Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Cái gì?  

             Bách Lí Kinh Vĩ kinh ngạc, không thể tin được nhìn về góc xa nơi mà Nguyên lực chi hỏa không thể nổi lên được, trong lòng thầm chấn động.  

             Vậy mà còn nhanh hơn cả luyện đan sư đi ra từ hoàng thất, Mạnh lão. Chẳng lẽ ở đây thực sự có luyện đan sư thiên tài chưa được tìm ra?  

             Thân hình Mạnh Phi Thiên run lên, lão ta cũng bị giọng nam vừa rồi làm cho giật mình, đan dược trong tay suýt chút nữa thì bị phá hủy trong tích tắc khiến lão ta chợt thấy kinh ngạc.  

             Làm sao có thể? Chẳng lẽ ở cái xó xỉnh đó, ngoại trừ đối thủ lâu năm Tiết Định Tiên ra, còn có người có thuật luyện đan ở trên lão phu?  

             Nghĩ đến đây, lông mày của Mạnh Phi Thiên cau chặt lại. Sau đó lão ta vội vàng thu lửa vào trong đan dược càng sớm càng tốt, vớt vát lại hạng hai, sau đó nóng lòng nhìn về nơi phát ra giọng nói.  

             Tiết Định Tiên cũng hơi giật mình, lông mày run lên, trong mắt đầy vẻ mê man. Lão ta rất quen thuộc vùng này, ngoại trừ Tiết gia ra, cũng không có đại sư luyện đan vô cùng lợi hại nào.  

             Nhưng bây giờ, làm sao lại xuất hiện người có tốc độ luyện đan nhanh hơn cả hai sư huynh đệ bọn họ?  

             Nghĩ thế nào cũng không đoán ra được, nhưng tai nghe mắt thấy mới là thật. May mắn là đan dược của lão ta cũng sắp hoàn thành rồi nên lão ta vội tăng tốc. Không lâu sau đã luyện thành linh đan, lấy được hạng ba.  

             Kết quả là ba người Bách Lí Kinh Vĩ, Mạnh Phi Thiên và Tiết Định Tiên đều từ xa nhìn về hướng đó, trong lòng nghi hoặc không thôi. Những người còn lại cũng lập tức dừng động tác trong tay, kinh ngạc nhìn sang. Muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà trâu bò như vậy, tốc độ luyện đan còn nhanh hơn hai vị đại sư danh tiếng vang dội.  

             “Tể tướng đại nhân, ta đi giúp ngài kiểm tra xem có phải là thật không?” Thị vệ bên cạnh liếc nhìn Bách Lí Kinh Vĩ rồi khẽ hỏi.  

             Sau khi cân nhắc một lúc, Bách Lí Kinh Vĩ chậm rãi lắc đầu: "Không, người này đã giành được hạng nhất trong vòng thi đầu tiên, bản tướng muốn đích thân đến gặp. Nếu hắn thật sự có tài, bản tướng chiêu hiền đãi sĩ, sẽ đích thân đưa hắn đến đế đô. Nhưng nếu hắn dám lừa gạt, mua danh trục lợi...Hừ, bản tướng sẽ không hòa nhã như vậy đâu!"  

             Vừa nói xong, Bách Lí Kinh Vĩ đã lập tức nhấc chân, sải bước về nơi phát ra tiếng nói. Mạnh Phi Thiên và Tiết Định Tiên nhìn nhau, sau đó vội vã đi theo, muốn xem chuyện gì đã xảy ra.  

             Vì vậy, ba người cùng với một nhóm thị vệ bước đi trong ánh mắt nghi ngờ của đám người, chẳng mấy chốc đã đến chỗ Trác Uyên. Mà lúc này bàn tay Trác Uyên vẫn đang nắm chặt không hề buông ra.  

             "Vừa rồi là ai nói thành đan?"  

             Sau khi tới đây, Bách Lí Kinh Vĩ lạnh lùng liếc nhìn đám người, nhàn nhạt nói.  

             Nghe vậy, mọi người vội vàng chỉ về phía Trác Uyên, hơn nữa bọn họ giống như sợ hắn mang đến tai họa, vội vàng trốn sang một bên, vạch rõ đường phân chia với hắn, vẻ mặt rất khó coi.  

             Thượng Quan Khinh Yên cũng dùng vẻ mặt oán trách liếc nhìn hắn, sau đó lộ ra vẻ mặt rầu rĩ.  

             Vừa rồi bọn họ đều tận mắt chứng kiến, Trác Uyên luyện chế dược liệu chưa được bao lâu, ngay cả dược liệu còn chưa luyện hóa ra, đã nắm chặt lấy lửa đang cháy cùng với được liệu.  

             Kết quả của việc này không gì khác ngoài việc hủy dược dập lửa, không còn có khả năng nào khác. Lúc đó, ai cũng nghĩ hắn điên rồi, muốn bỏ cuộc, tự bạo tự tắt.  

             Nhưng sau đó bọn họ mới nhận ra tên này không chỉ điên mà con mẹ nó còn bị ngu rồi, không muốn mạng nữa. Ngay lúc hắn nắm tất cả dược liệu trong lòng bàn tay bỗng hô lên một tiếng thành đan, muốn tranh hạng nhất với hai vị đại sư.  

             Ôi, đây không phải là Đan Vương Đại hội bình thường. Ngươi muốn ăn nói lung tung, vô cớ gây rối. Bị đuổi ra ngoài cũng không sao. Nhưng đây là Đan hội do Vương phủ Phi Vân tổ chức, vô cùng nghiêm ngặt. Rõ ràng đan của ngươi đã bị hủy, còn nói là thành đan. Hành động này rõ ràng là muốn trêu đùa Vương phủ Phi Vân. Phải không có đầu óc đến mức nào mới làm ra được chuyện này?  

             Nói không chừng những người xung quanh cũng bị liên lụy, phải gánh cái tội danh này.  

             Kết quả là những luyện đan sư vốn khen ngợi thuật không chế lửa của Trác Uyên, ban nãy còn thân thiết với nhau. Nhưng bây giờ đã lẩn đi, trốn được bao xa thì trốn, bày ra dáng vẻ như không quen biết hắn.  

             Chỉ có Thượng Quan Khinh Yên bất lực đứng bên cạnh, dù muốn trốn cũng không trốn được, vô cùng uất ức.  

             Sao nàng ta có thể ngờ tới Trác Uyên lại điên cuồng như vậy, ở Vương phủ Phi Vân lại dám giở trò một cách nghênh ngang như thế? Nếu hắn bởi vậy mà bị giết ngay tại chỗ cũng không ai có thể cứu được hắn.  

             Mà Thượng Quan Ngọc Lâm chứng kiến tất cả một màn này từ xa, trong lòng đều hiểu rõ, nhưng hắn ta lại nở một nụ cười nham hiểm cười trên nỗi đau của kẻ khác. Vốn dĩ hắn ta vẫn còn đang nghĩ làm cách cách nào để lợi dụng Vương phủ Phi Vân loại bỏ cái gai trong mắt Trác Uyên này. Nhưng bây giờ thì hay rồi, hắn ta còn chưa ra tay, tiểu tử này đã tự lao đầu vào chỗ chết. Đúng lúc giúp hắn ta bớt đi không ít chuyện.  

             Nếu như lúc này không có ở ai bên cạnh, hắn ta thực sự rất muốn ngửa mặt lên trời cười to. Tiểu tử thối, ngươi cũng có ngày hôm nay, hahaha...  

             Nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện vào trong mắt, Bách Lí Kinh Vĩ giống như đã hiểu ra điều gì đó. Sau đó quay sang nhìn Trác Uyên, lạnh lùng nói: "Là ngươi hô thành đan?"  

             “Đúng vậy đại nhân!” Trác Uyên khẽ gật đầu mỉm cười, vô cùng bình tĩnh.  

             Khóe môi Bách Lí Kinh Vĩ nhếch lên một nụ cười ác ý, hắn ta nhìn Trác Uyên chằm chằm, nở một nụ cười ung dung, nhưng trong nụ cười ấy lại tràn đầy ý lạnh như băng: "Huynh đài, lúc ta ở đế đô thường xuyên gặp phải những kẻ vì để thu hút sự chú ý của ta mà làm bộ làm tịch, mưu danh trục lợi, muốn nhờ vậy để tiến vào cao tầng đế đô. Tất nhiên, đối với những người có bản lĩnh, ta sẽ không bạc đãi nhân tài. Nhưng ta ghét cảm giác bị trêu đùa giống như một con khỉ."  

             Bách Lí Kinh Vĩ khẽ nheo mắt lại, đột nhiên lạnh lùng nói: "Nếu ngươi có tài năng đặc biệt, có thể đến gặp riêng ta tự tiến cử. Nhưng trên đại hội luyện đan, thứ cần thể hiện là thuật luyện đan. Nếu như ngươi làm như vậy để thu hút sự chú ý của ta qua đây, nhằm thể hiện một bản lĩnh khác. Hừ...Vậy thì xin lỗi, cho dù tài năng của ngươi có đặc biệt đến đâu, ta cũng sẽ coi như ngươi đang trêu đùa ta, sẽ theo quy tắc của đan hội để xử lý. Ngươi có hiểu không?"  

             “Đương nhiên rồi.” Trác Uyên hơi gật đầu, không chút khách khí.  

             Mí mắt Bách Lí Kinh Vĩ hơi nhướng lên, trong lòng thầm gật đầu. Có thể đứng trước lời cảnh cáo của hắn ta mà vẫn bình tĩnh như vậy, điều này cũng rất hiếm có. Chỉ với tâm tính này đã khiến Bách Lí KInh Vĩ phải thay đổi cách nhìn.  

             Nhưng nguyên tắc là nguyên tắc, nếu như vừa rồi Trác Uyên thật sự chỉ nói liều, hắn ta vẫn sẽ loại trừ hắn không thương tiếc.  

             Vì vậy, Bách Lí Kinh Vĩ vỗ vào bàn tay đó của Trác Uyên, trịnh trọng cảnh cáo: "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi thực sự đã luyện thành đan?"  

             “Tất nhiên!” Trác Uyên cười nhạt, vô cùng thong dong.  

             Hắn thì vẫn bình tĩnh, nhưng những người xung quanh hắn đã sốt ruột muốn chết rồi. Đại ca à, ngươi thực muốn chết sao? Người ta đã giải thích rõ ràng nguyên tắc xử lý sự việc cho ngài, cũng cho ngài một bậc thang đi xuống luôn.  

             Ngài thừa nhận sai lầm, cứ thế chạy đi là được. Sao phải cố chấp như vậy chứ? Ngài đã luyện thành đan hay chưa, bọn ta còn không biết sao?  

             Đám người bất lực lắc đầu, thở dài một hơi.  

             Bách Lí Kinh Vĩ nhìn đám người, rồi lại nhìn Trác Uyên, không khỏi bật cười: "Ngươi là người có tâm thái tốt nhất mà ta từng gặp, trước mặt ta mà vẫn có thể bình chân như vại như vậy. Nhưng cho dù tâm thái có tốt đến đâu thì kịch vẫn luôn là kịch, sẽ luôn có ngày bị bại lộ. Vậy thì, nếu ngươi đã nói mình luyện thành đan, hãy lấy đan dược luyện thành được ra cho mọi người nhìn xem. Có điều ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ ngươi nắm chặt tay đi ra ngoài, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu ngươi mở tay này ra, mọi việc đều định, tất cả đều đã là quá muộn!"  

             Thượng Quan Khinh Yên kéo chặt áo Trác Uyên, nháy mắt với hắn. Nhưng Trác Uyên lại không quan tâm chút nào.  

             "Haha...Đa tạ ý tốt của đại nhân, nhưng tại hạ thấy không cần phải làm như vậy."  

             Trác Uyên lắc đầu cười khẽ, hai mắt hắn lóe sáng, từ từ mở lòng bàn tay ra: "Còn nữa, không phải là tại hạ có tâm thái tốt, mà là trong lòng không có quỷ. Vừa rồi đại nhân hỏi như thế, hẳn là do nhìn vẻ mặt của người khác. Thế nhưng người khác là người khác, phản ứng của họ chưa chắc đã là đúng nhất!"  

             Ầm!  

             Đột nhiên, một âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Ngay lúc bàn tay Trác Uyên mở ra, các cột sáng không ngừng phát ra. Cùng lúc đó, một luồng đan khí dày đặc cũng từ từ bay ra như ráng ngũ sắc, lập tức bao phủ toàn sân.  

             Đám người vừa ngửi lập tức cảm thấy cực kì sảng khoái. Đặc biệt tại đây toàn bộ đều là luyện đan sư, bọn họ lập tức đoán ra được đây là đan dược cấp bảy cao cấp nhất!  

             Soạt!  

             Tiếng xé gió vang lên, ngay khi đan dược tiếp xúc với không khí bên ngoài, lập tức lao ra như có linh tính. Mạnh Phi Thiên thấy vậy, chân tay nhanh nhẹn, nhanh tay đánh ra một cái thủ quyết. Đan dược đột nhiên cố định lại, sau đó bị lão ta cầm lấy trong tay.  

             Mạnh Phi Thiên cảm nhận được hơi ấm truyền đến bàn tay cùng với mùi thơm khác lạ của đan dược khi mới luyện thành. Lão ta vội vàng đi tới chỗ Bách Lí Kinh Vĩ, vẻ mặt kinh ngạc gật đầu: "Công tử, là đan dược thượng phẩm cấp bảy vừa mới được luyện thành, không thể sai được!"  

             Cái gì, tiểu tử đó nắm bừa một cái, vậy mà lại luyện thành đan dược cấp bảy?  

             Nghe thấy lời này, kinh ngạc nhất không phải Bách Lí Kinh Vĩ mà là những luyện đan sư đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh Trác Uyên. Bọn họ biết Trác Uyên luyện đan như thế nào. Nhưng cũng vì vậy mà bọn họ mới bất ngờ đến mức không thể bình tĩnh lại được. Trong lòng giống như có một nghìn con thảo nê mã chạy qua vậy.  

             Làm như vậy cũng có thể luyện thành đan?  

             Thượng Quan Khinh Yên càng thêm nghi ngờ nhìn Trác Uyên, trong mắt đầy vẻ khó hiểu. Chẳng lẽ luyện đan dễ dàng như vậy, chỉ cần cho dược liệu vào lửa, rồi đột nhiên nắm lấy là được?  

             Nhưng nếu đã như vậy, sao những luyện đan sư trong gia tộc kia lại phải ngồi trước lò luyện đan cả ngày, cẩn thận tỉ mỉ luyện đan. Rốt cuộc là sao vậy?  

             Nhưng làm sao nàng ta biết được những luyện đan sư khác không có bí thuật luyện đan độc môn của Trác Uyên, Nhất Chưởng Càn Khôn!  

             Năm đó, hắn đã nhờ vào thần thông này mà thắng một đám cao thủ luyện đan vốn luôn tự cho mình là nhất. Cuối cùng còn thành công thu nhận đệ nhất luyện đan sư của Thiên Vũ làm đồ đệ.  

             Vì vậy, tuyệt học này có thể coi là bí thuật không truyền ra ngoài của Trác Uyên...  

             Bách Lí Kinh Vĩ nhìn đan dược trong tay chăm chú, rồi lại nhìn Trác Uyên, chợt cảm thấy hơi ngượng ngùng. Sở dĩ vừa rồi hắn ta nghi ngờ Trác Uyên hoàn toàn là bởi vì để ý đến thái độ của người khác đối với hắn. Hoàn toàn không ngờ tới người ta thực sự là cao thủ luyện đan, tốc độ còn vượt qua hai đại sư luyện đan.  

             Vì vậy, mặc dù Bách Lí Kinh Vĩ là tể tướng, nhưng cũng là người hạ mình cầu hiền. Do đó hắn ta chậm rãi đến trước mặt Trác Uyên, cúi đầu xin lỗi nói: "Xin tiên sinh rộng lòng tha thứ. Ban nãy là tại hạ đường đột, nếu có đắc tội, xin hãy thứ lỗi."  

eyJpdiI6Imgwd29sODlVYTdpaWxvOXFwN3lxZEE9PSIsInZhbHVlIjoiSHdtNERzM3AwSm1aZk83SFlEdzlCUUZYRTNkWGw5WDUxTUFWWmloS0Z2WFJid1dcL25BV3Z6Z0dmeHFOeGhHbHdzMUczMVFFcDFKUTdVTXhSa1dlVWZTNkFPelVZYitGQmIyaWxPbnFlcGN1bnRESXY4MWYxNTJQcUZZTjhFMHNkckFSNmZTNHBZVElPMVR2Q2xTZnNxSnE4WmJyS3BGajJXeTNvejVOc0RpT0JBa29qcUdLZ0o5ZXJGcmpcL2pQMFBFdGVxSnEwQVJFc0N6Z2thdHA0OHI0T1NQcGFpUzhFaHlLRlhQMW9UbmJHeGpnRXlONnZrSDY2NE82NWlDXC9jQ3F5QVY5c1FpZ2ZqanBFOFEzc1FSYWlnMVUxK2tEa09vU2lmSTJpU3VDU1VqVXAyUjNGS2xaaEFoUmZhcmhBU2NrOWJKSHA0akV5N1BZeXdGMVpzempzbzB5N3FkVHZ5RjJiWHZnUjFMK0JPQ2V3SnJPQ3pjM3BLbkZsN2tKa1MrMWFXeDJYMWZkR1dic3JwTjhyK1plOWRrZDAzWE45OWxjM3U3Mkt3VnRqeTB6QXN1Z0pcL1M5T3d5TnBuenNRQ0E4WDlGQkdCS1dBR21BbERTRkJKVDBjY2JVclc1YTZaOWx6aG14WVVSR3VrPSIsIm1hYyI6IjA4M2YwNDFlNzk3MThiZmZlZjUxNGMwNTg2MTJhMDM1ZGEzZGYxZTA3NDZiYmMyZTk1MTQwYzBmMjI2MDI3OTkifQ==
eyJpdiI6Im5nTDFjcEdYaTdFZTlldmFDb3R4UlE9PSIsInZhbHVlIjoiTWhTaGNYSHg5S1JJQmh0cDZKQlZaXC9XZUlWb2dpV0FuR0RaVVQxM1wvQlwvMVFENFZtMHUrTHhlTDJGd3hhU1U3MkRBSzBkMjBibFJvTll6Qks5Z2JKZjdOc2lTTmc4aFwvenYzdzdDd0NsM3lUZVlcL1VCRzRLYWN3QXcyYnpyUjk4NnNVcEN5bjRVZ0g0dVBkZUU0Z2lBUVNCOVZRcUFybHg4b0lcL2NLcGNvZXlqQVhNbzdzMjlhYkI3Qk1IMTJhVGlhZ1grczlBbURteERYSytMQ2xUcDJhV3NYUStTRHBFT0xOWEhGUGd6UlFGNFJXd0N0RjkzN0FIZEhuTmNQTTlUZVNRVTdFQmozYnpXRGhySlI0eDF2cE5XV29iXC9lXC9ZNllBeVdYU2RoQTNxU0tCRXhYY0xjT2xFcDdPVTlpZjQ4U2JlSDBlNzNWUzdSaElROGJQRGpHdCsxZkFFRU1PalVtZERqYlk1eTg5U3BLWjYxNW5NQkNxeHNCVWpWQ2JxWWhUQUtoYm0yTmJ0RDlaQlJcL1R0a1NqNnlcL3pOZGdYYTVSN1NJcCtlWWcwRStlZDNXZFJhVzN2RGRIMXhWTEduS0MzVUZVTFhhWHljaEw2d3Z5TFVWUjZNWHBPQ1UrOTZQZ1RBUlJUalRVbTVzMnhwTHFUR3QrcUl5UmhnbjFBZ2t3NkVvdDVuNjZcL2JJdExPUldyRnhMXC9TV2xud1hzWFRwNjZYbnlTclhlMVlneXhGeVlkVlhuckl2QWhiZ1NGYXVOVVc1RXp0RXpwZmVhNkdZZjJQNDdvNGFETDl1WTZJQTZsek9OWUxwcWoxUmh6b1k2SnRvMHlQakVwdjRVV0ZRdFh1M1ExaUg3aWdkeHlTczVWV1B1dXgyZ1ZiSmZOcnd6cVwvTThlaytpZ2Mzb1c5dU9RMkhqWEpleHdsdnRCNGcwaDhkTE5jMytxc2o1ZVJpbUt0ejlkQT09IiwibWFjIjoiYmQzYTQ1OTU5YzA4YTRjNTFmZWQzNDFjMTczZGVlOTE5ODI3MTRiOTM1M2NjMjE5OWVkZGZmYzY3ZGFiNWE4MCJ9

             “Mạng thật là lớn!” Thượng Quan Ngọc Lâm hơi nheo mắt, tức giận nói…

Ads
';
Advertisement