Bách Lí Kinh Vĩ nhẹ nhàng sờ nắn đan dược còn mang hơi ấm trong tay, một lần nữa nhìn về phía Trác Uyên, khen ngợi nói: "Trong khoảng thời gian ngắn đã có thể luyện chế ra linh đan có phẩm chất như vậy. Tiên sinh cũng phải là nhân vật có cấp bậc trong đạo luyện đan này."
“Không dám không dám, đại nhân khách sáo rồi!” Trác Uyên khiêm tốn nói.
Bách Lí Kinh Vĩ xua tay, khẽ cười, lại cúi đầu nói: "Tiên sinh là đại tài, ta đây vô cùng vinh dự được gặp mặt. Không biết nên xưng hô với tiên sinh như thế nào, quê quán từ đâu, hiện đang cư ngụ tại chỗ nào?"
"Tại hạ là Cổ Liệt Uyên, người Tây Châu, đến đây lánh nạn, tạm thời sống trong cổ trạch Tiền Môn Viện!"
"Ồ... Thì ra là vừa tiến vào địa phận Trung Châu chúng ta. Hahaha...hoan nghênh hoan nghênh!"
Trong lòng Bách Lí Kinh Vĩ vui mừng khôn xiết, kính cẩn có lễ nói: "Kiếm Tinh Đế quốc tại Trung Châu ta luôn trân trọng nhân tài. Cổ tiên sinh không ngại đường xa đến Trung Châu ta thật sự là đã tới đúng chỗ rồi. Ta tin rằng Cổ tiên sinh ở đây nhất định sẽ làm thành nghiệp lớn!"
"Xin nhận lời chúc của ngài!"
“Không không không, đây là thực lực của ngài. Kiếm Tinh Đế quốc ta tuyệt đối sẽ không chôn vùi bất cứ nhân tài nào!” Khóe miệng Bách Lí Kinh Vĩ khẽ cong lên, cúi người làm động tác mời, nở nụ cười như mang theo gió xuân nói: “Cổ tiên sinh trong vòng thi đầu tiên đã giành được hạng nhất, thậm chí còn vượt qua hai đại sư của đan đạo. Theo lý hẳn phải đứng đầu, mời đi cùng ta."
Nói xong câu này, Bách Lí Kinh Vĩ đã dẫn đầu đi trước, hộ vệ đứng hai bên mở đường. Vinh dự vô cùng lớn, đủ để làm Trác Uyên nở mày nở mặt mặt.
Trong lòng Trác Uyên thầm gật đầu, nhìn kĩ hắn ta hơn, đồng thời cũng càng thêm thận trọng. Người này rất biết đối nhân xử thế, lúc cần quyết đoán thì mạnh mẽ dứt khoát, khi cần kính cẩn cũng tự nhiên đến như vậy, không có chút miễn cưỡng nào. Biết tiến biết lùi như thế, quả không đơn giản.
Người này không chỉ có tài trí phi thường, mà đã hoàn toàn đạt đến cảnh giới nhập thế cực cao. Chỉ một quản sự của Vương phủ làm sao có thể có khí độ bậc này?
Trong mắt Trác Uyên hiện lên vẻ nghi ngờ, hắn hít sâu một hơi, cũng không làm kiêu nữa, đi theo hắn ta. Thượng Quan Khinh Yên ở bên cạnh sửng sốt một hồi, sau khi phản ứng lại thì lập tức đi theo, sắc mặt rạng rỡ, lộ ra vẻ đắc ý.
Chỉ còn lại một đám luyện đan sư lòng đầy hâm mộ, đố kỵ, lại hận, bọn họ đứng từ xa nhìn Trác Uyên được mời lên phía trước, đứng trước hàng trăm luyện đan sư. Khung cảnh này vinh quang tột đỉnh, giống như được Vương phủ đối đãi như khách quý.
Đặc biệt là Thượng Quan Ngọc Lâm, người đứng từ xa quan sát tất cả những chuyện này, ghen ghét đến mức hàm răng cắn chặt đến sắp gãy.
Mẹ nó, cứ tưởng rằng gia hỏa này đã gặp phải rắc rối, sắp rơi đầu đến nơi. Kết quả là trong tích tắc đột nhiên lật chuyển tình thế, hắn không những giữ được đầu mà còn hào quang rực rỡ, được cả đám người sùng bái. Đúng là tức chết mà!
Phải biết, lão tử mới là nhân vật chính trong lần hành động này. Một kẻ lấp vào cho đủ chỗ trống như ngươi chiếm nhiều ánh đèn trên sân khấu như vậy làm gì?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Thượng Quan Ngọc Lâm đầy đắng chát, nhất là khi nhìn thấy Thượng Quan Khinh Yên vui vẻ hưng phấn đứng bên cạnh Trác Uyên, khiến hắn ta cảm thấy vừa khó chịu vừa phẫn uất.
Hắn ta khắc khổ luyện đan bảy ngày này rốt cuộc để làm gì? Chẳng lẽ còn không bằng một con gà yếu tu vi Thần Chiếu Ngũ Trọng, cùng lắm là luyện đan sư cấp bảy sao?
Trong lòng hắn ta không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm bóng dáng đang ung dung đi về phía trước với ánh mắt oán hận, trong lòng oán thầm.
Hừ hừ hừ...tên họ Cổ kia, ngươi đừng vui mừng quá sớm, trèo lên càng cao thì ngã càng đau. Ngươi chỉ là Thần Chiếu Ngũ Trọng, cùng lắm là luyện đan sư cấp bảy. Đây đã là cực hạn của ngươi rồi. Bây giờ đi đến vị trí cao, lát nữa vào vòng trong không luyện ra đan dược phẩm chất cao như vậy. Mất mặt thôi không nói, sớm muộn gì cũng bị đuổi ra ngoài.
Niềm hi vọng của Thượng Quan gia, công lao lẻn vào Vương phủ lần này chỉ có thể là của lão tử, hừ!
Lão tử không tức giận, lão tử phải luyện đan cho thật tốt. Núi sông gặp nhau, chúng ta cùng chờ xem!
Thượng Quan Ngọc Lâm không ngừng tự an ủi trong lòng, nhưng sắc mặt lại xanh mét, ngọn lửa trong tay cũng đang bùng cháy, đang hoàn thành bước cuối cùng luyện thành đan.
Mà những luyện đan sư bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt mặt xanh mét của hắn ta đều cảm thấy vừa khó hiểu lại nghi ngờ.
Vị huynh đệ này bị sao vậy? Luyện đan thôi cũng tức giận đến thế? Tâm tính như vậy có thể làm luyện đan sư sao?
"Nhìn thấy chưa, đây chính là Bách Lí Kinh Vĩ. Cầm lên được cũng buông xuống được. Vừa rồi còn uy hiếp người ta, bây giờ lại nghênh đón như khách quý, không hề có chút chậm trễ nào."
Một nơi khác, ở một góc tối nào đó, Thượng Quan Phi Vân và Đan Thanh Sinh đã đến đây từ lúc nào, chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi. Hai mắt Thượng Quan Phi Vân lóe sáng, lão ta bình luận: "Luận về phần tâm tính và khí độ, ngay cả lão phu cũng không bằng một phần ba tiểu tử này. Chẳng trách lại là tể tướng của đế quốc, hừ!"
Đan Thanh Sinh nhấp một ngụm rượu, cười nói: "Haha...Thường nói, tấm lòng của tể tướng rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong. Nếu hắn ta không có khí độ này, làm sao có thể lên làm tể tướng? Ngươi cho rằng người ta giống giới võ phu chúng ta sao?"
"Giới võ phu thì làm sao, lão tổ tông Bất Bại Kiếm Tôn của Kiếm Tinh Đế quốc của hắn ta còn không phải là võ phu? Không có võ phu ở đây chống đỡ, Kiếm Tinh Đế quốc của hắn ta có thể chấn động tứ châu? Chúng ta sao có thể chạy tới Trung Châu, giữ chức Cửu Kiếm Vương?"
"Nói thì là như vậy, nhưng muốn đánh chiếm thiên hạ thì dựa vào võ, muốn bình định thiên hạ thì dựa vào văn. Uy thế của Kiếm Tinh Đế quốc quả thực là dựa vào sự chống đỡ của Bất Bại Kiếm Tôn. Có điều...trong lòng chúng ta đều rõ một điều..."
Trong mắt Đan Thanh Sinh chợt lóe lên tia sáng, lão ta nhìn chằm chằm khuôn mặt đang nở nụ cười nhạt của Bách Lí Kinh Vĩ, khẽ nói: "Sự lớn mạnh của Kiếm Tinh Đế Quốc này, hơn phân nửa thành tựu đều là của Bách Lí Kinh Vĩ. Có thể nói, không có Bách Lí Kinh Vĩ, Bất Bại Kiếm Tôn muốn đoạt tứ quốc cũng có thể nhưng là cực kỳ khó. Nhưng hiện tại thì sao...E là thời thế sắp thay đổi rồi..."
Thượng Quan Phi Vân khẽ nheo mắt lại, nhìn lão ta chằm chằm, cũng gật đầu, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, thực lực của Trung Châu mạnh hơn, với uy thế của Cửu Kiếm Vương đã có thể đánh hạ tứ châu rồi. Bách Lí Kinh Vĩ bố trí nhiều năm qua lập tức sẽ hái được quả..."
"Này, tên tiểu quỷ này sao lại ở đây?"
Nhưng Thượng Quan Phi Vân còn chưa dứt lời, Đan Thanh Sinh lại đột nhiên giật mình hô lên, sau đó trong mắt lão ta bỗng hiện lên vẻ bối rối: "Chẳng lẽ lần này đến cả Tây Châu cũng..."
Thượng Quan Phi Vân cũng nghi ngờ nhìn lão ta: "Lão gia hỏa, ngươi nói ai đến?"
"Ồ, không có gì, nhận sai người rồi."
Đan Thanh Vân hơi giật mình, lắc đầu cười tỏ vẻ không có gì, nhưng vò rượu trong tay không còn cầm thoải mái nhẹ nhàng như trước mà nắm chặt lấy. Ánh sáng trong mắt lóe lên, không biết là đang nghĩ đến cái gì...
...
Sau khi tiến đến vị trí đầu tiên vốn thuộc về hai người Mạnh Phi Thiên, Bách Lí Kinh Vĩ lập tức cúi đầu với Trác Uyên cười nói: "Cổ tiên sinh đã là người đứng đầu vòng thì lần này, xin mời đứng đây. Đợi đến vòng thi tiếp theo cũng tiện để tại hạ chiêm ngưỡng tài năng của tiên sinh."
“Đại nhân khách khí!” Trác Uyên mỉm cười không chút để ý. Bách Lí Kinh Vĩ hơi gật đầu đáp lại, sau đó xoay người bước lên bục cao, tiếp tục theo dõi tiến độ luyện đan của những người khác.
Chẳng qua là so với ba người Trác Uyên, những người khác vẫn còn quá sớm.
Hai lão gia hỏa nheo mắt nhìn Trác Uyên, vẻ mặt tỏ ra không phục, trong mắt cũng lộ ra ý nghi ngờ. Bọn họ thật sự khó có thể tưởng tượng được với tu vi và tuổi tác của Trác Uyên mà tốc độ luyện đan còn nhanh hơn bọn họ một bậc. Điều này khiến cho bọn họ không thể hiểu được, thế gian thật sự có thiên tài trong giới đan đạo lợi hại như vậy sao?
"Tiểu tử, ngươi là người truyền thừa của tông môn nào?" Mạnh Phi Thiên trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói.
"Ừm...là gia truyền, hahaha..." Trác Uyên suy tư một chút, khẽ cười thành tiếng, cân nhắc nói.
Hai người Mạnh Phi Thiên nghe rõ ý trong lời này, bất giác nhìn nhau, cả hai đều bĩu môi khinh thường: "Hừ, không muốn nói thì thôi, dù sao hai người bọn ta cũng không quan tâm. Nói thật cho ngươi biết, hai chúng ta đều có yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt đối với việc luyện đan. Đối với thứ như đan dược cấp bảy này, nếu chúng ta không luyện ra đan dược tốt nhất, sẽ có lỗi với ân sư cũng như danh vọng của chính mình. Vì vậy, mặc dù vừa rồi chỉ so tốc độ, cả hai chúng ta đều luyện chế cực phẩm đan dược. Cho nên ngươi đừng cho rằng bản thân có thể luyện ra đan dược thượng phẩm, tốc độ cũng nhanh hơn chúng ta là có thể đắc ý."
"Xì...Hai lão gia hỏa các ngươi luyện ra đan dược cực phẩm thì sao, chúng ta vừa rồi cũng mất rất nhiều công sức..." Nghe thấy vậy, Trác Uyên còn chưa lên tiếng, Thượng Quan Khinh Yên ở bên cạnh đã lập tức không vui, đột nhiên mở miệng nói.
Nhưng nàng ta còn chưa kịp nói xong, Trác Uyên đã đưa tay ngăn nàng ta lại, cười tủm tỉm nói: "Nhị vị tiền bối nói đúng, là hậu bối tài nông học cạn. Chẳng qua là gặp may nhanh hơn một chút thôi, hai vị tiền bối đừng bận tâm!"
"Nào có, chúng ta làm sao có thể để ý đến tiểu gia hỏa ngươi, như vậy quá mất thân phận!"
Hai người Mạnh Phi Thiên xua tay, không quan tâm chút nào, nhưng cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, không thể không thừa nhận: "Có điều, mặc dù ngươi luyện ra đan dược thượng phẩm, nhưng với tu vi của ngươi lại có thể nhanh hơn chúng ta, cho thấy thuật luyện đan đã đạt đến đỉnh cao, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Nói không chừng trong tương lai sẽ vượt qua chúng ta, tiền đồ sau này vô cùng tươi sáng. Tiểu tử, nhớ luyện cho tốt."
Trác Uyên mỉm cười gật đầu, ôm quyền cảm ơn nói: "Đa tạ tiền bối yêu mến!"
Hai người Mạnh Phi Thiên không nói thêm gì, xua tay không nhìn hắn nữa. Nhưng lúc bọn họ quay đầu thì chợt nhìn nhau thở dài bất đắc dĩ, dáng vẻ như thể bọn họ đã mấy trăm tuổi rồi.
Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Đời sau càng mạnh hơn đời trước. Bọn họ đã cảm nhận được mối uy hiếp đến từ những người trẻ tuổi.
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Mạnh lão tỏ ra mất mát như vậy!"
Bách Lí Kinh Vĩ đứng trên đài cao nhìn ba người phía dưới, mỉm cười trêu đùa: “Xem ra Cổ tiên sinh này thật sự là nhân tài, đã nhận được sự công nhận của hai vị đại sư đan đạo. Cho dù tu vi hiện giờ vẫn còn chưa đủ, nhưng rất đáng để được bồi dưỡng. Xem ra, Đan Vương Đại hội lần này khá thành công, giúp bản tướng tìm ra được một nhân tài..."
Thị vệ đứng một bên cúi đầu chúc mừng nói: "Chúc mừng đại nhân đã tìm được người tài, trợ giúp đắc lực cho đế quốc!"
"Đừng có nịnh nọt nữa."
Thị vệ kia khom lưng, lập tức đi làm việc được giao…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất