Đám người lác đác đó đi theo sau bước chân của Bách Lí Kinh Vĩ, đi thẳng đến một ở quảng trường rộng lớn ở phía sau hậu viện của vương phủ. Có ba cái ghế lớn được điêu khắc tinh tế được bày ra ở ngay đầu cái quảng trường đó.
Mà chính vào lúc đó, có một người trung niên gương mặt anh tuấn đang ngồi ở cái ghế đặt giữa trong ba cái ghế, trên người lão ta mặc một bộ áo bào màu vàng kim, nhìn có vẻ tôn quý vô cùng, người đó chính là Thượng Quan Phi Vân, Phi Vân Kiếm Vương.
Trước đây, những người cuối cùng được thăng cấp đi đến vòng cuối cùng này, chưa ai nhìn thấy được gương mặt thật sự của Phi Vân Kiếm Vương cả, chỉ có mình Thượng Quan Ngọc Lâm, hắn ta chỉ liếc nhìn một cái thì liền nhận ra, trong lòng hắn ta bắt đầu thận trọng hơn.
Bởi vì chi dù trăm năm nay, Thượng Quan Phi Vân chưa từng về Đông Châu, những người thanh niên trẻ tuổi như hắn ta cũng chưa hề nhìn thấy được vị đệ nhất cao thủ ở Đông Châu này, nhưng mà trước lần hành động này, những người cấp cao trong gia tộc đã phát họa cho bọn họ nhận diện, để tránh xảy ra sự cố.
Bởi vậy cho dù trước giờ Thượng Quan Ngọc Lâm chưa từng gặp qua người này, nhưng mà hắn ta cũng biết được tướng mạo gương mặt của Thượng Quan Phi Vân. Lần này khi vừa nhìn thấy Thượng Quan Phi Vân, tim hắn ta liền đập liên hồi, trên đầu hắn ta cũng khẽ toát mấy giọt mồ hôi lạnh.
“Ẩy, Phi Vân Kiếm Vương, sao lại không thấy Trảm Long Kiếm Vương đâu?” Lúc Bách Lí Kinh Vĩ đứng trước Thượng Quan Phi Vân tầm hơn mười mét, hắn ta giật mình nhìn sang cái ghế đang trống trải ở phía bên cạnh rồi thắc mắc hỏi.
Gì chứ, lão ta chính là Phi Vân Kiếm Vương hay sao?
Lúc này đây, như thể tất cả mọi người mới vừa hiểu ra vậy, họ nhanh chóng cúi người bái lạy, rồi hét lớn nói: “Tham kiến Phi Vân Kiếm Vương, cung chúc Phi Vân Kiếm Vương vạn phúc kim an!”
Thượng Quan Phi Vân còn chẳng thèm nhìn họ lấy một cái, thậm chí trong mắt lão ta còn chẳng có bóng hình của bọn họ, lão ta khẽ liếc nhìn sang phía Bách Lí Kinh Vĩ một cái, rồi ôn tồn lên tiếng nói: “Đan huynh không thích náo nhiệt, tự mình đi tản bộ trong vương phủ rồi, nên không tham gia vào tam đường đánh giá này nữa!”
“Ờ, vậy hả, vậy thì đáng tiếc quá rồi!”
Bách Lí Kinh Vĩ khẽ bật cười, hắn ta từ từ đi đến bên cạnh Thượng Quan Phi Vân, sau đó dưới ánh nhìn khó tin của tất cả mọi người, hắn ta ngồi xuống ở một chiếc ghế trống đặt bên cạnh, ngồi ngang hàng với cả Thượng Quan Phi Vân, trong mắt hắn ta khẽ lóe lên từng tia sáng sắc lạnh: “Rõ ràng… màn kịch hay thật sự, bây giờ mới bắt đầu đây này, ha ha ha…”
Đám người đó khẽ rùng mình một cái, trong lòng họ bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, họ nhìn sang phía Bách Lí Kinh Vĩ, gương mặt họ vô cùng bất ngờ, ánh mắt họ cũng tràn ngập sự ngạc nhiên và lo sợ, mà cũng có chút không hiểu sự tình!
Người này rốt cuộc là ai đây, không lẽ hắn ta chính là quản sự của Vương phủ Phi Vân hay sao?
Không, chắc không phải đâu, nếu là quản sự thì làm gì dám vô lễ với Kiếm Vương như thế, dám ngang hàng ngang vế với chủ tử mình hay sao? Nhưng mà nếu như hắn ta không phải quản sự thì sao hắn ta lại có thể trông coi mọi thứ trong vương phủ như thế kia chứ?
Trong phút chốc, mọi người nhìn gương mặt của Bách Lí Kinh Vĩ, gương mặt họ đều vui cùng sợ hãi và hoài nghi. Người này trông trẻ tuổi như thế, nhưng lại ngang hàng với Kiếm Vương, rốt cuộc hắn ta là thần thánh phương nào vậy?
Như thể đã nhìn thấu sự nghi ngờ của tất cả mọi người, Thượng Quan Phi Vân khẽ cười rồi chỉ tay về phía Bách Lí Kinh Vĩ, lão ta giải thích cho mọi người hiểu: “Các ngươi không biết hay sao, vị giám khảo ra đề cho các ngươi khi nãy thật ra chính là thừa tướng của đế quốc chúng ta đó, hắn ta chính là Bách Lí Kinh Vĩ tiên sinh!”
Cái gì chứ, thừa tướng đại nhân hả?
Hệt như có một ngôi sao trên trời giáng xuống vậy, giáng thẳng vào trong lồng ngực, đùng một cái, tất cả mọi người đều sững người cả rồi.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ đến, đường đường là thừa tướng của đế quốc, là thành viên chủ chốt của hoàng gia, mà Bách Lí Kinh Vĩ lại đích thân đến đây xem đan hội của bọn họ.
Nếu như bọn họ thông quan cuộc thi này, họ bước ra ngoài là có thể trở thành môn sinh của thừa tướng rồi. Trong cả cái đế quốc Kiếm Tinh này, họ muốn giỏi cỡ nào, có giỏi cỡ đó, như thể họ có thể leo lên đỉnh cao nhất của cuộc đời này vậy.
Thế là, tròng mắt của mọi người đều đỏ ngầu cả lên, ánh mắt họ tràn đầy nhiệt huyết.
Nhưng mà bọn họ bất ngờ thì còn có người khác bất ngờ hơn nữa, người đó chính là Thượng Quan Ngọc Lâm. Đại danh của Bách Lí Kinh Vĩ, trước khi hắn ta đến với đế quốc Kiếm Tinh này, thì hắn ta đã nghe nhắc đến như sấm rền bên tai rồi.
Vĩ đại kinh động trời đất, thiên tài trị thế có mắt nhìn biết người tài, là tạo hóa của trời cao!
Có thể nói rằng, Bách Lí Kinh Vĩ chính là người đa mưu túc trí nhất cái đế quốc Kiếm Tinh này. Hình như những người cấp cao của Tây Châu đều hiểu rõ một điều, sở dĩ đế quốc Kiếm Tinh hùng mạng, đều là do có hai bánh xe văn võ song toàn, trợ giúp đắc lực.
Võ thì có Bất Bại Kiếm Tôn làm thiên hạ hoảng sợ, văn thì có Bách Lí Kinh Vĩ mưu kế trùng trùng!
Tuy nói rằng cái danh của Bất Bại Kiếm Tôn quá lớn, lớn đến nổi che lấp ánh sáng của vị thừa tướng đa mưu này đi, nhưng những người cao cấp ở Tây Châu đều hiểu, trí tuệ của Bách Lí Kinh Vĩ, có thể khiến cho Bất Bại Kiếm Tôn thêm mạnh mẽ khác thường hơn, chả khác gì hổ mọc thêm cánh.!
Bây giờ tự nhiên Bách Lí Kinh Vĩ lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, điều này khiến cho đan hội lần này trở nên thâm sâu khó dò, chứ chả còn là một cái đan hội đơn thuần nữa. Không lẽ… đây thật sự là một cái bẫy hay sao?
Trong lòng của Thượng Quan Ngọc Lâm đã bắt đầu run rẩy khiếp sợ, hắn ta muốn khóc không thành tiếng.
Nếu như sớm biết việc Bách Lí Kinh Vĩ xuất hiện trong thành Phi Vân này, thì không chỉ mỗi hắn ta, có lẽ đến Thượng quản gia cũng sẽ chọn cách án binh bất động, nằm im một chỗ, chứ sẽ không ra tay vì cơ hội đánh úp ngàn năm có một này đâu!
Không sai, tuy rằng thực lực của Bách Lí Kinh Vĩ không xuất chúng lắm, nhưng mà có sự uy hiếp như thế này, khiến cho người khác không ai dám ngông cuồng, dù chỉ là một chút trước mặt hắn ta, ai biết được lỡ đi sai một bước, thì sẽ chìm vào trong cái bẫy sâu không đáy chứ!
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn mọi người đang cúi đầu hành lễ với hắn ta thật lâu, hắn ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ cẩn thận quan sát vẻ mặt của từng người bọn họ, đặc biệt là gương mặt cứng đờ đó của Thượng Quan Ngọc Lâm, hắn ta khẽ nhướng mày, cười nhạt rồi lắc lắc đầu.
Người mà vị cô nương đó chỉ cho ta, thật sự có chút kì lạ, hắn ta căng thẳng thế, rốt cuộc là bởi hắn ta sợ ta, hay so trong lòng hắn ta có quỷ nhỉ, ha ha ha…
Khóe môi Bách Lí Kinh Vĩ cong lên thành hình một vòng cung kì quặc, hắn ta cười hi hi rồi ôn tồn nói: “Các vị đều là người do bổn thừa tướng ta lựa chọn, người được đi vào vòng cuối cùng, xem ra đều là những đại sư có kĩ thuật luyện đan phi phàm, mọi người cũng không dễ dàng gì. Vậy thì tiếp sau đây, các vị phải trân trọng cơ hội, để luyện ra loại đan dược mà bổn thừa tướng ta yêu cầu nhé!”
“Mời thừa tướng ra đề!” Tất cả mọi người nắm chặt nắm tay, rồi bái lạy đồng thanh nói, họ nở một nụ cười vui vẻ, cơ thể họ kích động đến mức run lên.
Môn sinh của thừa tướng, môn sinh của thừa tướng đó…
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn đám người đó thật lâu, rồi nở một nụ cười kì quặc, hắn ta lạnh lùng lên tiếng nói: “Vậy thì đề thi tiếp theo chính là… hoàn mỹ!”
Cái gì chứ? Hoàn mỹ hả? Đề này là có ý gì vậy?
Đám người đó không khỏi bất ngờ, như thể họ đã đắm mình trong sự mê muội rồi vậy, sao lần nào thừa tướng đại nhân ra đề, đều mù mờ khó hiểu, khó lòng đoán được như thế!
Nhưng mà lần này, Bách Lí Kinh Vĩ cũng không vòng vo thêm với bọn họ nữa, hắn ta nói ra yêu cầu cụ thể: “Trong vòng luyện đan lần trước, các ngươi đã luyện ra loại đơn tốt nhất của mình, có người thì luyện ra đan dược cấp chín tầm trung, có người thì luyện ra loai đan dược cấp tám hạ phẩm. Vậy thì lần này, ta yêu cầu các ngươi hãy luyện ra cho ta loại đan dược hoàn mỹ nhất, để ta xem xem trình độ luyện đan của các ngươi tinh tế đến mức nào. Ta chỉ muốn loại cao cấp hoặc hảo hạng thôi, không yêu cầu cấp bậc, nhưng mà yêu cầu các ngươi phải luyện ra loại đan dược có cấp bậc cao nhất trong khả năng, và hoàn mỹ, các ngươi có hiểu hay chưa?”
“Dạ, xin tuân theo ý chỉ của thừa tướng!” Đám người đó lại nắm chặt tay, rồi nhanh chóng trả lời, ánh mắt họ tràn ngập sự tự tin.
Suy cho cùng cũng là cách luyện tựa như cách dốc hết toàn lực khi nãy, đối với những luyện đan sư thật sự trong số bọn họ mà nói, giảm đi một cấp bậc, nhanh chóng luyện ra một viên đan dược, không còn gì dễ dàng hơn thế nữa.
Lần này thi, là để xem xem nền tảng của các vị luyện đan sư liệu có đủ vững chắc hay không thôi!
Nhưng mà, đối với một luyện đan sư giả như Thượng Quan Ngọc Lâm mà nói, trong phút chốc, đề thi đấu này đã khiến cho hắn ta bị bất ngờ. Nên biết rằng, kĩ thuật luyện đan của hắn ta đều là dự vào công lực bản thân và một số bí thuật luyện đan vừa học được, dĩ nhiên là cũng có những sự giúp đỡ đến từ các đan dược giá cao rồi.
Nhưng mà lần này là luyện chế đan dược cao cấp hoặc hảo hạng, thật sự đây là lúc để kiểm tra trình độ thật sự của một đại sư luyện đan, cách khống chế lửa, cách tập trung lực, còn có cả độ nắm vững các kĩ thuật luyện đan nữa, đây là một sự kiểm nghiệm cực lớn.
Như vậy thì xem ra, trong phút chốc hắn ta sẽ bị bại lộ mất thôi, bởi vì hắn ta căn bản không đạt đến trình luyện ra đan dược cao cấp và hảo hạng, tính chuyên nghiệp của việc này quá cao.
Trong chốc lát, hắn ta nhìn trái nhìn phải, hắn ta đã muốn chạy rồi, nhưng trong nháy mắt hắn ta liền phát hiện, trong cả cái vương phủ này, đâu đâu cũng được bố trí các hộ vệ thuộc Dung Hồn Cảnh, còn có Thượng Quan Phi Vân đệ nhất cao thủ đang ngồi trước mặt nhìn chằm chằm hắn ta.
Nếu như hắn ta thật sự bỏ chạy, thì e rằng trong vòng chưa đầy một phút, hắn ta sẽ bị người ta chém thành đống bầy nhầy mất!
Vừa nghĩ tới đây, hắn ta sợ hãi đến mức sắp bật khóc, đây thật sự là một màn sương máu mà…
Ta nói ta không đi, bọn họ cứ bắt ta đi, giờ thì hay rồi, ta không về được nữa rồi!
Thượng Quan Ngọc Lâm khẽ mím chặt môi, lúc này Thượng Quan Ngọc Lâm cảm thấy số phận mình thật khó khăn và bất hạnh, hắn ta cảm thấy uất ức, loại uất ức không thể nói thành lời. Đúng thật thất bại thật rồi, không biết liệu có còn cơ hội sống sót quay về hay không.
Có lẽ bọn họ chỉ đơn thuần cử hành đại hội luyện đan thôi chứ chả phải là bẫy gì, chắc họ cũng không muốn bắt gián điệp gì đâu nhỉ?
Cuối cùng, Thượng Quan Ngọc Lâm chỉ có thể tự an ủi, hy vọng vào chút may mắn cuối cùng, hắn ta mong ước dù hắn ta có thất bại, bị vương phủ loại bỏ, thì cũng có thể có một con đường chạy trốn thoát thân.
Cùng lắm thì hắn ta không thèm lẫn vào trong nữa, nhường công lao này cho Trác Uyên thì có làm sao đâu chứ? Suy cho cùng sau này vẫn còn nhiều cơ hội lập công nữa, lão tử ta có thể đợi mà!
Nhưng mà điều mà hắn ta không hề nghĩ đến, chính là bộ dạng thấp thỏm không yên của hắn ta đã lọt vào tầm ngắm của Bách Lí Kinh Vĩ rồi, hắn ta không bỏ qua đường chân tơ kẽ tóc nào.
Ha ha ha.. người này có hơi căng thẳng quá rồi nhỉ!
Bách Lí Kinh Vĩ khẽ nhắm nghiền hai mắt, hắn ta lạnh lùng lên tiếng: “Bắt đầu!”
Vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng hù hù hù… từng đám lửa nhỏ cháy lên, vòng thi đấu cuối cùng của đại hội luyện đan cuối cùng cũng bắt đầu rồi. Thượng Quan Ngọc Lâm cũng không còn cách nào khác, hắn ta cũng chí có thể than vãn, làm bùng ngọn lửa của chính mình, cố gắng hết sức mà thôi…
Cũng chính vào lúc này, khi những người thi đấu luyện đan kia đang tham gia trận chiến cuối cùng, Trác Uyên và Thượng Quan Khinh Yên đã thản nhiên đi dạo trong vương phủ, có ba người hộ vệ đi theo bên cạnh hai người bọn họ!
“Vị đại ca này à, đường đường là Vương phủ Phi Vân mà lại chỉ có những nơi tầm thường thế này thôi sao? Chẳng đáng xem chút nào. Có cảnh nào lạ lẫm hơn không, để cho ta mở mang tầm nhìn ấy?”
Đột nhiên Trác Uyên nhìn sang người hộ vệ đang đứng ở bên cạnh, hắn khẽ cười hỏi. Hắn không giống với đám người của Thượng quản gia, thứ mà hắn muốn tìm đều ở những nơi như hang gió cửa trời thôi.
Người hộ vệ đó khẽ nhíu mày, hắn ta có chút do dự nói: “Chuyện này…”
“Xem ra là có thật rồi đúng hay không? Vậy thì ngươi có thể dẫn tại hạ đi xem cảnh lạ được hay không?” Trác Uyên nhìn thấy bộ dạng của người hộ vệ đó, trong lòng hắn đã hiểu ra, mắt hắn liền bừng sáng, hắn nhanh chóng lên tiếng nói: “Ta muốn xem cảnh lạ ở Vương Phủ Phi Vân, nhất định sẽ vô cùng hùng vĩ đẹp mắt ha!”
Trác Uyên nhíu mày, hắn đã hiểu ra, mắt hắn liếc qua liếc lại để nghĩ ra cách giải quyết. Nhưng mà cũng chính vào lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên: “Các ngươi đều lui xuống cả đi, lão phu ta đến để cùng Cổ đại sư dạo vườn ngắm cảnh!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất