Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trên bãi cỏ thoáng mát nơi tiền viện có bày mấy chiếc ghế đá, ngay chính giữa kê một cái bàn đá. Một lão giả rãnh rồi ngồi đó, tay bưng một tách trà, nhẹ nhàng gạt vài cái, toát lên vẻ kiêu ngạo không nói nên lời, không thể nghi ngờ chính là Trảm Long Kiếm Vương Đan Thanh Sinh.  

             Bên cạnh lão ta có một vị thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đang đứng, cẩn thận từng li từng tí, sắc mặt hơi do dự, thỉnh thoảng lại lén lút liếc mắt nhìn về phía sau, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.  

             Đan Thanh Sinh giương mắt liếc nàng ta, trong lòng biết rõ, bên ngoài lại đùa giỡn nói: “Cổ cô nương, không biết có việc gì gấp mà khiến ngươi đứng ngồi không yên thế? Nếu có chuyện khác thì cứ đi làm đi, một mình lão phu ngồi đây đợi Cổ đại sư là được!”  

             “Như vậy sao được, nếu để Kiếm Vương đại nhân ở đây một mình không ai chiêu đãi, nhất định gia huynh sẽ trách tội. Nếu tiểu nữ có chỗ nào thất lễ, mong đại nhân rộng lượng tha thứ, ha ha ha...”  

             Sắc mặt Thượng Quan Khinh Yên cứng đờ, lúng túng cười khẽ một tiếng, trong lòng nhanh chóng nổi lửa.  

             Đan Thanh Sinh này bất ngờ tới chơi đã hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của nàng ta, vất vả lắm mới kéo lão ta đến nơi này. Nếu nàng ta rời đi, lão gia hỏa này lại đi dạo xung quanh, chưa tới một khắc đã bắt hết người Thượng Quan gia ở hậu viện thì sao!  

             Vị này chính là Kiếm Vương đấy, nếu chuyện bại lộ chính là mọi thứ sắp thành công lại thất bại. Nói không chừng còn chưa tiến hành lần tập kích thứ hai, bọn họ đã chịu tổn thất nặng nề.  

             Vì vậy mặc dù hiện tại trong lòng nàng ta vô cùng căng thẳng nhưng vẫn nghiến răng chống đỡ, đồng thời đặc biệt tức giận, đã sai người đi truyền tin cho cha rồi, sao vẫn chưa có hồi âm thế, cuối cùng phải làm sao đây, cha nói một tiếng đi.  

             Còn tên Cổ Liệt Uyên kia nữa, sao còn chưa tới? Ta sắp không chịu được nữa rồi...  

             Đan Thanh Sinh nhìn chằm chằm nàng ta, hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng ta, lão ta không khỏi mỉm cười, thản nhiên nói: “Cô nương khách khí quá, thật ra bình thường lão phu rất tùy tiện, ngươi cứ đối đãi lão phu như người bình thường là được, không cần quá lễ phép, nếu không lão phu cũng không được thoải mái.”  

             “Trảm Long Kiếm Vương thật sự quá khiêm tốn, sao lão giả bình thường có thể so sánh với ngài được chứ?” Thượng Quan Khinh Yên nhếch khóe môi, vuốt cằm nói.  

             Đan Thanh Sinh từ chối cho ý kiến xua tay, cười ra tiếng: “Đã như vậy, Cổ cô nương bằng lòng giúp lão già này... Tốt lắm, dù sao trong nửa khắc nữa Cổ đại sư vẫn không tới được, hay là cô nương đi dạo hậu viện với lão phu đi!”  

             Nói xong, Đan Thanh Sinh chậm rãi đứng lên, chuẩn bị đi về phía hậu viện.  

             “Cái này...”  

             Thân thể Thượng Quan Khinh Yên không khỏi chấn động, cả người ngơ ngác nhưng rất nhanh đã kịp lấy lại phản ứng, vội vàng nói: “Hàn xá đơn sơ, không thể so sánh với vương phủ, không có gì đẹp mắt, tránh khiến đại nhân chê cười!”   

             “A, chuyện này có là gì? Núi không tại cao, có tiên thì nổi danh; nước không tại sâu, có rồng thì hoá linh; phòng ốc sơ sài, chỉ nhờ đạo đức mà cao sang. Là chỗ ở của luyện đan sư cấp mười một Cổ đại sư, dù có rách nát vẫn có chỗ hơn người, ha ha ha...”   

             Đan Thanh Sinh cười lớn một tiếng, không thèm để ý, sải bước vào trong viện.  

             Hít!  

             Thượng Quan Khinh Yên không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng ngăn cản trước mặt lão ta, sắp bật khóc: “Kiếm Vương đại nhân, hàn xá thật sự không có gì đẹp mắt, đại nhân vẫn nên ở đây uống trà ngắm cảnh thôi...”  

             “Ồ, Cổ cô ngươi, sao sắc mặt ngươi lại khó coi như thế, không phải lại phát bệnh rồi đấy chứ!”  

             “A, đúng đúng đúng, quả thật ta có hơi không thoải mái!”  

             “Vậy ngươi nhanh chóng ăn đan dược đi, nghỉ ngơi cho tốt, không cần đi cùng lão phu, lão phu tự mình đi dạo cũng được, ha ha ha...” Đan Thanh Sinh cười lớn, vuốt râu, vẻ mặt nhìn nàng ta đầy tà ác, trêu chọc tiểu nha đầu này.  

             Khóe miệng Thượng Quan Khinh Yên khẽ co rút, vội đến mức cả người run rẩy, suýt bật khóc. Làm sao bây giờ, sắp không ngăn được rồi!  

             Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng cười lớn hệt như nhạc thần tiên bất ngờ truyền vào trong tai Thượng Quan Khinh Yên: “Ha ha ha... Kiếm Vương đại nhân, quang lâm hàn xá thật khiến kẻ hèn này vẻ vang. Chẳng qua không biết đại nhân đến đây vì chuyện gì?”  

             “Biểu... Biểu ca!”  

             Thượng Quan Khinh Yên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trác Uyên đang ung dung, lững thững bước tới. Chẳng qua dù như vậy, sự xuất hiện của hắn vẫn khiến Thượng Quan Khinh Yên trở nên kích động, dường như nhìn thấy chúa cứu thế.  

             Nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng ta, Trác Uyên bất giác mỉm cười, xua tay nói: “Yên Nhi, bệnh tình của ngươi vẫn chưa ổn định, về phòng nghỉ ngơi trước đi, nơi này để ta tiếp Trảm Long Kiếm Vương là được rồi!”  

             “Được!”  

             Thượng Quan Khinh Yên khẽ gật đầu, liếc mắt ra hiệu cho hắn rồi vui mừng thi lễ với Đan Thanh Sinh giống như tù nhân được phóng thích, vui vẻ đi ra ngoài. Gánh nặng trên người nàng ta giống như đã bị tháo xuống, thoải mái hơn rất nhiều.  

             Nhìn bóng dáng rời đi uyển chuyển như muốn bay lên của nàng ta, Đan Thanh Sinh không khỏi phì cười, lẩm bẩm: “Ha ha ha... Tiểu nha đầu này giống như chim chóc trong lồng sắt, xem ra vừa rồi thật sự sợ hãi!”  

             “Không phải chuyện tốt ngươi làm à, đang yên lành đi trêu chọc một tiểu nha đầu làm gì?” Trác Uyên trợn mắt, bất đắc dĩ nhìn lão ta, cười khẽ.  

             Đan Thanh SInh nhún vai, từ chối cho ý kiến: “Có thể trách ta chuyện này à, nhà ai là dâng trà đãi khách trên ghế đá ở tiền viện chứ, đừng nói hậu viện, cả đại sảnh còn không cho vào, nhìn vậy được à?”  

             “Ngươi cũng không phải không biết, có thể để ngươi vào đại sảnh hậu viện à? Nếu tầng cửa sổ này bị xuyên thủng, ai cũng không có lợi!”  

             Trác Uyên bất đắc dĩ trợn trắng mắt, vung tay lên, chỉ cái bàn đá như trước: “Vẫn nên nói chuyện ở đây đi, miễn dọa sợ những người phía sau kia!”  

             “Sao thế, bọn họ rất e ngại lão phu à?”  

             “Ngươi nói xem?”  

             Trác Uyên không khỏi lắc đầu, thở dài, cười thành tiếng: “Ngươi không phát hiện hộ vệ Thượng Quan gia thông báo cho ta vừa nãy sợ mất mật à. Tốt xấu gì ngươi cũng là Kiếm Vương Trung Châu, đột nhiên tới nơi này, bọn họ có thể không sợ à? Dù hiện tại ta tới đây trước, đám người kia vẫn đang đứng phía sau nhìn chằm chằm nơi này đấy, sợ hãi thành một đoàn, gia chủ Thượng Quan Phi Hùng bị dọa trốn xuống bàn rồi!”  

             Đan Thanh Sinh không khỏi ngửa mặt lên trời cười một tiếng, vui vẻ quay trở lại ngồi xuống ghế đá, không ngừng cười nhạo: “Thượng Quan Phi Hùng? Ha ha ha... Trước đây lúc lão phu nhìn lão ta, lão ta cũng không có nhát gan như thế!”  

             “Trước đây lão ta là gia chủ đệ nhất thế gia Đông Châu, hiện tại chỉ là thám tử lẻn vào Trung Châu, thân phận có thể giống nhau à? Lúc trước gặp mặt ở Đông Châu, ngươi dám động vào lão ta? Hiện tại đang ở Phi Vân Thành, lão ta dám động tới ngươi?”  

             Trác Uyên không nhịn được liếc mắt, cười thành tiếng, ngồi xuống bên cạnh Đan Thanh Sinh.  

             Đan Thanh Sinh bất ngờ gật đầu, chợt cảm thấy hứng thú, cười khẩy: “Nói ẩu nhưng cũng có lý, đúng là như thế, thân phận thay đổi à, ha ha ha...”  

             “Đúng rồi, hôm nay ngươi đến để...”  

             “Bách Lí Kinh Vĩ kêu ta tới đây, giống như ngươi dự đoán, bọn họ muốn dùng kế phản gián...” Khóe miệng Đan Thanh Sinh khẽ nhếch lên thành một độ cong kỳ lạ, nhìn Trác Uyên đầy tán thưởng, nói rõ đầu đuôi ngọn gốc ý định của Bách Lí Kinh Vĩ, cuối cùng không nhịn được thở dài: “Tiểu tử, ngươi được lắm, đọ sức với lão hồ ly như Bách Lí Kinh Vĩ mà không hề rơi xuống thế hạ phong. Hơn nữa ngươi còn núp trong bóng tối, mặc kệ ngươi muốn làm gì, xem như đã khống chế được đại cục rồi!”  

             Trác Uyên gật đầu, nở nụ cười hài lòng: “Như vậy rất tốt, một khi hắn ta muốn dùng kế phản gián, thám tử như ta thuận tiện cho hắn ta nhất, đây chính là điều ta cần, ha ha ha...”  

             “Tiểu hồ ly!” Đan Thanh Sinh nhìn chằm chằm hắn, không nhịn được cười khẽ.  

             Nghe xong, Trác Uyên cũng nhìn chằm chằm lão ta một lúc lâu, sau đó hai người cùng cười lớn. Giờ khắc này, trong lòng của hai người vô cùng thỏa mãn, Trác Uyên đắc ý vì kế hoạch của mình đang tiến hành vững chắc, Đan Thanh Sinh vui vẻ vì có thể giúp đỡ hảo hữu vong niên này một tay.  

             Tóm lại, bất kể như thế nào, hai người đều đắm chìm trong cảm xúc của mình, một lúc lâu sau vẫn không thể tiêu tan...  

             “Gia chủ, Cổ thiếu gia này thật giỏi, đối mặt với Trảm Long Kiếm Vương vẫn có thể ứng phó thành thạo như thế, không hề có cảm giác nhát gan chút nào, thật hiếm thấy. Chẳng trách mấy người Bách Lí Kinh Vĩ đều không nhìn ra sơ hở!”  

             Trong một góc âm u phía xa xa, đám cao tầng Thượng Quan gia đang họp đều im lặng trốn ở nơi này, nhìn động tĩnh của hai người ở phía xa.  

             Tuy rằng bọn họ không nghe được hai người kia nói gì nhưng dựa trên bầu không khí, chắc hẳn ở chung rất hòa hợp. Chuyện này khiến Thượng Quan Phi Hùng không khỏi thầm gật đầu, tự hào nói: “Xem ra lão phu thu nhận đứa ngoại sanh này không uổng công, rất có khí phách!”  

             “Gia chủ sáng suốt!” Mấy người còn lại nghe xong thì vội vàng a dua nịnh nọt, chỉ có Thượng Quan Ngọc Lâm đứng bên cạnh khinh thường bĩu môi, oán thầm, cố làm ra vẻ!  

             Sau đó, Trác Uyên và Đan Thanh Sinh không trò chuyện lâu đã đứng dậy, gọi Thượng Quan Khinh Yên tới, dặn dò mấy câu rồi đi ra ngoài, khiến cho đám người cao tầng Thượng Quan gia sửng sốt.  

             Đợi đến khi hai người rời đi, nơi này chỉ còn lại người đồng tộc, Thượng Quan Phi Hùng mới vội vàng dẫn người tới trước mặt Thượng Quan Khinh Yên hỏi: “Yên Nhi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Đan Thanh Sinh dẫn Liệt Uyên đi làm cái gì?”  

             “A, cha, hóa ra là mọi người à!”  

             Thượng Quan Khinh Yên bị khí thế của một đám đại hán xông tới dọa sợ, thấy là người quen thì thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Khởi bẩm phụ thân, vừa nãy Đan Thanh Sinh mời Cổ tiên sinh đến Vương phủ ở, dường như rất xem trọng hắn. Xem ra lần này qua đó, hắn có thể bổ sung toàn bộ bản đồ rồi!”  

             Bốp bốp!  

             Thượng Quan Phi Hùng mạnh mẽ vỗ tay, không nhịn được kích động, quay người hỏi: “Vừa nãy lúc Đan Thanh Sinh tới nơi này, chúng ta có bị bại lộ không?”  

             “Gia chủ, hậu viện của chúng ta có kết giới che giấu, lão ta chưa tới hậu viện, chắc không bị lộ!”  

             “Tốt lắm, đúng là ông trời cũng muốn giúp đỡ chúng ta!”  

eyJpdiI6ImE1akpaNTViQk12T0NuRmxObHVUSEE9PSIsInZhbHVlIjoiUFF2NTJwNG1kMGJpWEFMTE5hck1NMFg5T0ZYYW5pb0JEeExWREs1OU1GY2NMaUM5bEN5WmhiSWY3VzJtUUQ4SkgzOFcwQ2ExejA2b0llWWxrUnFKanZsK0VQcHRcL21TQk1pWlwveGxuSHA3bTlqWUk0VDhXam8xaytxZ0s1dFhPWW1mbkx5MTJEOEtUVHQyNTU5S21wcWd3VURQc2FlOTJJYndMRUJmcFA3WFRzTmhhZ2JaM1wvRVNLN0NOdExRZ2phcnV3bHkzSmxcL0hKNEFTcDh4aDRwZnBQRTBKNlNwclY4ME5HYlkweXhhWjVJMm91V1ZNQzRlQkl1SE5UdjRqSlNuQ0hUMVhVXC8zRTdndnJGRTlDUnlEbDczQ08wMTA3emozaTlEa1grRTZBRHNtaFplcTg2OTR4VDVvSGZnd09IQU1mYzVzMkd6N200OVNoaVhGSkpHR0R3ZUpNUllUd0pCMVU0bkZvZ3p5dm1LRFJqV2MyanJrdURcL0o5VXJhUCtRc2w2VUluMWIyK21wV3ZpXC9jVVYrTGIzTTROb1oycUhiSnI5aU9uZVlIWHlwbkhnbTlxajFzc05oVWp5MFhRV2ZOTU1xWmNoem9FZDE1QjY3bFRXYlwva1NIZTh4cVZPUWJ4ckFHTnhpcEtHOFJ4TzUyTk5MZXZrXC9BRjNFS3RIektUVW9ySTZFdUVSWDl2eGtNN2h1dUgrWUUwQzRHdGxrb25BYnVEaWpnZHFPYXlvOWp6RjVXayt5U3AzU1djakhPR1ZUSTBkYU1GRVJBWmQ2UmR4MmFzMjlqQzVQdkxRU2UyRnBVb0QybnlweW8wUGFnaytJd1BRRG9LRjhDSEU5cjltQ1lvQTdZY1FZNitWUklsbGhqXC91eWc0QjdUblVnekVqYjhPVHV4OHJDalZNYlFScUtYemFrUWVodlNaSWtVSURPbWNrQjRIOUhFTXhcL3JabXgxNEhXZGp0dmFDV1wvcU9BZTJZUFpyZExwR0w3aXFxanlFUmQyU2dwUE1TSk1WUlE2NGZtRk50TkY1QnZlalg4RDQ2eXhENW5YOTFIak4zUnY1ZW9TQlpOcXE3QklHM1wvaU5GUWxoSXI0SEI2dnBlbmNtbUlDVTZqSWlqcmJ5ZXBBOWxSMVk2ck43NGZtbnVJNk1BXC9EU1JUVk9IY05zZ1VYYlB4ZTFuUVJcL3NKUGQrZUszVGFOR3pNcFk4SnhoSU16TGpMdFJMeXFKcVpxUzI5Q2pqampcL28zT0FoU3BQNjFCVVVaM3Z3ZnY3ZXdNbnZvdHhja2RydWVVdHdGb011XC9XcjVWM0V6R05PVVVkRHF1bGFwSjV6ZzhySStCYlZzNElsaHpMNncxSzNBUFRFSEF5Y3FXZ241VDBueGRWTk5ycmFLVDZDa1RrTE5GTFYwRVpOelJORW1cL290OFZ0UWZTWTlqaDhqbTVsbjB1MWF6U3o2VkZMeFE1RURCU1pINFBTU1pyN3NmV2pHVm9URmNaTXEwTFJVRFh1NGNhYm9IQjZib3hOOGlERG9pRmFxRXQ5dCtXSWFranVWazI5UFJUcHY1eCt0SHA5Y25QVzRkemFxS1NSZkRnUitqMDJDSld5QW1cL0JUWlBremRuWjJOb24wMmNyRktpNm9cL2JtQTJManVcLzNYU1ZIUEQwcjUzNGlxQkJ1dVZpWWNSTzRrdzdGTUFJY0lSSFhPSDRkY1lpT1hGYWRycENFdHkwSmh6a0huVnY2XC96eWc5ak9Ba1FJdjJoVVwvWW5FQTFCNlhIOXhnOHN0b2l4Tk1uS244UXY2M1doaWZlajlGc0Z2T2JmUjhKQ2VLbUxETml3U2xCTmpYVEVITkdXNFZRaFBmbnFMVjNjY2FGWWxBTFJaS3pvNmlNelBqaG9leFNNR1wvS3dNcitabWE1dldNM09Ya3d1RCs4Uzl4UU11REN0XC94ZGJpM3lTSldZaUJEcmFtbFBrTEUzeWErNmlaK2ZtZFFJSzJBSVBJeFNaa0Z0U1ZaYW5JTEM1UlZvT1V4bWVnbkNoUWtsaDNyVjlmWGFBUFZCUkJ3UU5qS0NmVFwvOE1IOXJtclVEVDc1YmdQRXROU1EyZ0FlNE9yWUt3NWpJZlBZaTFJOUtESzV0Mmc2MGZzeGJZWFhIMTE0OGtxRzFvZzlLdHZtMTZwK3NOaHdKVloxUFhNWmdEQmwrUjBBZVVSeEhvaHlGMjlUcWNPQmV1ZkVxek40Q25UcW9NUDdrNnJ3MnN1VlRzMGk5dVwvRGZPWXZvRUNPTUdpalB0OG5GYlIxajgyWWcwUk9sNXEwSWRFQmdaa1I3c2FqU3JBaDZENVNcL3VxeEdEMnlmOE9yK1pkVDdBV01KZVlFVmhlM0Jud2w1NmVMaTJiQnZKUDRadG96NU9wdmtIVGJcLzB1cXhXb1hndHRiNnFtTlBRZUpaQ3krM1NcL0lrM2p4Y1ZBdjQ9IiwibWFjIjoiYzBjNzc1MmJkMmU2NTYwZmNhYjc2ZmM0MzlmZWZmYWQ4MGI0M2QyNjlmOWMwMDYzZGZiOWUxNTdjZWFiMGYyZCJ9
eyJpdiI6Ijh3Z0tFVFFYU1ZWam1oc2xZU3lFXC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFMUWppZVB5NWhQajVrMkJYUTllSFwveEw3M0p5YW1Jc3pOXC80NHEyYVk4OHltaklLSXFpMHFrV0NtS1lqbTBnZzk3bmo0NWZBK3pNSUFLSjB2NlNmMFd3Wm9XYkloNWE2S094K3ZCamdaRkNmdGVSTHJsRjlVOHBzWHQ5UVJcL2hlNGd2MU9hMnRXNkE2T0daU3VFa3FtNW9YTUVwSnB4d0dsckdKa05zTjZlTGNPTnA5VEVZZUdRbkVcL1p5UGJFRnBOYkFZT3d6S3cwVlZZTkx3dkw1UXNVanFtNTZyaTJrSEw5VjFqWVBiRXVrd1hvQkpibTNLNktcL2FOQWlOQWtWRzNDenJBQ0xTc1RubUdIQkdheTVSaFpCRGd6SCtjR2YyYVY2ZFhPVVh3NVlwWDI4OE1YNTJGWHJZM0c0c25mb2hWMTZhQXQ3K1lka2c0N3dYOWJWa1g1ZnlDU0I1Z2pCU3A4MnFYZU5ka0FYSVA3WW1ENENLU0crUnJ5T3dlbXE4IiwibWFjIjoiM2VjOGNlZjc2MDU4M2Q3ZjdiMTM4NDBmYjJlYmViNzExY2RlY2ZkMWRjZjFkNjU4MTA3M2VmZjY4OTU4Yzk5MSJ9

             Thấy tình cảnh này, Thượng Quan Phi Hùng nhếch miệng, nở nụ cười hài lòng, Thượng Quan Ngọc Lâm đứng bên cạnh cũng hài lòng mỉm cười, chẳng qua nụ cười này lại mang theo mấy phần âm u kỳ lạ...

Ads
';
Advertisement