đến giám sát mình.  

             Xem ra trò hay hôm qua còn chưa thể khiến Thượng Quan gia hoàn toàn hết nghi ngờ đối với mình.  

             Nhưng mà cái này cũng bình thường, việc này quan trọng cẩn mật, cẩn thận một chút vẫn hơn!  

             Trác Uyên cảm thấy đã hiểu rõ tất cả, khách sáo hai câu với Thượng Quan Phi Hùng, rồi khom người cúi đầu, lui xuống. Thượng Quan Khinh Yên lanh lợi đuổi theo sát Trác Uyên.  

             Cuối cùng, trong những ngày tiếp theo, Thượng Quan Ngọc Lâm trải qua cuộc sống địa ngục hoàn toàn khác biệt với hai người Trác Uyên.  

             Thượng Quan Ngọc Lâm là tuyển thủ hạt giống mà Thượng Quan gia đặt hết kỳ vọng, bắt đầu thời gian bị ba vị cung phụng đích thân giám sát thuật luyện đan cực khổ. Ngày đêm canh giữ ở bên cạnh lò luyện đan, bị ba lão gia hỏa dạy thuật luyện đan mà chính bọn họ cũng chưa luyện được thành thạo. Dù sao tu vi của Thượng Quan Ngọc Lâm, chỉ có kỹ pháp vụng về, đột phá mấy ngày có lẽ hơi tiến triển. Cho nên ba lão gia hỏa nghiêm khắc hơn hẳn với hắn ta.  

             Còn phía bên kia, thời gian của Trác Uyên xem như trôi qua nhẹ nhàng thoải mái có thừa.  

             Ai cũng biết hắn là luyện đan sư, về mặt kỹ pháp luyện đan đương nhiên không cần nhiều lời, có thể thua kém chỗ nào chứ? Cho nên, cũng không ai đến giám sát hắn.  

             Hắn thiếu, nhưng cũng chỉ thua kém về tu vi mà thôi.  

             Nhưng tu vi cũng không phải là chuyện một lần là xong, bởi vậy hắn làm thành viên dự bị cho Thượng Quan Ngọc Lâm, ở đó bổ sung cho người ta, nên cũng không có yêu cầu cao như vậy.  

             Từ khi giải trừ cấm túc, Trác Uyên lần nữa dẫn theo nhi tử, dẫn con gái của gia chủ Thượng Quan gia, đi qua sự hâm mộ của bao nhiêu người, hắn lại cảm thấy thời gian du ngoạn vô cùng nhàm chán.  

             Thượng Quan Khinh Yên vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, gọi là giám sát nhưng thật ra là quậy cùng nhau, quan hệ với Tiểu Tam Tử cũng trở nên càng ngày càng thân mật.  

             Thậm chí, ở trong hậu viện còn thỉnh thoảng vang lên tiếng cười to vui sướng của ba người, nhất thời khiến Thượng Quan Ngọc Lâm bị giam trong phòng tối kia như con lừa bị đánh mắng luyện đan, uất ức oán thầm một trận.  

             "Ha ha ha... Tiểu Tam Tử, để tay thấp một chút, nếu không con diều sẽ rớt xuống, đúng, chính là như thế..."  

             "Cô cô, ngươi cầm giùm ta, ta đi lấy bánh!"  

             "Được... Này, Cổ Liệt Uyên, ngươi lén lười nhác ở nơi đó gì thế? Diều của con trai ngươi thì ngươi nên cầm mới đúng..."  

             "Tiểu Tam Tử giao cho ngươi, ngươi cầm cho hắn một chút là được rồi, đừng quấy rầy ta đi ngủ, hẹp hòi!"  

             "Ha ha, tên tiểu tử nhà ngươi, cuối cùng Tiểu Tam Tử là nhi tử của ai, có ai làm cha mà như ngươi không, quản con cũng mặc kệ..."  

             "Vậy ngươi xem hắn là con của ngươi là được rồi!"  

             "Xí, thật không biết xấu hổ..."  

             Ngoài cửa, từng tiếng vui cười mắng to truyền đến, Thượng Quan Ngọc Lâm khoanh hai chân lại trước một lô hỏa đầy đỉnh lô, khóe miệng không nhịn được mà run rẩy, tức run cả người, hai mắt không nhịn được mà phun lửa.  

             Tên tiểu tử thúi kia, đã cảnh cáo hắn cách xa biểu muội một chút từ lâu rồi mà bây giờ lại cứ công khai đùa giỡn biểu muội như thế, ngươi chờ đấy, lão tử mà không bóp chết...  

             "Lắng lòng tĩnh khí, tập trung một chút. Tay bấm yếu quyết, vận chuyển công pháp!"  

             Lúc này, dường như Thượng Quan Ngọc Lâm có vẻ thất thần, bốp một tiếng, một thẻ tre chợt đập mạnh vào đầu vai của hắn ta, đánh cho hắn ta nhe răng trợn mắt, đau đớn không ngừng. Quay đầu nhìn lại, bắt gặp một cung phụng đang đứng ở phía sau hắn ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, thản nhiên mở miệng: "Trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, lắng lòng tĩnh khí, nhớ kỹ thủ quyết..."  

             Mẹ nó, biểu muội của mình nói nói cười cười với đôi cha con dâm tà kia ở bên ngoài, con mẹ nó ngươi có thể bình tâm tĩnh khí được sao?  

             Bốp!  

             Lại là một tiếng vang nhỏ phát ra, tên lão giả kia gõ mạnh cái nữa trên đầu của hắn ta, lạnh lùng nói: "Vứt bỏ tạp niệm, bình tâm tĩnh khí, trong lòng chỉ có thủ quyết, chớ có suy nghĩ nhiều!"  

             Da mặt Thượng Quan Ngọc Lâm căng ta, lòng đầy phiền muộn, chỉ có thể than thở cúi đầu.  

             Hắn ta đúng là tự mình tìm tội để chịu mà, người ta để cho mình đi lẻn vào vương phủ, mình đến là được, còn nhất định phải kéo theo tên vương bát đản kia cùng đi làm gì chứ?  

             Bây giờ thì hay rồi, còn chưa đến vương phủ mà đã nóng lạnh trái ngược. Lão tử nước sôi lửa bỏng ở chỗ này, bị ép phải tu luyện đan thuật, các ngươi lại cười nói ở bên ngoài, còn sợ lão tử không nghe được!  

             Đây là tra tấn như thế nào đây!  

             Trời cao ơi, đất lớn ơi, rốt cuộc lão tử đã tạo nghiệt gì mà ngươi lại muốn trừng phạt ta như vậy chứ?  

             Hừ, Cổ Liệt Uyên, ngươi chờ đó cho ta, đợi sau khi đến vương phủ, xem lão tử khiến ngươi chết như thế nào?  

             Bốp!  

             Lại là một tiếng vang lên giòn giã, tay cung phụng kia cầm thẻ tre, lạnh lùng liếc hắn ta, thản nhiên lên tiếng: "Bình tâm tĩnh khí..."  

             Đầu Thượng Quan Ngọc Lâm không khỏi giật giật, cúi đầu xuống với vẻ mặt buồn bực...  

             Cứ như vậy, liên tiếp bảy ngày, Trác Uyên và Thượng Quan Ngọc Lâm đều trải qua hai cuộc sống hoàn toàn trái ngược, mà hai người cũng đều rất bất mãn với cuộc sống như vậy.  

             Trên thực tế, cuộc sống luyện đan mà Thượng Quan Ngọc Lâm thấy là nước sôi lửa bỏng, dưới góc nhìn của Trác Uyên lại là hưởng thụ. Thật ra, hắn vẫn rất sẵn lòng làm một người nghiên cứu thuật luyện đan!  

             Chuyện này chỉ có thể nói, hai người rút thăm sai, nên là Trác Uyên làm chủ lực, Thượng Quan Ngọc Lâm làm dự bị mới đúng!  

             Nhưng mà, thời gian gian khổ như thế này cuối cùng cũng có thời điểm kết thúc. Ngay tại buổi trưa ngày thứ tám, Trác Uyên và Thượng Quan Khinh Yên dẫn theo Cổ Tam Thông lại trở về từ phiên chợ, nhưng không còn đủng đỉnh giống thường ngày mà ngược lại là vẻ mặt vội vàng.  

             "Cha, vương phủ lại ra thông báo, sau ba ngày, trong vương phủ cử hành Đại hội Đan Vương, đến lúc đó cử một nhóm luyện đan sư có thực lực thâm sâu được tuyển chọn đi đế đô chữa thương cho Thái tử!"  

             Thượng Quan Khinh Yên vội vàng đi vào trước đại sảnh, vừa nhìn thấy Thượng Quan Phi Hùng ở trước mặt, không nén được mà kêu to lên.  

             Bỗng nhiên Thượng Quan Phi Hùng nhảy lên từ trên ghế ngồi, trong mắt rạng rỡ ánh sáng, hô to: "Tốt, từ hôm nghe nói phải tuyển chọn luyện đan sư đến nay, cửa thành đã giải lệnh cấm, một nhóm kẻ ngoại lai tràn vào, đội tuần tra cũng rút lui, cuối cùng đợi được đến ngày này. Ba ngày sau, chính là lúc chúng ta đi điều tra nghiên cứu địa hình, ha ha ha..."  

             Thượng Quan Phi Vân cười to một tiếng, lúc này đi đến hậu viện: "Ta đi thông báo cho ba vị cung phụng, thời gian chúng ta hành động đã đến!"  

             Sắc mặt Thượng Quan Khinh Yên vui mừng, cũng khẽ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, cười hì hì, nói: "Cổ Liệt Uyên, lần này thời gian ngươi lập công tới rồi, cũng đừng như xe bị tuột xích đó, tuy nói ngươi là dự bị..."  

             "Yên tâm đi, sẽ không đâu!" Trong mắt Trác Uyên lóe lên tia sáng, khóe miệng lộ ra nụ cười thần bí.  

             Thượng Quan Khinh Yên thấy vậy, cũng gật đầu, vội vã đi theo phụ thân nàng ta, đi về phía hậu viện.  

             Cổ Tam Thông bên cạnh chăm chú nhìn bóng lưng của nàng ta dần dần biến mất, bỗng dưng nhìn về phía Trác Uyên, thì thào lên tiếng: "Lão cha, đây là một cái bẫy sao?"  

             "Chắc chắn!" Trác Uyên nhếch miệng lên, bình tĩnh nói.  

             "Nhưng mà... Mấy ngày nay tình báo mà thám tử Thượng Quan gia từ toàn bộ Trung Châu gửi đến, đều nói Thái tử kia đúng chính xác là trọng thương, mấy ngày không ra khỏi cửa. Không biết là..."  

             Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Cổ Tam Thông, cười khẽ một tiếng: "Chuyện có sự kỳ lạ đều là bẫy, chuyện của Thái tử, không đúng chỗ của nó thì khắp mọi mặt trận tình báo đến cỡ nào cũng không gặp được, mà đến thời cơ lúc nó xuất hiện, thì chắc chắn đây là một cái bẫy."  

             "Vậy bọn họ còn tới nhảy vào, chẳng lẽ bọn họ không biết?"  

eyJpdiI6IkNoV1RuN2VrVmlHRkZpdXNnMkZuMWc9PSIsInZhbHVlIjoiOEM2aE5INVJjRlRRMFN5Zmx2THg1RDY0MjFQKzQ0T2xxeVVzMFJvVXFZeGZBOUZ5c09NM1FoU0VocHgybTFtWEpPbDQ5ZTZwNGU1Z1duUEtwSG12Q2RcL2tIdmcyVGF2aUZkM1FSVkNpYmczRVczN3ZneVZCSFpkbUxWR3Q2VWl3a25yN3VDV0szZmZtN2RrZUEzUWtaOXRFVFFSdXRvN2dUcGVKYzN0N09GVWVtZjdzYUd4MFA1WkhhRFBpR2xoMHgweUdpclFwTW5PaHdma3Z2VUZmVEpjK2xENW1JeGVzNHNPYlN0aStGRmZ2dlJUMUpkVzRxRVpGVVA4UjVqZ2ZZZzJib2UzZ0pUdFVHNmxNXC9sazBpT0M5Z2crazdsRlhOcDgwOUlzT1hxMENBbmt3WEdjS2lmVmk5eHdqVWlzTEMxSE9oNmNVYUN6emdyQ1VGdFZ5YWxVNkVqQWRFUHdNQWs4OURLQWlyT0c1eDZraFI2akJ0b0owa1B6TG9WcHUiLCJtYWMiOiI1MzVjYjZhMjg3YjkwZmJhMDA5NTZlMDE2ZWJlYjJjNWE5YjY3YTg1N2NiMDk0ZTc1Y2M0OWJhMTkwOGZjYmI3In0=
eyJpdiI6IjhWRndhZndqVmxiRmUzSnBpWFg4NHc9PSIsInZhbHVlIjoiTU5IU00rQVZcL21vemZDdGxSTWJVNmlaTlRqRFYyMTlRK3RmK1hMbm9VdlFzT1ZObmVXN293REVUa0QzaEg1WFJNN2h4Q3dERWtmSWh5ZjdDcUVMQU9ubzNnbCsrcHBqVGoxV1owak40T1NaZm55am1FdXF5bytMYkdUaVQrOE4yTzRGbkdcL2JhOFFTZ1plV3dxSHVBbEJ2Y1dwdzRQeVwvekl6cHJ5OXlzS3d1dllvcXo1Qkl1TUFVWlhLcGxyUDBOTE50VkgyOERcLzNrRDliNEFWSXBvZzhSeFlwa3Z6bUdQNG9WWE5vam5PRk05b3Z3ZG9rWW9QMVpQOHZmSGRHZjJOM0VjR2dlbjRhcUY3eXcxSkhZdUhcL25OaUpYVEh3MzJtcHVPaVFcL29KTkpvTXhKdjNGcHhlUm04bWJFbnlxcFwvazlqZ0dCQXhmY1JSRnRjSEJ6alZQc253XC9XWEpDWlNiQkw3ZE1naTBlOVNOUXpTRDV2Wm5sa1wvSzk5VldMN1VTVERPNEpDV0dqMllsTlA0MWVuVFFRSkR0SVZyWFZ4SlRIa1V6WUdaRWgrZGJ2aFwvYUNUVkl1ZFlwQmlkUDNXT0kyU0pDcjg1WVRLRXpTZW90YUNvTEhId21qVUxxQkc4VXplbFRMXC9nazZ3UVVqeHVOMDVwclwvMDF5R2ZoVGtMcFwvQ2FYZVA1cE5OMzA4Y21wbmVnVDkzM3pqcUQzbGpOaUtcL3VtbWtjeVRoYURHUXVjOXVuMjJIdlNhZ3dhRVRteUk0VjNkcENmMkJvaVwvWUJEV2pHcjNMUGYxdzFMclF0UlFVZXF1Z2RxeE9oY0VcL0h5K3V2Ulc0eVNCNDVcL0owUnNnUGNITjJrdkVqSHZlNENNZlp1ZmdNTm96UnYzcmRNTGxDQjZGc0dFOUhHQlwvVllhOEcxcFBXTUlmc2lNOERPam5rXC9hT1ZKVW9PMEk4VEs1OXQ4SHRoUFJPd213V1grVWhWcXI2djhqR2wrN0pwemRCOWFlTGtpeFg0aWhJbm9tbldJRFVoWWlNdFpEZDUyZVA3c0FsQjVITFZDb2syd2FtS3J0YjRoVzdvU0k1K1FzVkYrcU9rOTdkN3Q5Z3VZWmxNM3piWW53R1M1SWFOOWxUOHowQnBXdnNVUmdjWUJncFhraHArZ1ZmbzNPZ2ViSXQ3OTJxVjRQaTU0NEtYbzB1VzhaNlBOQ1JLV1pBQWRyalRMdkU5V1lpNFE2TEFCRXNqaGJlcGFMTmc1dkJGMGFnZ3BPYzIzUTBEMGxscE1cL2hQNTJcL3A2YldxWDdJeGdRejFZT0N3cFdGb2ZQUE41TlRZVnp6NkxicFJzdnlRdHBNQkYyZ0dtXC9uZnNOZDNtbXdCY25CV0JhWThkS3VRRzB0RzNWYm9UV2xGWUJxMmpKN1hQa0xkdUJkVm9TNTFLMUU5NlZSSndNYVVUM0dsWjhkVUZjNnF6aU85a2NkeFF2cEloRER2ZkgyVTR0RVU2ZDFpSE0yTDdERUdPSTNXSlpPN2tsbXE3OTF4WFVIVUw1aGVmU2FOcGdHeXh6bUhXSXRMZGljOFpTb0hWMjV6WVNwaWVnOFRRZFVUZlZQYm5UaTYzUDIzN3ZMeWhjeE4rNkRXRkpCSWFyNlBNM3BIVkQrQTJodFdNaktrXC9ZYVJabVliUkc1V2dkMVNzbz0iLCJtYWMiOiJhZjhjMWZlZjI2NDBlYmJkMmMyODIxZTgwMjFmMjI5YTI4Y2IyM2Y4YzkzOTMwZGJjOGViNzgxZWE2N2ZhMGJkIn0=

             Trong mắt Trác Uyên ánh lên tia sáng, chợt cười lạnh thành tiếng: "Lần này đến vương phủ thăm dò địa hình, cho dù là ta cũng phải cẩn thận..."

Ads
';
Advertisement