Vèo!
Hồng mang chợt hiện, bọt nước bắn tung tóe!
Nương theo từng luồng sóng ánh sáng dồn dập rơi vào hư không, ánh kiếm sắc bén đỏ thẫm đột ngột xuất hiện từ trong Thủy Các kia, nhắm thẳng vào mục tiêu là Trác Uyên, sát khí lạnh thấu xương, giống như từng miếng băng nhọn, chưa tới gần đã đâm vào mặt hắn rất đau, lập tức có cảm giác da như muốn nứt ra!
Đây là... Thánh Binh?
Đồng tử Trác Uyên co mạnh, hắn không khỏi cảm thấy hoảng hốt, hai tay cũng nắm chặt lại.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy Thánh Binh, lúc trước trong Song Long Viên, hắn đã bị Kình Thiên Kiếm đánh bị thương. Ngay cả Kỳ Lân Tí không gì phá được của hắn cũng không thể ngăn chặn. Nó chém sắt như chém bùn, cho dù là vật cứng rắn nhất trên đời này, cũng khó có thể đối mặt với mũi nhọn của nó!
Có lẽ lại là khí tức Thánh Thú trên người hắn đưa Thánh Binh này tới. Mà thứ duy nhất có thể ngăn chặn nó, chỉ có mình Không Minh Thần Đồng.
Dù sao, những Thánh Binh này đều do hai người Thiên Đế và Kiếm Đế chế tạo, đối mặt uy lực của chủ nhân, tuyệt đối không dám tiếp tục làm càn. Chỉ là nếu hắn ở một mình thì được, nhưng bây giờ xung quanh hắn còn ba người khác, nếu hắn tùy tiện trấn áp Thánh Binh, chẳng phải bại lộ thực lực của mình ngay lập tức?
Như vậy đây là phần kết thúc, coi như mọi thứ hắn làm đều uổng phí!
Đôi mắt Trác Uyên khẽ híp lại, bụng hắn không khỏi xoắn lại, lưỡng lự không biết làm gì.
Mắt thấy ánh kiếm đỏ thẫm càng ngày càng gần, hắn lập tức lâm vào cảnh khó cả đôi đường. Tuy nhiên bên trong mắt phải hắn đã sắc vàng lấp lánh thỉnh thoảng hiện lên, chuẩn bị bảo vệ tính mạng trong mọi lúc.
Nói không chừng, cho dù phải tiết lộ thực lực thì phải giữ mạng từ Thánh Binh trước...
"Thật to gan, hôm nay khách quý của bản vương ở đây, ngươi ra ngoài làm gì, còn không mau lui ra?" Nhưng mà, đúng vào lúc này, một tiếng quát chợt vang lên. Quay đầu nhìn, đó là Thượng Quan Phi Vân không thể nghi ngờ.
Nghe được lời lão ta quát, Trác Uyên cười phá lên, bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Hắn không tin đám Thượng Quan Phi Vân sẽ có biện pháp ngăn cản Thánh Binh bạo động này.
Tuy nói bọn họ là cao thủ Quy Nguyên Cảnh, đứng trên đỉnh cao cõi trần, nhưng cuối cùng vẫn là phàm phu tục tử, há có thể điều khiển hành động của Thánh Binh? Thế nhưng người ta là do cao thủ Đế Cảnh rèn ra, có thể làm vũ khí vừa tay cho ngươi, đã cực kỳ nể mặt ngươi.
Ngươi không cúng bái người ta như tổ tông, thế mà há miệng ngậm miệng kêu la, người ta để ý tới ngươi mới là lạ. Phải biết, người ta chính là Thánh Binh cấp sáu, không phải Linh Binh bình thường, người ta có tôn nghiêm.
Thế nhưng chuyện xảy ra tiếp theo làm Trác Uyên ngây ngẩn cả người, thậm chí, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, đây là chuyện người phàm có thể làm được...
Kít!
Thân kiếm đỏ thẫm hơi chậm lại, thanh kiếm nhọn lập tức đứng lại trong không trung, nó khẽ run, thật sự không tiến lên nữa, nghe theo mệnh lệnh của Thượng Quan Phi Vân.
Lông mày Trác Uyên run mạnh, hắn kinh hãi trong lòng, điều này... Làm sao có thể?
Thế mà Thánh Binh cấp sáu thật sự khuất phục dưới tay phàm nhân... Đại ca, ngươi chính là Thánh Binh do cao thủ Đế Cảnh rèn ra, không phải vật tầm thường, tại sao lại sa đọa như thế, vậy mà nghe lời sai khiến của tu giả Quy Nguyên?
Tôn nghiêm của ngươi đâu, sự cương quyết của ngươi đâu, chẳng lẽ vì rơi xuống phàm trần, liền vứt bỏ tất cả hay sao?
Mí mắt Trác Uyên không khỏi run rẩy, hắn ngơ ngác nhìn tất cả, vẻ mặt hơi phức tạp. Lúc trước hắn có thể thu phục Kình Thiên Kiếm, còn thay bản mạng Huyết Anh của mình cho Kiếm Hồn của nó, cuối cùng mới bỏ vào trong túi.
Nhưng bây giờ, có vẻ như Thượng Quan Phi Vân làm càng thẳng thắn hơn hơn, ngay cả Kiếm Hồn đó cũng đầu hàng khuất phục, nguyện ý quy phục lão ta. Không phải không có khả năng một tiếng quát nói dừng lại, thanh kiếm kia liền ngoan ngoãn bất động.
Thế nhưng điều này làm hắn không hiểu, Thánh Binh cao thủ Đế Cảnh rèn ra, dễ dàng đầu hàng như vậy sao? Thậm chí, Thánh Binh này không ngừng vi phạm mệnh lệnh đuổi giết vua Thánh Thú, bây giờ lại bị Thượng Quan Phi Vân ra lệnh là dừng lại?
Trong lòng Trác Uyên không hiểu, trên mặt hắn tràn đầy sự nghi ngờ, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Thượng Quan Phi Vân nâng mắt nhìn hắn, tưởng hắn bị dọa phát sợ thì không khỏi cười to, ôm quyền tạ tội nói: "Ha ha ha... Cổ đại sư, thật xin lỗi thật xin lỗi, thanh kiếm này chính là vật quý của Đông Châu ta, Trùng Thiên Thần Kiếm, cần nuôi dưỡng ở nơi linh khí dồi dào mới được. Cho nên ta liền đặt nó vào bên trong Lan Huyên Thủy Các, lại thêm được Thánh Linh Khoáng cung cấp tu dưỡng. Khác với Linh Binh bình thường, thần binh này rất có linh tính, người ngoài khó mà thân cận với nó. Lần này chắc là nó cảm nhận khí tức của người sống nên hơi giật mình, đột ngột xông ra, làm đại sư sợ hãi, mong ngươi rộng lòng tha thứ!"
"Nào có nào có, hôm nay có thể may mắn thấy Xung Thiên Kiếm thần binh của Đông Châu, nên là vinh hạnh của tại hạ mới đúng, ha ha ha..." Trác Uyên khẽ vuốt cằm, hắn cười nhạt, không để bụng.
Khóe miệng Thượng Quan Phi Vân xẹt qua nụ cười tà, lão ta và Bách Lí Kinh Vĩ nhìn nhau chăm chú, đều ngầm hiểu gật đầu.
Cứ như vậy, vị trí của Xung Thiên Kiếm đã bị lộ ra ngoài, chờ đối phương tới cửa là được, hừ hừ hừ...
Ong!
Thế nhưng nụ cười trên mặt mọi người còn chưa kịp tắt, một luồng không gian rung động vô hình lại vang lên thanh kiếm màu đỏ này. Ngay sau đó, Xung Thiên Kiếm kia không để ý mệnh lệnh của Thượng Quan Phi Vân nữa, hung ác xông lên, lại vọt tới chỗ Trác Uyên, sát ý ngút trời không gì sánh được đè lên trên mặt Trác Uyên, khí tức của hắn lập tức bị ép phải dừng lại, khuôn mặt hắn trắng bệch trong nháy mắt.
Đồng tử Thượng Quan Phi Vân không khỏi co lại, dường như lão ta cũng không ngờ rằng chuyện này sẽ xảy ra, lão ta không khỏi hét lớn: "Xung Thiên Kiếm, mau dừng lại, đây là khách quý của bổn vương!"
Keng!
Tiếng vang lanh lảnh phát ra, như đang từ chối, Xung Thiên Kiếm vẫn không ngừng phóng tới Trác Uyên, sát ý trên thân kiếm càng thêm nồng nặc hơn!
"Đáng chết, bổn vương bảo ngươi dừng lại, không nghe thấy sao?"
Trên mặt Thượng Quan Phi Vân lộ ra sự giận dữ, lúc Xung Thiên Kiếm còn chưa bay tới trước mặt Trác Uyên, lão ta đã khép hai ngón lại, vung tay lên, một thanh kiếm khí mạnh mẽ xông ra, hung hăng đâm vào thân kiếm của Xung Thiên Kiếm.
Ầm!
Giống như sấm sét vang dội, xé khoảng không nứt ra. Mạnh mẽ đè ép, như làn sóng xung kích đột ngột tản ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt liền truyền tiếng đinh tai nhức óc đi khắp toàn bộ vương phủ Phi Vân.
Hộ vệ trong vương phủ, chợt nghe tiếng vang truyền vào phổi, đều gấp gáp bịt lỗ tai, đầu đau muốn nứt, từng giọt từng giọt máu tươi không ngừng chảy ra từ trong mắt và mũi. Có không ít người người có thực lực thấp thì bị đánh ngất đánh chết tại chỗ.
Mà những cao thủ Dung Hồn Cảnh, Quy Nguyên Cảnh còn như vậy, thì hai người Trác Uyên và Bách Lí Kinh Vĩ ở gần tiếng vang như thế, càng không kịp nói nhiều.
May mà Đan Thanh Sinh tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng chặn trước người bọn họ, vung tay lên, một cơn gió mát thổi qua, liền đánh tan dư âm mạnh mẽ kia.
Chỉ là cho dù làm như vậy, đuôi lông mày của Trác Uyên vẫn không nhịn được mà run lên, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc nhìn cảnh tượng quái lạ trước mắt. Nhưng hắn đây không phải bị hù, mà là kinh ngạc.
Bởi vì Xung Thiên Kiếm kia, thật sự bị Kiếm Cương của Thượng Quan Phi Vân chế trụ. Dừng lại trên không trung, thân kiếm run rẩy, động một cái cũng không thể động!
Điều này. . . Làm sao có thể?
Trác Uyên thầm kêu gào lần thứ hai trong bụng khi nhìn thấy Xung Thiên Kiếm.
Phải biết, Thánh Binh này có uy lực mạnh bao nhiêu, thấy một luồng kiếm khí của nó liền biết có thể xuyên thủng Kỳ Lân Tí bộ phận của Thánh Thú, nghĩ là biết. Nhưng bây giờ, thế mà Thánh Binh này bị Kiếm Cương của người khác đè lại, lập tức làm Trác Uyên khó mà chấp nhận.
Chẳng lẽ lực của Kiếm Cương này, đã vượt qua uy lực của Thánh Binh?
Chuyện này... Không thể tưởng tượng được, dù sao đây chính là do cao thủ Đế Cảnh rèn ra. Mà coi như không phải cao thủ Đế Cảnh đích thân tạo ra thì đó cũng là Thánh Binh cấp sáu, sẽ không yếu như thế, bị một người phàm bóp chặt, khó mà thoát khỏi?
Thế nhưng là sự thật chính là như vậy, Phi Vân Kiếm Vương cao thủ số một Đông Châu ở trước mặt hắn, có thể khống chế Thánh Binh, hoàn toàn khác với Trác Uyên đầu cơ trục lợi, dùng thần thông của Thiên Đế nhốt Thánh Binh!
Ong ong ong...
Tiếng rên khẽ không ngừng truyền ra, thân kiếm của Xung Thiên Kiếm không ngừng run rẩy, cằm cự trong hư không, nhưng tất nhiên, nó chậm rãi trở nên bất lực.
Thượng Quan Phi Vân lạnh lùng nhìn nó, hai ngón lão ta vẫn chĩa vào phía trước, lão ta chợt hừ nhẹ nói: "Không còn sức lực, vậy liền ngoan ngoãn trở về bồi dưỡng, không cần chạy ra gây phiền phức, làm khách quý của bổn vương hoảng sợ!"
Thượng Quan Phi Vân nói xong, lão ta hơi vung tay, ầm một tiếng, Xung Thiên Kiếm kia liền trúng một lực lớn, lập tức bắn ngược trở về. Quay mấy vòng trên trời cao, lại ẩn vào bên trong Thủy Các kia, không còn khí tức.
Trác Uyên thở ra một hơi dài, hắn nhìn thấy tất cả đều kết thúc bình yên, hắn nhìn thoáng qua Thượng Quan Phi Vân, âm thầm tán thưởng. Không hổ là đệ nhất cao thủ Đông Châu, quả nhiên thực lực sâu không lường được!
"Cổ đại sư, các vị, thật xin lỗi, vừa nãy không biết tại sao thần kiếm này nổi điên, đã quấy rầy các vị, loại bỏ sự cao hứng của mọi người, mong các vị rộng lòng tha thứ!" Thượng Quan Phi Vân quơ quơ ống tay áo, lão ta xoay người nhìn mọi người, ôm chặt quyền, trên mặt mũi tràn đầy sự áy náy.
Bách Lí Kinh Vĩ từ chối cho ý kiến khoát khoát tay, hắn ta cười lớn: "Nào có, thần binh đa phần có tính nết kỳ quái, xem ra là do hôm nay chúng ta đột ngột tới, chạm khu vực của Trùng Thiên Thần Kiếm, chúng ta nên xin lỗi mới đúng. Với lại, nếu hôm nay không có một màn như thế, chúng ta sao có thể may mắn nhìn thấy Phi Vân Kiếm Vương tự mình ra tay, mở rộng tầm mắt. Sức mạnh Xung Thiên Kiếm của Phi Vân Kiếm Vương, thật sự càng ngày càng thâm hậu, ha ha ha..."
"Thừa tướng đại nhân đừng đùa nữa, lần này đã quấy rầy các vị, quả thật là do bổn vương sai!"
Thượng Quan Phi Vân chậm rãi khoát khoát tay, lão ta bật cười, sau đó nhìn về phía Trác Uyên nói: "Nhất là Cổ đại sư, đã làm ngươi sợ hãi. Vừa lúc, phòng khách đã được bố trí cho đại sư, không bằng bây giờ đại sư tạm trở về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai bổn vương lại dẫn đại sư dạo chơi trong vườn, cảm giác thân thiết cũng tăng lên!"
Trác Uyên cúi thấp đầu với Thượng Quan Phi Vân, sắc mặt Trác Uyên hơi khó coi, nhưng vẫn cố gắng rặn ra nụ cười nói: "Kiếm Vương đại nhân khách khí, đã như vậy thì tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh, ngày mai chúng ta lại tiếp tục!"
Nghe lời hắn nói, ba người còn lại hơi cong lưng, Đan Thanh Sinh nhân cơ hội nói: "Ta đưa Cổ đại sư trở về phòng nghỉ ngơi!"
Hai người Bách Lí Kinh Vĩ không nghi ngờ gì, bọn họ nhàn nhạt gật đầu.
Đợi đến khi hai bóng hình Trac Uyên dần dần đi xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất lúc, Bách Lí Kinh Vĩ mới cười khẽ, hắn ta oán trách nhìn Thượng Quan Phi Vân nói: "Phi Vân Kiếm Vương, bổn tướng chỉ muốn để ngài thừa dịp tiết lộ chỗ của Xung Thiên Kiếm cho Cổ đại sư, để hắn bổ sung bản đồ, dẫn giặc tới là được, ngài không cần phải làm một màn náo loạn như thế, nhìn Cổ đại sư bị dọa kìa, hắn chỉ là tu giả Thần Chiếu Cảnh. Nếu hắn bị dọa chạy mất, ngài có thể tìm lại một luyện đan sư tài giỏi có cơ hội leo lên vị trí đầu trong đại lục tới cho bổn tọa không?"
"Thừa tướng Bách Lí, đây không phải do ta làm!" Thế nhưng khi Thượng Quan Phi Vân nghe vậy, lông mày lão ta cau chặt lại, vẻ mặt không hiểu.
Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi sững sờ, hắn ta khó hiểu nói: "Không phải do ngươi làm thì còn có thể là ai? Toàn bộ vương phủ Phi Vân, chỉ có ngươi mới có thể chỉ huy Xung Thiên Kiếm!"
"Đúng vậy, thế nhưng điều kỳ lạ là ở chỗ này!"
Thượng Quan Phi Vân nghĩ mãi không ra, lão ta thở dài: "Ban đầu bổn vương dẫn hắn dạo chơi Lan Huyên Thủy Các, định nhân cơ hội đưa Xung Thiên Kiếm cho hắn nhìn một phen. Chẳng biết tại sao, thanh kiếm này lại tự mình lao ra, muốn giết Cổ đại sư. Mà sát ý nồng đậm như thế, ngay cả mệnh lệnh của lão phu cũng không nghe. Trước đây chưa từng có tình huống như vậy!"
Thượng Quan Phi Vân nhẹ nhàng cắn răng, lão ta hít sâu, sự mờ mịt trong mắt càng nhiều hơn...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất