Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Cuối cùng cũng bước lên đài rồi!  

             Bóng dáng Trác Uyên vừa mới xuất hiện, một vài ánh mắt sắc bén đã nhìn chằm chằm lên đài. Không chỉ có Viêm Ma và ba huynh đệ Hàn gia chăm chú theo dõi động tĩnh trên đài mà còn có một ánh mắt thần bí, ẩn nấp trong bóng tối ở lối vào, hai đồng tử bất giác co rụt lại, toát lên vẻ tìm kiếm.  

             Hai nữ tử Vĩnh Ninh và Sương Nhi đều phấn khích ngồi trên khán đài, ánh mắt dịu dàng nhìn người bên dưới!  

             "Ha ha ha... Tiểu tử, những nhục nhã lúc trước Ma Sách Tông các ngươi làm với chúng ta, lão tử sẽ trả hết lên người ngươi! Muốn trách thì trách ngươi không may mắn, lại rút cùng số thăm với lão tử!"  

             Trên trung tâm chiến đài, tên Hôi Hùng kia vừa mới bước lên đài đã ra sức khiêu khích, vẻ mặt ngông cuồng lên tiếng thách thức Trác Uyên.  

             Đám người Viêm Ma thấy vậy, trong lòng bất giác chửi thầm một tiếng, ngu ngốc!  

             Đám người Dương Sát thì lại im lặng một hồi, trong lòng thầm cầu nguyện, Trác Uyên nhất định phải kiềm chế!  

             May mắn là tâm cảnh Trác Uyên cao, tính tình ổn định, người thường không thể sánh được. Cho dù phải đối mặt với tên Hôi Hùng muốn ăn đòn kia, vẻ mặt Trác Uyên vẫn bình thản như trước, trong lòng không một gợn sóng.  

             Trông thấy cảnh này, Dương Sát bất giác thở dài một hơi, yên tâm hơn nhiều.  

             Nhưng mà đột nhiên trong tim chợt nhói lên, lông mày Trác Uyên cau chặt lại, dường như nghe thấy tiếng gọi nào đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn về bóng tối ở lối vào, đồng tử không khỏi run lên.  

             Hôi Hùng không khỏi sững sờ, đang lớn tiếng quát tháo, hết sức ngang ngược nhục mạ đối thủ, nhưng bỗng dưng trông thấy Trác Uyên vốn không liếc nhìn hắn một cái mà chỉ chăm chú nhìn về phía lối vào, trong lòng bất giác càng thêm tức giận vô cùng!  

             Được lắm tên tiểu tử không biết trời cao dày ngươi, chỉ là một tên Thần Chiếu cảnh hèn mọn tầng ba thôi mà lại dám không nghe lời lão tử nói, chính là muốn ăn đòn có phải không?  

             Nghĩ như vậy, sắc mặt Hôi Hùng trầm xuống, lớn tiếng hét: "Tiểu tử, lão tử nhường ngươi mười chiêu, ngươi tấn công trước, lão tử tuyệt đối không đánh trả!”  

             Tiếng hét Hôi Hùng từ xa truyền tới, rõ ràng đã truyền tới tai mọi người nhưng chỉ khiến tất cả mọi người khinh bỉ một hồi.  

             Một cao thủ Thần Chiếu tầng chín, ở trước mặt một kẻ tu luyện Thần Chiếu tầng ba thì ra vẻ đầu to cái gì. Có giỏi thì ra vẻ với cao thủ Hóa Hư bên kia đi, hừ, rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh mà.  

             Đám người Viêm Ma trông thấy tất cả đều cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ, ngu ngốc, nếu để cho tiểu tử kia ra tay trước thì ngươi chẳng còn cơ hội mà xuất chiêu nữa!  

             Nhưng mà ở trung tâm chiến đài vẫn không có một chút động tĩnh nào.  

             Trác Uyên giống như ngây dại, hai mắt trợn tròn, vẫn luôn chăm chú nhìn vào bóng tối ở lối vào, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó mà tìm thế nào cũng không ra.  

             Lời nói của Hôi Hùng, hắn cũng hoàn toàn không để vào tai, vẫn lẳng lặng đứng yên ở đó không hề nhúc nhích, giống như đần độn vậy!  

             Trông thấy cảnh tượng này, mọi người không khỏi sửng sốt, cho dù là nhóm người Dương Sát cũng cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu vì sao. Rốt cuộc là Trác Uyên này bị sao vậy, tuy rằng ta nói bảo hắn ở trên đài kiềm chế lại một chút, thủ hạ lưu tình, nhưng cũng không bảo hắn kiềm chế đến mức này, cứ như cái cọc gỗ không hề nhúc nhích, chuyện gì đang xảy ra vậy?  

             Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ mơ hồ, Hôi Hùng cũng cảm thấy không hiểu được. Suy nghĩ một lát, chợt bừng tỉnh ngộ, cười chế nhạo: "Ha ha ha... Tiểu tử không biết trời cao đất dày bị khí thế của lão tử dọa cho ngu ngốc rồi. Nhưng cho dù thế nào, lão tử cũng sẽ không buông lỏng đâu, lão tử cũng là một người có nguyên tắc!"  

             Vừa dứt lời, đột nhiên Hôi Hùng xoay người phóng ra khí thế mạnh mẽ, khắp toàn thân xuất hiện vầng sáng màu xám, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện bóng một con gấu lớn hư ảo. Khí thế choáng ngợp che lấp trời đất, cho dù là ở bên trong kết giới cũng trở nên u ám mờ mịt, dường như đã bị khí thế của hắn ta khống chế hoàn toàn!  

             Mọi người thấy vậy bất giác sợ hãi, liếc nhìn hắn ta thật kỹ, dường như lại có hiểu biết mới về hắn ta.  

             Đồng tử hơi đông cứng lại, bọn người Quỷ Hổ liếc nhìn nhau cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Mặc dù tên Hôi Hùng này luôn bày ra dáng vẻ muốn ăn đòn nhưng dù sao cũng là đệ tử đệ nhất Ngự Thú Tông, quả thật là rất có tài.   

             Không chừng thực lực này cũng không hề kém sức mạnh của Thích Trường Long Thần Chiếu tầng chín ngày trước. Tuy nhiên đáng tiếc rằng đối thủ lần này của hắn ta là quái vật Trác Uyên, nếu như là một kẻ tu luyện Thần Chiếu khác, cơ hội thắng là tương đối lớn.  

             Đáng tiếc... Ha ha, trên đời này không có nếu như...  

             Nhìn thấy dáng vẻ hung ác của Hôi Hùng, đám người Quỷ Hổ đã biết rõ thực lực của Trác Uyên chỉ có thể lắc đầu thương cảm.  

             Than ôi, tiểu tử này đã bị thân thể cường tráng kia làm cho mù mắt, lần này đã chui trọn vẹn vào trong miệng thú rồi!  

             Vèo!  

             Hôi Hùng lắc mình một cái, đột nhiên bóng dáng đã tới trước mặt Trác Uyên. Trông thấy Trác Uyên còn không thèm giương mắt nhìn hắn ta, bất giác càng tức giận hơn, một chưởng mang theo khí thế dời núi lấp biển, hung ác đánh vào đầu Trác Uyên, cắn răng nói: "Hừ, tiểu tử, ngươi chính là muốn chết rồi! Võ kỹ huyền giai trung cấp, Hùng Uy Cái Thiên Chưởng!"  

             Xoẹt!  

             Chưởng kia chưa đánh đến thì uy thế đã tới trước. Giống như một ngọn núi lớn đè xuống, phiến đá dưới chân Trác Uyên vỡ vụn thành từng mảnh, nứt toác ra, bay ra tứ phía. Gió thổi mãnh liệt khiến y phục hắn bay phấp phới, phát ra tiếng vang lạnh lẽo!  

             Nếu nói thật thì một chưởng này chắc chắn sẽ biến người bình thường thành vụn thịt ngay lập tức, chết không có chỗ chôn!  

             Nhưng mà lông mày Trác Uyên không nhăn lại chút nào, chỉ thoáng giương mắt lên, hai đồng tử vẫn chăm chú nhìn người kia đứng ở bóng tối chỗ lối vào không nhúc nhích, dường như nơi đó có một thứ gì đó đang hấp dẫn hắn, khiến hắn tự động che đậy tất cả động tĩnh bên ngoài. Tên Hôi Hùng tập kích ngay gần trước người cũng không cảm nhận được.  

             Những người xung quanh thấy vậy bất giác vô cùng sợ hãi, ánh mắt nhìn của Trác Uyên tràn đầy sự lo lắng. Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy, chẳng lẽ thật sự sợ đến ngu ngốc, không thể động đậy chút nào nữa sao?  

             Vốn dĩ hai nữ tử Vĩnh Ninh cũng tràn ngập lòng tin với Trác Uyên, nhưng hiện giờ cũng lập tức lộ ra vẻ lo lắng.  

             Mà nhóm người Dương Sát thì càng không hiểu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với tiểu tử này?  

             Tất cả mọi người đều không rõ ràng nhìn lên giữa đài, hoảng sợ có, lo lắng có, nghi hoặc lại càng nhiều. Chỉ có một người là Trác Uyên giống như người ngoài cuộc, hai đồng tử sắc bén chỉ nhìn chăm chú vào bóng tối, sắc mặt ngày càng trầm trọng!  

             Hô!  

             Đột nhiên trong góc tối kia có ánh sáng hai ngọn lửa chợt loé lên, đồng tử Trác Uyên đông cứng lại, sâu trong lòng đột nhiên cảm thấy một sự nguy hiểm vô cùng đang tập kích. Không hiểu vì lý do gì, khắp toàn thân bỗng phát ra từng đạo Tử Lôi, Kỳ Lân Tí bên phải cũng toả ra ánh sáng, phóng ra hơi thở mạnh mẽ, bên trong hai đồng tử của hắn chợt xuất hiện ngọn lửa màu xanh vô định.   

             Giống như là trận địa sẵn sàng đón địch, ba loại năng lượng mạnh nhất trên người Trác Uyên nhất thời không thể khống chế được mà bộc phát ra ngoài!  

             Mà vào đúng thời khắc này, một chưởng mạnh mẽ của Hôi Hùng đã đánh tới người hắn.  

             Đồng tử không khỏi run lên, dường như Trác Uyên vừa kịp phản ứng lại, theo bản năng giơ tay đấm lại!  

             Uỳnh!  

             Chỉ trong chốc lát, xích mang nứt ra, Tử Lôi nổ vang, Trùng Thiên Kỳ Lân Tí hợp với Tử Lôi thành một sức mạnh cường đại, mạnh mẽ lập tức đánh úp lại Hôi Hùng.  

             Vù!  

             Chỉ trong nháy mắt, thậm chí Hôi Hùng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì bỗng nhiên tiêu tán vào hư không, đương nhiên đã bị sức mạnh cường đại và Tử Lôi tàn phá bừa bãi kia giết chết thành mảnh vụn trong một hơi thở, đến cả lời kêu gào cũng chưa kịp phát ra.   

             Có lẽ ngay cả trước khi chết, hắn ta còn chưa biết mình chết như thế nào thì đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này rồi.  

             Ngay sau đó, sức mạnh cường đại kia không dừng lại chút nào mà tiếp tục lao về trước, ầm một tiếng đập vào kết giới vô hình, giống như con thú va vào lồng giam, toàn bộ kết giới bắt đầu rung chuyển không ngừng, từng đạo Tử Lôi và sức mạnh cường đại kia tàn phá mọi thứ bên trong.  

             Đồng tử không khỏi co rụt mạnh, trưởng lão trọng tài bất giác sợ hãi vô cùng, nhưng còn chưa đợi lão ta làm gì, rắc! Một tiếng lanh lảnh vang lên, trong ánh mắt không thể tin nổi của tất cả mọi người, kết giới kia nổ ầm ầm, biến mất không còn tăm tích.  

             Mà nắm đấm này một lần nữa mang theo Tử Lôi nổ vang, giống như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương phi nhanh về phía trước. Đối diện lại chính là chiếc ghế mà đệ tử Ngự Thú Tông nghỉ ngơi!  

             Uỳnh!  

             Lại một tiếng nổ rung trời vang lên, uy lực cường đại lập tức lao tới khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, nó xoẹt qua thân thể bọn họ, xuyên qua bức tường phía sau rồi lao thẳng lên trời, biến mất không còn tăm tích.  

             Chỉ có tiếng tường gạch sụp đổ không ngừng vang lên cùng với ánh sáng màu tím thỉnh thoảng lóe lên mới có thể chứng minh rằng sức mạnh kia đã thực sự đi khỏi nơi này.  

             Khói lửa còn lập loè, bao phủ cả bầu trời, chờ đến khi bụi mù tản đi, ghế ngồi của Ngự Thú Tông đã không còn một bóng người. Chỉ có một ánh sáng xanh lam nhàn nhạt chậm rãi bay lên, thỉnh thoảng Tử Lôi nổ vang bên trong, không khỏi làm nó đau khổ run rẩy, phát ra tiếng kêu gào khó tin: "Cái này... Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì... Chuyện gì đây..."  

             "Cái đó... Đó là... tiếng kêu của Lỗ trưởng lão?" Không khỏi giật mình, lúc này trưởng lão trọng tài kêu lên, sau đó nhìn đống đổ nát trên ghế không còn chút sức sống kia, hoàn toàn sợ hãi đến ngây người, thì thào lên tiếng: "Các đệ tử Ngự Thú Tông... Đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi! Thân thể Lỗ trưởng lão cũng bị huỷ hoại, chỉ còn thần hồn..."  

             Hí!  

             Giọng nói của trưởng lão trọng tài run rẩy, vang vọng rõ ràng bên tai mọi người, khiến cho tất cả mọi người không khỏi ngơ ngác, sau đó đều hít ngược một luồng khí lạnh, hai đồng tử không chớp động mà nhìn chằm chằm vào bên trong chiến đài lúc này.  

             Ở đó, một cơn gió màu xanh lá xẹt qua, thổi tan toàn bộ bụi mù, lộ ra một khuôn mặt uy nghiêm với đồng tử không ngừng rung động, hồng mang trên cánh tay bên phải của hắn vẫn không ngừng lập lóe, toả ra khí tức mạnh mẽ.  

             Mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, trên đầu đã toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ có hai chữ, quái vật!  

             Cho dù là hai người Viêm Ma và Ngọc Mỹ thì cơ thể cũng không khỏi run lên, hai mắt hoàn toàn trợn tròn.  

             Nhất là Viêm Ma, hiện giờ hắn ta mới hiểu, hoá ra thời khắc đại chiến với hắn ta trong sơn động lần trước, tiểu tử này chưa xuất ra hết sức lực.  

             Hôm nay một quyền tuỳ ý của hắn lại có uy lực mạnh mẽ như vậy, chỉ trong chốc lát đã giết chết Hôi Hùng, phá tan kết giới, giết chết toàn bộ các đệ tử và trưởng lão Ngự Thú Tông.  

             Sức mạnh đáng sợ như thế, chỉ trong nháy mắt, ngay cả trưởng lão trọng tài cũng không kịp phản ứng để ngăn cản lại, quả thực rất đáng sợ!  

             Nhưng mà hắn ta đâu biết rằng, một quyền tuỳ ý này cũng không phải là Trác Uyên cố ý gây ra, mà là nhất thời không kiểm soát được sức mạnh trong cơ thể. Mà nguyên nhân mất kiểm soát chính là bóng tối ngay tại lối vào.  

eyJpdiI6ImhPdlh5UGxKVk1LdUZwUVRRQUpnM3c9PSIsInZhbHVlIjoiNXFPRThsa01FcitLXC96QWZ5b1wvclFIVkJvZ0FZM1BHVFNsQUw1cldKdlQyY2h1a1haaGFZWVV6TXNkNXJZMERmWWUyXC9mVE5zT0MwVExuRmNlVUVBdiswU01OaHJTXC9acGNkZXNQQUEwTisxR2FISUo3XC91Ukx4RmJRZWtZZlwvYUJcL01tTnN1NUU3VjUxNVc2Y3ptaGc5XC9nTTZSbXpTaTBhb0t6YURLUTJEOUN5VVA0SUpCWm51akZodTk4SERUWmUxUzhyWCs5S1RvTituUllnb2ZSSGtBblkyKzdKWDVLNmszdUl6WmcrQnZlS1p5MnFzaGdQajRDZ1ZvN0prdjNrRG5BSnRBeGVhbVhuNTVnYW5OTGRHTjE3dzdscjZpanJkaE1sUFpoUVZTT0dHRUlkWCtWMFBmTHlKUDRubCszNHU5NlBPZktUYXhvTkpDYytmZlwvelh5bUo0QjU3a2tSQ0d2UDhpZDlYZllZOHpzaXJ5dDN1cTJiSnFqcUo4YVc5YTVyYWhOT3dhVHJLZDM5dytsWW9oRmhaWTFENVVjQ1B2MDg2N0JMRlNNRHlNY0V1WWJkQkFGcExlaDU1aG9UZUlXRnJhUVNRXC9mdWR5YzU4alhuam9kSlRcL1lpZ2oyd0pCQmxcL0RYNjVValhkd3NpXC9EdjdaZ3ZEMnJZQmVYRFBtUW5RSUJEejdtS2plT2JXaXp4OVh5UGhxeVBLc1FEY1lpSm1oN2MxVWJIbFwvYWlzYlBcL2JGNHREOHo0dWdqYTYrIiwibWFjIjoiODFmMzg2NGE2YTI1MmYwZjM3YzA4MDAxMmRhZmU2NmZiNmE3NGQyY2NjODA5ZmMzMzNmNTFhNzNjMTE3N2ZjZSJ9
eyJpdiI6ImtDaitUVXFWRXI5M1wvTHJhR3lpUVV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkwzbzF6UHBOOWd4eHM3ZW1TUHVkQmZuQ2NCNVpiVFlkNVUxaUZBaTlmaW9WS1IrcHVpRlFwOFFJZ0lIVzNNZGJzQU40VVpHRGFCXC9ScGlnZU9GeTRjaTU5ckh5d1E2b1VrVUJzZnZ5NzZyK0psZXd4aGRpUTVPUDFQQmdkaGxudmgzanpKTnFnY3FcL1p4UHl2c2xDZ1prRzl3QThOKzV5b0VOWWhjSkpyOFp1dDZaaWcwQUhmN0trdFNBXC9ZWEFwOGVXME5jRGhhaHFJNXNoa1B4VFg3VDNlVDRqaXJjeWJlbW9GZnBTU25rRFdiZ1RxQWgwMUhsR2RqMGV6VGgwR2doRU9VWEpDVGI2Z2w2NGM0UENwQlYrN0JzS3hoSFp4VFZjSVlRWndYSkRQbUJqS0ltMVJIdlVYMDN1dmY4TFp1Z0huMTV1NFd5bDVmOEprbERncnNjSXowWG8xODhQSzhtcHk3WVpXQzFUaGRrQjFaeEtYbFoxS25GSGlRQjlyQ2lYSmlCMUd1RldjaHpJWTNQTnpLdnk0blpoZnE5RWFrb1dZSlwvZm9xNjNicjlmM1RucmlzWTlHUU5rZmVsdTJXbEhEZUk3WXhMbWk4ZkU2WEF4bVlPRVJjcmpmQ0MySVpwOTFLc3NQTW1EQStyT1wvY0xNcXBoZmxCbHJWd0N4XC91cGxFR3Vqdk41SXFNdUxDQVR3ejFPQWZXc3lKaytlOE5qVEVjUWRUR2xZZz0iLCJtYWMiOiI5NzRiNjhiMjI3MGZiMzBiZjVhM2JhMzg0NTY3NGNlODhhYWQyZWEyNzAxZTc2OWU0MDAyODVkZWI1ZjMzZGIzIn0=

             Lông mày Trác Uyên nhăn chặt, thở một hơi thật dài...

Ads
';
Advertisement