Hôi Hùng ngu ngốc đứng nhìn sáu cao thủ Hóa Hư Cảnh đang phát ra khí thế ngút trời, sắc mặt hắn ta trắng bệch, cả người run như cầy sấy. Hắn ta như sắp khóc đến nơi, nhìn sắc mặt của sư phụ rồi mếu máo nói: “Sư phụ, bọn… Bọn chúng gian lận! Rõ ràng ba ngày trước bọn chúng vẫn là một đám ốm yếu bệnh tật, sao bây giờ lại trở nên phi thường như vậy? Chắc chắn bọn chúng đã giở thủ đoạn gì đó rồi!”    

             “Đúng vậy, rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì chứ?”  

             Vị Lỗ trưởng lão kia cũng ngây ngốc đứng nhìn đám người Ma Sách Tông, dáng vẻ lão ta cũng như sắp khóc đến nơi, trong lòng thầm chửi rủa.  

             Đám người này chắc chắn đã ăn phải chất xúc tác gì rồi, nếu không trong ba ngày làm sao có thể tiến bộ nhanh đến vậy. Đây chắc chắn không phải là người mà chính là một đám quái vật!  

             Hôi Hùng do dự hồi lâu, tròng mắt khẽ đảo, âm trầm lên tiếng: “Sư phụ, vòng đầu tiên chúng ta thua chắc rồi. Hay là… Chúng ta bỏ quyền thi đấu đi, để dành tinh thần và sức lực đối phó với Huyền Thiên Tông. Nếu như chúng ta đánh nhau với đám người này, căn bản không có chút hi vọng chiến thắng!”  

             “Nói năng xằng bậy!”  

             Lỗ trưởng lão không khỏi mắng chửi một tiếng, hung hăng nói: “Ngươi biết tại sao Song Long Viên lại có quy định tích điểm không? Chính là vì sợ có người dùng thủ đoạn bỏ quyền thi đấu khi phải đấu với một tông môn nào đó. Sau cùng những điểm số này sẽ được tổng hợp lại, nếu ngươi bỏ quyền đấu vòng này có nghĩa là ngươi sẽ không được một điểm nào!”  

             Hai má Hôi Hùng bất giác giật giật, vẻ mặt tràn đầy bất lực: “Nhưng sư phụ, cho dù chúng ta có thi đấu với bọn chúng thì cũng không thể lấy được điểm nào. Sư phụ nhìn xem cả người chúng tràn đầy sức mạnh. Con có cảm giác là lúc đầu chúng ta đã bị tên Tà Vô Nguyệt kia lừa khi ở Ma Sách Tông. Những gì mà chúng bày ra cho chúng ta xem chỉ là một đám đệ tử yếu ớt, còn đám người này mới thật sự là tinh anh của môn phái!”  

             Sắc mặt Lỗ trưởng lão trở nên khó coi, lão ta cũng có chút tức giận.  

             Lão ta ngàn vạn lần không ngờ rằng Tà Vô Nguyệt đường đường là chủ một tông môn lại giở thủ đoạn này. Thậm chí có người đến tông môn so tài mà đến đệ tử cũng không dám để lộ. Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, không phải Tà Vô Nguyệt sẽ trở thành trò cười cho chín tông môn còn lại sao?  

             Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, lão ta cũng không thể để tâm nhiều như vậy nữa. Lão ta suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn Hôi Hùng nói: “Đồ đệ, ngươi cũng không cần quá lo lắng. Trận chiến cá nhân có quy định bốc thăm chọn đối thủ. Tuy bên chúng có sáu tên sức mạnh phi thường, nhưng ngược lại cũng có bốn tên yếu hơn. Chỉ cần chúng ta may mắn, cuối cùng vẫn có thể lấy được vài điểm!”  

             “Ừm… Sư phụ, hình như người nói cũng có lý!”  

             Hôi Hùng ngước mắt nhìn mười người trước mặt, khẽ gật đầu. Cuối cùng ánh mắt hắn ta dừng trên người Trác Uyên, chỉ vào hắn rồi nói: “Sư phụ, tên tiểu tử kia chỉ có tu vi Thần Chiếu Cảnh tầng ba. Nếu như con rút trúng hắn thì tốt quá rồi!”  

             Lỗ trưởng lão cũng đưa mắt liếc nhìn Trác Uyên một cái, nhếch mép đầy khinh bỉ. Sau đó lão ta quay người đánh vào đầu Hôi Hùng một cái, mắng hắn ta: “Thứ không có tiền đồ! Trong bốn tên tu vi Thần Chiếu Cảnh, ngươi lại chọn đấu với tên yếu nhất. Đồ đệ à, ngươi cũng đã là Thần Chiếu Cảnh tầng chín rồi, không thể chọn một tên Thần Chiếu Cảnh tầng sáu rồi để tên tiểu tử kia cho sư đệ của mình giải quyết được sao? Như vậy chúng ta còn có thể lấy thêm một chút điểm. Hừ, tên tiểu tử thối, chỉ biết nghĩ đến bản thân!”  

             “Sư phụ, người cũng vừa nói rút thăm phải xem vận may, có phải con muốn chọn ai thì chọn đâu! Có điều tùy tiện suy nghĩ cũng đâu có được!” Hôi Hùng ôm đầu, ấm ức nói.  

             Lỗ trưởng lão suy nghĩ hồi lâu, khẽ gật đầu. Tên tiểu tử này nói cũng đúng. Nhưng sau đó lão ta liền nhanh chóng trừng mắt một cái, trách mắng: “Lão phu giận ngươi không biết phấn đấu, không có tiền đồ, chứ không phải mắng ngươi suy nghĩ linh tinh! Kẻ mạnh là kẻ có dũng khí thách thức những kẻ mạnh khác, như thế mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn! Đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến việc ức hiếp kẻ yếu, hừ!”  

             Hôi Hùng không khỏi co rụt đầu lại, phiền muộn gật đầu.  

             “Được rồi, các đội đều lên rút thăm đi. Ở đây có hai chiếc hộp gỗ, bên trong có mười cái thăm được đánh số. Thành viên hai đội lần lượt rút thăm từ hộp gỗ ra, hai người có cùng số trên thăm sẽ là đối thủ của nhau! Các cặp đối thủ sẽ giao đấu lần lượt theo số thứ tự từ một đến mười ở trên thăm!”  

             Tiếp đó, hai tay vị trưởng lão trọng tài liền lóe lên hai luồng ánh sáng, sau đó hai hộp gỗ lần lượt xuất hiện trước mắt mọi người!  

             Trác Uyên lên rút thăm đầu tiên. Hắn dửng dưng đưa tay vào lấy ra một cái thăm rồi đưa cho vị trưởng lão xem.   

             Trưởng lão khẽ gật đầu, lớn tiếng thông báo: “Người dẫn đầu Ma Sách Tông Trác Uyên rút được thăm số mười!”  

             “Khà khà khà… Thăm số mười. Thật không biết tên nào xui xẻo sẽ phải đối đầu với tên quái vật này!” Viêm Ma nhìn xuống đài thi đấu, nhếch mép cười một cái rồi lạnh lùng nói.  

             Đúng vào lúc này, một tiếng cười bỗng truyền đến bên tai hắn ta: “Ha ha ha… Viêm Ma sư huynh, thậm chí thường ngày huynh còn không thèm xem những trận so tài của các sư huynh đệ trong Tinh Anh Môn chúng ta, sao hôm nay lại có nhã hứng đến xem những trận đấu cấp thấp của Hạ Tam Tông vậy?”  

             Một bóng dáng nữ nhân đầy mị hoặc đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn ta nở một nụ cười ngọt ngào.  

             “Ồ, là Ngọc Mỹ sao!”  

             Viêm Ma nhướng mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó không khỏi cười tự giễu, thở dài đáp: “Qủa thật trận chiến của Hạ Tam Tông là những trận chiến cấp thấp, lão tử không có hứng thú gì! Có điều…”  

             Nói đến đây, trong mắt Viêm Ma bỗng lóe lên một tia sắc bén. Lúc này trông hắn ta như một con sói đói mồi, hung dữ nhìn chằm chằm vào một bóng dáng dưới đài thi đấu, nghiến răng nói: “Có một tên nam nhân đáng để lão tử cẩn thận đối phó!”   

             Ngọc Mỹ không khỏi sững sờ. Nàng ta nhìn thấy dáng vẻ hung tợn kia của Viêm Ma thì bất giác run rẩy, vô cùng ngạc nhiên. Bởi nàng ta biết, tâm tính của Viêm Ma là ham vui, vốn không bận lòng bất kỳ chuyện gì. Chỉ có một điều hắn ta luôn canh cánh trong lòng chính là trận chiến với Võ Thanh Thu.  

             Thế nhưng hiện tại hắn ta lại lộ ra ánh mắt sắc bén giống như khi nhắc đến Võ Thanh Thu, thậm chí còn có phần hung dữ hơn!  

             Chẳng lẽ trong này có người được Viêm Ma sư huynh xem là đối thủ?  

             Thuận theo ánh mắt của Viêm Ma, Ngọc Mỹ nhìn xuống phía dưới, thấy dáng vẻ đang vô cùng nhàm chán của Trác Uyên. Nàng ta không khỏi có chút sững sờ, cảm thấy vô cùng kỳ quái: “Thần Chiếu Cảnh tầng ba?”  

             “Đúng vậy, Thần Chiếu Cảnh tầng ba…”  

             Viêm Ma bất lực lắc đầu, sau đó nhìn về phía Trác Uyên, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng mắng: “Tên tiểu tử này là một tên lừa đảo, lấy danh nghĩa Thần Chiếu Cảnh tầng ba để giả làm heo mà ăn thịt hổ. Lần trước lão tử suýt nữa đã…”  

             Lúc Viêm Ma suýt chút nữa nói ra thì bỗng nhìn thấy Ngọc Mỹ đang đứng bên cạnh, lời ra đến miệng liền nuốt vào trong.  

             Nhưng Ngọc Mỹ không giấu nổi hiếu kỳ, vội vàng hỏi: “Lần trước làm sao?”  

             “Không có gì, ngươi không cần hỏi nhiều. Chuyện không liên quan đến ngươi!” Viêm Ma liền lắc đầu, mặt khẽ đỏ lên có chút xấu hổ. Bây giờ hắn ta thật sự khó mà mở miệng, không muốn nhắc đến chuyện này.  

             Chẳng lẽ hắn ta lại nói với người ngoài rằng lần trước hắn ta suýt chút nữa bị một tên tiểu tử Thần Chiếu Cảnh tầng ba giết? Vậy mặt mũi hắn ta biết để vào đâu?  

             Nhưng hắn ta càng kín miệng, trong lòng Ngọc Mỹ càng thêm hiếu kỳ. Nàng ta nhìn về phía Trác Uyên, trên mặt lộ ra một nụ cười gian tà.  

             Tên tiểu tử này lại có thể khiến Viêm Ma sư huynh tức giận thành bộ dạng như vậy, không biết là thần thánh phương nào?  

             “Ha ha, số mười, là số mười!”  

             Ở giữa đài thi đấu, Hôi Hùng vừa rút ra một cái thăm liền không ngừng la hét, vui mừng nhảy múa, hớn hở ra mặt. Sau đó trên mặt hắn ta liền lộ ra một nụ cười tà ác nhìn về phía Trác Uyên, vẻ mặt đầy đắc ý.  

             Vị trưởng lão trọng tài và mọi người ở đó thấy vậy thì không khỏi lộ ra vẻ khinh thường. Mặt Lỗ trưởng lão cũng đỏ lên, xấu hổ cúi đầu xuống đất.  

             Sao lão ta lại dạy dỗ ra một tên đệ tử không có tiền đồ như vậy? Không phải đã nói một tên Thần Chiếu Cảnh tầng chín như hắn ta dù có đánh thắng một tên Thần Chiếu Cảnh tầng ba thì cũng không có gì đáng tự hào sao?  

             Bây giờ hắn ta càng vui mừng, chỉ càng chứng minh hắn ta là một kẻ yếu mà thôi. Thật là mất mặt lão phu mà!  

             Nhưng những người biết thực lực của Trác Uyên thì lại khác. Nhìn dáng vẻ Hôi Hùng như vậy, ai nấy đều cười khinh bỉ một tiếng, trong lòng thầm thở dài. Đồ ngu!  

             “Hừ, đúng là gỗ mục không thể khắc. Rút trúng tên quái vật ấy thì có gì mà vui như vậy? Vội đi đầu thai chắc!” Hàn Tam Thiếu không khỏi hừ lạnh một tiếng, âm trầm lên tiếng.  

             Hàn Vân Phong lại đưa tay sờ sờ mũi, dáng vẻ dửng dưng: “Cái này cũng đúng. Ở Ngự Thú Tông, tên Hôi Hùng kia cũng được xem là mạnh nhất. Dùng hắn ta để thăm dò sức mạnh của tên quái vật kia, tuy là không đủ nhưng hắn ta có thể lên đài thi đấu cũng là tốt lắm rồi…”  

             Hai người kia nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.  

             “Hừ, bây giờ mới phát hiện ra, vậy mà trong Hạ Tam Tông này lại có một con hắc mã như vậy. Toàn thân đầy sức mạnh, gần như bằng với Thượng Tam Tông. Xem ra lần này có tông môn nào của Thượng Tam Tông thất thế không thì chưa rõ, nhưng có người sẽ khó giữ được vị trí Trung Tam Tông!”  

             Trên cao đài, đôi mắt quyến rũ của Ngọc Mỹ liếc về phía Ma Sách Tông, thốt lên lời cảm thán. Sau đó không biết nàng ta vô tình hay cố ý nói: “Vậy mà vị đại hán kia của Ngự Thú Tông lại rút trúng tên yếu nhất trong Ma Sách Tông, thật là may mắn!”  

             Hai tai Viêm Ma khẽ động. Hắn ta nghe xong liền cười lạnh lùng một tiếng: “May mắn cái con khỉ, tên này chết chắc rồi!”  

             “Hả, sao có thể chứ?” Ngọc Mỹ khẽ nhướn mày, mặt đầy nghi hoặc: “Bọn họ chênh lệch tận sáu tầng, chẳng lẽ tên tiểu tử kia có khả năng chiến thắng sao?”  

             Không chỉ là chiến thắng, mà đối phó với loại nhãi nhép này chỉ cần một cái búng tay!  

             Ma Viêm tỏ vẻ dửng dưng, không khỏi đảo tròng mắt, cũng không nói thêm gì nữa. Ngược lại Ngọc Mỹ càng trở nên hiếu kỳ. Đôi mắt đẹp của nàng ta càng dán chặt vào người Trác Uyên đang ở phía dưới…  

             Ở khu vực nghỉ ngơi của Ma Sách Tông, Dương Sát nhìn những vị sư đồ hùng mạnh trước mặt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kích động, lớn tiếng nói: “Các vị huynh đệ tỉ muội, nhìn thấy các vị dũng mãnh như vậy, lão tử vô cùng an lòng, dường như cảm nhận được lần này chúng ta được chọn vào Trung Tam Tông không thành vấn đề nữa…”  

             “Nói trọng điểm!” Trác Uyên lạnh lùng nhìn lão ta một cái, lạnh nhạt nói.  

             Dương Sát không khỏi sững sờ nhưng sau đó liền mỉm cười xua tay, cũng không hề để bụng, âm trầm lên tiếng: “Ừm, vốn muốn khen mọi người nhiều hơn chút, nhưng Trác quản gia đã nói vậy rồi, vậy ta sẽ nói chuyện chính. Trọng điểm là lát nữa khi đấu với Ngự Thú Tông, mọi người hãy thủ hạ lưu tình một chút. Đánh thắng bọn họ là được, tuyệt đối đừng làm bọn chúng bị thương!”  

             “Tại sao?”Lục Hạt có chút sững sờ, cảm thấy khó hiểu: “Lúc trước cái tên tiểu tử Hôi Hùng gì kia còn kiêu ngạo như vậy, bọn ta sớm đã muốn giáo huấn hắn ta một phen. Bây giờ có cơ hội lại bảo bọn ta thủ hạ lưu tình?”   

             Dương Sát vội vàng xua tay, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Không phải thủ hạ lưu tình mà là kế sách, các ngươi không hiểu sao? Lần này Song Long Hội có quy định tích điểm. Đối thủ tiếp theo của bọn chúng chính là Huyền Thiên Tông, nếu chúng ta đánh bọn chúng bị thương vậy không phải là đang giúp Huyền Thiên Tông một tay sao?”  

eyJpdiI6IlZGZXg5MGhqR08rSTBKM3RpWUlrRUE9PSIsInZhbHVlIjoibnUwQVh3SjlLdnVZNERvSlB0SkphbVdkb3RsQTlkRzROenUrb2dqU0VwNXFLalVKdXN2QnNxemJsUFdIZXNFUm9OQlNZVnRMeE5oVnpZUE1ZOGxXNFVxZHl2UFRNUnBxNVwvUFErTEdXS0NRaUw4YmxKc3Z0VGFFeHU5eGVoQTRqK01TRUVZZXUzTWo3NE1jTU15cW10Z2puWFBcLzRjTERhclFSNjBpOXRQN005YzFvSUhzeWVhMnc1OTlUdmVranVKSkZmSUlcL2IyVVBLZWYxNEgrdmNPeW84REtsbEl5VkVGc3hWMElhdXpVeWtjU0EwR1wvb1RqM0hmbzUreWdDYWNjampXMWhveVFEclwvZDBqd0NHVXl3bFZxdnhqdjMyYWJCUlEzT2g1b3E2Z1NFeWJwbVN2M3kyXC94eUhkaG9OS1FSbHJvQjMzZjNaVzV0b2VLanlROHJHaXVMS09BNnp1QlFvc0g5UkVjUzFCcFUyVlBtVzBPWUhlQ3NBbkllOFNxS2MzM3A4MXRBaDlIMGI2elwvZExIWUdRMTFBV21ITVl3NTdra2orZFIxRnM9IiwibWFjIjoiMGM5MTM1MjYwMGEwZTY4NjE5ZDdlZGNjZmM0YzhiOGIzNzJiNjVjMjE0MmJhMmU1MDU2Nzg1NGFlZmViODA2NiJ9
eyJpdiI6Ik15TFVBUUhqcWE2VkVSUFBvZVNcL09nPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJIa29aS2lEQWkxRlZqYWJDcEw3bkdTQmJJR0ZqZ3JSSStKYTVXdzRQSU9BNk9TRXo1ejVwajhaUlV2dmJOd1dQdEllZmhQcDJQZ1wvazl6RmNhWkpWbXdPaEZcLzNuSWcrNER5WE1EWW93YmVkbk1PSTJHN3h1WEVwYlZQQkNwWVdGdUo0RkVLV093d3czSDI3dWhvR2JvTml2RlFmRzFUcExUcDBRWWlYT3BaV0N1eVdsaTE4WlMyTDFGVDZFMjQrbGZlN3IwazRQQ1dETXM2V2U5SE5MSjNBclwvajNWOVRXZldxU2wzeURWUWttdEhQTGJiTFwvZjBYTVFHNG5aMjRNSGZFU3BcL0lPMzRLZVhHVDZvalVKNVwvVzZjT2J4Z05HNGFncjNKQ1V2b3pzakZmWnplU3JNOHcxb1ZqN1B3dkFWTEpUeFZ3cTRjMlIzbkxOQTB1anlDY2gyRUhKdUtxRmxaMHVEN2QzYVhNTDROTlwvUWtjVVkxZUVFWDNpQTF6SmlIczlqZDBHZk0wNDBGMmhqQ3M1SWxWS0VlZ0hRVTNUVWNTa2NOQXQra1krN0VMc0F4MlRVWUJlXC9MbFVMc1wvR0dnNzlPS0JZdDRzdEc3MEwzMXZWRVh0a2ZFVUNUeFV4VXIxRUVRUHEzNHE4cW1uUFhLTExtVTBiMStQSGlOQjhFS3FMT3VSQ1VoTGVOT2s1U2VWSmdmMGVBbzM1V0F6NmM2R3kyZmhZUFBmalJLNXRcLys2aTJXNEZSYTVPaUtDS2czaU1ZT0tGcEthTkNkem5pVDVhOTJxYVZMR29ZQ2M1NXZMQ2FzbG5DWjM2NFwvcURvUzVSMHUrMVBwNDZCaGtTdEVrblNlZndMNFdBWENIYnZBamNyNjVTMmFHYWdIK1JOaXNac1VlbHRobnNpa2hwekdBNEhJSVJ4NktMNFl1bUdqTGdZb2NBUE9jMWgzb2hueCtMMWg2MDFMc3VjblhKeDlnS2pPalo3SkM4MDhDSE1DT0JFSDRrekpiNGNVV3JLQkplTDlEb2hxakNKWU1PMmE5Z2hjUVhXS1Q1RXlHNWhKWkdEM0NWRkk1c0RpcmR1RFlweHlyOHQ4N2cxeWxBblBsZjN3cGdRMmtpenFybFBoMGFtcWVNRCs2cm8xSStzRGMxWFh3ZTg3ZXBqKzRKak1ta2N6b3pHd2wwdWdOSlkyazZ0Wk9BOUMwQjhJUGl1UEY1aGZOOFI2aTY5SkJ6UHdxcXBSOStXa09wUGp4M3lyRUoxZUpNS29XNUU4K0hFIiwibWFjIjoiZTAzODdkZjRlNWY1ZDgyM2U2MTJhNDBmMzZjYzQxZjEyMjc0ZGMyMzYyN2YzNGNlZjEwZWM0NjYzM2VkYTlkMiJ9

             Trác Uyên dửng dưng khua tay, khẽ gật đầu: “Yên tâm, ta tự có tính toán. Hơn nữa với năng lực của nàng ấy, cho dù có đấu với tên Hôi Hùng kia cũng không thành vấn đề, ta cũng không phải lo lắng…”

Ads
';
Advertisement