Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Tiến vào vương phủ Phi Vân, vẫn là đại môn hiên ngang, vẫn là đám hộ vệ uy phong lẫm liệt, nhưng tất cả đã không như trước.  

             Dường như tất cả hộ vệ được phía trên đặc biệt dặn dò, khi bọn họ nhìn thấy hai người Đan Thanh Sinh và Trác Uyên tiến vào, tất cả hộ vệ đều khẽ khom người, cung kính nói: "Tham kiến Trảm Long Kiếm Vương và Cổ đại sư, kính chào Trảm Long Kiếm Vương, kính chào Cổ đại sư!"  

             Thế mà địa vị của Trác Uyên, sánh vai với Cửu Kiếm Vương, cho dù ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, đây là được xem trọng đến cỡ nào!  

             Hắn giương mắt lườm Đan Thanh Sinh bên cạnh, lão đầu kia nhún nhún vai, cười một tiếng, liền dẫn đầu đi vào. Trác Uyên nhíu lông này rồi đi theo, khóe miệng xẹt qua nụ cười khó hiểu.  

             Rất nhanh, liên tiếp đi qua đình đài lầu các, thủy tạ uyển chuyển, hai người Trác Uyên tới trước đại sảnh nguy nga lộng lẫy, mà ở nơi đó, hai người Bách Lí Kinh Vĩ và Thượng Quan Phi Vân đã sớm ngồi ngay ngắn, chờ đã lâu.  

             "Ha ha ha... Cổ đại sư, rốt cuộc ngươi đã đến, trong phủ đều sắp xếp xong rồi sao?" Bọn họ vừa đi vào đại sảnh, Thượng Quan Phi Vân nhịn không được mà cười lớn một tiếng, đứng dậy chào đón.  

             Trác Uyên khẽ vuốt cằm bái lạy, hắn cười nhạt, khiêm tốn nói: "Làm phiền Phi Vân Kiếm Vương rồi, hàn xá không có nhiều chuyện vặt vãnh, phần lớn đã an bài thỏa đáng, Kiếm Vương tự mình mời, ta không dám không nghe theo, không biết Kiếm Vương cần ta làm chuyện gì?"  

             "Ôi, đại sư nói bản vương như đang ép ngươi, ha ha ha..."  

             Thượng Quan Phi Vân không khỏi hắng giọng cười to, lão ta chậm rãi khoát tay áo, nắm lấy cổ tay Trác Uyên, cực kì thân thiết nói: "Còn bốn năm việc làm ban ngày, đại sư muốn dẫn theo thừa tướng đại nhân đi tới đế đô. Lấy bản lĩnh và tiềm lực của đại sư, trở thành thủ lĩnh luyện đan sư tại phòng luyện đan của hoàng thất ở đế đô, cũng nắm mọi việc trong tay. Đến lúc đó, chỉ sợ đại sư muốn trực tiếp phụng dưỡng Bất Bại Kiếm Tôn đại nhân, lập tức liền có thể trở thành tâm phúc bên cạnh lão tổ tông. Đoán chừng đến lúc đó, bản vương muốn gặp đại sư, chắc hẳn rất khó. Lúc này thừa dịp đại sư chưa rời khỏi, thân mật cho tốt một phen, không uổng công ngài là người đi ra từ lãnh địa của ta, ha ha ha..."  

             Trác Uyên nhìn chằm chằm lão ta, hắn gật đầu, không khỏi bật cười ôm quyền nsoi: "Kiếm Vương đại nhân quá khen, tại hạ thật sự không dám nhận!"  

             Hắn hiểu rõ trong lòng, đủ loại biểu hiện Thượng Quan Phi Vân bây giờ, là điển hình của việc bắt quàng làm họ, thừa dịp ngươi còn chưa lên như diều gặp thì rút ngắn quan hệ, đợi sau khi ngươi một bước lên trời, liền có thể cố tình xuất hiện để được báo đáp.  

             Nhưng hắn đã hiểu rõ trong lòng, Thượng Quan Phi Vân muốn hắn làm như vậy, sở dĩ làm như vậy là vì cho lão ta cơ hội thám thính thông tin, mượn cớ mai phục. Sở dĩ không hạn chế hành vi của ngươi, cũng vì bản vương muốn nịnh bợ ngươi!  

             Nếu không, dễ dàng lấy được tình báo như vậy, sẽ làm người khác nghi ngờ. Nhưng bây giờ, bởi vì có mối quan hệ như thế, liền thuận lý thành chương.  

             Trác Uyên ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn suy nghĩ một chút thì hiểu rõ, đây chính là một trong năm nơi Thượng Quan Khinh Yên vẽ thiếu trên bản đồ.  

             Nói cách khác, hắn vừa tới vương phủ, còn chưa kịp làm gì thì đối phương đã chuẩn bị kỹ càng cơ hội bù đắp một mảnh đất cho hắn. Bách Lí Kinh Vĩ này đúng là hiểu rõ lòng người, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót!  

             Từ lúc mượn cớ làm hắn thả lỏng để tìm hiểu thông tin, đến chuẩn bị nơi đãi khách này, một đường thuận lý thành chương, nếu hắn không hiểu được nội tình trong đó, trong tay cầm tuyến hành động của hai bên, đoán chừng cũng sẽ không phát hiện nhiều chi tiết đến vậy.  

             "Ha ha ha... Không nghĩ rằng Phi Vân Kiếm Vương luôn thanh cao, thế mà bây giờ cũng học được cách hùa theo nịnh bợ, đúng là xã hội suy đồi!"  

             Đúng lúc này, Bách Lí Kinh Vĩ chợt đứng dậy, hắn ta cười lớn, đi tới trước mặt hai người, dường như sợ Trác Uyên không hiểu hàm nghĩa trong đó, nên nhắc nhở một phen.  

             Tiểu tử, nhớ kỹ, sau này mặc kệ ngươi xúc phạm tới quy củ của vương phủ, thậm chí là cấm địa, Thượng Quan Phi Vân cũng sẽ không bắt ngươi, bởi vì lão ta muốn nịnh bợ ngươi, giữ gìn mối quan hệ với ngươi, đừng hoài nghi bên trong có âm mưu quỷ kế gì.  

             Thế nhưng câu này vừa vặn chứng thực suy đoán của Trác  Uyên, quả nhiên bọn họ muốn mình chủ động đưa tin tình báo. Vậy mình còn cẩn thận gì nữa, tùy tiện chờ đợi một phen!  

             Trác Uyên nghĩ như thế, khóe miệng hắn chợt xẹt qua độ cong tà dị.  

             Mà dường như Thượng Quan Phi Vân còn muốn diễn tiếp vở kịch này, lão ta không khỏi ôm chặt bờ vai Trác Uyên, giả vờ tức giận nhìn Bách Lí Kinh Vĩ nói: "Thừa tướng Bách Lí, câu này của ngươi có ý gì? Dù nói thế nào, Cổ đại sư cũng là kỳ tài bước ra từ nơi của ta, trước khi hắn đi, bản vương thân là người chủ trì vùng này, cố gắng thân thiết với Cổ đại sư thì đâu có gì sai? Chớ dùng quy củ bẩn thỉu của quan trường sắp xếp bản vương, ngươi quý tài, bản vương cũng quý tài, Cổ đại sư chính là nhân tài bản vương quý trọng nhất..."  

             "Phi Vân Kiếm Vương, không biết trong vương phủ có kỳ quan nào lạ không, có thể cho tại hạ thưởng thức một hai cái?" Nhưng Thượng Quan Phi Vân còn chưa nói hết lời, Trác Uyên đột nhiên lên tiếng, trong mắt mang theo hi vọng.  

             Cơ thể Thượng Quan Phi Vân hơi cứng lại, lão ta không khỏi sững sờ, ngơ ngác nhìn Trác Uyên, dường như chưa phản ứng kịp. Bách Lí Kinh Vĩ cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, nửa ngày chưa hoàn hồn lại.  

             Cái này... Dẫn ngươi đi tham quan toàn bộ vương phủ là đoạn phía sau, lão phu còn chưa diễn đủ đoạn hí này, đột nhiên nhúng vào một đoạn như vậy thì quá đột ngột rồi.  

             Nhưng mà, thám tử đã nói như vậy, liền bớt đi phần kịch trước đó, trực tiếp tới nội dung chính.  

             Kết quả là, Thượng Quan Phi Vân không khỏi cười lớn, đưa tay ra hiệu xin mời, trong sáng nói: "Có, đương nhiên là có, mời Cổ đại sư. Nếu nói kỳ quan cảnh lạ ở khu vực này, cũng chỉ có phủ của bản vương mới là kỳ lạ nhất, có thể so với Lôi Ngâm Các ở đế đô. Chốc nữa ngài nhìn thấy, nhất định sẽ vỗ án tán thưởng, suốt đời khó quên, ha ha ha..."  

             "Có đúng không, vậy ta cần phải mở mang kiến thức một chút!"  

             Trác Uyên không khỏi xoa xoa bàn tay, trên mặt hắn là sự hưng phấn, trong mắt tràn đầy sự sắc bén khó mà che giấu. Mặc kệ Thượng Quan gia và vương phủ Phi Vân muốn làm gì, nhưng mục đích hắn chính là ở đây.  

             Thừa dịp đối phương muốn thực hiện kế chống địch bằng cách ly gián, mình dùng thân phận gian tế, dễ dàng được chủ gia mang tới khu vực không bình thường này, đây mới thật sự là tương kế tựu kế, ha ha ha...  

             Thượng Quan Phi Vân lôi kéo Trác Uyên, lão ta dùng mười phần nhiệt tình đi ra khỏi phòng.  

             Nhìn bóng hình hai người dần dần đi xa, Đan Thanh Sinh không khỏi bật cười, lão ta nhìn Bách Lí Kinh Vĩ đang có vẻ mặt quái lạ bên cạnh nói: "Bách Lí Thừa tướng , tiết mục cả ngày hôm nay của ngài và Phi Vân Kiếm Vương, sợ rằng đã bị Cổ đại sư nhìn ra đầu mối. Hiện tại thì tốt, ngươi sợ bị nhìn thấu, người ta lại lưu loát, không thèm để ý việc mình bị bại lộ thân phận, trực tiếp đi vào chủ đề chính, tìm hiểu địa hình vương phủ. Ôi, sớm biết như thế, ngài và Phi Vân Kiếm Vương cần gì làm việc phiền phức như vậy, trực tiếp dẫn hắn dạo chơi trong vườn không được sao, ha ha ha..."  

             "Nói cũng đúng!"  

             Bờ môi Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi run lên, hắn ta cười khổ lắc lắc đầu, dở khóc dở cười nói: "Cổ đại sư này đúng là người mới giới thám tử, một chút quanh co lòng vòng để thăm dò cũng không biết, trực tiếp lộ ra mục tiêu của mình. Nếu không phải chúng ta đã biết rõ trong lòng, không muốn bắt hắn hiện hình, hiện tại đã sớm đem đưa hắn vào địa lao tạm giam, dùng hình phạt nghiêm khắc để tra tấn! Ôi, xem ra bố trí nhiều trò bịp bợm với thám tử ngây ngô như vậy, cũng là do ta quá lo lắng, chắc hẳn cho dù chúng ta giả vờ hành động cũng sẽ không khiến cho hắn hoài nghi chút nào. Dù sao, hắn chỉ là luyện đan sư, mà không phải thám tử!"  

             Đan Thanh Sinh nhìn hắn ta chằm chằm, lão ta từ chối cho ý kiến, chỉ là khóe miệng lão ta xẹt qua đường cong thần bí.  

             Biết rõ trong lòng?  

             Ha ha... Thừa tướng Bách Lí, mặc dù ngươi là túi khôn đứng đầu đế quốc, nhưng ở trong mắt tiểu tử này, có biết bao nhiêu đâu...  

             Sau đó, Đan Thanh Sinh và Bách Lí Kinh Vĩ nhìn nhau, đều cười to, cùng đuổi theo bước chân của hai người Trác Uyên.  

             Rất nhanh, Thượng Quan Phi Vân đã dẫn Trác Uyên tới giữa sân nhỏ trong hậu đình, mà nơi này là bộ phận không trọn vẹn trên bản đồ.  

             Lông mày Trác Uyên run lên, hắn không khỏi kích động trong lòng, nơi này... Chính là nơi thiên địa phong huyệt khác?  

             Rào rào...  

             Bỗng nhiên, tiếng thác nước trút xuống truyền vào trong tai của hắn. Hai mắt Trác Uyên tỏa sáng, lúc này hắn đè xuống kích động trong lòng, cơ thể hơi run.  

             Thế nhưng dường như Thượng Quan Phi Vân không để ý, vẫn dẫn đường ở phía trước. Rất nhanh, mọi người liền tới trước thác nước cao một trăm thượng, một luồng nước sông Ngân thẳng tắp chảy xuống, giống như sao trời chảy xuống chín tầng mây, lấp lánh sáng ngời.  

             Nhưng mà điều khác với thác nước còn lại chính là trên đầu thác nước này không có vách núi, chỉ có dòng nước không ngừng chảy xuống, ngay sau đó, dọc theo một dòng nước uốn lượn, bò lên trên khoảng không cao vạn trượng.  

             Không sai, đây chính là một thác nước hoàn toàn do dòng nước tạo thành, trong lúc dòng nước uốn lượn tạo thành những hang động khác nhau, giống như những căn phòng nằm ở thời gian đó.  

             Khi nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, cho dù là Trác Uyên thì cũng không khỏi ngẩn ngơ. Người ta thường nói, người tới nơi cao, nước chảy về nơi thấp; nước vô hình, núi không thành!  

             Nhưng bây giờ, tất cả đều bị lật đổ, nước chẳng những hữu hình, hơn nữa còn là loại hình dạng vận động được. Hoặc cương hoặc nhu, so với núi đá thì căng vô cùng hùng vĩ!  

             Giờ này khắc này, cho dù Phi Vân Kiếm Vương không nói, hắn cũng hiểu rõ, đây chính là thiên địa phong huyệt hắn muốn tìm!  

             Trên mặt Thượng Quan Phi Vân hiện lên vẻ kiêu ngạo, lão ta nâng tay chỉ, cười to: "Ha ha ha... Cổ đại sư, ta nói không sai chứ, đây chính là phong cảnh hiếm có khắp đại lục, Lan Huyên Thủy Các, nước chảy không nguồn! Nước không có nguồn, chảy xuống từ bầu trời, không dính phàm trần, nhưng lại hình thành núi đá. Nước xây hang động, linh khí bức người, chính là tu thân dưỡng tính, đất lành để tu luyện đột phá. Nhất là thể chất có thuộc tính nước, thì càng làm ít mà hiệu quả nhiều. Cũng có lợi rất nhiều trong việc an thần và yên lòng. Nhưng chỉ có một thứ không đủ, chính là làm những người tu hành với lửa như luyện đan, rèn, đúc khó chịu!"  

             "Có thể thấy!"  

             Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, hắn không khỏi cười nhạt: "Nhưng cho dù như vậy, đây cũng là nơi tốt để tu luyện. Phi Vân Kiếm Vương có thể có đất lành để dưỡng sinh như vậy, làm người ta ao ước!"  

             Thượng Quan Phi Vân chậm rãi khoát tay, lão ta không khỏi bật cười: "Đâu có đâu có, đây là do trời đất ban tặng, bản vương chỉ chiếm đoạt mà thôi, huống hồ bản vương bất hòa với thuộc tính ở nơi đây, có ít lợi trong việc tu luyện. Ngược lại với chuyện tu thân dưỡng tính, tĩnh tâm, có lợi không ít!"  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, hắn yên lòng cười, tỏ vẻ đồng ý!  

             Vù!  

eyJpdiI6InhacTkzZWpKZklpd2h4WExkXC9iMWd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlllanVqaUIxZWMxbnIram9CdzRzOFRcL0RjZk1GeklyOXpJRkhvNjFvOFBNSCtleEFIS3A5aEV5czNoQ2tZTlEyK0ZJKys4eFRBNHpDKzRNK2hjQlBmaWU4SElmNTE4U1RyXC9oZXFGYkJOTUlOQ01kRU43eUxwVWlFTVwvdDlTcGNiZ2RIYzdJU0VqcnpGWlwvN0E3c0JRVHQ3cllYbDRNbk5zeUNENEJqSCtmXC9uWWZuS1NNVE1FWEpIQlV4dzExVHFKZ0hlZXBVeFoxTlJHZncrK0I5cElTcWI5SzhrSjhIZ09kOEFTTjdVb2lZckNKN0wxdGVsK21adFwvSDQ4N3g1cTl1SXlGSE5zYmJtaW83VkRJUVViemYwWnZKRUIyTzUxVHg3U01tV0hqZHVIMGhnTHNsZXpGWk5uQlk0c2tUYkRHTk9DRXZTMXBxODMxWGxsOWdvQ1FQSUwzRzFZZGJoTVVSc0xUc0tZdEdma0pJTFRFZVlTNnF6UUN0VXp0Y1UyT1N4UG5sMVJ3UWtwNnhoaThjWUh4MER1cjRVR3RcL2tVN0VjZmpTRzdXZFdZMU03MmxyUm1OM053bmlZWWFzSWNjTTZWZkVLUENHZWdyMG5HdXQzeHBsdXhsb3k0TExWVWx6Vmg2MkJUQ3hNU25tOXJIcjNiRWc3WTdBSTZoVHF2NVlhMkJ5RjRaXC9NWVV4QnphcTlZam5EcFpBaFwvMHFDUEZLTDdTOUlmWTZMdG9rWERidzNDY21cLzFxR2pDa3VSR21mWGxEc3NHa2s1aTRyTHk2K29ZSEIwekdtT2k5NzJ6RXZPaVp3cFIxdFpZPSIsIm1hYyI6IjY3ZTJiZDE2YzRhOGUwMDI4MWU3YTNmMTFjYzNmZTc4ZDQwZTE0NDhkYzc0OWE2Y2VjNzFkMjRlMmJiZjViZTEifQ==
eyJpdiI6IldUYU96WUlGNTRYd2dLRnF1K3Q1ZGc9PSIsInZhbHVlIjoieUEyc0pYSmh3OWJkY2FTN3Aza1lmQ1wvYUdsWVwvaExSampCR1k4b1RoOU8zM2l4blNlSWU0bW5rSFRTd0VScFNXRXYyNXRNSkZ0MzZ6SUw3TnNiRDFHaFFMazd6MTFsSlwvRzNHSHk0TGJoTG55NmltTUJuVmxuRXRiczZmTFBhVTFDZWZOVTFSODUreHBuRzRyWHlocFwvc3JFWkdRRVZXZEZSejZPK2lRNEw1TmM3Q1l0TlBaMDc1aTM4TFREMWxLVmNMdGdHZXVNejc0dE5YNzFydnEzOGhGZ2x1QkYyOEY3WUhONHJzS0lmZXc4OHc0UzQ1dHgyMWlyNVlnYlJzUGNTUUE0RHdoOXJhUmNUOEw2eVVBYTB3VlVHcFRGTVlDOVJ6a3dmcFl2TWxzdmdTWll0RkxORHR5ZytmcHBLOE8yRmIwczZOMFdCNGN6Q2VlWElTK3JKOUtmVWVZVlI0UFF2WWxFbXNRMW10UENuT1gzbng2VG1zNHNjUnh0emY3WE9pZmxiejFORlZYcURHY3RnVGdqb1pNMlplRm9EUzMyMUpjVUliZnR4Qjg9IiwibWFjIjoiMzVlMGVmMmE0ZTNmMjAyZDMyZTVmM2I5ODc3OTFmNzI2OGI1ZTliOWNhODE2NTUyOThhNTNkNWQ3ZTIyM2VkNCJ9

             Ở vương phủ Phi Vân, Thượng Quan Phi Vân không muốn mạng hắn, ai lại dám thả ra sát ý với hắn...

Ads
';
Advertisement