Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Đi được một dặm, Trác Uyên quay đầu nhìn không có ai đi theo mới vội nắm chặt tay Thượng Quan Khinh Yên, lắp bắp an ủi: “Không... Không sao, hình như bọn họ không nghi ngờ chúng ta...”  

             “Nhưng... Nhưng ta vẫn hơi căng thẳng!” Thượng Quan Khinh Yên cũng quay đầu nhìn về phía sau, sắc mặt vẫn cứng đờ như trước, vô cùng mất mặt.  

             Trác Uyên bất đắc dĩ trợn tròn mắt, từ chối cho ý kiến.  

             Nói thế nào thì Thượng Quan Phi Vân cũng là thân thúc thúc của ngươi, sao ngươi lại thấy lão ta đáng sợ chứ? Người ngoài như ta còn không sợ!  

             Chẳng qua thấy vẻ mặt của muội tử này vẫn gian nan như cũ, Trác Uyên không khỏi khẽ lắc đầu, tiện tay kéo nàng ta vào trong ngực, bả vai rộng rãi của hắn bao bọc nàng ta, vỗ nhẹ lên lưng: “Có phải như vậy sẽ tốt hơn một chút không? Trong chốc lát chúng ta còn phải về chỗ cữu cữu phục mệnh, ngươi cũng không thể bày sắc mặt khó coi như vậy chứ, nếu không về sau hắn sẽ không giao nhiệm vụ quan trọng cho ngươi nữa đâu!”  

             Thật ra Trác Uyên sợ Thượng Quan Khinh Yên lộ ra manh mối bị Thượng Quan Phi Hùng phát hiện.  

             Hắn có thể giả vờ lộ sơ hở ở trước mặt mấy người Bách Lí Kinh Vĩ để cho bọn họ tin tưởng hắn là một thám tử có sơ hở. Bọn họ đã biết hắn là thám tử từ lâu, nhất định sẽ kêu hắn truyền tin tức, hắn có thể mượn cơ hội gộp nhân mã hai phe lại, làm ngư ông đắc lợi.  

             Thế nhưng nha đầu kia bày ra sắc mặt này, chắc chắn mấy người Thượng Quan Phi Hùng sẽ nghi ngờ, ngươi có sơ hở lớn như vậy mà bọn họ không hoài nghi, nhất định bên trong có vấn đề.  

             Như vậy, có lẽ ở giữa sẽ xảy ra biến cố, không biết phải đến năm tháng nào thì hai phe nhân mã mới hung ác va chạm với nhau.  

             Không sai, Trác Uyên làm như vậy không phải vì an ủi muội tử này, ngược lại để bù đắp cho kế hoạch của mấy người Bách Lí Kinh Võ, khiến kế hoạch dẫn quân vào vò gốm càng thêm hoàn mỹ, dụ dỗ người Thượng Quan gia tin tưởng.  

             Hiện tại hắn chính là một sợi dây kết nối hai khối thuốc nổ lại với nhau, vì vậy Trác Uyên cần phải cố hết sức loại trừ tất cả các nhân tố có thể cắt bỏ hai khối thuốc nổ này.  

             Để kể hoạch của hắn có thể thực hiện một cách hoàn mỹ!  

             Chẳng qua sao tiểu muội tử kia biết rõ kế hoạch tà ác trong lòng hắn được? Đột nhiên bị một nam tử xa la ôm vào lòng, dỗ dành như tiểu hài tử vỗ nhè nhẹ phía sau lưng, cảm nhận được bả vai dày rộng, từng cơn ấm áp truyền đến khiến cho sắc mặt Thượng Quan Khinh Yên chợt đỏ ửng.  

             Thế nhưng nàng ta cũng không chán ghét loại cảm giác này, thậm chí cùng với tiết tấu vỗ nhẹ phía sau lưng của Trác Uyên, hai tay của nàng ta giống như nói mê, không kiềm chế được trượt về phía phần lưng rộng lớn của Trác Uyên!  

             Trác Uyên không khỏi sững sờ, thân thể lập tức cứng đờ, sắc mặt hơi kỳ lạ, tay đang vỗ nhẹ nơi lưng cũng dừng lại, oán thầm.  

             Tiểu nha đầu này, nàng ta làm cái gì thế, muốn nhân cơ hội đùa giỡn lưu manh với lão tử à? Lão tử an ủi nàng ta, nàng ta lại kiếm lời của lão tử, rõ ràng đang lấy oán trả ơn!  

             Cũng may Thượng Quan Khinh Yên không nghe được lời trong lòng hắn, nếu không nàng ta sẽ không nhịn được phun ra một ngụm máu!  

             Cái gì mà ta đùa giỡn lưu manh với ngươi, rõ ràng ngươi lưu manh với lão nương trước đấy có được chưa?  

             Cảm giác thân thể của Trác Uyên bất ngờ trở nên khác thường, thậm chí còn cứng ngắc hơn mình, Thượng Quan Khinh Yên do dự, không khỏi cười khổ, chậm rãi thu lại hay tay, sau đó vui vẻ rời khỏi ôm ấp của Trác Uyên, lạnh nhạt gật đầu: “Cảm ơn, hiện tại ta tốt hơn nhiều rồi!”  

             “Vậy là tốt rồi, bình thường ta cũng dỗ dành Tiểu Tam Tử như thế, khá hiệu quả đấy, ha ha ha...” Trác Uyên không khỏi cười gượng một tiếng, thấy nàng ta không có việc gì thì khẽ gật đầu, sâu kín nói: “Vừa rồi... Ta thấy ngươi trước mặt ba vị đại nhân bình tĩnh tự nhiên cười nói, dường như cùng cấp bậc với bọn họ, sao vừa nãy...”  

             “Sợ vỡ mật?”  

             Thượng Quan Khinh Yên không nói tiếp, nhưng Trác Uyên đã cười khẽ, nói thay nàng ta: “Ha ha ha... Vừa nãy ta cũng cố gắng chống đỡ đấy, chứ không một khi bại lộ, không nói đến cái mạng tiện của ta, Tiểu Tam Tử phải làm sao bây giờ? Ài, sư phụ ta từng nói, vạn vật trên đời này đều có đạo sinh tồn của mình. Mặc dù là tiểu nhân vật nhỏ bé cũng có cách sống của chính mình. Tuy ta chỉ là con sâu cái kiến, không phải người hiền quý nhưng vì sinh tồn đã luyện da mặt dày hơn cả trường thành từ lâu rồi, không tin ngươi sờ thử xem?”  

             Nói xong, Trác Uyên cố ý đưa mặt mình tới trước người Thượng Quan Khinh Yên, chọc nàng ta cười khanh khách, phì cười đẩy cái mặt già của hắn ra xa.  

             Sau đó ánh mắt Thượng Quan Khinh Yên nhìn về phía Trác Uyên nhiều hơn mấy phần đưa tình ẩn ý: “Thật ra... Ngươi cũng không phải là tiểu nhân vật gì, dù sao ngươi cũng là Luyện đan sư cấp mười một hiếm thấy. Nếu không có đại hội Đan Vương lần này, ta cũng không biết ngươi lại lợi hại như thế!”  

             “Vậy thì sao?”  

             Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến: “Tại thế giới thực lực vi tôn này, thuật luyện đan hùng mạnh trở lại cũng chỉ để phụ trợ cho cường giả mà thôi. Ta chỉ là một tu giả Thần Chiếu Cảnh, tư chất lại bình thường, nếu bị cường giả nào xem trọng thì vẫy tay là tới, xua tay là đi, đã thành thói quen từ lâu rồi. Có lẽ nói ta là con sâu cái kiến bình thường không chính xác lắm nhưng cũng mạnh hơn sâu kiến không bao nhiêu!”  

             Nhìn chằm chằm sắc mặt cười khổ của Trác Uyên, Thượng Quan Khinh Yên bỗng dâng lên niềm yêu thương, không biết tại sao lòng nàng ta lại không kiềm được nhảy lên.  

             Mặc dù bây giờ Trác Uyên đang mang hình tượng cặn bã yếu ớt nhưng dáng vẻ chịu nhục, khí chất cố hết sức chống lại vận mệnh lại hấp dẫn ánh mắt của nàng ta, một lúc lâu sau vẫn không thể dứt ra được!  

             Khác với con dòng cháu giống có xuất thân vững chắc như bọn họ, loại người bò từ dưới lên trên, bền gan vững chí như Trác Uyên càng có một sức cuốn hút riêng.  

             Tuy rằng Trác Uyên vẫn luôn cười mắng, a dua nịnh hót, vô cùng hèn mọn nhưng tất cả đều vì một mục đích, muốn hài tử sống sót.  

             Bởi vậy đứng trước mặt cao thủ tuyệt thế như Cửu Kiếm Vương Trung Châu, hắn mới bình tĩnh tự nhiên hơn những đệ tử cao tầng, cố gắng tìm kiếm đường sống của bản thân.  

             Tinh thần nghênh đón gian khổ hướng về phía trước như vậy khiến nàng ta rung động sâu sắc!  

             Tất nhiên đây cũng chỉ là cảm giác của Thượng Quan Khinh Yên mà thôi, thật ra Trác Uyên mới là Thiên Sứ vẫn lạc trên ghế gian, cao thủ nào trong Quý tộc Hoàng tộc mà hắn chưa từng nhìn thấy qua chứ, sẽ quan tâm mấy tên tu giả Quy Nguyên Cảnh này à?  

             Chẳng qua chỉ có một chút nhưng nàng ta cũng đúng, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Trác Uyên đều bò từng bước một từ tầng thấp nhất lên tầng cao, vì vậy thật ra bên trong hắn vĩnh viên chôn hạt giống phấn đấu.  

             Đặc biệt hắn đã từng nhìn thấy quỳnh lâu điện ngọc cao nhất, đã hoàn toàn chướng mắt danh lợi thế tục, điều hắn muốn làm chỉ có một, đó là trở lại đỉnh phong!  

             Đi về phía trước, bóng dáng một nam một nữ nhanh chóng trở về chỗ ở của bọn họ. Nhìn thấy cánh cổng quen thuộc kia, Thượng Quan Khinh Yên không khỏi ngẩn ra, không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi mất mác, vì sao con đường này lại nhanh đến như vậy chứ.  

             Thường ngày đi ra ngoài cùng với phụ tử Trác Uyên, nàng ta chưa từng cảm giác thời gian trôi qua nhanh như vậy, khiến cho nàng ta không kịp ở chung nhiều với người này.  

             Có điều Trác Uyên lại không có cảm tưởng gì, tiến thẳng lên muốn gõ cổng, thế nhưng hắn còn chưa kịp gõ thì giọng nói của Thượng Quan Khinh Yên đã nhẹ nhàng vang lên: “Chờ đã!”  

             “Làm sao vậy?” Trác Uyên không khỏi sững sờ, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.  

             Thượng Quan Khinh Yên suy nghĩ một lúc, cuối cùng khẽ cắn răng, chân thành tha thiết nói: “Cái kia... Nương của Tiểu Tam Tử thật sự còn sống không?”  

             Lông mày Trác Uyên run lên, không rõ, hơi cân nhắc một lúc, rồi gật đầu.  

             “Như vậy... Ngươi yêu nàng à?”  

             Mí mắt hơi run rẩy, trong mắt Trác Uyên bất giác hơi mờ mịt, sau đó gật nhẹ đầu.  

             Thượng Quan Khinh Yên cắn môi, không nói gì nữa, chạy thẳng đến trước cửa gõ rầm rầm.  

             Trác Uyên sững sờ, không rõ ràng lắm, nha đầu kia hỏi hai vấn đề này, cuối cùng là muốn làm gì thế? Có điều Thượng Quan Khinh Yên không nhìn hắn nữa, cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu.  

             Cảnh cửa nhanh chóng cót két mở ra, Cổ Tam Thông buồn chán đẩy cổng, lườm bọn họ một cái, bất đắc dĩ nói: “Sao bây giờ hai người mới trở về, tên nam nhân rắm thối kia đã trở lại từ lâu rồi!”  

             “Ha ha ha... Ngươi nói biểu ca à, về sau hắn chính là biểu thúc của ngươi đấy, huynh đệ với cha ngươi, ngươi không thể nói xấu trưởng bối!”  

             Thấy Cổ Tam Thông, dường như Thượng Quan Khinh Yên quên hết tất cả phiền muộn, ôm lấy đứa hài tử mũm mĩm hồng hồng này, hôn mạnh một cái: “Đến, Tiểu Tam Tử, để cô cô hôn một chút nào, hì hì!”  

             Sau đó, nàng ta buông Cổ Tam Thông xuống, vui sướng chạy vào hậu viện!  

             Cổ Tam Thông không khỏi sửng sốt, vẻ mặt mê manh nhìn Trác Uyên, kỳ lạ hỏi: “Cha, cô cô bị gì thế?”  

             “Làm sao ta biết?”  

             Trác Uyên bất đắc dĩ trợn mắt, từ chối cho ý kiến, thế nhưng hắn nhanh chóng sững sờ, nhìn Cổ Tam Thông bằng vẻ mặt kỳ lạ: “Tiểu Tam Tử, ngươi vừa mới gọi nàng ta là cái gì?”  

             Ặc!  

             Cổ Tam Thông không nhịn được cứng đờ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lẩm bẩm: “Cô cô á!”  

             “Hừ, tiểu tử thối, chỉ diễn trò thôi mà còn tưởng là thật!” Vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của hắn, Trác Uyên bật cười bước vào trong, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt nghiêm túc của Cổ Tam Thông.  

             Đến đại sảnh, Trác Uyên nhìn hai bên, rỗng tuếch, không ai ở chỗ này thì không nhịn được giật mình. Đây là sao thế, người Thượng Quan gia sợ thất bại rồi bị chọc hang ổ nên dời đi à?  

             Thế nhưng suy nghĩ trong lòng hắn còn chưa kịp có lời giải thì từng tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phương tám hướng, gia chủ Thượng Quan gia Thượng Quan Phi Hùng dẫn đần đi tới trước người Trác Uyên, phía sau lão ta còn có ba vị lão giả, không thể nghi ngờ chính là ba vị cung phụng kia.  

             Hơn mấy trăm cao thủ Thượng Quan gia còn lại đều vui vẻ nhìn hắn, hai bàn tay vỗ đến đỏ bừng nhưng vẫn tiếp tục vỗ, không hề ngừng nghỉ chút nào.  

             Mê man trong mắt càng lớn, Trác Uyên không khỏi cười rực rỡ, lúng túng nói: “Cữu cữu, các ngươi đây là...”  

eyJpdiI6ImxKRjU4TGdubGNKZFNLMzFQMCtQWmc9PSIsInZhbHVlIjoiUVwvSFRnUXU2VTBucnhOMEtoemZJNThtUE1MK3A1ZmU5Tkk4VEdlbmJhcCtRM1wvcTY3Q0VoNWJ4NVpkODU4YTVRVVRrZ1lIeXl4emR5WXlpakZPR1FJdW1nb2ZzZDVvWDAxZU80RW1yVHBGaEw5dFltVzRMV2NpTENuRmpMdWNFNmlKaTNmZm5qeG9Seis2Vm4zeFRBM3NNMmVCcXRKTEZ4dkl2RXFZXC9jRlROSWJnN3VyNUp2Uk83TkpMak1kVTFiNjZUVzFuYklmZ3UrV1hzN0x0UzU0QlpoN1ZZWmJcL0UyRXRXa2F6ejNmZFhRcHNjNlpoZExXOHVRUWJucVYrcWtZZjJUM2RzckF1ZmNheE04U3NTTUROSTcyVXBGVFA1NVlqbndsVmVGbnFnPSIsIm1hYyI6IjkwYjg5YjE4NjUwMzc4MDk0YTZlZDEwMTBlZWRiNTJiYTViODY1Y2UyOGYyOTBkNDgyOGZjODUwY2Y3OTcwZDQifQ==
eyJpdiI6InBBaVRCRVlJYXFUWW50NlBEdk9RWXc9PSIsInZhbHVlIjoiN0lzYjJJM1wvMlZ0M2dnTXo3UFwvdUZHUVpCNUNVN2FXM0RBYk9QZmpYN1k0VjhvMHB2V3pCK291XC9tRHI0azh1VjRlMzBwOTZCa2N6UCtHZ3FqV2g2Z3I3bW9GV0R6bG43Z0lzQTQ4VTdkdE5ja0lZTzhaWlhpNnp3bnZcL0VIYXRlaUl6VmtYTHhwUzRMOXFINGpGaGZWWEUwZ2ZjWkRDYTFBWitiRmQxejVndFBpeWFVb25tMlo1bDdoTjFJY1dvN0h0RnJUUTk4Wm1EUHdHNEF3RGxYc2lZZ0VYUmtLT3hUb1FkblNTRWk5T0VBdXdCc2poZjFzK2t3M1wvcWJxNWJYKzF3K2I1dTMzUG1GaHdQSXQ3bVwvQ09KZ1lXUGxoN0dLNTF6TGJLWDRiQWxMXC9Wa3hKWlpscitvNzBpMjNMNEZQZCtJcmtpSzhkNXRJak1cL051bVJ2NTdOdzFuYkFRVGQ3VEZwa0prY1hoUCtCMndTUlBGQmNTRDVHOTFlMVFsNHk0dWlDeG1MaE5hTWNLcE96TXljSlNDOVp4YmxCeVdyVFMrdWgrMjU3cER4MW9mdWdzR2MwcUg5elZtdkJHUEcwbGJ6TGFnV2VRcGpvXC8wdXNFOSt3eFZWdU84dmxrTnIyaEVtQmdpb2p6akFQRkFqeldZSGVEb1FyME9nS01LOFpXM1hYRkVLSHNURUphUnlRaU1MUzN2ZVlrcFVHZ2pmdWpraGJJaFVCVTU2RVdjXC95d1lrVjNDeEdOR3JhT0FZQnRmZWEyRDFDak1SS1VsZmgzZlFjc0pYNjF4c256ZXp0dmx4d0lCdk5TcTh3MTRZdU53WUpodlwvZ3BOYXNKVG9VSGpZcCtJZFhES09RbEFBcUhDZ2VZeFBMWVFGVlM0RG01dFBZdEU0U1YwYWlLS0tFY2owKytaYnA2cUpKSU5BbVREcE02VFQxbUpVV2Z3aFhzaXppZDRnUnZHZ2cxa09QbTAxN0lFTlJqb0I2TUtqNUhcL1dKK0t1R3czSDdWaEtwSXlmXC9iOHRBemsrcWJRT3lrNTBYQkRaQ2RYMHg5a0tKaE1ZRGtkRDh0SDdZQVwveUZHWU5xcWFqSmN6YTVPUWM3akMraGpoMUpiRHNJT0dEUiszNjhVXC9qVCs2bE1cL3U3S3NTanVxWnpXRHlpM2o3RnUxQWYwdzBCaktBMGpNY25hcHFMRVNxcHdcL0lxSEo4QTdkMlNyZXE3SHBYWGw2U3dBdHJYKzZkYmMxQUJYMmtjSEErK0l4R3hqT3lYQU9qRldMclwvR1wvdVZ5MEhRVHZXN1d2YTFnbGNyVkxuYkFEYlZMYU1SdEdXWlpjeUNTdUhmNFJyMnhoRERzNVlZazBBYWpSano3REV1YUh1ZG1hNlwvQUh5Q28wdjBWRzUwTkw0UnowMjRkSW44OVA4Vlpyc2JsOFE1Ym1zSmJpcFdOc3BJaWpUNmt1UWpYcDdINGdcL2dVTWhXb0dlRStjQ1hrcHBkdGdZd3YwXC80Y2lNamYzaTBJTHJWTGRyeU5Ua2hsUW9xRFltb0VGT1B1NitcL25KTjNcL1JRT2E2aTByRGtKTG83QytyaGFLS1J3b2I5cUJpYXFvbWFFMnBQc3BKTjh1OFB0WmJnTGNEbTljMG5rbGZhRmFPdE5ZTHJkcmVuU2FCMVVDbjZ4R1J1akV6MVJcLzVCXC94QkF2S0RVXC9WRFcyMGRnblJpQk5GcFpTV1BneVNQbnc0dzU5cXZnPT0iLCJtYWMiOiJhMzQyMTBlOWRmN2FmYjA4ZDBjNGZkZWIxNDM1MGUwMGVhZjZjYmRmNDI5NmQwMWU4MDUwNjZkNTZhYTNkYjllIn0=

             Thượng Quan Phi Hùng hung ác nện một cái lên ngực Trác Uyên, tuổi già an lòng, vỗ vai hắn, không ngừng kích động: “Liệt Uyên, bây giờ ngươi chính là anh hùng của cả Thượng Quan gia chúng ta!”

Ads
';
Advertisement