Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Thừa tướng đại nhân, hai vị Vương gia, nhất định tiểu tử kia là tặc tử Thượng Quan gia, chắc chắn sẽ không sai.”  

             Bên trong một gian đại sảng tráng lệ, có ba bóng dáng đang ngồi trên chủ vị. Bên trái là đệ nhất thừa tướng Bách Lí Kinh Vĩ, ngay chính giữa là Phi Vân Kiếm Vương Thượng Quan Phi Vân, bên phải là đệ nhất Trảm Long Kiếm Vương, Đan Thanh Sinh.  

             Ba người lẳng lặng ngồi ở chỗ, sắc mặt lạnh nhạt, hai con ngươi cụp xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người toàn thân đẫm máu, bị đánh đến mặt mũi bầm dập phía trước, giữ im lặng.  

             Mà người nọ thì có vẻ mặt oán độc, đưa tay lau máu loãng không ngừng chảy ra từ trong mũi, kể rõ chuyện lạ: “Ba vị đại nhân, nhất định các ngươi phải tin tưởng ta, chắc chắn tiểu tử kia là Thượng Quan gia phái tới trộn lẫn vào Phi Vân vương phủ!”  

             Bách Lí Kinh Vĩ giương mắt lườm hắn ta, từ chối cho ý kiến cười khẽ một tiếng, thở dài nói: “Ài, Thượng Quan gia này cũng quá cuồng vọng rồi, ở địa bàn của chúng ta mà còn dám làm việc lộ liễu như thế à?”  

             “Đúng vậy, nếu lão phu lẫn vào trong quân địch, tất nhiên có thể ít xuất hiện càng cố ít xuất hiện, ít gây chuyện cho thỏa đáng, sao có thể tùy tiện cuốn vào trong tranh đấu chứ?”  

             Đan Thanh Sinh khẽ gạt tách trà, liên tục cười mỉa, lắc đầu.  

             Khóe miệng Bách Lí Kinh Vĩ hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm người nọ, sâu kín hỏi, thế nhưng trong giọng nói lại là vẻ lạnh lùng không nói nên lời: “Ngươi lặp lại lần nữa cho ta, ngươi dám khẳng định người nọ có quan hệ với Thượng Quan gia?”  

             “Ầy... Chuyện này...” Người nọ bất giác chậm lại, con mắt xoay vòng, đột nhiên ấp a ấp úng.  

             Rầm!  

             Một tiếng động lớn vang lên, Bách Lí Kinh Vĩ vỗ bàn, hét lớn: “Bản thừa tướng phái ngươi ra ngoài tìm hiểu tiếng gió ở chỗ những người kia trước là để ngươi làm quân tiên phong, thăm dò tin tức có giá trị chứ không phải để ngươi vênh váo tự đắc, có tâm tư trả thù riêng!”  

             “Đúng thế, thật ra thám tử và mật thám giống nhau, đều nên điệu thấp!”  

             Đan Thanh Sinh bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, không khỏi cười rộ lên: “Nhưng thường ngày hộ vệ của Vương phủ chúng ta đã quen ngang ngược càn rỡ, kêu bọn họ điệu thấp, chỉ sợ sẽ rất khó khăn nhỉ, ha ha ha...”  

             Sắc mặt bất giác hiện lên vẻ đau khổ, vẻ mặt người nọ lập tức tràn đầy oan ức, vội vàng giải thích: “Hai vị vương gia, thừa tướng đại nhân, ta thật sự rất điệu thấp!”  

             “Nếu ngươi điệu thấp, tại sao người ta lại đánh ngươi?” Thượng Quan Phi Vân không khỏi tức giận quát một tiếng, giống như không nhịn được nữa, tức giận chỉ vào lỗ mũi của người kia, liên tục gầm lên.  

             Bờ môi người nọ không nhịn được run rẩy, đầy bụng oan ức, đúng vậy, vì cái gì người kia lại đánh ta chứ? Ta chỉ mới nói một câu với hắn ta thôi mà!  

             Bách Lí Kinh Vĩ mỉm cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến, thì thầm: “Trên đời này tuyệt đối không có chuyện ngẫu nhiên, mọi việc đều có nguyên nhân. Trước cửa Vương phủ có nhiều luyện đan sư như vậy đều bình an vô sự, vì sao hết lần này đến lần khác ngươi lại xảy ra chuyện? Đối phương lại không lấy mạng của ngươi, chỉ dạy dỗ một phen, cho thấy đối phương không cũng khám phá ra thân phận hộ vệ của ngươi. Chứ nếu không người bình thường tuyệt đối không dám động vào ngươi, còn người Thượng Quan gia sẽ lấy mạng của ngươi.”  

             “Nhưng bây giờ hai kết quả đều không xảy ra, chỉ có ngươi bị đánh. Sau đó ngươi lại quay về nói cho chúng ta biết đánh ngươi chính là người của Thượng Quan gia? Ha ha ha... Ngươi coi bọn ta là kẻ đần, xem Phi Vân vương phủ là hậu viện để ngươi làm xằng làm bậy đúng không?”  

             “Không, không, không... Ta không có, ta không có!” Người nọ vội vàng xua tay, sợ hãi kêu lên, sợ tức mức toàn thân run rẩy.  

             Bách Lí Kinh Vĩ khinh thường bĩu môi, nói tiếp: “Thật sao, ngươi nói thật không? Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi cảm thấy người nọ thật sự là người Thượng Quan gia à?”  

             “A... Cái này...” Thân thể người kia không khỏi cứng lại, run lên, lập tức nghẹn lời.  

             Bách Lí Kinh Vĩ hiểu rõ lắc đầu, không nhìn hắn ta nữa mà liếc sang Thượng Quan Phi Vân đang tức giận, cười khẽ: “Phi Vân Kiếm Vương, hắn ta là người của ngươi, ta chỉ mượn dùng hắn ta một chút mà thôi, hiện tại làm ra loại chuyện không chịu trách nhiệm này, ta không tiện xử trí. Chẳng qua... Mấy tên thám tử như này đều phế vật, ngươi đã nghe lọt tai sự thật chưa? Một tên còn chưa mò ra được tình huống thật của Kiếm Vương lại có thể bảo đảm đấy...”  

             “Ha ha ha... Không nói nữa không nói nữa, dù sao bản tướng cũng chỉ là người ngoài, nơi này là địa bàn của Phi Vân Kiếm Vương, ta không nên nhúng tay vào quá nhiều mới đúng. Mắt thấy đại hội Đan Vương sắp bắt đầu, ta đi chủ trì thay ngươi đây, ha ha ha...”  

             Bách Lí Kinh Vĩ cười lớn một tiếng, vung tay áo, dẫn hộ vệ tùy tiện đi ra khỏi cửa, để lại Đan Thanh Sinh không thèm để ý, tên thám tử bị dọa sợ run lẩy bẩy kia và Thượng Quan Phi Vân với vẻ mặt lạnh băng tràn đầy tức giận.  

             Rắc!  

             Song quyền hung ác siết chặt, hai con ngươi lạnh lùng của Thượng Quan Phi Vân nhìn về phía người nọ khiến hắn ta giật mình, không ngừng run rẩy: “Cuối cùng ngươi nói một câu, người nọ có cùng quan hệ với Thượng Quan gia hay không? Hay vẫn là ngươi bị đánh, nên vu oan cho người ta?”  

             “Vương... Vương gia, người nọ... Cái kia... Người nọ không bình thường, chắc chắn có vấn đề!”  

             Ầm!  

             Ánh mắt tên thám tử lập lòe, sợ hãi rụt rè, ấp a ấp úng nói. Thấy vậy, Thượng Quan Phi Vân lập tức hiểu rõ, vung tay lên, ầm một tiếng đã đập người nọ thành một bãi máu chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thần hồn đều bị phá nát.  

             Thượng Quan Phi Vân hung ác nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi: “Đám tiểu tử thành sự không có bại sự có thừa này, thường ngày ăn ở ngang ngược còn chưa nói, giờ thì tốt rồi, khiến ta bẽ mặt trước Bách Lí Kinh Vĩ, hừ!”  

             “Ài, Phi Vân huynh không nên phiền muộn. Bách Lí Kinh Vĩ là thừa tướng đế quốc, tuyệt đối không đơn giả, muốn lừa gạt hắn ta không dễ dàng như vậy đâu!” Vỗ nhẹ bờ vai của lão ta, Đan Thanh Sinh không nhịn được bật cười.  

             Thượng Quan Phi Vân mất kiên nhẫn xua tay, thở ra một hơi, tức giận nói: “Mẹ nó ai muốn lừa hắn ta chứ, còn không phải đám ranh con này làm việc bất lợi à...”  

             “Ha ha ha, câu này của ngươi có hàm ý khác đấy!”  

             Thế nhưng rất nhanh sau đó, Thượng Quan Phi Vân phản ứng lại, giận dỗi nhìn Đan Thanh Sinh: “Ý của ngươi là thường ngày tên gia hỏa này lừa gạt ta, Bách Lí Kinh Vĩ tới mới bị vạch trần à?”  

             Khóe miệng Đan Thanh Sinh nở một nụ cười vui vẻ, vội vàng đứng dậy, xua tay nói: “Băng dày ba thước không phải do lạnh một ngày, hôm nay bọn họ dám mượn danh nghĩa của ngươi báo thù riêng, chứng tỏ thường ngày ngươi quản lý hời hợt! Thật ra từ một điểm này, lần này Bách Lí Kinh Vĩ kia gõ ngươi rất đúng lúc đấy...”  

             “Ặc, được rồi, không liên quan đến lão phu, lão phu không nhắc tới nữa. Ha ha ha... Đúng rồi, nghe nói ngươi cất giấu rất nhiều rượu quý trong hầm, lão phu đi uống vài chén, ngươi không ngại nhỉ, ha ha ha...”  

             Nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng âm u của Thượng Quan Phi Vân, Đan Thanh Sinh không khỏi bất đắc dĩ vẫy tay, cười giễu một tiếng, chạy trốn, tuy nhiên giọng nói mỉa mai kia vẫn truyền vào trong tai Thượng Quan Phi Vân.  

             Lão ta cắn chặt môi, trên mặt tràn đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiên sư mụ nội nhà nó chứ, lũ khốn khiếp này, lần này khiến lão tử mất hết mặt mũi, ngay cả lão già Đan Thanh Sinh cũng dám giễu cợt lão tử. Hừ, xem ra về sau, lão tử phải chỉnh đốn lại Phi Vân vương phủ mới được...”  

             Nghĩ như vậy, tia sáng trong mắt Thượng Quan Phi Vân càng ngày càng sáng ngời.  

             Nhưng bọn họ nào biết, tên thám tử vừa nãy chết oan ức như thế nào, hắn ta thật sự tìm ra mật thám Thượng Quan gia, chẳng qua là nhờ mèo mù vớ phải cá rán thôi.  

             Có điều cho dù như thế, hắn ta vẫn có công lao, tuy rằng ý định ban đầu của hắn vẫn là trả thù riêng!  

             Nói thế nào thì đây cũng là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, đáng tiếc những cao tầng này quá khôn khéo, không nắm bắt được, vậy nên câu nói người tính không bằng trời tính đúng là không sai.  

             Vận mệnh, thật sự rất quan trọng...  

             Mặt khác, hậu hoa viên Phi Vân vương phủ, trên một bình đài bằng ngọc thạch rộng lớn đã tụ tập kín người, nhìn xa xa ước chừng hơn một ngàn, liếc mắt không thấy đầu.  

             Sau khi đám người được rộn ràng dẫn tới nơi này thì không có ai quản nữa. Kết quả lại tốp năm tốp ba sột soạt thảo luận, xoi mói đám luyện đan sư tới đây ngày hôm nay.  

             “Này này, ngươi nhìn bên kia, trưởng lão Tiết gia, Tiết Định Tiên, luyện đan sư cấp chín, nghe nói muốn đánh vào hàng ngũ luyện đan sư cấp mười đấy!”  

             “Cái gì, là lão ta đấy à, hình như lão ta có tham gia cuộc thi Đan Vương của Đế Đô lần trước, đứng trong hai mươi vị trí đầu khắp Trung Châu đấy! Lần này lão ta cũng tới tham gia tuyển chọn, chắc chắn đệ nhất là lão ta rồi!”  

             “Không không, vậy cũng chưa chắc, các ngươi nhìn sang bên kia kìa!”  

             Một người bày ra vẻ mặt Đan Vương đã chọn được người, tên còn lại thì khinh thường lắc đầu, chỉ sang một lão già mặc trang phục màu trắng khác nói: “Bên kia, Thần đan Mạnh Phi Thiên, xếp trong mười hạng đầu tại cuộc thi Đan Vương của Đế Đô lần trước!”  

             “Cái gì, không phải mười hạnh đầu đã bị triệu tập đến nhậm chức ở Đế Đô rồi à, tại sao lại xuất hiện ở đây, đoạt bát cơm của chúng ta?”  

             “Ha... Ai mà biết, đám lão quái vật này, ai cũng kỳ lạ, chẳng biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, đã công thành danh toại rồi còn muốn tham gia náo nhiệt!” Người nọ bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt đầy vẻ mê man.  

             Thấy vậy, những người khác liên tục cảm thán, trái tim chìm xuống đáy lòng.  

             Không biết lần này có mấy vị đã trúng cử danh sách Đế Đô trước, nếu như danh sách quá ít, phải cạnh tranh với những cường giả này, bọn họ chẳng có nửa tia hy vọng xa vời.  

             Chỉ có thể cười mỉa như lời bọn họ nói lúc trước, đến đây xem náo nhiệt mà thôi.  

             Cùng lúc đó, hai tuyển thủ hạt giống đứng đầu cũng hung ác va chạm với nhau, vừa thấy mặt đã tóe ra tia lửa, tràn ngập mùi thuốc súng.  

             “Tiết lão đầu, ngươi cũng tới à?”  

             “Hừ hừ, trong ranh giới cai quản của Phi Vân Kiếm Vương, thuật luyện đan của Tiết gia chúng ta vang xa vạn dặm, người người đều biết. Nếu lão phu không tới buổi tuyển chọn sàng lọc luyện đan sư này, sao xứng với tên tuổi của đại hội Đan Vương chứ?”  

eyJpdiI6IkN0VDlEeTRtVHdNTHJqNzV1QzY4NXc9PSIsInZhbHVlIjoicDJIV29qWDN2SkVKdVlZemZ0azBFN1wvU1hNSEJDanI4cytYTndIaUVndjBwS2QrNHZaRXIwTkN6MEIxZStmRkZqR2RxMkdLc3NwOXN4VlwvYnZMNkRBcjBIWk1FZ2NVN1ZLZ0s2U0N3MWNvK1F1M2lCaTRmT3REY0UzWWJPMmxrVnJrYTZMZnYzNmptTnIyVE9ueTBXK05aNndmbkFQRjZPTnAxMlNsM09YdUt1dUtEamJjam9nRzRhSzJNU0xaRkpqbXdteXA3V2RQNXoxQ3RXSDBzRVRrOWJ1UmhYam90NzliZ3piMk1SMDFrWXBrWm9CWE5LYjdEemJPUzdGYjRDVmxHenNiMmRwRDJvd1g0Wks4Z1JrZGpMWWtLOEtYU0FwYVVpMUJyTTdoTmRTOGhzakNxc0NjbmU2clBCRnBxYmx6YXVcL1wvRjdEbmwyMFl6N0tmenNveVlqQ2oyZVpQZjlHWVIwMHRXODBQUXorQ3B6TExmc0VYT1BnK0ZZbkhSb0ptQ3ROXC9pT0dGb0k1QWFBS2o2M284aERPV200ZTRad0RYbHdoNjI0UVdObzRxWFdYVlwvbCttU3I1M01McnpLWlpLbG1PQU5Da25iY3NxaDhUNzBPSDdUcGVIZHYrOG9xMTFXU2g2K1NteVNzMnc1VVZLT0dIK0trU0J0QzJ4Z2hnYSs0MHc0TE5NTzQzM1wvdjVxbm1CQlZPNGtWYXNuVlwvQjlRYmxpcnpXc1VvTFgzSXVcL210VEdrSFpoanVOaXFcL0UwUVZPMm1MWmwzWE13Zzd5RnF2TURqSVlqM2JXVzl0cXlBSDY5ZXZMRnRFaTloNnR5QXd6NWxiXC80OGVOcEpwVE5mMzA0ckxwdVlYWGNpRE1Ma0RrQlprMklaTjY5ak5RYmdIdW96Z3dtUVFHVHlmWnBrdnFIcGhlTkxBZks2XC94WjRoeHZMbkRLQlo5bEFQTjkwSDNnSEZuV2FHOXp5VUQzeWRPSk55bE1RPSIsIm1hYyI6IjI4NTliYWJlNmZjODNhNDMxNDg5ZDQ3ODc3NGRkNWU3NDZiMmY1NTIyYTRlNTdiM2RkODMzOTRiMTQwNWU5N2QifQ==
eyJpdiI6IlZIR0Z6XC8wYjRyRjNqM2x6TEx0bmpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijh2bTlQcm5YbG5UY2xxWTVcL0hGUEI4dUpzRktvcHhHNXM3amRPcUpXUFNuZFVRbmxjNFdHa3FvcUNFMVNNNGNkOUYycFgwXC81WklqMWlBVGNIaGdEY1lCUXI0eTJNcE9ucHg0VkZjTU1EMDF3aFpNZ0hseFl3djFTMVRsY1BEYUh3MmFXS2dYZWxvVjB5aDMrVDd3NDdOaXNJVElXcURwWVdOXC9pU1d5UVwvcWZweTBXcnVjSWlCSGNWTlhcLzZOYXhGbUJsVkw0VXNFdUNoMGdnWjB2TzRLeUJnU1wvR0dKSzhjWW1ZWlFscElEbm4ybFJCeVBIc0xVVXlnRDBBZEliSXphWTNCZGtvUktBOUY5WitVNmIzSWdTZ0hTMlM4S1loQTVkR25SMFZybGdnTlNnNGtpYmVxR3ZpRjA3d0VoN3lsWm5GVDYwcjZjU01PeVdZcUJ4dXhFZ3VxMU4ram1HYUhtcXZocGhkWDNLZlRrdjZMd3JPR3hKdTZJY2VNY0tTN0ZKa203QTNDeEIxbW1IdDVkaXlIMmpLVUpmNHordGp1VWJIREE4c2Q0Snk2OEQ1eEFEZ1NCbmNsVFptRDFuNFd4bmVwYXRJZlwvOGNMVkI3Z1JDQ0pmbkhmYVB6XC9IWHJVc1hYXC9hcjE1S2U5dnBQRTFRNHU4Z29LbGR4Q1lmbW9VWHIxZzJKNU5yRlNsM2dpYXZBOWhHemh2TE1lT2oyQm5iRWhvMmNnRzBSbWkrUnNybWYwYWh3Z2IxbmdHMXg4Umt0RzZEYVlVMTRPVldWeEFEUTRMTUpjTFBWS2hRZHN3NG1uc01DUXVRUWFCXC95WmcxSDE1TzkzV0tQR3dQcmZwQ2hFUlhCTk9FbWFLekFPTmgxTGFXU0JMeEpNR1NjcTB2RHlGa0RRcTJlNkErZ3lKbEVcL0J0TGVXRHVGOUQ3aEhIWG1LNVBqd3M1U0R0RzJLblwvUFpiWkhxU0Z3K0RmczBZdVNlNU1lS2N0bE5cL21rdXg1UDg5NXB0U1FsUUVYTXoxOXIyQzhcLzMxV2J1XC9PVUNCeDZ5cTZkdm9IalwvbWJwREh6UkV1Q1pYd0E4SDdvWVdKN1NmMUdtOEkrTksyNWpNMklaNmMwYk5sazYrTmNseUhrWFRQXC81VU5KTTZ5OGNtT2hkMUpIYUJyZDNEc0VVcUtkNU1VZVkzZmtaTVg5R0dIdUdVNzFhd0VqSUVubnpNRThcL3pxZUI4Z1dRMUVlVk9tXC90dHUrU0hcL1F6a01HZlJLVUdQR1pyUEhMc3hYZzhpIiwibWFjIjoiNTEyMzZlNzg4NjkzYWYyZmE0YjU3NzMwZDA3ODI4ZjRkZTZjMjNkYTMyNzFjZWMyNDAzMjFkYmQwM2MwYTE5NSJ9

             “Ha ha ha... Tốt, lão phu lại khiến ngươi nếm thử tư vị bại trận thì sao nhỉ?” Mạnh Phi Thiên không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn, từ chối cho ý kiến...

Ads
';
Advertisement