Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Không Minh Thần Đồng cấp ba, Huyễn Không!  

             Trác Uyên hét lên một tiếng trong lòng, đồng tử ngưng tụ lại, ba quầng sáng màu vàng kim kia đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng kỳ quái.  

             Cùng lúc này Lỗ trưởng lão bỗng cảm thấy trời đất chấn động không ngừng, vốn dĩ bầu trời đang nắng ráo trong nháy mắt trở nên âm u, một vầng trăng máu giống như con ngươi từ từ bay lên, trước cái nhìn ngạc nhiên của lão ta như là một con mắt quỷ dị đang nhìn tất cả sinh vật phía dưới.  

             Lỗ trưởng lão được một phen kinh ngạc, trong lòng không khỏi căng thẳng, không tin được nói: “Đây... đây là huyễn cảnh! Không lẽ người thật sự mắc chiêu, là lão phu?”  

             “Khì khì khì... ngươi trả lời đúng rồi, lão gia hỏa!”  

             Trên đỉnh đầu đám mây phát ra một loạt tiếng cười tà ác: “Trước khi ở trong thuật Mộng Yểm của ngươi, ngươi đã tự nhiên rơi vào trong không gian huyễn cảnh của ta. Dựa vào lời ngươi nói lúc trước, đồng thời ngươi cũng đã ở trong thế giới của lão tử. Người thật sự chết ở đây là ngươi đó, ha ha ha...”  

             Lỗ trưởng lão không nhịn được mà đảo mắt tìm kiếm, lão ta không thể tưởng tượng nổi mà nói: “Không thể nào, ngươi phát hiện ra chỗ lão phu ẩn thân từ lúc nào?”  

             “Chuyện này sao, ngươi không cần biết!”  

             Khóe miệng Trác Uyên vẽ lên một nụ cười tà ác, hắn nhìn chằm chằm Mộng Điệp đang hoảng loạn trước mặt mình, bất giác cười nhạo. Huyết Anh phát ra tiếng cười quái dị giòn tan, vù một tiếng bay đến vai của Trác Uyên, mỉa mai liếc nhìn lão ta.  

             Trên thực tế, trước lúc Trác Uyên đi theo chỉ dẫn của Vĩnh Ninh đến khu vực này, hắn đã thả Huyết Anh ra để thăm dò. Quả nhiên tìm được thần hồn của Lỗ trưởng lão ở không xa.  

             Vì thế hắn đã tương kế tựu kế, dựa vào sức mạnh huyễn không, hắn đã tạo ra một huyễn cảnh ở khu vực kia giống như thân ảnh của bản thân đã rơi vào trong đó, nhưng thực chất hắn đã sớm ẩn thân vào khu rừng.  

             Đợi đến khi Lỗ trưởng lão xuất hiện, cho rằng bản thân đã mắc bẫy rồi mới dùng huyễn không bao phủ lấy lão ta.  

             Vì thế từ đầu đến cuối, mọi thứ của mọi thứ chỉ là hoang tưởng. Lỗ trưởng lão cho rằng bản thân đã thắng, nhưng từ đầu đến cuối đã bị huyễn cảnh của Trác Uyên khống chế, chỉ là ước mơ viển vông mà thôi!  

             Ầm ầm ầm!  

             Đột nhiên mặt đất không ngừng rung chuyển, tiếng rồng rú vang dội giống như xuyên thấu trời đất. Sau đó lại ầm ầm một tiếng, toàn bộ mặt đất bắt đầu nứt vỡ, hàng trăm con rồng đột nhiên bay lên trời, mỉm cười tự hào trên chín tầng mây.  

             Khuôn mặt Lỗ trưởng lão biến sắc cả kinh, con ngươi không ngừng tìm kiếm, trong lòng sợ hãi.  

             Đúng lúc này, tiếng cười chế giễu của Trác Uyên lại vang lên lần nữa: “Lỗ trưởng lão, cho dù Mộng Điệp của ngươi có lợi hại nhưng không bắt được người thì có tác dụng đếch gì? Còn kết giới huyễn không của ta thì không giống, muốn thoát ra ngoài khó như lên trời, ha ha ha…”  

             “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”   

             Trác Uyên bĩu môi, không dứt khoát nói: “Làm chuyện ngươi vừa làm, không phải ngươi nói rồi sao, người chết trong Mộng Điệp và huyễn cảnh thì ở thế giới thực cũng sẽ chết. Vì thế, nỗi đau tiếp theo ngươi phải nhẫn nhịn, đừng có mà không chịu nổi tra tấn mà thần hồn tản tán loạn mà chết, đó chính là ngươi tự mình chết, làm trò cười cho thiên hạ, ha ha ha…”  

             “Ngươi dám?”  

             toàn thân thần hồn kia bất giác run rẩy, mắng to: “Đây là Song Long Viên, ngươi dám giết người ở đây, không sợ chết sao?”  

             “Hừ hừ hừ… Ngươi dám, thì sao ta lại không dám? Nếu như người đã muốn ta chết, ta cũng không cần thiết để ngươi tiếp tục sống!”  

             Con ngươi Trác Uyên bất giác ngưng lại, hắn đột nhiên hét lớn: “Lão già thối, nếm thử mùi vị được gọi là vạn long cắn đi!”  

             Gào!  

             Vừa dứt lời, trong huyễn cảnh kia vô số con rồng lớn hướng lên trời gầm lên một tiếng sau đó cùng nhau lao vào Lỗ trưởng lão.  

             Lỗ trưởng lão hoàng hốt muốn bỏ chạy, nhưng lại không tìm thấy đường thoát? Còn chưa bay được hai ba mét, dường như một bên cánh của Mộng Điệp đã bị một con rồng lớn cắn lấy.  

             Ngay sau đó, một con rồng lớn khác cũng bay đến, há miệng cắn lấy toàn bộ cơ thể lão ta, Sau đó từng chút một cắn xé, khiến cho toàn bộ thần hồn của lão ta chia năm xẻ bảy.  

             Trong nháy mắt Lỗ trưởng lão cảm thấy bản thân giống như bị lăng trì, đau đớn kêu gào thảm thiết.  

             A!  

             Trong không gian hư vô đó, thần hồn Mộng Điệp không ngừng run rẩy cơ thể, phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế. Còn Trác Uyên đứng ở bên cạnh, lộ ra nụ cười tà ác.  

             Lúc này hắn đã ngưng tụ Thần Hồn Thiên Long, nguyên thần mạnh mẽ, so với lúc Vĩnh Ninh ban đầu thì không thể diễn tả cùng một từ.  

             Lúc trước hắn muốn sử dụng chiêu này để giết chết một người mạnh đứng hàng đầu còn có chút khó khăn. Nhưng hiện tại chiêu này của hắn đã có thể thoải mái giết được một cao thủ Trúc Cơ đã không còn là vấn đề rồi.  

             Trác Uyên ngước lên nhìn, dựa vào sức mạnh của thần hồn kia mà nói, hắn biết rất rõ rằng Lỗ trưởng lão này ít nhất là cao thủ Trúc Cơ cấp bốn. Nhưng ở trước mặt hắn thì lại giống như một đứa trẻ sơ sinh, không có bất kỳ sức tấn công nào.  

             Có thể thấy sức mạnh của hắn bây giờ, dù là ngang ngược đi lại trong khu vực Tây Châu cũng không sợ những nhân vật bình thường nữa. Ít nhất là một cung phụng trưởng lão của một tông môn, hắn mới phải có một trận chiến.  

             Trác Uyên nghĩ đến đây, bản thân không tự chủ mà cười thành tiếng, đối với một vãn bối trẻ tuổi mà nói, có phải bản thân hơi quá mạnh một chút rồi không? Hoàn toàn không cho đám lão gia hỏa kia đường sống, ha ha ha…  

             Sau đó, trong khi hắn đang vô cùng đắc ý thì đột nhiên một tràng tiếng ca ngợi phát ra từ phía sau lưng hắn: “Ồ, họ Lỗ kia lại dễ dàng bị tóm vậy sao? Ha ha ha… đúng là tự mình tạo nghiệp chướng, không thể sống nổi rồi. Tiểu tử, chỉ với một tay, thảo nào có thể hủy diệt được toàn bộ đệ tử tinh anh của Ngự Thú Tông. Xem ra quả nhiên trận chiến của Hạ Tông Môn không hợp để ngươi ra mặt!”  

             Trác Uyên đảo mắt tìm kiếm, hắn bất giác sửng sốt quay đầu lại thì thấy một lão già tóc đen râu đen, không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn.  

             Một đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào cơ thể có chút cứng nhắc của hắn, khóe miệng vẽ lên nụ cười thản nhiên!  

             Xoạt!  

             Bởi vì Trác Uyên bị bất ngờ nên không gian huyễn cảnh kia đột nhiên biến mất, thần hồn của Lỗ trưởng lão trải qua những đợt tra tấn tinh thần liên tục cũng vô lực rơi xuống đất, hơi thở yếu ớt!  

             Nhưng mà Trác Uyên không quan tâm lão ta, khuôn mặt cẩn trọng nhìn lão già ở phía sau mình, trong lòng có chút đề phòng. Có thể không tạo ra tiếng động và hơi thở tiếp cận bản thân, bản thân còn không phát hiện ra, sức mạnh của người này quả không thể xem nhẹ.  

             Hơn nữa người này mang đến cho hắn cảm giác giống hệt với Đan Thanh Sinh, có thể thấy bọn họ tuyệt đối là cao thủ cùng cấp.  

             Có thể cùng cấp với người đứng nhất Tây Châu, Trác Uyên dùng đầu gối nghĩ cũng biết, người này không phải là cao thủ mà hắn có thể đối phó được, vì thế hắn đã ngoan ngoãn chắp tay nói: “Mạo phép hỏi tiền bối...”  

             “Hắc Nhiêm chí tôn..” Sau đó lời hắn vừa hỏi chưa dứt câu, Lỗ trưởng lão đang dưới đất ngẩng đầu lên nhìn lão già tóc đen kia, ánh mắt lập tức phát sáng gọi: “Chí tôn đến thật đúng lúc, tiểu tử này dám ngang nhiên ở Song Long Viên hành hung giết người, xin chí tôn làm chủ công bằng!”  

             Trác Uyên không nhịn được chau mày, bộ mặt nghi hoặc nói: “Hắc Nhiêm chí tôn?”  

             “Ha ha ha... không sai!” Lỗ trưởng lão bất giác cười lạnh, cất giọng chế nhạo: “Tiểu tử thối có mắt không thấy thái sơn, đến cả Hắc Nhiêm chí tôn cũng không biết. Vậy lão phu đổi một cách nói khác, ngươi có lẽ nên biết rồi. Lão nhân gia lão ta chính là một trong những chí tôn của Song Long Viên, đại diện cho toàn bộ ma đạo đỉnh cao của Tây Châu, Hắc Nhiêm chí tôn!”  

             Cái gì, Song Long chí tôn?  

             Đồng tử Trác Uyên không nhịn được co lại, hắn bất giác hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt khó hiểu nhìn lão già kia, trong lòng kinh ngạc. Đây là người mà sau khi Đan Thanh Sinh rời đi được công nhận là người mạnh nhất Tây Châu, một trong những vị chí tôn của Song Long Viên?  

             Nhìn thấy bộ dạng bất ngờ của Trác Uyên, Hắc Nhiêm chí tôn bất giác cười xua tay, thản nhiên nói: “Tiểu gia hỏa, không cần hoang mang, lão phu đến đây không phải để đối phó ngươi. Hoàn toàn là ngược lại, là muốn bảo vệ mạng của ngươi. Nhưng mà hiện tại xem ra cái này không cần nữa rồi, ha ha ha...”  

             “Cái gì?”  

             Lỗ trưởng lão kinh hoàng, không thể tưởng tượng nổi nói: “Chí tôn đại nhân, người này không tôn trọng quy tắc của Song Long Viên, ngang nhiên làm loạn, làm sao ngươi có thể...”  

             “Câm miệng!”  

             Trong mắt lão ta* lóe lên một tia lạnh lẽo, Hắc Nhiêm chí tôn lạnh lùng liếc nhìn lão ta, hừ nhẹ một tiếng: “Lỗ trưởng lão, ngươi cho là ta mù rồi sao, cái gì cũng không biết? Ngươi bắt hai nữ nhân kia đến đây là có ý gì?”  

             *)Hắc Nhiêm chí tôn  

             Lão ta chỉ vào gốc cây lớn bên cạnh, Sương Nhi và Vĩnh Ninh hai nàng vẫn hôn mê không tỉnh như cũ, Hắc Nhiêm chí tôn bất giác cười lạnh: “Chuyện ngoài ý muốn xảy ra lúc hạ tam môn đang tỉ thí ngày hôm qua, chúng ta đã đưa ra phán xét, nhưng ngươi còn muốn lén lút trả thù, đặt quy củ của Song Long Viên chúng ta ở đâu? Hừ, cái đồ chó không biết gì, chúng ta giữ mặt mũi cho mỗi tông, đối đãi theo lễ nghĩa, đó là tôn trọng, nhưng đừng càng nhân nhượng càng lấn tới!”  

             Trong mắt Hắc Nhiêm chí tôn xoẹt qua một tia lạnh lẽo, lão ta phẫn nộ nói, Lỗ trưởng lão kia thấy vậy cả người bất giác phát run, đồng thời bắt đầu lẩy ba lẩy bẩy, khuôn mặt ủy khuất nói: “Nhưng mà...”  

             Vèo!  

             Không có báo trước, Hắc Nhiêm chí tôn búng đốt ngón tay, lập tức một luồng khí mạnh xuyên vào thần hồn của Lỗ trưởng lão, thần hồn đó giãy dụa một chút rồi hoàn toàn biến mất, tiêu tan trong nháy mắt, tiêu vong ở mảnh trời đất này.  

             Công phu chỉ trong một tích tắc, Lỗ trưởng lão kia đã bị Hắc Nhiêm chí tôn vô tình giết như vậy, thậm chí đến Trác Uyên còn chưa kịp phản ứng thì ở đây đã thiếu đi một người.  

             “Không phải lão phu nói rồi sao, bảo ngươi câm miệng, còn ở đó mà làm ồn, hừ!” Hắc Nhiêm chí tôn lạnh lùng liếc nhìn nơi thần hồn đã tiêu tan, lão ta bất giác nhàn nhạt lên tiếng.  

             Trác Uyên thấy vậy, trên trán giống như toát ra một lớp mồ hôi, trong lòng bắt đầu bất an.  

             Đối mặt với Song Long chí tôn như vậy, đối thủ khiến cho hắn không có chút lực phản khác nào, cho dù là Trác Uyên cũng có chút thấp thỏm không yên.  

             Quay sang nhìn Trác Uyên, sau khi Hắc Nhiêm chí tôn tỉ mỉ đánh giá hắn, ngược lại lộ ra nụ cười vui vẻ: “Hiếm có hiếm có, tuổi còn rất trẻ đã có sức mạnh như vậy. Là phúc khí của Tây Châu. Cho dù so với khí đồ của chúng ta hồi tuổi đó cũng không được như vậy!”  

             “Tiền bối quá khen, Trác Uyên hổ thẹn không dám so sánh!” Ánh mắt đảo trái phải, trong lòng Trác Uyên suy xét, không lẽ là Đan Thanh Sinh? Ừ, Có lẽ là lão ta!  

             Chỉ là cách nói chuyện của Hắc Nhiêm chí tôn, rốt cuộc là vui hay là giận?  

eyJpdiI6ImY4K0t3YkVOdzRqV3ZLSHlVT25MMVE9PSIsInZhbHVlIjoiRm5LTjBvSmxITFB4WXBtU0xtMDBHXC8yQ1wvV3BLN3ZEQlF2STRiV2t3SUdEVjcxVUpETlZHekI0V21ibmZLZEpDTWtNS3RzQ0tsZ0lSaFR2YjJVelBJXC9Jam01ekxDa2ZRUjhlUW9weU5Velc2RFZnbkdvNUxrS2dPbDVwM3ZORnpkbEdMRk1vYTF3bjNOOGxEV0ttZ2s2S0FRTERqRE1vcTB2M3BkQ2hYaFo2QThWMlVHT3BTSDBLNm5HclwvdXpiT0c5WG5LeVZJaWxxb3JWMlQ0cUQrUjA3VWgwRGwyNjh5TXVGejNQRzJEOWhmSmdVdzdZemhxSVExY2Q0TmJ1XC9mNWFiMmR1SDVIUklyRVp5dkE2ejRXMVl2aG15TjJPeW5KZTMzTXliYlk1aFhicjlIY3FtMzZiM2UzYTAxemVmTit3NlNUVEZNMVVuU090d01nZFpwT3dOWTcwR1lEcWpSXC9PNHNldkNTRzNjUmZ1YmlrdDUxTnh5UHFoSHdIVjAzdTB2amYwdFBvZEd3dmZWbnB0SFU2bWFZcm96MDVMTXdsXC8yaTlLZ0cxUFZ2UXFFM0s3UVR1bURPTmdBbHcwbCtwekEwVFl6VmI1WjZpNzlZVktjcURRTlRmZXU3bWx6UWpLUEFKa3NJc3Q5SllJdXVhdVl6c2VKU2NcL0syMjQzVDYzcnZ5YjJtTzlFem5qbHNvWWlkaE8waVNPdm5kVHQzRFlTbVVDdGxjNXdkMGlYc3lKXC9OaHliSXJ1ektrZ0owYmhOQ3VYQ0VHYzBmdjlaOGZLRmtoQ0pxK1JFczJhUnAyNFBHbmdjeVhXUkRFdThUcTVSU0JDN3dWRGZOaEh6R0llYzU1bDlhNXhhSEdhVm1lVTE1aUxnMzA0WU0xZEM1T0VIblJEQzI0SndlUTVDcGJxZERBV01NSkkwWFpFK0hVRmxDR1lBTW5QVUZsTUdqTHRVVGcwQXFIODFMNXpQWGVCOUJqTFFQVW96d2M0Z2ppSkZrWUJ2QW1qZkU5Y3RQNHl3bkV6dTRrZW9veDdBRWlBSjd6Nnc2ZmQwWGRRd1F6WVY3bjlaRmhmc1dlXC9IcTVFaE5ZRGhnOHlBN0tjNUciLCJtYWMiOiJkNzNlZjg3MDVkYzhhYjI5NmI1ZTYzMmMyZjNjMzAxODJkODYwN2NiZTUzMTJkYWI5YjE5MGYwOWIyYThiMzc3In0=
eyJpdiI6IkdlUlNrSis2Y0xzVHFLSXoxdVUwR1E9PSIsInZhbHVlIjoiZzZCRGtsSEZIR0NoT2craUlnMnZ6MHN1K0oxTisrbU5WOHdvQmY3V1dxSUN4ZnBUeitzY1RaK25WSGF1bHJMc3hLZTBpRzhqdTFhd0FHWVdPaGtGUE5ZUDlMUFkyNjBuSkxoa010RFFCc2h3eVZMMndYZjU5RUtBQVFKTFJVelk5ZThUREU0Qnd1Qnd1VFBzTSt0MDZGdzRHemJ5UW5GSzlMUVhGWTEyOFptVldUamVtcEJwZUtySkZpZjZWYnVQU1VpV3ZVVWpnOG5neDMyZlZqSHVINEd4RmhJMlpQM2pFaktFVlZvdnhNWWhHbjRwVFJ5UHdXOXRnN2hFR1VPMmJmTkpDaWZIazlsb3Z1VlZXdXJvREhTVTIxUmRWSjhYOXVLYVwvMFdXbjVITWM3WVwvZmYxdjJHNkp1Q0lXMGNySyIsIm1hYyI6IjNhMDAyNDY3ZTU1MWVkMGY0NGRiNTcxZjBhYjBlOGQxYTc5ZTBhMTk0NWQ2ODVmZTQ1MTZhMDE3NTM3ZWVkYTEifQ==

             Hắn nhìn kỹ Hắc Nhiêm chí tôn, chỉ thấy lão ta vẫn cười nhìn bản thân, hơn nữa còn không nhìn ra là cười lạnh hay là cưng chiều, trong lòng Trác Uyên luôn cảm thấy bất an...

Ads
';
Advertisement