Vụt!  

             m thanh xé trời vang lên, Trác Uyên mang theo Vĩnh Ninh với tinh thần đang ngẩn ngơ bay lên trên khu rừng rậm này, dưới sự hướng dẫn của nàng ta, hắn tìm kiếm mọi ngóc ngách phía dưới.  

             “Khà khà khà... cuối cùng cũng tới rồi, để lão phu thu thập tiểu quái vật ngươi, sau đó đưa hai nữ nhân này xuống dưới bồi táng ngươi!” Lỗ trưởng lão bất giác cười lạnh một tiếng, đột nhiên ẩn sâu vào trong rừng sâu, biến mất không tăm hơi, chỉ còn lại Sương Nhi với sắc mặt bình thản vẫn tựa lưng bên gốc cây to bên cạnh!  

             Trác Uyên bay nhanh trên trời, thăm dò toàn bộ phía dưới. Đột nhiên Vĩnh Ninh chỉ vào một cái cây lớn phía dưới, ánh mắt mông lung gấp gáp nói: “Nhìn đi, là Sương Nhi!”  

             “Hề hề hề... nhãn lực của ngươi vẫn tốt hơn ta!” Trác Uyên không nhịn được cười nhẹ một tiếng, khóe miệng hắn vẽ lên một độ cong khó giải thích, cúi người lao xuống phía dưới: “Nếu đã như vậy, chúng ta xuống dưới!”  

             Xoạt!  

             Trác Uyên lách người một cái đã đáp đất, hắn ngước mắt lên nhìn thấy Sương Nhi hôn mê không tỉnh đang dựa vào gốc cây lớn.  

             Trong lòng Trác Uyên hiểu mọi chuyện, kéo Vĩnh Ninh đi tới chỗ Sương Nhi, khóe mắt quét qua tứ phương kiểm tra tình hình xung quanh, độ cong trên khóe miệng vẫn kỳ quái như trước, hắn liên tục chế nhạo trong lòng!  

             Vù!  

             Tuy nhiên Trác Uyên và Vĩnh Ninh còn chưa đến bên chỗ Sương Nhi thì một chấn động vô hình đột nhiên lóe lên trong không gian xung quanh bọn họ. Sau đó, một vầng sáng màu xanh xuất hiện, môi trường trước mặt hai người bỗng thay đổi, nháy mắt biến thành một thế giới trắng xóa không có bất cứ thứ gì và cũng không nhìn thấy biên giới.  

             Vĩnh Ninh ở bên cạnh hắn cũng đang ngơ ngác, bóng dáng dần dần trở nên hư ảo, sau đó cũng nhanh chóng biến mất. Ở đây chỉ còn lại một mình Trác Uyên.  

             “Huyễn cảnh?”  

             Trác Uyên bất giác khẽ run lông mày, không nhịn được mà giễu cợt: “Quả nhiên ở đây là cạm bẫy, lúc ta vừa đến, nhìn xung quanh không hề có dấu vết của bày trận. Có lẽ huyễn cảnh này là do người tạo ra!”  

             “Ha ha ha... Biết là cạm bẫy còn dẫm vào, hỗn tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo rồi đấy!”  

             Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên, Trác Uyên chỉ vừa nghe đã bĩu môi khinh bỉ, bỉnh thản nói: “Lỗ trưởng lão? Dù sao ngươi cũng là cao thủ Trúc Cơ, nhưng lại lấy hai tiểu cô nương ra làm mồi nhử, không sợ mất mặt sao?”  

             Lỗ trưởng lão cong môi khinh thường không biết đúng sai mà nói: “Vậy thì đã sao? Ai bảo đây là Song Long Viên, bên cạnh ngươi còn có ba vị cung phụng bảo hộ, lão phu không dễ gì tấn công. Hôm qua đám người đó đã rời đi, ta thấy hai cô nương này có vẻ thân thiết với ngươi nên đã nhân cơ hội mê hoặc thần trí của bọn họ, để bọn họ dụ ngươi đến đây, nhưng mà trong đó có một người không biết vì sao lại không bị mê hoặc, thật là khiến cho lão phu khó hiểu!”  

             “À, ngươi nói là Sương Nhi sao!”  

             Trác Uyên gật gù hiểu chuyện, không một chút lo lắng nào, còn nhàn hạ thoải mái giải thích cho lão ta một phen: “Nàng ta là thánh nữ của Thiên Vũ, sở trưởng nhìn thiên cơ, hiểu số mệnh, quét sạch tất cả sương mù, nhìn thấu chân tướng. Ngươi dùng mê thuật với nàng ta, chỉ có thể coi là đâm đầu vào họng súng, làm sao có thể mê hoặc được nàng ta!”  

             Lỗ trưởng lão bất giác run rẩy trong lòng, lão ta khẽ gật đầu, tỉnh ngộ nói: “Thì ra là vậy, lão phu đã từng nghe nói Thiên Vũ có một tộc Vân Thị vô cùng kỳ quái. Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên bất phàm như tiếng vang. Nhưng mà tiểu tử này, hôm nay ngươi nói bí mật này cho lão phu, không sợ lão phu bắt nữ nhân kia đi nghiên cứu sao? Dù sao đây cũng là một kỳ tài!”  

             “Nghiên cứu cái rắm, một người chết, nghiên cứu quỷ sao!”  

             Trác Uyên nhếch khóe miệng, để lộ nụ cười kỳ quái: “Hôm nay lão tử dám chia sẻ bí mật cho ngươi, thì có thể đảm bảo để ngươi giữ gìn bí mật này. Mà người chết thì không thể tiết lộ cơ mật được!”  

             Nghe đến đây Lỗ trưởng lão kia không nhịn được mà cười lớn: “Ha ha ha... Hay cho một tiểu tử kiêu ngạo, hiện tại ngươi đang nằm trong lòng bàn tay ta, dựa vào đâu mà nói muốn mạng của lão phu?”  

             “Khà khà khà... Thân xác của ngươi bị ta phá hỏng, nếu phá hỏng nguyên thần của ngươi, khiến cho linh hồn của ngươi bị tiêu diệt hoàn toàn, cũng chỉ là thêm một chút sức, không có gì to tát cả!”  

             Lão ta vừa dứt lời, đột nhiên hai cánh sau lưng Trác Uyên mở ra, phát ra những đốm sáng giống như sương mù tản ra xung quanh, hắn mang theo nụ cười xấu xa nói: “Lão già, ngươi nên biết, huyễn cảnh cũng chỉ là huyễn cảnh, không phải là thực chất. Cánh Lam Hải Mị Ảnh của ta đã mở ra, chỉ cần ngươi vừa hít phải quang phấn này của ta sẽ giống như rơi vào huyễn cảnh, không thể tự thoát được, huyễn cảnh thần hồn này của ngươi sẽ tự nhiên mà vỡ!”  

             Trác Uyên nói xong tiếp tục vỗ cánh, quang phấn bay vào giữa, nhưng Lỗ trưởng lão thấy vậy lại chế nhạo cười, khinh thường nói: “Tiểu tử thối, ngươi đúng là tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản! Quả thật cánh Lam Hải Mị Ảnh hiếm lạ nhưng nó chỉ có thể tấn công người có thân xác. Thân xác của lão phu đã bị phá hủy, những quang phấn này không cách nào ngấm vào bên trong cơ thể, vậy làm sao có thể rơi vào huyễn cảnh? Ngươi như này có thể coi là tốn công vô ích, ha ha ha...”  

             Cơ thể Trác Uyên bất giác ngưng lại, hắn cau chặt lông mày, biểu cảm trở nên nghiêm trọng, giống như cũng chỉ vừa mới phản ứng lại!  

             Sau đó hắn thu lại đôi cánh, hai cánh tay đỏ bừng, tức giận nói: “Hừ, huyễn cảnh là giả, nhưng nắm đấm của ta là thật. Huyễn cảnh được bố trí từ nguyên gốc ở thế giới thực, ta đã phá hủy nơi này rồi, xem huyễn cảnh của ngươi có vỡ hay không!”  

             Trác Uyên quát lớn một tiếng, đồng tử đột nhiên ngưng tụ lại, một đấm xích mang theo sự mạnh mẽ giáng xuống mặt đất.  

             Ầm!  

             Sau khi tiếng động lớn phát ra, mặt đất chịu một trận động đất kịch liệt rồi yên lặng trở lại, sau đó rầm một tiếng, hồng mang bị phản ngược lại khiến cho cả người hắn bay khỏi mặt đất, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.  

             “Ha ha ha... Nếm được đau khổ hay chưa, tiểu tử ngang ngược, cho dù thân xác có mạnh cũng không thể phá vỡ được huyễn cảnh của lão phu!” Lỗ trưởng lão đắc ý gáy lần nữa.  

             Trác Uyên đứng lên, không tin được lắc đầu: “Không thể nào, lực phản này nhất định là ảo giác, chắc chắn là nắm đấm của ta đã phá vỡ mặt đất. Thêm vài đấm nữa, huyễn cảnh này sẽ vỡ!”  

             Trác Uyên nghĩ xong liền vung nắm đấm khắp xung quanh, lực mạnh đến mức xuyên thấu cả bầu trời. Nhưng mà sau khi nắm đấm được vung lên không trung, không trung trải qua một trận dao động thì lại bật ngược trở lại. Đồng thời hắn cũng bị phản công một lần nữa trở thành trọng thương.  

             Nếu tiếp tục như vậy, chỉ cần ba đến năm đợt tấn công, Trác Uyên sẽ có đầy thương tích, biến bản thân không thành dạng người nữa rồi!  

             Lỗ trưởng lão ở bên cạnh vừa nhìn vừa cười chế giễu, lão ta lớn giọng nói: “Tiểu tử, cho dù thân xác ngươi có mạnh thì lần này cũng chết chắc rồi. Trong này là thế giới của lão phu, không đến lượt ngươi làm chủ!”  

             Lỗ trưởng lão giống như Diêm Vương dưới địa ngục, kết tội tiểu quỷ ở phía dưới, lão ta nghiến răng nghiến lợi quát lên.  

             Sau đó không gian xung quanh lại thay đổi một lần nữa, biến thành một thế giới màu máu, mà chân dưới chân của Trác Uyên cũng biến thành một vũng máu.  

             Kèm theo đó là tiếng la hét nặng nề của quỷ vang lên liên tục, tứ phương tám hướng, trên trời dưới đất, nghìn vạn ác quỷ áp sát Trác Uyên, toàn thân đẫm máu, bụng bị đâm thủng, chỉ có ánh mắt toát ra vẻ gian ác và hung hăng!”  

             “Trác Uyên, trả mạng cho ta!”  

             “Trác Uyên, trả mạng cho ta!”  

             Trong số đó có một nhóm người, hóa ra là những kẻ địch đã bị Trác Uyên giết trước đó, đúng lúc đến đòi mạng hắn!  

             Trác Uyên không nhịn được co rút đồng tử, hắn kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, đây đều là huyễn cảnh, lão tử muốn giết chết toàn bộ các ngươi!”  

             Trác Uyên hét lớn, giơ cánh tay lên muốn ra một đòn nặng. Nhưng hắn còn chưa kịp vung nắm đấm thì cánh tay của hắn đột nhiên bị tóm lấy, giống như có một thứ gì đó đang kéo hắn.  

             Con mắt Trác Uyên ngưng tụ, hắn quay đầu lại nhìn thì đúng lúc nhìn thấy một con ác quỷ đã bò lên người của hắn, đang không ngừng gặm nhấm cánh tay hắn.  

             Trong tích tắc cánh tay mạnh mẽ của con kỳ lân đã bị gặm thành xương, sau đó đến xương cũng không còn.  

             Trác Uyên không tin vào mắt mình, liên tục lắc đầu, kinh hãi lắp bắp: “Không thể nào, đây là ảo giác, không phải là thật...”  

             “Đúng thế, đây là ảo giác. Nhưng mà... người chết trong huyễn cảnh, thì ở đời thực cũng sẽ chết, ha ha ha...” Lỗ trưởng lão nham hiểm, tiếng cười nham hiểm của lão ta vang vọng trong không trung.  

             Trác Uyên trợn trừng mắt ngước lên nhìn trời, chửi một câu, cảm nhận nỗi đau bị gặm rỉa truyền tới, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể hét lên đau đớn.  

             Hắn nhìn cơ thể mình đang dần dần bị nuốt chửng nhưng lại không thể sử dụng bất cứ sức lực nào, thê thảm rơi xuống vũng máu hôi tanh, sau đó dần dần chìm xuống và biến mất...  

             Mặt khác, vẫn là dưới gốc cây to kia, cơ thể của Trác Uyên vẫn nằm bình yên nằm ở đó, chỉ là hai mắt nhắm chặt, lông màu cau lại, vẻ mặt đau đớn, chân tay không nhịn được run rẩy, chỉ là không thể cử động.  

             Một con bướm màu xanh nhạt đang bay xung quay hắn, từng ánh huỳnh quang màu xanh bao phủ thân hắn, phát ra tiếng cười quái lạ: “Hi hi hi... tiểu tử ngốc, ngươi đoán sai rồi, ngay từ đầu đã đoán sai rồi. Thần hồn của lão phu vốn là Mộng Điệp, kéo người vào trong mộng yểm, chứ không phải huyễn cảnh. Cách ngươi đối phó với huyễn cảnh sẽ hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào với mộng yểm mà lão phu tạo ra cho ngươi!”  

             “Dù sao ở thế giới kia lão phu chính là thần, có thể thao túng tất cả. Cho dù ngươi có liều mạng vung nắm đấm, cũng là đấm trong mơ, không có liên quan đến thể xác ngươi ngoài đời thực. Nhưng mà chỉ có một chuyện có liên quan, cơ thể ngươi chết trong mơ sẽ bằng với cái chết ở đời thực. Một điều duy nhất không giống là cách thức ngươi chết trong mơ cũng là do lão phu điều khiển. Lão phu muốn ngươi đau khổ tột cùng, nhằm báo thù  cho mười mấy đệ tử của Ngự Thú Tông chúng ta, hừ!”  

             “Ha ha ha... vậy thì thật đáng tiếc, e rằng ngươi không có cơ hội này rồi!” Đúng lúc này một tiếng cười đột nhiên vang lên.  

             Thân thể Mộng Điệp Thần Hồn bất chợt dao động, không tin được liền nhìn xuống cơ thể đang chìm trong ác mộng phía dưới, sửng sốt nói: “Ngươi... tỉnh rồi?”  

             “Trước giờ chưa từng ngủ!”  

             Vẻ mặt đau đớn của Trác Uyên đột nhiên thoải mái giãn ra, khóe miệng hắn vẽ lên một nụ cười quỷ dị, nhàn nhã mở mắt, cười tà ác nói với lão ta: “Mộng Điệp, quả thật là một thần hồn hiếm lạ, có thể đánh cho đối phương trở tay không kịp. Chỉ đáng tiếc, hôm nay người ngươi gặp phải là lão tử, có thể coi là gặp phải khắc tinh!”  

             Lỗ trưởng lão bất giác sợ hãi nhìn môi trường xung quanh bản thân, ánh sáng màu xanh lam vẫn như cũ chưa tan, lão ta không khỏi kinh ngạc nói: “Tại sao lại thế này, ngươi thật sự đã tỉnh lại từ Mộng Yểm Mê Thần Cảnh của lão phu sao?”  

             “Ha ha ha... ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao, có lẽ ta đã nói từ sớm rồi, lão tử chưa từng ngủ!” Trác Uyên bĩu môi khinh bỉ, khóe miệng hắn vẽ lên độ cong thần bí, cả người bắt đầu dần dần trở nên hư ảo, sao đó hoàn toàn biến mất.  

eyJpdiI6IjBqUis0T1pXd0J6QTRNNEdDaHB1VEE9PSIsInZhbHVlIjoiREtoM294ZEI4YWtuNDVkNVJ4ZFVSZXRXUFBFS0NRWDN0djAyM3dWNkZ2aDdpZlwvdEdoU3JKZmNIaEhSU2VGaWtJRkxlOHFySmNIXC8yXC9VTm9MVENkOEJxNE5oUDhHWmQ5cTNrQ2hHdVBaNjlPOEdDVlwvb1lITWVYWG9aR0swanQ3UU1WQVZQWExvQUxkbjRWYTZXQVhoMklLT0d6d1ZmbmZKUDdQVUE4WVdoXC80SVViSklTOVF5TnpFWWg1WVwvTms5RkhnbEkxT1dOZGhNZGFSY0c3RnR1QysyWGRqWEh6NVVPbEl0TjAzb3l2ODdYMUVBdXFVa0wwSWNHbkExSjJCalRqRnUzckU3OTJTXC9XSkE5a3FMcTBXV2JpUFh0QVFmajgxWXRrSXZzYnVXYmlzRW1EQnVJUFFlVnVuUkw0UVhHbFJUamdCTHJXQTFkaHdrQUhvalBOdz09IiwibWFjIjoiYTZkODNjMjFkZGIzMTZjOTA3NmUxYWE4MzcyN2IwNjE1OWUxNGRkMzllM2ZiMTQzYTM4MTRkODAyMjVmOWI2NCJ9
eyJpdiI6IkJHZEhGNXRrN0F1ODhwYmxETzhTVHc9PSIsInZhbHVlIjoiTlBpUnhPSHp6TVlXSEhHdWxcL3R6ZzN0eUtqVTREQk8wZ09wQThqMUpWNzdpVytrd2ZjV0lZUWNMY2Q2WjJTcmZYeHlSTEtxMTBhd28yRVBSN0MyNDQrb25VTE5UeVhaV2taWXJ4bW5tZEZ2eGt3RUI2RzBvYnRcL3FOaHhZOWM1RE9rNTBDSldVOEMzMjNFeGtUNDNxblJQb25yS1hhYktKRkFpd3l0bWkzKzdnOGJnc1Q1V1ZNamt0ZXF1ek5DNklibzdlZmdaS0c0MGJQNlhjbEI3TDRqQWhxNlRWY0dzYVNDcVhhM1VIRUM4dHhsdlZQOURWY1VrenJLVG40NTM4SDZFRzQ2dFJkczZDUFdZeVdnQitNY3BOSFBkQjlQY3VmNEN6Mjh2Vk92VTRSNGxpTXU3MHBuUDZBY1lpbGN3ZFJDTWxWWWZqUlRcLytVUUd1VTdHTUo2M2hJUkVVelBYWTBmb1hBem1EczZLYnFYY3FrYzB1bnp4dEMrbVpTZ2NveitUVEJHSzFXQXJKQjk4MkNLT0hEVktKSTRVakpzbXZaQ2JMcWNDSFRRejFOQkJ2MndEU1FPUThXWUJrK2JrazRRRDdjUytVQjBNV1Y2U1wvbGlRNkJDVExWUjZ2ekVkU1NDU2s4STNXWFdpS1ZcL0JvNHNoY3hPbzVqQzlJdHc3RlBpS3RHQzFzU1FldWxJYjZ6aVVNM1ZXR0VqKzlwXC9oWThnOG5xNWRkMnEzNDdQVXNQbG1HdlNEYUJQWHlQWTZaWnczd2lZQWpLVXVqbGNheUVKQ1N3dz09IiwibWFjIjoiMzgzOGFjNDliOTNlZjYwODI1Y2E4ZmJlZmI0ZmJhOTRkMWQ3YTE4YmRiMTg5NzQwMzcwYmE4YzY2OWI0ZWFhZiJ9

             Không biết từ lúc nào xung quanh Mộng Điệp Thần Hồn của Lỗ trưởng lão sớm đã bị bao phủ bởi một kết giới vô hình. Không gian hư ảo giống như sóng nước đang không ngừng dập dờn...

Ads
';
Advertisement