Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Thượng Quan Phi Vân nhìn Thượng Quan Ngọc Lâm quỳ rạp trên đất, lão ta quyết tâm lấy lại bình tĩnh từ phần xúc động trong lòng, hít sâu một hơi, làm phần kiểm tra cuối cùng. Ngộ nhỡ tiểu tử này có một cái miệng nói liên tục, vì mạng sống mà giả mù nhận làm người thân thích sao?  

             "Ngươi nói ngươi là cháu trai của lão phu, vậy ngươi biết rõ về phong tục tế tổ hàng năm của Thượng Quan gia đúng không?"  

             "Tất nhiên!"  

             Trong mắt Thượng Quan Ngọc Lâm có tinh mang lóe lên, hắn ta khom người bẩm báo: "Khởi bẩm cữu cữu, phần tế tổ hàng năm của Thượng Quan gia phải thắp ba mươi sáu cây nhang, cúng tế vong hồn của ba mươi sáu đời gia chủ vì bảo vệ Đông Châu, bảo vệ Thượng Quan gia mà chết trận. Tắm gội ròng rã mười hai canh giờ trước một ngày, đợi ngày thứ hai lúc tế tự mới đi tắm, dùng cơ thể sạch sẽ bái tế tiên tổ, cũng bày ra ba mươi sáu Chu Thiên Viên Mãn Chi Ý, cầu phúc vì vong hồn!"  

             Mí mắt Thượng Quan Phi Vân run lẩy bẩy, lão ta không khỏi mừng rỡ, cười to: "Ha ha ha... Không sai không sai, đây đúng là chỉ có Thượng Quan gia chúng ta mới có lễ tiết như thế, tế tự hàng năm là vì cầu phúc cho ba mươi sáu vị tiên tổ, người ngoài không có khả năng biết đến điều này!"  

             "Vậy thì nói như thế là Thượng Quan gia tới thăm dò sao?"  

             Khóe miệng Bách Lí Kinh Vĩ hơi vểnh lên, hắn ta cười khẽ một tiếng. Thượng Quan Ngọc Lâm nghe được thì chợt căng thẳng, không khỏi run rẩy rụt cổ một cái.  

             Bách Lí Kinh Vĩ cười, hắn ta nhẹ nhàng đỡ Thượng Quan Ngọc Lâm dậy: "Công tử Thượng Quan chớ có khẩn trương, chúng ta bỏ ra sức lực lớn như thế để tìm ngươi, không có ý gì khác, chẳng qua là muốn chỉ con đường sáng cho ngươi mà thôi. Thượng Quan gia ở Đông Châu, sau này sớm muộn là do Phi Vân Kiếm Vương chúng ta làm chủ, ngươi có thể đi nhờ vả đầu tiên là do vận may của ngươi. Huống hồ, ngươi vừa nói nguoi là cháu trai Phi Vân Kiếm Vương, có một mối liên hệ như thế, sau này tiền đồ của công tử sẽ xán lạn!"  

             "Đúng vậy, tuy nói lão phu bị đám người Thượng Quan Phi Hùng kia ghét bỏ, nhưng tốt xấu cũng là người của Thượng Quan gia. Chỉ cần có đệ tử gia tộc nguyện ý nhờ cậy bản vương, bản vương nhất định sẽ chiếu cố nhiều hơn, huống chi là cháu trai của mình. Đúng rồi, mẹ ngươi là..." Nghe được lời Bách Lí Kinh Vĩ nói, Thượng Quan Phi Vân khẽ gật đầu, không còn lạnh lùng như lúc trước, mà là mang vẻ mặt ấm áp.  

             Thượng Quan Ngọc Lâm khom người cúi đầu, ngay lập tức bẩm báo thân thế của mình rõ ràng mười mươi, Thượng Quan Phi Vân khẽ gật đầu, lão ta bừng tỉnh hiểu rõ: "Ồ... Thì ra là Ngọc Hành muội tử, ha ha ha, đúng là đã nhiều năm không gặp, nhớ năm đó quan hệ của chúng ta không tệ, ha ha ha..."  

             "Mẹ ta cũng thường xuyên nhắc đến cữu cữu, còn nói hết sức mong nhớ nguoi, ha ha ha..." Thượng Quan Ngọc Lâm mỉm cười, thuận cán leo lên, lôi kéo quan hệ!  

             Thượng Quan Phi Vân nghe thấy thì khẽ vuốt cằm, từ chối cho ý kiến.  

             Khi hai người trước mặt đang băn khoăn thì Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi cười khẽ, hắn ta ngắt lời nói: "Phi Vân Kiếm Vương, cữu cữu và cháu trai các ngươi đoàn tụ, tất nhiên rất đáng mừng nhưng mà trước lúc hai người đoàn tụ, cùng nhau hưởng niềm vui gia đinh thì bản tướng còn muốn công tử Thượng Quan giúp một chút, đó chính là ngoại trừ ngươi, trong hai người còn lại này, còn có người của Thượng Quan gia các ngươi không?"  

             Hắn ta nhẹ nhàng lườm kia hai người đang rụt rè sợ hãi kia, trên mặt hai người đó toàn là sự sợ hãi, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía hắn ta. Hiện tại bọn họ cũng đã nhìn ra, con đường sống này chính là để lại cho người của Thượng Quan gia, mặc kệ về sau ngươi muốn làm gì, hiện tại nguoi chỉ cần trở thành người của Thượng Quan gia thì liền có thể sống.  

             Cho nên ánh mắt của hai người nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Lâm tràn đầy sự bi thương. Lúc này, chỉ cần Thượng Quan Ngọc Lâm gật, bọn họ có thể...  

             "Thừa tướng đại nhân, Thượng Quan gia ta không có hạng người dung tục như này!" Lông mày Thượng Quan Ngọc Lâm nhíu lại, hắn ta lạnh lùng cười một tiếng, lạnh lùng nói.  

             Cơ thể hai người kia run lên, hai chân hai người mềm nhũn, trong nháy mắt tê liệt ngã xuống trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy vẻ tuyệt vọng.  

             Bách Lí Kinh Vĩ nhìn Thượng Quan Ngọc Lâm chằm chằm, cười nhạt gật gật đầu, hắn ta nhìn về phía Thượng Quan Phi Vân nói: "Kiếm Vương đại nhân, vừa nãy giết gà dọa khỉ là vì muốn tìm công tử Ngọc Lâm, hiện tại nơi này đã không có người của Thượng Quan gia, vậy liền dẫn bọn hắn đi đi!"  

             "Như vậy sao được, nếu bọn hắn còn sống sẽ tiết lộ tin tức sao? Nếu như bị Thượng Quan Phi Hùng biết, lão ta không thể không giết ta!"  

             "Ha ha ha... Công tử Ngọc Lâm yên tâm đi, , bản tướng sẽ tìm người nhìn bọn họ thật kỹ. Đợi xong việc này mới thả bọn họ!" Bách Lí Kinh Vĩ cười nhẹ khoát khoát tay, hắn ta khuyên.  

             Hai người kia nghe thấy thì liên tục gật đầu, mặt mũi tràn đầy sự hi vọng, thế nhưng Thượng Quan Ngọc Lâm lại nhướng mày, hắn ta vội vàng lắc lắc đầu: "Không thể không thể, nếu bọn họ còn sống thì sẽ luôn không yên lòng. Trên đời này chỉ có người chết mới an toàn nhất!"  

             Nghĩ như vậy, Thượng Quan Ngọc Lâm được hai người Bách Lí Kinh Vĩ đồng ý thì quay người lại chưởng ra hai chưởng, kết liễu sinh mạng của hai người kia trong nháy mắt.  

             Hai người kia đều có tu vi Hóa Hư tầng tám tầng chín, thêm việc bọn họ đã sớm bị dọa đến nỗi hồn vía lên mây, cho dù là Thượng Quan Ngọc Lâm này là tu giả vừa mới đột phá Dung Hồn cảnh, cũng có thể xử lý bọn họ dứt khoát, bọn họ không có chút sức lực nào để phản kháng.  

             Con mắt Bách Lí Kinh Vĩ khẽ híp lại, hai người Bách Lí Kinh Vĩ cứ nhìn như vậy, mà không nói chuyện.  

             Đợi sau khi giải quyết xong hai người đó, Thượng Quan Ngọc Lâm mới xoay đầu lại, vẻ mặt lúng túng khom người với hai người để nhận lỗi nói: "Cữu cữu, thừa tướng, thật có lỗi, chưa được các ngươi cho phép..."  

             "Ha ha ha... Không sao, là bản tướng có lòng dạ đàn bà, vẫn là công tử Ngọc Lâm làm rất đúng!" Bách Lí Kinh Vĩ chậm rãi lắc đầu, hắn ta khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, sau đó sắc mặt nghiêm lại, nói tiếp: "Công tử Ngọc Lâm, hiện tại ngươi đã dựa vào Phi Vân Kiếm Vương, vậy ngươi có thể nói ra suy nghĩ của ngươi được không?"  

             Thượng Quan Ngọc Lâm yên lặng gật gật đầu, hắn ta thật sự phản bội rất triệt để, không có bất cứ do dự nào mà nói ra toàn bộ dự tính của Thượng Quan Phi Hùng.  

             Bách Lí Kinh Vĩ suy nghĩ một chút, hắn ta không khỏi cười khẽ một tiếng: "Quả nhiên, như bản tướng dự tính, bọn họ còn đang chuẩn bị lần tập kích thứ hai. Chỉ là muốn tập kích thì phải tập hợp đội ngũ, không thể phân chia mà hành động, như vậy nơi các ngươi đặt chân trong Thành Phi Vân là..."  

             "Tiền Môn Viên của Cổ gia!" Tinh mang trong mắt Thượng Quan Ngọc Lâm lóe lên, hắn ta cười lạnh, bán đứng rất dứt khoát.   

             Lông mày Bách Lí Kinh Vĩ run lên, hắn ta âm thầm trầm ngâm: "Tiền Môn Viên của Cổ gia? Hình như có hơi quen tai!"  

             "Sao có thể không quen tai, thừa tướng Bách Lí, không phải Cổ gia này là nơi mà hôm nay ngài được tôn sùng làm khách quý, hang ổ của Cổ Liệt Uyên!"  

             "Cái gì?"  

             Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi sững sờ, hắn ta choáng váng: "Cổ đại sư, hắn cũng là người của các ngươi? Thế nhưng ta nghe Phi Vân Kiếm Vương nói qua, Thượng Quan gia các ngươi không giỏi luyện đan, tại sao có luyện đan sư như thế?"  

             "Hừ, người của chúng ta cái gì, hắn mà xứng? Hừ hừ, hắn chính là một tên lưu manh..." Vừa nhắc tới Trác Uyên, Thượng Quan Ngọc Lâm liền tức giận đến đau răng, hắn ta cắn răng nghiến lợi nói ra hết tất cả chân tướng, sau đó dặn đi dặn lại: "Thừa tướng đại nhân, Cổ Liệt Uyên kia cũng thăm dò Thượng Quan gia, chỉ khác hắn là kẻ dự bị của ta mà thôi, ngài nhất định phải xóa bỏ hắn, không cho hắn truyền đi tin tình báo nào cả!"  

             Dự bị? Ngươi làm kẻ dự bị của hắn mới không kém bao nhiêu đâu!  

             Bách Lí Kinh Vĩ liếc mắt lườm Thượng Quan Ngọc Lâm, hắn ta từ chối cho ý kiến lắc lắc đầu, nhưng trong mắt hắn ta có một tia đau thương khó hiểu. Cổ sư phụ là kỳ tài hiếm có cỡ nào, tại sao hắn là kẻ địch?  

             Mặc kệ hắn và Thượng Quan gia có dây dưa nhiều với nhau, chẳng qua làm vì danh lợi mà thôi, còn có thể kéo hắn qua, làm việc cho ta!  

             Nghĩ như vậy, Bách Lí Kinh Vĩ đã có tính toán trong lòng, hắn ta không khỏi cười khẽ, nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Lâm nói: "Công tử Thượng Quan, lần này ngài đã lập công lớn vì Phi Vân Kiếm Vương, chính là cữu cữu ngài. Cũng vì bản tướng mà bù lại sai lầm lớn cho thiên hạ. Phải biết, ban đầu bản tướng định đưa Cổ đại sư vào đế đô, đúng là một chút phòng bị với hắn cũng không có, thiếu chút nữa đã làm ra sai lầm lớn, may mà có công tử nhắc nhở. Vì thế, xin công tử nhận cái cúi đầu của bản tướng!"  

             Nói xong, Bách Lí Kinh Vĩ cúi thấp xuống. Thượng Quan Ngọc Lâm thấy vậy thì vội vàng đỡ Bách Lí Kinh Vĩ, hắn ta không ngừng lắc đầu, liên tục nói không dám, nhưng sắc mặt của hắn ta lại hớn hở, vô cùng đắc ý.  

             Nhìn xem, đường đường là Bách Lí Kinh Vĩ thế mà cuối đầu với ta, lão tử thật trâu bò!  

             Thượng Quan Phi Vân thấy vậy thì cười nhạo một tiếng, lắc đầu từ chối cho ý kiến...  

             "Thừa tướng Bách Lí, ngươi muốn cho tiểu tử kia chết như thế nào? Hay nói là để ta ra tay?" Mí mắt Thượng Quan Ngọc Lâm điên cuồng một hồi, trên mặt hắn ta đầy sự hưng phấn, nhưng rất nhanh hắn ta chọt nghĩ tới điều gì đó, nói bổ sung: "Chỉ là bên cạnh hắn có cô nương kia là biểu muội của ta, thỉnh thừa tướng giao nàng cho ta xử trí, không nên tổn thương nàng, ta cam đoan nàng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào với ngài!"  

             Dường như Bách Lí Kinh Vĩ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thượng Quan Ngọc Lâm, hắn ta không khỏi trêu đùa: "Cô nương kia... Là người mà công tử thầm ngưỡng mộ!"  

             Thượng Quan Ngọc Lâm không khỏi giật mình, gương mặt hắn ta hơi đỏ lên, hơi cứng lại, hắn ta nhàn nhạt gật gật đầu.  

             "Ha ha ha... Yên tâm đi, nếu là người của công tử, bản tướng sẽ không làm nàng bị thương." Bách Lí Kinh Vĩ chậm rãi khoát khoát tay rồi cam đoan.  

             Thượng Quan Phi Vân không khỏi cười lớn, lão ta cũng gật đầu cam đoan: "Đúng vậy, tuy nói ta và đại ca có hiềm khích, nhưng tốt xấu gì thì nha đầu kia là cháu gái của ta, làm sao ta có thể ra tay với chất nữ ngươi đính ước?"  

             Nghe được lời lão ta nói, Thượng Quan Ngọc Lâm rốt cục cũng yên tâm.  

             "Như vậy... Tiểu tử kia, các ngươi định lúc nào sẽ ra tay?"  

             "Không, chúng ta cần hắn sống trong một khoảng thời gian trước đã!" Bách Lí Kinh Vĩ chậm rãi lắc đầu, hắn ta từ chối cho ý kiến cười cười.  

             Cái gì?  

             Thế nhưng khi Thượng Quan Ngọc Lâm nghe được thì không khỏi giật mình, hỏi: "Vì cái gì?"  

             "Bởi vì sau khi trải qua Đại hội Đan Vương này, thanh danh của hắn quá lớn, nếu như hắn xảy ra chuyện, nhất định sẽ đánh rắn động cỏ!" Khóe miệng Bách Lí Kinh Vĩ hơi nhếch lên, trong mắt hắn ta có tinh quang sáng láng: "Huống hồ, chúng ta còn cần hắn truyền tin tức cho Thượng Quan gia!"  

             "Các ngươi muốn truyền tin tức gì, ta có thể!" Thượng Quan Ngọc Lâm gấp không thể chờ mà vỗ ngực một cái, hắn ta tỏ vẻ Trác Uyên có thể làm được thì hắn ta cũng có thể làm được.  

             Nhưng Bách Lí Kinh Vĩ đánh giá hắn ta thì bật cười lắc đầu: "Công tử Ngọc Lâm, chuyện này ngươi thật sự làm không được, bởi vì trong đan hội lần này ngươi đã bị loại!"  

eyJpdiI6IkxNV2N4MnJJVSt5Wlh2N1p1eUJnSkE9PSIsInZhbHVlIjoiSTRITHZXY0lXMEFmK05hTmFvYkZTNHVOVkVwN3BZNmhtTDNTOXJtcDM5QURpY0NwdlwvNlZwcUtUa0hBOTRaV3FEQXU3WTNUSkZlSDlXQ1dGSGFrMjNUNFdrcnA4SGpPTVdxT2czS3hONklGcnBwVHk2SHFVXC9aRGhSbkVsUUh4TkxUSjVoS20rN2Jwek9IaEIxcyt0U2tBU3BPOUNVMnBydFR0Q1hBODdPMFUrQUVCTzYycGQrYnZJU1Q5bE0wXC9KQWcySitabk9EK3pCM25OT0Rlcm5iMTRUbFwvZ1BNcG9sN2pTcXl3VGw1UTQ9IiwibWFjIjoiZmUxYzE5ZWM5NGZhMDdhYmE0NjBjZDM4MTQ3OTE1ZjlkNWI1OTNiY2VmMWMwY2NlMjMyM2U2ZDQ1MDFlNTE0MSJ9
eyJpdiI6Iktvc1NwRlkxaFpXVGFRcEJXTzdXXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpBdFhYQXNjMlQ1M2p4Tk5DWlB1ZTVud3BmNlR3ZVEzQ2FHUVFjZWtTU0pja0lLZldSNFYyV0hQUlRZSnRGRU5GQ2dBR1wvQzJtZ3lUR3FMbExmNktUaEtKZFZkaTE4VFRnc3krdWIrUVBjTkgxVlk3Qk9CdmlkclBvc05FZ1lESlV3SFM2XC9yaCs2OVF3RUxNXC85aHFEMnJ4c3ZXaFk2THdJVDFBM1NaYU9vTnhmbWpHY3JvSW9VSXgwcDZhM3l5anlmWHJcL1wvcERZYkdUUDd1ZGRYbWdlOGk5aXJSRDRnK3dLU1wvdTRSazdcL1BOcmlPYVlSMWZXcThwSEtkdHlXVGUyNmF5ZjdvUUxHYVdFNVMzOXVFM1RJRDl0dGlNK0htVm9ScUhla1wvUzZMcWRSazBWTWEyQTRBcUI2Uk9FVVNOVGxVSVFkclBVb01CdVJBM0ttY1JTY0tTOXBvWkx3ZVUxVzBhVG9jbldxXC9nUDl0KzNRUGYwcEJlODJjUGRjaVdjbk1obVlySVB3NnJKcGVIb3EwVlFld3I5RUZNNVFGajgzaTJuTXlmSW41MVhodmpxWERtSUhRdjI3OG5DM1NnVElcL29yN2p3NWpTXC9aQ3I0N2JWaHJtNGc9PSIsIm1hYyI6ImM1MjU2OGU5NDhjYjE3ZWJkYWQ0YjQ4ZjY4NTgzYTAyNzM0OGZhMjhmNDkxN2E0MTdlODM2NjZjMDQ4NGFmNTAifQ==

             Khóe miệng Bách Lí Kinh Vĩ xẹt qua nụ cười tà quỷ quyệt, hắn ta thản nhiên nói: "Ban đầu ta cho là Thượng Quan gia chỉ phái ra một người đi thám tính, cho nên sau khi tìm thấy ngươi, giả vờ cho ngươi trúng tuyển, lại cử ngươi quay về để phản bội, dốc sức vì Vương phủ Phi Vân. Nhưng là bây giờ đã có hai người, vậy thì căng hợp lý. Ngoài việc cho thông tin tới Thượng Quan gia ta muốn cho, lựa chọn của bọn họ, ta cũng rất muốn biết. Có lẽ chỉ là trì trệ trong nháy mắt thì sẽ có hành động khác biệt hoàn toàn. Cho nên ta quyết định, dùng Cổ Liệt Uyên đến truyền thông tin giả, ngươi giám sát Thượng Quan Phi Hùng, nhìn hành động của lão ta có sự nghi ngờ hay không. Cứ như vậy, hai bút cùng vẽ, ta mới có thể bố trí tinh vi hơn, ngươi rõ chưa?"

Ads
';
Advertisement