Giọng điệu thật phách lối!
Nhìn thấy đoạn thơ này, con ngươi tất cả đệ tử các tông môn ở đây co rụt lại, đột nhiên nổi giận đùng đùng. Tinh thần trọng nghĩa của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông kia ngay lập tức bùng phát, tức giận đến mức giơ chân, Triệu Đức Trụ còn mắng lớn: “Giỏi cho một lũ trộm cắp Ma đạo, dám ăn nói ngông cuồng. Ngươi đợi đấy, nhất định Thiên Địa Chính Nghĩa Tông chúng ta sẽ giết chết tất cả các ngươi!”
Mấy tông môn còn lại bên kia, bình thường vẫn hay phản cảm với phong cách hiên ngang lẫm liệt của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, tuy nhiên lần này lại cùng nhau giơ ngón cái, vô cùng ủng hộ.
Tiểu tử này thật sự quá ngông cuồng, nhất định phải dạy dỗ thật hung ác mới được.
Võ Thanh Thu nhìn chăm chú vào bài thơ ngắn kia, bật cười thành tiếng: “Ha ha ha... Tiểu tử này không đánh nhưng lại dán thơ tìm đánh như vậy, rõ ràng là muốn hạ chiến thư với tất cả tông môn!”
“Lão tử xưng vương xưng bá giữa rừng rậm, là hạc giữa bầy gà, đệ tử cửu tông đều là oắt con vô dụng, không có tư cách đi tới trước mặt ta. Ở đây ta đã chuẩn bị tốt, dọn xong chén rượu, có dũng khí thì thông qua đám lâu la kia, đến đây phân cao thấp với ta!”
Diệp Lân phân tích kỹ hàm nghĩa của bài thơ này, sau đó quay đầu nói với Võ Thanh Thu: “Sư huynh, ý tứ của hắn là như thế!”
Võ Thanh Thu gật đầu, cười phá lên: “Ha ha ha... Thùy năng dữ ngã cộng bả hoan, giọng điệu này thật sự rất lớn. Sư đệ, xem ra hắn không có ý định ra sân cho đến khi có người có thể mời hắn xuất hiện. Chẳng qua có thể mời được hắn cũng không nhất định có thể nâng chén tán gẫu với hắn. Ngươi phải uống hơn nghìn chén rượu nhỏ, thắng hắn mới được. Ài, hiện tại tất cả cao thủ các tông môn đều xắn tay áo lên rồi!”
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên, trong mắt mấy người Ôn Đào đã hiện lên ý chí chiến đấu rõ rệt.
Thế nhưng nhìn cảnh tượng này, Viêm Ma đã từng đánh nhau với Trác Uyên lại khinh thường bĩu môi: “Bọn họ mà cũng xứng? Có điều mời hắn ra thì dễ, thật sự đánh nhau với hắn mới không dễ dàng như vậy. Võ Thanh Thu, sợ rằng ngay cả ngươi cũng khó làm được!”
Lông mày Võ Thanh Thu khẽ run lên, nhìn chằm chằm Viêm Ma một lúc lâu, trong lòng xuất hiện căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy nam tử bướng bỉnh này nói ra lời nản lòng như thế. Chẳng qua hắn ta nhanh chóng bật cười lớn, từ chối cho ý kiến: “Ta có thể đánh với hắn một trận hay không không quan trọng, chủ yếu là nơi này có người có thể đánh một trận với hắn!”
Nói xong, Võ Thanh Thu vỗ bả vai Diệp Lân, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười bí ẩn. Diệp Lân không thèm quan tâm, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên, đột nhiên trong ánh mắt bốc lên hai ngọn lửa.
Thân thể Trác Uyên vô thức chấn động, dường như cảm nhận được cái gì, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía khán đài. Bốn mắt nhìn chằm chằm nhau, trong hai đôi mắt hiện lên từng tia sáng màu xanh, cùng lúc lóe lên!
Hóa ra là hắn ta!
Hai người sinh ra cảm ứng lẫn nhau, cuối cùng gặp mặt...
Loại cảm giác kẻ địch này khiến trong lòng hai người vừa gần gũi vừa căm thù, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu!
“Ta chờ ngươi ở cửa ải khiêu chiến Thượng Tam Tông!” Khóe miệng Diệp Lân hơi nhếch lên, không lên tiếng, chỉ làm khẩu hình miệng.
Lông mày Trác Uyên vô thức run rẩy, sắc mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu!
Thấy vậy, Viêm Ma ở bên cạnh theo bản năng rung động, hắn ta đã cảm nhận được cảm giác ngấm ngầm của hai bên. Việc này chỉ có những người thực lực gần nhau mới cùng chung chí hướng.
Nhưng rõ ràng, chắc chắn thực lực của người trước mặt này không nằm dưới Trác Uyên, thậm chí còn hơn cũng không chừng!
Trong chốc lát, Viêm Ma cảm thấy càng nặng nề, thầm than một tiếng.
Mụ nội nó, lại thêm một tên quái vật...
Chủ tọa trên đài cao, Song Long chí tôn liếc nhìn nhau, bật cười khẽ.
Tiểu tử này thật sự còn kiêu ngạo hơn cả Đan Thanh Sinh năm đó, lão ta chỉ kêu hắn không được tùy tiện lên đài giao chiến, hắn thì khen ngược, tự bày lôi đài cho mình, còn đắc tội hết tất cả đệ tử bát tông!
Chẳng qua bọn họ lại rất tán thưởng sự bướng bỉnh này, người có tính cách này mới có thể cầu chân đạo!
“Bạch Mi, hiện tại có thể thu nhận hắn vào Song Long Hội!”
“Ha ha ha... Nên như thế từ lâu rồi!” Bạch Mi cười khẽ một tiếng, lấy ra một danh sách, nhìn vị trí, điền vào hai chữ, Trác Uyên!
Từ lúc đó, hắn là đã trở thành đệ tử thứ nhất được nhìn trúng tiến vào Song Long Hội, chỉ là hắn còn chưa biết mà thôi!
“Được rồi, các vị rút thăm đi!”
Lại lấy ra hai ống trúc, trưởng lão trọng tài không biết hiệp nghị giữa Song tôn và Trác Uyên, giương mắt nhìn về phía chỗ Trác Uyên, thản nhiên hỏi: “Ma Sách Tông các ngươi chỉ có chín người lên đài thôi sao?”
“Tất nhiên rồi, đối phó với bọn họ, chúng ta cần dùng đến mười người à?” Dương Sát khinh thường bĩu môi, từ chối cho ý kiến, dáng vẻ rất kiêu ngạo. Điều này không khỏi khiến người Huyền Thiên Tông oán hận đến mức nghiến răng, rõ ràng là đang xem thường bọn họ mà.
Nhưng bọn họ nào biết, hiện tại trong đầu đám người Dương Sát cũng đầy bột nhão.
Kể từ hôm Trác Uyên cứu hai nữ tử Vĩnh Ninh, đưa các nàng trở về, đột nhiên hắn quyết định nếu không có cao thủ xuất hiện, hắn sẽ không ra sân. Việc này khiến mặt ba vị cung phụng tràn đầy khó hiểu, trái khuyên phải nói cũng không có cách nào.
Rơi vào đường cùng, bọn họ không khuyên nhủ nữa, dù sao với thực lực bây giờ của bọn họ, dù không có Trác Uyên cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, thôi cứ tùy hắn vậy.
Ai bảo thực lực của hắn đủ mạnh mẽ, có tư cách bốc đồng chứ?
“Nhưng bởi vì các ngươi có chín người, một người bỏ quyền nên mất hai điểm!” Trưởng lão trọng tài kia nhắc nhở: “Bởi vì chuyện ngoài ý muốn lần trước của Ngự Thú Tông, có thể nói Huyền Thiên Tông không chiến mà thắng, hiện tại bọn họ giống như các ngươi, hai mươi điểm!”
“Không sao!”
Dương Sát giống như thổ hào, không thể để chút điểm ấy vào mắt, cười lớn: “Đưa hai người bọn họ một phần, sau đó lại lấy lại phần của bọn họ thì sao? Dù sao chúng ta cũng muốn lấy mười tám điểm, kết quả còn nhiều hơn mười sáu điểm hai điểm, điểm số đã vượt mức quy định, chúng ta không thèm quan tâm!”
Khuôn mặt đệ tử Huyền Thiên Tông không nhịn được co rút, nhìn vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Dương Sát, lập tức muốn tiến lên đánh lão ta.
Thế nhưng nhìn lại thực lực của đối phương thì đành thở dài.
Ài, người ta thật sự có thực lực đó! Thế nhưng Vân trưởng lão kia híp mắt, không biết đang tính toán cái gì!
Trưởng lão trọng tài bất đắc dĩ lắc đầu, theo bản năng phì cười: “Tốt, thổ hào tùy hứng, vậy các ngươi tới rút thăm đi!”
Kết quả đệ tử hai tông tự tiến lên rút thăm đối thủ của mình xong, lúc nhìn danh sách đối thủ, con ngươi Vân trưởng lão không khỏi sáng lên, nhìn mấy người Sở Khuynh Thành: “Rất tốt, xem ra chúng ta vẫn có một phần thắng. Khuynh Thành, lát nữa chúng ta yêu cầu đối chiến bốn người với trưởng lão trọng tài, bày ra trận thức đã tập luyện tốt của các ngươi. Chú trọng đối phó với Lục Hạt kia, không cần để ý ba người khác!”
Lông mày Sở Khuynh Thành vô thức nhảy lên, liếc nhìn ba người Thủy Nhược Hoa, vô thức nắm chặt trường kiếm trong tay, khẽ gật đầu.
Bên phía Ma Sách Tông, Dương Sát cũng nhíu mày: “Thiết Ưng, Khuê Cương, Nguyệt Nhi, các ngươi là Thần Chiếu Cảnh, chống lại cường giả bên kia chưa chắc đã nắm được chiến thắng! Đặc biệt là Ngọc Kiếm tiên tử Thủy Nhược Hoa kia, chính là một trong bốn tay kiếm đứng đầu của Huyền Thiên Tông, hôm nay đã có thực lực Thần Chiếu Cảnh tầng bốn, Khuê Cương, ngươi có thể đối phó được không?”
“Không có vấn đề gì, chúng ta đã chuẩn bị tốt!” Khuê Cương hơi ngẩn ra, không tự tin lắm nhưng vẫn cứng rắn lên tiếng.
Dương Sát bất đắc dĩ lắc đầu, cười xùy ra tiếng: “Ngươi chuẩn bị tốt, người ta chuẩn bị kém hơn ngươi à? Thủy Nhược Hoa kia chính là chấp kiếm giả Kiếm Ngọc Hành, khéo léo linh hoạt, ngươi có thể hơn người ta chỗ nào chứ, không phải cuối cùng đều phải nhìn thực lực nói chuyện sao?”
Ặc!
Khuê Cương cứng họng, hơi do dự trong chốc lát.
Thấy vậy, Trác Uyên không khỏi cười một tiếng, xua tay: “Không có việc gì, dù sao chúng ta cũng có sáu cao thủ Hóa Hư Cảnh, nắm chắc sáu phần thắng. Ba người các ngươi lên đài rồi tùy tiện là được, cũng đừng thua nhanh quá, coi như chơi một trận!”
“Dạ, sư phụ!” Khuê Cương và Nguyệt Nhi vui vẻ, lập tức cảm thấy thoải mái.
Dương Sát bất đắc dĩ trợn mắt, châm chọc: “Mặc dù nói như vậy, nếu không phải có một vị đại gia ‘giả vờ’ ở đây, không phải phần thắng của chúng ta càng lớn hơn sao?”
Còn không phải lão tử bị cảnh cáo, cấm lên tiếng à, có cách nào chứ?
Trác Uyên bất đắc dĩ trợn mắt, từ chối cho ý kiến. Hắn không thể nói bí mật này cho bọn họ, nếu không Song Long chí tôn sẽ giết người diệt khẩu đấy!
Dù sao cũng là bọn họ tự mình phá hủy quy tắc đã xác định, mặc dù không quan trọng lắm nhưng có liên quan đến vấn đề mặt mũi.
Người Tây Châu rất coi trọng danh dự, thậm chí còn đáng giá hơn cả hàng ngàn hàng vạn tính mạng rẻ rúng!
Nghĩ vậy, Trác Uyên ngậm miệng không nói gì, một mình gánh vác danh kiêu căng ngạo mạn này, xua tay, đuổi bọn họ lên đài.
“Đừng hạ thủ lưu tình, hành hạ chết đám khốn nạn qua sông đoạn cầu này cho ta!” Dương Sát hét lớn, dặn dò mọi người.
Cứ như vậy, trên mặt tất cả đệ tử Ma Sách Tông đều hiện lên vẻ tươi cười lạnh lẽo, tràn đầy sát ý nhìn đệ tử Huyền Thiên Tông đối diện. Điều này không khỏi khiến cho đệ tử Huyền Thiên Tông rùng mình, run lên.
Ầm!
Một giọng nói trầm vang lên, Thích Trường Long xua tay, lập tức đánh gục một đệ tử Huyền Thiên Tông, ném xuống đài.
Thấy vậy, trưởng lão trọng tài lạnh lùng hét lên: “Trận tỷ thí đầu tiên, Ma Sách Tông chiến thắng!”
Mí mắt đệ tử Huyền Thiên Tông không nhịn được run rẩy, sắc mặt ngay lập tức trở nên nặng nề, không dám lơ là một chút nào. Bởi vì bọn họ đã cảm nhận được thái độ thù địch của Ma Sách Tông đối với bản thân.
Nhìn đi... Ma Sách Tông đã bị chuyện bọn họ bỏ đá xuống giếng lúc trước chọc giận rồi!
“Thích thiếu gia, ngươi làm gì thế, ai bảo ngươi để tiểu tử kia chết thống khoái như vậy hả. Ngươi phải tra tấn hắn ta, khiến đối phương nhìn xem kết cục của kẻ dám gây chuyện với chúng ta như thế nào!” Thích Trường Long bước xuống đài, vẻ mặt Dương Sát đầy vẻ không hài lòng.
Thích Trường Long bất đắc dĩ nhún vai, thản nhiên nói: “Xin lỗi, ta không có sở thích biến thái như thế!”
“Ta nhổ vào, ngươi có còn là tu giả Ma đạo hay không thế, thế mà chẳng có yêu thích đó!” Dương Sát bất đắc dĩ xoa trán, thở dài.
“Xin lỗi, ta cũng không có!” Lúc này, Bạch Luyện cũng đi ngang qua bên cạnh lão ta, vỗ vai lão ta, bước thẳng lên đài, ngay sau đó vô cùng thành thạo đánh chết đối thủ chỉ trong một chiêu rồi vui mừng trở về.
“Ặc, trước đây ta có nhưng bây giờ thì không, cai rồi!”
Người thứ ba lên sân khấu là Quỷ Hổ, so với trước kia, sát khí cả người hắn ta đã thu liễm rất nhiều, trong lòng cũng trở nên yên tĩnh. Sau khi lên đài, thậm chí còn không giết chết mà chỉ đánh người nọ trọng thương là xong việc.
Thế nhưng chờ đến lúc hắn ta trở về, nhìn thấy ánh mắt không thể tin được của Dương Sát, Quỷ Hổ hơi nhún vai, cười khẽ: “Hiện tại ta không đói bụng, không cần ăn uống!”
“Ngươi có ý gì, giết người thì liên quan gì với đói bụng?” Dương Sát nhìn bóng dáng của Quỷ Hổ, vẻ mặt tràn đầy vẻ ù ù cạc cạc.
Thấy vậy, Trác Uyên cười khẩy, thầm gật đầu, xem ra hắn ta đã học được không ít thứ với Viên lão. Sư tử vồ thỏ là vì nó đói bụng, nếu không đói thì cần gì phải cố sức ra tay?
“Trận thứ tư, Huyền Thiên Tông Sở Khuynh Thành đối chiến với Ma Sách Tông Lục Hạt!” Lúc này, trưởng lão trọng tài cao giọng hét lên.
Lông mày Dương Sát khẽ run lên, hoảng hốt nói: “Đối chiến bốn người, lẽ nào bọn họ có trận pháp hợp kích của bốn người?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất