Cố gắng hết sức...Cố gắng hết sức là sao?
Ngọn lửa cuồng bạo không ngừng bùng cháy trước mắt, vẻ mặt đám người đều vô cùng ngưng trọng. Mặc dù Trác Uyên đã nói rõ trọng tâm vấn đề cho mọi người ở đây. Nhưng hàm ý trong đó vẫn còn hơi mơ hồ, khiến bọn họ lo lắng.
Ý nghĩa của bốn chữ làm hết sức mình này quả thật như lời Trác Uyên đã nói, chỉ cần thể hiện toàn bộ bản lĩnh của mình ra, tức là để bọn họ dốc hết sức mình luyện ra loại đan dược tốt nhất có thể.
Nhưng bây giờ mới là vòng thi thứ hai, còn có vòng thi cuối cùng đang chờ bọn họ nữa, lúc này phát huy hết điểm mạnh của mình vậy vòng cuối phải làm sao? Có quy tắc tuyển chọn kỳ quái lúc trước ảnh hưởng đến suy nghĩ của bọn họ. Giờ phút này, bọn họ không thể không cẩn thận, muốn để lại con át chủ bài để làm đòn sát thủ.
Tuy nhiên, rất rõ ràng là dù bọn họ muốn giữ lại chiêu bài, đan dược luyện ra cũng không được thấp hơn đan dược đã luyện chế trước đó, nếu không sẽ bị ghép vào không cố gắng hết sức.
Vì vậy bọn họ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, như thể đã hạ quyết tâm. Phải để lại chiêu bài dự phòng, nhưng phải luyện mạnh hơn vòng trước xem như bản thân đã dốc toàn lực. Nghĩ lại thì trong thuật luyện đan, chỉ có bản thân luyện đan sư mới biết hắn đã dùng mấy phần lực. Người bên ngoài không nhìn ra được nên sẽ chẳng ai biết ngươi có dốc hết sức hay không.
Nhưng Bách Lí Kinh Vĩ như nhìn ra được suy nghĩ của bọn họ, hắn ta liếc nhìn đám người từ xa, cười khẽ: "Các ngươi tốt nhất đừng có giở trò khôn vặt với ta. Tuy rằng lần này đan hội chia thành ba vòng, nhưng thật sự muốn dựa vào việc luyện đan để thi đấu, có lẽ không cần đến ba vòng."
"Ừm, đại nhân, lời này của ngài có ý gì?"
Đám người lại sững sờ, nhìn hắn ta với vẻ nghi ngờ.
Khóe miệng Bách Lí Kinh Vĩ hiện lên ý cười kì dị, hắn ta liếc xéo bọn họ, nhàn nhạt nói: "Phi Vân Kiếm Vương gần đây trăm công ngàn việc, lấy đâu ra thời gian xem các ngươi luyện đan lâu như vậy? Có lẽ vòng cuối cùng chỉ để gặp mặt các ngươi thôi, nhìn xem có thuận mắt hay không là được. Vì vậy vòng thứ hai này có thể là vòng cuối cùng các ngươi có thể so bản lĩnh. Nếu các ngươi không biết tận dụng cơ hội, không cố gắng hết sức, sau này hối hận cũng đã quá muộn."
“Cái gì, làm luyện đan sư ở đế đô còn phải nhìn mặt?” Trong lúc nhất thời tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc đến sững sờ.
Nếu đúng như vậy thì không phải bọn họ liều sống liều chết vượt qua hai vòng thi luyện đan, cuối cùng lại bởi vì một câu ngươi trông quá xấu của Kiếm Vương nên bị đánh trượt.
Bách Lí Kinh Vĩ lắc đầu cười, thản nhiên nói: "Cũng có thể sẽ có khả năng này, nhưng dù sao sau hai vòng cũng có cơ hội được gặp Kiếm Vương. Hoặc là Kiếm Vương không quan tâm đến mặt mũi mà là cách ăn nói thì sao? Hahaha...Không ai biết trước được."
Trên mặt tất cả mọi đều hiện lên vạch đen, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng đều bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy tiền đồ trước mắt thật ảm đạm. Trong lòng đám người thầm nói, phẩm vị của kẻ nắm quyền cũng thật kỳ quái, tuyển chọn luyện đan sư còn phải nhìn mặt, cũng đâu phải tìm tiểu bạch kiểm đâu?
Thượng Quan Phi Vân đang lén lút trốn ở một bên nghe thấy lời này cũng không khỏi tức đến run người, cơ mặt không ngừng co rút.
"Bách Lí Kinh Vĩ, nãi nãi ngươi, hắn ta vậy mà lại dám sắp xếp lão phu như vậy, sau này danh tiếng của lão phu có còn nữa không?"
Thượng Quan Phi Vân hít sâu một hơi nhìn Đan Thanh Sinh đang ở bên cạnh, chỉ vào Bách Lí Kinh Vĩ ở đằng xa mắng: "Tiểu tử thối này dùng danh nghĩa Vương phủ Phi Vân nói chuyện kiểu này, nếu bị truyền ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ lão phu thích nam sắc, có Long Dương chi phích. Ngươi bảo lão phu sau này sao dám nhìn mặt người khác đây?”
Đan Thanh Sinh xua tay, cũng không nhịn được cười nói: "Phi Vân huynh đừng lo lắng, không phải Bách Lí Kinh Vĩ đang muốn bắt được gián điệp của Thượng Quan gia sao? Dù sao cũng là một câu đó, trong nhiều người như vậy, ai cũng có thể sẽ có suy nghĩ dao động liệu nên thi đấu tiếp không, chỉ có gián điệp của Thượng Quan gia là không."
"Nhưng mà...hắn ta nói như vậy là có thể loại trừ gián điệp sao? Hừ, phân biệt kiểu gì?" Lông mày Thượng Quan Phi Vân vẫn còn đang run lên vì tức giận, lão ta trừng mắt nhìn bóng dáng đang cười nhạt ở phía xa.
Đan Thanh Sinh cũng nhìn Bách Lí Kinh Vĩ chăm chú, tay vuốt râu, suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn chậm rãi lắc đầu: "Không rõ, nhưng hắn ta nhất định đã có kế hoạch, chúng ta cứ chờ xem!"
“Hừ, được rồi, lão phu sẽ chờ. Đến lúc đó nếu không bắt được gián điệp, hãy xem lão phu xử lý hắn ta như thế nào!” Thượng Quan Phi Vân rầu rĩ hừ một tiếng, tức giận nói.
Đan Thanh Sinh liếc nhìn lão ta, không nhịn được bật cười. Sau đó lão ta nhìn về phía Trác Uyên, người đang đứng ở vị trí trên cùng, ánh mắt lập tức trở nên sâu xa khó đoán.
Tiểu gia hỏa, ngươi đến nơi này để làm gì, chẳng lẽ thật sự có liên quan đến chuyện đó...
Phù phù phù...
Không khí nóng như thiêu đốt, không chần chừ như những người khác, ba người Trác Uyên, Mạnh Phi Thiên và Tiết Định Tiên đã khí thế ngất trời bắt tay vào luyện đan từ lâu.
Cho dù quy tắc của Bách Lí Kinh Vĩ có khó hiểu thế nào, họ chỉ cố gắng hết sức luyện đan của mình cho tốt là được. Họ hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề có bị loại hay không.
Bởi vì bọn họ có tư cách để tự tin. Thuật luyện đan của bọn họ không ai có thể so được. Cái này gọi là thực lực!
Nếu có thứ gì trên thế gian này không thể bị hạn chế bởi các quy tắc, thì đó chỉ có thể là thực lực. Dù là ai, dù ở lĩnh vực nào, có thực lực ngươi có thể làm ngơ mọi quy tắc, mọi ràng buộc.
"Tiểu tử, lửa của ngươi là Nguyên lực chi hỏa!"
"Đúng vậy."
“Nguyên lực chi hỏa cũng có thể bùng cháy mạnh mẽ như vậy, quả nhiên không đơn giản!” Mí mắt Mạnh Phi Thiên khẽ run lên, hai sư huynh đệ nhìn nhau, khi nhìn về phía Trác Uyên đã hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trác Uyên mỉm cười, như không có gì nhún vai: "Nào có, ta chỉ là giỏi khống chế lửa mà thôi."
"Xì, khống chế lửa giỏi là có thể không bị hỏa diễm khác ảnh hưởng? Hai hai lão gia hỏa chúng ta đều là luyện đan sư đã lăn lộn trong đan đạo nhiều năm, đừng hòng lừa chúng ta."
Trác Uyên khẽ cong môi, hai lão gia hỏa này rõ ràng không dễ bị lừa như lần trước, bọn họ hoàn toàn không tin lời của Trác Uyên. Nhưng thấy Trác Uyên không muốn tiết lộ bí mật của mình, bọn họ cũng biết quy tắc của đan đạo, nên cũng không hỏi, chỉ cười tủm tỉm: "Tiểu tử, hai lão gia hỏa chúng ta đều là luyện đan sư cấp chín đỉnh phong, thỉnh thoảng có thể luyện ra đan dược cấp mười, lần này sẽ thử thách luyện đan dược thượng phẩm cấp mười. Ta thấy thực lực của ngươi không yếu, ngươi định luyện chế đan gì? Cấp tám, hay là chín?"
"Với tu vi và tốc độ thành đan vừa rồi của ngươi, hẳn là không giống như luyện đan sư cấp bảy bình thường, có lẽ là luyện đan sư cấp tám Thần Chiếu hiếm có. Hahaha...chuyện này cực kỳ hiếm có. Tiểu tử, tư chất của ngươi phải gọi là thiên phú dị bẩm đấy."
Nghe thấy vậy, Trác Uyên nhìn bọn họ chăm chú, nhưng lại không nói gì, mà trong lòng đang suy nghĩ.
Người chủ sự trên đài cao hiển nhiên là rất yêu thích nhân tài. Lát nữa sau khi Thượng Quan Ngọc Lâm bị bại lộ, bản thân cũng sẽ bị lộ. Để hắn ta có thể hạ thủ lưu tình với hắn, bây giờ hắn phải thể hiện ra tài năng khác với người thường của mình mới được.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Trác Uyên chợt lóe lên, mỉm cười nhìn hai người nói: "Hai vị tiền bối, tại hạ định khiêu chiến linh đan cấp mười một."
Phụt!
Thân hình hai người loạng choạng, họ nghe được câu trả lời vô cùng tự nhiên của Trác Uyên, suýt nữa đã phun một ngụm nước ra ngoài. Sau đó nghi ngờ nhìn hắn, trong mắt dần dần hiện lên vẻ tức giận.
"Tiểu tử ngươi được lắm, chúng ta thấy ngươi là nhân tài có thể đào tạo, nên mới muốn cho ngươi một cơ hội. Không ngờ ngươi lại ăn nói lỗ mãng như vậy, giễu cợt hai lão gia hỏa chúng ta!" Mạnh Phi Thiên nổi giận, trừng mắt nhìn hắn.
Tiết Định Tiên nhìn thấy cũng tức giận mắng: "Đúng vậy, hai người chúng ta vừa nói sẽ dốc toàn lực để khiêu chiến luyện đan dược cấp mười, ngươi lại nói muốn luyện đan dược cấp mười một, rõ ràng là đang châm chọc chúng ta còn chưa phải luyện đan sư cấp mười một. Hừ, tiểu tử thối, chúng ta tôn trọng ngươi vì có chút thiên phú, nhưng ngươi lại đối đãi với hai vị tiền bối chúng ta như vậy, đúng là cậy sủng sinh kiêu. Với tâm tính này của ngươi, cho dù có tài, sau này cũng sẽ không thể làm thành nghiệp lớn!"
"Ừm...hai vị tiền bối, ta nghĩ các ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý đó."
"Hiểu lầm cái rắm, chẳng lẽ ngươi thật sự có thể luyện ra linh đan cấp mười một?"
Vẻ mặt Mạnh Phi Thiên không thể tin được bĩu môi, tức giận nói: "Với tu vi Thần Chiếu cảnh của ngươi, luyện ra linh đan cấp tám đã là siêu cấp thiên tài, muốn luyện ra linh đan cấp chín là tuyệt đối không thể. Nếu ngươi có thể đạt tới thực lực của chúng ta, có lẽ sẽ có cơ hội luyện chế ra linh đan cấp mười một. Nhưng hiện tại, tuyệt đối là không thể, hừ!"
“Đúng, không sai, không có khả năng. Vừa rồi là ngươi đang giễu cợt hai lão gia hỏa chúng ta, hừ!” Lúc này, Tiết Định Tiên cũng không thể không đứng chung một thuyền với Mạnh Phi Thiên.
Trác Uyên bất đắc dĩ nhún vai, không nhìn bọn họ nữa, nhưng trong tay hiện lên tia sáng, linh thạch bay ra ngoài, lập tức dựng lên một trận pháp quái dị trước mặt hắn.
Nhìn thấy vậy, hai lão gia hỏa đều sửng sốt, đồng thanh nói: "Ngươi làm gì vậy, bây giờ bảo ngươi luyện đan chứ không phải bày trận!"
Giống như thấy động tĩnh ở đây quá lớn, Bách Lí Kinh Vĩ nghe thấy không khỏi bị hấp dẫn sự chú ý, sau đó cũng giật mình, lộ ra vẻ tò mò.
"Tuyệt kĩ gia truyền, đan trận chi thuật."
Khóe miệng Trác Uyên thoáng hiện lên một nụ cười thần bí, hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng làm ân quyết: "Nếu không có trận thế này, muốn luyện ra linh đan cấp mười một cũng quá khó rồi, hahaha..."
Gầm!
Trác Uyên vừa làm xong thủ quyết, chỉ tay xuống dưới, trong không trung đột nhiên vang lên một tiếng rồng ngâm kinh thiên. Tiếp đó Trác Uyên lại làm một thủ quyết khác, toàn bộ Nguyên lực chi hỏa cuốn theo dược liệu tất cả tiến vào trong trận thế. Sau đó, ngay lập tức lại có một tiếng rồng ngâm khác, chín con rồng lửa cùng lúc bay ra khỏi trời không, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.
Đám người còn đang loay hoay tìm cách luyện đan, nhìn thấy khung cảnh này thì đều sững sờ, hai mắt dại ra, không nói nên lời.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, không phải đang luyện đan sao, đây là cái gì?
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn tất cả một màn này, trong lòng rất đỗi kinh ngạc, trong mắt hắn ta lóe lên ánh sáng lập lòe.
Trác Uyên lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người có mặt tại đây, đặc biệt là phía Bách Lí Kinh Vĩ, tay hắn bấm quyết, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười kỳ dị.
Bây giờ đã đến lúc để thể hiện giá trị của bản thân, đặc biệt là kĩ thuật luyện đan, để tất cả bọn họ nhận ra quyền uy tuyệt đối của lão tử. Nhất là người chủ sự đó, nhất định phải khiến hắn ta nảy sinh lòng luyến tiếc nhân tài, không nỡ giết chết ta.
Một loạt tiếng gầm thét nối tiếp nhau vang lên, chín con rồng lửa lập tức bắt đầu va chạm kịch liệt, giống như cảnh tượng trên đan hội Thiên Vũ năm đó. Dịch thuốc trong cơ thể rồng lửa cũng cùng với mỗi lần va chạm không ngừng ngưng kết lại...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất