Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Bách Lí Kinh Vĩ chậm rãi đứng lên, nở một nụ cười quái dị, đi tới trước mặt năm kẻ tình nghi đã run lên vì sợ hãi, sau đó đứng trước mặt người thứ nhất, khẽ cười: “Ta đã để lại cơ hội cho các ngươi rồi, có thể nắm chắc được hay không là do may mắn của các ngươi!”  

             “Nói đi, đáp án của câu hỏi mà Phi Vân Kiếm Vương vừa đưa ra rốt cuộc là gì?” Trong mắt Bách Lí Kinh Vĩ ánh lên nét tàn bạo, gần như là thét lên với ngườu nọ.  

             Người nọ bất giác run lẩy bẩy, dáng vẻ như đang khóc tang, bị dọa tới mức muốn tiểu ra quần, dùng vẻ mặt cầu xin nói: “Thừa tướng đại nhân, Kiếm Vương đại nhân, sau này ta không dám giả mạo nữa, ta chỉ là muốn đánh cược chút may mắn đánh lận con đen mà thôi, không biết đây là tội lớn như thế!”  

             “Nếu đã biết là lỗi lớn, thì càng phải quý trọng cơ hội này chứ!”  

             Bách Lí Kinh Vĩ hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt uất ức kia, dùng âm thanh tràn đầy mê hoặc nói: “Chỉ cần ngươi có thể trả lời được câu hỏi mà Kiếm Vương đưa ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi!”  

             Mồ hôi lạnh trên mặt người nọ không ngừng chảy xuống, hắn ta tuy rằng hoảng sợ trong lòng, cả người không ngừng run lên, nhưng cuối cùng vẫn ai oán lên tiếng: “Hai vị đại nhân, ta… ta thật sự không biết, thật sự, tiểu nhân không dám lừa các vị, xin các vị rủ lòng thương, tha cho tiểu nhân một mạng!”  

             Bách Lí Kinh Vĩ nhìn người nọ thật lâu, thấy người nọ luôn mang dáng vẻ có nỗi khổ mà không nói nên lời, giống như là thật sự không biết gì vậy, Bách Lí Kinh Vĩ trầm ngâm một lát rồi quay đầu lại nhìn Thượng Quan Phi Vân, chậm rãi lắc đầu.  

             Thượng Quan Phi Vân hừ nhẹ một tiếng, vô tình búng ngón tay, một tiếng xé gió vang lên, “bụp” một tiếng, cơ thể người nọ đã nổ tung, máu bắn tung tóe trong chốc lát, thậm chí còn không có cơ hội kêu lên tiếng nào trước khi chết.  

             Dòng máu loãng nóng hổi ập tới như vũ bão, lập tức bắn lên trên người bốn người còn lại, trong chốc lát đã khiến cả người họ đỏ lừ màu máu.  

             Bốn người nhịn không được mà run rẩy liếc nhìn nhau, hai chân bắt đầu trở nên mềm nhũn. Cảm nhận được độ nhớt dính và độ ấm còn sót lại của máu người nọ, đáy lòng cả bốn người lúc này như sụp đổ, thậm chí còn bị dọa tới tiểu ra quần.  

             Ai mà ngờ rằng, chỉ trong nháy mắt mà thôi, người còn sống sờ sờ bên cạnh họ đã bị giết chết, nỗi sợ hãi âm thầm này nhất thời ập vào trong lòng bọn họ, khiến bọn họ càng thêm run rẩy.  

             “Này, không biết tức là có lỗi, ai bảo ngươi không thể trả lời được câu hỏi đơn giản kia của Kiếm Vương chứ?” Bách Lí Kinh Vĩ nhìn vũng máu loãng dưới chân, không khỏi lắc đầu bật cười, sau đó chậm rãi đến cạnh người thứ hai, đặt một tay lên vai người nọ, cười xấu xa: “Vậy… ngươi biết không?”  

             Bốp!  

             Một tiếng vỗ nhẹ vang lên, cái vỗ này của Bách Lí Kinh Vĩ khá nhẹ nhàng, chỉ như một cơn gió nhẹ vừa thổi qua, nhưng đối với người nọ mà nói, cái vỗ này lại khiến gã ta như chìm vào Thái Sơn, vừa chạm nhẹ thì đất trời đã như sụp đổ, hai chân mềm nhũn, không nhịn được mà ngã sấp xuống.  

             May rằng Bách Lí Kinh Vĩ nhanh tay nhanh mắt đỡ người nọ lại, nếu không có lẽ gã ta đã ngã phịch tại chỗ rồi. Dù vậy, dưới thân gã ta cũng đã trở nên ướt át, một dòng nước chảy róc rách xuống dọc theo ống quần, thật sự đã bị dọa tới tiểu ra!  

             Thượng Quan Phi Vân khẽ cau mày, chán ghét liếc nhìn gã ta, không khỏi che mũi lại, trên mặt hiện đầy vẻ tức giận.  

             Bách Lí Kinh Vĩ thì lại cười lớn một tiếng, không ừ hử gì mà nói: “Hahaha… sợ rồi? Vậy thì tốt, có nghĩa là ngươi rất quý trọng mạng sống của mình, không tồi. Dù sao thì mạng sống cũng chỉ có một mà thôi, người biết quý trọng mới có thể biết cách tận hưởng cuộc sống, đây mới là khôn ngoan! Vị huynh đệ này, ngươi là người khôn ngoan, vậy thì đáp án của ngươi có lẽ cũng sẽ không làm chúng ta thất vọng nhỉ?”  

             “Ừm… vâng vâng…”  

             Ực một tiếng, người nọ nuốt nước miếng, toàn thân run rẩy, không ngừng gật đầu, hai mắt liên tục đảo qua đảo lại, gấp gáp suy nghĩ biện pháp ứng phó. Cuối cùng, dường như người nọ đã hạ quyết tâm, cắn răng liều mạng, không còn quan tâm chuyện gì nữa, dù sao cũng phải chết, không bằng thử một lần.  

             Kết quả, người nọ hít một hơi thật sâu, làm như rất tự tin mà ôm quyền thét lớn: “Khởi bẩm thừa tướng và Kiếm Vương đại nhân, trong lễ tế tổ hàng năm của Thượng Quan gia, bình thường lúc dâng hương tế tổ thì đều dâng hương bốn cái, tắm rửa một canh giờ!”  

             Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi sửng sốt, thấy ánh mắt chắn chắn của người nọ còn tưởng rằng tìm được rồi, vội quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Phi Vân, nhưng lại chỉ thấy Thượng Quan Phi Vân bất đắc dĩ lắc đầu.  

             Mẹ nó, không biết còn dám nói bừa, nói như đúng rồi vậy, lão tử còn tưởng là tìm đúng người rồi cơ. May rằng bổn tướng đã đoán trước được sẽ có loại người vì mạng sống mà mạnh miệng, cho nên mới để Thượng Quan Phi Vân đưa ra câu hỏi mà chỉ Thượng Quan gia mới biết đáp án, nếu không thì đã bị ngươi qua mặt rồi.  

             Bách Lí Kinh Vĩ bất đắc dĩ trợn mắt, không nhìn người nọ thêm một lần nào nữa, tiếp tục bước qua…  

             “Hả, không đúng sao? Thần ba quỷ bốn, người bình thường đều thắp bốn nén hương để thờ cúng tổ tiên mà. Chẳng lẽ tắm rửa một canh giờ còn chưa sạch sẽ ư, đã đủ tôn kính tổ tiên rồi…”  

             Bụp!  

             Người nọ dường như cảm thấy bản thân đoán sai rồi, vội vàng hét lên, muốn xin thêm một cơ hội nữa. Đáng tiếc thay, người nọ căn bản không phải là người mà họ đang tìm kiếm, bởi vậy nên Thượng Quan Phi Vân không hề do dự mà búng tay, cho người nọ nổ tung trong nháy mắt, máu thịt nát tươm, không có lấy một cái xác nguyên vẹn.  

             Rào!  

             Một vũng máu nóng khác lại bắn tung tóe khắp người, ba người còn lại đã hoảng sợ tới nỗi gần như tê liệt. Hai người kia còn tốt, căn bản là không biết đáp án, dù sao cũng sẽ phải chết mà thôi, giờ này khắc này đã lộ ra vẻ tuyệt vọng tột cùng.  

             Vấn đề này, ngay cả đoán mò cũng khó!  

             Chỉ có Thượng Quan Ngọc Lâm chảy đầy mồ hôi lạnh, trên mặt đầy vẻ do dự. Là thành viên quan trọng của Thượng Quan gia, hắn ta không thể rõ ràng hơn đáp án của câu hỏi này, nhưng hắn ta không biết có nên nói ra hay không.  

             Nếu hắn ta nói ra, vậy chẳng phải là chứng minh bản thân chính là mật thám của Thượng Quan gia, bị người ta tóm được hay sao? Nhưng nếu không nói gì, hắn ta cũng đã nhìn thấy kết cục của hai người trước đó, thật sự là chết không nhắm mắt.  

             Như vậy, tiếp theo dù hắn ta có sống tạm hay chết oan thì cũng khó mà chọn được, cả hai đều không phải là con đường mà hắn ta muốn đi!  

             Trong chốc lát, hắn ta thật sự đã gặp phải thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời, dù là đi như thế nào, cũng đều là đường cùng tuyệt vọng…  

             Bách Lí Kinh Vĩ nhìn chăm chú vào nét mặt của ba người còn lại, phát hiện ra hành vi kì lạ của Thượng Quan Ngọc Lâm càng lúc càng rõ ràng, bèn híp mắt lại, không khỏi cười nhạo một tiếng rồi đi tới bên cạnh hắn ta.  

             Mà lần này, hắn ta cũng vô cùng căng thẳng, thân thể lập tức trở nên cứng đờ.  

             “Thoải mái đi, haha…”  

             Bách Lí Kinh Vĩ vỗ nhẹ lên vai hắn ta, cười lên như một con cáo già, khẽ nói: “Vị huynh đệ này, ngươi cũng thấy được kết cục của hai vị huynh đệ lúc nãy rồi đấy. Ôi, cuộc đời tươi đẹp như thế, đáng tiếc là họ không nắm chắc được, thật sự là quá đáng tiếc. Không biết bọn họ còn có mong ước nào chưa thực hiện được không, vậy mà đã phải chết trẻ rồi. Ngươi là người thứ ba, có lẽ cũng không biết được đáp án của câu hỏi kia, phải bước theo vết xe đổ của hai người đi trước. Hay là thế này đi, nếu ngươi có mong ước gì chưa thực hiện được thì có thể nói cho ta nghe. Lúc ngươi rời đi, bổn tướng có thể sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng cuối cùng, coi như là chút lòng thương cuối cùng của bổn tướng đối với ngươi. Dù sao thì ngươi đẹp trai thế này, bổn tưởng cũng khá là đồng cảm với ngươi, hahaha…”  

             Bách Lí Kinh Vĩ giễu cợt một hồi, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa những từ ngữ sắc bén tràn đầy cám dỗ, khiến Thượng Quan Ngọc Lâm nảy sinh ham muốn được sống.  

             Đúng vậy, từ xưa đến nay, loài người có ai mà không chết, nhưng sau khi chết có còn mong ước nào còn dang dở hay không thì lại là chuyện khác. Nếu có thì chết không nhắm mắt, không có thì mới có thể yên giấc ngàn thu.  

             Nhưng rõ ràng là một công tử phong nhã hào hoa còn trẻ tuổi như Thượng Quan Ngọc Lâm sao có thể không có nguyện vọng nào cơ chứ?  

             Có lẽ lúc trước hắn ta còn sợ hãi, chưa nhớ ra được, nhưng hiện tại Bách Lí Kinh Vĩ đã nhắc tới chuyện này, hắn ta liền nhớ ngay tới nguyện vọng mà bản thân vẫn chưa hoàn thành được. Đúng vậy, hắn ta còn chưa trở thành gia chủ của Thượng Quan gia, còn chưa có được biểu muội, sao có thể chết đi một cách vô duyên vô cớ như thế chứ?  

             Bách Lí Kinh Vĩ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt sợ hãi của hắn ta, trong mắt hiện lên nét nham hiểm, như thể đã nhìn thấu được nội tâm của hắn ta, nhếch miệng khẽ cười: “Công tử tuấn tú lịch sự, phong thần tuấn lãng, chết sớm thế này quả thật là đáng tiếc. Ai mà ngờ được, nếu ngươi cứ chết đi như thế, mọi thứ sẽ như lông hồng rơi xuống nước, nước chảy bèo trôi, sẽ nhanh chóng bị người ta quên lãng mà thôi. Những thứ ngươi muốn có được, sau này sẽ trở thành đồ vật của người khác. Ngươi chết vì người khác, người khác lại được hưởng thụ những gì vốn nên là của ngươi, thật là quá bi thảm!”  

             Thượng Quan Ngọc Lâm không nhịn được mà run rẩy cả người, giật giật lông mày, lập tức căng thẳng trong lòng.  

             Đúng vậy, tại sao hắn ta lại phải chết?  

             Cháu ngoại ruột của cữu cữu chết vì chấp hành nhiệm vụ, cuối cùng nhiệm vụ thành công, thì người ở lại bên cạnh cữu cữu, trở thành cánh tay phải của cữu cữu lại là tên cháu ngoại đầu cơ trục lợi kia, sau đó người ôm được biểu muội, đi lên đỉnh nhân sinh, cũng là tên tiểu tử thối kia.  

             Vì sao Thượng Quan Ngọc Lâm ta lại phải hy sinh mạng sống của mình để đổi lại một đời vinh hoa phú quý cho tên kia chứ?  

             Lúc này, trước mắt Thượng Quan Ngọc Lâm dường như lại xuất hiện hình ảnh Trác Uyên, Thượng Quan Khinh Yên và Cổ Tam Thông vui vẻ hòa thuận bên nhau ngày ấy, một nhà ba người hạnh phúc biết bao. Nhưng niềm hạnh phúc này, lại được xây dựng nên từ thi thể của hắn ta.  

             Đột nhiên, hai mắt Thượng Quan Ngọc Lâm đỏ bừng lên, tràn ngập sát khí!  

             Bách Lí Kinh Vĩ khẽ nhếch lên, đắc ý nói tiếp: “Phi Vân Kiếm Vương là con cháu trực hệ của Thượng Quan gia, sau này phản công Đông Châu, đương nhiên sẽ là người đứng đầu Đông Châu - nơi ở chính thức của Thượng Quan gia. Hiện giờ Phi Vân Kiếm Vương vẫn không quên bản thân là người của Thượng Quan gia, hàng năm vẫn thường xuyên quan tâm đến lễ cúng bái, mong ước cả đời chính là tái hiện lại sự huy hoàng của Thượng Quan gia. Nếu có đệ tử nào của Thượng Quan gia muốn nương tựa vào lão ta, cùng xây nghiệp lớn thì lão ta nhất định sẽ dang cả hai tay ra đón chào!”  

eyJpdiI6Ik11ZXR1V3daUzdKSXhFWXZnNGlQK2c9PSIsInZhbHVlIjoiVkdsUE1XZ1hPNXVqNDNPZ0M1bm4ya2lOWlo0OGY1M2UxVm9JOFB5b1RqVGEwOExqdFQzQWQ2RUFsQXU1cXZcLzZpNTlPQnlPNlwvSlQ0V0FJSXRZVCtyalRSa3hNUkxCbGcxR2k0YTFcL21SVHdSaGNIZ3R5eTV0MkZmQ2NwU0tNT1ZKaVc1UEQ3S1lqSjBpQkdsc1hXS0poY1RtM0pcL2g5dlkxSkZGcVdXN1FKT0hsVEJNSkhwRm5paTYzTzhsSG53RDVZN2VlS3hOMkl0bGRIb294a2ZmNUpYTjBZR2ZJb0tCWEFvWGNwSTZiRU8rQldiOWNubTJadWV5cFBGYjFJeWJKbUpvdHVjM1oreTZLa3I4UHJOK0F6VmFsR1Z0N0o3SHNTRWs5ZmVCb1wvYzlEMDJ6Rnpjam9oMnZNYlwvSlR6T0QiLCJtYWMiOiI2OGY2MTQ3MWVkMDI4YzU5N2M0OGU4MzE0MWQxNjE0NTE2Nzc5MjcwMjhlNGNiMGE2Njk2YWRhOGMyZjIzMzAwIn0=
eyJpdiI6ImVadTc3VUY3SHEzR3R6eGZ2VFlLN3c9PSIsInZhbHVlIjoiWVdNTlB1NlZoWDJ0U3E0MkhOZG1KMkF1YWJaajZzYkh5bG5GZ0o2aWJSTDBjN0FlNHRyb0NiaG1melFxdk5HS3VKZStKU1hCTVBIOTc3WW5ERm01dzBiY2xKQkN3QlVTazBlS1hpWGEreHU4RDc4cVNXcldEeGhWYm5uV0RzcXNJWHFQM3BFa2xrbnFJOTg0U3pqVzc1VDJxb3MwdEZnaG5MSmc1RWJ6WjhyRUFcL1wvYkV3emNJYTB1OVFXNXEwaTFVZk4yaDJNbXVMZ09rT09HRnhDb3lcL2QrQWFQM1haSW5JQVdJdEs4ZFc4M25PNlVTZHh0MHFvTnNONE1hXC9TWVZKenlIUjVQMnpLanhJZ1VxS0FTNjFheGpTclp0eGZCZXBcLzhTWDlCNzlJVVhrVk1GWmFDTkJLT1ozWEE4RGc2dnNuZjVnbWZ1TDNtXC9kb2hhUlZPWnZJQmN0M0M5QSt0Ykl0eFBndklQSnNRYlBCOHE0dzE4akxUT2UyMGc3VFJWbGdDVU9QQmo2cmgxNnp3bGdJRDF2MGdmblh3QXB5XC9Ed1FONHFqbEI2TjNUNzdvdHdKejJoSDFoc21mVmcxakxtT09FUWJoOThIZjZoUFB2dTc5T29nOFwvcUF1MVc4blE2NnJNdmtCdUZUa1Q2cGkyR0xFUkhhbVJpcExpWkNVenNTVE1xNHNXVXFYZG1jNzNocXJBdzU3Sm5mMlJydThKWVZEVG1waDRcLzJiWXp0RFRyUlp4RVJ6S1hPZ2ptd3l2cVZScjJPb2lFUU9vUGU5alBTSWc2c2xQQjlCUUpRTFEwZHNkbjQ2bWVVcDR0UUpKb2NhVEZxV3EwNDZFTHFpS2lQSHJ4N1Rsc1FtV05BZ3FCT0pLWUtDUVwvOTh2cmdtNlFKWXpcL3h6RGhBZEZHcUd2ZlVSeFRoRzUyMEpcL2ZNNmp3WkZSUUlLdXhuWU1MRWhHU3lkK2NiODJpMktBYmFFWDJNN2oyYmpZcDVab0Y5Y0FsTDl4aThSanhHMVJGRjBvN09PZlBQVlJ0Mmp0b2lkT0tFb0pLNWJpYmpVXC9ybExXZnJxajdJQWJKdHBPcFZBXC9VRHhuc3lDMG5XUXIzVWgrIiwibWFjIjoiNWE1NmFlMjIxNDk1NjZjMTdjNjcwNDhjOTM4MDI1MmM0MDY3ZjVlM2FiZTFmZjRhZjkwMzJhOGUwOWNjMjIzOSJ9

             Bách Lí Kinh Vĩ và Thượng Quan Phi Vân không khỏi bất ngờ, cả hai liếc nhìn nhau, đều vui mừng khôn xiết, rốt cuộc cũng tìm ra được người qua Thượng Quan gia rồi. Hơn nữa, người này gọi Thượng Quan Phi Vân là cữu cữu, vậy nói cách khác, hắn ta chính là cháu ngoại của Thượng Quan gia chủ, Thượng Quan Phi Hùng, quả là một con cá lớn…

Ads
';
Advertisement