Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù vù!  

             Trong hậu viện lạnh lẽo, Thượng Quan Ngọc Lâm quan sát hai bên không có ai thì lén lút lấy ra một ngọc giản xanh biếc, tay bấm ấn quyết, trong nháy mắt ngọc giản biến thành một tia sáng bay thẳng đến chân trời!  

             Sau đó hắn ta giống như chẳng làm cái gì, đi thẳng về phòng, răng rắc khóa chặt cửa phòng, khóe miệng nhếch lên thành độ cong lạnh lùng: “Hừ hừ, Cổ Liệt Uyên, trước tiên để ngươi đắc ý hai ngày, được cữu cữu và mấy người kia cưng chiều mấy hôm. Đợi sau khi những người này đều bị Thượng Quan Phi Vân thu thập, ngươi chôn cùng với bọn họ đi, ha ha ha...”  

             Từng tiếng cười âm u quái dị vang vọng khắp gian phòng, bộc lộ rõ nội tâm và oán độc của hắn ta!  

             “Ừm... Ý tưởng không tệ, chẳng qua sẽ thành công à?” Đột nhiên trong gian phòng yên tĩnh truyền ra một giọng nói trầm thấp.  

             Thượng Quan Ngọc Lâm đang đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân nên không chú ý, thờ ơ cười khẩy: “Tất nhiên rồi, sao người của Phi Vân vương phủ lại ngồi không chứ... A!”  

             Soạt!  

             Thân thể Thượng Quan Ngọc Lâm hơi cứng lại, sửng sốt, chỉ thấy một vùng đen như mực dày đặc bao phủ hắn ta trong nháy mắt. Tất cả xung quanh đều toàn bộ biến mất, không nhìn thấy gì nữa.  

             “Sư... Sư phụ?”  

             Hít!  

             Bất giác hít sâu một hơi, khóe miệng Thượng Quan Ngọc Lâm co rút, lộ ra khuôn mặt như trái khổ qua, bởi vì hắn ta không thể quen thuộc tình cảnh này hơn. Ban đầu hắn ta cũng gặp phải lão biến thái kia ở trong rừng núi, thế mà lại đuổi theo tới nơi này, nhốt hắn ta trong kết giới, lập tức khiến hắn ta cảm nhận cay đắng.  

             Nơi này là nơi đóng quân của cao thủ Thượng Quan gia, cả nơi này cũng có thể lẻn vào, ngươi còn cho người khác sống không đấy? Lẽ nào trên đời này chẳng có nơi nào an toàn ư? Cả đời này lão tử cũng không thể trốn thoát lão biến thái này à?  

             Trong lòng Thượng Quan Ngọc Lâm gào thét, giống như đang khóc, đau khổ nói: “Sư phụ, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”  

             “Thế nào, không muốn gặp lão phu à?”  

             “Không không không, đồ nhi rất nhớ ngươi, ngươi vạn phúc kim an!” Nghe thấy giọng điệu không tốt của Trác Uyên, Thượng Quan Ngọc Lâm vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.  

             Trác Uyên nhếch miệng cười gian, sâu kín nói: “Tiểu tử thối, đừng tưởng rằng nơi này là Thượng Quan gia thì lão phu không làm gì được ngươi. Hừ, thiên hạ không có nơi nào lão phu không đến được!”  

             “Dạ dạ dạ, lão nhân gia thần thôn quảng đài, đồ nhi vô cùng bội phục!” Thượng Quan Ngọc Lâm không ngừng gật đầu, sắc mặt đầy cung kính dập đầu nói. Thế nhưng trong lòng lại tràn ngập bất đắc dĩ, hắn ta tuyệt đối không nghĩ tới lão yêu quái này lại thần thông quảng đại như vậy, đến nơi này cũng có thể lẻn vào.  

             Phải biết rằng hiện tại xung quanh gian phòng này đều có cao thủ Thượng Quan gia thay phiên dò xét, canh phòng địch nhân tập kích nghiêm ngặt, cả người của Phi Vân vương phủ cũng khó thể im hơi lặng tiếng lẻn vào, thế mà lão gia hỏa này lại vào được. Lẽ nào lão quái vật này còn hùng mạnh hơn cả cao thủ của Phi Vân vương phủ?  

             Thế nhưng hắn ta nào có biết, lão quái vật trong lòng hắn ta ở ngay bên cạnh hắn ta cách đó không xa. Về phần lẻn vào? Vượt qua cánh cửa nhỏ là đến rồi.  

             Trác Uyên lạnh lùng nhìn hắn ta, không nhịn được bật cười, hờ hững hỏi: “Vừa nãy... Tin tức được gửi ra ngoài rồi hả?”  

             “À...”  

             Thượng Quan Ngọc Lâm không khỏi cứng đờ, hai con ngươi xoay chuyển, mỉm cười rực rỡ, giả vờ ngây ngốc hỏi: “Sư phụ, ngươi nói tin tức gì? Đồ nhi không hiểu...”  

             Rầm!  

             Hắn ta còn chưa dứt lời, đuôi rồng của Trác Uyên đã hung ác đánh lên mặt hắn ta khiến hắn ta bay ra ngoài, Trác Uyên lạnh lùng nói: “Hừ, tiểu tử, đừng giở trò gian trước mặt lão tử, ngươi làm cái gì, lão phu đều nhìn thấy tận mắt. Ngày hôm nay ngươi đã đầu nhập Thượng Quan Phi Vân và Bách Lí Kinh Vĩ, trở thành người của bọn họ, lẽ nào ngươi còn muốn giả bộ với lão phu hả?”  

             “Sư phụ, ngươi đừng nghe mấy lời đồn bậy, đồ nhi nào dám đầu nhập bọn họ, thật sự oan uổng ngút trời!” Thượng Quan Ngọc Lâm không thừa nhận, vẻ mặt như đưa đám: “Hiện tại tất cả người Thượng Quan gia đều biết ta bị loại bỏ, trên người cũng không có tổn thương, sao có thể phản bội gia tộc nhanh như vậy được? Lần trước ngươi đánh ta chỉ còn lại nửa cái mạng, ta mới không thể không đồng ý!”  

             Nói xong, Thượng Quan Ngọc Lâm còn làm ra vẻ oan ức, giống như hắn ta thật sự bị oan.  

             Trác Uyên khẽ nhướng lông mày, không nhịn được cười ra tiếng, đùa giỡn: “Ngươi cho rằng sư phụ giống đám người Thượng Quan gia kia, không biết nguyên nhân trong đó à? Hừ, ba cuộc tỉ thí của Bách Lí Kinh Vĩ, lão phu ở một bên nhìn thấy tận mắt đấy. Trận đầu là đan dược cấp bảy, khảo nghiệm vốn tích lũy, trận thứ hai là toàn lực ứng phó, dùng để thổi phồng kế sách. Đợi sau khi kết trục hai trận, chắc chắn trận thứ ba chính là khảo nghiệm nội tình chân chính của luyện đan sư. Ta cũng đoán được đề mục, luyện đan dược cực phẩm hoặc thượng phẩm chứ gì.”  

             “Ha ha ha... Bởi vậy, có thể luyện được đan cấp tám nhưng lại không luyện được đan cấp bảy thượng phẩm, chẳng phải quá bất ngờ à? Đến lúc đó, ngươi thông qua được hai trận đầu, nhất định là đan sư cấp tám, muốn lùi lại cầu việc khác, luyện chế đan thượng phẩm đơn giản cũng không có cách. Đây chính là kế sách của Bách Lí Kinh Vĩ, lên rồi, ngươi không xuống nổi. Ngươi đừng nói, ngươi còn không lọt vào mắt Bách Lí Kinh Vĩ nổi, có thể lừa gạt qua cửa được à?”  

             Thân thể Thượng Quan Ngọc Lâm không nhịn được rung động, thầm tặc lưỡi, trong lòng tràn ngập sửng sốt. Thật sự không biết lão quái vật này trốn ở bên cạnh nhìn hay là đoán được, không kém chút nào!  

             “Hơn nữa... Bách Lí Kinh Vĩ kia là người đa mưu túc trí nhất Đế quốc, sao có thể là hạng người thô lỗ điên cuồng bức ngươi đi vào khuôn khổ như lão phu được? Hừ, chắc chắn sở trường của hắn ta là đánh vào mặt tư tưởng, muốn thuyết phục một tên tiểu tử tâm thuật bất chính như ngươi có gì khó khăn?”  

             Ánh mắt khẽ híp lại, Trác Uyên không khỏi giận dữ mắng: “Tiểu tử, lời thề rõ ràng trước mắt lúc ngươi bái lão phu làm thầy đâu rồi, thật không ngờ hiện tại ngươi đã nghĩ cách lừa gạt lão phu. Ha ha... Không tệ, rất không tệ, nhìn xem đồ đệ tốt lão phu tìm được kìa...”  

             Nói xong, toàn bộ không gian đen kịt tràn ngập sát ý lạnh như băng chỉ trong nháy mắt.  

             Thân thể Thượng Quan Ngọc Lâm không nhịn được run lên, giật mình, sắc mặt trắng bệch, vội vàng dập đầu xin tha: “Sư phụ thứ tối, vừa nãy đồ nhi chỉ đùa giỡn với sư phụ một chút, không nghĩ tới sư phụ lại thần cơ diệu toán như thế, nói không hề sai một ly. Đúng vậy, quả thật đồ nhi đã đầu nhập Thượng Quan Phi Vân, chẳng qua cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, mạng của đồ nhi nằm trong tay bọn họ, nếu không đi vào khuôn khổ...”  

             “Được rồi, ngươi phản bội Thượng Quan gia, không phải vi sư, sư phụ cần quản ngươi nhiều như vậy à?”  

             Trác Uyên không khỏi hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến: “Dù sao khi lão phu thu nhận ngươi lúc trước đã biết rõ ngươi không phải là đồ tốt, làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý, ăn cây táo rào cây sung cũng không kỳ lạ chút nào!”  

             Da mặt Thượng Quan Ngọc Lâm không nhịn được tàn nhân run rẩy, không còn gì để nói.  

             Con mẹ nó, lão yêu quái này ngang nhiên nhục mạ hắn ta như vậy, hắn ta lại không thể phản bác, ngoại trừ việc thực lực của lão ta mạnh hơn thì... Quả thật có chuyện như vậy!  

             Ài, lúc bản công tử ở Đông Châu cũng xem như quý công tử quang minh lãm liệt, trừ bạo an dân, sao tới nơi này lại làm chuyện rời tông quên tổ thế này?  

             Hơn nữa còn làm tận hai lần, này còn chưa tính, dù sao người ngoài không biết, hắn ta che giấu lương tâm cho qua. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, ngày hôm nay lại xui xẻo như thế, trước thì bị tên tiểu tử kia chửi mắng ngay trước mặt mọi người, quay về lại bị lão quái vật này mắng, đúng là thời khắc bất lợi!  

             Thượng Quan Ngọc Lâm lắc đầu than vãn, nghe cái người đang ẩn trong bóng tối kia châm chọc khiêu khích. Chẳng qua hắn ta không nghĩ tới, hai người mắng chửi hắn ta là cùng một người, nếu không rất có thể sẽ bị tức chết!  

             Sau khi mắng một trận sướng miệng, cuối cùng Trác Uyên cười khẽ, đi vào chủ đề chính: “Hôm nay sư phụ nói nhiều như vậy nhưng chỉ có hai ý thôi. Một là mặc kệ ngươi phản bội người nào cũng không được phản bội sư phụ, đừng quên trên người ngươi có ấn ký của vi sư, cẩn thận mạng nhỏ của ngươi đấy!”  

             “Dạ dạ dạ, đồ nhi nghe sư phụ dạy bảo!” Thượng Quan Ngọc Lâm vội vàng gật đầu, sợ hãi tới mức câm như hến.  

             Trác Uyên khinh thường bĩu môi, nói tiếp: “Hai chính là đừng có quên lời hứa của ngươi, những gì ngươi có sẽ thuộc về sư phụ. Đồ vật Thượng Quan gia muốn, sư phụ cũng muốn!”  

             “Dạ dạ dạ, đồ nhi ghi nhớ trong tâm, không dám quên!” Thượng Quan Ngọc Lâm run rẩy gật đầu, khom người lạy.  

             Trác Uyên gật đầu hiểu rõ, lẩm bẩm: “Nếu như ngươi cũng biết rồi, tiếp theo, báo cáo cho ta tin tức ngươi gửi ra ngoài đi!”  

             “Dạ dạ, khởi bẩm sư tôn, thật ra cũng không có gì, chỉ là hiện tại Thượng Quan gia đã thăm dò được kết cấu bên trong vương phủ nhưng còn một số chỗ chưa trọn vẹn, cần để tên tiểu tử thối Cổ Liệt Uyên kia đi dò xét!”  

             “Thật sao, hóa ra là bản đồ Vương phủ!”  

             Khóe miệng xẹt qua nụ cười như có thâm ý, Trác Uyên bình tĩnh lên tiếng: “Như vậy, nếu bản đồ kia được bổ sung đầy đủ, đồ nhi nhớ làm cho sư phụ một tấm đấy!”  

             Thân thể Thượng Quan Ngọc Lâm hơi cứng lại, cẩn thận suy tính, tròng mắt xoay chuyển.  

             Lão quái vật này cũng muốn bản đồ kia, chắc hẳn cũng ngấp nghé đồ vật trong Vương phủ nhỉ? Như vậy...  

             Ánh mắt không khỏi nhíu lại, Thượng Quan Ngọc Lâm như đã có dự định, hung ác nghiến răng, hai nắm đấm siết chặt nhưng sắc mặt vẫn cung kính như cũ: “Dạ, đồ nhi sẽ làm cho sư phụ.”  

             “Vậy thì nhờ ngươi rồi, ha ha ha...”  

             Trác Uyên cười lớn, không gian đen kịt chợt thối lui, lộ ra mọi thứ trong phòng, chỉ có tiếng cười lớn tà ác kia vẫn vang vọng bên tai Thượng Quan Ngọc Lâm: “Sau khi tấm bản đồ kia được bổ sung đầy đủ, sư phụ sẽ quay về tìm ngươi...”  

             Tiếng quạ kêu từ từ biến mất, Thượng Quan Ngọc Lâm nhìn gian phòng không một bóng người xung quanh, nở một nụ cười lạnh lẽo, oán thầm.  

             Hừ, lão yêu quái, đến lúc đó lão tử sẽ đưa cho ngươi một tấm bản đồ tuyệt mệnh!  

             Mặt khác, sau khi Trác Uyên đánh Thượng Quan Ngọc Lâm một đuôi thì tâm trạng thoải mái quay trở về phòng, chỉ thấy Cổ Tam Thông đang buồn chán ngồi trên giường nghịch một món đồ chơi điêu khắc bằng gỗ mới lạ.  

             Chỉ cần liếc mắt một cái, Trác Uyên đã nhận ra cái kia không phải là hắn đưa cho Cổ Tam Thông, không nhịn được hỏi: “Sao thế, nha đầu kia lại đưa cho con à?”  

             “Đúng vậy!”  

             “Đã hơn ba trăm tuổi, sao tính tình trẻ con vẫn không biến mất thế!”  

             “Không phải cha cũng giống vậy à, lại đi hù dọa tiểu tử kia hả?” Tiếp tục ngắm nghía vật trong tay như trước, Cổ Tam Thông sâu kín nói.  

             Trác Uyên không khỏi mỉm cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến: “Ta không phải hù dọa hắn ta, chỉ muốn khống chế hắn ta mà thôi. Ngoại trừ ta nắm giữ sợi dây liên kết giữa Phi Vân vương phủ và Thượng Quan gia ngoài sáng, hắn ta cũng là nội ứng của hai nhà. Ta có thể khống chế hành động Thượng Quan gia nhưng hắn ta vẫn có thể ảnh hưởng đến quyết định của Bách Lí Kinh Vĩ. Vì vậy khống chế hắn ta là có thể khống chế toàn bộ đại cục, ha ha ha...”  

             “Vậy hắn ta thật sự cam tâm tình nguyện nghe lời cha?” Giương mắt lườm Trác Uyên một cái, Cổ Tam Thông thản nhiên nói: “Tiểu tử kia, không đáng tín nhiệm!”  

             Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, khóe miệng xẹt qua nụ cười bí ẩn: “Ta không cần hắn ta nghe lời, ta chỉ cần có thể ảnh hưởng đến hắn ta, ván này của chúng ta thắng chắc rồi. Đến lúc đó, hai nhà bọn họ đánh với nhau nước sôi lửa bỏng, chúng ta ngư ông đắc lợi sau đó cao chạy xa bay!”  

eyJpdiI6IlwvR242cGVVcEVnYVFackNBVXBac2FRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlhoYmQ1cEpadzdVMnpMajI5bkthcTdLYTlJc1lkbGJHclwvZVV1WFJGV3N1SGZzd2s3Y0dNUVo0M2YxYXFYSnFIM3V1aWd1MkhxWVc0M2c5RXZYaXl6ZkFNdEhSSlBpTW5EMFJKT21STHZKcGdNaTRQNEdqbExTdDU3M1BlOEtNUjV0MURZNjRqM2NqNkpkXC9VWVp2TUs5dmFiT0NnQUJZNnlBM2FGQkRDRkNFOUNBTG9vdnU0K3p4b25td0ZzMU55MUdxRHlSWnJMcUVTUVB1WE40R25HSWZXZE84REdRckxcL3Ixbk95b1FweHlMeTFYaVRRSmhzMElpNnpXTmM2dDc3UkVSY3dFc0JwVmlSeEd2V2hVWUw1YzZwRURKMVR1UjV4aFV6WHRTNVd0bkp3dEFKajVaRHd5WGVpZjMwcUJrNVFcL2t0U1VVbE9EUkJoUzVRQ204MDY2eFF1K3ZUaFRkbkprUHdpWWdBUm1hZWJZM29PYlp0bGd4YkJ0TitMdkUiLCJtYWMiOiJmN2ZkNWNlNjdmMDViMTNiMjJiZDQ1Y2QwYTBjMGJkN2EzNDRkMzBjZDVlNDMxY2E0OWYzMGFiZmZjOGEzNzI4In0=
eyJpdiI6ImdcL1MzbEZyWFlDa0puNVU3emdLNnBBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRQTytycm42akxDSFpYWDI2ZkdwRnl3UVExNHhqVVM5M0tmaWZSUkNmbGhkZEE1dHVZWlpYb0NXUUFvanJwOXBrYXpyUTQ5M3AyY0pYM3lmUnRRN2RBRTdPN1l0d2FUS25DQTZPUkE1WUxqd09kdjV4RFJycDJJQkVrUzZFRmxTNW1YS1F3MlNxVFhYbUJzS2hRVGJxS2xcL1Q4MFFQVUNVNWMxNWZTRG9lTE5obTYzR0RYZFR1RWZGN2RJSk9MR3Z1N2FRdWx4eXJ5TldPQ3VSZXErYjFRSTluNkNxekppdmJcL1wvKzdYdlVvYjdaQ2s5YUtmRDJXZHN4NU1VOFlSVFJRRWJ1MmNJSUR2R25qWnd2K2o0NXQ2S1djSUdMUFBpSU9jZVl1bkZhbHJvMTg0WjU0a2ZiR2NXMjBsd2RZazZ1aTM2YUplRGtXbzNGMnc4a09TWUVQRkRDMHIwQWVLV24yZTVlK1k2Wkp6cERPellBRUtOeXlpYWluamJaMmVpZkwzQmRWV0hjeTR1UGFkWDFVZDRaY092MnpoVkFMV1d1a1pLNjkwbkxLd05zYTZ0aTlGTURmUGxUTVBjc21kcnh3K0pFNWNwS2c2bUVabXU2U1VMTldEVlwvWmRPQkxJaW5adGhLVHlnSG9FVUsrSTZ1R2NJU0g0bHduY3phN1liaThZS0NSRHVcL09LVTc3V3VHMUFNdnk3NFJ5R3NqanVTSVBpMVwvS0Z6VUZlSThmUUV6YkM3T2k3N3lMamFldWZYWXY4RTlVYTdnUURyWlZzemhkQVwvT1pSXC9nN3BoUGV5Q0tXcWpydDdQczVwUXdMaEtcL0ZXblhubHlHRFREUjNEWWhsUU9rZm5lMFpXNG1kVXFnVUtYZXpBMFNhXC92QjJuYndJNWJZZUZcL2hRSGpKVjRyTW04WTRscHJ4bll2OVFRVERnWlwvRWgrckE5UzV3Q3RFc1B3UmxiSzhFQzAyakZnWTlDRW1qdnVhTU5maHFPc2QrU05DMGdTclhaRXVlc2pVNjQ4WWpIM0tMMGFWRFwvOWtsQXFhaTFRPT0iLCJtYWMiOiI2OGQ0MjBkZGMzMjY5NTg5Y2YyNjdlYTA5YzE4ZGIxZTNkYWQ4ODM1Y2M1NmJhYWYyYmI2NTRkY2M1YWFiNTEwIn0=

             Tay nghịch đồ chơi điêu khắc bằng gỗ hơi chậm lại, sắc mặt Cổ Tam Thông cứng đờ, bất đắc dĩ thở dài…

Ads
';
Advertisement