Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Đối với thực lực của một tông môn mà nói, mặc dù cá nhân cao thủ thì quan trọng nhưng có thể có một bộ phận trong thiên hạ theo đuổi trận pháp thích hợp cũng là  một cuộc chiến lớn cần sức lực, thậm chí còn quan trọng hơn thực lực của cá nhân.  

             Cho nên, trong trận đối chiến giữa hai bên sẽ có một bên ngoại lệ, chính là nếu có trận pháp thích hợp xuất hiện thì người đó sẽ ưu tiên dùng trận pháp để đối đầu, xem xét ưu điểm và khuyết điểm.  

             Ma Sách Tông cũng có dạng trận pháp như vậy, giống trận pháp của Ma Sách Tứ Quỷ và Khô Vinh ngũ lão từng tự mình tập luyện, đáng tiếc bọn họ không có cơ hội thấy Song Long Hội.  

             Bây giờ Huyền Thiên Tông lấy ra trận pháp này, bắt được cơ hội lật bàn duy nhất.  

             "Trận pháp nào, xưng tên ra!" Trưởng lão làm trọng tài giương mắt nhìn Vân trưởng lão một chút, nhàn nhạt nói.  

             Vân trưởng lão khom người cúi đầu, lão ta vội vàng đưa một khối ngọc giản lên, cất cao giọng nói: "Đây là Chu Thiên Tứ Nguyên Trận do tông chủ tông của ta hợp tác với mấy trăm cung phụng trưởng lão cùng sáng tạo ra. Nó là sự hợp nhất từ uy lực của đất trời, Ngũ Hành Chi Khí, sáng tạo ra cảnh giới bốn phương không có kẽ hở. Cần bốn xử nữ có thể chất kỳ dị khác biệt cùng nhau hợp lại thành Thiên Địa Hỗn Độn, ý định âm dương hợp nhất. Bốn người liên thủ thành một khối, hiên ngang dũng cảm !"  

             "Xin ý kiến của hai vị chí tôn!"  

             Cầm ngọc giản kia vào trong tay, trưởng lão làm trọng tài lắc mình một cái, đi tới trước mặt hai vị chí tôn, khom người dâng lên.  

             Hắc Nhiêm chí tôn cầm thứ ở trong tay xem một chút rồi đưa cho Bạch Mi chí tôn, lão ta cười khẽ: "Có ý tứ, có thể xem xét!"  

             "Ừm, nếu trận pháp này có uy lực thì đó là phúc của Tây Châu!" Bạch Mi chí tôn cũng nhìn một lúc rồi khẽ gật đầu.  

             Nhận được hiệu lệnh, Bình Phán trưởng lão kia trở lại chiến trường, vung tay lên rồi cất cao giọng nói: "Người của Huyền Thiên tông tiến lên bày binh bố trận, đối thủ Ma Sách Tông cũng lên đài!"  

             Vừa dứt lời, Sở Khuynh Thành cầm Kiếm Hàn Quang, chầm chậm đi lên đài, Thủy Nhược Hoa mang theo Đan Nhi và một vị nữ tử áo xanh cũng chậm rãi đi lên đài, trường kiếm xuất hiện trong tay từng người đều phát ra quang mang khác nhau.  

             Mí mắt Dương Sát vô thức run lên, lão ta không khỏi cắn môi thật mạnh, sau đó nhìn về phía ba người sau lưng kia, Thiết Ưng, Khuê Cương và Nguyệt Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.  

             Ôi, tính sai tính sai, thế mà không nghĩ tới bọn họ còn chuẩn bị Hợp Kích Trận. Song Long Hội có thể làm tăng thực lực của tu giả dạng trận pháp này, thế nhưng nó là thứ không có sức chống cự nhất, trên cơ bản chỉ cần có tông môn đưa ra, hai vị chí tôn liền sẽ cho thông qua.  

             Nếu rút thăm để quyết định đối thủ thì người đó sẽ thành người thử nghiệm dạng trận pháp này, dùng người đó để kiểm tra đo lường uy lực của trận pháp.  

             Như vậy, điểm số vẫn tính theo bốn người, nhưng bốn người lộn xộn đối chiến với bốn người tạo thành Hợp Kích Trận vốn không chiếm ưu thế.  

             Nhất là trong lúc này, ngoại trừ Lục Hạt là Hóa Hư Cảnh thì còn lại ba người còn đều là Thần Chiếu Cảnh. Đơn đả độc đấu chưa chắc thắng được đối phương, huống chi là hiện tại.  

             Kể từ đó, một khi đối phương thắng được thì có thể cầm tới tám phần, lập tức đánh tan dự tính của bọn họ.  

             Vân lão đầu, ngươi luôn tính toán đến giờ khắc này chăng!  

             Con mắt Dương Sát khẽ híp lại, lão ta tức giận thở ra hai luồng khí nóng từ lỗ mũi rồi hung dữ nói: "Lục Hạt, kế tiếp ta phải nhìn ngươi rồi, đừng nể tình khi ra tay!"  

             "Yên tâm đi, ta sẽ không nương tay, hê hê hê..." Lục Hạt chợt cười tà, trong mắt hắn ta tản ra ánh sáng xanh yếu ớt, ngay sau đó hắn ta liền dẫn ba người Thần Chiếu Cảnh kia chậm rãi đi lên đài.  

             Thủy Nhược Hoa chậm rãi ôm quyền, nàng tiến lên một bước nói: "Các vị, lúc trước đúng là chúng ta có cách xử sự không chính đáng, các vị có lời oán giận với chúng ta cũng không thể quở trách nhiều. Nhưng vừa nãy các ngươi đã giết hai tên đệ tử của chúng ta..."  

             "Hừ, thứ đồ đệ vong ân phụ nghĩa, bây giờ muốn cầu xin tha thứ thì đã muộn!" Lục Hạt hừ lạnh, hắn ta đánh gãy lời nàng đang nói, khinh thường bĩu môi.  

             Thủy Nhược Hoa Trầm ngâm một lúc, nàng còn muốn nói thì lại bị Sở Khuynh Thành khoát tay đánh gãy: "Như Hoa sư tỷ, không cần nói nữa. Dù sao đứng ở trên đài Song Long Hội này là để chém giết, không có ân oán tình thù gì. Một khi bước vào nơi này thì nhất định tất cả mọi người sẽ không nương tay!"  

             "Ha ha ha... Không hổ là bạn cũ của Trác quản gia, coi như nhìn thấy được. Chỉ là có phải ta cũng không cần nương tay với ngươi không?" Lục Hạt chợt cười lớn, dường như hắn ta đang chỉ trích, trêu đùa.  

             Sở Khuynh Thành nhìn lướt qua Trác Uyên ở nơi xa, khi nàng thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, không chút biểu tình thì nàng bật cười nói: "Ngươi đang lo lắng cho chàng sao, yên tâm, chúng ta sớm đã nói rõ, đều vì bản thân nên sẽ không nể tình!"  

             Mí mắt Lục Hạt bất giác run lên, hắn ta chậm rãi quay đầu, vụng trộm nhìn Trác Uyên một chút, khi thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn không có lo lắng chút nào thì mới yên lòng.  

             Xem ra Trác quản gia không quan tâm nhiều về nữ nhân này, như vậy cũng tốt!  

             Nghĩ như vậy, Lục Hạt chợt cười tà nói: "Đã như vậy thì liền đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc!"  

             Lục Hạt vừa dứt lời, khí thế của hắn ta đột ngột phóng đại, bỗng nhiên khí thế mạnh mẽ của Hóa Hư Cảnh tầng ba nương theo từng luồng sương độc mạnh mẽ phóng nhanh tới bốn người.  

             "Đây là Thần Hồn Trùng Kích của hắn, mọi người cẩn thận, kết trận!"  

             Đồng tử Thủy Nhược Hoa không khỏi dừng lại, nàng hét to một tiếng, sau đó liền tập hợp lại với bốn nữ nhân gồm Sở Khuynh Thành, trường kiếm trong tay chém thẳng xuống phía dưới, bốn tia sáng kỳ dị lấp lóe, nhưng sau khi nghe một tiếng ong thì có một bức bình phong vô hình dựng lên ngay lập tức.  

             Khí thế cường hãn kia mạnh mẽ đánh vào trên bình phong, lại như có làn gió nhẹ lướt qua mặt nước, chỉ là một gợn sóng rất nhỏ nổi lên thổi qua liền biến mất không thấy.  

             Đồng tử Lục Hạt bất giác run lên, hắn ta lập tức sợ hãi, hắn ta vạn lần không nghĩ tới trận pháp này không đơn giản như thế, ngay cả Thần Hồn Trùng Kích của hắn ta mà có thể đỡ được.  

             Đám người thấy vậy cũng không khỏi kinh ngạc, cao thủ Hóa Hư và tu giả Thần Chiếu có khoảng cách là vạn trượng, thế mà lại dễ dàng vượt qua như thế, đây quả là kỳ tích!  

             Song Long chí tôn thấy vậy thì không ngừng gật đầu tán thưởng, Hợp Kích Trận này đúng là có chút thú vị.  

             Chỉ là trong lúc tất cả mọi người đang kinh ngạc, không có người nào chú ý thì ngay lúc đó Thần Hồn Trùng Kích của Lục Hạt bắn ra trong nháy mắt, sắc mặt Trác Uyên chợt trở nên khẩn trương, cơ thể hắn nghiêng về phía trước, bên trong con mắt phải có một vầng sáng màu vàng óng đang phát ra ánh sáng chói lọi rạng rỡ, đó là dáng vẻ đang chuẩn bị lên đài cứu trợ mọi lúc.  

             Nhưng sau khi nhìn thấy bốn người bình yên vô sự, Sở Khuynh Thành vẫn có vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, hắn mới khôi phục lại khuôn mặt lạnh lùng, thở dài một hơi.  

             Tuy đã nói trước khi tiến vào này Song Long Viện này, hắn và Sở Khuynh Thành đã đoạn nghĩa tuyệt tình. Nhưng khi nước thật sự tới chân thì hắn không nhịn được mà căng thẳng trong lòng, không khỏi có loại xúc động muốn xông tới.  

             Loại tâm tình mâu thuẫn nào không khỏi làm hắn xoắn xuýt một hồi, hắn nên tiếp tục đi con đường của mình hay là...  

             Lục Hạt đáng chết, hắn ta thật sự dám ra tay thật!  

             Trac Uyên không tiếp tục nghĩ nữa, chỉ là ánh mắt hắn lạnh lẽo, hung hăng trừng Lục Hạt rồi thầm mắng một câu.  

             "Thay đổi trận thức, Chu Thiên Kiếm Trận!"  

             Thủy Nhược Hoa Hét lớn một tiếng, lúc này tứ nữ tản ra lần nữa, chia ra đứng thẳng ở bốn phía, kiếm trong tay tứ nữ phát sáng rạng rỡ, quanh người bọn họ có một luồng khí vô hình đang không ngừng chảy xuôi, ghép bọn họ lại với nhau.  

             Sở Khuynh Thành xông pha đi đầu, đối diện với Lục Hạt cách mười mét, hàn mang trên thân Kiếm Hàn Quang kia đang không ngừng tăng lên.  

             Con mắt Lục Hạt khẽ híp lại, hắn ta thấy căng thẳng trong lòng, bỗng dưng hắn ta cảm nhận được cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mạnh, hắn ta không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, hắn ta khó tin nhìn sang.  

             Chẳng lẽ bốn người này kết hợp lại sẽ đe dọa tới hắn ta?  

             Sao có khả năng? Hắn ta là Hóa Hư Cảnh, bốn người các nàng là tu giả Thần Chiếu, cho dù lợi dụng Hợp Kích Trận, có thể đỡ Thần Hồn Trùng Kích của hắn ta đã là không tệ, vậy thì sao có thể uy hiếp hắn ta được?  

             Nhưng cảnh cáo từ đáy lòng sẽ không gạt hắn ta, cảm giác nguy hiểm kia ngày càng mạnh làm trán của hắn ta không khỏi chảy mồ hôi lạnh.  

             "Võ Kỹ Huyền Giai, Sương Độc Phong Bạo!"  

             Cuối cùng Lục Hạt cắn răng, hắn ta giơ tay mạnh mẽ đánh ra một chưởng tới phía nữ tử, sương độc màu xanh bay đầy trời như rồng cuộn như gió, quét sạch qua các nàng. Trong đó còn ẩn chứa năng lượng từ thần hồn của hắn ta, nếu bị cái này đánh trúng, nguyên thần của bốn người sẽ giải tán mà chết lập tức.  

             Thấy tinh hình như vậy, Trác Uyên quýnh lên, cơ thể hắn nghiêng về phía trước, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tỉnh táo của Sở Nguyên Thành, hắn liền an tâm nằm xuống, thở dài một hơi.  

             Xem ra chiêu này cũng không làm gì được các nàng!  

             Quả nhiên, Sở Khuynh Thành hét lớn một tiếng, ba thanh trường kiếm của ba người còn lại liền chĩa về hướng nàng, đột nhiên ba chùm sáng chui vào trong cơ thể của nàng, cuối cùng Kiếm Hàn Quang trong tay nàng càng thêm tỏa sáng rực rỡ.  

             "Tứ nguyên quy nhất, Ngũ Hành tụ khí, Hàn Quang Lãnh Nguyệt chém!"  

             Vù!  

             Sở Khuynh Thành vung trường kiếm lên, một luồng hàn mang lạnh lẽo bắn ra từ trong kiếm trong nháy mắt, vọt thẳng tới cơn gió lốc màu xanh lá.  

             Chỉ một thoáng sau, mọi người chợt nghe thấy một tiếng ầm vang, cơn gió lốc kia đột nhiên bị một kiếm đâm xuyên qua, đánh tan nó trong nháy mắt. Đồng thời, luồng ánh sáng lạnh kia không trì trệ chút nào mà tiếp tục phóng tới Lục Hạt.  

             Đồng tử  Lục Hạt co mạnh, căn bản hắn ta không nghĩ đến uy lực từ trận pháp của bốn người này hợp lại lớn như thế, ngay cả một đòn hắn ta dùng toàn lực cũng khó mà rung chuyển. Bây giờ kiếm khí của đối phương tới trước mặt, hắn ta khó mà có đường lui, chỉ có thể kiên trì mạnh mẽ chặn lại.  

             Ầm!  

             Lại thêm một tiếng vang thật lớn, cả người Lục Hạt bị đánh bay ra ngoài, hắn ta chợt phun ra một ngụm máu tươi đỏ thắm. Trên hai cánh tay đã bị đông lại thành bông tuyết rét lạnh.  

             Đồng thời luồng lực trùng kích cường đại kia tán ra bốn phía tới ba người Thiết Ưng, Khuê Cương, bọn họ không kịp phản ứng, bọn họ liền bị đánh bay xuống dưới đài, lập tức mất đi tư cách chiến đấu!  

             Dương Sát thấy vậy thì bất đắc dĩ xoa trán, khóc than liên tục.  

             Mặc dù lão ta biết khả năng ba người này lên đài lần sau bằng không, nhưng không nghĩ rằng bọn họ vô dụng như thế, đại chiến giữa Lục Hạt và bốn nữ nhân kia lão ta không chen tay vào được còn chưa tính, còn bị người ta dùng dư âm đánh xuống thì đủ mất mặt.  

             Nhưng mà điều này đã chứng minh, Hợp Kích Trận này thật sự không đơn giản mà vô cùng đáng sợ. Có thể làm cho bốn tu giả Thần Chiếu Cảnh vượt qua sự chênh lệch với cao thủ Hóa Hư trong nháy mắt.  

             Nghĩ tới đây, Dương Sát không khỏi vỗ nhẹ bả vai Trác Uyên, thở dài: "Dưới tình huống này, ngươi phải lên nói nhiều lời tốt!"  

             "May mắn là ta không lên!" Trác Uyên giương mắt nhẹ nhàng lườm Sở Khuynh Thành một chút, hắn bất giác bật cười, lắc lắc đầu.  

             Dương Sát nhìn theo ánh mắt của hắn thì không khỏi tức đen mặt lại, lão ta vỗ mạnh vào cánh tay của hắn, mắng: "Ngươi là cái đồ trọng sắc khinh bạn, bây giờ ta thấy ngươi không lên thì rất tốt, nếu không đến lúc đó không biết nương tay nhiều hay ít!"  

eyJpdiI6ImYxeE41OWpVeStGdUt0NnRWZWsySlE9PSIsInZhbHVlIjoiZXVYVEdSQmhzZVhqOVM5ajZOVitPWnhBMFdRaUpZcXJpZjVqSEdNdGE2bVJpcVZGNmJtWDZWSXR0SzNYOFEzbDZjMCttbVRTOFNWQkRPZVwvaSs3UVVHdTlZd0I4QTk1UzAxZmZPK1E5YjFORVM5UEVna3h5aEFZSFdqb0pqdHhrQ2g4aytOa1wvMjR3S3hUM1VmMEIwQTljbmozNitkTFd1bHJBN3FPSXp0ZVJRY1IwWGoyWEZGQXYwc0xoSkE1SW5xbUtJT1dMc3gyOGFWcU9YWjZSOEJnTzFHVHpvUTUzTlZSeHNcL1l3N1pkK1pLaUtlOTJJUlNwNmg5WXRsc0hsV3NycUowMWVtUncrTUZ4XC9NcUNma3ZSQ0U5T0o1Y3UxWjJMUTVEQzMwa282MVwvZ1pwOVJvNnJNK3dLMVJ4N0RwQUEydGl2REhzWndKZkplcmdZdmFMdlNPc3ZKTW44MXlvUHFwb3BEMXpSTlNLNmozN24yQlhjenBxWU9pZ0NHRHlSMzdWYzlvcGNkU0ZkNzVNcFgwV0RyZHp1aGt1ckJNVW9SRW80cTArXC8zaXQwelV3R28rZHFMYVc0SXFIa3RET3FacFpMaUxpOHZVT2RKT1VQb2lqNDAyc1ZoUDBPSEFcL3haR2FLTTFSWDVNN1wvNDBVSERBVmZpQzhLVGJ5RzQ2R2ZQY1gyNDA1all1eFVsMEJCMWZQQ0krVDAyK1RnNnY1Szd6bFptQmpWbTh3dkdmMXRMdVwvTWFiR09vWWxNanZsOXFiSkVRcUNBTkdUS3V5cHFtN3lOUT09IiwibWFjIjoiNTgzZjFjNGZiMWJmMGM5MmI0MjYzODY1MWIyNGQxZWI2M2Y4ZmZkZDIyNTQyODU3ZGQ0MzJkNjQ1YjQ3NDNkZCJ9
eyJpdiI6IkpjUk9SUDBuaE8rbkdwUmpRbTFaa1E9PSIsInZhbHVlIjoiYkZvT0tYRUg4aUhOa3M4VFRFeHBQcHRobkRkOUFmdzNZVXd6NGI3eW9GWHBGRk5QOEtnVjlBc0V0NXRtNFFkdm1GS1wvaEFEMFI5WnNKdmZjM1NUdjc2NWVJMlNCbURiUlZETWNwRndKUUxiN250VG56bEE5cGI2SnQwdGp1elwvNm1rSzdiTnhVMktsblN1YkpkbzVWSnMzQzdXR2ZLVGpHTU1zWExZRDVvMWpFS0JOZkNXU0U3XC91NUx5VkNwaXNlWmpFcDZWYkFmZFI3WTZ0RnVnZnhvWTR5R29ra1g3dUlUbVBEOUM1Wm1VY3A2bFIzOE5abWQ3eHg3Q2xMOXdMXC9mbytmQ2x1Q24xV21PekZBZUxiV1V0WFg0NEVkM0ZJK1Q3SWVucmdWNlVESys0U2g4VkVpMmhPOWF1NFRJcnA3IiwibWFjIjoiODVhNGZlMTIyNGE0YmQ1NDVmZDg3ZDZmYjljZGQyODQxZjA5MTYxM2YyMzY0N2Q2ODA2ZmI5MzJhZjYzMzRiMiJ9

             Chỉ có Lục Hạt không cam lòng bò dậy từ dưới đất, trong mắt hắn ta lộ ra tức giận căm thù đến tận xương tuỷ...

Ads
';
Advertisement