Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trong hậu viện yên tĩnh, có hai bóng người, một già một trẻ đang đi cạnh nhau, một người là Trác Uyên, một người là Đan Thanh Sinh. Hộ vệ ở khắp nơi đều đã được cho lui xuống cả rồi.  

             Sau khi quay lại nhìn thấy phía sau không có người, Trác Uyên mới nhìn sang Đan Thanh Sinh, vẻ mặt hắn vô cùng thắc mắc, hắn mở miệng nói ra thắc mắc trong lòng mình: “Đan lão, cái Xung Thiên Kiếm khi nãy sao lại bị Thượng Quan Phi Vân ngăn cản khống chế một cách dễ dàng như vậy chứ? Lúc trước ở Song Long Viên, ta từng chịu đòn của Kình Thiên Kiếm, sức mạnh của nó không phải là thứ người thường có thể chống chịu nổi!”  

             “Còn phải nói nữa hay sao, bởi vì từ nhỏ lão ta đã tiếp xúc với kiếm cả ngày lẫn đêm, dĩ nhiên lão ta hiểu rõ tính khí của kiếm rồi!” Đan Thanh Sinh liếc mắt nhìn hắn một cái rồi điềm đạm lên tiếng trả lời.  

             Trác Uyên khẽ nhướng mày, trong lòng hắn càng thấy khó hiểu thêm: “Lời này có ý gì vậy?”  

             “Tên tiểu tử này à, ngươi có biết vì sao Ngũ Châu Thần Binh lại có thể trở thành Trấn Châu Thần Binh, khiến cho các thế lực lớn khác vô cùng thèm khát hay không?” Đan Thanh Sinh khẽ cong môi tạo thành hình một vòng cung kỳ quặc, lão ta bất giác bật cười chế giễu.  

             Trác Uyên liếc nhìn lão ta một cái, gương mặt của hắn vô cùng khó hiểu, hắn thản nhiên nói: “Uy lực của Ngũ Châu Thần Binh khiến người khác kinh sợ, họ chặt sắt như chém bùn, tay cầm ma khí thì lấy một đánh mười cũng không thành vấn đề ấy, vậy nên họ mới trở thành Trấn Châu Thần Binh, thế thì cũng có gì lạ đâu chứ?”  

             “Ha ha ha… câu nói này vẫn còn kém cỏi lắm, nếu như chỉ có thế, vậy thì thần binh chẳng qua cũng chỉ là một thanh kiếm sắc bén chói lọi, làm gì có thể khiến cho các cao thủ khắp nơi bái phục thế chứ? Vậy thì làm sao Bất Bại Kiếm Tôn lại vừa sợ hãi nó vừa ngưỡng mộ nó, thèm khát nó vô cùng thế kia nữa? Còn có cả Song Long Viên nữa, có lẽ ngươi vẫn chưa vào hẳn bên trong nhỉ. Ha ha… ngươi có biết vì sao chín môn phái của Tây Châu lại cam tâm tình nguyện để cho đệ tử của họ vượt trăm ngàn dặm để đi vào Song Long Viên tu luyện hay không, họ lại còn tổ chức một cái Song Long Hội để tìm ra kẻ mạnh nữa?”  

             “Chuyện này không phải là do Song Long Viên đã độc chiếm Thánh Linh Khoáng rồi hay sao?”  

             Trác Uyên khẽ nhíu mày, trong lòng hắn thấy vô cùng khó hiểu: “Thánh Linh Khoáng có thể nhanh chóng đào tạo ra những đệ tử tài giỏi, bảo vệ Tây Châu, cũng như bảo vệ cho lợi ích của Tây Châu, không phải thế sao, lẽ nào còn có nguyên nhân nào khác?”  

             Khóe môi Đan Thanh Sinh cong lên nở nụ cười tươi rói, Đan Thanh Sinh khẽ gật đầu, lão ta lẩm bẩm nói: “Nói vậy cũng đúng, nhưng mà ngươi nên biết rằng, tuy rằng linh khí của Thánh Linh Khoáng rất dày đặc, có khả năng thanh tẩy cũng như bổ sung tinh túy, có thể nâng cao mặt thể chất của kẻ tu luyện, nhưng mà điều quan trọng nhất của các cao thủ chính là gì? Chính là ở đây, ha ha ha…”  

             Nói xong, Đan Thanh Sinh lấy tay chỉ vào đầu của mình.  

             “Trí óc hả?” Mắt Trác Uyên sáng bừng lên, đột nhiên hắn chẳng thể thốt lên tiếng nào nữa.  

             Đan Thanh Sinh bất lực trợn tròn mắt, lão ta điềm nhiên nói: “Nếu như mà nói về trí óc ấy, có nhiều mưu sĩ có trí óc tốt hơn nhiều so với những người tu luyện, giống như Bách Lí Kinh Vĩ vậy đó, còn có các người tham mưu của các đế quốc lớn nữa, những người có mưu kế đều không nằm dưới trướng của những kẻ tu luyện, thậm chí còn vượt bậc hơn cả họ nữa, Vậy sao Song Long Viên không chiêu dụ bọn họ chứ?”  

             “Vậy ý của ngươi chính là…”  

             “Năng lực nhận thức!”  

             Trong mắt Đan Thanh Sinh khẽ lóe lên một tia sáng, lão ta bình tĩnh nói: “Kẻ tu hành phải cảm nhận đất trời, bất kì môn công pháp võ thuật nào cũng cần có năng lực nhận thức cả, có thế thì mới tu hành được. Cùng là một chiêu thức giống nhau, cách sử dụng người có năng lực nhận thức cao và người có năng lực nhận thức thấp dĩ nhiên cũng khác nhau, cho dù tu vị của bọn họ có ngang bằng với nhau đi chăng nữa. Mỗi lần Song Long Viên tổ chức Song Long Hội, thật ra là họ muốn tìm những cao thủ có nhận thức cao của các môn phái gia nhập. Thế nên ngươi có thể hiểu ra rằng, Song Long Viên không phải là nơi mà các cao thủ có sức mạnh có thể đi vào. Tuy rằng nói là đa số những người có nhận thức cao, thì sức mạnh họ cũng lớn, nhưng mà cũng phải có ngoại lệ. Lần Song Long Hội đó của ngươi, cái trận pháp do bốn đứa bé gái tạo thành đó, theo lý mà nói thì cũng không mạnh lắm, nhưng mà rồi thì ngươi cũng được chiêu nạp vào đó thôi, mà lý do chính là vì thế đó. Trận pháp đó chứa đựng tinh hoa đất trời, mà bốn đứa bé gái đó có thể được đào tạo thành người tài!”  

             Khóe mắt của Trác Uyên khẽ giật giật, trong lòng hắn đã hiểu rõ, người mà Đan Thanh Sinh nói tới chính là đám nữ nhân Sở Khuynh Thành, việc này đã vô tình động đến nỗi đau trong lòng hắn, hắn âm thầm thở dài trong lòng. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã vực dậy tinh thần, tiếp tục lên tiếng nói: “Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến Ngũ Đại Thần Binh vậy?”  

             “Dĩ nhiên là có liên quan rồi!”  

             Trong mắt Đan Thanh Sinh lóe lên một tia sáng, gương mặt lão ta bỗng nhiên trở nên nghiêm túc vô cùng, lão ta bình tĩnh nói: “Ngũ Đại Thần Binh chính là một công pháp võ thuật có thể khiến người ta mở mang tâm trí, khiến năng lực nhận thức của họ trở nên mạnh mẽ hơn. Ngươi phải chú ý, đây là việc lĩnh ngộ, không thể có được thông qua việc tập luyện đâu. Đây không phải là chuyện sử dụng ngọc bội truyền tin gì, mà đây chính là một quá trình từ không đến có. Chuyện này thì cần đến năng lực nhận thức, người có năng lực nhận thức thấp, sẽ khó hiểu ra đạo lý của trời đất, mà cũng không thể bứt phá những chiêu thức vô cùng mạnh mẽ thuộc về bản thân mình nữa.”  

             “Giống như Song Long Thần Hồn, Trảm Long Kiếm Kính của lão phu ta cũng là được “ngộ ra” dưới lưỡi chém của Kình Thiên Kiếm. Xung Thiên Kiếm Kính đó của Thượng Quan Phi Vân, cũng là được ngộ ra dưới nhát kiếm của Xung Thiên kiếm. Trong khắp năm châu này, hình như tất cả sức mạnh của các bậc cao thủ mạnh nhất đều có được từ sự nhận thức của các thần kiếm. Chẳng qua là sự khác biệt giữa mạnh và yếu nằm ở năng lực nhận thức cao hay thấp mà thôi. Mà người nổi bật trong số đó chính là Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lí Ngự Thiên ấy. Cái lão quái vật đó, Phách Thiên Kiếm Đạo của lão ta đã đạt đến bậc tuyệt sắc rồi, vô cùng mạnh mẽ, mà đó cũng không phải là thứ các cao thủ còn lại có thể đương đầu. Nhưng mà lão ta vẫn không yên tâm, sợ những người khác sẽ nhận thức được loại thần binh kiếm đạo mạnh hơn lão ta, bởi vậy…”  

             Cơ thể Trác Uyên bất giác run lên, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, hắn đã không còn nghe thấy Đan Thanh Sinh đang nói gì tiếp theo nữa. Bởi vì hắn đã phát hiện ra một bí mật cực lớn, Ngũ Đại Thánh Binh này không chỉ đơn thuần là một loại thánh binh cấp sáu, mà bên trong nó còn có chứa kiếm đạo của kiếm đế, một trong mười bậc đế nữa.   

             Cũng chính là nói, những kẻ tu luyện bình thường này muốn lợi dụng thánh binh để cảm nhận được kiêm đạo của kiếm đế!  

             Hèn gì… hèn gì lão Thượng Quan Phi Vân đó lại có thể khống chế Xung Thiên Kiếm một cách dễ dàng như thế, ắt hẳn lão ta đã nhận thức được nhiều kiếm đạo trong thanh Xung Thiên Kiếm đó rồi, lão ta đã hiểu rõ cách sử dụng thanh kiếm đó!  

             Trong phút chốc gương mặt của Trác Uyên bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, trong lòng hắn cũng có chút hối hận. Hai năm gần đây, Kình Thiên Kiếm luôn ở bên cạnh hắn, tuy rằng đã thay đổi kiếm linh, nhưng mà kiếm đạo của kiếm đế vẫn nằm bên trong đó, vậy mà trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến việc cảm nhận nó, thật sự quá lãng phí rồi.  

             Lúc đầu hắn không hiểu gì về kiếm đạo, mà cũng không muốn đi luyện tập, là bởi vì hắn cảm thấy ở nơi này không ai có đủ tư cách để dạy dỗ hắn. Nhưng mà thời thế bây giờ đã khác rồi, sau lưng của các thánh binh chất chứa những tinh hoa kế thừa của các bậc cao thủ bậc đế vương, sao hắn lại có thể bỏ qua cơ hội này được chứ?  

             Có điều, những lời này cũng chỉ là chuyện sau này, bây giờ chuyện cấp bách chính là làm tốt những việc còn dang dở trên tay cái đã, trước tiên phải phong ấn Thiên Địa Phong Huyệt lại rồi dẫn Tiểu Tam Tử chạy trốn!  

             Đan Thanh Sinh nhìn thấy dáng vẻ cau mày trầm ngâm của Trác Uyên, thấy hắn hoàn toàn không nghe lọt những gì bản thân lão ta nói nữa, lão ta liền trợn tròn mắt rồi điềm tĩnh nói: “Tóm lại, ngươi hơn hết vẫn là nên cẩn thận đi, ở nơi nào cũng vậy, thần binh đều được xem là báu vật, Thượng Quan gia muốn lấy Xung Thiên kiếm về, để thực hiện trách nhiệm bồi dưỡng những người trong tộc nữa. Việc này, đối với những gia tộc thuộc tứ châu khác cũng như thế. Nếu như ngươi dám chú ý đến thần binh, thì không chỉ mình Thượng Quan Phi Vân, đến Bách Lí Kinh Vĩ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”  

             “Ừm, ta hiểu chuyện này, ta sẽ làm việc cẩn thận mà!”  

             Trác Uyên nở một nụ cười điềm tĩnh nói.  

             Đan Thanh Sinh nhìn hắn thật lâu, lão ta hiểu rõ gật đầu. Trong lòng lão ta biết rõ, con người thông minh như tên Trác Uyên này, sớm đã có dự định cho riêng mình, sẽ không hành động mạo hiểm đâu, khi nãy lão ta chẳng qua chỉ là muốn nhắc nhở nhẹ nhàng thế thôi.  

             Thế là sau khi lão ta tiễn Trác Uyên quay về phòng khách thì liền rời đi rồi.  

             Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Thượng Quan Phi Vân đến chỗ Trác Uyên như lời đã hẹn, một là muốn làm cho hắn ngạc nhiên, hai là muốn đưa hắn đi dạo vòng vòng các nơi trong vương phủ, để hắn có thể hình dung về cách bố trí trong vương phủ.  

             Mà Trác Uyên cũng không khách sáo, hắn tận dụng thân phận gián điệp của mình, để thăm dò cách bố trí trong và bên ngoài vương phủ. Có gì không hiểu thì hắn sẽ hỏi Thượng Quan Phi Vân, có chuyện gì mờ ám thì hắn cũng trực tiếp hỏi thẳng ra luôn, đến nỗi nếu như trong phòng của Thượng Quan Phi Vân có ổ chuột thì cũng sẽ bị hắn hỏi ra mất.  

             Đối mặt với tên Trác Uyên cứ đưa ra những yêu cầu vô sỉ như vậy, đám người Thượng Quan Phi Vân cứ vờ như không để tâm đến, ai hỏi gì thì mình trả lời ấy. Đồng thời trong lòng họ cũng cảm thấy có chút sững sờ, tên thám tử này cũng làm việc quang minh chính đại quá rồi ấy chứ, đến thời gian thay đổi các hộ vệ mà hắn cũng hỏi, ngươi nghĩ đám người lão phu là một lũ vô tri rồi hay sao? Cứ cho rằng bọ ta không biết ngươi chính là thám tử của Thượng Quan gia đi nữa, nhưng mà nghe ngươi hỏi vậy bọn ta cũng biết luôn rồi đó, sao ngươi lại dám hỏi như thế nhỉ?  

             Nhưng mà rất nhanh sau đó, Thượng Quan Phi Vân liền hiểu ra, vấn đề ở đây không phải là Trác Uyên có dám hỏi hay không, mà là hắn có biết ngại hay không.  

             Lúc đến Bách Lí Kinh Vĩ còn cảm thấy Trác Uyên làm thám tử, nhưng có hơi khoa trương rồi thì Trác Uyên lại càng không biết nhục nhã mà hỏi: “Không biết xung quanh vương phủ có mấy chỗ đường bí mật để chạy trốn thoát thân hay không?”  

             Có đường bí mật có thể nói cho ngươi biết hả?  

             Gò má của Thượng Quan Phi Vân khẽ giật giật, lão ta bất lực lạnh lùng bật cười thành tiếng: “Ha ha ha… Cổ đại sư toàn nói chuyện không đâu, trong Vương phủ Phi Vân sao lại có mấy thứ đó chứ? Còn nữa, ngươi hỏi vậy để làm gì?”  

             “Để ta chạy!”  

             Trác Uyên thẳng thắn nói: “Nghe nói cứ không bao lâu thì vương phủ sẽ bị thích khách thâm nhập một lần, nếu như lần tới có thích khách thì ta sẽ dễ dàng chạy trốn một chút vậy mà!”  

             Thượng Quan Phi Vân giật mình, lão ta nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, trong lòng lão ta có chút nghi ngờ. Mấy chuyện này nên là chuyện mà hắn kiêng kị mới phải, sao hắn lại có thể hỏi một cách vui vẻ thế chứ? Không lẽ hắn không sợ ta nghi ngờ hay sao?  

             Nhưng mà Bách Lí Kinh Vĩ đứng ở một bên quan sát liền hiểu rồi, vị Cổ đại sư này không phải là lính mới gì nữa, nếu như hắn đã hỏi vậy thì, thế là Bách Lí Kinh Vĩ liền nhanh chóng lên tiếng nói: “Trong vương phủ Phi Vân do Kiếm Vương làm chủ, không có bọn đạo chích nào dám tự tiện đến đây làm loạn đâu. Huống hồ gì rất nhanh nữa chúng ta phải trở về đế đô rồi, thái tử đang bị thương rất nặng, còn phải nhờ Cổ đại sư chữa trị đó!”  

             Lời của Bách Lí Kinh Vĩ rất rõ ràng, cũng chỉ có một nghĩa duy nhất, ta vì thái tử mới đến nơi này, còn phải tranh thủ thời gian, không rảnh ở đây lo mấy chuyện nhỏ nhặt này, các ngươi muốn làm gì thì làm, muốn lật cái vương phủ này lên thì cứ lật, dù sao thì ta cũng sắp phải đi rồi.  

eyJpdiI6IlNvMmE0c21GTzFjNmE0RGZRS1BSeUE9PSIsInZhbHVlIjoieHRGSGN1eXpLNzNQWVhqR2pTMkp2SjVlODcrc0FYZ2V1elplakRRbVJhNjFDak9EWFdCZTNlNDBPREVUdnFyOEV1eWxJUDBRTTRGb0VCd21EVmVONG9jcDZsOGszRzBWTnJWXC9XMGFjNWR3MmtNSTJKclFoQjhwNXJhNTlkMHdrNTBrK0U2WGt6SExmTHp2RU5VbEpCOWhOcDUxXC8wNjhYOEZNMFZPWHlCRzgxUSt3clpsNWFNQm8zQjRacmE0Y29nTENaMGt2cnpQdXR6RHVGdmZwWExyOXNrdE5HelFaWVFhVUF1eWJHRDdLY0orRGZkQndYOFNoMEY0eXplcFhxazJWbzA0M2g2N0lvTmczTE80Q29rS290V2toWnFVT05yblhRVGdvUFc4elNWd2dSdDBjaHI5cDBMUjZkWXpBdzJrN2dReEFIUkhsT3c3eXFDWm9FXC84Q0g5WEtOdWhjUUlta2F5ODZkM0JzS01yaHZ2SGRCRjBtU3NIREFDMWp6dDk2YXQzUVYrcWUyaE1OMmJJaHp3KzRyWGlwa1ozUlZjXC9NQmh2VTh2cUcxb0tPdE9ZY3FuanZMT1lVVEhqaWZaNUpkaU5MT0Y1NllhNHVIWWZmdnpUWDJiWXhzWm4zeEV3REFGV21DS2pURjlIRFo1bDVBUVBNZVJcL1p5NVRvWVZkNUFwSFlrS25cL2NobkFEOFNYTEh2b1pJS3ZCb2NcL2RzbmtiSkhla0g0T2VQNlgyb3IydmdvRkRubEtMVDZlWGZwaVZMYWZ2aWp2bFVNVlpwYXhNQ2lcL1B2UVI0U1JUenBpMVE4K3ZUUXRCVXdRVDRlTXJtbTlmMnRCS1NtR2U2IiwibWFjIjoiYmEyMmJjNDY0YjhiODQ1M2ZhODkyOGE2NDE1ZTUyYzg2YzQ1NmY5NGM5YzMxMTJkYWM0NjAzZGMwZDQyM2FkNyJ9
eyJpdiI6ImZ5bnlGVWxKRGJWT3dmQnNQV0s0Rnc9PSIsInZhbHVlIjoib0F3YTlEZlR2K2loTjM4Rm9JakFITjB1dk1ZM3hMZWNsTnJUMTNBMk0xeFdwVnFVWGNlanVZekpkU2szMG9xM3dESkxIcXV3Z0o3MXo1aVVhanBGQmhCY3FjZDI1cWJPY1g1Y05TNzZuU211cnFwWkZmenVCcjlDeFZ6ZDBrRW9QbUlnZGVTcllVYVlReEhSd1hjVWdjUzQwUWlWMlJVOWVVQ0pJSVFBQ29xMEhMT1lRek1US0RuZjhnVkYrMVwva1phN2V4c1pyYVcxeTFLb0JxRDlhWnFwbGZLa3hMV3RkbWVKTGJKOElvRVZjWTR0M2M5eWZxRXZ5MW9aOXFaRWJPa2txMUhIeVwva1hzWnpuWWJ2ZXgrQjNkb1wvdWdHV2VDVnA1d0pqcHFma1c0TElXVmllb1dkTlM2VzRyc1pnSlEzZmp6N1dKeFRPUnJURENKWWVjaXdzcHNmWGtcL2tJYmN3SjNNRmpUQWRlQlA5SmFnTHhRcWV1VU9lZVVCbm90NHZnVDkxWkdkUVBDMzU5QkZzcXZKejVGZlwvYlNyUm1zQkI3dVwvWUhRclZuY3NUVlMrN1pTSTJObmFxQzFEdmQ0NGlKVUJ6cENoXC9pMUlPN0cyM3VXTFhBTHIxSXc2N2grNHg0aUdRQXQ1dzFHV08wK0prXC9zc2F5VHZGTXNxSjMzTmdCeDZXZ1ZLMzU2WHdXSHRwUm1JS1NjZmJIQjBjYVBLa0UrdnRCdHZyMmVhd2pWekZUY1NCS2NxaUtqak94NWR5am1tZzA3bUxucmxIeTk4VmUxdERaQUN6V2ZqdFJjUlpTT09kVW5sencxZWNUbmJWTCtHSFFEZEhqU014UVA5IiwibWFjIjoiM2RiYzQ4NGFkNjhjMGQzYmEyNTA1Y2NjOWZkNTg0YWJhZTI3NjQzMGUwNWNiMDg3YTQyM2RiOWQ2ZTg0ODE5YiJ9

             Bởi vì Xung Thiên Kiếm và Lan Huyên Thủy Các đang ở cùng một chỗ, mục tiêu của bọn họ đã đối nghịch với nhau. Nếu hắn muốn có nhiều thời gian hành động, vậy thì hắn phải dời chiến trường của Thượng Quan gia và Thượng Quan Phi Vân đến một nơi khác mới được…

Ads
';
Advertisement