"Sao vậy trưởng lão, có vấn đề gì sao?" Thủy Nhược Hoa không khỏi giật mình, vẻ mặt kỳ lạ nhìn Vân trưởng lão, khó hiểu hỏi.
Lông mày nhăn chặt lại, Vân trưởng lão hung dữ nhìn chằm chằm về phía Ma Sách Tông, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm tên Dương Sát ngươi, vậy mà lại dùng thủ đoạn này với lão phu, hừ!"
Nghe thấy lời này, mọi người càng cảm thấy khó hiểu, nhao nhao nhìn về phía lão ta, trong mắt mang theo sự nghi ngờ.
"Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra vấn đề gì sao, trận đại chiến giữa Ma Sách Tông và Ngự Thú Tông lần này lại không có một ai bị thương!" Vân trưởng lão hít một hơi thật sâu, không khỏi thở dài lên tiếng.
Lông mày bất giác nhếch lên, Thủy Nhược Hoa liếc nhìn mọi người trong sân thật kỹ, bất giác bật cười nói: "Hai bên chênh lệch quá lớn, không có đại chiến đương nhiên sẽ không có thương vong!"
"Đúng vậy, chênh lệch quá lớn, cho nên toàn bộ trận đối chiến đều do một bên chi phối. Chuyện như vậy, trước kia ở Song Long Hội chưa bao giờ xuất hiện. Dù sao ai cũng muốn dốc toàn bộ sức lực để tranh giành lợi ích cho tông môn, cho nên không ai có thể kiểm soát được đại cục!"
Hai mắt hơi híp lại, Vân trưởng lão không khỏi thở dài lên tiếng: "Cũng bởi vì như vậy, lão phu mới nhất thời không nhìn ra sự xảo quyệt này của Ma Sách Tông, hừ!"
Thủy Nhược Hoa không khỏi sững sờ, khó hiểu nhìn Vân trưởng lão hỏi: "Trưởng lão, ngài luôn nói là quỷ kế của Ma Sách Tông, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Chẳng lẽ các ngươi vẫn chưa nhìn ra sao? Ma Sách Tông là đang cố tình nhường đấy!"
Vân trưởng lão không khỏi hừ lạnh một tiếng, oán hận nói: "Bọn họ không để cho một tên đệ tử nào của Ngự Thú Tông bị thương, rõ ràng là đang muốn giữ gìn sức chiến đấu, để đến vòng tiếp theo khi chống lại chúng ta, bọn họ có thể toàn lực ứng phó!"
Thủy Nhược Hoa không khỏi giật mình, lại liếc nhìn trong sân kỹ hơn: "Nhưng mà đệ tử Ngự Thú Tông vừa mới bước lên đài đã dập đầu xin tha, cái gọi là thò tay không đánh người cười, tha được thì hãy tha cho người khác..."
"Nhược Hoa, đó là quy tắc của chúng ta, không thể bàn luận điều này với người trong Ma Đạo. Hơn nữa, những tên Ma Đạo ngông cuồng đó có tính cách khác thường, một người có thể thủ hạ lưu tình nhưng làm sao tất cả những người lên đài đều có thể thủ hạ lưu tình? Rõ ràng chuyện này đã sớm được sắp xếp từ trước, nhằm vào sách lược Huyền Thiên Tông chúng ta!"
Vân trưởng lão không khỏi hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nói: "Những kẻ Ma Đạo xấu xa kia là muốn chèn ép Huyền Thiên Tông chúng ta, khiến cho chúng ta phải lót đáy!"
Nghe thấy lời này, mọi người bất giác khẽ giật mình, bỗng dưng sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Tuyên Thiếu Vũ vội ho khan, cười lạnh rồi lên tiếng chửi bới: "Hừ hừ hừ... Quả nhiên người trong Ma Đạo hèn hạ vô sỉ, có thể làm ra tất cả những chuyện bẩn thỉu nhất!"
"Lời ấy của sư huynh sai rồi, chẳng qua là bọn họ lợi dụng quy tắc để khống chế cục diện trận chiến mà thôi, có cái gì bẩn thỉu? Huống hồ, vốn dĩ chúng ta mắc nợ bọn họ, vừa rồi còn ném đá xuống giếng (*) khiến cho bọn họ tức giận, cho nên cũng là chuyện hợp tình hợp lý, chẳng liên quan gì đến chính ma!"
Ném đá xuống giếng (*): đây là một kế độc ác, lợi dụng khi người khác đang ở thế nguy hiểm và bị động lại ra tay khiến họ không chống đỡ được.
Đột nhiên, một giọng nói êm dịu nhưng lạnh lùng vang lên, mọi người đều sững sờ quay đầu lại thì thấy người nói chuyện chính là Sở Khuynh Thành. Mọi người tự suy nghĩ một lát rồi cũng khẽ gật đầu.
Quả thực lúc trước bọn họ đã rất quá đáng, khó trách Ma Sách Tông trong cơn giận dữ lại đổi mũi giáo về phía họ!
Nếu đổi lại là bọn họ, không chừng cũng làm ra chuyện giống như vậy.
Trên mặt Tuyên Thiếu Vũ càng tức giận hơn, khẽ cắn môi, căm hận nói: "Khuynh Thành sư muội, tại sao ngươi phải nói thay những kẻ Ma Đạo ngông cuồng kia vậy, không phải bởi vì tiểu tử kia chứ!"
"Một nửa phải, một nửa không phải!"
Khóe miệng Sở Khuynh Thành hơi nhếch lên, thản nhiên thừa nhận: "Hắn là bạn cũ của ta, bất cứ khi nào chỗ nào, cho dù hắn đang ở trong hoàn cảnh nào ta đều sẵn lòng đứng về phía hắn, không rời bỏ! Huống hồ, gạt bỏ mối quan hệ này sang một bên, bàn chuyện thì hiện giờ hai tông môn đối địch nhau, bất kể là dùng thủ đoạn gì, chỉ cần không phá hỏng quy tắc thì đều là hợp tình hợp lý. Rơi vào thế bất lợi liền tìm cảm giác vượt trội hơn từ thân phận của người ta, chụp mũ lung tung. Đây là hành động của kẻ yếu, bất kể là ai làm ra chuyện này, Sở Khuynh Thành ta đều khinh thường!"
Trong lòng bất giác run lên, mọi người liếc nhìn Sở Khuynh Thành thật kỹ, suy nghĩ hồi lâu rồi khẽ gật đầu tán thành sâu sắc!
Tuyên Thiếu Vũ thì tức giận đến mức râu tóc dựng đứng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư muội, theo lời ngươi nói, nếu như tiểu tử kia cũng làm ra chuyện này, có phải ngươi sẽ không nhớ tới hắn nữa không?"
"Hắn không, vĩnh viễn sẽ không!"
Khóe miệng thoáng cong lên vui vẻ, ánh mắt Sở Khuynh Thành rối loạn, tim đập mạnh, dường như đang chìm vào chuyện cũ trong ký ức: "Các ngươi không biết, trước kia khi hắn và người ta thi đấu để giành chiến thắng trong cuộc thi luyện đan, so về tốc độ, rõ ràng chiếm ưu thế rất lớn, hơn nữa cũng dùng rất nhiều thủ đoạn hèn hạ để có thể loại trừ đối thủ ra khỏi cuộc thi. Kết quả người kia phải tốn rất nhiều công sức, khó khăn lắm mới luyện xong được. Đúng lúc lại có người nói rằng mặc dù mình luyện xong chậm hơn người kia một giây nhưng chất lượng lại tốt hơn nhiều, vậy nên phải được thay thế vị trí người kia. Các ngươi cảm thấy, tình cảnh như vậy thì nên làm thế nào cho phải?"
Những nữ tử kia liếc nhìn nhau đều rơi vào trầm tư, một lát sau, Đan Nhi mở to hai mắt nói: "Chỉ chậm hơn một giây, nhưng chất lượng đan dược lại tốt hơn, cho dù nghĩ như thế nào thì công bằng mà nói nên lấy người sau đi!"
"Ha ha ha... Có lẽ lúc đó tất cả những người ở trong Hội Luyện Đan đều nghĩ như vậy. Nhưng chỉ có hắn là biện minh thay cho đối thủ. Lúc đó đã nói là so về tốc độ, đương nhiên phải ưu tiên tốc độ, chất lượng đan dược là thứ hai!"
"Hả, vậy là hắn bị ngốc rồi! Không phải ngươi đã nói mục đích của hắn là loại bỏ người kia khỏi cuộc thi sao? Hiện giờ có một cơ hội tốt như vậy, tại sao đột nhiên lại giúp người kia?" Đan Nhi không khỏi sững sờ, chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo, mơ hồ một hồi.
Những nữ tử kia cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu!
Sở Khuynh Thành bất giác khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Đấy chính là hắn, thua lỗi lạc, thắng bằng phẳng. Mặc dù ác nhưng là ác có khí phách. Lúc đó ta cũng cảm thấy hắn mất đi một cơ hội tốt, có hơi oán trách, nhưng trở về suy nghĩ lại thì việc hắn làm cũng không sai. Tuy rằng hắn vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng hắn cũng có nguyên tắc của hắn. Lúc đó ta đã biết, bất luận người này tốt hay xấu, trước hết hắn là một nam nhân chân chính!"
Trong lòng bất giác chấn động, chúng nữ tử nghe thấy lời này, nhìn Trác Uyên từ xa, trong mắt đều hiện lên vẻ mơ hồ.
Bề ngoài Trác công tử này cà lơ phất phơ, nhưng rốt cuộc là loại người như thế nào?
Tuyên Thiếu Vũ đã sớm tức giận đến mức phổi muốn nổ tung, lời này của Sở Khuynh Thành không phải rõ ràng đang nhục mạ hắn ta sao. Trác Uyên là nam nhân chân chính, chẳng lẽ hắn ta không phải?
Bị nữ thần trong lòng nói mình không phải là nam nhân, có lẽ nam nhân đều tan nát cõi lòng…
"Đúng rồi, Khuynh Thành tỷ, sau đó hắn thắng chứ?" Đan Nhi không khỏi chớp chớp mắt, vội vàng nói. Những nữ tử còn lại cũng tập trung lắng nghe.
Sở Khuynh Thành cười đắc ý, thản nhiên gật đầu: "Đương nhiên!"
"Vậy những kẻ thất bại thế nào, chết rồi sao?"
"Ha ha ha... Nói các ngươi cũng không tin, lúc đó ta cũng cho rằng người kia đã bị hắn giết trước mặt mọi người. Kết quả sau khi ta đến tông môn, được tỷ muội trước kia của ta báo tin ta mới biết. Hoá ra cuối cùng người kia đi theo hắn, hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu!"
Ách, làm sao có thể?
Không khỏi khẽ giật mình, những nữ tử kia đã hoàn toàn trợn tròn mắt, không phải bọn họ là kẻ thù sao?
Sở Khuynh Thành cười một tiếng, thản nhiên nói: "Chính đạo có chuyện anh hùng quý trọng anh hùng thì sao Ma Đạo lại không có chuyện hai kẻ độc ác thông minh hỗ trợ lẫn nhau? Hơn nữa bọn họ đều là Luyện Đan Sư đệ nhất..."
"Khuynh Thành, chính ma khác nhau, chú ý đúng mực!" Nhưng mà Sở Khuynh Thành còn chưa nói xong, dường như Vân trưởng lão đã không nghe nổi nữa, sợ đám người kia bị cô nương này dạy hư, vội vàng lên tiếng quát.
Sở Khuynh Thành bất đắc dĩ nhún vai, không nói lời nào, những nữ tử còn lại cũng hậm hực thở dài, nhưng nhìn về phía Trác Uyên thì trong mắt lại có rất nhiều suy nghĩ khác nhau.
Mặt khác, cuộc tỉ thí giữa hai tông môn diễn ra vô cùng nhàm chán, từng trận một đều là người của Ma Sách Tông lên đài, đứng cao ngạo ở đó. Đệ tử của Ngự Thú Tông bước lên liền dập đầu xin tha, sau đó người Ma Sách Tông hất tay đuổi hắn ta ra ngoài.
Ban đầu trong mỗi trận, những người vây quanh đều cười nhạo, không ngừng xem thường. Nhưng sau khi nhìn quen rồi, cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn có người ngửa mặt lên trời mà ngáp.
Thực lực chênh lệch quá lớn đã khiến cho cuộc tỉ thí này không thể gọi là trận đối chiến nữa, mà gần như rõ ràng là lễ bái sư. Chỉ có những người tu luyện Thần Chiếu cảnh như Khuê Cương và Nguyệt Nhi, sau khi bước lên đánh hai chiêu với đối thủ, bằng cơ bắp cuồn cuộn với nguyên lực dâng trào như biển lớn đã dễ dàng đánh bại đối thủ!
Rốt cuộc cũng đến trận tỉ thí cuối cùng, hai người Trác Uyên và Hôi Hùng chuẩn bị lên đài!
"Hừ, một đám đồ chơi mất mặt đáng thất vọng, để lão tử đi lên cho các ngươi biết cái gì gọi là uy phong của Ngự Thú Tông!" Hôi Hùng giận dữ hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường các đệ tử ở phía sau, không ngừng hét lớn.
Sau đó giống như một vị tường quân bách chiến bách thắng, hùng dũng hiên ngang xuất chinh.
Lỗ trưởng lão chết lặng trước cảnh tượng lần lượt bị làm cho nhục nhã, bỗng thấy Hôi Hùng bước lên đài, trong mắt bất giác lại có tia hy vọng: "Hôi Hùng, đến giờ Ngự Thú Tông chúng ta vẫn chưa ghi được điểm nào, tất cả mọi hy vọng đều đặt lên người ngươi rồi. Ta không muốn trong vòng đối chiến này, chúng ta bị bọn họ cạo cho trọc đầu!"
"Ha ha ha... Sư phụ yên tâm đi, cứ giao cho ta, ta không giống như đám đồ chơi vô dụng kia, một điểm cũng không lấy về được!" Hôi Hùng chậm rãi vung tay áo, bất giác cười lớn, nói ra những lời hung hăng kiêu ngạo.
Những đệ tử khác thấy vậy, sắc mặt lập tức u ám, liếc mắt nhìn Trác Uyên ở nơi đó, bĩu môi khinh thường!
Đánh nhau với một kẻ tu luyện Thần Chiếu tầng ba, cho dù thắng thì cũng có gì lớn lao, đắc ý cái gì chứ? Nếu như chúng ta rút thăm được tiểu tử kia thì cũng uy phong như vậy, hừ!
Trong lòng mọi người bất mãn một hồi, nhưng mà bọn họ đâu biết rằng, người Hôi Hùng rút thăm được chính là cọng rơm cứng nhất của cuộc đấu!
Trác Uyên chậm rãi đứng dậy, đi về phía cao đài, vẻ mặt yên tĩnh như nước giếng, lạnh lùng, không mấy bận tâm.
Dương Sát thấy vậy vội càng hét lớn, nhắc nhở: "Trác Uyên, nhất định phải kiềm chế, đừng để hắn ta bị thương!"
"Biết rồi, chẳng phải là thả một chút sao, có gì to tát đâu?" Trác Uyên bĩu môi khinh thường, vẫy vẫy tay áo từ chối cho ý kiến, sau đó bước lên đài.
Dương Sát nhìn cái bóng lưng thản nhiên tự đắc kia, trong lòng vẫn cảm thấy lo sợ, có chút bất an.
Quỷ Hổ thấy vậy, khuyên nhủ: "Cung phụng yên tâm, trong tất cả chúng ta, Trác quản gia là người có tâm cảnh cao nhất, có thể thu phóng sức lực thoải mái, ta còn có thể làm được thì hắn nhất định cũng sẽ không nặng tay đâu!"
"Ngươi thì biết cái gì, tình thế bây giờ không giống lúc trước!"
Dương Sát không khỏi thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ tay lên đài nói: "Nhìn biểu hiện bên ngoài của các ngươi đều là cao thủ Hóa Hư, đối phương nhìn thấy các ngươi đều bị dọa đến mức chân mềm nhũn, chỉ có dập xin tha, đương nhiên các ngươi có thể thu phóng thoải mái rồi. Nhưng mà các ngươi lại nhìn tên Hôi Hùng kia, hắn ta luôn nhìn Trác Uyên với dáng vẻ muốn ăn đòn, các ngươi nói xem, các ngươi nhìn thấy hắn ta như vậy thì có thể nhịn được không?"
Mọi người không khỏi khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy dáng vẻ hung hăng ngang ngược của Hôi Hùng, thỉnh thoảng còn hơi khiêu khích Trác Uyên, giống như lão tử là đệ nhất thiên hạ, trong mắt mọi người bỗng sinh ra sự tức giận mà không rõ lý do .
"Không thể!" Mọi người cùng lắc đầu, hai tay bất giác nắm chặt.
Dương Sát chắp tay trước ngực, trong lòng cầu nguyện, vẻ mặt căng thẳng...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất