“Ầy, thật không ngờ một cái Đại hội Đan Vương hoang đường đến thế mà lại để Bách Lí Kinh Vĩ có thể đào ra một bậc kì tài thế ha!”
Thượng Quan Phi Vân đang núp ở nơi xa xa nhìn thấy cảnh này, lão ta liền tặc lưỡi một cái rồi lẩm bẩm lên tiếng nói: “Khi nãy, thủ pháp luyện đơn của vị đại sư đó, thật sự là hiếm có trên đời này, đặc biệt là khi hắn vẫn còn trẻ như thế, tu vị còn chưa đạt đến đỉnh, mà đã có thiên phú luyện đan thế rồi. Nếu như trải qua mấy trăm năm nữa, người này chắc chắn là đệ nhất luyện đan sư trên cõi đời này, có thể thu nhận được người này, thì thật sự sẽ kiếm được một món tiền lớn rồi. Ngươi nói xem ta nói có đúng không, hả lão già?”
Đan Thanh Sinh đưa mắt nhìn bóng lưng vạm vỡ của Trác Uyên ở phía xa, lão ta liền gật đầu lia lịa, nhưng lại chẳng nói câu nào, lão ta vẫn cứ nhíu chặt mày như thế, lão ta suy nghĩ về lý do tại sao Trác Uyên lại đến đây!
“Biểu… à biểu ca à, ngươi nói xem trong số đám người bọn họ, còn có ai có thể thăng cấp nữa hay không?”
Ở trên một đài đấu cao, Thượng Quan Khinh Yên đang đứng bên cạnh Trác Uyên, nàng ta cố tình nhìn sang hướng Thượng Quan Ngọc Lâm, sau đó lại nhìn sang Trác Uyên, gương mặt nàng ta vô cùng yểu điệu.
Trác Uyên đã hiểu ra ý của nàng ta, chẳng qua là nàng ta muốn nhân lúc người chủ sự đang coi trọng hắn, nên nàng ta cũng muốn đề cử luôn Thượng Quan Ngọc Lâm ấy mà. Nhưng mà làm thế cũng quá lộ liễu rồi, bày ra cho thiên hạ biết là bọn họ có quan hệ riêng với nhau.
Bởi vậy nên Trác Uyên cứ vờ như chả nghe thấy vậy, hắn chẳng nói lời nào!
Nhưng mà cũng không phải là bởi vì hắn sợ bản thân mình bị bại lộ đâu, bởi hắn đã sớm định làm như thế rồi, hắn chỉ lo lắng là địa vị của hắn trong lòng Bách Lí Kinh Vĩ sẽ bị giảm xuống.
Suy cho cùng, nếu như ngươi cứ tiến cử một cách lộ liễu vậy, thì chắc hẳn ngươi là một kẻ ngốc rồi!
Nhưng mà, Trác Uyên lại chẳng muốn làm chuyện ngu ngốc như vậy, còn Thượng Quan Khinh Yên thì lại rất vui vẻ để tác thành cho chuyện tốt này.
Thấy Trác Uyên chẳng nói chẳng rằng, Thượng Quan Khinh Yên tức giận liếc nhìn hắn một cái, rồi lại giơ tay chỉ sang phía của Thượng Quan Ngọc Lâm, nàng ta ra vẻ rất hiểu biết rồi khẽ cười nói: “Biểu ca à, ngươi xem xem có phải người đó luyện đan cũng được lắm đúng không?”
“Người đó hả, rất tầm thường!” Trác Uyên khẽ liếc nhìn một cái rồi cũng chả thèm nhìn thêm nữa, hắn lạnh lùng nói.
Khi Thượng Quan Khinh Yên nghe thấy vậy, nàng ta có chút tức giận, đưa mắt liếc nhìn Trác Uyên một cái, nàng ta giận đến mức xì khói. Nhưng mà Trác Uyên thì lại cố gắng tránh né, có điều hành động và lời nói của Thượng Quan Khinh Yên đã thành công thu hút được sự chú ý của Bách Lí Kinh Vĩ.
Bách Lí Kinh Vĩ cũng đưa mắt nhìn sang Thượng Quan Ngọc Lâm một cái, trong mắt hắn ta lóe lên một tia sáng, khóe môi hắn ta cong lên nở một nụ cười kì quặc, hắn ta khẽ cười thành tiếng rồi nói: “Ha ha ha… có lẽ là tầm nhìn của Cổ đại sư quá cao rồi, người đó luyện đan cũng được, cũng được lắm…”
Bách Lí Kinh Vĩ nói hai câu cũng được cũng được, nhìn hắn ta có chút khác thường.
Nhưng mà Thượng Quan Khinh Yên lại không nhìn ra điểm này, nàng ta còn tưởng hắn ta đã cắn câu rồi, thế là liền tranh thủ nhân cơ hội, nàng ta tiếp tục lên tiếng đề cử nói: “Ngươi xem đi, vẫn là vị đại nhân này có mắt nhìn, người đó luyện đan cũng được lắm chứ!”
“Ha ha ha… cô nương đã quá khen rồi, không phải do tại hạ có mắt nhìn, mà là mắt nhìn của Cổ đại sư cao mà thôi. Có lẽ đối với mắt nhìn của cô nương và tại hạ đây, thì người đó đã tài giỏi lắm rồi, nhưng mà trong mắt của Cổ đại sư, hắn ta vẫn còn kém cỏi lắm đó!”
“Vậy thì hắn ta có thể thăng cấp không vậy?” Thượng Quan Khinh Yên như thể không đợi nổi nữa, muốn biết kết quả, nàng ta liền nhanh chóng lên tiếng hỏi.
Bách Lí Kinh Vĩ khẽ nheo hai mắt, hắn ta nhìn nàng ta hồi lâu, sau đó liền cười vui vẻ nói: “Sao vậy, bộ cô nương với người đó quen nhau sao?”
“À, đâu có quen, sao ta lại quen biết hắn ta được chứ, ha ha ha…”
“Ha ha ha… thật ra quen hay không quen cũng không quan trọng, nếu như cô nương cảm thấy hắn ta giỏi, vậy thì ta sẽ lưu ý vậy!”
“Thật hả?” Thượng Quan Khinh Yên vui vẻ không thôi, nàng ta lên tiếng nói.
Bách Lí Kinh Vĩ khẽ gật gật đầu nở nụ cười, nụ cười của hắn ta có chút kì lạ: “Dĩ nhiên rồi, cô nương là biểu muội của cổ đại soái mà, nghĩ ra thì ắt hẳn tầm nhìn của cô nương cũng độc đáo lắm, tại hạ sẽ tham khảo ý kiến của cô nương vậy!”
“Cảm ơn, hì hì hì…” Thượng Quan Khinh Yên khẽ gật đầu, nàng ta nở nụ cười tươi như hoa, sau đó nàng ta nhìn sang Trác Uyên một cách đắc ý, nàng ta khẽ nhướng mày một cái, như thể đang nói rằng, nhà ngươi thấy chưa, ta đã tiến cử thành công biểu ca ta rồi đó. Hứ, ngươi thật sự không biết lợi dụng thân phận gì của mình cả, chả trách sao chủ sự lại coi trọng ngươi đến thế!
Nhưng khi Trác Uyên thấy vậy, hắn lại bật cười hi hi rồi lắc đầu, trong lòng hắn âm thầm than vãn!
Trời ơi, nha đầu ngốc này, người này có tâm cơ sâu sắc thế, nghi hoặc trùng trùng thế kia. Mà ngươi lại đi tiến cử người khác một cách lộ liễu vậy, người ta không chú ý đến mới lạ ấy! Nhưng mà, người ta cũng bảo sẽ theo dõi chăm chú rồi, ngươi thành công tiến cử biểu ca ngươi đến trước mặt người ta rồi đó.
Nhưng mà vậy cũng không sao, dù sao thì ta cũng có ý định như thế, chỉ có điều ta không muốn tự mình làm, cảm thấy làm vậy sẽ làm bản thân ta mất giá. Nếu như ngày hôm này, chuyện này là do chính miệng ta nói ra, sau này thân phận của Thượng Quan Ngọc Lâm bị bại lộ, vậy thì chuyện lão tử ta tư lợi sẽ rõ như ban ngày rồi, giá trị của ta trong lòng của người này sẽ bị giảm sút đáng kể, có lẽ người ta sẽ chẳng còn coi trọng bản thân ta đến thế nữa.
Bây giờ đã có tiểu nha đầu ngốc như ngươi thay ta làm việc này rồi, ta vui vẻ vô cùng, ha ha ha…
Trong lòng Trác Uyên vui vẻ vô cùng, hắn giả bộ như đang nhìn về đám người luyện đan sư ở bên dưới để tránh né ánh nhìn đắc ý của Thượng Quan Khinh Yên, khiến nàng ta âm thầm trách móc.
Sao ngươi lại không nhìn ta chứ, không lẽ ngươi không thấy ta đã lập công hay sao…
Thời gian cứ thế, từng giây từng phút trôi qua, ba canh giờ sau, Bách Lí Kinh Vĩ nhìn thấy đám người đó cũng sắp xong cả rồi, đa phần đã luyện thành đan dược và vẫy vẫy cánh tay, hắn ta liền bảo hộ vệ đi xuống để nhận đan, hắn ta đặc biệt chú ý đến vị trí của Thượng Quan Ngọc Lâm.
Tuy rằng hắn ta không hề biết thân phận thật sự của Trác Uyên và Thượng Quan Khinh Yên, nhưng thật sự giống như những gì Trác Uyên nghĩ, hành động của Thượng Quan Khinh Yên đã khiến cho hắn ta phải để tâm đến. Nếu như sai thì hắn ta cũng phải kiểm tra một chút, vậy cũng tốt, không thể bỏ qua một chút chân tơ kẽ tóc nào!
Rất nhanh sau đó, hộ vệ đã phân chia đám đan dược được thu về thành hai nhóm, rồi dâng lên trên.
Một nhóm trong đó bao gồm một số đan dược thuộc tầm trung và thấp, cấp bảy, cấp tám hay cấp chín đều có cả. Còn nhóm còn lại, đều là đan dược cao cấp và hảo hạng, mà khi vừa nhìn thấy chất lượng của viên đan dược đó, có hình tròn màu ngọc bích, kỹ thuật điêu luyện, đúng là do một người luyện đan sư có tay nghề luyện ra mà.
Mà đối với loại đan dược như thế, Bách Lí Kinh Vĩ lại khẽ vẫy tay một cái, hắn ta còn chả thèm nhìn cái nào!
Đám hộ vệ hiểu được ý của hắn ta, họ nhanh chóng xếp hàng đi xuống dưới, bắt lấy mấy người đó, rồi đi ra phía ngoài cửa!
“Ê, có chuyện gì thế, thứ ta luyện ra là đan dược cao cấp cấp tám đó, vậy cũng không được hả!”
“Đúng đó, của ta là đan dược cao cấp cấp chín, vậy cũng chưa được sao?”
“Bà nó chứ, sao nhà ngươi lại giữ kẻ luyện ra đan dược cấp bảy đó, sao người luyện ra đan dược cấp tám như ta, mà còn luyện giỏi như vậy nữa, mà ngươi lại không giữ lại…”
….
Từng tiếng than trách lần lượt vang lên, Bách Lí Kinh Vĩ cũng lười nghĩ lí do để diện cớ, lúc đám người đó bị dẫn ra ngoài rồi thì hắn ta lại ôn tồn nói: “Ta nói chỉ cần cố gắng hết mình là được, mấy người khi nãy đều không làm hết sức mình. Những người con lại thì xin chúc mừng các ngươi, các ngươi đã cố gắng hết sức rồi!”
Ồ!
Một tiếng hò hét lớn vang lên, mọi người đều vui cùng vui mừng mà hét lớn lên, Thượng Quan Ngọc Lâm nắm chặt hai tay thành nắm đấm, hắn ta cũng chúc mừng bản thân mình đã thành công gia nhập. Thượng Quan Khinh Yên thấy vậy, nàng ta cũng vui vẻ đến mức nắm chặt hai tay mình, nàng ta nhìn sang Trác Uyên một cái, gương mặt nàng ta vô cùng vui vẻ.
Như vậy thì hai tên thám tử đều đã gia nhập thành công cả rồi!
Chỉ có mình Trác Uyên như thể đã nhận ra điều gì đó, khóe môi của hắn chỉ nở một nụ cười lạnh lùng. Như vậy thì sau khi qua vòng tuyển chọn thứ hai này, đã có thêm khoảng hơn năm mươi người bị loại, giờ chỉ còn lại ba bốn chục người nữa thôi.
Để chọn được người trong đám người này, thì cũng khá là dễ dàng…
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn chằm chằm vào những cười đang bật cười ồ ồ như sóng thần ở phía dưới, hắn ta thở dài một hơi, như thể mọi chuyện cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi, khóe môi hắn ta cong lên nở một nụ cười kì quái.
Phù, sắp thu lưới được rồi, ha ha ha…
“Tất cả mọi người đi theo ta, đi đến trước mặt Phi Vân Kiếm Vương Để tiến hành trận đấu cuối cùng!” Bách Lí Kinh Vĩ nhìn đám người đó thật lâu rồi khẽ cười một cái, hắn ta quay người đi về phía hậu viện.
Khi mấy người còn lại nghe thấy lời này thì vô cùng mừng rõ, họ nhanh chóng đi theo sau.
Nhưng mà khi Trác Uyên đang định đi theo, thì một tên hộ vệ đứng chặn trước lối đi của hắn, người đó cúi người nói: “Cổ tiên sinh, xin dừng bước, ngươi không cần phải tham gia trận đấu cuối cùng!”
“Đúng vậy, Cổ tiên sinh à, với thực lực của ngươi, thì ngươi đã là một đan vương đích thực rồi, không cần tham gia vòng đấu cuối cùng lãng phí thời gian!”
Bách Lí Kinh Vĩ quay đầu lại nhìn thấy Trác Uyên đang vô cùng nghi ngờ, hắn ta khẽ bật cười thành tiếng nói: “Nếu như ngươi rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vậy thì ngươi có thể bảo hộ vệ dẫn ngươi đi dạo vòng vòng trong vương phủ, lát nữa tại hạ sẽ đến để uống rượu đàm đạo với ngươi!”
Trác Uyên khẽ cau mày, hắn đã hiểu ra tất cả, nhưng lại vờ tỏ ra bộ dạng ngây thơ nói: “Nhưng mà ta tưởng ta có thể được gặp mặt Phi Vân Kiếm Vương chứ nhỉ, chẳng lẽ ta chẳng còn cơ hội đó nữa hay sao?”
“Không không không, lát nữa nhất định Phi Vân Kiếm Vương sẽ đích thân đến tiếp đón ngươi, xin Cổ tiên sinh chờ đợi đôi lúc!” Bách Lí Kinh Vĩ chắp tay cung kính, rồi lại tiếp tục quay người lại dẫn đường.
Mấy người lọt vào vòng vây còn lại đi theo phía sau lưng của Bách Lí Kinh Vĩ, đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ đố kị để nhìn sang Trác Uyên, đây là cao thủ từ vòng tuyển chọn thứ hai được trực tiếp thăng cấp trở thành đan vương, đến vòng thi cuối cùng cũng không cần phải tham gia nữa, hắn đã có được địa vị vững vàng, lại còn được Phi Vân Kiếm Vương đặc biệt chiếu cố nữa. Sau này khi được vào trong đế đô, nhất định sẽ nắm chắc công danh xán lạn, vinh hoa phú quý trong lòng bàn tay.
Chuyện tốt thế này thật sự khiến người khác ghen tị mà!
Chỉ có điều bọn họ cũng biết rõ, người ta là kẻ có thực lực, nếu như bọn họ cũng có thể luyện ra được đan dược cấp mười, thì cũng có thể được hưởng đặc quyền như thế rồi!
Bởi vậy, đám người chỉ đơn giản là ngưỡng mộ mà thôi, cũng ít người thật sự phẫn nộ với chuyện này, chỉ có mỗi Thượng Quan Ngọc Lâm là tức giận đến mức nghiến răng. Suy cho cùng, hắn ta luôn cho rằng khi tham gia vào kế hoạch này, hắn ta mới là kẻ chủ chốt.
Kết quả là từ đầu đến cuối, hắn ta còn chẳng được để tâm đến, chẳng ai thèm nhìn đến hắn ta, ngược lại Trác Uyên lại khua chiêng múa trống cả đoạn đường đi, khiến người ta ngưỡng mộ vô cùng. Cứ nhẹ nhàng như thế, hắn đã thành công giả vờ lẫn vào trong nội bộ phe địch, lại còn nhận được sự tiếp đãi chu đáo của người ta nữa, chuyện này làm gì có lý chứ?
Thượng Quan Ngọc Lâm tức giận liếc nhìn Trác Uyên một cái, trong lòng hắn ta tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Như thể đã nhìn ra được mọi suy nghĩ trong lòng của hắn ta, Trác Uyên chỉ cười một cái, rồi thờ ơ không nói lời nào. Sau đó Trác Uyên nắm lấy đôi tay ngọc ngà của Thượng Quan Khinh Yên, rồi nhìn sang đám hộ vệ đang đứng bên cạnh nói: “Đây là lần đầu tiên ta đến vương phủ, có thể để ta được đi dạo vòng vòng không?”
“Dĩ nhiên rồi ạ, Cổ tiên sinh, ta dẫn đường cho ngươi nhé!”
Biết đây là khách quý của thừa tướng, nên người hộ vệ đó cũng không dám chậm trễ, hắn ta cúi người hành lễ, rồi liền đi trước dẫn đường. Thượng Quan Khinh Yên bị Trác Uyên dẫn theo rời đi, nàng ta quay người lại nhìn sang phía Thượng Quan Ngọc Lâm, dùng tay ra hiệu, bảo hắn ta phải cố lên!
Gò má của Thượng Quan Ngọc Lâm khẽ run lên, hắn ta nhìn thấy biểu muội của mình bị tên nam nhân khác dẫn đi, làm gì còn sức lực để cố gắng nữa chứ?
Thượng Quan Phi Vân ở nơi xa xa nhìn thấy cảnh này, lão ta liếc nhìn Đan Thanh Sinh một cái rồi khẽ bật cười nói: “Lão già à, đi thôi nào, nên thu lưới rồi. Ta muốn xem thử xem con cá đó có nằm trong cái lưới của Bách Lí Kinh Vĩ hay không, ha ha ha…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất