Vi phong phù liễu, điềm tĩnh du nhàn!
Bên trong một tiểu đình yên tĩnh ở hậu viện Phi Vân Vương phủ, bốn bóng dáng đang trò chuyện vui vẻ giống như bốn bằng hữu cũ đã nhiều năm không gặp, từng người đều tự kể về chuyện tâm đắc nhất của bản thân, bầu không khí vô cùng thoải mái, tràn đầy lòng tri kỷ.
Thế nhưng lúc bốn người đang lấy trà thay rượu, nâng chén nhỏ bày tỏ quân tử chi giao, một giọng nữ nhát gan chợt vang vọng bên tai bọn họ: “Biểu... Biểu ca...”
Thân thể bốn người hơi chậm lại, dừng chén nhỏ trong tay, quay đầu nhìn lại. Chẳng biết từ lúc nào, nơi cửa trước của tiểu đình có một vị thiếu nữ đang đứng, không thể nghi ngờ chính là Thượng Quan Khinh Yên.
Sắc mặt nàng ta hơi phức tạp, đặc biệt khi nhìn thấy thúc thúc mình chưa từng nhìn thấy, Thượng Quan Phi Vân xuất hiện ở đây, Thượng Quan Khinh Yên khẽ run lên, đột nhiên có vẻ không được tự nhiên.
“Vị này chính là biểu muội của Cổ đại sư, Cổ tiểu thư à, ha ha ha... Đến đến đến, mời ngồi!”
Trong mắt lóe lên tia sáng, dĩ nhiên Thượng Quan Phi Vân hiểu rõ tất cả, nhìn điệt nữ của mình vội vàng hấp tấp, không dám bại lộ thân phận thì bất giác mỉm cười, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, thản nhiên lên tiếng: “Vừa vặn chúng ta đang nói chuyện rất vui với lệnh huynh, nếu không phiền thì mời ngồi.”
Lông mày Thượng Quan Khinh Yên khẽ run, thân là đại tiểu thư Thượng Quan gia cũng là lần đầu tiên làm thám tử, tuy rằng lúc trước đã được phụ thân và các vị cung phụng trưởng lão dặn dò huấn luyện nhiều lần, nàng ta cũng tràn đầy tự tin nhưng đến lúc thật sự nhìn thấy thân thúc thúc Thượng Quan Phi Vân của mình, nàng ta vẫn không kiềm được căng thẳng.
Hiểu rõ nỗi lo sợ trong lòng nàng ta, Thượng Quan Phi Vân và Bách Lí Kinh Vĩ liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ đùa giỡn.
Ài, Thượng Quan Phi Hùng lại sai một tiểu nha đầu ngây ngô như vậy tới làm thám tử, lẽ nào không có ai à, ha ha ha...
Trác Uyên nhìn chằm chằm bọn họ, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bọn họ, hắn thầm bật cười, từ chối cho ý kiến. Vốn dĩ biểu hiện lúc này của Thượng Quan Khinh Yên, dù làm thám tử cũng có sơ hở rất lớn, nhưng nếu mấy người Thượng Quan Phi Vân đều hiểu rõ, hơn nữa Trác Uyên cũng rất vui nhìn điều đó xảy ra nên không thành vấn đề.
Dù sao nói thế nào thì lúc bốn người nói chuyện với nhau vừa nãy, Bách Lí Kinh Vĩ đã thăm dò nguồn gốc của hắn, hắn cũng biểu hiện ra vẻ hoảng sợ, cố gắng tỏ vẻ khí phách của mật thám, khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác cho rằng hắn thật sự là mật thám ngây ngô mới tiến vào giang hồ. Hiện tại Thượng Quan Khinh Yên lại tới, đúng lúc tăng thêm sức mạnh!
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, Thượng Quan Phi Vân nhìn chằm chằm Thượng Quan Khinh Yên, khiến cho nàng ta càng thêm căng thẳng. Lão ta không nói gì một lúc lâu mới cười lớn một tiếng, trêu đùa: “Ha ha ha... Lão phu mời cô nương tiến lên một chuyến, cô nương không nói lời nào, cũng không có động tác, cứ nhìn chằm chằm lão phu như thế là có chuyện gì bí mật à?”
Thân thể Thượng Quan Khinh Yên không nhịn được run lên, càng thêm hoảng hốt, trong chốc lát không biết nên trả lời như thế nào, đột nhiên trên trán toát đầy mồ hôi.
Hiểu rõ tất cả, Thượng Quan Phi Vân và Bách Lí Kinh Vĩ lại liếc nhìn nhau, hưởng thụ niềm vui mèo vờn chuột.
“Yên Nhi, có phải ngươi thấy không thoải mái không, sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Lẽ nào bệnh cũ lại tái phát rồi?”
Đột nhiên Trác Uyên đứng dậy, đi về phía chỗ Thượng Quan Khinh Yên, che chắn sắc mặt đầy hoảng sợ của nàng ta ở phía sau, liên tục nháy mắt ra hiệu cho nàng ta.
Thượng Quan Khinh Yên lập tức hiểu ý hắn, vội vàng cân nhắc, gật đầu nói: “Đúng vậy, biểu ca, bệnh cũ của ta tái phát, thân thể hơi suy yếu, ngươi đỡ ta về với!”
“A, được, lệnh bài của Kiếm Vương đại nhân đâu?”
“Ở chỗ này, cho ngươi!”
“Được!”
Trác Uyên bình tĩnh gật đầu, nhận lấy tấm bảng hiệu Đan Thanh Sinh đưa cho lúc trước, vội vàng lo lắng chạy tới trước mặt ba người, khom người dâng lên, ôm quyền: “Thật có lỗi, ngũ hành xá muội không đầy đủ, phải sống dựa vào đan dược, hiện tại bỗng nhiên phát hiện, ta phải đỡ xá muội trở về, xin được cáo từ trước!”
Đan Thanh Sinh khẽ gật đầu, thuận tay nhận lấy lệnh bài, thản nhiên nói: “Nếu như Cổ đại sư có chuyện quan trọng trong người thì lão phu không cứng rắn lưu lại nữa, vẫn nên nhanh chóng chữa trị cho Cổ cô nương đi!”
“Vâng!” Trác Uyên lạy một cái thật sâu, định cáo lui.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp rời đi, Thượng Quan Phi Vân đã nhíu mày, cười đùa: “Cổ đại sư, nếu thân thể Cổ cô nương không tiện, không bằng ở lại Vương phủ chữa thương cho tốt? Dù sao bên trong Vương phủ có đầy đủ các loại dược liệu chữa bệnh, mặc Cổ đại sư định đoạt!”
“A, không cần!”
Thân thể Trác Uyên hơi run lên, giống như trong lòng có quỷ, không khỏi cười rực rỡ, xua tay nói: “Đa tạ ý tốt của vương gia, mấu chốt là luyện chế đan dược trị liệu của xá muội rất phức tạp, thời gian khá dài, thật sự không thích hợp luyện chế ở chỗ này. Vừa vặn có chỗ ở, tại hạ vẫn nên nhanh chóng dẫn xá muội trở về, tránh làm hại thương thế!”
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn chằm chằm hắn, tròng mắt hơi híp lại, không khỏi cười khẩy một tiếng: “Đã như vậy, chúng ta không giữ Cổ đại sư nữa, xin Cổ đại sư chuẩn bị sẵn sàng, ở đây tầm ba đến năm ngày chúng ta sẽ chuẩn bị đi Đế Đô. Đặc biệt là... Đan dược cứu mạng của Cổ cô ngươi, nhất định đại sư phải mang theo bên người đấy, không có chỗ ở đâu!”
Thân thể Trác Uyên không khỏi chậm lại, mỉm cười với hắn ta, lúng túng gật đầu rồi dẫn Thượng Quan Khinh Yên rời đi.
“Cổ đại sư này, rõ ràng trong lời nói có rất nhiều lỗ thủng!”
Nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của bọn họ, Đan Thanh Sinh như có như không lườm Bách Lí Kinh Vĩ và Thượng Quan Khinh Yên một cái, cố ý vô tình thì thầm: “Nếu như Cổ cô nương có tật xấu trí mạng như vậy, sao đan dược cứu mạng lại có thể rơi mất được chứ? Nói tiếp, phản ứng vừa rồi của bọn họ cũng mất tự nhiên quá...”
“Tất nhiên là không được tự nhiên rồi, hai tên thám tử mới toanh, nhìn thấy ba người chúng ta, trong lòng sẽ khó tránh khỏi cảm giác căng thẳng. Phạm sai lầm liên tục cũng hợp tình hợp lý mà, ha ha ha...”
Không đợi Đan Thanh Sinh nói xong, Thượng Quan Phi Vân đã từ chối cho ý kiến, xua tay, không ngừng cười lớn.
Đan Thanh Sinh giả vờ sửng sốt, hoảng sợ nói: “Thám tử, ngươi nói hai người bọn họ...”
“Đúng vậy, Trảm Long Kiếm Vương vừa bỏ lỡ trò hay, có lẽ không biết rõ tình hình.”
Khóe miệng Bách Lý Kinh Vĩ hơi vểnh lên, trong mắt xẹt qua hai tia sáng sắc bén: “Ngay vừa rồi, chúng ta đã bắt được một tên thám tử, khai ra sự tồn tại của hai người bọn họ. Lần này Thượng Quan gia phái vào Vương phủ chúng ta hai mật thám, một sáng một tối, một cao một thấp, quả thật là song bảo đảm! Chẳng qua bọn họ cũng không biết rằng hai tên thám tử này, ai trong tối, ai ngoài sáng, ai cao, ai thấp, ngược lại chữa lợn lành thành lợn què, bị chúng ta hốt trọn một mẻ, ha ha ha...”
Đan Thanh Sinh hít một hơi thật sâu, hiểu rõ, quả nhiên đã bị tiểu tử kia nói trúng, dù Bách Lí Kinh Vĩ này biết được thân phận của hắn cũng không dám động vào hán. Chẳng qua không biết bởi vì ân tình hay vì để ý đây.
Nghĩ vậy, Đan Thanh Sinh lại hỏi: “Đã như vậy, tại sao còn muốn thả bọn họ đi?”
“Cái này à, ha ha ha...”
Bách Lí Kinh Vĩ hơi cân nhắc, không khỏi bật cười: “Thứ nhất Cổ đại sư này đúng là rồng giữa bầy người, kỳ tài luyện đan hiếm thấy trên đời, cứ như vậy mất mạng thật sự quá đáng tiếc. Thứ hai, tên thám tử vừa hỏi thăm kia mới biết được vốn dĩ Cổ đại sư vì tránh họa ở Trung Châu, tình cờ gặp mặt Thượng Quan gia nên mới bị cuốn vào trong chuyện này chứ không phải có quan hệ dây mơ rễ má với bọn họ. Như vậy chỉ cần bỏ ra lãi nặng, để Cổ đại sư làm việc cho Đế quốc, chắc hẳn chuyện này khá dễ dàng!”
Đan Thanh Sinh khẽ gật đầu, đồng ý: “Đúng là như thế, nhân tài có thể làm việc cho ta nên cố gắng bảo vệ. Chẳng qua đã như vậy, vì sao lúc trước không trực tiếp làm rõ, để hắn qua bên phía chúng ta làm việc?”
“Nếu như làm rõ quá sớm, hắn không trở thành người của chúng ta thật thì sao?” Thượng Quan Phi Vân nhíu mày, không khỏi cười xùy ra tiếng.
Đan Thanh Sinh nhướng mày, khó hiểu hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Ha ha ha... Trảm Long Kiếm Vương, chuyện là như vậy!”
Bách Lí Kinh Vĩ khẽ sờ mũi, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ, bình tĩnh lên tiếng: “Nếu nói bắt rùa trong hũ, lần vây bắt tặc tử Thượng Quan gia này, ta cũng cần có người truyền tin cho ta, dẫn bọn họ vào tầm bắn, nhất cử tiêu diệt, mà người này không phải Cổ đại sư thì không có ai khác!”
Thượng Quan Phi Vân khẽ gật đầu, tiếp tục bổ sung: “Xét thấy Cổ Liệt Uyên là thám tử tay mới, vừa nãy ngươi cũng thấy đấy, mặc dù hắn cố hết sức giữ bình tĩnh nhưng vẫn xuất hiện không ít sai sót ở chi tiết. Cho nên chúng ta cứ ngả bài thẳng với hắn, để hắn truyền tin tức giả cho Thượng Quan gia, nhất định hắn đứng trước mặt những lão gia hỏa Thượng Quan kia cũng vô cùng căng thẳng, lộ ra sai lầm chồng chất. Còn không bằng để hắn tiếp tục làm thám tử Thượng Quan gia, chúng ta làm kế phản gián. Tuy rằng tình báo của hắn vẫn giả như cũ nhưng hắn sẽ tưởng thật, người Thượng Quan gia cũng xem là thật, như vậy càng có khả năng tiêu diệt bọn họ. Cùng lắm về sau lại kéo hắn tới, đem về cho mình dùng cũng như nhau cả!”
“Lợi hại!”
Đan Thanh Sinh không khỏi thở dài một hơi, không nhịn được kêu lớn.
Nghe xong, Bách Lí Kinh Vĩ bất giác mỉm cười, xua tay: “Đâu có, Trảm Long Kiếm Vương quá khen, tại hạ chỉ đặt một cái tiểu kế mà thôi, ha ha ha...”
Đa Thanh Sinh khinh thường lườm hắn ta, không còn lời nào để nói.
Cũng không phải lão phu khen ngươi, ngươi đắc ý cái quỷ gì thế? Lão phu là khen tiểu tử Trác Uyên này lợi hại, không hề thua kém người đa mưu túc trí nhất đế quốc như ngươi, thậm chí ngươi còn không có lý do để giết hắn, về tình về lý đều bị hắn tính kế. Cả kế phản gián của các ngươi cũng nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Ài, đúng là lão Lang đụng phải lão Hồ Ly, tên này âm hiểm hơn tên khác! Chẳng qua không biết lần này tiểu tử kia mất cái gì, có điều không cần bàn cũng được...
Đan Thanh Sinh bất đắc dĩ liếc sang phía Bách Lí Kinh Vĩ, bật cười khẽ lắc đầu.
Bách Lí tiên sinh, thừa tướng đế quốc ngươi, nhân tài kinh thiên, e rằng lần này sẽ bị lật xe rồi. Bởi vì tiểu tử mà các ngươi lợi dụng kia chính là tiểu quái vật càng tính toán hơn cả ngươi...
Mặt khác, vừa bước ra Vương phủ, Trác Uyên và Thượng Quan Khinh Yên vội vàng đi về chỗ ở, trên đường đi khuôn mặt hai người đều cứng ngắc, thân thể run rẩy!
“Ngươi có căng thẳng không?”
Hai người nắm tay, cảm nhận cơn run rẩy trên người đối phương. Chẳng qua Trác Uyên chỉ giả vờ, còn Thượng Quan Khinh Yên lại thật sự run sợ...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất