Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Biểu ca, không nhìn ra ngươi còn có bản lĩnh này."  

             Trong mắt Thượng Quan Khinh Yên tràn đầy tán thưởng, hân hoan nhìn Trác Uyên, hưng phấn đến nhảy nhót. Trác Uyên nhếch môi coi thường, lập tức ngẩng đầu đắc ý nói: "Bây giờ mới biết sự lợi hại của ta, mới vừa rồi là ai nói thuật luyện đan của ta kém cỏi?"  

             “Hừ, ai nói khống chế lửa giỏi thì thuật luyện đan sẽ tốt?” Hai má nàng ta đỏ lên, nhưng Thượng Quan Khinh Yên vẫn bướng bỉnh ngẩng cao đầu, không phục nói: “Cha ta nói Thần Chiếu Cảnh cùng lắm là luyện đan sư cấp bảy. Bây giờ người ta thử lần đầu đã luyện ra đan dược cấp bảy. Ngươi có thể thuận lợi vượt qua vòng đầu hay không còn chưa có chắc đâu."  

             Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, không cho là như thế, lẩm bẩm nói:   

             "Thuật luyện đan ngoại trừ những điều kiện cần như công lực hay tu vi ra, thì nhân tố quan trọng nhất là bí thuật luyện đan và thuật khống chế lửa. Việc khống chế lửa tất nhiên đóng vai trò hết sức quan trọng trong thuật luyện đan. Ngươi và cha ngươi không phải người trong ngành, nên đương nhiên không hiểu rõ ưu nhược trong đó. Nhưng đã là luyện đan sư đều sẽ rõ điều này, các ngươi nói xem có đúng như vậy không?"  

             Nói xong Trác Uyên hỏi đám người xung quanh, tìm kiếm sự đồng tình.  

             "Đúng đúng đúng…"  

             Đám người vội vàng gật đầu, trên mặt nở nụ cười khổ, còn đưa ra ví dụ: "Cô nương, biểu ca của ngươi nói đúng đó. Ví dụ như hiện giờ, thuật khống chế lửa thực sự rất quan trọng. Nếu không bọn ta cũng sẽ không chỉ biết đứng yên một chỗ chờ bọn họ luyện xong mới động thủ."  

             Lời này vừa nói xong, tất cả đám người đều gật đầu đồng ý, trên mặt lộ ra vẻ khổ không thể nói.  

             Đúng vậy, những luyện đan sư nghèo hèn như bọn bọ, nếu có thuật khống chế lửa kinh thiên động địa như Trác Uyên, bọn họ sẽ không phải sợ uy áp của những ngọn lửa đặc biệt kia, sớm đã bắt tay vào việc, sao còn phải chịu uất ức như vậy?  

             Thượng Quan Khinh Yên nhìn bọn họ chăm chú cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn Trác Uyên nói: "Nhưng nói trước cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng kết quả sẽ nói lên tất cả. Lần này không phải so tốc độ sao? Đợi ngươi có thể chen được vào hạng mười rồi hãy nói tiếp."  

             "Này, cô nương, ngươi như vậy là làm khó biểu ca của mình rồi. Đan Vương Đại hội lần này cao thủ nhiều như mây. Muốn lọt vào trong mười hạng đứng đầu nào có dễ dàng như vậy?"  

             Đám người cảm thấy dù sao bây giờ mình cũng không thể động thủ, lập tức bắt đầu huyên thuyên thuyết phục: "Cho dù quý huynh có thuật khống chế lửa nghịch thiên như vậy, cũng không thể so với Thiên Địa Linh Hoả của người ta. Ta thấy chen được vào hạng một trăm đã không tồi rồi."  

             “Hì hì…Bây giờ các ngươi đã thừa nhận rồi đấy nhỉ, thuật khống chế lửa và thuật luyện đan các ngươi vừa nói chẳng có liên quan gì lớn hết.” Thượng Quan Khinh Yên giống như nắm được sơ hở trong lời nói của bọn họ, nàng ta cười lớn thành tiếng.  

             Những người xung quanh bất đắc dĩ nhún vai, không cho là như thế mỉm cười giải thích: "Cô nương à, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến thuật luyện đan, thuật khống chế lửa là một trong số đó. Còn việc lệnh huynh có thể được xếp vào hạng ngũ đứng đầu hay không thì còn tùy thuộc vào những bản lĩnh khác của hắn. Không thể nói trước điều gì cả. Huống chi là khi chúng ta đang ở đây thảo luận, những người khác đã bắt đầu rồi, thậm chí còn có cao thủ đã sắp thành đan rồi. Ta đoán đoán chừng hiện tại lệnh huynh muốn lọt vào hàng ngũ một trăm người đứng đầu cũng rất khó."  

             "Cái gì?"  

             Thượng Quan Khinh Yên không khỏi giật mình, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy hàng trăm luyện đan sư trên người mang theo hỏa diễm kỳ đã sớm bắt đầu luyện chế đan dược, thậm chí có người đã đến bước cuối cùng. Mà bọn họ bên này đến dược liệu còn chưa cho vào trong lửa, nói chuyện một hồi đã tốn không ít thời gian. Nàng ta sốt ruột nhìn những người đó, tức giận nói: "Đều do tán gẫu với các ngươi, giờ không kịp nữa rồi."  

             Đám người nhìn vẻ mặt vội vàng của nàng ta, đều bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói: "Tại sao lại là chúng ta trì hoãn ngươi, rõ ràng là cô nương cứ quấn lấy quý huynh, không ngừng lảm nhảm."  

             “Ừm, bọn họ nói đúng!” Lúc này, Trác Uyên cũng hơi gật đầu đồng ý nói: “Ngươi đến cùng là tới đây để giúp ta hay là cản trở ta!"  

             Vẻ mặt Thượng Quan Khinh Yên trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tức giận phồng má, bất mãn nói: "Ngay cả ngươi cũng nói như vậy, rõ ràng là chính ngươi đang lãng phí thời gian, còn trách ta. Nhìn đi, bọn họ cũng sắp luyện thành đan rồi, đến..."   

             Nói tới đây Thượng Quan Khinh Yên chỉ về hướng Thượng Quan Ngọc Lâm, nhưng lại lập tức ngậm miệng.  

             Bởi vì nàng ta vẫn nhớ lúc này hai người coi như không quen biết lẫn nhau. Trác Uyên nhìn theo hướng nàng ta chỉ, cũng khẽ gật đầu, lẩm bẩm: "Hắn ta luyện đan khá nhanh, có điều..."  

             Nói xong câu này, Trác Uyên cũng không nhìn hắn ta nữa, lập tức lấy dược liệu từ trong giới chỉ ra, rồi ném ngay vào trong ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, bắt đầu luyện đan.  

             Hừ hừ hừ...bây giờ mới bắt đầu luyện, không ngại đã quá muộn rồi sao?  

             Thượng Quan Ngọc Lâm liếc nhìn Trác Uyên đứng bên cạnh lúc này mới bắt đầu động thủ, hắn ta cười gằn, lộ ra vẻ khinh thường. Sau đó quay lại nhìn ngọn lửa trên tay, có một viên đan dược đã sắp thành hình.  

             "Ái chà, bây giờ ngươi mới bắt đầu luyện, cho dù luyện xong cũng chỉ có thể xếp hạng ba trăm trở xuống thôi."  

             Cùng lúc đó, Thượng Quan Khinh Yên nhìn cảnh tượng bên trong từng cụm hỏa diễm cháy hừng hực, cũng vô cùng lo lắng: "Hy vọng vòng đầu tiên chỉ loại một ít người, như vậy ngươi sẽ có thể lọt vào vòng sau."  

             "Đúng vậy, với thuật khống chế lửa này của huynh đài, nếu không thể vào được vòng trong thì thật là đáng tiếc. Nhưng mà, vẫn là rất khó khăn..." Những người xung quanh cũng gật đầu, nhưng chỉ nói mấy câu an ủi có như không có.  

             Thượng Quan Khinh Yên trừng mắt nhìn bọn họ một cái rồi cũng không quan tâm đến nữa, chỉ hừ một tiếng rồi căng thẳng nhìn Trác Uyên.  

             Nhưng Trác Uyên lại không quan tâm chút nào, khóe môi hiện lên một nụ cười khó đoán, bàn tay đang cầm ngọn lửa hơi cong lại, chuẩn bị thành đan.  

             Đám người xung quanh lập tức giật mình, kinh hãi thốt lên thành tiếng: "Huynh đài, ngươi muốn làm gì? Dược liệu của ngươi mới cho vào, vẫn còn chưa luyện hóa đâu!"  

             Mọi người đều hiểu rằng nếu Trác Uyên thu lửa vào lúc này, tất cả dược liệu sẽ biến thành tro tàn. Đây là điều đại kỵ đối với các luyện đan sư.  

             Bọn họ vốn dĩ cho rằng Trác Uyên có thuật khống chế lửa đạt đến trình độ này thì hẳn phải là luyện đan sư giàu kinh nghiệm. Nhưng không ngờ tới hắn lại mắc phải sai lầm như vậy. Chẳng lẽ là do thời gian cấp bách nên rối loạn rồi?  

             Nhưng dù có cấp bách đến mức nào, cũng đừng có làm ra loại chuyện hủy đan mất não như vậy chứ! Dẫu sao thì người chủ trì trên đài cũng không nói sẽ chọn ra bao nhiêu người, chỉ cần luyện thành đan dược là sẽ có khả năng tiến vào vòng trong.  

             Nhưng một khi đan bị hủy, tất cả những nỗ lực trước đây của ngươi sẽ bị hủy bỏ, không còn có hy vọng lọt vào vòng trong. Vị huynh đài này, trong đầu ngươi đến cùng là đang nghĩ gì vậy?  

             “Sao vậy?” Mặc dù Thượng Quan Khinh Yên không hiểu rõ về thuật luyện đan, nhưng từ ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, nàng ta cũng đoán được Trác Uyên dường như đang làm chuyện mà người thường sẽ không thể hiểu nổi, vì vậy không nhịn được vội vàng hỏi.   

             Trác Uyên cong môi cười, không quan tâm những người xung quanh nghĩ ra sao, chỉ nhìn chằm chằm ngọn lửa đang cháy hừng hực với ánh mắt nắm chắc, khẽ nói: "Không có gì, bọn họ chỉ đang huyên thuyên thôi, đừng để ý."  

             Nói rồi hắn nhanh chóng thu tay lại, ngọn lửa cuồn cuộn cũng lập tức thu vào lòng bàn tay trước ánh mắt khó tin của mọi người...  

             Cùng lúc đó, hai vị Luyện đan Đại sư Mạnh Phi Thiên và Tiết Định Tiên đứng ở vị trí đầu tiên trong đám người đang tranh đua với nhau để giành hạng nhất, không ai chịu nhường ai.  

             Cả hai người đều là Thiên Địa Linh Hỏa hiếm có, hỏa diễm thiêu đốt đỏ rực nửa bầu trời.  

             "Hì hì...Tiết lão đầu, lão phu đã sắp thành đan rồi. Trong vòng thi đan đầu này, lão phu vẫn hơn ngươi một bậc, hahaha..."  

             "Hừ, đừng đắc ý. Lão gia hỏa kia, đan của lão phu cũng sắp thành rồi. Ai là người đứng đầu còn chưa chắc đâu!"  

             Hai đối thủ truyền kiếp đang cạnh tranh chiến thắng cuối cùng với nhau, không ai phục ai nhưng lại ngang ngửa nhau. Rất khó có thể đoán được đến cuối cùng ai mới là người chiến thắng thực sự.  

             Bách Lí Kinh Vĩ đang đứng ở trên đài cao quan sát hết thảy chuyện bên dưới, nhìn thấy khí thế hừng hực của hai lão gia hỏa kia, thì khẽ gật đầu, dáng vẻ tràn đầy vui mừng, cười nói với thị vệ đứng bên cạnh: "Không hổ là Mạnh lão, còn cả sư đệ của lão nữa. Trong số các luyện đan sư ở đây chỉ có hai người họ là dẫn đầu, cũng sắp luyện thành đan luôn rồi. Người ở gần bọn họ nhất tiến độ còn không bằng một nửa. Khoảng cách công lực thật là không thể tính được! Xem ra trong vòng đầu tiên này, hạng nhất và hạng hai thuộc về hai vị tiền bối này rồi."  

             "Đúng vậy đúng vậy. Nói cho cùng thì Mạnh lão cũng là người đi ra từ phòng luyện đan của hoàng thất. Sư đệ Tiết Định Tiên của lão đã so tài với lão nhiều năm như vậy, nhất định cũng là cao thủ xứng tầm. Những luyện đan sư tạp nham bên cạnh nào có cửa so được!” Thị vệ hơi gật đầu, cũng khẽ cười nói.  

             Bách Lí Kinh Vĩ cười nhạt gật đầu, khẽ thở dài một hơi, trong mắt hiện lên chút thất vọng: "Ban đầu, mục đích chính của Đan vương Đại hội này là để dẫn rắn ra khỏi hang, bắt lấy nhóm tặc tử của Thượng Quan gia. Ngoài ra ta cũng muốn nhân dịp này để chiêu mộ thêm nhân tài cho đế quốc, nhưng không ngờ tới nhân tài này lại thực khó chiêu mộ. Trong vùng Phi Vân Kiếm Vương, ngoại trừ Tiết Định Tiên, những người khác đều quá tầm thường. So với thiên tài thực sự như Mạnh lão, cách biệt quá lớn. Không xứng đáng được tiến vào đế đô, phục vụ cho đế quốc."  

             "Đúng vậy, nhưng điều này cũng cho thấy trong những năm qua tể tướng đại nhân đã đạt được những thành tựu chính trị vô cùng nổi bật. Tất cả nhân tài ở Trung Châu đều được đưa vào dưới trướng của tể tướng, ít có cá lọt lưới nên mới khó tìm được nhân tài trong dân gian." Thị vệ cúi đầu nịnh nọt.  

             "Haha...ngươi đúng là dẻo miệng!" Bách Lí Kinh Vĩ nghe vậy thì không khỏi vỗ vỗ vai hắn ta bật cười, lại thở dài: "Có lẽ là như vậy, đế quốc hùng mạnh, nhân tài dùng hết, không thể đòi hỏi nhiều."  

             "Hahaha...Lão gia hỏa, ta sắp thành đan rồi. Lần này ta nhất định sẽ thắng!"  

             Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười lớn đột nhiên vang lên, tất cả mọi người giật mình nhìn sang. Chỉ thấy người vừa phát ra tiếng chính là Mạnh Phi Thiên, mà đan dược trong tay lão ta cũng đã căng tròn như ngọc, chỉ còn thiếu việc thu lửa lại là đã thành đan.  

             Mà đan dược trong tay Tiết Định Tiên vẫn còn chút khuyết thiếu, cần được bổ trợ thêm. Nhưng chỉ thiếu một chút nữa thôi là xong. Dù là như vậy, thắng bại đã được định đoạt.  

             Điều này không khỏi khiến cho Tiết Định Tiên tức giận đến phát run, nhưng cũng không có cách nào cả. Lão ta chỉ có thể nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Mạnh Phi Thiên, khóe miệng kéo lên đến mang tai, ngọn lửa đỏ rực cũng đang dần dần từ trong đan dược thu lại.  

             Khóe miệng Bách Lí Kinh Vĩ hơi cong lên, hắn ta và thị vệ bên cạnh nhìn nhau, cười khẽ: "Cuối cùng vẫn là Mạnh lão thắng, dù chỉ hơn một bước. Hahaha...hai lão gia hỏa này thật là thú vị..."  

eyJpdiI6IkM2b0hQMm0zNzlqRXhNaWJPYTFrXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6InpGZ01ERzlYZGJza0FodVdVaU1vckdZOTFWdm5cL1MybTN1TkVvUWd0aUxMOFlVV1h6aHViSjIrZmhVT05XY2hzXC9xWFpyK2hzcmVodFBoXC9hNjRsaEhnZmpQNlQrWlZENGJaVzRhQWpQMlJsMFU5MENCcVFITVIzdWlEUTZhRFh5QWlOWHE0Z0NsbFFHektjNk40QjBYbVRWdlhXUDdpZHpYR0xcL2kycDJ1czVPRGNycjd6Tnk1UjB0OTBkSjdsbEYiLCJtYWMiOiJiZDc2YmNiMDQ0NDU2YWEwZjNkZWRiN2Y0MzRlN2QwMTZhYmYwZDhhZjgyMDkwMzg2NDZkNTliOTJkMDM5YWU0In0=
eyJpdiI6IkZoQmV1cndtTUFmcjRtRXAzY1pPXC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9za2pIMWxuRzU5NXJUNkhUOHpwbUZTaHAyVUFEbXB0bTN4UGhLNWxwa3puZDVXTDE3SEZtc1RuSTI2eEE5a092cDQ2NFJRQWNuT1V5VW56Tm9FbzFCY3UyWFRHbWdjV2dSdUVEV0lUWVh2ZFwvenVLODI3NmZ2SkpWSmN6ckUxVEh2eU1rdDJkeFUra09pTWpJdll6UHUycUxsRUV4WWhDeTkzUEVrNE1Mck5SR0l1ZnlKMGxKdzRJSUdsVFlcL3hIMzZtM1lXeEN2enpHMThXdUpsSW9hTE1xWnpkeWV5ME15N2NVZFwvXC9UODE1YW1FbTkzUE8yZnJ3eEU3ZEpwV2h3NUdcL0xzQUlZYmU0Zm1PTktpZmdDblhDS3FHbnFlQlk1RkVsSHpOS1wvNUlXajdZNTA0TUc0ZWZvREVuZVBYNXo5eklrOXZBQlMyRkVHWHRFM2t0aVlwR2FcL1h4SkF6dzZacSs3WVZSVFdWMEV4V215clwveDZseXFjeHJIV0VmUDFaSnR2dUJvc25uNnVSVEI3Q1FBeGxcL2ltMHhUNHBkbVRXMk02WDdGOUtvU09DM29lc2pLekhXOWVYUTZ4OTVWOFUyMmZqNkNycUFBK3pjVVczK3RLWDFFaWJwcEQ3V0o1QWhqb1VNVkt5dXprZWw3d0JJdG1MT3J2anFlMDVxWHg2IiwibWFjIjoiMWEwOGQxZjQzMTA4ZDQ1NzgzMjExZjlmOGEyYWE5MDFiY2Y1OWJmYjM3NjA0ZTBiZjBkMzYzM2NiYTI1OWU0ZiJ9

             Ngay sau đó, một giọng nam thong dong vang lên, tiếng nói vô cùng vang vọng, rõ ràng: "Đại nhân, ta đã thành đan..."

Ads
';
Advertisement