Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Ầm ầm ầm...  

             Từng con rồng lửa va chạm dữ dội trong khoảng không trên đầu, mỗi lần va chạm đều khiến hỏa diễm trong cơ thể và dược liệu bắn ra, sau đó lại lập tức hợp lại thành một.  

             Cứ như vậy, trong chốc lát Trác Uyên đã hoàn thành việc tinh luyện dược liệu, ngưng tụ và thành đan.  

             Cuối cùng, khi tất cả hỏa diễm của những con rồng lửa va vào một chỗ, sau đó từ từ co lại, hóa thành một viên đan dược căng tròn màu đỏ ở giữa. Quá trình luyện đan của Trác Uyên cũng đã hoàn toàn kết thúc.  

             Xẹt xẹt xẹt...  

             Trong không gian vang lên từ trận tiếng sóng dao động, đan dược giống như mặt trời nhỏ tự giải phóng ánh sáng và nhiệt lượng. Đan khí dày đặc không ngừng tỏa ra bên ngoài, khiến người ta chỉ cần ngửi thôi đã cảm thấy lâng lâng như thần tiên, bỗng trở nên sinh long hoạt hổ.  

             "Đây...đây thực sự là linh đan cấp mười một sao?"  

             Đồng tử hai người Mạnh Phi Thiên và Tiết Định Tiên không ngừng co rút, hai đại sư luyện đan chứng kiến tất cả mọi chuyện thì hoàn toàn sững sờ. Bọn họ ngây người đứng ở nơi đó, không biết nên làm gì, ngay cả hỏa diễm trong tay đã tắt, dược liệu trong tay bị hủy cũng không nhận ra, chỉ ngây người ở đó.  

             Những người còn lại cũng thế, tất cả đều lặng đi, ánh mắt ngây dại ngẩng đầu nhìn trời, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng vịt.  

             Nãi nãi ơi, vừa rồi có động tĩnh lớn như vậy là đang luyện đan sao? Vậy mà lại có thể luyện như vậy, đây là lần đầu được nhìn thấy!  

             Thượng Quan Khinh Yên đứng bên cạnh Trác Uyên cũng sững sờ, nàng ta chưa từng thấy một luyện đan sư nào có thể luyện đan một cách phong hoa tuyệt đại như vậy. Chỉ có Trác Uyên mới có thể biến thứ nhàm chán như luyện đan trở nên lãng mạn, lộng lẫy đến thế!  

             Nàng ta bối rối nhìn Trác Uyên. Trước đó, nàng ta chỉ biết rằng Trác Uyên là một luyện đan sư, nhưng nàng ta lại không biết hắn khác với các luyện đan sư khác như vậy!  

             Giống như tất cả đan dược trong tay hắn, chỉ cần tùy tiện nhón một cái là được.  

             Trác Uyên không để ý đến ánh mắt của người khác, một tay niệm quyết, lập tức đem mặt trời nhỏ trên không trung kia thu vào trong lòng bàn tay, sau đó giơ tay lên, cất tiếng nói: "Đan dược thượng phẩm cấp mười một, hoàn thành!"  

             Bách Lí Kinh Vĩ trên đài cao dường như vì quá kinh ngạc nên đã run chân, suýt thì vấp ngã. Nhưng hắn ta cũng không để ý chút nào, mà dùng tốc độ như chạy nước rút, từ trên đài cao lao tới chỗ Trác Uyên. Sau đó hắn ta cẩn thận từng li từng tí cầm lấy linh đan, kiểm tra tỉ mỉ một hồi, cuối cùng mới xác định, vật này chính là linh đan cấp mười một!  

             "Cổ tiên sinh, ngài..."  

             Môi Bách Lí Kinh Vĩ khẽ run lên, lộ vẻ kích động khôn cùng. Ánh mắt hắn ta nhìn Trác Uyên như thể đang nhìn cha ruột của mình, tay cũng đã run rẩy.  

             Thị vệ đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta thì không khỏi kinh ngạc. Bọn họ là thị vệ riêng của Bách Lí Kinh Vĩ, nhiều năm như vậy bọn họ chưa từng nhìn thấy vị tể tướng luôn điềm tĩnh, khôn ngoan có bộ dạng kích động như thế.  

             Chỉ có hiện tại, khi đối mặt với luyện đan sư khiến người kinh ngạc này, hắn ta mới có vẻ mặt khác thường như vậy.  

             Thân hình Bách Lí Kinh Vĩ không ngừng run rẩy, lần đầu tiên trong đời hắn ta có cảm giác không biết phải làm gì như thế này. Sau đó hắn ta vội vàng nắm lấy bàn tay của Trác Uyên, nắm thật chặt, trầm ngâm một hồi mới cất tiếng: "Cổ tiên sinh, ngài khiến người ta quá đỗi kinh ngạc. Với tu vi như vậy lại là luyện đan sư cấp mười một, sau này muốn đạt đến luyện đan sư cấp mười hai đỉnh cao chỉ là chuyện trong tầm tay. Tây Châu không cần ngài, đó là tổn thất của bọn họ. Ngài đến Trung Châu thực sự là quá tốt, quá tốt rồi…”  

             Bách Lí Kinh Vĩ giống như phát cuồng kéo tay Trác Uyên lắc lắc, thậm chí trong mắt còn xuất hiện nước mắt.  

             Mà Trác Uyên cũng không ngừng lắc lư theo hắn ta, đồng thời trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái. Lòng mến tài của tiểu tử này còn lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, vậy mà lại có thể mất bình tĩnh tới mức này.  

             Xem ra ngay cả khi chuyện của Thượng Quan gia bị bại lộ, mạng nhỏ của hắn cũng giữ được. Bước tiếp theo là làm thế nào để khơi mào trận chiến cuối cùng giữa hai phe, mà hắn ngồi làm ngư ông đắc lợi là được.  

             Trác Uyên khẽ híp mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười âm thầm không phát giác ra được. Hắn đã quyết định sẽ từ sau màn xông lên phía trước sân khấu, phụ trách trận chiến thuộc về kẻ mạnh này.  

             "Cổ tiên sinh, xin mời lên đài. Không còn nghi ngờ gì nữa, ngài chính là vương giả của Đan Vương Đại hội này." Sau một hồi bắt tay, Bách Lí Kinh Vĩ lập tức cúi người, làm động tác mời. Mời Trác Uyên lên đài để chủ trì đan hội.  

             Trác Uyên sửng sốt, khiêm tốn xua tay, cười nói: "Đại nhân khách khí rồi. Đây mới chỉ là vòng thứ hai. Vòng thi cuối cùng, liệu Kiếm Vương có nhìn trúng tại hạ không còn chưa biết được."  

             “Tiên sinh yên tâm, với tài năng của tiên sinh, Phi Vân Kiếm Vương nhất định sẽ coi trọng  ngài!” Bách Lí Kinh Vĩ lắc đầu cười, trong lòng vô cùng vui sướng, khóe miệng cười ngoác đến tận mang tai, tâng bốc nói: "Toàn bộ Trung Châu, luyện đan sư cấp mười một chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa tuổi trẻ đầy triển vọng như tiên sinh từ xưa đến nay chưa từng thấy. Kiếm Tinh Đế quốc chúng ta chính là cần nhân tài giống như tiên sinh vậy. Có lẽ không đến trăm năm tiên sinh đã trở thành đệ nhất luyện đan sư của đại lục rồi. Giá trị của ngài phải nói là không thể đo được."  

             Nghe vậy, Trác Uyên không nhịn được cười thầm, tiểu tử này khen hắn ngất trời thật sự khiến hắn có chút đắc ý nho nhỏ.  

             Nếu thịnh tình của mọi người đã khó từ chối, hắn cũng không đạo đức giả nữa, theo Bách Lí Kinh Vĩ bước lên đài cao, tận hưởng sự tôn sùng và ghen tị của những người xung quanh.  

             Thượng Quan Khinh Yên theo sau, trên mặt tràn đầy vẻ rạng rỡ, vô cùng vinh dự.  

             Chỉ có Thượng Quan Ngọc Lâm ở phía xa, nhìn cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với những gì hắn ta mong đợi trước đó. Hắn ta cắn răng căm hận, nhưng trong lòng tràn đầy đau xót.  

             Phải biết hắn ta mới là kẻ xâm nhập chân chính, hắn ta phải lập công cho gia tộc. Nhưng bây giờ, kẻ được thêm vào cho đủ số đã vững vàng xâm nhập thành công vào nội bộ của kẻ địch. Còn hắn ta vẫn giậm chân tại chỗ, nói không chừng còn sẽ bị loại.  

             Nếu như hắn ta xám xịt trở về gia tộc, còn không phải sẽ bị tộc nhân khinh thường, biểu muội sẽ chán ghét hắn ta đến một người ngoài cũng không bằng? Nhất là chỗ cữu cữu, đằng ngoại lại vượt qua đằng nội, làm sao mà hắn ta chịu được?  

             Không được, nhiệm vụ lần này lão tử nhất định phải hoàn thành tốt hơn hắn. Hơn nữa nếu có cơ hội phải đuổi hắn ra ngoài, mượn đao giết người, để người của Phi Vân Vương Phủ giết chết hắn.  

             Mà tiền đề là hắn ta phải lăn lộn được vào bên trong.  

             Nghĩ như vậy, Thượng Quan Ngọc Lâm cũng không để ý nhiều nữa. Toàn thân tràn đầy khí lực, ngọn lửa trong tay cũng hừng hực, từng loại dược liệu cấp mười hiếm có ném vào trong điên cuồng. Muốn luyện ra đan dược tốt nhất từ trước đến giờ.  

             Những người bên cạnh nhìn thấy vậy thì không khỏi ngây ra.  

             Mẹ nó, vị huynh đệ này bị sao vậy, tại sao mỗi lần luyện đan lại giống như đi đánh nhau với ai vậy, hắn ta có thù oán gì với linh đan sao?  

             Đám người bất đắc dĩ lắc đầu không biết có chuyện gì xảy ra nên cũng không nghĩ nhiều nữa. Bây giờ Trác Uyên đã đưa cho họ một tấm gương tiêu chuẩn, nhìn thấy vẻ mặt kích động của Bách Lí Kinh Vĩ, bọn họ đã hiểu vòng thứ hai này là so đẳng cấp luyện đan.  

             Từ lúc đó, bọn họ cũng bắt đầu không ngừng luyện đan, nhất định phải luyện chế ra linh đan cấp cao nhất từ trước đến giờ, nói không chừng còn có hy vọng thăng cấp.  

             Hai người Mạnh Phi Thiên nhìn theo bóng lưng chậm rãi đi về phía đài cao, một hồi lâu sau mới có phản ứng, nhưng vẻ mặt vô cùng phức tạp, một lúc sau mới vội vàng nói: "Cổ đại sư, chờ một chút!"  

             Bởi vì luyện ra đan dược cấp mười một, xưng hô của hai người với Trác Uyên đã thay đổi. Dù sao thì thực lực luyện đan của người ta cũng cao hơn hai người họ.  

             Trác Uyên quay người lại, nhìn bọn họ cười nói: "Có chuyện gì vậy, hai vị tiền bối có việc xin cứ nói?"  

             "Ấy, không dám không dám. Chúng ta làm sao dám làm tiền bối của Cổ đại sư?"  

             Bọn họ vội vàng xua tay, hai người xấu hổ nói: "Cổ đại sư, ngài vừa mới luyện chế ra linh đan cấp mười một là dùng dược liệu cấp mười một tự mang tới sao?"  

             Trác Uyên nhướng mày, nhìn bọn họ chăm chú, nhưng lại lắc đầu cười: "Không phải, Vương phủ có cung cấp dược liệu tại sao phải tự lấy tiền túi túi của mình?"  

             "Thế nhưng, dược liệu do Vương phủ cung cấp cao nhất cũng chỉ là cấp mười"  

             "Vậy thì sao?"  

             Trác Uyên mỉm cười, dáng vẻ như thế ngoại cao nhân, từ tốn nói: "Dược liệu đều có linh tính, nếu phối hợp không đúng sẽ mất giá, nếu phối hợp tốt cũng sẽ nâng phẩm giá lên. Đan trận hợp nhất đó của ta đã dẫn thiên địa linh khí tiến vào trận, kết hợp với linh tính của dược liệu bổ sung. Đem đan dược cấp mười nâng lên thành linh đan cấp mười một, tại sao lại không thể?"  

             Tại sao lại không thể?  

             Thân hình hai người run lên, chăm chú nhìn Trác Uyên mà hoàn toàn sững sờ.  

             Hay cho một câu tại sao lại không thể?  

             Đối với ngài chuyện này có thể đơn giản như thái rau, nhưng đối với người khác, e là đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến, thậm chí cả đời này cũng khó chạm đến ngưỡng cửa. Vị Cổ tiên sinh này không chỉ là luyện đan sư có thiên phú dị bẩm, mà còn là nhân vật cấp bậc đại sư. Chuyện khó như vậy, hắn lại nói nhẹ nhàng đến thế, thật sự là một đời cao nhân cấp bậc Tông sư!  

             Nghĩ vậy, hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi lần lượt cúi đầu với Trác Uyên, sau đó rời đi mà không quay đầu lại.  

             Bách Lí Kinh Vĩ nhìn thấy thì giật mình thốt lên: "Hai vị đại sư các ngươi đi đâu vậy?"  

             "Đừng gọi chúng ta là đại sư, chúng ta không xứng!"  

             Hai người chậm rãi phất tay, lắc đầu thở dài: "Chúng ta hôm nay mới phát hiện ra nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn có núi khác cao hơn. Chúng ta còn cần phải rèn luyện thêm nhiều. Từ nay về sao chúng ta sẽ quy ẩn núi rừng, luyện thuật luyện đan thật tốt, danh lợi thế tục không phù hợp với bọn ta. Hi vọng sau khi chúng ta xuất sơn có thể bằng một, hai phần của Cổ đại sư."  

             Nói rồi cả hai lại nhìn nhau cười sau đó là những tiếng thở dài thườn thượt của hai người.  

             "Lão gia hỏa, chúng ta có thể so được sao?"  

             "So cái gì, chúng ta đều không có tư cách, có ai so kim cương với than chì sao?"  

             "Nói cũng đúng, so đi so lại rồi tự làm trò cười, hahaha..."  

eyJpdiI6Ik95elY4UVd1dVpyUHhkZ2dhcXNCaEE9PSIsInZhbHVlIjoiZ0lyZ0tERVlONkpsa0xhTGthMTBQYmgrZFlxdlJrZHBPa2U3dE81MVR5RE44aVluZG1mQXd5alFPOE85dTJTQ3NlZk9UdU1BSHVzTWxZRElmSHpWV1dUWjFsZDg4WmZWSGZoejhDRmdMaTBlajRPVHJ6YUJrVklTeFMwTnJhR0NUNTlEVTBJVFlBU1NnUzVPaGNDbDFkVjhTRjl3RW94czhyMlY5YlljV0NoV0xkRVRSSGpPWVJrSWZQaEJIUWhPQ1oxdHc5R2VNeWJPdncwOWZvelJVbnoxcVg0TnZpY3BrWVg4XC9jaSt4andQZGNYMHpUaFZDNVNsakxcL0l5R2NWVWVQcEQwNEpBazRlcnpGUWRoSGdGaW1vT1A2ZjYrTUZ4T0dqZUIrQ3lMS0RQQ2RvRm5yb1RcL2IwTUNrU1R3bUdOcStNZkpxaXBWMjdtQ2gyOGtRdUowbzBad0IyTVJGU3k0dnJXREYya2hicjk4QXF5a2lsXC9ON2l1N2JtWnFNUnFrdDlmM3JGN3Y5MFdXSG9jNURBalVhejY1cXJYT3BYUW1uVlJ5NzBGKzA9IiwibWFjIjoiOGY5ZDdjNGIzYzE5MTlhZDNkMmQ5ZTk4Nzg3ODE1MGUwOTJiNTEwOWU2MTZjOWViMmMxNzY5OGQwODlmMGJjYSJ9
eyJpdiI6Ik5kQ2xIWExFMlJ1WkZEdlJyK0NHZVE9PSIsInZhbHVlIjoiSjlTdWVyck9PRFh4cWhNcHpRY1lXVk4zbUw5VGhIaVQ3S3ZQMEQ2SGZjRWpjS1c2MUVcL2NqSUV0bVpyeSsyRjhaNzdjYTVQS3VFdmpia0hWYnp5TlwvS0dyaUY0eFwveFlDOGo3ZXc4RmdmekNFRzZMTDdYSGZOOXNKMXdqWHpWeUQ1NjNRN1hGUlR2OEQwXC9vdzQwUXhpTFJLNndqYmlVS2tsbDlJSm1IS2twRW9xN1RFR3lzSkNxM1lQT1dBcjlBU2ZKbnRnOGlORFNsSnlhMkFDUnFqYVhqYW5YU3pod0FCTzdVT0s1NFNFVGx4VTMwaDdhZFI5VDBwZFhuSlNqUCthclpCYTVYRmJjTHRld2pBS2Q3MkZDK0tpYkVRMndQV0VCc1p3aTlUY1o0VjVjSlI4S0hqa0FRQmY2UTlBMjRMRFVxbVRZY1RuOWJ3R0FXMUpoZVBYSUN6YWRCMENWU2FRUFZQcWJ4ZHgyc1VkajJveFh1OVdVUXhlTnFxQUJkSHpNaVwvZFV1WlhvQnRUM0V4dERaa2tSMzczOXRvcmJNaXJ1V1FwUngzSW5GbktYSmRMbVwvN3pcLzR2azZvc0JBais3RHZRMyt3STMzdDBlRytSK28rM2xxU1wvUDMwTHdFSzB6Wm02VFJpeVRMdytqdXRwT3h1blppbXlmZ0p6YitIWCIsIm1hYyI6ImYxOGIzNDk1NGIxMTM3ZWMxMDI5NzA0YTNmZGI4MzRjNTQzYTBhOTg0M2ZmMjNhZjM4N2EwMGE5ZTg4ZmEyMDEifQ==

             Bách Lí Kinh Vĩ mỉm cười xua tay, lại cúi thấp đầu thở dài: "Tiên sinh đại tài khiến hai vị đại sư như mây nhìn thấy mặt trời. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bóng lưng Mạnh lão thoải mái như vậy. Xem ra tiên sinh đã chế phục được hai vị đại sư, mới khiến họ quyết định bỏ qua ân oán danh lợi, đắm mình trong việc tu luyện đan thuật. Ta nghĩ mấy chục năm sau, sau khi hai vị đại sư xuất sơn sẽ lên một cảnh giới khác."

Ads
';
Advertisement