Dưới ánh nhìn kinh ngạc của tất cả mọi người, có ba gương mặt từa tựa đang cùng nhau nở nụ cười xảo trá xuất hiện, người đang từ từ bước vào trong nơi này chính là ba huynh đệ của Ma Hồn Tông.  

             Đại công tử của Hàn Gia liếc mắt nhìn hai đội đang đứng ở trên đài một cái, hắn ta khẽ cau mày rồi lẩm bẩm nói: “Sao vậy, người của Ma Sách Tông vẫn chưa đến hay sao?”  

             “Xem ra là họ vẫn chưa đến đó, đại ca à, hay chúng ta lên trên khán đài đợi đi?” Hàn Tam Thiếu cũng đưa mắt nhìn quanh một vòng, hắn ta không tìm thấy bóng hình quen thuộc thì liền gật gật đầu, rồi lên tiếng đề nghị nói.  

             Vị đã công tử đó khẽ gật đầu, hắn ta điềm nhiên bước lên khán đài: “Ta đã rất háo hức muốn xem thử tên quái vật mà các ngươi nhắc đến rồi!”  

             “Khà khà khà… đại ca à, hắn nhất định là đối thủ giỏi của ngươi đó nha!” Hàn Tam Thiếu và Hàn Nhị Thiếu khẽ cười một cái rồi nhanh chóng đi theo.  

             Mà khi mọi người nhìn thấy ba người này đi lên vị trí cao nhất của khán đài, ai nấy cũng thấy kinh ngạc vô cùng, bọn họ bắt đầu xì xầm bàn tán.  

             “Chuyện gì vậy trời, đệ nhất thiên tài của Ma Hồn Tông, Hàn Vân Phong, hắn ta mà lại đích thân đến trận thi đấu của các môn phái thuộc Hạ Tam Tông hả, không lẽ trong Hạ Tam Tông, hắn ta đã để ý đến đối thủ nào hay sao!”  

             “Sao có thể như thế được? Ma Hồn Tông thuộc Thượng Tam Tông đó, thực lực họ mạnh vô cùng, làm gì có thể có môn phái Hạ Tam Tông nào có thể so với họ? Có lẽ chỉ cần mình Hàn công tử là đã có thể đánh bại sạch Hạ Tam Tông rồi!”  

             “Nói như thế cũng đúng đi, nhưng mà bọn họ đích thân đến đây, chuyện này nên lý giải thế nào đây?”  

             “Có lẽ là do họ rảnh rỗi không có việc gì làm, đi vòng vòng tham quan, chứ chả có ý đồ gì khác, khà khà khà…”  

             “Có đơn giản thế không đó?”  

             Mọi người cứ liên tục bàn tán, họ nhìn dáng vẻ thản nhiên của ba người đó, rồi thăm dò xem mục đích thật sự khi đến đây của bọn họ là gì, ai nấy cũng thắc mắc vô cùng.  

             Mà cũng không chỉ có mình bọn họ, đế cả vị trưởng lão trọng tài của cuộc thi lần này cũng nhíu chặt hai hàng lông mày, trong lòng lão ta thắc mắc vô cùng.  

             Giữa các tông môn với nhau việc phân chia cấp bậc rất nghiêm ngặt, coi trọng sức mạnh.  

             Thượng Tam Tông xem thường Trung Tam Tông, Trung Tam Tông thì coi thường Hạ Tam Tông, chuyện này đã trở thành lẽ thường tình rồi, Song Long Hội đã được tổ chức gần cả mười nghìn lần, chưa từng có ngoại lệ xảy ra.  

             Nhưng mà lần này, ba vị đệ tử chủ chốt của Trung Tam Tông sao lại nhảy đến cuộc thi đấu của Hạ Tam Tông chứ, lại còn im lặng quan sát trận chiến, đây là đang có ý gì vậy? Không lẽ sức mạnh của Trung Tam Tông yếu kém, thật sự lo sợ sẽ bị Hạ Tam Tông đánh bại hay sao, bởi vậy mới đến trước để xem xét tình hình phía địch?  

             Trưởng lão trọng tài đó nhíu chặt mày, gương mặt lão ta tỏ vẻ không hiểu, lão ta lại nhìn sang tu vị của ba vị công tử đó, rồi lại lắc lắc đầu, mối nghi ngờ trong lòng lão ta lại càng trở nên lớn hơn.  

             Thế thì cũng không giống lắm, ba kẻ này mạnh như thế, không giống người lo sợ bị người khác lật đổ. Vậy rốt cuộc đây là chuyện gì vậy, không lẽ bọn họ thật sự rãnh rỗi không có chuyện gì làm?  

             Nhưng mà bọn họ thân là đệ tử của môn phái cao hơn một bậc, mà lại đến nơi này, nhất định sẽ thu hút được ánh nhìn của tất cả mọi người, vậy thì xem ra họ cũng nể mặt các Hạ Tam Tông quá rồi chứ. Thân là đệ tử cốt cán của Ma Hồn Tông, dù cho bọn họ có rảnh rỗi đến mức nào, cũng không thể làm ra loại chuyện hồ đồ thế này được, lại đi tự hạ thấp thân phận bản thân mình!  

             Trong lòng trưởng lão thắc mắc vô cùng, lão ta có nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông. Còn đám người Thủy Nhược Hoa thì đang tức giận nhìn chằm chằm vào ba người nó, họ nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là ánh mắt của họ khi nhìn sang Hàn Tam Thiếu, ánh mắt đó càng thêm phần căm phẫn.  

             Suy cho cùng, lúc đầu vì tranh giành đan dược, Thủy Nhược Hoa cũng đã bị tên ma đầu này làm cho bị thương, tốn nhiều công sức lắm mới có thể chữa khỏi.  

             Mối thù này, có thể không nhớ nữa hay sao? Vả lại, không chỉ mình nàng nhớ, mà tất cả các tỷ muội trong Huyền Thiên Tông đều khắc ghi trong tim!  

             Như thể đã cảm nhận thấy ánh mắt cay độc đó, Hàn Tam Thiếu liếc nhìn đám nữ nhân Thủy Nhược Hoa một cái, rồi bất giác bĩu môi, hắn ta giơ ngón tay cái lên quơ quơ trước mặt bọn họ, rồi khinh thường bật cười chế giễu bọn họ.  

             Một đám nha đầu như các ngươi, các ngươi mà cũng muốn ghi hận bổn công tử ta hả, các ngươi không có tư cách đó đâu!  

             Đồng tử của  đám người Thủy Nhược Hoa khẽ co rút lại, vẻ mặt họ lãi càng trở nên tức giận hơn, họ nắm chặt hai tay thành nắm đấm.  

             Vân trưởng lão thấy vậy, liền lập tức lạnh lùng ho một cái: “Nhược Hoa, bình tĩnh đi, mục tiêu của chúng ta đâu phải Trung Tam Tông, mà là đứng đầu Hạ Tam Tông thôi, đừng tùy tiện gây sự!”  

             Ợ, đứng đầu Hạ Tam Tông hả? Ngươi chắc chưa?  

             Đám cô nương bỗng nhiên ngưng bặt lại, khi nãy gương mặt của họ vẫn còn rất tức giận, khi họ nghe thấy lời này, sự tức giận trong lòng họ liền tan biến, vẻ mặt họ vô cùng thắc mắc, họ nhìn sang vị trưởng lão đang đứng bên cạnh, vẻ mặt của ai cũng vô cùng khó hiểu.  

             Vân trưởng lão à, mục tiêu này là mục tiêu của ba tháng trước mà, bây giờ mà ngươi còn đặt ra cái mục tiêu to như thế hả, có phải ngươi đã làm khó bọn ta rồi hay không? Thử hỏi, ngươi đã đem Ma Sách Tông bỏ ở đâu rồi?  

             Như thể Vân trưởng lão đã nhớ ra sức mạnh đáng sợ của Trác Uyên, gương mặt lão ta bỗng nhiên đỏ bừng, lão ta ho khan một tiếng, rồi lại thay đổi lời nói: “Ừm, thì thật ra là vị trí thứ hai ở Hạ Tam Tông, vị trí đó cũng được ha, các ngươi cứ cố gắng hết sức là được!”  

             Vừa nghe thấy lời này, mọi người mới hiểu rõ rồi gật đầu, ai nấy cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vẫn thật sự sợ vị trưởng lão này sẽ bắt họ liều mạng với Ma Sách Tông đó, vậy thì chả khác nào lấy trứng chọi đá, không tự lượng sức, chẳng khác nào muốn lấy mạng của họ cả!  

             “Ha ha ha… hay lắm, quả nhiên các ngươi tự biết, các ngươi biết vị trí đứng đầu Hạ Tam Tông là đồ trong tay của Ngự Thú Tông chúng ta, các ngươi biết tự lùi lại một bật, lấy vị trí thứ hai, cũng biết điều ha!”  

             Đột nhiên, vào lúc này, có một tiếng cười lớn lại vang lên bên tai họ.  

             Lông mày của mọi người khẽ động đậy, bọn họ quay đầu nhìn qua, quả nhiên, lại là tên Hôi Hùng không xem ai ra gì đó.  

             Mọi người bĩu môi một cái, rồi không ai để tâm đến hắn ta nữa!  

             Nhưng khi nhìn thấy cảnh đó, Hôi Hùng còn tưởng bọn họ đã bị khí thế của hắn ta dọa cho sợ rồi, không dám hó hé, thế là hắn ta liền khoác lác thêm, hắn ta bật cười lớn nói: “Đây gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt (người biết quan sát tình hình là người tài giỏi), các ngươi nhận thua trước mặt bổn công tử ta, chuyện này cũng chả có gì mất mặt lắm, không cần phải nản chí ngã lòng thế, không phải vẫn còn một đám binh lính già nua yếu ớt cho các ngươi thể hiện sức mạnh đó hay sao? Suy cho cùng, ta cũng là người nhận được sự coi trọng của ba vị công tử đến từ Ma Hồn Tông, họ thuộc Trung Tam Tông đó!”  

             “Cái gì, ngươi có được sự coi trọng của đám người Hàn Tam Thiếu hả?” Thủy Nhược Hoa khẽ nhíu mày, nàng thắc mắc nhìn sang Hôi Hùng, như thể nàng đang nhìn một tên ngốc vậy.  

             Hàm râu của vị trưởng lão trọng tài đó khẽ rung động, lão ta nhìn sang bộ dạng đắc chí đó của Hôi Hùng, rồi suy nghĩ một hồi, sau cùng lão ta bất lực lắc đầu, không biết nên nói gì thêm.  

             Tâm trạng của đệ tử Ngự Thú Tông cũng tốt quá rồi đó chứ! Nhưng mà như thế thì hơi quá đà rồi…  

             Hôi Hùng không để ý đến ánh nhìn kỳ quặc của mọi người, hắn ta ưỡn ngực tự hào rồi đắc chí nói: “Có lẽ các ngươi có điều không biết, hôm đó sau khi ta và sư phụ ta đến đánh bại Tinh Anh Môn của bọn họ xong, trên đường xuống núi, vừa hay lại gặp được đám người Hàn Nhị thiếu. Sau khi bọn họ biết được chiến tích vĩ đại của chúng ta, bọn họ vô cùng sùng bái ta, cứ khen ta mãi không thôi. Về chuyện này thì sư phụ ta tận mắt chứng kiến, các ngươi có thể bảo lão ta làm chứng!”  

             Lỗ trưởng lão nở nụ cười tươi rói, lão ta nhanh chóng gật đầu, miệng lão ta cười sắp dài tới mang tai, như thể lão ta thật sự tin những lời khen ngợi mà Ma Hồn Tông dành cho đệ tử lão ta vậy, lão ta nghĩ những lời khen đó xuất phát từ tận đáy lòng họ.  

             Hàn Nhị Thiếu đứng trên khán đài cao cao thấy vậy, khóe miệng hắn ta khẽ giật giật, trong lòng hắn ta thật sự chỉ biết câm nín.  

             Hai người thầy trò này là ngốc thật hay giả ngốc vậy, những lời nói lúc đó của ta các ngươi nghe không hiểu, thì có thể xem như các ngươi phản ứng chậm, vậy thì cũng không có gì to tát. Nhưng mà thời gian đã trôi qua lâu như thế rồi, các ngươi vẫn chưa thể hiểu ra ý nghĩa câu nói đó, còn đem chuyện đó ra làm niềm vui của mình, đây đúng là có vấn đề về não bộ rồi!  

             “Ầy, người giỏi luôn nhận được sự chú ý mà! Thật không ngờ bởi vì Hôi Hùng ta quá tài giỏi, mà bây giờ lại được ba vị thiếu chủ của Ma Hồn Tông nhìn trúng, họ xem ta như đối thủ đời này của họ rồi, chuyện này khiến ta có chút lo sợ!”  

             Sau đó, Hôi Hùng bỗng nhiên thở dài một hơi, hắn ta nhìn sang phía ba người đang nắm chặt nắm đấm đứng ở trên khán đài, rồi hét lớn nói: “Ba vị công tử à, các ngươi cứ yên tâm đi, tâm ý của các ngươi ta đã hiểu cả rồi. Thân là đối thủ mà các ngươi cho là mạnh nhất, sau khi ta lấy được vị trí đứng đầu Hạ Tam Tông xong, ta sẽ đến để giao đấu học hỏi các ngươi, để báo đáp ân tình cho việc các ngươi đã hạ thấp thân phận để đến đây ủng hộ ta!”  

             Hờ!  

             Khi nghe thấy lời này, mọi người trên khán đài lại bắt đầu òa lên bàn tán. Họ nhìn về hướng Hôi Hùng khí thế hào hùng trên khán đài, gương mặt hắn ta lúc này như thể hắn ta biết nhìn anh hùng và coi trọng anh hùng lắm vậy, rồi lại nhìn sang ba vị thiếu gia Hàn Gia đang đứng ở nơi cao nhất trên sân khấu, gương mặt ai nấy cũng đều bất ngờ vô cùng.  

             Tên Hôi Hùng này là cao thủ thuộc Thần Chiếu Cảnh tầng chín, nhưng mà hắn ta thật sự lọt vào mắt xanh của ba vị công tử này sao, họ thật sự coi hắn ta là đối thủ, đến đây để xem hắn ta chiến đấu hay sao?  

             Vậy thì tí nữa phải quan sát tên Hôi Hùng này kĩ một chút, nói không chừng hắn ta là một hắc mã chân nhân bất lộ tướng thật sự đó!  

             Trong phút chốc, mọi người xí xa xí xào,  họ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt của họ đều đổ dồn lên người con hắc mã này!  

             Gò má của Hàn Vân Phong khẽ giật giật, hắn ta quay người nhìn sang Hàn Nhị Thiếu một cái rồi cười lạnh lùng hỏi: “Nhị đệ, ngươi quen tên đần này ở đâu vậy?”  

             “Ợ… đại ca à, lúc đầu chẳng qua là ta chọc hắn ta vài ba câu, vậy mà hắn ta cũng tin là thật, vả lại thứ mà ta không ngờ đến, là sư phụ của hắn ta cũng tin theo luôn, cái này…”  

             “Khà khà khà… thật sự là sư phụ thế nào thì đệ tử thế ấy thôi, không ngờ Ma Sách Tông chúng ta lại vô tình bị kẻ ngốc thế này lợi dụng, ta đã giúp hắn ta có danh tiếng rồi, ta nghĩ thấy không thoải mái chút nào!”  Hàn Vân Phong cau mày rồi lạnh lùng lên tiếng nói.  

             Hàn Nhị Thiếu trầm ngâm một hồi, trong lòng hắn ta cũng có chút tức giận, hắn ta lên tiếng đề nghị nói: “Vậy thì chúng ta nên làm thế nào đây, hay là chúng ta đi làm rõ chút chuyện đi?”  

             “Làm rõ cái gì chứ? Trèo càng cao thì té càng đau, không có bản lĩnh mà cũng nhận làm cao thủ, đợi tí nữa cho hắn ta tự mình nếm trái đắng đi!” Hàn Vân Phong thản nhiên bật cười một tiếng.  

             Hai người Hàn Nhị Thiếu nghe vậy, họ nhìn nhau một cái rồi cũng nở nụ cười lạnh lùng…  

             Xoẹt!  

             Đột nhiên có một tia sáng đỏ vụt qua, nhiệt độ của khắp khán đài bỗng nhiên tăng lên. Một thanh niên tóc đỏ bỗng nhiên xuất hiện trên đài cao, cách ba vị công tử Hàn Gia khoảng chừng hơn trăm mét, đôi mắt hắn ta lạnh lùng đang nhìn chầm chầm về phía trung tâm sàn đấu, miệng hắn ta lẩm bẩm: “Tên quái vật đó, vẫn còn chưa xuất hiện hả!”  

             “Thượng Tam Tông, Viêm Ma, đệ nhất thiên tài của Ma Viêm Tông hả?” Đồng tử của Hàn Vân phong khẽ co rút lại, hắn ta nhìn sang người thanh niên tóc đỏ đó, vẻ mặt hắn ta bỗng trở nên nghiêm trọng.  

             Không chỉ có mình hắn ta, mấy người khác nhìn thấy đệ nhất thiên tài của Ma Viêm Tông đến đây, ai nấy đều vô cùng bất ngờ, lên tiếng hô hào.  

             Chuyện hôm nay là chuyện gì vậy chứ, buổi thi đấu của một gia tộc Hạ Tam Tông lại làm cho đệ nhất thiên tài của hai môn phái lớn thuộc Trung Tam Tông và Thượng Tam Tông đến xem hay sao, không lẽ trong Hạ Tam Tông này, thật sự có người khiến cho bọn họ phải sợ sệt hay sao?  

             Đặc biệt là Viêm Ma thuộc Thượng Tam Tông cũng đã đến nơi rồi, không lẽ trong Hạ Tam Tông, đã xuất hiện một người có thể uy hiếp đến đệ tử thuộc Thượng Tam Tông bọn họ hay sao?  

             Chuyện này… chuyện này cũng quá khó bề tưởng tượng rồi đó chứ.  

             Suy cho cùng, cách biệt giữa sức lực của Thượng Tam Tông và Hạ Tam Tông như cách biệt giữa trời và đất vậy, chứ đừng nói đến sự cách giữa các đệ tử với nhau, cách biệt sẽ càng lớn hơn nữa!  

             Nhưng mà việc Viêm Ma đến đây, thì nên lý giải thế nào đây? Không lẽ là do nhàm chán quá nên lại đến đây để xem kịch hả?  

             Vậy thì các đệ tử của các môn phái đến tham gia Song Long Hội lần này cũng nhàm chán quá ha!  

             “Đại ca, tên quái vật đó đến đây để làm gì vậy?” Hàn Nhị Thiếu khẽ cau mày, hắn ta nhìn sang Hàn Vân Phong, gương mặt hắn ta vô cùng nghiêm trọng.  

             Khóe mắt Hàn Vân phong khẽ giật giật, hắn ta từ từ lắc đầu, gương mặt hắn ta trông cũng rất nghiêm trọng: “Chuyện này sao ta biết được, mà chuyện người này xuất hiện ở đây, nhất định không phải do hắn ta tình cờ xuất hiện, có khi nào hắn ta đã nhìn trúng cùng một đối thủ giống chúng ta hay không. Nếu như thật sự thế, thì thật là kinh khủng!”  

eyJpdiI6IjFRR3NxdWdIM0pEbDJNSnRoT0gxMmc9PSIsInZhbHVlIjoiMHVWZ1NOMFk3NE83cHExZ0x2MXZXS3FjaVZLbzJVcVBkb2p4anFmYlpxQjVkM0RkQ0N1cnIwSFdFTkVjV0w5RTRIM0UwblVVcDIrVXlkVVVCYjhDMklBNlBnb0pcL3o4a2pPalZxSnNWZ2s3SWE4eVE5WDJvS05VejhpT3BQQithTmxiUUgwRjFYNXVTTmhUQTdHOXFFalowZGJvWWFEUUFxMDZCUFhYeGk1VldOc2N4ZEg4ZFRmdldablIyZEFPYnFmazVsekkrWlczVVlUWDVwVEgyZE5va0NPWmpTM3VwZ0M2enFCQjhweUh5MExRMW5wT09xZWhIYWlOcEJPdWpKXC9GYjFnOFFPN3pyNGFxR05OR2libjJRS1wvelJGQXdzUFEwanBRazRkZ0dkaGV2NDMxY1p0anozYlFkQWkyS3RyUTh6ZWNndzBndWFzSzR3Y2FqTUlSU1dzT0tGdDlWY29RZG9xeFJyaTJjPSIsIm1hYyI6IjY4M2NjMTQxOWZhYmYwZmQyMjYwNjQ2MzNhZGE2YmFhMDI1NWU5MGJmNmE5MGUwZTNiODkwNmU4YjFhOTIwYjEifQ==
eyJpdiI6IjJGT1VwY1cwSEZIdWhjcWpPdlhPV0E9PSIsInZhbHVlIjoiQ2h2NkJUY1hpVlwvME41YmRGeTlCVVJ1bEwrTlZNTlN1QlgrMGRSeVFwcXRRYklta2xZdGVLdUUxc0VwelZ0ZVwvM1pDZzdsd0RQVXIyYkVQb1FkVzkyenN0czZGVDZFZHQzdXRiTndxTmdVcDlHckR6NkF4TlJzN1VHTkpGU3daN3U2YnQwU0ZqWG9KVDJ5ODZabW9mU1RsbzFNSnRtNnJQUnhmVmF6alg5Ym9EeUNGTk9CcE10ZHZueHpJNm5Sa2xJaE9xcnhLTHdCSWxkUmVOVTZKamgrcjFcL0JKQXY5eE1KZnZyZGVVa291RGlTK0gwR1IyaVpcL0hhN3Y2bmlmdkdlRmR5RzJcL3VsaGw5UmphanZTWWZQV0pIZzJyVmRtY1ZFTGxBS1FQQ0Z3TkxcL1k5RGpzYlpHZnFNWXI0XC8weUpKYXFyOTYyOEJRa0k1bTJNTTd5K3QydE1GbXR6M2NncTIzbm5Vd0l3SnVBOEx5Q3BVRHhVWmd6ZFE3dzQ1VTJQU3dhek02WWQ2T3diQ1JPYkluZlN1aTVjN2RDZ3YrMjlNUlJKRFdLOStzVmZDWmsxSTRFSUd5blpROG5oVG9hZ0s5dWxkUUJYaEtvN1lNOGtybGc1TjgxUDJaNXBPVDVvR2pvcDlsVGlUSDBJcEhkSWhiUEM0dFhCVjA3V0t1TGkxc0UrTythSmZVRUxUUUE3OVhHQk1PN2hjZk85STkxR1JyeksxY0xITjFTbHJidjVVeVdKQ0k0dlc2VW5LQ0ZKQk5tRWZBVmpUc01kK3lOOGh3bXlnOU15TTVXMld2Z2FWT3F2cW9MQU43NEFrZndISWNtTzV1WjBEVERoWjVYcEEiLCJtYWMiOiJiNGM2ZTQxNmNkOWU3NGUyYzA0NmQxYTFjOGI0NTA3N2JkOWFkOTJjZWQ0MTU0YTdkNzUwM2ZiZDc4ZmQyN2M1In0=

             Vừa nghe thấy lời này, hai người kia liền thấy lạnh đến phát run, gương mặt họ bắt đầu trở nên khiếp sợ…

Ads
';
Advertisement