Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Thân thể Trác Uyên không khỏi run lên, hắn cứng nhắc quay đầu lại, thấy được một bóng người quen thuộc đang cười như không cười mà nhìn hắn, trong mắt tràn ngập nét cợt nhả.  

             Lão già Đan Thanh Sinh này sao lại xuất hiện ở đây?  

             Trác Uyên nhíu chặt mày, tim đập loạn xạ. Lão già này biết được tất cả mọi chuyện của hắn, nếu lão ta muốn vạch trần hắn thì vở kịch lần này của hắn còn có thể diễn tiếp được không?  

             Nhưng vừa rồi hắn cũng nghe thấy Đan Thanh Sinh gọi hắn là Cổ đại sư, nói cách khác, lão ta không có ý định vạch trần hắn, ít nhất là không phải ngay lúc này.  

             Nếu đã vậy, hắn có thể bớt lo lắng hơn một chút.  

             Nghĩ rồi, Trác Uyên hít sâu một hơi, sắc mặt cũng trở nên bình tĩnh lại trong chốc lát…  

             “Vâng, thưa Kiếm Vương đại nhân!” Những tên hộ vệ cung kính cúi chào, không nói nhiều lời mà lập tức phất tay rút lui. Chỉ một thoáng, xung quanh không còn ai xuất hiện nữa.  

             Đan Thanh Sinh khẽ vuốt râu, vênh váo đi về phía Trác Uyên, nhưng khi Thượng Quan Khinh Yên nhìn thấy lão ta thì lại không khỏi sửng sốt mà thốt lên: “Ngươi chính là Kiếm Vương, Thượng Quan Phi Vân? Sao lại không giống chút nào thế, một lão già cơ à?”  

             Ấy!  

             Đan Thanh Sinh không nhịn được mà dừng bước, cũng bất đắc dĩ nở nụ cười, lắc đầu nói: “Tiểu cô nương, Kiếm Tinh Đế Quốc của Trung Châu có tới chín vị Kiếm Vương, không chỉ có một mình Thượng Quan Phi Vân đâu, hahaha…”  

             “Cái gì, chín vị Kiếm Vương? Vậy ngươi là…”  

             “Trảm Long Kiếm Vương, Đan Thanh Sinh!” Đan Thanh Sinh khẽ nhếch miệng cười tà ác, thản nhiên lên tiếng.  

             Nhưng khi nghe thấy lời này, Thượng Quan Khinh Yên lại hoảng hốt trong chốc lát, trái tim bỗng chốc chùng xuống. Tại sao lại có thêm một tên Kiếm Vương xuất hiện ở thành Phi Vân nữa vậy!  

             Vốn dĩ bọn họ đối mặt với một mình Thượng Quan Phi Vân đã phải thận trọng lắm rồi, hiện tại lại có thêm một trong chín Kiếm Vương ngang tài ngang sức với Thượng Quan Phi Vân đến đây, vậy lần đánh bất ngờ thứ hai của bọn họ còn có thể tiến hành nữa không?  

             Thượng Quan Khinh Yên nhất thời trở nên ảm đạm, sắc mặt cũng tái nhợt đi.  

             Dường như Trác Uyên nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng ta, bèn thản nhiên lên tiếng, vừa là để giải vây cho nàng ta, vừa muốn khiến nàng ta rời đi: “Biểu muội vẫn còn đang giận dỗi ư? Không phải đã bảo ngươi không được chạy lung tung rồi sao? Nơi này là Phi Vân vương phủ, không phải hậu hoa viên của nhà chúng ta, sao ngươi có thể tùy tiện làm loạn được?”  

             Thượng Quan Khinh Yên không khỏi sững sờ, ngơ ngác nhìn về phía hắn, không rõ nguyên do. Trác Uyên nháy mắt ra hiệu với nàng ta, vuốt ve hai gò má nàng ta, dùng vẻ mặt thương yêu mà nói: “Ngươi xem sắc mặt của ngươi này, khó coi quá, còn nhăn mặt với ta nữa ư?”  

             Thượng Quan Khinh Yên lập tức hiểu ra hết thảy, hóa ra vừa rồi nàng ta gặp được Đan Thanh Sinh, thay đổi sắc mặt quá nhiều nên đã để lộ dấu vết, Trác Uyên đang che giấu giúp nàng ta.  

             Vì thế, nàng ta cũng bắt đầu phối hợp tức giận quay đầu, hờn dỗi bĩu môi, nhưng sự dịu dàng mà bàn tay to lớn của Trác Uyên để lại trên mặt nàng ta cũng khiến cho hai má nàng ta đỏ bừng.  

             Trác Uyên hơi nhướng mày, nhẹ nhàng liếc nhìn Đan Thanh Sinh, lão già này suy nghĩ một chút đã lập tức hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi nhìn về phía Thượng Quan Khinh Yên, bật cười nói: “Haha… Cô nương, chớ có giận dỗi Cổ đại sư. Ở Phi Vân vương phủ này, lão phu mặc dù cũng là khách, nhưng dù sao thì mọi người ở đây cũng nể mặt lão phu ba phần. Này, ngươi cầm lệnh bài của lão phu, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ ấy, cứ chơi đùa thoải mái trong vương phủ này đi, haha…”  

             Đan Thanh Sinh nói xong, bèn lấy ra một chiếc lệnh bài bằng kim loại, bên trên có khắc một chữ “Đan” đầy mạnh mẽ và cứng cáp.  

             Thượng Quan Khinh Yên không khỏi sửng sốt, cũng không biết phải làm thế nào, chỉ biết liếc nhìn Trác Uyên.  

             “Nếu Trảm Long Kiếm Vương đã cưng chiều ngươi như vậy thì ngươi cứ cầm lấy đi, nhưng đừng làm gì quá quắt, một lát nữa phải trả lệnh bài về đấy!” Trác Uyên hơi nhếch khóe miệng, vỗ đầu nàng ta, khẽ cười lên giống hệt như một đại ca cưng chiều muội muội vậy.  

             Thượng Quan Khinh Yên nhẹ nhàng gật đầu, cung kính tiếp nhận, nói một tiếng tạ ơn rồi giả vờ vui vẻ rời đi. Tuy nhiên, trước khi rời khỏi nơi đó, nàng ta vẫn nhịn không được mà quay đầu lại nhìn Trác Uyên thật lâu, cho hắn một ánh mắt bảo trọng.  

             Rốt cuộc thì bây giờ hắn cũng phải một mình đối mặt với tên cao thủ Kiếm Vương này, nhưng cũng nhất định không được bại lộ!  

             Nhưng nàng ta đâu có biết rằng, Trác Uyên và tên Kiếm Vương này là bạn cũ, chính nàng ta mới là người gây chướng mắt ở nơi này. Nếu không, sao Trác Uyên lại tìm cớ nàng ham chơi, phối hợp với Đan Thanh Sinh đuổi nàng ta đi cơ chứ?  

             Đúng vậy, thật ra nàng ta cũng không muốn rời khỏi Trác Uyên, là do Trác Uyên và Đan Thanh Sinh hợp tác khiến nàng ta rời đi. Nhưng nàng ta lại không biết được những chuyện này, còn tưởng là do sắc mặt nàng ta thay đổi quá nhiều, làm bại lộ dấu vết nên Trác Uyên mới tìm cơ hội để nàng ta rời đi một lúc.  

             Trác Uyên nhìn bóng dáng Thượng Quan Khinh Yên dần biến mất, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Đan Thanh Sinh nhìn hắn thật lâu, bất giác lắc đầu cười tủm tỉm rồi trêu chọc: “Sao vậy, bị người khác theo dõi ư?”  

             “Tiền bối nhìn ra bằng cách nào?” Trác Uyên liếc lão ta một cái rồi cũng bật cười, nói.  

             Đan Thanh Sinh lắc đầu, không định trả lời câu hỏi đó mà chỉ bình tĩnh nói: “Nếu không phải như thế, nếu cô nương kia là người ngươi tin tưởng thì cần gì phải khiến nàng ta rời đi? Haha… tên tiểu tử này, tới giờ vẫn luôn nhiều thủ đoạn như thế, muốn đuổi cô nương kia đi lại còn giả vờ như muốn bảo vệ nàng ta, khiến nàng ta bị bán còn giúp ngươi đếm tiền. Chẳng qua, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, số tiền mà ngươi để ý có thể nuốt chửng ngươi đó!”  

             “Cảm ơn tiền bối đã khen!”  

             “Không phải khen, mà là cảnh cáo!” Trong mắt Đan Thanh Sinh bỗng lóe lên một tia sáng, lão ta bình tĩnh nói: “Nàng ta là người của Thượng Quan gia, tốt hơn hết là ngươi đừng dính líu tới bọn họ!”  

             “Ồ, ngươi cũng biết chuyện này ư?”  

             “Haha… Đương nhiên, hiện tại cũng chỉ có Thượng Quan gia mới dám lẻn vào Phi Vân vương phủ một cách lộ liễu như thế thôi!” Đan Thanh Sinh thở dài, thản nhiên nói: “Nhìn dáng vẻ lén lút của cô nương này, ta đã biết trong lòng nàng ta có quỷ từ lâu, nếu không phải là vẫn luôn đi bên cạnh ngươi, có ngươi bảo vệ thì chỉ sợ rằng ngay từ đầu đã bị Bách Lí Kinh Vĩ ném ra ngoài rồi!”  

             Trác Uyên rùng mình, không thể tin nổi: “Bách Lí Kinh Vĩ? Là người mưu trí nhất Kiếm Tinh Đế Quốc, thừa tướng Bách Lí Kinh Vĩ sao? Hắn ta cũng tới thành Phi Vân ư?”  

             “Đâu chỉ là tới đây, hắn ta còn không phải là người tổ chức Đại hội Đan Vương sao?” Đan Thanh Sinh liếc mắt nhìn Trác Uyên, bật cười nói: “Hơn nữa, hai người các ngươi vừa nhìn đã biết là rất hợp nhau, có lẽ nếu không biết ngươi là mật thám của Thượng Quan gia thì hắn đã hận không thể đưa ngươi đến Đế Đô ngay lập tức rồi…”  

             Trác Uyên nhìn vào hư không, nghĩ ngợi một lát rồi mới chợt bừng tỉnh: “Ồ… ra là tên tiểu tử đó, ta đã nói là với cái phong thái ấy thì sao hắn ta có thể chỉ là quản sự của vương phủ chứ, hóa ra là thừa tướng của Đế Quốc, Bách Lí Kinh Vĩ. Ta còn nói sao hắn ta lại có bóng dáng của Gia Cát Ngọc Long, hóa ra là thế, hahaha…”  

             “Tên tiểu tử nhà ngươi còn cười được ư?”  

             Đan Thanh Sinh bất lực trợn mắt, không khỏi thở dài: “Tiểu tử, tên Bách Lí Kinh Vĩ kia không phải người tầm thường, thật sự rất xảo quyệt, kéo tơ lột kén, chấp chưởng Càn Khôn, không gì không làm được. Hiện tại tuy ngươi may mắn qua mắt được, nhưng trong vòng hai, ba ngày, hắn ta nhất định sẽ nghi ngờ, khi đó ngươi sẽ phải chạy thoát khỏi kiếp nạn. Phàm là những kẻ bị hắn nhắm tới đều rất khó thoát thân!”  

             Trác Uyên gật đầu hiểu rõ, đồng ý với lão ta: “Ta hiểu được chuyện này, sau khi tiến vào Trung Châu, ta đã nhiều lần được nghe về danh tiếng của hắn ta, hiện giờ gặp được người thật, quả thật là danh bất hư truyền. Nhưng cũng không cần tới hai, ba ngày, có lẽ chỉ cần qua canh giờ tiếp theo thôi, hắn ta sẽ có thể biết được thân phận của ta ngay lập tức. À, là thân phận mang họ Cổ có liên quan tới Thượng Quan gia của ta…”  

             “Gì cơ?”  

             Đan Thanh Sinh không nhịn được mà rùng mình kinh hãi: “Chỉ còn một vài canh giờ nữa là thân phận của ngươi sẽ bại lộ ư? Sao ngươi lại chắc chắn như thế?”  

             Trác Uyên thản nhiên nhún vai, tỏ vẻ bất cần: “Bởi vì vừa rồi hắn ta thu lưới như thế nào, ta đều đã quan sát kĩ càng. Dựa vào Đại hội Đan Vương, tìm đủ loại lý do bài trừ hết luyện đan sư chân chính, chỉ để thám tử ở lại. Ồ, Đan lão, ngươi hẳn là chưa biết lần này Thượng Quan gia phái ra hai thám tử, ta chỉ là dự bị mà thôi, tên thám tử chân chính hiện tại đã mắc kẹt trong lưới rồi, chỉ biết chờ bị bắt đi thôi. Ta đoán rằng một, hai canh giờ nữa, tên kia sẽ bị tên tiểu tử Bách Lí Kinh Vĩ kia tới bắt đi, đến lúc đó ta cũng sẽ bị khai ra, thân phận đương nhiên sẽ bại lộ!”  

             “Vậy mà ngươi còn bình tĩnh thế này sao?” Đan Thanh Sinh không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Nếu đến lúc đó ngươi thật sự rơi vào tay Bách Lí Kinh Vĩ, ngay cả lão phu cũng không cứu nổi ngươi!”  

             Trác Uyên nhìn lão ta thật lâu, không nhịn được mà bật cười: “Tiền bối, không ngờ rằng ngươi còn muốn cứu ta, ôi, thật sự là khiến tấm lòng vãn bối đây cảm động!”  

             “Ta nhổ vào, ai mẹ nó muốn cứu ngươi? Chẳng qua là nể mặt chút giao tình lúc xưa, không muốn tên tiểu tử nhà ngươi uổng mạng sớm như vậy mà thôi!” Đan Thanh Sinh bất giác hừ nhẹ một tiếng, chẳng nói đúng sai.  

             Trác Uyên khẽ cười, gật đầu rồi nói: “Xem ra giờ phút này tiền bối cũng đứng về phía ta, vậy ta an tâm rồi, haha…”  

             “Ôi, thật sự không hiểu tên tiểu tử nhà ngươi nghĩ như thế nào, mặc dù lão phu đứng về phía ngươi, nhưng đây không phải là địa bàn của lão phu!”  

             “Tiền bối yên tâm đi, vãn bối sẽ không sao cả!”  

             Trác Uyên mỉm cười thần bí, khẽ nói: “Trước đó ta đã nghĩ tới chuyện này rồi, cũng đã quan sát cẩn thận, Bách Lí Kinh Vĩ này tuyệt đối là một người xem trọng người tài, lúc trước ta để lộ ra thủ đoạn như thế, chính là để hắn ta không nỡ giết ta. Hơn nữa ta với Thượng Quan gia chỉ là bèo nước gặp nhau, không tính quen biết, vẫn còn cơ hội cứu vãn, hẳn là hắn ta sẽ không ra tay với ta!”  

             Đan Thanh Sinh bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, không khỏi hừ nhẹ một tiếng: “Haha… tiểu tử nhà ngươi cũng tự tin thật đấy, Bách Lí Kinh Vĩ nổi tiếng cay độc quyết đoán, giây trước vừa bày ra vẻ mặt tươi cười, giây sau quay đầu đi đã biến thành mặt Diêm La, ngươi cẩn thận tự tin quá mức rồi lại tự đào hố chôn mình đấy!”  

             “Sẽ không đâu, muốn giết một người, hoặc là bởi vì tình, căm thù đến tận xương tủy, hoặc là bởi vì lý, tóm lại là muốn giết cũng phải có lý do!”  

eyJpdiI6IlVzUHZ0K3pYUVNrOWx2aWI2UmRtUUE9PSIsInZhbHVlIjoiZVF1aXF4bEJHdExJd3lWenZjRUR2ZStLYUR1N09TSTRCTnc3QmZHamZKRmVlXC9Dd2dobFBXTTd0NG9OTzBOeDQ2ZWZmMzJiOWNCS1kzUlpjZHFldEhsK3lIYlgzdytwTjRNUnE5SUp3ZElYb2FRMThOaFZzMnBId05oTjQya1dOeHhXN3h6ZEE0TFNTallWVUZHbEhLVzJSSnJNb1kwdUkzT3lmWnJLQW1MZGNiS21JaHJrUTdTUjNtclp2eGpIUUgyNzB1cXVcL1FoY0Y0QXZzZE1HSEx4SkFzaklQRGxQMENCUGE2cnE5TEV6YnVBY2c4Uld0UkFnbUFJXC9KWFVGSFFVa3kxUTFmdlBtcEp5Z1NEZGNjSDdQQlpITmtLeGRhRkZKMWxyc1hOOUFuUFwvVkRBOTU5VklIalQyWktiQ256VWFxVlRmVzNidnI3bjVabGUybGJzek9oQXpNQ1c5NXgwNDhRUUdXKytoaG5Zazg2SVR1TW5KZFlxVzc1M1A2XC9hc2NNZ3h1cUFJYkpianN4TGR6VUxLWEowNGdubklQQ3YydFhKWEZXc0Z6OGY5VEJxSHZyOGp3NVp5MEsxNmxST0p1VTc0QVlIb2dMXC84TERKWDBYcFF4MUFNR0Y2NDBVVmxXbFdPYUQ5ckM2VE14c0h2cm5PRjl0Zzd2Q3pWaVduempmdkI2VktFVFNLVHNoTkNLWm83cHlwdE5XXC90SWJGRjJhMHlqSENXWmRTaSs5a0xsU2E0NDZlRzU3SEVxdGlVY1wvZGFcL3hjbmQzTEpqSlUzUWhcL1lrNHhqa1k0eW5Qc0NqaE1QbURJaHFIWHVtRTA0dm02RUViK3FVMTdYQW5TbXV5dVNOQnEwNlZScXdzZm50d1hVNlVMblR4Qks5bkY4UW5BZEpzWUZEdGRYRkRcL3pSN2RQbnptRXl5VDRXMngrcFFrcUk1bDYzOFZhODJCTTJpZW1YQXd4ZzFNTTR3OU9XbllmK2tVQTI2eEE5SXJjNllHQTYzQ0JXaHhnSzFPUXNiSzlGTll6SktcL0xcL2dMeUhOUGNHUmIwK1NFYVpRMFFHelY2ZWpraVhZTUQzK0dGV3JrQUlVQlEweCt4UExTdjdpdGRnd1wvd1BIM3gzZFhUQnpPcHdTMXlYekorUjN4azBHUEdhRHFrNVUwS1JONUtYeHhLSU9aYm1OWStGRFR4YlpCMnNkQzFQa24wcTZldDBSOFZaQlBlMlBRemtFTG5QQjRXZENFVDNZMVVFZkNiV0kzaFB2dUpOK1krR3NvVGpxVFJwQ2xrUDQzRklZbzQ0WFlxQjB0NGxObGVKZCtBd1hyWTduXC96dXpNTFwvNFN5dkdGTnI1Q3VqM1Y2UEtja0pYVEMwWHVjWTFtWFJmZWIrb1lKOWN2Q2lTZXlRVnpUQUI0UitZT1hGdng3K2lFNVNVc01qbVZNV1cxXC9tbk9qaUdRbSt4S3lyTkVcL09aVU9ybWdIOVY2Szd4SHZpZVROeDVaYWNjRVpjbHp3Nm1nbHF5S2M5bjlRa09ZUDBvclBJRHEzNHVrdHFZbUJTbEtETjkxRlgrRGdrTndlK3BKUVdtMHptdmRYT0JRWEJIR3kzcWV3ekhBcjNsdGczNjhNT2pEWldOMjBrMG1xY0pNaDR0Y3h5KzhFMTJVMHdja3NuckFBZlBLM0d6aVpVaFoyemwza2xmVUd1ODIrNHpYXC9NN1BhVTNtYnM2REprMTV5WWNiT2Y1Z1FcL1MxdklUWnh5azZVb1VQRHd0RDByM094amdFNjg3ankzU3M4Y0szVnJENzY0N2hlUThERGFcL3YzVXhpUT09IiwibWFjIjoiZTIyMDc0MTc4MDZlZjNhNTE0MDExOTM3ZWQ1MGIzNjZhOGFlMjgxMGNhOGY0ZjU3NzQ1ZDc2OTMzMTY2ZjdkNCJ9
eyJpdiI6IjZIekw1Q3hNT0RtWVFjazZkU1FpRHc9PSIsInZhbHVlIjoicHFMSG95RTYreEhFbFJjN1grc0FXQWFKOHNTZ0pTRyswQ09WYmdkclZrVk9IMXExQ3pjaG84MXp0N2NlY2hnMjRJQWE2WUV5QmxoVGNMczZtQlFvbjlLTEJvOGJEdlwvUlpINmNqNFE1bUJ1aEdsVmd6MUhTbCtYTjZmSWlPR3BwUGVpb0VjMURBa2M5VEpkXC9nNG9zaWZacnJ3VUNLc2RoMjhleDA1RWJtb1dwRzExNUV6cXFxUXQ0XC9wMkJLYzVQc1duZjc3TWtJWlRsRUo3SHdZR1VaWkRvc3ljWDFCU0JhclNlSElOM3BvSWZjRkdoSGJnZHlxSjVZeEtHYUZVM2ZOd29Kc0U4YW1RaHRSaEQ1b0tOWk8yK2FiOGpidjBTTW5MazdGR3JtSThacFBQYkFaQTVjSEZ6S3IrZW5PXC9JYk9weTJUT3NXSmhrdzZiNDZISVZpZ3d4S2k2bzZvQjc4djdxeDR6WWZhRWR0aGRBTEdSU2ZicFhoU2ZKSnJHTGRGTHV6MzF3U2tYQWR5ZUs1c0Q2WWM1anBvSFlhZDV1QjdGMGE0Mk1WTHR2aVMxXC9nTU5EUlJUOHpTdHc5N013REJTY3pMQmJhVmFPTVZOXC84T1VwWDlMWFFwR0ZmVzFMOTZJMG1qa0pDM28rM1BGYTY3VlpjejV0K2JmR2RiOFEyUGNyRTZvTzZqNTdmVFRHZjVpU2ZxNzlWazVxZmYzSVlhaFM4NGx1VU1LNWNBakxwMU1cL1oyY0h1T2o3ZUZCdWFBcDRLZW5NTUl5Qm1xZCtPQVZoMGhCZFBBWkZ6SFp1YnBhRUJ3NVRZTzNDM012MzdYZzIxXC9iMjZXNFhKZVUrTmNFSjJZQ1A2NG40ZTUzbllic3lKT2o3VGgzWDkyMllSMjBZd20za09LaUV2bUpQRXlxRk4wdjF4bitGbTgxU3hsd0JvdEVlbWtLMHhzZjE4M3dsVzlXZ1wvXC9iOEF0V092Tk8rRVllZSs1dE9MZU54ZDd5bWpvV0JVOEVsYXh6UGE5WmtrZStMM0M3cVdQQnZBNUpQVzNPcTc1NUZ4S1UxRGpFcnlvR05JWmJCdlwvRlRtK0VtNHFwWEVreXBvT09wIiwibWFjIjoiYTBkNDczZjMwNjRmMDYxZTFkZjFiMGZkZGNkNDhlN2FlMWQyMjY2YTU3YTUwYTU4OWUzMWYyZGM4Y2M1NDkzMCJ9

             “Vậy thì… xin tiền bối cứu mạng!” Trác Uyên không khỏi sửng sốt, âm thầm cân nhắc một lát rồi chợt để lộ ra vẻ mặt giảo hoạt, nhìn về phía Đan Thanh Sinh với nụ cười xấu xa…

Ads
';
Advertisement