“Ôi, không phải đây chính là Trương đại sư đó à? Sao vậy, ngươi cũng tới xem náo nhiệt hả?”
“Tất nhiên rồi, hiếm khi có cơ hội cá chép vượt long môn, sao lão phu có thể không tới chứ? Lý tiên sinh, không phải ngươi cũng giống vậy à, nghĩ dựa vào một lần trèo lên đỉnh, trở thành thượng khách của Kiếm Tinh hoàng thất?”
“Đâu có đâu có, ta cũng không có hy vọng xa vời như vậy, chỉ đơn thuần đến xem náo nhiệt mà thôi, ha ha ha...”
Sáng sớm, trời mới vừa hửng sáng, gà trống còn chưa kịp gáy, trước cổng chính của Phi Vân Vương phủ đã rộn ràng tụ tập một đám người từ lâu. Tất cả đều nghe được tiếng gió xung quanh, hâm mộ tiếng tăm đến gặp luyện đan sư.
Chẳng qua có lẽ trong bọn họ thật sự có luyện đan sư, nhưng cũng có một bộ phận đến để đầu cơ trục lợi, có ý đồ mèo mù vớ cá rán. Mặc dù bọn họ không có thuật luyện đan xuất chúng nhưng vẫn muốn dựa vào bản lĩnh tuyệt học lẫn vào trong đội ngũ, tiến thẳng đến cao tầng của Kiếm Tinh Đế quốc!
Một đám người tụ tập lại một chỗ, trêu chọc, khinh thường, thăm dò lẫn nhau, tất cả đều rất thần bí, không để lộ bất cứ chi tiết nào cho ai khác, chuẩn bị tốt lực lượng mới xuất hiện.
Tuy rằng trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười ấm áp nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, đáy lòng người nào cũng đầy lạnh lẽo, đang hung ác nhìn chằm tất cả đối thủ cạnh tranh ở đây!
Nhìn từng khuôn mặt dối trá kia, bóng dáng của Trác Uyên và Thượng Quan Khinh Yên khoan thai xuất hiện trước mắt mọi người.
“Ồ, cô nương, ngươi cũng là luyện đan sư à? Thật hiếm thấy!”
Nhưng bọn họ vừa đến, ngay lập tức người bước tới trước mặt Thượng Quan Khinh Yên, vẻ mặt đầy kỳ lạ, thật ra là có ý đồ thăm dò thật giả trước: “Chuyến đi này của luyện đan sư phải tốn nhiều năm hun khói đốt lửa đấy, ít có nữ tử nào bằng lòng làm chuyện này. Cô nương còn là một nữ luyện đan sư hiếm có, thật khiến người khác bội phục!”
Thượng Quan Khinh Yên bất giác mỉm cười lạnh nhạt, chậm rãi lắc đầu, chỉ vào Trác Uyên ở bên cạnh: “Huynh đài hiểu lầm rồi, gia huynh mới là luyện đan sư, ta chỉ đi cùng hắn đến đây mà thôi!”
“A... Hắn là luyện đan sư?”
Thân thể người nọ không khỏi hơi cứng lại, nhìn chằm chằm Trác Uyên, sau đó trong mắt chợt thoáng qua ý cười khinh thường: “Hóa ra huynh đài mới tới tham gia đại hội Đan Vương dành cho luyện đan sư của Vương phủ, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đã lâu, đúng rồi, bên kia có người quen, ta đi chào hỏi trước đây, hẹn gặp lại!”
Nói xong, người nọ nhanh chóng rời xa bọn họ, đi về phía một đám người khác, giả vờ rất quen thuộc, không ngừng cười lớn: “Ha ha ha... Nhìn qua các vị là luyện đan sư có thực lực hùng hậu, không biết đến từ nơi nào...”
“Cái này...”
Thượng Quan Khinh Yên không khỏi ngơ ngác, nhìn Trác Uyên đầy khó hiểu: “Người này là ai thế, còn tưởng rằng hắn ta thật sự đối xử nhiệt tình với mọi người chứ, kết quả chưa nói được hai câu đã chạy đến nơi khác dông dài rồi!”
Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến: “Hắn ta nhiệt tình với ngươi đấy, dù sao nếu ngươi là luyện đan sư, với tu vi của ngươi, sợ rằng sẽ là người có thực lực cạnh tranh, hắn ta chỉ đến thăm dò thật giả mà thôi. Kết quả hắn ta nhìn thấy một tên tu giả mới Thần Chiếu Cảnh tầng năm như ta cũng tới tham gia đan hội luyện đan sư, ngay lập tức không còn hứng thú. Dù sao thực lực của luyện đan sư cũng có mối quan hệ chặt chẽ với tu vi bản thân!”
“Cái gì, ngươi nói hắn xem thường ngươi?”
Không nhịn được trừng lớn mắt, Thượng Quan Khinh Yên, thở phì phì mắng lớn: “Mắt chó của người này cũng kém quá đi, dù thực lực của ngươi yếu nhưng thuật luyện đan không hề thua kém, tốt xấu gì cũng đường đường chính chính tới tham gia đại hội Đan Vương của luyện đan sư. Mạnh hơn đám người cố làm ra vẻ, đến đục nước béo cò kia bao nhiêu lần, từ xưa đến nay bản côn nương khinh thường loại người này nhất, hừ hừ!”
Ặc!
Thân thể Trác Uyên bất giác lảo đảo, trong lòng hơi bị kìm hãm, lắc đầu cười khổ: “Đại tỷ, mặc dù người ta chướng mắt ta nhưng tốt xấu gì vẫn giữ mặt mũi cho ta đấy. Ngươi lại la ó, thực lực yếu, thuật luyện đan kém, đột nhiên vạch trần hết mọi thứ của ta. Ngươi có biết không, ngươi làm như vậy khiến lòng tự ái của ta đau đớn quá!”
“A... Thật xin lỗi, không phải ta đang bênh vực kẻ yếu à!”
Thượng Quan Khinh Yên cười khẽ, vội vàng lúng túng bồi tội với Trác Uyên: “Không phải vừa nãy ta sốt ruột nên nhanh miệng à, không có ý tứ gì khác. Huống hồ ta cũng nói đúng sự thật, ngươi chỉ là một tên tu giả Thần Chiếu Cảnh tầng năm, thuật luyện đan có mạnh hơn thì có thể mạnh đến mức nào chứ? Nếu có thể giao phó nhiệm vụ quan trọng cho ngươi, tại sao cha ta lại ép buộc biểu ca ta luyện tập thuật luyện đan trong bảy ngày chứ?”
Phụt!
Da mặt Trác Uyên không nhịn được tàn nhẫn co rút, ước gì có thể phun ra một ngụm huyết, nhìn Thượng Quan Khinh Yên đầy bất đắc dĩ: “Đại tỷ, làm phiền ngươi về sau đừng tùy tiện bênh vực kẻ yếu nữa. Cũng may da mặt ta dày, đổi lại thành người khác, không khiến người ta giận dữ đến xấu hổ tự sát không được. Ngươi không phải bênh vực kẻ yếu, phải là giúp đỡ những người kia nối giáo cho giặc mới đúng!”
“Chán ghét, còn không phải do hai cha con ngươi làm hại à?”
Hai gò má Thượng Quan Khinh Yên đỏ lên, không khỏi hung ác lườm hắn, vỗ nhẹ hắn một cái, bĩu môi nói: “Mỗi ngày đều quấn lấy các ngươi khiến bản tiểu thư không nhận rõ tốt xấu. Hôm trước biểu ca lại luyện đế đan dược cấp tám thất bại, phụ thân đang mặt mày ủ rũ, lo lắng biểu ca có thể vào trong hay không. Ta muốn an ủi hắn ra vài câu, buột miệng nói mấy câu nghe ngóng được, suýt nữa đã khiến hắn ta tức chết...”
Phụt...
Thân thể Trác Uyên không khỏi run rẩy, không nhịn được cười ra tiếng, thấy vậy, sắc mặt Thượng Quan Khinh Yên càng đỏ hơn, giận dữ hung ác đánh lưng Trác Uyên mặt mũi đỏ bừng, oán giận nói: “Ngươi còn cười, còn cười nữa, không phải cái này là học theo ngươi đó à? Người xấu!”
“Ta không hề dạy ngươi, miệng độc là ngươi tự học thành tài, đâu có liên quan gì đến ta, ha ha ha...”
“Ngươi còn cười nữa, không cho cười...” Nắm đấm nhỏ trắng nõn lại nện xuống không ngừng, Thượng Quan Khinh Yên càng bối rối hơn: “Thượng Quan gia chúng ta là thư hương thế gia, nếu không phải lăn lộn cả ngày với các ngươi, sao bản cô nương lại bị ảnh hưởng như vậy chứ? Đều tại ngươi, không thể làm người khiêm tốn một chút à? Cả ngày lưu manh du côn, làm hỏng nhi tử, cả bản cô nương cũng bị ngươi làm hư...”
“Trách ta rồi, cũng không phải ta kêu đi theo ta mỗi ngày...”
“Thì trách ngươi, trách ngươi...”
Hai ngươi đùa giỡn một trận, dây dưa không rõ, không coi ai ra gì đùa giỡn ngay tại quảng trường trước mặt mọi người. Thế nhưng một đôi mắt oán độc phía xa xa lại chảy xuống một dòng nước mắt bằng máu.
Không sai, người này chính là Thượng Quan Ngọc Lâm đã tách ra hành động với hai người bọn họ.
Để tránh người Vương phủ nghi ngờ, Thượng Quan Ngọc Lâm và Trác Uyên bị Thượng Quan gia sắp xếp thành hai người không quen nhau, tách ra hành động. Trác Uyên có thân phận nghiêm chỉnh ở Phi Vân Thành, tất nhiên chuyện gì cũng làm tốt.
Nhưng Thượng Quan Ngọc Lâm thì không thể không bí mật chạy ra khỏi thành một chuyến, sau đó quay trở về, giả vờ cũng giống như những người khác, cố ý chạy tới đại hội Đan Vương.
Như vậy thì hai quả trứng gà đặt trong hai túi khác nhau, tỷ lệ bại lộ sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Ít nhất dù Thượng Quan Ngọc Lâm bị bại lộ cũng sẽ không dính dáng đến Trác Uyên, bọn họ ở Cổ gia sẽ an toàn.
Không thể không nói cao tầng Thượng Quan gia rất tỉ mỉ, chu đáo, chỉ có điều không hề cân nhắc đến tâm tư của vị đại thiếu gia Thượng Quan gia này. Nhìn Trác Uyên và biểu muội đang ầm ĩ ở phía xa xa, Thượng Quan Ngọc Lâm tức điên người, lại không có nơi để phát tiết, khiến hắn ta không nhịn được hung ắc siết chặt nắm đấm, nổi đầy gân xanh!
“Ồ, vị huynh đài này cũng là luyện đan sư hay là cường giả Dung Hồn Cảnh thế?”
Thế nhưng đúng lúc này, một giọng vô cùng không hài hòa lại vang lên, chính là tiểu tử vừa đi khắp nơi thăm dò thật giả kia, đi tới trước mặt hắn ta, vẻ mặt dương quang xán lạn hỏi: “Chắc chắn thuật luyện đan của huynh đài đã đạt tới đỉnh cao, luyện đan sư cấp chín, không biết sư môn là gì...”
Thượng Quan Ngọc Lâm không thèm liếc hắn ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút!”
“Cái gì, huynh đài nói cái gì?”
Có lẽ bởi vì quá tức giận nên hắn ta nuốt chữ, nói không rõ, tiểu tử tìm hiểu tin tức kia không khỏi sửng sốt, không biết sống chết lại hỏi thăm lần nữa.
Ánh mắt Thượng Quan Ngọc Lâm không khỏi híp lại, lạnh lùng nhìn hắn ta, đột nhiên khóe miệng nhếch lên: “Ngươi muốn hỏi sư thừa của ta à? Hừ hừ hừ, rất lợi hại đấy, đoán chừng toàn bộ Trung Châu này không ai không biết, không ai không hay. Chẳng qua ban ngày ban mặt, ta không thể nói thẳng ra như vậy. Ngươi đi theo ta, ta lén lút nói cho ngươi biết!”
Nói xong, Thượng Quan Ngọc lâm xoay người rời đi về phía một góc âm u, trong nháy mắt đã ẩn vào trong, đã mất đi bóng dáng.
Trước mắt người nọ không khỏi sáng ngời, hưng phấn, vội vàng đi theo.
Thế nhưng hắn ta vừa đi vào thì bất ngờ bị một bóng người che miệng, hung ác kéo vào. Sau đó là một trận tiếng đánh đập tơi bời bùm bùm, vang vọng bên tai không ngớt.
Đợi khoảng nửa canh giờ sau, Thượng Quan Ngọc Lâm mới chậm rãi đi ra khỏi chỗ kia, tinh thần sảng khoái, sắc mặt niềm nở hơn lúc trước rất nhiều, phun ra một ngụm trọc khí thật dài, cười mỉa: “Hừ... Sướng rồi!”
Nói xong, hắn ta lại vui mừng đi vào trong đám người. Mà trong cái góc âm u phía sau, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ ai oán.
“Vì... Vì sao...”
Một bàn tay tràn đầy máu tươi chợt duỗi ra khỏi góc hẻo lánh kia, nằm sấp che mặt, bước từng bước một, cuối cùng bóng người đầy máu, không rõ diện mạo bò ra từ bên trong, vẻ mặt khóc tang chửi bới: “Mụ nội nó ngươi là gấu à, không phải chỉ rảnh rỗi nói chuyện mấy câu thôi à, phải ra tay ác như thế hả? Đã không có thù giết cha, lại không có hận đoạt thê, đến mức đó ư, hu hu hu...”
Thế nhưng hắn ta nào biết trong lòng người vừa nãy đúng là có mối hận đoạt thê. Chẳng qua lửa giận này không lan đến trên đầu hắn ta, hắn ta chỉ là đen đủi đúng lúc giẫm lên lưỡi đao của người kia mà thôi, xem như làm vật thay thế để đối phương phát tiết một chút.
Có thể nói trận đòn ngày hôm nay của hắn ta hoàn toàn là do vận khí không tốt, không có nguyên nhân gì khác, do xui xẻo!
Duỗi tay lau máu trên mũi, người nọ đầy bụng oan ức, oán giận cắn răng: “Hừ hừ, ngươi chờ đó cho ta, ta muốn đi cáo trạng!”
Mọi người còn lại nhìn nhau, vẻ mặt hưng phấn vội vàng đuổi kịp, trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh. Dường như tất cả vinh hoa phú quý, quyền thế trở nên dễ dàng như trở bàn tay...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất