Vù!
Một cơn chấn động vô hình vang lên trong không gian. Xung quanh đấu trường, những bức tường vô hình bắt đầu xuất hiện tứ phía, bao bọc chặt chẽ mọi thứ bên trong, không để một tia năng lượng nào lọt ra ngoài.
“Kết giới xuất hiện, hai bên vào vị trí!”
Sau khi kết ấn trong tay vị trưởng lão trọng tài hoàn thành, lão ta đảo mắt nhìn về hai phía Ma Sách Tông và Ngự Thú Tông, ra hiệu cho bọn họ lần lượt đi lên.
Thích Trường Long cười lạnh lùng một tiếng. Hắn ta là người có tu vi mạnh nhất ở đây, vì vậy vẻ mặt vô cùng nhàn nhã, ung dung tự tại bước lên. Khí thế Hóa Hư Cảnh tầng ba không ngừng phát ra khiến tất cả những người có mặt đều có chút ớn lạnh.
Đến tận khi hắn ta bước vào trong kết giới, khí thế bức người kia mới bị kết giới ngăn lại. Cuối cùng mọi người cũng thở phào một hơi. Có điều trong lòng ai nấy vẫn mang một nỗi kinh hoàng không tên như trước, một lúc lâu sau vẫn không thể giải tỏa!
Mà đám người Ngự Thú Tông bên này càng bị dọa đến kinh hồn bạt vía, sắc mặt tên nào cũng trở nên trắng bệch!
Ai đó cầm một thanh tre nhỏ trên tay, trên đó khắc rõ ràng một chữ - một.
Hai tay vị thanh niên dũng mãnh chuẩn bị lên đài thi đấu của Ngự Thú Tông không ngừng run rẩy. Sau đó hắn ta lại đưa mắt nhìn về phía Thích Trường Long đã sớm đợi sẵn trên đài thi đấu với vẻ mặt giễu cợt, đột nhiên có cảm giác muốn khóc.
Theo lý thực lực của hắn ta cũng không yếu, đã đạt đến tu vi Thần Chiếu Cảnh tầng chín. Nhưng vận khí của hắn ta lại không tốt, rút trúng cao thủ Hóa Hư Cảnh tầng ba của đối phương. Điều này nhất thời làm hắn ta có cảm giác như sa vào miệng cọp.
Nếu như bây giờ lên trên đó, mỗi phút trôi qua đều sẽ khiến con người ta kinh hồn bạt vía mà chết!
Hắn ta mang khuôn mặt khổ sở bức bách nhìn về phía Lỗ trưởng lão, van xin cầu khẩn: “Trưởng lão, đệ tử thua chắc rồi. Hay trận này chúng ta bỏ quyền thi đấu?”
“Nói năng xằng bậy, ngươi còn không biết quy tắc của Song Long Hội sao?”
Lỗ trưởng lão không khỏi cau mày, hừ lạnh một tiếng: “Trong cuộc thi đấu tính điểm, thắng được hai điểm, hòa một điểm, thua không điểm. Còn bỏ quyền thi đấu… Hừ, ngược lại bị trừ hai điểm. Nếu như ngươi không lên, chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn!”
Miệng hắn ta trở nên méo xệch, không khỏi than vãn: “Song Long Hội này đang muốn chỉnh đốn người khác đúng không, đến quyền bỏ thi đấu cũng không cho? Đây không phải là công khai dồn người ta vào chỗ chết sao?”
Lỗ trưởng lão nhếch mép đầy khinh bỉ, dửng dưng nói: “Cái đó gọi là “kiên quyết tiếp tục dù biết nhiệm vụ bất khả thi” và “biết trên núi có hổ vẫn cố ý đi về phía đó”! Lần này Song Long Hội chính là muốn xem các đệ tử có tinh thần hi sinh vì tông môn hay không. Nếu như có điểm âm xuất hiện sau trận đấu, đó không chỉ là vấn đề thực lực của môn phái mà còn là vấn đề về sự gắn kết của lòng người, thế nào cũng sẽ xếp cuối trong Hạ Tam Tông. Bởi vậy, vì thể diện của tông môn, đừng nói đối thủ là Hóa Hư Cảnh tầng ba, cho dù hắn ta là cao thủ tầng sáu tầng tám thì ngươi cũng phải kiên trì đến cùng cho lão phu!”
Chết tiệt, dường như người chịu đựng không phải là ngươi nên ngươi nói rất dễ dàng.
Trong lòng hắn ta âm thầm oán thán. Nhưng hắn ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài một tiếng rồi tiến về phía trước với tốc độ rùa bò.
Nhưng mà nếu hắn ta không đi, sau này tông môn truy xét, đoán rằng cũng sẽ sống không bằng chết. Chi bằng dứt khoát đi tìm cái chết!
Hôi Hùng đứng bên cạnh quan sát, cười trên nỗi đau của người khác: “Hừ, trước đây không phải ngươi luôn tranh giành vị trí thứ nhất trong tông môn với lão tử sao? Bây giờ thì tốt rồi, đây chính là cơ hội thành danh của ngươi đấy. Đâu như đối thủ của ta, thắng cũng chẳng vinh quang gì, ha ha ha…”
Tên kia hung ác trừng mắt nhìn hắn ta, trong lòng âm thầm chua xót.
Chết tiệt, tên tiểu tử này đang mượn gió bẻ măng, tranh thủ mỉa mai hắn ta đây mà!
Sau đó hắn ta lại đưa mắt về phía Trác Uyên của Ma Sách Tông, đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ đố kị. Thần Chiếu Cảnh tầng ba sao? Với thực lực như vậy, bất kỳ ai ở Song Long Hội này đều có thể đánh bại hắn!
Loại may mắn gì mà có thể rút trúng một món quà từ trên trời rơi xuống như vậy? Chẳng lẽ kiếp trước tên Hôi Hùng này đã cứu cả Đại Lục?
Trên mặt hắn ta đầy vẻ đố kị và căm hận. Nhưng chưa đầy một giây sau, hắn ta liền thu hết biểu tình trên mặt lại, chỉ có thể trở về thực tại. Hắn ta nhìn về phía Thích Trường Long đang lạnh lùng cười, liền không ngừng lắc đầu thở dài.
Sau đó hắn ta lê từng bước chân nặng nề lên đài thi đấu, thân thể không ngừng run lẩy bẩy. Thích Trường Long nhìn về phía hắn ta, trên mặt là sự giễu cợt vô hạn.
“Được rồi, trận đấu giữa hai bên bắt đầu!” Vị trưởng lão trọng tài nhìn qua một lượt, cũng bất lực lắc đầu, lạnh nhạt lên tiếng.
Giọng nói vừa dứt, hắn ta đã vội vàng cúi đầu, chắp tay vái lạy Thích Trường Long như đang cầu xin lòng thương xót, không có một chút dũng khí chiến đấu nào.
Thích Trường Long nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên bật cười, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. Ma Sách Tông và toàn bộ những người ở đấy đều không nhịn được cười rộ lên.
Dù thực lực của ngươi không đủ nhưng đến chút dũng khí chiến đấu cũng không có, có phải quá hèn nhát rồi không?
Hai má Lỗ trưởng lão không ngừng co giật, trong lòng hận đến mức nghiến chặt răng. Toàn bộ người trong Ngự Thú Tông cũng đều xấu hổ cúi đầu.
Có huynh đệ như vậy cũng thật quá mất mặt rồi! Dù có chết cũng phải chết có tôn nghiêm một chút!
Hai mắt Thích Trường Long lóe lên, khẽ nở một nụ cười xấu xa rồi liếc nhìn hắn ta một cái, giễu cợt nói: “Được, có mắt nhìn người, biết cân nhắc nặng nhẹ. Hôm nay lão tử tha cho ngươi một mạng, cút đi!”
Vút!
Thích Trường Long khẽ khua tay một cái, một luồng gió cực mạnh đã lao về phía hắn ta. Hắn ta còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra thì đã bị hất văng ra khỏi đài thi đấu.
Đợi đến khi hắn ta định thần lại thì mới phát hiện tuy luồng gió kia rất mạnh nhưng lại không làm tổn thương đến tim, toàn thân hắn ta vẫn còn nguyên vẹn.
“Trận đấu đầu tiên, Ma Sách Tông thắng!” Trưởng lão trọng tài âm trầm lên tiếng, bản thân lão ta cũng cảm thấy chán nản. Sự chênh lệch thực lực giữa hai tông môn quá lớn, đây là điều chưa từng xuất hiện ở Song Long Hội. Suy cho cùng đều là tông môn cùng cấp, sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy?
Nhưng lần này rõ ràng Ma Sách Tông là một thứ quái thai.
Tên kia ở dưới nhìn về phía Thích Trường Long đang đứng trên đài thi đấu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng giống như vừa được hồi sinh. Hắn ta không ngừng dập đầu, liên tục cảm tạ: “Đa tạ thủ hạ lưu tình, đa tạ đã tha không giết…”
Không cần nói cũng biết bộ dạng đó hèn hạ đến mức nào.
Đám đông xung quanh nhìn thấy cảnh này thì không khỏi lên tiếng cười nhạo lần nữa. Lỗ trưởng lão thấy vậy, trong lòng càng thêm phẫn nộ, tức đến mức râu ria cũng vểnh cả lên.
Tuy tên tiểu tử này giữ được tính mạng nhưng lại thua không chút thể diện!
Nhưng đám đệ tử Ngự Thú Tông nhìn thấy cảnh này lại sáng mắt lên. Thì ra nếu làm như vậy sẽ có thể bảo toàn mạng sống, vậy bọn họ cũng lên thử xem sao. Dù sao cũng đánh không lại, có thể giữ mạng là tốt lắm rồi.
Thích Trường Long cũng không thèm liếc nhìn tên kia một cái, lạnh lùng bước xuống đài thi đấu. Hắn ta nhìn về phía đám người Ma Sách Tông, tất cả đều đang lộ ra ý cười.
Thật ra đây đều là kế sách mà bọn họ đã bàn bạc kỹ từ trước. Vốn dĩ từ đầu bọn họ đã không định làm bị thương đối thủ, chứ không phải cách cầu xin của tên kia có tác dụng. Có điều tên kia lại làm vậy trước khiến mọi người đều cho rằng nếu làm như vậy Ma Sách Tông sẽ không nặng tay, bởi vậy…
“Trận đấu thứ hai, mời đệ tử hai tông môn lên đài!” Tiếng vị trưởng lão trọng tài lại vang lên lần nữa, đưa mắt liếc nhìn hai tông môn.
Nguyệt Linh chậm rãi đứng dậy, nhàn nhã như đang tản bộ tiến về phía trước. Ngược lại đệ tử thứ hai của Ngự Thú Tông lại đang run lẩy bẩy, bước đi một cách khó khăn về phía đài thi đấu.
“Ưỡn ngực thẳng lưng lên, đừng không có tiền đồ như tên chết tiệt lúc nãy. Dù là chiến đấu đến chết cũng phải có cốt khí!” Hôi Hùng nhìn tên đệ tử thứ hai, hung ác vung nắm đấm, lớn giọng lên tiếng, nghe rất anh hùng khí phách. Sau đó hắn ta lại nhìn về phía tên đệ tử thứ nhất, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, lớn tiếng chửi mắng: “Còn ngươi nữa, vừa rồi thật không biết xấu hổ, thể diện của cả tông môn đều bị người vứt sạch rồi. Cái thứ vô dụng nhà ngươi còn có mặt mũi quay về?”
Đám đông liếc nhìn Hôi Hùng một cái, trong lòng ai nấy đều oán hận, âm thầm chửi rủa!
Hừ, nói thì hay lắm làm thì khó! Tên tiểu tử nhà người rút được tên yếu nhất, đương nhiên đủ sức mạnh để xử lý. Bọn ta đều rút phải những tên mạnh hơn, nếu ngươi anh hùng như vậy, có gan thì đổi cho bọn ta xem? Đến lúc đó xem ngươi có van xin tha mạng không? Hừ!
Hôi Hùng không để ý tới ánh mắt tức giận của những người khác, trên mặt vẫn đầy vẻ giả tạo như cũ. Toàn thân hắn ta đều là cảm giác ưu việt, đang lớn tiếng chửi mắng đến tung tóe nước bọt.
Giống như trong cả Ngự Thú Tông này chỉ có hắn ta là anh hùng, tất cả những người khác đều là loại hèn nhát vô dụng.
Đám đệ tử Ngự Thú Tông đều kiêng dè thực lực của hắn ta, tức giận mà không dám nói, chỉ biết nhẫn nại chịu đựng…
Mặt khác đệ tử thứ hai của Ngự Thú Tông là một tên có tu vi Thần Chiếu Cảnh tầng sáu. Sau khi lên đài thi đấu, hắn ta liền cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của tu vi Hóa Hư Cảnh, đột nhiên trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Sau đó hắn ta không nói một lời, lập tức nằm lăn ra đất cúi đầu hành đại lễ với Nguyệt Linh. Thậm chí trông hắn ta còn hèn nhát hơn tên đầu tiên!
Đám đông nhìn thấy cảnh này thì sớm đã đồng loạt cười lớn, cười đến mức đau thắt cả bụng. Đây đâu phải là trận chiến của Hạ Tam Tông mà đơn giản chỉ là Ngự Thú Tông đang bái Ma Sách Tông làm nghĩa phụ nghĩa mẫu!
Toàn bộ tiết tháo của tông môn đều đã bị phá nát!
Lỗ trưởng lão đã giận đến mức toàn thân run rẩy, máu nóng trong người như sắp trào ra ngoài. Đây không chỉ là mất thể diện mà đến mặt mũi mười tám đời tổ tông cũng mất sạch rồi!
Ở đây đều là Hạ Tam Tông, các ngươi làm thế này thì thể diện tông môn để ở đâu? Còn xứng làm đệ tử của Ngự Thú Tông sao!
Nhưng đám đệ tử không quan tâm đến việc này. Chỉ cần có thể bảo toàn mạng sống, những chuyện khác đều không quan trọng!
Ánh mắt tất cả đệ tử của Ngự Thú Tông đều đanh lại, tập trung tinh thần vào hai người trên đài thi đấu, trong lòng thấp thỏm không yên. Vị sư huynh ban nãy vừa xin tha thì lập tức sống sót.
Lần này vị huynh đệ này còn cầu xin thành khẩn hơn. Nếu như hắn ta có thể sống sót, vậy chỉ có thể chứng minh Ma Sách Tông thật sự thích cái này, như vậy tất cả bọn họ đều có thể sống sót.
Bởi vậy, người quan tâm tình hình trên đài thi đấu nhất lúc này chính là đám đệ tử Ngự Thú Tông. Suy cho cùng, đây là chuyện liên quan đến tính mạng của bọn họ!
Nguyệt Linh khẽ nheo mắt, cẩn thận nhìn người trước mặt một cái, sau đó không khỏi khinh thường cười một tiếng: “Không tệ không tệ, tỷ tỷ rất thích những nam tử thức thời như vậy, cút đi!”
Nói rồi Nguyệt Linh cũng khẽ phất tay một cái, tên nam nhân kia lập tức bị đánh bay ra ngoài nhưng lực cũng không lớn.
Đợi khi tên nam nhân kia bò lên từ mặt đất, nhìn toàn bộ thân thể không có vết thương gì lớn liền không khỏi vui mừng khôn xiết. Hắn ta có cảm giác như vừa bước chân ra khỏi quỷ môn quan, vui mừng đến mức liên tục cười lớn.
Ánh mắt các đệ tử Ngự Thú Tông liền sáng lên, đồng loạt đứng dậy, vui mừng nhảy múa cười lớn như thể bọn họ đã thắng trận đấu này vậy.
Điều này không khỏi khiến tất cả những người có mặt ở đây giật mình, khó hiểu nhìn về phía bọn họ. Mãi sau đó tất cả mới kịp phản ứng lại, ai nấy đều khinh bỉ cười lớn.
Thì ra mục tiêu của các đệ tử Ngự Thú Tông lại thấp như vậy, chỉ cần sống là được rồi!
Lỗ trưởng lão đã tức đến mức trợn tròn hai mắt. Không chỉ có Hôi Hùng mà đến những đệ tử chết tiệt khác cũng không tên nào có chút tiền đồ!
Các trận đấu sau đó của Ma Sách Tông và Ngự Thú Tông lần lượt được tiến hành. Tất cả những đệ tử của Ngự Thú Tông không hề có ngoại lệ, đều vừa lên đài đã dập đầu cầu xin, hi vọng đối phương có thể chừa cho mình một đường sống.
Nhưng Vân trưởng lão của Huyền Thiên Tông lại quan sát tất cả, càng nhìn càng thấy không bình thường. Lúc bắt đầu lão ta cũng khinh bỉ bọn chúng như những người khác, nhưng đến cuối cùng lại ngờ vực nhìn về phía Ma Sách Tông, sau đó kinh hồn thất sắc kêu lên: “Không ổn rồi, đây là kế sách của Ma Sách Tông…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất