Thân hình người kia run lên, hắn ta lắc đầu cười khổ, vùng ra thoát khỏi sự khống chế của hộ vệ, chán nản thở dài một hơi: "Thì ra là như vậy. Đa tạ đại nhân đã chỉ rõ. Xem ra là ta không hiểu tâm ý của đại nhân. Ôi, tham gia nhiều đan hội như vậy rồi, cũng chỉ so thuật luyện đan với những người khác. Hôm nay cuối cùng cũng đã gặp một cuộc thi khác biệt. Haha...Nhưng như vậy cũng tốt. Mặc dù ta bị loại, nhưng ta cảm thấy may mắn vì bị loại. Chư vị, xin cáo từ, chúc con đường làm quan sau này của các vị thênh thang rộng lớn."
Hắn ta chắp tay với đám người, khẽ mỉm cười, quay đầu bước ra khỏi cửa Vương phủ. Không cần thị vệ đuổi ra ngoài, hắn ta cũng không muốn ở lại.
Tôn nghiêm của một luyện đan sư không thể bị chà đạp dễ dàng như vậy.
Những người còn lại nhìn bóng lưng kiêu ngạo, cô độc mà thoải mái của hắn ta, trong lòng đan xen đủ loại cảm giác phức tạp, đặc biệt là nụ cười nhàn nhạt lúc cuối của hắn ta, không biết là giễu cợt hay mất mát. Ý cười ấy đọng lại trong tâm trí mọi người, bồi hồi không thôi, khiến trong lòng bọn họ có một loại cảm giác không nói nên lời.
"Đại nhân, ta xin bỏ quyền thi đấu!"
Cuối cùng có người đứng lên, chắp tay với Bách Lí Kinh Vĩ, khẽ cất tiếng nói: "Xem ra tại hạ không thích hợp tiến vào đế đô, tốt nhất là nên làm một luyện đan sư tự do thôi!"
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn hắn ta chăm chú, hơi gật đầu: "Cho dù ngươi có nguyện ý phục vụ cho đế đô hay không, cứ làm theo ý muốn của mình, ta sẽ không ép buộc ai."
“Đa tạ đại nhân!” Người kia cúi gập người, lập tức xoay người rời khỏi Vương phủ.
Trong lúc nhất thời càng ngày càng có nhiều người lựa chọn rời đi. Bởi vì trong thâm tâm của bọn họ, tuy rằng chức quyền danh lợi rất quan trọng, nhưng vẫn cần phải giữ lại điểm mấu chốt của mình. Đó chính là tôn nghiêm của một luyện đan sư.
Kết quả là còn chưa tiến vào vòng tiếp theo, đã có hơn một nửa đám người rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hơn một trăm người.
Nhìn cảnh này, Thượng Quan Phi Vân đang trốn trong góc tối không khỏi thổn thức: "Tiểu tử Bách Lí Kinh Vĩ này không phải là quan can gián được coi trọng nhất sao? Hôm nay lại nói những của kẻ tiểu nhân, lập tức mất đi cơ hội tốt để chiêu mộ nhân tài. Hành động này không giống như phong thái chiêu hiền đãi sĩ thường ngày của hắn ta chút nào."
"Hahaha...Phi Vân huynh. Ngươi hồ đồ rồi sao? Ngươi thật sự cho rằng đây là Đan Vương Đại hội sao?"
Trong mắt Đan Thanh Sinh lóe lên tia sáng, bật cười thành tiếng: "Đừng quên, Bách Lí Kinh Vĩ hiện giờ đang tìm người của Thượng Quan gia. Bây giờ những người có cốt khí đều đi rồi, càng ít người càng dễ phân biệt. Dù thế nào thì ai ở đây cũng có thể đi, nhưng những người của Thương Quan gia tuyệt đối sẽ không rời đi. Đây là điều mà Bách Lí Kinh Vĩ đã dự đoán từ trước nên mới nói ra những lời gây phẫn nộ như vậy."
Thượng Quan Phi Vân nghi ngờ nhìn Đan Thanh Sinh nói: "Ý ngươi là...trong đám người này có người của Thượng Quan gia sao? Nhưng vừa rồi tiểu tử kia đã đuổi đi một nhóm người. Trong số những người bị đuổi có thể có người người của Thượng Quan gia thì sao?"
"Không không không, Bách Lí Kinh Vĩ làm việc trước giờ chưa từng có cá lọt lưới. Chúng ta đều rõ điều này mà."
Đan Thanh Sinh hơi nheo mắt lại, hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm: "Tuy rằng chúng ta không biết nguyên tắc loại trừ của hắn ta là gì, nhưng có thể chắc chắn hắn ta đang dần dần thu lưới. Mà người ở trung tâm chính là gián điệp của Thượng Quan gia."
Thượng Quan Phi Vân nhìn lão ta chằm chằm, suy tư một lúc rồi hơi gật đầu thở dài: "Đúng vậy, Bách Lí Kinh Vĩ, thiên tài trị thế, danh chấn thiên hạ..."
“Biểu ca, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy đan hội kêu này.” Thượng Quan Khinh Yên khẽ kéo ống tay áo Trác Uyên, khuôn mặt ra lộ ra vẻ ghét bỏ. Nhưng nàng ta không thể biểu hiện rõ ràng ra được, chỉ có thể âm thầm tỏ ý bất mãn.
Ngay cả đại tiểu thư của Thượng Quan gia cũng không thể nghe được lời của Bách Lí Kinh Vĩ, chứ đừng nói đến những luyện đan sư khác. Giờ đây, ngoài ba gián điệp của Thượng Quan gia là bọn họ ra, những người ở lại có lẽ đều là những kẻ hèn nhát, sẵn sàng vứt bỏ tôn nghiêm của luyện đan sư để đổi lấy quyền thế.
Nhưng như vậy lại vừa đúng lúc thực hiện được ý định của tiểu tử kia.
Trác Uyên quay đầu nhìn Thượng Quan Ngọc Lâm ở phía xa, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của hắn ta, như đang vui mừng vì bản thân được giữ lại. Trác Uyên không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiểu tử này thật sự không nhận ra cái lưới này đang càng ngày càng thu hẹp lại sao?
Có thể vừa rồi người khác không hiểu nguyên tắc sàng lọc của Bách Lí Kinh Vĩ, nhưng hắn vừa nghe đã hoàn toàn hiểu rõ.
Thượng Quan Phi Vân biết Thượng Quan gia không có sở trường luyện đan. Vì vậy kể từ khi thông báo tổ chức Đan Vương Đại hội cho đến khi diễn ra chỉ có đúng mười ngày.
Muốn bồi dưỡng ra một luyện đan sư trong một khoảng thời gian ngắn như vậy gần như là một chuyện không thể. Nhưng nếu tấn công bất ngờ làm giả một luyện đan sư thì lại rất đơn giản.
Vì vậy cuộc thi vừa rồi nói thi tốc độ, nhưng thật ra lại là kế khích tướng.
Nói chung, việc bồi dưỡng luyện đan sư phải tính qua hàng tháng hàng năm, đi lên từ từ. Bắt đầu từ việc luyện đan dược cấp một, mỗi một phương pháp luyện và đan phương đều phải khắc ghi trong đầu, sau đó đan sư mới có thể thăng cấp, vì vậy nền tảng vô cùng vững chắc.
Có thể nói, đối với luyện đan sư cấp cấp sáu, chỉ cần có đan dược, hắn có thể luyện chế tất cả đan dược từ cấp sáu trở xuống.
Tuy nhiên, bảo một luyện đan sư giả được tạo ra trong thời gian ngắn đi luyện chế đan dược cao cấp hơn một chút, hắn tuyệt đối không làm được. Hắn chỉ có thể luyện ra một số đan dược đơn giản thông thường mà thôi.
Ý là nền tảng của hắn rất yếu, cho dù có thể dựa vào tu vi luyện chế ra đan dược cấp tám, nhưng hắn sẽ không thể luyện ra đan dược cấp bảy, thậm chí là đan dược cực phẩm. Mà Thượng Quan Ngọc Lâm chính là một sự tồn tại như vậy.
Có lẽ Bách Lí Kinh Vĩ đã dự kiến trước được điều này, bởi khi hắn ta ra đề, yêu cầu rất mơ hồ, nhưng lại ám chỉ một từ nhanh. Chính là buộc những người không thể luyện đan phải luyện ra đan dược mà hắn ta muốn càng sớm càng tốt, không có yêu cầu về phẩm chất của đan dược cấp bảy.
Cứ như vậy, dưới tình thế cấp bách, kẻ kia không quen thuộc thuật luyện đan, chỉ có thể dựa vào căn cơ tu luyện và phẩm chất của dược liệu để nâng cao tỷ lệ luyện đan thành công. Mà những luyện đan sư chân chính trong lòng kiêu ngạo. Nói là đan dược cấp bảy, thì họ sẽ dùng dược liệu cấp bảy để luyện. Đây là niềm kiêu ngạo của họ. Nó chứng minh ngươi đường đường chính chính là một luyện đan sư cấp bảy.
Bách Lí Kinh Vĩ đã loại bỏ những người này, trên thực tế đã chứng minh rằng bọn họ không phải người của Thượng Quan gia, nhóm người có thuật luyện đan kém còn lại trở thành đối tượng cần đặc biệt chú ý.
Đây chính là chiến lược thu lưới của Bách Lí Kinh Vĩ. Nhưng ngoại trừ Trác Uyên ra, không còn ai có thể nhìn ra. Bọn họ chỉ cảm thấy Đan Vương Đại hội này rất kỳ lạ, như thể được làm riêng cho các chủ nhân của đế đô.
Nhưng lại không biết, đây là chiếc lồng kiên cố nhất được đặt làm riêng cho gián điệp của Thượng Quan gia.
Hiểu rõ điều này, Trác Uyên không thể không nghĩ biện pháp đối phó.
Trong quá trình tranh đấu, Thượng Quan Ngọc Lâm là con cờ duy nhất hắn có thể dùng được. Có nên khiến hắn ta bại lộ không?
Nhưng nếu hắn ta bị lộ, chính mình cũng sẽ bị lộ theo, như vậy quá nguy hiểm.
Mà mấu chốt để đưa ra quyết định là phải xem tiểu tử trước mặt này. Hắn ta rốt cuộc là loại người nào. Là kiểu chỉ biết đến cái lợi trước mắt, hay là Thái Công câu cá, để cá tự cắn câu?
Tâm của hắn ta lớn đến mức nào?
Không sai, Trác Uyên hiện tại đã xác định được người chủ trì đan hội, Bách Lí Kinh Vĩ không hề đơn giản. Tất cả chuyện này nhất định là do hắn ta sắp xếp, không phải Thương Quan Phi Vân!
Dù sao thì khi Trác Uyên lần đầu tiên đến thành Phi Vân vào hai tháng trước. Với tác phong đóng cửa tra khám của Thượng Quan Phi Vân, có thể thấy lão ta là kiểu cứng rắn mạnh mẽ, nhưng lại thiếu đi mưu kế.
Mãi đến nửa tháng trước mới có thông báo tổ chức Đan Vương Đại hội, thế cục biến thành một cái lưới chằng chịt, hoàn toàn khác với tác phong cứng rắn trước đây, trở nên vô cùng tinh vi, nham hiểm.
Có thể thấy người này chỉ mới xuất hiện ở thành Phi Vân nửa tháng trước, hơn nữa đến từ đế đô, quyền thế tuyệt không kém Phi Vân Kiếm Vương, có thể khiến lão ta giao quyền khống chế Vương phủ, phối hợp với hành động của mình.
Trác Uyên khẽ nheo mắt lại, nhìn Bách Lí Kinh Vĩ chăm chú, như đã hoàn toàn hiểu ra, trong lòng cũng thầm nghĩ.
Nhìn người có thể biết hình dáng. Người này chiêu hiền đãi sĩ, khí độ phi phàm, hơn nữa lại bình tĩnh như vậy. Nhưng khi ra tay rất đỗi lạnh lùng, dứt khoát, không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Người như vậy tâm tuyệt đối cao như trời, sẽ không chỉ biết đến cái lợi trước mắt. Nếu ta bị lộ, hắn ta sẽ không vội vàng động đến ta, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ. Mà sẽ dùng dây dài câu con cá lớn, tập trung vào người của Thượng Quan gia ở sau lưng.
Cuối cùng, trước khi hai bên quyết chiến ta vẫn sẽ an toàn. Cứ như vậy ta sẽ nắm lấy cơ hội hành động dễ dàng hơn, trở thành một cái bóng ở ngoài sáng, quyết định người chiến thắng!
Trác Uyên như thể đã đoán trước được phương hướng của trận chiến giữa hai bên sau này, hắn thở ra một hơi, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng hoàn toàn thông suốt.
Nếu đã là như vậy, haha...Thượng Quan Ngọc Lâm, ngươi nên ngoan ngoãn bị bại lộ đi. Quân cờ là ngươi, vi sư, Thượng Quan Phi Vân còn cả Thượng Quan Phi Hùng nữa, tất cả đều đang chờ sử dụng đấy, hahaha...
Thượng Quan Ngọc Lâm đột nhiên run lên, cảm thấy giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, sau lưng cũng truyền đến cảm giác buốt giá khiến hắn ta vô cùng kinh ngạc.
Có chuyện gì vậy, là ai con mẹ nó đang nhìn chằm chằm vào lão tử?
Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp làm rõ chuyện gì đã xảy ra thì giọng nói thong dong của Bách Lí Kinh Vĩ lại vang lên: "Chúc mừng các vị đã tiến tới vòng tiếp theo. Về đề thi tiếp theo...Haha, ta vẫn chưa nghĩ ra. Các ngươi cứ tùy tiện luyện thôi."
Hả!
Tất cả đều sững sờ, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đầu óc mơ hồ, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
Đề thi này...cũng con mẹ nó quá tùy tiện rồi. Tùy tiện luyện? Vậy điều kiện để được chọn là gì? Đừng có đến lúc luyện ra đan dược cấp chín, ngươi lại bảo tuyển chọn người luyện đan dược cấp tám. Đến lúc đó chúng ta nói lý với ai?
Dù sao thì quyền giải thích cuối cùng cũng nằm trong tay ngươi.
Cái đan hội này cũng quá không có quy tắc rồi...
Trong lòng bọn họ rất khó xử, ai cũng không biết phải giải quyết như thế nào, cuối cùng có người không nhịn được nói: "Đại nhân, xin ngài hãy chỉ bảo, ít nhất ngài cũng nên vẽ ra một vòng tròn, để chúng ta không phải tốn công vô ích."
"Hahaha...Không có vòng tròn gì cả, cứ cố gắng hết sức là được."
Nói xong, Trác Uyên đã ném dược liệu vào trong lửa. Những người còn lại nhìn thấy thì cũng vội vàng nổi lửa. Nhưng bọn họ lại không biết rằng đây là thủ đoạn thứ hai mà Bách Lí Kinh Vĩ bày ra cho gián điệp của Thượng Quan gia...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất