Yên lặng, yên lặng giống như đã chết, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ngơ nhìn bóng người cao ngạo giữa đài, giống như nhìn thấy một Tu La trốn khỏi địa ngục đang đòi lấy mạng người, trong mắt chỉ có nỗi sợ sâu sắc.  

             Không chỉ có những đệ tử kia mà ngay cả những trưởng lão cũng giống vậy!  

             Vân trưởng lão và hai vị trưởng lão khác của Huyền Thiên Tông liếc nhìn nhau, không khỏi nuốt nước miếng, mồ hôi trên người chảy như thác nước, thầm kinh ngạc.  

             Rốt cuộc Ma Sách Tông này tìm đâu ra một con quái vật đáng sợ như thế. Đối chiến với một con quái vật như vậy, mẹ nó, quả thực không còn cảm giác an toàn. Không chỉ có những đệ tử như vậy, ngay cả những trưởng lão đang theo dõi trận chiến cũng thế!  

             Trong nháy mắt một khối thịt người cũng chẳng còn, thần hồn phất phơ bên ngoài, dường như bị điên rồi. Lỗ trưởng lão hét to, nhóm người Vân trưởng lão không khỏi cảm thấy lạnh gáy!  

             Nhóm người Thủy Nhược Hoa càng sợ hãi đến ngẩn ngơ, đây là sức mạnh ở cấp bậc đệ tử sao, quả thực khó tin nổi!  

             "Nếu như lúc rút thăm để lão tử đối đầu với con quái vật này, mẹ nó, ta sẽ trực tiếp bỏ qua, ai khích lệ ta, ta liều với người đó!" Một đệ tử Huyền Thiên Tông, bờ môi không khỏi run rẩy, hoảng sợ nói.  

             Những đệ tử còn lại cũng tự ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.  

             Thực lực người này mạnh mẽ đã đành, lòng dạ còn độc ác. Những người độc ác mà đối chiến ở trên đài, cùng lắm cũng chỉ giết những đệ tử của kẻ địch ở trên đài.  

             Mẹ nó, hắn thì ngược lại, chẳng những giết người trên đài mà còn giết cả những đệ tử dưới đài, Lỗ trưởng lão cũng không tha. Mẹ nó, quá tàn nhẫn rồi.  

             Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của mọi người nhìn vào Trác Uyên giống như đang nhìn một con ác thú giương nanh múa vuốt với mình, trong lòng không khỏi run lên.  

             "Viêm... Viêm Ma sư huynh, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?"Nuốt nước bọt ừng ực, giọng nói Ngọc Mỹ run rẩy, thì thào lên tiếng.  

             Lông mày không khỏi cau lại, Viêm Ma trầm giọng nói: "Bất kể hắn là ai, tóm lại ngươi không tuỳ tiện trêu chọc hắn là được. Hừ, muốn chết sao! Ngọc Mỹ, ngươi cho rằng ta không biết ngươi vừa nghĩ cái gì sao? Hiện giờ hãy dẹp ý nghĩ đó đi!"  

             Gật đầu đột ngột, Ngọc Mỹ lặng im như hến!  

             Vốn dĩ nàng ta thấy Viêm Ma luôn kiêu ngạo lại coi trọng Trác Uyên như vậy, cho nên muốn tìm một cơ hội lần mò lai lịch của hắn, để xem rốt cuộc hắn có chỗ nào hơn người!  

             Nhưng mà bây giờ không cần mò, nàng ta cũng đã hoàn toàn hiểu rõ, đây là một người có thể lay động toàn bộ địa vị của người trong Thượng Tam Tông, khó trách Viêm Ma sư huynh lại chú ý tới hắn gấp bội.  

             Nghĩ tới đây, Ngọc Mỹ liếc nhìn hắn thật lâu, trong mắt càng ngưng trọng hơn.  

             Xem ra lần này Thượng Tam Tông quyết đấu, nhất định phải bảo vệ hai vị trước mới được. Nếu không rất có thể sẽ bị Ma Sách Tông này bất ngờ chèn ép, rơi vào thế giữa ba tông môn, điều đó sẽ là tổn thất quá lớn đối với tông môn.  

             Nhất là trong chiến đấu cá nhân, chắc chắn người này có thể khiến cho thiên tài đệ nhất tất cả các tông môn đều ớn lạnh, ít nhất hiện giờ đã khiến Viêm Ma sư huynh như vậy.  

             Quay đầu nhìn chăm chú khuôn mặt Viêm Ma, Ngọc Mỹ thấy sắc mặt hắn ta nghiêm trọng vô cùng, thỉnh thoảng hai tay còn run lên một chút, trong lòng bất giác kêu than một tiếng.  

             Từ trước tới giờ nàng ta chưa bao giờ thấy vị sư huynh này kiêng kỵ người nào như vậy, liền hỏi: "Viêm Ma sư huynh, ngươi cảm thấy người này so với Võ Thanh Thu thì thế nào?"  

             "Không thể so sánh được!"  

             Viêm Ma chậm rãi lắc đầu, bình tĩnh nói: "Bọn họ một người Ma Đạo, một người Chính đạo; một người đến từ địa ngục, một người đến từ cõi tiên; một bên ngang ngược, một bên là vương đạo. Hai đạo bất đồng, đương nhiên không thể so sánh. Tuy nhiên cuối cùng nếu bàn về thực lực mà nói, một quyền của tiểu tử này, có lẽ Võ Thanh Thu kia cũng phải tốn sức để đỡ lấy!"  

             Trong lòng bất giác run lên, Ngọc Mỹ hiểu rõ, mặc dù trước giờ Viêm Ma không hề dễ dàng hạ thấp mình trước đối thủ mà hắn ta vẫn luôn truy tìm, nhưng trong lòng đã sớm rõ ràng, quả thực thực lực của người này đã ở trên tất cả những đệ tử thiên tài đệ nhất Thượng Tam Tông bọn họ.   

             Còn Võ Thanh Thu kia, có lẽ cũng không theo kịp!  

             Nghĩ tới đây, Ngọc Mỹ bất giác thở dài một tiếng, trầm tĩnh nói: "Lần này Song Long hội, quả thực là chênh lệch nghiêng trời đất rồi..."  

             Mặt khác, ba vị công tử Hàn gia nhìn thấy cảnh tượng trên đài trước mặt, đã sớm kinh ngạc vô cùng, rất lâu sau mới cúi đầu xuống buồn bã, không ngừng thở dài.  

             "Kế hoạch đã định rồi, trong cuộc đấu giữa ba tông môn lần này, nhất định phải bảo vệ hai vị đứng đầu, nếu như các ngươi không muốn ăn nắm đấm của tiểu tử kia..." Hàn Vân Phong liếc mắt nhìn hai vị huynh đệ, u ám lên tiếng.  

             Hai người còn lại nghe thấy vậy vội vã gật đầu.  

             Sau khi biết uy lực một quyền này của Trác Uyên, bọn họ không bao giờ muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với tên tiểu tử này nữa. Hoá ra ban đầu khi tiểu tử này ra tay với bọn họ ở Ma Sách Tông, vốn không để bọn họ vào mắt!  

             Nếu không, cho dù hắn chỉ để ý một chút thôi, bọn họ đã khó giữ được cái mạng nhỏ này!  

             Nghĩ tới đây, hai người liếc nhìn nhau, đều có chút thổn thức, thầm nghĩ quả thực là lão tử đại nạn không chết, rõ ràng trước kia đã động tay với quái vật này. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, mẹ nó, cái mạng của mình thật sự giống như được nhặt về!  

             Than ôi, quá nguy hiểm...  

             Trên trung tâm chiến đài, trưởng lão trọng tài cũng sợ hãi nhìn Trác Uyên, rất lâu vẫn không nói câu nào, dường như muốn nhìn xem rốt cuộc tiểu tử này giống với quái vật nào.  

             Nhưng mà cuối cùng vị trưởng lão kia vẫn phất tay với mọi người, quát to: "Lần này Hạ Tam Tông tỉ thí, bởi vì tình huống phát sinh đột ngột, trước hết tạm dừng đối chiến. Chờ sau khi lão phu đi xin phép hai vị Chí Tôn, sẽ sắp xếp lại. Các vị đại diện các Đế Quốc đến đây đều giải tán đi!"  

             "Không được, trưởng lão, không thể cứ như vậy được!"  

             Lúc này, một luồng ánh sáng lóe lên, chính là thần hồn Lỗ trưởng lão bay tới, không ngừng hét lớn: "Hơn mười vị đệ tử Ngự Thú Tông, bị một chiêu của hắn giết chết, sao có thể dễ dàng như vậy được?"  

             Nghe thấy lời này, râu tóc trưởng lão trọng tài khẽ run lên, không nói câu nào. Cung phụng Dương Sát Ma Sách Tông lại vênh váo tự đắc đạp lên đài, quát to: "tỉ thí trên đài, không bàn sống chết, chết mấy đệ tử thì có gì khác biệt sao? Theo như ngươi nói, quy định của Song Long Hội rất rõ ràng, mọi người đều phải có điểm dừng, nếu ra tay giết chết đều phải một mạng đổi một mạng sao? Nói như vậy, con mẹ nó, còn ai dốc toàn lực đối phó nữa? Sao có thể bình xét thực lực của tất cả các đệ tử tông môn?"  

             "Cái rắm, những đệ tử kia của ta ở trên đài sao? Bọn họ bị giết ở dưới đài!"  

             "Ngươi mới là cái rắm, một quyền kia của Trác Uyên là đánh ra ở trên đài để giết đệ tử của ngươi ở trên đài. Chẳng qua sức mạnh quá lớn, kết giới không ổn định, sụp đổ trong nháy mắt mới ảnh hưởng đến các đệ tử của ngươi ở dưới đài. Muốn trách thì trách chất lượng của cái kết giới này quá thấp, một chút dư âm sức mạnh cũng không chống đỡ nổi, có gan thì ngươi đi tìm Song Long Viên phân xử xem!" Cái bụng Dương Sát giật giật, lúc này đã chĩa mũi giáo về phía Song Long Viên, đoán trước lão ta không dám gây khó dễ với Song Long Viên.  

             Quả nhiên, Lỗ trưởng lão không nói nên lời, vì không biết phải phản bác như thế nào.  

             Hai má trưởng lão trọng tài thì co giật mạnh, có chút lúng túng ho khan vài tiếng. Dù nói thế nào, kết giới này cũng do lão ta bố trí, lời ấy của Dương Sát không phải là muốn để Lỗ trưởng lão này tìm lão ta tính sổ sao.  

             Nhưng mà có ai ngờ rằng, chỉ là một cuộc tỉ thí Hạ Tam Tông thôi mà lại xuất hiện một đệ tử có thực lực mạnh mẽ đến vậy, cho dù là Thượng Tam Tông cũng rất hiếm khi xuất hiện một con quái vật như thế!  

             Hơn nữa, nếu ngươi đã là quái vật thì cần gì phải nặng tay như vậy đối với một người bình thường, thật sự ngổ ngáo mà!  

             Liếc nhìn Trác Uyên thật kỹ, cung phụng trọng tài cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: "Các vị vẫn nên về trước đi, đợi lão phu bẩm báo việc này với hai vị Chí Tôn, nhất định sẽ cho các vị một lời giải thích. Chẳng lẽ uy tín của Song Long Viên mà các ngươi cũng không tin sao?"  

             Trong lòng bất giác run lên, hai người không dám lên tiếng nữa, đành phải gật đầu đồng ý.  

             Người ta bước ra từ biển hiệu Song Long Viên, nếu như bọn họ còn so đo nữa thì chẳng khác nào gây khó dễ cho Song Long Viên, chuyện này chắc chắn bọn họ không gánh nổi!   

             Kết quả là chỉ có một đám thần hồn Lỗ trưởng lão hậm hực rời đi, nhưng trước khi đi vẫn hung dữ trừng mắt nhìn Trác Uyên.  

             Dương Sát thì vung tay áo từ chối cho ý kiến, không để cái thân thể không tồn tại của lão gia hoả kia vào mắt chút nào, sau đó dẫn theo Trác Uyên và chúng đệ tử rời khỏi nơi này.  

             Đợi đến khi xung quanh không có người ngoài, Dương Sát mới thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn về phía Trác Uyên nói: "Lão huynh à, lúc ở tông môn, ta thấy tính tình ngươi cũng ổn định đấy chứ, cho dù là lúc giết chết hai vị trưởng lão kia cũng đều bố trí rất chu đáo tỉ mỉ, không tiết lộ lời nào với người khác. Vậy tại sao lần này lại thiếu kiên nhẫn như vậy, vài ba câu nói của người ta đã chọc giận ngươi thành như này, ra tay tàn nhẫn vậy sao? Ngay cả ta cũng phải giật mình, lúc đó ngươi thật sự rất tức giận sao?"  

             "Vừa rồi tiểu tử kia đã khiêu khích ta đến vậy sao, ta lại không để ý lắm!" Lông mày Trác Uyên cau lại, không tỏ rõ ý kiến.  

             Nhưng mà mọi người nghe thấy lời này đều có chút sững sờ: "Nếu như trong lòng ngươi đã không tức giận thì tại sao lại mạnh tay như vậy, toàn bộ đệ tử trong tông môn của lão ta tới tham gia tỉ thí đều bị giết hết, chẳng lẽ ngươi quên sách lược của chúng ta rồi?"  

             "Cái đó cũng không đúng!"  

             Trác Uyên khẽ lắc đầu, bất giác thở dài, chậm rãi quay đầu nhìn vào bóng tối ở lối vào: "Huống hồ, một quyền này cũng không phải chuẩn bị cho con gà kia, hắn ta không xứng!"  

             Nói xong, một tia sáng hiện lên trong mắt Trác Uyên, mọi người thấy vậy, bất giác sững sờ.  

             Hắn, đây là ý gì...  

             Cùng lúc đó trong đài đối chiến, đám người ồn ào dần dần rời khỏi, một vị thanh niên mặc áo bào xám, khóe môi nhếch lên mang theo một nụ cười lạnh nhạt, chầm chậm bước ra theo dòng người.  

             Vù!  

             Một bóng dáng màu xanh hiện lên, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, đi đến trước mặt thanh niên mặc áo bào xám kia, cười nói: "Sư đệ, cả ngày không thấy bóng dáng ngươi, ta còn tưởng ngươi chạy đi đâu, hoá ra là đến xem Hạ Tam Tông tỉ thí à! Ha ha ha... Sao thế, gần đây ngươi lười biếng, đến cao thủ trong tông môn đối chiến ngươi cũng chẳng muốn xem, sao bây giờ đột nhiên lại chú ý đến tình hình Hạ Tam Tông vậy?"  

             "Ha ha ha... Sư huynh hiểu lầm rồi, không phải ta đến xem Hạ Tam Tông đối chiến, chỉ là đến tìm người thôi!"  

             Khóe miệng hơi nhếch lên, thanh niên mặc áo bào xám nở nụ cười: "Sư huynh, ngươi có nhớ mấy ngày trước, lúc đó tim ta đột nhiên đập nhanh không? Lúc đó ta đã cảm thấy, đối thủ định mệnh của ta sẽ xuất hiện, quả nhiên, hắn đến rồi!"  

             Lông mày bất giác nhíu lại, thanh niên mặc áo bào xanh cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Cái gì, ở tam tông này sao?"  

             "Đúng vậy, ta đã tìm được hắn ở đây!"  

             Khẽ gật đầu cười, ánh sáng hai ngọn lửa đột nhiên loé lên trong đồng tử thanh niên mặc áo bào xám, lộ ra vẻ phấn khích: "Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, hắn và ta giống nhau, nửa người nửa thú, Đế Thánh chi thân. Năng lượng trong cơ thể chúng ta cũng tương sinh tương khắc, nhất định là đối thủ định mệnh!"  

             Đồng tử không khỏi run lên, thanh niên áo bào xanh không khỏi kinh ngạc liếc nhìn hắn ta: "Sư đệ, lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ ngươi phấn khích như thế."  

eyJpdiI6Im0zUmtEZEtXSFFacTV4M2RoTVpPd1E9PSIsInZhbHVlIjoidENyYSt2aWt3SUkxcHZpVmRoWGxqVnNNSVV2Y3pNclwvZlozZ1lSY2V0TXE0RWVZNThnSXhydERDbHZodUJuYzBKaEV2UGh2amMrbUFLWVV3cUF1OFZOUDhNXC9YXC94ZW9Mak15WXV3d3hRNUo0S1V6TGVuNjlVaXl1MGdvSUREYzZEUXhKUVF5K2FwTDlkNWF3WGtyRU1HUm5tR0JnZDg0UmFONWFWZ2FZU0VITXZwZ0lrekRUMStpSEhwVTl2WFRsaTJUVit2MnJTbUhyWFpKdFRnaGlCeXR0TEJHR0NqbFpQbXZEUmR3VGExSzJ6dUJyTThmeng3SlZJQ3VBUnVtRU4yalpwQW1RRjM5aXR0MERsQVpiK3ZTa2V1NXpzVEJzcTNwMzEwYXdtXC84YjNZanJmSnZyS0JScWMrVVNsOHhwIiwibWFjIjoiZWExZTgyMTkwOTQxZDliYzhiNTFlOTIxNjU2NTIzOWI0OTFhOGM5NDQyNDk3ZDAyNjY1ODkzYzcyOWNkMDkzYyJ9
eyJpdiI6IjlWakJpV0I5MnRQcVkzcW9Sa1ZCamc9PSIsInZhbHVlIjoiK3crZGVpT1FaTjRrQURRZU1IMnlnQ3ZJd2kyVXRPenNxbFBsZTRCMEtsNkpcL2ZKSElOQWxFT2NpQjJXeEJWQXVjSmM2ajZjZ3AzTEhRWDM1TzUxQXZqbHJvMUdCZWZaRlZSVFVwNzRaRUpIeEJFVVk1RzZZWWNZVE5ucXQ3YXRXY2xpcGFQNTlETzJhK2hja3lHRTM2WVE1aHYxNnc3aTZLQUlJREdDNjZMM1FsRGFVdmV1Y1Z3TDlzcnR2cHNMYmh4ZUltWEJwYWt5UlRCbzE5c2pKY29IajNiZmxGNDZDU1IzXC9GZW5WKzgrRUNrVXVpK2p4TWR5WjFMbHBIaXhFYTIrczFlVWVXR1Q0U21yS0E2Y0krVVpiZEpVM21mVjBUSUhqSlZFRWtXdm1haGtuNWxucUVNV2pmRXM5WjBuYXExK2g3WjZIN1wva3QyVGRSb0lidVwvRytDWUlPbnlTaHRnUFZJeEtTNVBIUFBSb1NFc3Fnd2dTanE0OE9Vb2xcLzY2K05Ed1I3NXdVbTN4ODl2M0NVWWpKbDhKTzlmNytISzdOTGdmU3FISlJpRXZHeDhsNXZ1NnlTTlI1MVJJY3diY0Q4Wmx2dlZLQVQ5WUJBZFNwMks4S2lYT0RybnhrODVGTm1pZUFjUTRJbTdzc1dKb2F5QzJvVXFLSXVxc00yZXJZb3V6dXZ2NWVscFhNc0UxOUNWSFA5Z2xHVkJhdjF1YmJpdEJMWEgxbFlsaXc5c2RlRFhRUHo2QTdmOVAxKzhDY2xXZmJWQitQejlHcE8xZ0M0UnJVVytcLzZtZHlZTzFqMVk3THBBWVVZTGNHMDFKMFN5SVJMMWFuV0JJU211XC9Zb2pPUlZuM3hqVGdOczNyTUdGYnF3R1RWQ20rXC8wVDlTWUNyR0xGTXFSM25KdGxnNzBPbTc4czh3dTJvMXR1dnFqN1FcL3BFNnpEdDlDQW5adDNzQ09mWndaMnRVVklZMHZ6b0xPTVpHSG9kZDNtbzhHOUNyWjZRRlBQQ2I2T3NuVnpLRlwvY2lQbGlRQk50NDNzS29FSTJBNitHMVwvckR5OG1KSVA3WGxBWjFKc2Rrbk1sWWtHa3NTUzZ0Tkdad2c2T1lOaUp4OGpuM1JIOUd0ajZqYkw3VndKdUx1MlBmWXRyQ1Y3ZnN6MnQyMTdwVEtpRm9wTE9tS01CTHdOeW5kVXpob0J3OHBoc3lSN2MrNTNwY0NqRXJ6d0NQSFkwMjhhc1l3Q3p6V05EcVBFQmIrK0NUUFQyT3F3NFNCV1FVNlNKQ0FhMnhLRUtXeisrb0YrNEZMc1hPOXhab0FFWW5adjdtUUZTVUpqRTFzQzZOUnVrT1NkN3NpN21MeVJaV2JWNlwvUXVuOGRnRTV1NlNtRk5EZ2xyTVdhRk9uckFtUkpFTFRwdFZFM2FYeHNoVU5uaWpRQXZBMUJVQnByZEFLY09adW9vUnRIV0tOTEIydFAxT0RCQlBEbklMTk5nQnRJWEdMbFwvXC9EU2d1RWc9IiwibWFjIjoiYjJhNzBkYmIxOWExNTI1ZmE3NTZiYmMyZjJjNTFmY2ZhNjM0YmI4MzM5NGMxMzljMGViM2ZiMDhjOGQ0NmE1ZiJ9

             Lông mày không khỏi run lên, sau khi thanh niên áo bào xanh liếc nhìn thanh niên áo bào xám thật lâu, kiên định gật đầu, lạnh nhạt lên tiếng: "Chúc mừng!"

Ads
';
Advertisement