"Ha ha ha... Sảng khoái sảng khoái, muốn bí mật tố cáo chúng ta sao, quả thực là tự làm nhục mình!"
Mới sáng sớm, vừa đặt chân tới bên ngoài tiểu viện, Dương Sát đã cười lớn, vẻ mặt đắc ý hả hê, theo sau là hai người m Sát và Quỷ Sát, cũng bất giác cười một tiếng, lộ rõ sự vui mừng.
Trác Uyên đẩy cửa phòng đi tới, kỳ lạ liếc nhìn bọn họ, trầm tĩnh nói: "Sao rồi, cắt tiết gà rồi à?"
"Hắc hắc hắc... Còn thoải mái hơn cả cắt tiết gà!" Dương Sát bất giác cười tà một tiếng, Đưa mắt nhìn tất cả các gian phòng: "Đám nhãi ranh kia đâu rồi, còn không mau chạy ra đây, cùng chia sẻ thành quả thắng lợi hôm nay với lão tử?"
"Muốn khoe khoang thì khoe khoang với ta đây, những tiểu tử kia thì ta đã bố trí kết giới cho bọn họ tĩnh tâm tu luyện rồi. Vừa mới đột phá tu vi, tranh thủ mấy ngày này ổn định lại một chút!"
"Ha ha ha... Nói cũng đúng, vẫn là ngươi chu đáo, dù sao chúng ta cũng là những nam nhân không ngừng thử thách. Chỉ một Hạ Tam Tông khó có thể thỏa mãn được dã tâm của chúng ta!"
Giương mắt liếc nhìn Trác Uyên, Dương Sát bất giác vui vẻ, sau đó phấn khích nói: "Trác quản gia, ngươi có biết sáng sớm hôm nay chúng ta đã làm gì không?"
Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, từ chối cho ý kiến: "Không biết, cũng không muốn biết, cùng lắm là bị gọi đi xử lý chuyện ngày hôm qua thôi, còn có thể làm gì khác?"
Ách!
Bất giác khựng lại, Dương Sát bất đắc dĩ nhún vai: "Tiểu tử ngươi, chính điểm này khiến cho người ta phải chán ghét, tinh ranh giống như một con khỉ vậy. Hiểu rõ tâm tư hơn ai hết, ngoài miệng thì nói không biết nhưng lại khiến cho lão tử không khoe nổi một cái nút, thật sự là mất hứng mà, hừ!"
"Ha ha ha... Dương Sát, ngươi vẫn có cái nút bán tốt cho tiểu tử này đấy, có gì nói thẳng ra. Nếu như ngươi không nói, ta có thể nói!" Lúc này m Sát vỗ vỗ vai lão ta trêu chọc cười ra tiếng.
Nhưng mà sau khi nghe lời này, đương nhiên người lắm điều như Dương Sát không đồng ý, vội vàng nói: "Không không không, vẫn là ta nói, chuyện này nhất định phải để ta tự mình kể lại mới đặc sắc!"
Mọi người liếc nhìn nhau, nhìn thấy dáng vẻ của Dương Sát giống như đang đau đáu kể lại lịch sử của những người cách mạng, tất cả đều bất giác lắc đầu khẽ cười.
Tiểu tử này, bình thường không có sở thích gì chỉ nghiện nói, vậy thì cứ để lão ta thôi!
"Chuyện là sáng sớm hôm nay, chúng ta đã bị một giọng nói thô lỗ không ngừng gọi. Đưa mắt nhìn quanh, chỉ có một người trung niên mặc bộ đồ vải thô đứng ở cửa. Tuy dung mạo người này không phải xuất sắc nhưng mà khí thế của cơ thể dũng mãnh kia..." Dương Sát giống đang diễn giải binh thư, giọng điệu và cảm xúc dạt dào.
Trác Uyên trông thấy tất cả, hai má không khỏi co giật mạnh, lạnh lùng nói: "Ngắn gọn rõ ràng, nói vấn đề chính đi!"
"Người kia cũng là chân chạy của Song Long Viên, gọi chúng ta nói lại rõ ràng chuyện ngày hôm qua một chút!" Sắc mặt bất giác trầm xuống, Dương Sát bất đắc dĩ nhìn về phía Trác Uyên, oán giận nói: "Ngươi có thể hiểu tâm tình của người đang kể chuyện một chút được không, bầu không khí được tạo ra tốt đẹp như vậy lại bị ngươi vô ý cắt đứt!"
Trác Uyên bất giác mỉm cười, thở dài, lắc lắc đầu. Hiện giờ xem như hắn đã biết, tại sao tất cả trưởng lão cung phụng trong Ma Sách Tông đều sợ lão già này đau đáu kể về lịch sử nhà cách mạng, hoá ra nghe lão ta kể chuyện rất đau lòng, thật sự đau lòng.
Thấy Trác Uyên im lặng không nói gì, Dương Sát nhìn hắn thật kỹ, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng không kìm nén nổi nữa, tiếp tục nói: "Lúc đó chúng ta theo người kia tới chỗ tỉ thí hôm qua, nơi đó đã thành một đống đổ nát, hoang vu lạnh lẽo. Nhưng mà ở nơi hết thời không còn thú vị đó, có hai bóng người cao lớn đứng im lặng hồi lâu, khiến cho chúng ta không khỏi cảm thấy sùng bái..."
"Nói vấn đề chính!"
Lông mày không khỏi run lên, Trác Uyên bất giác nói một câu: "Hơn nữa, hôm qua lão tử chỉ phá huỷ một bức tường thôi, đâu ra một đống đổ nát ngươi vừa nói?"
Chán ghét xua xua tay, vẻ mặt Dương Sát bất mãn nói: "Được rồi, ngươi không thích lão tử tô đậm thêm ý cảnh, lão tử không nói nữa. Quả thực hôm nay chúng ta bị gọi đi, đã gặp được Song Long Chí Tôn. Còn có cả trưởng lão trọng tài ngày hôm qua và tàn hồn Lỗ lão đầu Ngự Thú Tông cũng đều ở đó. Hai vị Chí Tôn đối chất ba phe chúng ta một lát, tìm hiểu rõ mọi chuyện!"
"Cái gì, Song Long Chí Tôn đích thân tới đó?" Trác Uyên không khỏi sững sờ, trong lòng cũng run lên.
Dương Sát khẽ gật đầu, không tỏ rõ ý kiến nói: "Đương nhiên, Hạ Tam Tông xảy ra chuyện lớn như vậy, Song Long Chí Tôn đương nhiên phải đến quan sát hiện trường. Hơn nữa, nhìn biểu hiện của hai vị Chí Tôn cũng vô cùng kinh ngạc. Cuối cùng quyết định đích thân chủ trì Hạ Tam Tông thi đấu, là vì đề phòng tiểu tử người lại gây ra cái sọt gì, ha ha ha..."
"Vậy mà Song Long Chí Tôn lại ra mặt vì ngươi, cũng thật sự là vinh hạnh lớn rồi!" m Sát khẽ gật đầu, nhìn về phía Trác Uyên, vui vẻ cười nói.
Trác Uyên khẽ chau mày, ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ chuyện ngày hôm qua cứ như vậy cho qua?"
"Đương nhiên, còn có thể thế nào nữa? Lúc đó ta đã nói, ở trên đài ngươi ra tay là nhằm vào tên Hôi Hùng kia, những đệ tử Ngự Thú Tông dưới đài chết thảm hoàn toàn là bị dư âm đánh chết, không liên quan gì đến chúng ta. Chuyện này, trưởng lão trọng tài cũng thẳng thắn tường thuật lại chi tiết. Song Long Chí Tôn luôn luôn làm việc theo lẽ phải, đương nhiên sẽ không gây khó dễ với chúng ta!" Dương Sát nói chuyện một cách đương nhiên.
Suy nghĩ một lát, Trác Uyên lại hỏi: "Lỗ trưởng lão kia đâu rồi, lão ta bằng lòng cho qua như vậy sao?"
"Đâu có, làm sao lão ta mà bằng lòng được? Nhưng mà cho dù lão ta có nói rách mồm thì Song Long Chí Tôn cũng không nghe. Dù sao sự thật cũng bày ra trước mắt rồi, tới tham gia Song Long Hội, không phải đã sớm dự tính cho tổn thất nặng nề sao? Chỉ có điều, lần này lão ta không may mắn, quá thê thảm mà thôi, ha ha ha..."
Dương Sát bất giác cười lớn, ôm bụng nói: "Đúng rồi, lão ta còn bí mật tố cáo chúng ta, nói chưa từng thấy chúng ta trong Tinh Anh Môn Ma Sách Tông, chúng ta nhờ người ngoài. Lúc đó ta lao đến nói cho lão ta biết, mẹ nó chúng ta là phòng tạp dịch đấy. Kết quả lão ta lập tức trợn tròn mắt, còn nói tông chủ của chúng ta tiểu nhân vô liêm sỉ, cái loại treo đầu dê bán thịt chó! Cuối cùng, dường như Song Long Chí Tôn cũng cảm thấy phiền vì lão ta, yêu cầu lão ta tranh thủ thời gian đi tìm một khối thịt còn tồn tại, vì sợ lão ta sẽ biến mất giữa trời đất! Ha ha ha... Có lẽ lúc đó lão ta đã tức giận không ít."
Nghe thấy lời này, ba người còn lại cũng mỉm cười, lắc đầu cười khẩy.
Lỗ trưởng lão không may mắn này chẳng nói được một câu có ích, nhưng mà có duy nhất một câu lão ta nói đúng, đó là quả thật tông chủ của bọn họ là tiểu nhân vô liêm sỉ!
Điểm này, chính đám người bọn họ cũng không phản đối!
Mọi người liếc nhìn nhau ngầm hiểu trong lòng, hơn nữa còn cười phá lên lần nữa.
Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên: "Trác Uyên, Trác Uyên, không xong rồi, Sương Nhi bị người ta bắt đi rồi!"
Bốn người không khỏi sững sờ, đưa mắt nhìn ra ngoài, trông thấy một bóng dáng xinh đẹp thướt tha nhưng nôn nóng sốt ruột đang chạy về phía bọn họ, chính xác là Vĩnh Ninh công chúa.
"A, nha đầu kia, không phải sau khi biết chúng ta bước ra khỏi đài ngày hôm qua nha đầu này là người đầu tiên chạy tới chúc mừng ngươi sao. Còn một nha đầu nữa đâu rồi, nghe nói nàng bị bắt đi rồi?" Lông mày hơi nhếch lên, vẻ mặt Dương Sát kỳ quái nói: "Không thể nào, ở địa bàn của Song Long Viên, ai dám thô lỗ? Không muốn sống nữa sao!"
Trong lòng cũng cảm thấy hơi nghi ngờ, Trác Uyên bước lên trước, khẽ giơ tay lên, chạy vội đến đỡ Vĩnh Ninh, lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói!"
"Trác Uyên, không xong rồi, chúng ta vừa đi ra ngoài liền bị đám người thế tử nước khác đùa giỡn. Sương Nhi ngăn bọn họ lại, bảo ta chạy đi cầu cứu, hiện giờ không chừng đã bị bắt đi..." Vĩnh Ninh cuống cuồng lo sợ, nước mắt rơi như trút nước, ánh mắt càng lo lắng, tim đập loạn nhịp.
Đám người Dương Sát nghe thấy, bất giác cùng cau mày nói: "Ở địa bàn của Song Long Viên lại có tên Nhị thế tổ nào to gan như vậy, dám tùy ý lỗ mãng ở nơi này? Ngay cả các khách quý từ các nước khác đến để xem trận đấu cũng không có lá gan này! Hơn nữa, gặp phải chuyện như này, tùy ý chạy đến Song Long Viên tìm một chân chạy là có thể giúp ngươi giải quyết rồi, chạy xa để cầu cứu như vậy làm gì?"
Trong lòng ba người Dương nghi ngờ, Trác Uyên cũng cau mày.
"Trác Uyên, ngươi nghe ta nói..." Dường như nhận ra trong lòng mọi người đều cảm thấy khó tin, Vĩnh Ninh bất giác kể lại chuyện lúc trước lần nữa, không bỏ sót một từ nào, ánh mắt cầu xin hoàn toàn không giống giả bộ. Thậm chí ánh mắt hơi rối bời, cảm giác có chút điên loạn.
Bất đắc dĩ quay người trợn mắt, Dương Sát bất giác bật cười một tiếng: "Được rồi, chắc chắn nha đầu này là bị kích động, sợ hãi choáng váng, nói chuyện còn rườm rà hơn cả lão tử."
"Được, ta hiểu rồi, bây giờ chúng ta đi cứu Sương Nhi ngay!" Liếc nhìn Vĩnh Ninh thật lâu, trong mắt Trác Uyên lóe lên tia sáng, lãnh đạm gật đầu.
Dương Sát thấy vậy lại sững sờ: "Khoan đã, chuyện này rất kỳ lạ, ngươi sẽ đi thật sao?"
Nhưng mà dường như Trác Uyên giống như không nghe thấy lời lão ta nói, choàng lấy eo Vĩnh Ninh, đột nhiên bay lên không trung, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.
Dương Sát còn muốn nói gì đó, m Sát lại vỗ nhẹ vào vai lão ta, cười nói: "Không có gì đáng ngại, tiểu tử này khôn ngoan hơn ngươi nhiều, ngươi có thể nhìn ra có vấn đề thì sao hắn lại không nhìn ra được?"
"Biết rõ núi có hổ mà vẫn đi vào núi hổ?" Lông mày bất giác nhíu lại, Dương Sát khẽ bật cười, thở dài: "Tiểu tử này, đúng là kẻ có tài thì gan cũng lớn mà!"
Nói xong, ba người liếc nhìn nhau, sau đó tất cả đều quay trở về phòng, không lo lắng cho an nguy của Trác Uyên chút nào nữa…
Mặt khác, trong một khu rừng rậm rạp, hai mắt Sương Nhi khép hờ, vẻ mặt điềm tĩnh tựa vào một cây đại thụ, giống như một mỹ nhân đang ngủ, yên lặng bất động.
Xung quanh người nàng bị một tầng ánh sáng màu xanh nhạt bao phủ, một con bướm màu xanh nhạt dài hơn một mét không ngừng dập dờn quanh nàng, lắc lư ánh sáng màu xanh da trời sáng rực.
Vèo!
Bỗng nhiên hai mắt Sương Nhi đột ngột mở ra, trong đồng tử giống như ngôi sao Chư Thiên, sâu thẳm huyền bí, một hồi chấn động kỳ dị khuếch tán ra, lập tức phá vỡ toàn bộ ánh sáng màu xanh xung quanh người, sau đó lại nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
Con bướm kia chấn động mạnh, cơ thể rung lên hai lần, trong lòng hoảng hốt nhìn Sương Nhi, phát ra tiếng nói quen thuộc: "Rốt cuộc tiểu nữ tử này là ai, tại sao lão phu lại không có cách nào xâm nhập thần trí của nàng, khống chế nàng lại, chỉ có thể đánh nàng bất tỉnh? Chuyện này... Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
Người này chính xác là thần hồn Lỗ trưởng lão!
Bởi vì thần hồn này của Lỗ trưởng lão cũng là vùng thần hồn dị thường hiếm thấy, bời vì con bướm địa ngục sẽ khiến kẻ thù rơi vào ác mộng vô tận, Mộng Điệp...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất