Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“A... Không dám không dám, cữu cữu thật sự quá khen, có thể làm trâu làm ngựa vì Thượng Quan gia là vinh hạnh của ngoại sanh, ha ha ha...”  

             Nghe thấy Thượng Quan Phi Hùng khen ngợi, Trác Uyên vội vàng vung tay áp, khiêm tốn đáp lời. Chẳng qua trên mặt lại cười tươi như nở hoa, bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc ý, chỉ thiếu mỗi khắc hai chữ đắc ý lên mặt thôi!  

             Nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, Thượng Quan Phi Hùng không khỏi mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng đáy lòng vẫn tràn đầy vui vẻ như cũ. Tuy rằng nhìn qua Trác Uyên vẫn không thay đổi phong thái chợ búa như cũ, vẫn có chênh lệch rất lớn với danh môn vọng tộc có tu dưỡng như bọn họ nhưng không thể phủ nhận một điều, quả thật lần này hắn lập được công lao ngút trời, đạt chiến công mà không ai trong tộc có thể đảm nhiệm.  

             Chỉ dựa vào một điểm này, tất nhiên mấy chi tiết nhỏ không liên quan như thiếu lịch sự không quan trọng lắm, cùng lắm thì sau này từ từ dạy dỗ là được. Đừng nói đến hắn thật sự là luyện đan sư, dù hắn có là lưu manh phố phường, không cần tốn mấy năm cũng có thể dạy dỗ hắn thành quý công tử danh môn, không làm xấu tác phong của Thượng Quan gia!  

             Nghĩ vậy, ánh mắt Thượng Quan Phi Hùng nhìn Trác Uyên càng thuận mắt, càng nhìn càng thích. Không chỉ lão ta, ánh mắt của những người còn lại cũng đầy vẻ hoàn toàn tiếp nhận.  

             Ai biểu người ta làm được chuyện mà tinh anh của Thượng Quan gia bọn họ không làm được chứ? Vì này chỉ là ngoại sanh của gia chủ, thế mà lại ra sống vào chết vì Thượng Quan gia, lập được công lao to lớn, như vậy mà bọn họ còn không chấp nhận thì không được. Dù sao người ta lấy mạng đến bày tỏ lòng trung thành đấy!  

             Giờ khắc này, ánh mắt tràn ngập khinh thường như thường ngày cũng dần dần biến mất, trở nên đầy cảm giác hiểu rõ, có người còn vỗ tay mãi không dừng lại.  

             Lúc này, một trận tiếng bước chân chậm chạp nhẹ nhàng vang lên, một bóng người quen thuộc từ từ đi tới phía sau lưng Trác Uyên, vỗ nhẹ lên bả vai hắn.  

             Trác Uyên không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không phải ai khác, chính là Thượng Quan Ngọc Lâm đã về đây từ lâu. Chẳng qua bây giờ Thượng Quan Ngọc Lâm không hề căm thù hắn, ngược lại vô cùng vui vẻ ôm quyền nói: “Cổ huynh, chúc mừng chúc mừng, lập  được công lớn như thế cho Thượng Quan gia, thật sự đã mở ra một con đường sống cho Thượng Quan gia đã gần tới đường cùng, đồng thời cũng bù đắp cho khuyết điểm lớn của vi huynh.”  

             “Nếu không nhờ có ngươi thành công thâm nhập vào bên trong vương phủ, lần này vi huynh thất bại sẽ trở thành tội nhân lớn nhất của gia tộc. Không thể không nói dưới tình huống không biết nội tình Vương phủ, không biết bao nhiêu cao thủ của Thượng Quan gia sẽ lao vào như ruồi mất đầu, đưa tặng mạng sống oan uổng. Công lao này của Cổ huynh chính là chiến công hiếm thấy trăm ngàn năm qua của Thượng Quan gia, chẳng biết sẽ cứu vớt bao nhiêu tính mạng của Thượng Quan gia. Vi huynh ở đây, thay mặt bản thân cũng như tất cả những tộc nhân tham gia tập kích lần này, đa tạ đại ân đại đức của Cổ huynh!”  

             Ánh mắt Thượng Quan Ngọc Lâm vô cùng chân thành tha thiết, vẻ mặt kích động lạy một cái sâu sắc, nghĩa cảm trời cao, tình động lòng người của hắn ta khiến cho không ít người ở đây khẽ rung động, thầm gật đầu.  

             Nhìn chằm chằm hắn ta một lúc lâu, Trác Uyên cũng thấy hơi rung động, thầm cười khẩy. Nếu không biết rõ bản chất của tên tiểu tử này, nói không chừng hắn cũng muốn tin tưởng lời nói dối này rồi.  

             Chẳng qua nếu ngươi đã muốn diễn trò với ta, sao ta lại có thể không tiếp chiêu chứ?  

             Trác Uyên khẽ híp mắt, nhếch miệng cười, trịnh trọng nâng hắn ta dậy, bình chân như vại: “Đại biểu ca quá khách khí rồi, dù sao chúng ta cũng là châu chấu cột chung trên một sợi dây thừng, đều dốc sức cho Thượng Quan gia, cần gì phân rõ ta và ngươi? Cho dù ngươi có chết cũng không sao, vẫn còn ta ở đây, cứ yên tâm, ha ha ha...”  

             Ặc!  

             Thân thể bất giác chậm lại, khuôn mặt Thượng Quan Ngọc Lâm khẽ run rẩy, có chút lúng túng. Tiểu tử này có ý gì đây, trù ta chết à?  

             “Liệt Uyên, nói hươu nói vượn gì thế, chết sống gì ở đây? Chẳng phải mọi người đều bình yên trở về rồi à, đừng nói mấy chuyện không may mắn kia!” Nghe vậy, Thượng Quan Phi Hùng không nhịn được run rẩy, quát khẽ.  

             Trác Uyên vội vàng vung tay áo, giống như nói sai, vội vàng giải thích: “Không phải, cữu cữu, ý của ta là đại biểu ca chưa hoàn thành chí nguyên của người đã chết thì để ta làm...”  

             Khóe miệng Thượng Quan Ngọc Lâm co giật dữ dội, lông mày run lên, bất giác rơi xuống một sọc đen.  

             Câu này còn không bằng câu vừa rồi, lúc trước vẫn còn là thiết lập, bây giờ hay rồi, khẳng định lão tử đã chết, còn cả nguyện vọng của người chết, tiểu tử này thật sự không muốn hắn ta sống mà!  

             “Không phải, cữu cữu, ý của ta là...”  

             Nhìn thấy sắc mặt của Thượng Quan Ngọc Lâm càng trở nên u ám, những người Thượng Quan gia xung quanh đang nhìn về phía Trác Uyên cũng không kiềm được che miệng cười rộ lên. Trác Uyên giống như càng căng thẳng hơn, vội vàng nói: “Ý ta là chuyện đại biểu ca không làm được, ta sẽ hoàn thành thay hắn ta, dù hắn ta đã chết thì ta cũng sẽ làm được, để hắn ta nhắm mắt...”  

             Ực ực...  

             Trong cổ họng Thượng Quan Ngọc Lâm phát ra tiếng ừng ực rối loạn, bộ ngực phập phồng, tức đến mức suýt nữa đã nổ phổi, thế nhưng lại không thể phát tán. Bởi vì hiện tại, tất cả mọi người đều nhìn ra tiểu tử này vội đến ăn nói bậy bạ rồi, sao hắn ta lại đi tính toán với một người như thế, há chẳng phải phá hủy phong độ của bản thân à?  

             Hơn nữa, hiện tại tiểu tử này là công thần, không thể trêu chọc, tránh khiến cho mọi người tức giận!  

             Chẳng qua dù hôm nay tiểu tử này có nói năng bậy bạ, đoán chừng hắn cũng không biết mình đang nói cái gì nhưng mỗi một câu lại tức chết hắn ta, thật sự quá đủ rồi đấy.  

             Lẽ nào trời sinh hắn xung đột với mạng mình, nhắm vào lão tử à?  

             Nhìn chằm chằm vào sắc mặt càng ngày càng căng thẳng của Trác Uyên, dường như hắn còn muốn tiếp cái gì, Thượng Quan Ngọc Lâm khẽ vỗ trán, không muốn nghe tiếp nữa. Hình như Thượng Quan Phi Hùng không nhìn ra một màn này, vội vàng xua tay: “Được rồi được rồi, ngươi không cần phải nói nữa, lão phu nói thay ngươi, không phải ý của ngươi là ngươi và Ngọc Lâm nhất tâm đồng thể, cùng gánh vác trách nhiệm, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, lập công vì gia tộc đúng không?”  

             “Không sai, ý của ta chính là như vậy!”  

             Trác Uyên hung hăng vỗ đùi, mỉm cười rực rỡ: “Ta muốn nói trong công lao này của ta cũng có một phần của đại biểu ca đấy, ha ha ha...”  

             “Cổ huynh, ngươi thật sự quá khách khí.” Khóe miệng hơi nhếch lên, Thượng Quan Ngọc Lâm lúng túng cười nói.  

             Nghe xong, Thượng Quan Phi Hùng không nhịn được cười lớn: “Ha ha ha... Bình thường tiểu tử này miệng lưỡi sắc bén, ngược lại lúc này lại trở nên lơ mơ. Rõ ràng là lời nói rất vui mừng, tại sao lại bị ngươi nói thành xui xẻo thế nhỉ? Cuối cùng hiện tại lão phu cũng biết tại sao gần đây Yên Nhi lại nói chuyện không thuận tai như vậy rồi, hóa ra là do lăn lộn với tiểu tử thối nhà người, bị ngươi làm hỏng!”  

             “Thật xin lỗi cữu cữu, ta làm hư biểu muội, xin ngươi tha thứ!” Giống như hài tử làm sai, Trác Uyên yếu ớt vẽ vòng tròn bằng chân, vẻ mặt oan ức nói.  

             Không sao cả xua tay, Thượng Quan Phi Hùng không hề để bụng: “Không có gì, dù sao chỉ cần có tâm, không cần phải quan tâm mấy chi tiết này. Hơn nữa Liệt Uyên...”  

             Nói xong, Thượng Quan Phi Hùng trịnh trọng bắt lấy cánh tay của Trác Uyên, vẻ mặt tràn đầy chân thành tha thiết: “Vốn dĩ lúc trước thu nhận ngươi làm ngoại sanh, lão phu còn tưởng rằng đây là chuyện lão phu hối hận nhất đời, không nghĩ tới ngươi lại nhanh chóng tạo ra công lao ngạc nhiên như vậy cho Thượng Quan gia. Xem ra quyết định ban đầu của lão phu không hề sai!”  

             Lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt Trác Uyên nhìn Thượng Quan Phi Hùng cũng tràn đầy cảm động.  

             “Đúng vậy, Phi Hùng, lúc ấy ba người chúng ta cũng cảm thấy kẻ này cốt cách kinh người, thông minh lanh lợi mới sai hắn đi hoàn thành nhiệm vụ này đấy, bây giờ nhìn lại, quả nhiên không sai, ha ha ha...”  

             Lúc này, ba tên cũng phụng kia cũng không hề biết xấu hổ, cười lớn một tiếng.  

             Thế nhưng nghe lời này xong, hai người đều nhíu mày, bất đắc dĩ trợn mắt, trong lòng tràn ngập khinh thường. Nếu lúc trước ba lão gia hỏa này thật sự xem trọng hắn thì sẽ không đợi sau khi hắn đi rồi còn phái người theo dõi, hiện tại lại làm ra vẻ Gia Cát Lượng, đủ rồi đấy!  

             Chẳng qua có được sự thừa nhận của Thượng Quan Phi Hùng và lời khen ngợi của ba vị cung phụng mạnh nhất gia tộc, những người còn lại trong Thượng Quan gia đều nhìn Trác Uyên bằng ánh mắt chân thành tha thiết.  

             Thấy tình cảnh này, bóng đen trong lòng của Thượng Quan Ngọc Lâm bên cạnh càng mở rộng ra rất nhiều...  

             Sau đó, trải qua một hồi vui đùa ầm ĩ, cuối cùng Thượng Quan Phi Hùng mới nghiêm túc đi vào chính đề, hỏi Trác Uyên: “Liệt Uyên, hôm nay ngươi đã được Phi Vân vương phủ tôn làm khách quý, vậy có thu hoạch được gì không?”  

             “Cữu cữu, vốn dĩ hôm nay ta muốn đi dò xét Vương phủ một chuyến, đáng tiếc giữa chừng bị Trảm Long Kiếm Vương ngăn cản, tán gẫu rất lâu, vì vậy...”  

             “Cái gì, Trảm Long Kiếm Vương Đan Thanh Sinh, lão ta cũng tới?” Thượng Quan Phi Hùng không khỏi hoảng hốt, lập tức quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Lâm, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.  

             Ánh mắt Thượng Quan Ngọc Lâm cũng đầy khó hiểu, khom người bẩm báo: “Cữu cữu, ta chưa phát hiện ra bóng dáng của Trảm Long Kiếm Vương bên trong vương phủ, không biết chuyện này!”  

             Hiểu rõ gật đầu, đột nhiên sắc mặt Thượng Quan Phi Hùng trở nên nặng nề, thở dài: “Một tên Thượng Quan Phi Vân đã khó đối phó, hiện tại lại nhiều thêm Cửu Kiếm Vương, còn có thừa tướng đế quốc Bách Lí Kinh Vĩ tọa trấn... Hành động lần này thật sự càng ngày càng nguy hiểm. Nếu như không biết nội tình, tùy tiện xông vào, chỉ sợ tổn thất lần này còn lớn hơn cả lần trước!”  

             Sau khi nghe xong, sắc mặt mọi người đều trở nên âm u, khẽ gật đầu.  

             “Yên tâm, cữu cữu, ta sẽ nhanh chóng tra xét rõ ràng.” Trong mắt lóe lên tia sáng, Trác Uyên bình tĩnh lên tiếng, hắn cũng không muốn hành động của Thượng Quan gia thất bại trong gang tấc, bởi như thế thì việc của hắn cũng không thể phát triển được.  

             Thượng Quan Phi Hùng nhíu chặt mày, trong mắt đầy sầu lo: “Thế nhưng ta nghe Ngọc Lâm nói Bách Lí Kinh Vĩ muốn dẫn luyện đan sư đã chọn xong trở về Đế Đô, chỉ làm việc ở đây bốn năm ngày, Vương phủ rộng lớn như thế, ngươi có thể dò xét kịp được không?”  

             “Nhất định có thể kịp!”  

             Chẳng qua Trác Uyên còn chưa kịp nói chuyện, một giọng nữ tuyệt đẹp bất ngờ vang lên.  

             Mọi người không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào, Thượng Quan Khinh Yên đã chạy ra từ hậu viện.  

             Trong mắt hiện lên nghi ngờ, Thượng Quan Phi Hùng không nhịn được hỏi: “Yên Nhi, ngươi vừa về đã chui vào hậu viện, không thèm nói một lời, hiện tại lại chạy đến đây, không biết đang làm cái quỷ gì thế?”  

             “Tất nhiên là làm cái này!”  

             Thượng Quan Khinh Yên nhướng mày, cười hì hì, trải một tờ bản vẽ lên bàn trước mặt mọi người. Thấy vậy, Thượng Quan Phi Hùng không khỏi sững sờ: “Đây là...”  

             “Bản đồ Vương phủ!”  

eyJpdiI6IkVaQUFZdlBnQ0NOU3pRR1UyWlJvb1E9PSIsInZhbHVlIjoieW9YRVVmbHYzQmR0SGFvNUJmXC9tMmppdm44OXJJcW9CQmxHWXB0ZTl6ckVpdVlPbDhRMmJLQ3I5TXU5XC9zaHFDRkRyVVBVdHE4bE1rMGhjZDl1Q3ZHa0NzaFhuK0kwYTY4Tzc5ZHhIVUxhcEVTdXVcLzVNcmdGRHdXeFBocUlwdk43SW5jblUwUDhPbDNuSVpSMEF0QndzVnNVbVFjNnNVK1FBQVBpTGhtVWZyd2w0aldNYkszeWc0bE1yUURLTzVnb3RYb0UxWTRrN3NOeVA2TDZxV1Vid3JSSEltVFhGUmFna1NvR040U21YM1FUSlwvaklGSWRsYkRWRENMOU9LcjJsbXo3SGpZaGFnXC9IRldMazhFSlVYNjBrWXI3K05yMnpyeDBuWmFOZTBEZUFXUENYWjJlSndha3A4WFRrU2RtKzJFc3RPYmVYR3loZWZ5SHgzenZpaXpoK0lTZXBDUXY1WEpncklUalJxQTB4WklvaGQ5ek5FK05xV21HQWlkWEZHSTltdGY0eDVVUFU0Sjh4M1dtaVNQbDZxQVM5bEVYM3BUR1Y1ZjZSRWZseHBGOVwvaWcrRnFISnYrWkRjYXprNUpsaThHNnlRWFhCSzUyOHdRSDdwU2xBXC9EVEVzVFpaQzJsVEFwMlNkS0hqTmdON3RXdzg3WForcWhzU1VuR2VRclo3bFRNNThQUDNDb3ZxeVdGZVpqYW13elhwaWRZYzhLcVl3djdVdlA0RlwvaytyXC9mRWFnZVIyMmxnNnM2Q2VmS010NHUxc2s2UHQ5djFCbWkyZlwva1VwYXY1WWR3cGJVR0tITjFsakZTcWY1UWk2bGFrNU5lTXQxU0ZxUFZUcnpLa29MdUxTTVc2bGdjZ05vSHpnRkFwRnhLbXg2SEwwNDVkQlBSd0JoNDNyNG83Q21xMlB1QkZwNVBYVTZJXC9ZdE92YmJVQllHc0FWUngzSU9reitWODFDVlhZTTNPVUgxNHhYK2YwZEVLSUtpQVdMQmxtemZ0QUo2QjFsc0d0b3cyVlJNOXNORVZnNGhuOW5VSFNlT3c4SEg0ZmY1ZmlqVVZlVVBoS3JZUjg3K2dNRTNpUW9nZEJLU1gxNlkzQVdiRXEzTUFQRU1kMmprdkJTTXduNEdGXC9pZXdGamdUV0lreW5PNnR6K3Q5VmJzOXVsa2hmYlVQYUdsTUxcLzhvcElMZnQwVWFrM25hY1FoQVdiZkIzYzRadEUyTW9CaXVhSFFGd0pQMHYrR2pBcTdYTlFaeVwvNjBXQ1pUUlwvM1NYZHR5dWRGODErbnNOVEY1SUZzT1cwWlJXdWpJdnUwZmJaZTIrUDM1a2tvTkRzSmMzMWQxV01oaU1HMkJEMHhMZlk2cmZNUjRGakVKczFnT2x3XC9TQnFVUlFXZ3MrNVJvMXU0dm5KZlwvM0l4QlM1Zng5V2x3ZEhTNmJPYmQxQ20yXC95OU5wYk5rXC9HNkN6cjVMMklqUjZQZGkrUT09IiwibWFjIjoiMWFkMzBjMWU4NjMwNGMzMjIyZTc1NTg5YjBlNDc3MDBlMzg2ZDEwNDZlODFmZmFhNTJhMzdiNWQ5OGMwM2JmYSJ9
eyJpdiI6Img0MFVaSG83YTM2T1hBbW1IaWsrMEE9PSIsInZhbHVlIjoiT015eFZvZ1BweUVYMXYxZHdSamtkY2ZtY1wvOTFXaVB5OFRlZWNZTkV5OFwvUUhhNVFtMTZiUkVwa2k2MVRvRkhKeVhPZmtaUmtmeWo0T1VsNThJMnp6bG9jcTkxc3FnOTkwcERubXVVOXJqcEtmRTJoQmJYbVUra0k0YXJEWEFzdVhmbkUxMU12MVJCQ1g4Z3lrN3BqTTZGYjJxcTdUZHlFN3gzTzJtRTNKZm1kRVlMelNNQ3dwWEQrUmZvZHJuZzRIWkJPRkxBMVFcL25vQVVkRFBUVW5tcW5nb1B1UzdcL2d3VHd4dDNITytMRW52bEpkNDNLZE5nQzNJMGs4VTdCTWhwbGVtSFhWMmJjZG9Ya1VMakZXVXJlK0YySkxHdnArQmxLRXZqdmM4QWlKUU9FbHQxWmd4SWRWUWFvXC91S0JtOVJybGQyMVczNDhGWlhLbm1WNDQwSThrU3o1aTR2XC91UWpkYkJFUVVnemsrdURzMkM3ZlwvSFA0Tm11YWxHSFpLSyIsIm1hYyI6ImY3YWEwYmFkZjhkNGFiMTY1YjFlMTQ4NDQ2ODhiNDNjMDQ4ZjI2MDNhODc1ODg3NzgyYWFkOWFmMTc4YTE2MzEifQ==

             “Nhiệm vụ của ta là bổ sung toàn bộ tấm bản đồ này!” Trong mắt lóe lên tia sáng, Trác Uyên bình tĩnh lên tiếng...

Ads
';
Advertisement