“Viêm Ma!”
Nơi trung tâm trên đài cao, Thủy Nhược Hoa nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đỏ, trong đôi mắt tràn ngập tức giận và oán hận mà nghiến răng nghiến lợi. Bây giờ, nàng vẫn nhớ như in, người tỷ muội của nàng bị tên ác ma này đùa bỡn đến chết như nào.
Đôi tay bất giác siết chặt thành quyền, trong mắt Thủy Nhược Hoa đã hằn lên những tia máu đỏ tươi.
Chúng nữ còn lại, biết trong lòng sư tỷ oán hận thế nào, cũng tức giận không thôi, quay qua nhìn chằm chằm về phía Viêm Ma đang đứng trên cao kia. Thế nhưng hắn ta còn không thèm quan tâm đến bọn họ, đôi mắt lạnh lùng đảo qua mỗi một nơi góc khuất, tìm kiếm bóng dáng thân thuộc ấy.
“Nhược Hoa, đây là Song Long viện, đừng gây chuyện!” Lông mày khẽ nhíu lại, Vân trưởng lão nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng, cảnh cáo một tiếng: “Hơn nữa, cái tên Viêm Ma kia là kẻ mà chúng ta không thể động vào được. Mà Ma Viêm Tông đằng sau hắn ta, lại càng không thể động đến!”
Đôi mắt nàng dại ra, Thủy Nhược Hoa không khỏi thở dài một tiếng, cúi gằm mặt xuống. Nếu như vậy, xem ra, mối thù của tỷ muội nàng khó mà báo được, tông môn cũng sẽ không làm chỗ dựa cho các nàng, các nàng...Sẽ chết trong vô ích!
Mới nghĩ đến đây thôi, Thủy Nhược Hoa đã siết chặt nắm đấm lại, thậm chí móng tay còn đâm sâu vào thịt, nhưng nàng vẫn không có cảm giác gì.
Bỗng nhiên, một cảm giác bất lực lại tràn về bủa vây lấy tâm trí nàng!
Khôi Hùng nhìn Viêm Ma ở trên đài, trong mắt bất giác có chút giật mình, lo lắng, thật lâu sau, mới ngân ngấn lệ mà nói: “Sư phụ, ngươi thấy không, đồ nhi bị tên Viêm Ma kia để mắt tới rồi!”
“Ừ, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng vừa hay, điều đó chứng minh thực lực của ngươi được đệ nhất thiên tài của Ma Viêm Tông công nhận, vi sư tự hào về ngươi!” Lỗ trưởng lão cũng có chút vui mừng, nghiêm túc lên tiếng.
Thế nhưng, vừa mới dứt lời, đám người ở trên sàn đồng thời lảo đảo vài bước mà không rõ lý do, sau đó nhìn sang hai người với vẻ mặt khinh bỉ.
Hai người này tự luyến vừa vừa phải phải thôi chứ, dựa vào đâu mà dám nói Viêm Ma đến đây vì bọn họ? Ngay cả Hóa Hư Cảnh cũng không đột phá được, sao cao thủ Hóa Hư tầng năm như Viêm Ma phải để ý tới?
Lão huynh, các ngươi tự luyến cũng phải có mức độ chứ!
Trưởng lão trọng tài nhìn hai người, cũng im lặng không nói gì, lắc lắc đầu.
Mặc kệ bọn họ tự tin với bản thân thế nào đi chăng nữa, nhưng cũng chỉ là cuộc thi đấu nho nhỏ bậc hạ giữa ba tông môn, mà dẫn tới cả cao thủ bậc trung và thượng của cả ba tông, khiến cho trưởng lão trọng tài cũng không có cách nào lý giải.
Hoàn Thủ nhìn hàng ngũ hai tông môn trước mặt, lại nhìn sang phần danh sách trong tay, phía trên ghi chú rõ ràng thực lực của các đệ tử tông môn, sắc mặt trưởng lão trọng tài có vẻ hơi nghi ngờ.
Nơi này chẳng có ai nên dáng nên hồn cả, có tư cách gì khiến cho bọn họ để ý tới vậy?
Ôi, được rồi, không nghĩ nữa, chờ sau khi bắt đầu cuộc tỉ thí, mọi chuyện ắt sẽ rõ ràng!
Bật cười lắc lắc đầu, trưởng lão nhìn về phía đám người, gào to một tiếng: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, các tông mau tới rút thăm. Lần này là thi đấu cá nhân, hình thức thi đấu là luân phiên thay nhau tấn công đối thủ. Ở chỗ ta có tổng cộng ba thăm trúc, ở trên mỗi thăm đều có ghi số. Số thứ tự một và hai lên sàn trước, phe thua sẽ đấu với số thứ tự thứ ba, rồi số thứ tự thứ ba lại chiến đấu với phe thắng! Đối với vòng ba điểm này, là thành tích cá nhân!”
Nói đoạn, trong tay vị trưởng lão kia khẽ lóe lên một tia sáng, sau đó chợt xuất hiện một ống trúc, ở trong là ba cây thăm trúc!
Liếc mắt nhìn nhau, trưởng lão Huyền Thiên Tông và Ngự Thú Tông nhao nhao tiến lên, chuẩn bị rút thăm. Nhưng Dương Sát quan sát vị trí ba người này thấy Trác Uyên vẫn chưa đến, bất giác trong lòng lão ta nóng nảy, sốt ruột như lửa đốt.
“Ừ...Trưởng lão, đội ngũ của bọn ta còn vướng chút chuyện, phải trì hoãn một chút, có thể chờ thêm một chút nữa được không?” Chà xát bàn tay mập mạp, Dương Sát cười cười lấy lòng nhìn sang vị kia.
Nhưng, người trưởng lão kia lại lạnh lùng nhìn lão ta, từ chối cho ý kiến: “Đã đến giờ rồi, không ai lại muốn chờ các ngươi đâu, ngươi nên tranh thủ thời gian cử một đại biểu đại diện tông môn lên rút thăm đi. Nếu như vận may các ngươi tốt, sẽ rút được số ba, có thời gian để đợi!”
“Ừ, nói suông thì vậy, nhưng mà…”
Gãi gãi đầu, Dương Sát nhìn về phía trưởng lão kia, sắc mặt lão ta có chút khó xử, đôi chân mập mạp cứ chà tới chà lui trên mặt đất, không thể đi lên được.
Trưởng lão thấy vậy, không khỏi giận giữ: “Ngươi có rút hay không, không rút thì tước bỏ quyền thi đấu!”
“Ta rút rút rút...Ta rút mà!” Mồm mép lão ta méo xệch cả đi, Dương Sát nhìn hai người bên cạnh, lộ ra vẻ mặt đau khổ, nhắm mắt bước về phía trước.
“Dương Sát, rút thăm tốt chút nhé!”
“Có gan thì ngươi lên mà rút!”
Bước chân chậm chạp của Dương Sát mới đặt lên trên đài, ở phía sau, m Sát đã hét lớn một tiếng, khiến cho tên Dương mập này tức giận không nhẹ, hung ác trừng mắt, liếc xéo lão ta một cái, hét lớn đáp trả.
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, m Sát bày ra dáng vẻ vô tội vạ, vung tay áo: “Thôi kệ ngươi vậy, ta không nói nữa!”
Khuôn mặt u ám không thôi, Dương Sát bày ra cái vẻ u sầu, lo lắng, do dự đi đến trước mặt vị trưởng lão kia, trong nháy mắt, sắc mặt lão ta như sụp đổ đến nơi, trong lòng lão ta đã mắng tổ tông mười tám đời nhà Trác Uyên một trận.
Thằng ranh con này, sao vẫn chưa chịu tới, muốn thả bồ câu* cho lão tử sao!
Note: Thả bồ câu: ý chỉ thất hẹn, cho người khác leo cây, nói thẳng ra là bùng kèo.
“Dương Sát cung phụng, mời!” Khóe miệng khẽ nở nụ cười quái dị, Vân trưởng lão cười cười nhìn Dương Sát, dùng tay làm dấu mời. Lỗ trưởng lão Ngự Thú Tông cũng chế nhạo ra mặt, chăm chú nhìn lão ta mãi không rời.
Khuôn mặt nhịn không được mà méo xệch cả đi, Dương Sát trừng Vân trưởng lão một cái, hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Lão đầu này đúng là chẳng ra gì, nếu không phải có bọn họ, mấy người này có thể an toàn đến đây sao. Bây giờ, bọn họ gặp nạn, thế mà chỉ ngồi xem kịch, nhìn lão tử pha trò.
Hừ, ngươi cứ chờ đấy cho ta!
Trong lòng tức anh ách, Dương Sát bất giác khẽ cắn môi, vung tay lên một cái, bỗng nhiên, một bàn tay mập mạp, to lớn duỗi vào, ngay giây sau đã rút ra một cây thăm trúc.
Thế nhưng, khi lão ta nhìn số trên thăm trúc, lại bất giác giật bắn mình, trầm ngâm một chút, trong mắt đã ngân ngấn lệ, xúc động muốn rơi nước mắt.
“Sao rồi, rút được số mấy?” Trong lòng không khỏi trầm xuống, Quỷ Sát vội vàng hỏi.
Khuôn mặt lão ta khổ sở vô cùng, Dương Sát cực kỳ xấu hổ, đưa cây thăm trúc kia cho hai người, mất mát nói: “Thật ngại quá, vận may của ta không tốt lắm, rút trúng số một!”
Ha ha ha...
Vừa mới dứt lời, hai người m Sát liền thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hai người Vân trưởng lão và Lỗ trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cười to, thoải mái vô cùng.
Bây giờ, đệ tử của bọn họ còn chưa tới, vòng thứ nhất có mà loại thẳng tay luôn, mất mát biết bao nhiêu điểm số, đúng là thua thiệt lớn!
Nhìn hai người bày ra cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, cười trên nỗi đau của người khác. Dương Sát tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể bất lực. Mà hai lão đầu kia, lại bày ra cái vẻ hư tình giả ý, nhún nhường nhau, theo thứ tự mà rút thăm.
Ngự Thú Tông rút trúng số hai, vòng đầu đấu với Ma Sách Tông, Huyền Thiên Tông bốc số ba, vòng thứ hai mới lên trận!
“Ôi, vốn định thể hiện chút sức mạnh của tông môn ta, nhưng không ngờ, Ma Sách Tông lại tranh cơ, lão tử nghĩ thôi thì đừng để cho bọn họ lên đài nữa, bọn họ không dám đâu! Còn có cách nào nữa, vòng này chúng ta được hời rồi, ha ha ha…” Khôi Hùng cầm thăm trúc trong tay, bất giác cười khinh nói.
Ba người Dương Sát thấy vậy, tức giận không thôi, nhưng chỉ có thể chịu đựng, dù sao đây cũng là quy củ của Song Long.
Bỗng nhiên, một âm thanh rõ ràng vang lên, truyền vào trong tai mỗi người ở đây: “Đệ tử Ma Sách Tông còn chưa tới, thôi thì hai tông môn chúng ta trao đổi chút nhé, từ Huyền Thiên Tông lên trước!”
Mắt bất giác phát sáng lên, đám người đồng thời quay qua phía âm thanh, thấy đám người Thủy Nhược Hoa ôm quyền, cuối cùng, nhìn sang phía trưởng lão trọng tài, khom người nói.
Bỗng nhiên, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng, Dương Sát cảm kích không thôi nhìn về phía nàng: “Chỉ có nha đầu này có lương tâm thôi, trưởng lão, Huyền Thiên Tông đồng ý trao đổi với bọn ta, để bọn họ lên trước!”
“Nói bậy, bọn ta chưa từng nói như vậy!”
Nhưng, lão ta vừa dứt lời, tiếng Vân trưởng lão gầm thét lại vang lên, sau đó khom người, cúi đầu cung kính nói với trưởng lão trọng tài: “Trưởng lão, đệ tử nhà ta hồ ngôn loạn ngữ thôi, đừng nghe nàng nói bậy.”
Sau đó, lão ta lại quay qua trừng Thủy Nhược Hoa một cái, trách mắng: “Nhược Hoa, ngươi nói cái gì vậy, còn không mau lui xuống?”
Bất giác run run người, Thủy Nhược Hoa nhìn về phía Dương Sát, lộ ra ánh mắt xin lỗi, bất đắc dĩ thở dài, lui về chỗ, thở dài một trận.
Thật ra, trong lòng nàng hiểu rõ, đây là một cơ hội để báo ân, báo đáp ơn cứu giúp của Ma Sách Tông. Nhưng nàng hiểu ý của trưởng lão hơn, Ma Sách Tông có Trác Uyên, thật sự rất mạnh.
Nếu như lần này để cho bọn họ không được điểm nào, gặp bất lợi về điểm số, đây là chuyện tốt, không thể tốt hơn. Nhưng, điều này khiến lương tâm đám người này day dứt không thôi, đây chẳng phải là vong ân phụ nghĩa, bỏ đá xuống giếng sao!
Chúng nữ nhìn sang Thủy Nhược Hoa, hiểu rõ tâm tình của nàng, cũng cảm thấy Vân trưởng lão làm vậy không đúng thật.
Nhưng Sở Khuynh Thành, người từng làm lâu chủ Hoa Vũ Lâu, trải qua bao nhiêu chuyện lục đục giữa người với người, lại có thể hiểu được, thản nhiên nói: “Sư tỷ, chúng ta đã đối địch với nhau rồi, không thể thủ hạ lưu tình nữa. Vả lại, chút chuyện nhỏ như vậy, sao làm khó được người kia!”
Không khỏi sững sờ, tất cả mọi người không hiểu nhìn sang Sở Khuynh Thành, trong lòng thầm nhủ.
Sở Khuynh Thành với Trác công tử là bạn tốt mà, sao lại không cân nhắc, suy xét cho hắn? Chẳng lẽ vì yêu thành hận, gây gổ tách nhau ra rồi?
Nhưng, sao các nàng biết được, người thực sự hiểu rõ Trác Uyên, chỉ có mỗi mình Sở Khuynh Thành. Trác Uyên cần gì, không cần cái gì, trong lòng nàng hiểu rõ.
Giống như loại chuyện nhỏ nhặt này, không cần bọn họ ra tay giúp đỡ!
Khóe miệng hơi cong lên, Sở Khuynh Thành lộ ra nụ cười thần bí, thản nhiên tự đắc...
“Vân lão đầu, lương tâm của ngươi đâu rồi, chính đạo tông môn đâu rồi, còn không bằng một tiểu nha đầu!” Dương Sát khinh thường nhếch mép, khuôn mặt tỏ vẻ chế giễu nói.
Cười lạnh, Vân trưởng lão từ chối cho ý kiến: “Huyền Thiên Tông bọn ta có liên quan gì đến Ma Sách Tông các ngươi đâu. Chuyện lúc trước, các ngươi cũng đã nói rõ, đường ai nấy đi mà. Các ngươi đi được, sao bọn ta lại không được? Bọn ta không mắc nợ các ngươi thứ gì hết! Bây giờ, quan hệ giữa hai tông là cạnh tranh, đối đầu nhau, bọn ta càng không cần làm gì cho các ngươi!”
“Ngươi…” Dương Sát bất giác giận dữ, tức đến đỏ bừng cả mặt, thầm ghi hận vào lòng. Đám Huyền Thiên Tông này đúng thật lòng lang dạ sói mà cứ thích ra vẻ đạo mạo. Sớm biết như thế, trước kia, không nên ra tay giúp đỡ, để bọn họ chết hết trong tay Viêm Ma luôn cho rồi!
Những người còn lại không rõ nội tình, tất nhiên không biết ân oán giữa hai tông môn, nghe không lọt tai được chữ nào.
Nhưng Viêm Ma biết rõ mọi chuyện, cũng có chút không quen cười lạnh liên tục, một mặt khinh bỉ: “Hừ, cái gì mà chính đạo tông môn chứ, chẳng qua là kẻ vong ân phụ nghĩa thôi, Đông Quách tiên sinh* Ma Sách Tông chịu đủ uất ức nhỉ! Nhưng mà, cũng vì vậy, nên bọn họ không cách nào tham chiến, quả thật đáng tiếc, nhất là cái tên quái vật kia…”
Note: Đông Quách tiên sinh: là người tốt giúp đỡ con sói bị thương, nhưng kết quả là giúp người hại mình, mọi người có thể tìm hiểu thêm qua mẩu truyện Đông Quách Tiên Sinh.
Khẽ híp mắt lại một cái, Viêm Ma sờ sờ cằm, trong lòng than nhẹ một tiếng.
Ba huynh đệ Hàn gia cũng sâu kín quan sát trên đài, tròng mắt khẽ run, đang chờ đợi người kia xuất hiện. Vĩnh An Hòa Sương Nhi càng gấp gáp hơn, trái tim đã treo trên cuống họng luôn rồi!
Thế nhưng, đúng lúc này, bỗng nhiên một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ ùa vào hội trường, khiến cho hơi thở tất cả mọi người đều ngưng trệ lại. Đồng thời, một âm thanh cười khẽ quen thuộc truyền đến, vang vọng vào tai mỗi người: “Ha ha ha...Thật ngại quá, đệ tử Ma Sách Tông đến rồi đây…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất