Ba ngày sau, trải qua một quyền rung động của Trác Uyên, Song Long chí tôn tự mình ra mặt quyết định, tỷ thí Hạ Tam Tông lại bắt đầu một lần nữa. Chẳng qua lúc này đã không còn là Hạ Tam Tông nữa mà chỉ còn lại nhị tông.
Nhưng mà mặc dù như vậy, những đại biểu các nước đến đây tham dự vẫn cực kỳ phấn khích, thậm chí còn mong chờ trận chiến tiếp theo hơn so với lúc trước.
Dù sao Trác Uyên và thực lực tổng hợp của Ma Sách Tông thật sự đã mang lại cho bọn họ sự ngạc nhiên rất lớn. Đồng thời sự ngạc nhiên cũng nhanh chóng lan truyền đến tai các tông môn còn lại.
Thế nên trận chiến này vừa mở, tất cả tông môn đã lũ lượt kéo tới, đạt đến mức rầm rộ chưa từng có!
“Các ngươi mau nhìn đi, người Ma Hồn Tông đến rồi!”
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Hàn Vân Phong dẫn theo mười mấy người, oai phong lẫm liệt tới đây, lúc lên khán đài còn có trưởng lão tông môn đi theo. Lần này, hắn ta không hề đến đây với hai huynh đệ, bởi vì lúc này trong Ma Sách Tông không chỉ phải chú ý mỗi một mình Trác Uyên mà thực lực những người còn lại cũng cần những sư đệ của hắn ta để ý.
Tuy nhiên, hắn ta còn chưa kịp đứng vững gót chân thì một tiếng thét kinh hãi truyền vào trong tai hắn ta, đồng thời một đội ngũ mới đi thẳng về phía bọn họ, người dẫn đầu còn bày ra dáng vẻ tươi cười đầy thích ý.
“Đó là... Tông môn mạnh nhất trong tam tông, Kiếm Thần Tông?”
“Ôn Đào?” Ánh mắt Hàn Vân Phong khẽ híp lại, sắc mặt bất giác sầm xuống, nhìn chằm chằm người dẫn đầu kia.
Đó là một công tử văn nhã dáng vẻ hiền lạnh, bên khóe miệng luôn nở một nụ cười gần gũi, thỉnh thoảng hai đôi mắt khẽ híp lại kia thoáng qua tia sáng sắc bén, giống như hai lưỡi kiếm. Chỉ cần mặt đối mặt với hắn ta, chắc chắn sẽ đâm thẳng vào lòng người khác, khiến người ta không nhịn được đau nhức trong lòng.
Lông mày Hàn Nhị thiếu hơi run rẩy, hoảng sợ hỏi: “Kiếm Nhu Tình, Ôn Đào? Thật không ngờ thế mà hắn ta lại là cao thủ Hóa Hư Cảnh tầng bốn, mang ra so sánh với những đệ tử thiên tài của Thượng Tam Tông cũng không thua kém bao nhiêu!”
“Không sai, người này cũng là kỳ tài, trong thế hệ này xem như đè ép chúng ta một bậc!” Khẽ hừ một tiếng, trong mắt Hàn Vô Phong hiện lên ý chí chiến đấu.
Có thể nói nếu Trác Uyên không xuất hiện thì đối thủ nặng nhất của hắn ta hiện tại chính là thiên tài đệ nhất tam tông ở đây, Ôn Đào!
Dường như không hề để ý lòng thù địch trong mắt Hàn Vân Phong, Ôn Đào cưới lớn, đi tới trước mặt hắn ta chắp tay ôm quyền: “Hàn công tử, đã lâu không gặp, gần đây tu vi lại tăng nhanh, cũng Hóa Hư Cảnh tầng hai rồi, đáng ăn mừng, ha ha ha...”
“Ngươi là Hóa Hư Cảnh tầng bốn đấy, chúc mừng ta đột phá Hóa Hư Cảnh tầng hai là muốn mỉa mai ta à?” Khuôn mặt Hàn Vân Phong không nhịn được co rút, tức giận hừ một tiếng.
Ôn Đào vội vàng khua tay áo, vẻ mặt đầy ý cười bồi tội: “Hiểu lầm hiểu lầm, ta thật sự thành tâm thành ý chúc mừng đấy. Ài, đúng rồi, nghe nói ba ngày trước các ngươi đã quan sát cuộc tỷ thí kia của Hạ Tam Tông à? Tiểu tử kinh động đến nỗi Song tôn phải tự ra mặt kia thật sự lợi hại như thế sao? Tạo thành uy hiếp chúng ta không?”
“Hừ, có thể hay không, tự mình đi nhìn một chút không phải xong rồi à!” Hàn Vân Phong cười khẩy, từ chối cho ý kiến.
Ôn Đào không khỏi sờ mũi, bất đắc dĩ bĩu môi, vẻ mặt u oán lườm hắn ta: “Không phải chỉ nghe ngóng một tin tức từ ngươi thôi sao, sao lại nhỏ mọn như thế, làm như ta không thể lấy được tin tức vậy!”
Nói xong, Ôn Đào kéo một thanh niên mặt mày lạnh lùng bên cạnh qua, cười nói: “Sư đệ, ngươi nói với hắn, ngươi có quan hệ như thế nào với người nọ?”
“Ta là Tạ Thiên Thương, đến từ Thiên Vũ, từng kề vai chiến đấu với Trác Uyên!” Sắc mặt thanh niên kia vẫn lạnh lùng như cũ, trịnh trọng lên tiếng, trong mắt thoáng qua tia sáng sắc bén.
Không sai, Tạ Thiên Thương từng là thiên hạ đệ nhất Kiếm Hầu phủ cũng tới.
Nếu Trác Uyên biết rõ việc này, chắc chắn hắn sẽ vô cùng ngạc nhiên, ngươi đó, không ở lại Thiên Vũ giúp đỡ đại nghiệp Lạc Minh, chạy tới đây làm cái gì hả?
Ôn Đào cười lớn, đắc ý nhíu mày: “Thấy được chưa, ta có tin tức nhiều hơn cả ngươi, có muốn trao đổi không?”
Đám người Hàn Vân Phong khinh thường bĩu môi, từ chối cho ý kiến.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu sợ hãi vang lên khiến cho đại biểu các nước trên khán đài rối loạn: “Mau nhìn kia, người Thiên Hành Tông đến rồi!”
Đảo mắt nhìn trái nhìn phải, Ôn Đào vẫy tay với mấy người Hàn Vân Phong, chạy đến chỗ Thiên Hành Tông: “A, thật xin lỗi, chúng ta đi trước đây, về rồi nói chuyện sau nhé, ha ha ha...”
Nhìn bóng dáng dần dần biến mất của Ôn Đào, trong mắt Hàn Vân Phong là một vùng âm u.
Hàn Nhị thiếu nhìn dáng vẻ nho sĩ đang rời đi kia, khó hiểu hỏi: “A, Ôn Đào này chính là thiên tài đệ nhất trong tam tông đó à? Không nhìn ra có cái gì đặc biệt, ngược lại dáng vẻ còn như văn nhân...”
“Ngươi thì biết cái gì?” Hàn Vân Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta, khinh thường hừ một tiếng: “Ôn Đào được xưng là Kiếm Nhu Tình, miệng nam mô nhưng bụng chứa một bồ dao găm, vừa cứng rắn vừa mềm mại. Ngươi chưa từng đánh nhau với hắn ta, người này cũng giống như tên, ôn tồn lễ độ, mang phong thái của nho sĩ nhưng lại điên cuồng tàn sát bừa bãi, cuồn cuộn ngút trời. Hai loại kiếm thế hợp lại thành một kiếm. Bởi vì Kiếm Nhu Tình kia, trước là dịu dàng, sau là kiếm, mê hoặc lòng người, cướp đoạt tính mạng người khác trong cơn mưa phùn gió thoảng mới là chuyện đáng sợ nhất!”
Hàn Nhị thiếu theo bản năng rùng mình, hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
“Mở ra!”
Đột nhiên lại một tiếng hét lớn vang lên từ phía xa xa, đám người Hàn Vân Phong nhìn qua, cười khẽ: “Quả nhiên, người Thượng Tam Tông cũng đến. Thế mà thực lực tiểu tử này lại kinh động đến cao thủ cửu tông, tất cả mọi người đều đến nhìn hắn. Xem đi... Toàn bộ đều cảm nhận được uy hiếp sâu sắc, ha ha ha...”
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy hoảng sợ của mọi người, Viêm Ma dẫn các đệ tử Viêm Ma Tông lạnh lùng đi lên khán đài, bên cạnh là Thanh Nha trưởng lão.
Mà người khác nhìn thấy bọn họ đều sợ hãi trốn tránh, sợ chọc phải hung thần này.
“Ngọc Mỹ, ngươi thấy người nọ ra tay rồi à, thật sự lợi hại như thế?”
“Đó là tất nhiên, nếu không nhiều người như vậy chạy đến đây xem khỉ làm xiếc à?”
“Thế so với Viêm ca thì sao?”
“Chuyện này...”
Người Ma Viêm Tông sột soạt đi gặp sư muội duy nhất thấy Trác Uyên ra tay để nghe ngóng tình hình lúc đó, thế nhưng bị hỏi vấn đề lúng túng này, Ngọc Mỹ ngay lập tức cứng họng nhìn Viêm Ma hơi do dự.
Mà Viêm Ma khẽ ho một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Có điều, ngay lúc Ngọc Mỹ không biết nên trả lời như thế nào, đột nhiên từ phía xa truyền đến một tiếng cười lớn trong trẻo: “Ha ha ha... Viêm Ma, đã lâu không gặp, gần đây tốt chứ?”
“Thái Thanh Tông, Võ Thanh Thu!”
Ánh mắt Viêm Ma khẽ híp lại, bất giác cười khẩy: “Thật không ngờ thiên tài đệ nhất Tây Châu cũng có lúc sợ hãi. Sao thế, ngươi cũng sợ vị trí của mình bị tên tiểu tử này cướp đi nên mới đến xem cuộc chiến sao?”
“Ha ha ha... Không phải, Thái Thanh Tông xem trọng chữ ‘Thanh’, thanh đạm ưu nhã, không bị trói buộc bởi công danh lợi lộc. Ta không để ý cái danh hiệu kia như thế. Ngươi muốn thì cứ cầm đi đi!”
“Hừ, lão tử muốn đánh bại ngươi cũng phải có thực lực mới được. Bây giờ ngươi nói chuyện này, không phải đang mỉa mai ta đó à!” Viêm Ma hừ một tiếng, hung hăng lườm hắn ta.
Võ Thanh Thu không khỏi cười khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Thế thì không phải, danh hiệu hôm nay của ngươi, có lẽ ngày mai sẽ đổi chủ, chỉ thoáng qua như mây khói nên cần gì phải xem nặng như vậy? Hơn nữa, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người nào cũng muốn giữ mãi vị trí của mình nhưng không dễ dàng như vậy đâu.”
Nói xong, Võ Thanh Thu vô tình hay cố ý liếc qua thanh niên áo xám phía bên cạnh.
Dõi theo ánh mắt của hắn ta, Viêm Ma khẽ nheo mắt, đột nhiên cảm thấy run sợ một lúc, có một cảm giác uy hiếp không rõ lý do xuất hiện trong lòng khiến hắn ta hoảng sợ theo bản năng.
Chuyện... Chuyện gì xảy ra, rốt cuộc người này là ai, sao lại cho hắn ta một cảm giác đáng sợ như thế.
Thanh niên áo xám chậm rãi ngẩng đầu lên, đối mặt với hai con ngươi đầy khiếp sợ của Viêm Ma không khỏi nhếch môi mỉm cười, chân thành ôm quyền, thản nhiên nói: “Ta là Diệp Lân, sẽ là đối thủ duy nhất của Trác Uyên, những người khác đều không xứng!”
Thân thể Viêm Ma chấn động dữ dội nhìn chằm chằm hai con ngươi lạnh lùng kia, hoảng sợ đến mức không thốt lên được câu nào. Dường như chẳng biết tại sao hắn ta lại bị đối phương dọa sợ, hơn nữa còn không hề có một tia phản kháng.
Thật giống như gặp được chúa tể muôn loài trong rừng sâu, cam tâm tình nguyện thần phục. Loại cảm giác áp bách này đến từ nơi sâu trong đáy lòng, ngay cả Trác Uyên cũng không mang lại cho hắn ta cảm giác này. Chuyện này không khỏi khiến mồ hôi lạnh trên trán hắn ta túa ra, trong lòng là nỗi sợ hãi không có lý do.
Đây còn là lần đầu tiên hắn ta thấy sợ hãi như thế, càng khiến hắn ta sửng sốt trước thân phận của đối phương!
“Trời có chính khí, đất có Thiên Địa Chính Nghĩa Tông!”
Đột nhiên một tiếng hét vang tận mây xanh cất lên, mười mấy đệ tử mặc áo vàng vênh váo tự đắc xuất hiện phía trên chiến trường, người dẫn đầu có phong thái hiên ngang, dáng người khôi ngô, kêu lớn: “Ma đạo lại ngóc đầu nhưng chỉ có chính nghĩa mới tồn tại vĩnh viễn. Có Triệu Đức Trụ ta, chắc chắn sẽ che phủ được!”
Khuôn mặt Võ Thanh Thu không nhịn được co rút, nhìn đội ngũ đi tới này, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Thiên Địa Chính Nghĩa Tông này, trước sau như một cực kỳ cố chấp, xem trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình. Biết rõ Ma Sách Tông muốn ngóc đầu thì chắc chắn sẽ tới chèn ép bọn họ trước.”
“Hừ, trừ ma vệ đạo? Tông môn đứng hàng chót của Thượng Tam Tông, mỗi lần đều thua dưới tay Ma Viêm Tông chúng ta thì có tư cách gì trừ ma vệ đạo?”
Viêm Ma khinh thường bĩu môi, từ chối cho ý kiến: “Thiên Địa Chính Nghĩa Tông ngày nay chỉ là một con tốt thí mà thôi, Triệu Đức Trụ? Hừ hừ, hắn ta có thể che được người nào, dừng lại đi!”
Võ Thanh Thu không nhịn được bật cười, khẽ gật đầu, thở dài: “Chính đạo hạn hẹp, đúng là không che được ai, hơn nữa Hắc Nhiêm chí tôn, một trong hai Song Long chí tôn cũng là người Ma đạo, ha ha ha...”
Vù... ù... ù!
Đột nhiên một tiếng xé gió vang lên, bóng dáng trưởng lão trọng tài lại xuất hiện trên trung tâm đài cao một lần nữa. Ngay lập tức mọi người không lên tiếng, ngay sau đó lão ta khom người lạy hư không một cái: “Mời hai vị chí tôn vào ghế!”
Tích!
Lắc mình một cái, bóng dáng Song Long chí tôn bất ngờ xuất hiện trên chủ vị ở đài cao, tất cả mọi người ở đây thấy vậy thì cùng nhau khom người chào.
Bạch Mi chí tôn chậm rãi phất tay áo, hờ hững lên tiếng: “Mọi người không cần khách sáo, đội ngũ nhị tông đã đến nơi chưa?”
“Đệ tử Huyền Thiên Tông, Ma Sách Tông, vào sân!” Trưởng lão trọng tài khẽ gật đầu, hét lớn.
Mọi người bất giác sửng sốt, còn chưa rõ ràng lắm thì Trác Uyên búng ngón tay, tia sáng lóe lên, đột nhiên trên vách tường xuất hiện ít thơ ca: “Bàn tọa sơn lâm hổ khiếu thiên, cửu tông nan đáo ngã lâm tiền, gia môn bãi hảo thiên bôi trản, thùy năng dữ ngã cộng bả hoan!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất