Đan Thanh Sinh không khỏi ngẩn ra, chỉ vào mũi mình mà nói: “Ta? Lão phu cứu ngươi kiểu gì? Nói trước cho ngươi biết, hai ta không có quan hệ tốt đến thế đâu, chỉ là từng qua lại trước kia mà thôi. Lão phu sẽ không mạo hiểm nhiều như thế chỉ vì một mình ngươi. Ngươi cũng biết sau lưng lão phu còn có…”
“Ta hiểu, là chuyện ở Trung Châu, sau khi ta tiến vào nơi này đã nghe nói một chút!”
Trác Uyên không nhịn được mà thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Trận chiến của Đan lão đấu và Bất Bại Kiếm Tôn năm ấy, thua trận cũng khá là thê thảm, có lẽ chưa đến năm chiêu đã bị đánh lén rồi!”
Đan Thanh Sinh phẫn nộ tới nỗi run run cả chòm râu, nhìn về phía Trác Uyên mà nói: “Tiểu tử ngươi nói chuyện cho đàng hoàng, đánh lén là bọn lưu manh đánh nhau, đây là cao thủ luận võ biết không?”
“Dù sao cũng không khác biệt là bao, cũng có ý tứ như thế mà, ngoài kia đều đồn đãi như thế, ta cũng chỉ nghe như thế mà thôi, hahaha…”
Trác Uyên bất giác bật cười, nhưng rồi lại nhanh chóng nghiêm túc trở lại, tiếc nuối nói: “Nhưng cũng bởi vì trận chiến này, Đan lão không thể không trở thành một trong Cửu Kiếm Vương của Kiếm Tinh Đế Quốc, Trảm Long Kiếm Vương. Bởi vì sau lưng ngài còn có những sinh mệnh vô tội của đế quốc kia, những chuyện này ta đều hiểu được. Đan lão là người có tình nghĩa, đương nhiên không muốn để trăm họ lầm than, đây cũng coi như là một nhược điểm của ngài, bị Kiếm Tinh Đế Quốc nắm được.”
Đan Thanh Sinh hơi giật giật mí mắt, nghe được lời ấy cũng chỉ biết bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi, trong lòng tràn ngập bi thương: “Lão phu đã nói rồi, người đứng đầu Tây Châu thì sao chứ? Đi vào Trung Châu rồi cũng bị người ta khống chế mà thôi. Hiện tại ta cũng thấy may mắn rằng lúc trước không mang Kình Thiên Kiếm từ Tây Châu đi, nếu không Tây Châu đối mặt với Bất Bại Kiếm Tôn sẽ không còn chỗ dựa nữa.Nói không, người Tây Châu bây giờ cũng đang muốn dốc hết toàn bộ sức lực đoạt lại thần binh từ tay lão phu giống như người của Thượng Quan gia, hahaha…”
“À, đúng rồi, lão phu cũng không hiểu, vì sao ngươi lại dính dáng đến người của Thượng Quan gia vậy? Chẳng lẽ ngươi tới Trung Châu cũng là vì Trùng Thiên Kiếm ư?” Đan Thanh Sinh bất giác cười gượng, trên gương mặt già nua chợt hiện lên nét thê lương, nhưng lại nhanh chóng khôi phục trở lại, dùng vẻ mặt kì dị hỏi Trác Uyên.
Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, thản nhiên lên tiếng: “Trùng hợp đụng phải mà thôi, nhưng mục tiêu của ta và bọn họ không giống nhau. Trùng Thiên Kiếm ư… haha, ta không có hứng thú. Sống chết của Thượng Quan gia, ta cũng không quan tâm!”
“Ngươi không dính dáng nhiều đến bọn chúng như thế là tốt, bởi vì lần này, Thượng Quan gia có mọc thêm cánh cũng khó mà chạy thoát!”
Đan Thanh Sinh hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phương xa, nơi đó ánh lên ngọn lửa ngút trời, cũng chính là nơi diễn ra Đại hội Đan Vương: “Thượng Quan Phi Vân và Bách Lí Kinh Vĩ hợp tác với nhau, Thượng Quan gia lần này xem như đã lún sâu vào bùn lầy, không thể chạy thoát được nữa. Có câu “Đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng.”, phiêu bạt bên ngoài đã lâu, hiếm khi được gặp lại người quen, nhất là Trác Uyên nhà ngươi, lão phu với ngươi khá là hợp nhau, vậy nên ta không hy vọng ngươi xảy ra chuyện gì!”
Trác Uyên nhìn chăm chú vào gương mặt tha thiết chân thành của Đan Thanh Sinh, không đáp lại mà chỉ gật đầu: “Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận.”
“Vậy lão phu an tâm rồi!”
Đan Thanh Sinh nhếch khóe môi, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay Trác Uyên, cười khẽ: “Lần này lão phu tới gặp ngươi là để xác nhận xem ngươi có gặp nguy hiểm hay không. Nhưng hiện tại thấy ngươi tự tin như thế, có lẽ là cũng không có vấn đề gì, giống như năm đó ngươi ở Song Long Hội nói được làm được, nắm chắc tất cả trong tay vậy. Tuy nhiên, mọi việc vẫn có ngoại lệ, nếu ngươi thật sự gặp nạn, lão phu sẽ cố hết sức, không biết có thể giúp ngươi việc gì nữa hay không?”
Trác Uyên hơi trầm ngâm một lát, chợt thì thầm vào tai Đan Thanh Sinh vài câu.
Đan Thanh Sinh giật giật lông mày, dùng vẻ mặt kì quái nhìn vào Trác Uyên mà nói: “Như thế… thật sự có thể cứu ngươi một mạng ư?”
“Có lẽ thế!”
Trác Uyên không khỏi cười khẽ, trong mắt chợt lóe lên ánh sao, để lộ ra nụ cười tự tin: “Nhưng mà… có lẽ là sẽ không xảy ra chuyện như thế đâu, haha…”
Mặt khác, giữa sân hậu viện, lúc ngọn lửa cuối cùng bị dập tắt, linh đan của, mọi người đều đã được luyện chế xong. Hộ vệ của vương phủ lập tức tiến lên xem xét, nhanh chóng chia số đan dược này ra làm hai nhóm.
Chẳng qua lúc này, chênh lệch giữa hai nhóm có hơi lớn. Một nhóm bao gồm đan dược cực phẩm được luyện ra theo quy định, viên nào cũng tròn trịa trơn bóng, thể hiện được trình độ vững vàng của luyện đan sư, có chừng ba mươi hai viên.
Mà một nhóm khác, lại là loại đan dược trung phẩm xấu xí, linh khí rời rạc, có vẻ rất cẩu thả, vừa nhìn đã biết là luyện đan sư không có bản lĩnh vững vàng, thậm chí là luyện đan sư giả mạo.
Nhưng nhóm này chiếm số lượng rất nhỏ, chỉ có năm viên mà thôi!
Bách Lí Kinh Vĩ nhếch miệng cười quỷ dị, chỉ vào năm viên đan dược kia rồi nói: “Nhóm người này bị loại!”
Ôi…
Trong đám người đó, có bốn người thở dài, có vẻ cô độc. Nhưng chỉ có một người là thở hắt ra một hơi khí đục, giống như đã yên lòng, nhẹ nhõm thư thái, chính là Thượng Quan Ngọc Lâm.
Nếu đã bị loại, vậy thì có thể đi rồi!
Không đợi thị vệ ra tay, năm người đã tự giác tách ra khỏi mọi người, bước ra phía ngoài vương phủ. Mọi người còn lại đều lộ ra vẻ vui sướng khinh thường khi người khác gặp họa.
Haha… lũ rác rưởi, các ngươi nên bị loại từ lâu rồi, đúng là lũ côn trùng có hại dám trà trộn vào đội ngũ luyện đan sư chúng ta, hừ!
Nhưng bọn họ còn chưa đi được mấy bước thì Bách Lí Kinh Vĩ đã phất tay, một đám thị vệ lập tức tiến lên, bắt tất cả bọn họ lại, mọi người không khỏi ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
“Chúc mừng các vị, các vị là những người cuối cùng tiến vào vòng trong, tất cả ba mươi một người đều có thể ở lại Đế Đô, mời đến sảnh phụ đợi tin vui!”
Đầu tiên, Bách Lí Kinh Vĩ đi đến cạnh những người đã luyện đan thành công, hơi ôm quyền làm ra tư thế mời, khẽ cười nói.
Những người đó nghe vậy thì không khỏi nhảy cao ba thước, hưng phấn một hồi, sau đó vui vẻ đi theo thị vệ rời khỏi nơi này. Hơn nữa, trước khi rời đi, còn cố ý nhìn về phía năm người bị đào thải, bao gồm Thượng Quan Ngọc Lâm, nhướng mày đầy khiêu khích.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi, Bách Lí Kinh Vĩ mới cho người đưa năm người kia đến trước mặt, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng. Đồng thời, vẻ mặt của Thượng Quan Phi Vân nhìn về phía năm người cũng đã lạnh lẽo như băng.
Bách Lí Kinh Vĩ nhẹ nhàng cầm lấy một chén trà, mỉm cười thần bí: “Các vị có biết vì sao bổn tướng lại giữ các vị lại không?”
“Không biết, xin Thừa tướng đại nhân chỉ bảo cho!” Mọi người bất giác rùng mình, run rẩy nói.
Bách Lí Kinh Vĩ cười nhạt, vung tay lên, ném số đan dược mà bọn họ vừa luyện chế ra xuống mặt đất, cười nhạo: “Các ngươi đều là người từng luyện ra đan dược cấp tám, vì sao bây giờ cho các ngươi luyện đan dược cấp bảy thôi mà đều luyện không được?”
Ấy, chuyện này…
Năm người giật giật hai má, không khỏi lưỡng lự nhìn nhau, nhưng đều không lên tiếng.
“Để bổn tướng nói cho các ngươi biết, là vì thuật luyên đan của các ngươi căn bản là chưa vững chắc, thậm chí có thể còn có người tu luyện vượt cấp tạm thời!”
Thượng Quan Ngọc Lâm không nhịn được mà chấn động cả người, nhất thời sợ tới mức chảy đầy mồ hôi.
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang run lên nhè nhẹ của hắn ta, không khỏi nở nụ cười quỷ dị, tiếp tục nói: “Hiện giờ thái tử điện hạ trọng thương, đúng là chuyện lớn, nếu các ngươi chỉ có luyện đan thuật cấp thấp thì bổn tướng còn có thể hiểu được, dù sao thì bản lĩnh là của các ngươi, không dùng đến ở chỗ này của bổn tướng là được. Nhưng với cái trình độ này của các ngươi mà lại giả mạo cao thủ luyện đan, muốn gây chuyện vàng thau lẫn lộn, nếu thật sự cho nhóm các ngươi đến bên cạnh thái tử, không chữa được cho thái tử, còn khiến vết thương kéo dài thì ai phải phụ trách? Các ngươi lừa gạt bổn tướng, lừa gạt bệ hạ, theo lý phải giết!”
“Thừa tướng đại nhân tha mạng, thừa tướng đại nhân tha mạng, chúng ta không dám nữa!” Nghe thấy tội lớn như thế, năm người lập tức mềm nhũn cả chân, quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giã tỏi.
Thượng Quan Ngọc Lâm sợ tới mức hồn bay phách tán, trong lòng không ngừng khóc thét. Dù sao thì hắn ta cũng là thám tử của Thượng Quan gia, nếu bị giết vì chuyện này thì thật sự rất oan uổng!
Bách Lí Kinh Vĩ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, không khỏi nhếch miệng cười, sau đó nháy mắt với Thượng Quan Phi Vân.
Thượng Quan Phi Vân hiểu được ý hắn ta, hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói: “Đứng lên cả đi, tuy rằng tội của các ngươi đáng chết vạn lần, nhưng bổn vương sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu các ngươi có thể trả lời được câu hỏi mà bổn vương đưa ra, bổn vương sẽ đặc xá cho tội của các ngươi, tha các ngươi trở về!”
“Đa tạ vương gia, mời vương gia ra câu hỏi!” Năm người vội vàng bái lạy không ngừng, cúi người nói.
Thượng Quan Phi Vân hơi gật đầu, trầm ngâm một lúc, cũng chưa đặt ra câu hỏi ngay mà chỉ nói: “Chắc hẳn các ngươi không biết, Thượng Quan Phi Vân ta từ nhỏ đã có tài năng trời cho, thực lực vượt trội, đã thu hút sự chú ý của tất cả các cao thủ Đông Châu, luôn là người dẫn đầu trong lớp người cùng lứa, không ai có thể vượt qua. Cuối cùng, rốt cuộc cũng đạt được vị trí cao thủ đứng đầu Đông Châu!”
Năm người không khỏi sửng sốt, liếc nhìn lẫn nhau, đều không hiểu ý của Kiếm Vương là gì, sao lại không đề cập tới câu hỏi luôn?
“Ôi…”
Thượng Quan Phi Vân dường như đã chìm đắm vào trong dòng hồi tưởng, quên luôn cả bọn họ, tiếp tục kể lại: “Nhưng người vĩ đại như bổn vương đây, làm rạng rỡ tổ tông như thế, cuối cùng đến lúc kế thừa vị trí gia chủ, phụ thân lại bất công truyền lại vị trí gia chủ cho đại ca chứ không phải ta, còn nói ta quá tàn bạo, không hợp với vị trí này. Hừ, người dụng võ mà không tàn bạo thì còn gọi là võ ư? Cho nên kể từ lúc đó, ta rời khỏi gia tộc, đi theo một con đường khác, trở thành chi thứ hai của Thượng Quan gia. Không sai, chi của Thượng Quan Phi Vân ta mới là chính tông của Thượng Quan gia, đại diện cho sức mạnh tuyệt đối của Thượng Quan gia, các ngươi nói có đúng hay không?”
Năm người ngạc nhiên nhìn nhau, trong mắt ánh lên vẻ kì lạ. Chẳng lẽ đây là câu hỏi ư, vậy cũng đơn giản quá rồi, không phải chỉ là tâng bốc thôi sao, ai mà không làm được?
Vì thế tất cả đều liên tục gật đầu: “Vâng vâng…”
“Ừm, các ngươi thừa nhận là tốt rồi.”
Thượng Quan Phi Vân hơi gật đầu, buồn bã nói: “Các ngươi đã thừa nhận rồi thì ta cũng đưa ra câu hỏi luôn, hàng năm lúc Thượng Quan gia của chúng ta tế tổ, phải tắm rửa dâng hương cúng bái, vậy thì bình thường phải dâng bao nhiêu nén hương, tắm rửa bao lâu?”
Hả?
Năm người khựng lại trong chốc lát, hoàn toàn ngây ngốc, sao chúng ta biết được tục lệ của Thượng Quan gia các ngươi chứ? Đừng nói là chúng ta, cho dù là người Đông Châu cũng không biết, đây là chuyện riêng trong nhà, người ngoài sao biết được?
Ngài hỏi câu này, không phải là để trêu đùa chúng ta đấy chứ?
Nhưng bọn họ đâu có biết rằng, đường sống duy nhất này không phải là dành cho bọn họ, mà dành cho người của Thượng Quan gia. Hỏi câu hỏi này, cũng là để tránh việc có người giả mạo, phá hủy kế hoạch của bọn họ.
Hơn nữa, tế tổ ở đâu cũng là chuyện lớn của gia tộc, Thượng Quan Phi Vân hỏi câu hỏi này, kết hợp với câu chuyện mà hắn ta vừa kể trước đó, sẽ làm người của Thượng Quan gia bị nỗi nhớ nhà làm cảm động, dễ dàng hàng phục hơn.
Nói cho cùng, người bình thường đều không thích làm kẻ phản bội, nhất là phản bội gia tộc, cũng chính là phản bội tổ tông, nhưng nếu hiện tại ngươi thừa nhận thân phận mật thám thì không phải phản bội, mà là gia nhập vào một chi khác mà thôi.
Bách Lí Kinh Vĩ vẫn nhẹ nhàng cầm chén trà như cũ, trong mắt nhấp nháy ánh sao, chăm chú nhìn vào năm người ở nơi này, đặc biệt là nơi Thượng Quan Ngọc Lâm đang không yên trong lòng…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất