Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Là Khuê Lang!"  

             Vân trưởng lão nhìn bóng hình của Khuê Lang dần dần xuất hiện từ nơi xa, lão ta khẽ vuốt sợi râu, trong ánh mắt lộ ra sự khôn khéo của lão hồ ly, lão ta nhìn về phía Tuyên Thiếu Vũ, nhàn nhạt nói: "Công tử, nếu cơ thể vạn kim của ngài là gặp được cường thủ khác, cho dù bỏ quyền, lão phu cũng sẽ không cho ngươi đi. Thế nhưng Khuê Lang này nói... Ha ha ha, lão phu đã sớm có kế sách đối phó. Ngươi tới lấy ra Kiếm Hàn Quang của Khuynh Thành, sau khi lên đài cứ làm như thế..."  

             Nói xong, Vân trưởng lão tại thì thầm vài câu bên tai Tuyên Thiếu Vũ, hắn ta thì liên tục gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.  

             Sau đó hắn ta liền dựa theo ý định của trưởng lão kia, hắn ta lấy ra Kiếm Hàn Quang từ Sở Khuynh Thành đang hôn mê, đi thẳng lên chiến đài.  

             Khuê Lan vừa thấy là hắn ta thì chợt cười tà một tiếng, liên tục mỉa mai: "Ui, đây không phải là đại công tử của Huyền Thiên Tông sao, thế mà cũng chạy lên trên đài đài này hay muốn bị đánh rồi?"  

             "Khụ khụ khụ... Ngươi biết ta là ai không?" Lông mày Tuyên Thiếu Vũ run lên, hắn ta không khỏi vội ho một tiếng, khẽ cười nói.  

             Khuê Lang khinh thường bĩu môi, từ chối cho ý kiến: "Người nào không biết thiếu gia ma ốm của Huyền Thiên Tông này không có Ngũ Hành hoàn thiện, với cái thể chất này của ngươi mà còn dám tới nơi này, có phải ngươi muốn ăn đòn phải không? Lão nhân gia tông gia khơi dòng đúng là cam lòng, không biết lão ta sợ bị ngươi liên lụy nên mượn cơ hội vứt bỏ ngươi, căn bản ngươi không phải con ruột của lão ta, nên lão ta để ngươi đi tìm cái chết, ha ha ha..."  

             Khuê Lang vừa dứt lời, toàn trường đều cười to lên, chỉ có người của Huyền Thiên Tông thì tức giận trừng mắt nhìn Khuê Lang, tức giận đến nghiến răng!  

             "Bản công tử đã lên đài thì tất nhiên sẽ giành được thắng lợi!"  

             Tuyên Thiếu Vũ không khỏi bật cười, hắn ta không để ý, quang mang trong tay lóe lên, đột nhiên hắn ta lấy ra Kiếm Hàn Quang, thản nhiên nói: "Nghe nói chủ nhân lúc trước của Kiếm Hàn Quang này tuyệt đối sẽ không tổn thương người của Ma Sách Tông. Chỉ là không biết, liệu người của Ma Sách Tông sẽ ra tay với người cầm Kiếm Hàn Quang này?"  

             Lông mày Khuê Lang không khỏi run lên, hắn ta chợt giật mình, đột nhiên vẻ mặt hắn ta trở nên nghiêm túc: "Kiếm Hàn Quang? Không phải chủ nhân hiện tại của nó là nữ oa Sở Khuynh Thành kia sao? Ngươi lấy nó ra làm gì? Ngươi cho rằng ngươi dùng nó thì nó có thể làm bùa hộ mệnh của ngươi?"  

             "Ha ha ha... Bản công tử đường đường là thiếu chủ Huyền Thiên Tông, xưa nay sẽ không trốn sau thứ gì. Hôm nay xuất ra thanh kiếm này, chẳng qua là để nhắc nhở ngươi một câu thôi..."  

             Khóe miệng Tuyên Thiếu Vũ nhếch lên nụ cười tà dị, hắn ta nhìn chăm chú vào Khuê Lang ở đối diện, bờ môi khẽ nhúc nhích nhưng không phát ra tiếng, mà là đang dùng mật ngữ để truyền âm.  

             Khuê Lang thấy thế, đôi mắt của hắn ta không khỏi co rút, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc. Ngay sau đó, hắn ta liền nhíu mày thật chặt, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng hắn ta bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Bình Phán trưởng lão nói: "Ta... Ta bỏ quyền!"  

             Xì xào!  

             Đám đông không khỏi giật mình, toàn trường lại xôn xao lần nữa, cho dù là Bình Phán trưởng lão cũng nao nao, không rõ ràng cho lắm nhìn về phía hắn ta. Ngươi là một cao thủ Hóa Hư Cảnh, gặp được một têm ma ốm thì có gì mà bỏ quyền?  

             Sau khi Dương Sát ngây người xong thì lão ta không khỏi giơ chân mắng to lên: "Khuê Lang, ngươi làm cái quỷ gì vậy, chuyện chỉ bé bằng bàn tay mà ngươi vứt quyền gì thế? Tại sao mỗi đứa đều như vậy, định lừa bịp lão tử có đúng hay không?"  

             Dám người còn lại của Ma Sách Tông chẳng biết ra sao nhìn Khuê Lang, khó mà hiểu được.  

             Chỉ có Trác Uyên luôn nhìn thấy hết tất cả, hắn đã có manh mối trong lòng, thì thào nói: "Xem ra lần này Huyền Thiên Tông tốn không ít thời gian để nhắm vào Ma Sách Tông, chắc hẳn tên này bị nắm điểm yếu nào đó rồi, chao ôi!"  

             Bên trong ánh mắt cực kỳ khó hiểu của mọi người, khuôn mặt của Khuê Lang u ám, hắn ta nghiêm nghị đi xuống đài, Tuyên Thiếu Vũ thì cười khẩy, vui vẻ đắc ý đi về khu nghỉ ngơi của mình.  

             "Tiểu đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta còn sợ tên hung thần kia sẽ làm ngươi bị thương, nhưng tại sao hắn ta đột nhiên bỏ cuộc?" Thủy Nhược Hoa nhìn thấy Tuyên Thiếu Vũ trở về thì rất ngạc nhiên, nàng vội vàng hỏi.  

             Tuyên Thiếu Vũ chậm rãi vung tay áo, hắn ta nở nụ cười thần bí: "Không thể nói không thể nói, đây đều là mưu hay chước giỏi của Vân trưởng lão, xem như giữa chúng ta có bí mật nhỏ đi, ha ha ha..."  

             Hai người liếc nhìn nhau rồi cười to lên. Chỉ có đám người Thủy Nhược Hoa vẫn còn mơ màng, không hiểu nhìn nhau, trong mắt đều là sự ngạc nhiên.  

             Một bên khác, Khuê Lang cúi đầu về tới khu nghỉ ngơi của Ma Sách Tông, mọi người khó hiểu chất vấn hắn ta. Thế nhưng khi đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, từ đầu tới cuối hắn ta vẫn không mở miệng, chỉ cúi đầu, luôn áy náy nhìn về phía tất cả mọi người.  

             Cho dù là Khuê Cương con của hắn ta, nhìn thấy tình hình như thế cũng khó mà hiểu được cách làm của cha.  

             "Khuê Lang, chuyện hôm nay ngươi khiến tông môn chịu tổn thất nặng nề, bởi vì ngươi bỏ quyền, tông môn không duyên cớ mất đi bốn điểm, trận chiến cá nhân đã là thua hoàn toàn. Cho nên nếu ngươi không có lý do chính đáng, theo tông quy là phải xử tử!" Trác Uyên liếc mắt lườm hắn ta, nhàn nhạt lên tiếng.  

             Thế nhưng khi hắn vừa nói xong thì nhận được sự khinh bỉ dồn dập từ tất cả mọi người.  

             Có vẻ như trong chuyện này, lão nhân gia ngài không có tư cách để nói. Dù sao người mở đầu trong việc bỏ quyền này chính là ngài!  

             Trác Uyên biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, hắn lấy ra bài tử Tà Vô Nguyệt đưa cho hắn, quơ quơ nói: "Lão tử nhận uỷ thác của tông chủ, liền đại biểu cho tông chủ để dễ xử lí. Cho nên bất kể ta đưa ra quyết định gì, tông môn đều không có quyền được hỏi, hiểu chưa?"  

             "Hiểu rồi, ngài lợi hại!" Đám người đồng thời khen ngợi, bao gồm ba vị cung phụng đều bất đắc dĩ gật đầu.  

             "Vậy thì tốt, Khuê Lang, bây giờ ngươi phải báo cáo cho ta, tránh cho việc sau này ngươi lại gặp tình huống như thế. Nếu ngươi khó mà mở miệng, vậy mật báo cho ta cũng được!" Trác Uyên chỉ chỉ lỗ tai của mình, sâu kín nói.  

             Khuê Lang trầm ngâm, hắn ta cắn răng một cái, từ sự tín nhiệm của hắn ta với Trác Uyên, hắn ta chậm rãi tới gần bên tai hắn nói mật ngữ.  

             Trác Uyên ghe được lời hắn ta nói, đôi mắt hắn sáng lên, hiểu rõ hết thảy: "Thì ra là thế, thế thì có thể thông cảm được. Được, ta bỏ qua việc này, về sau mọi người đừng nhắc lại nữa, về tông cũng không cho phép đâm thọc!"  

             "Đa tạ Trác quản gia!" Trong mắt Khuê Lang là sự vui mừng, hắn ta cảm kích ôm quyền nói.  

             Thế nhưng đám người còn lại vẫn vô cùng khó hiểu như trước, cho dù là Khuê Cương con của hắn ta, cũng nhịn không được mà hỏi: "Cha ơi, cuối cùng là vì chuyện gì mà có thể để ngài lùi bước tại chỗ?"  

             "Ngươi đừng nói tới cha ngươi, đổi lại là ngươi thì cũng giống vậy!" Khuê Lang do dự, khó mà mở miệng, Trác Uyên thì hừ nhẹ một tiếng, nói qua loa giúp hắn ta, sau đó lại lấy ra khối bài tử kia, ra lệnh: "Lão tử vừa mới nói là đừng nhắc lại việc này nữa, có phải các ngươi muốn chống lại lệnh của tông chủ hay không!"  

             "Đệ tử không dám!" Đám người cùng nhau bái phục, cung kinh nói.  

             Trác Uyên thấy vậy thì thỏa mãn khẽ gật đầu, trên mặt Khuê Lang thì càng hiện ra vẻ cảm kích.  

             Đúng lúc này, Bình Phán trưởng lão cất cao giọng tuyên bố kết quả vòng đối chiến này: "Ma Sách Tông bốn điểm, Huyền Thiên Tông tám điểm, vòng chiến đấu cá nhân này, Huyền Thiên Tông thắng!"  

             Vừa dứt lời, toàn trường lại chấn động, có lẽ trước đó không ai nghĩ tới, theo lý thuyết Ma Sách Tông mạnh hơn mà lại bị Huyền Thiên Tông không rõ tên tuổi đánh ngược lại.  

             Điều này làm tất cả mọi người đều thấy khó hiểu, tuy nói trận thức của hợp kích Huyền Thiên Tông kia thật sự rất tuyệt vời. Nhưng dựa vào điểm này liền đột kích ngược toàn trường, quả là làm cho người ta thấy khó hiểu.  

             Đệ tử Huyền Thiên tông thì luôn tự đắc, đám người Ma Sách Tông thì đều có vẻ mặt u ám, không nói một câu.  

             "Tiếp theo, trận chiến giữa hai đội, cần phải tiến hành trong kết giới..." Sau đó, Bình Phán trưởng lão lại cất cao giọng tuyên bố.  

             Thế nhưng lão ta vừa nói xong thì Vân trưởng lão đột nhiên đã đứng dậy, khom người ôm quyền vỡi lão ta, cười nói: "Ha ha ha... Khởi bẩm trưởng lão, Huyền Thiên Tông bỏ quyền trận chiến đấu theo đội, không tham dự!"  

             Lông mày Trác Uyên không khỏi run lên, hắn nhìn lão ta chăm chú, âm thầm gật đầu.  

             Lão đầu họ Vân này có mưu kế tường tận, tiếng đánh bàn tinh rất vang. Lão ta tự tin có hi vọng chiến thắng, cho dù là hi sinh mấy vị đệ tử cũng không bỏ một chút, cuối cùng để cho lão ta trở mình.  

             Thế nhưng lúc thực lực đã bị tổn thất lớn thì không có khả năng thắng, nhưng lão ta không chút do dự mà bỏ quyền. Phần dũng cảm này, nói lấy hay bỏ thì thật sự khó chọn được, chí ít so với một ít vừa thấy chuyện liền giơ chân thì thật sự tốt hơn nhiều.  

             Nghĩ như vậy, Trác Uyên bất đắc dĩ nhìn Dương Sát ở bên cạnh. Giờ này phút này, lão ta cũng luôn không cam lòng mà giơ chân mắng to.  

             "Ha ha, lão đầu họ Vân, chiếm hời xong liền muốn chuồn? Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy? Trận chiến cá nhân lão ta hơn chúng ta, đừng nghĩ tới việc chuồn mất, có gan thì so phần chiến đấu theo đội..."  

             m thanh Dương Sát quát tháo truyền khắp toàn trường, như con cóc giơ chân nhảy tới nhảy lui. Trác Uyên thấy cạn lời, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy rời khỏi.  

             Đám người còn lại thấy vậy, cũng nhao nhao đuổi theo, không qua bao lâu thì nơi này chỉ còn một mình Dương Sát đang kêu gào.  

             Đợi đến khi lão ta phản ứng lại thì cũng là vội vàng đi theo, vội vàng nói: "Ha ha, tại sao các ngươi không đợi ta rồi đi, dù nói thế nào ta cũng là cung phụng của các ngươi..."  

             Dàn nhạc đệm buồn cười như thế làn mọi người ở đây liền cười to lần nữa.  

             Cuối cùng trận tỷ thí của hạ tam tông thì trận chiến cá nhân Huyền Thiên Tông thắng, trận chiến theo nhóm Ma Sách Tông thắng, đánh giá tổng hợp thì kết qủa Ma sách Tông thắng  bày tại ở trước mặt mọi người.  

             Thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, Huyền Thiên Tông chỉ là tôm tép nhãi nhép, chui vào chỗ trống trong quy tắc thôi. Thứ thật sự có uy hiếp với bọn họ vẫn là quái vật Ma Sách Tông kia.  

             "Trác Uyên, cao thủ đứng đầu Thiên Vũ, lúc khiêu chiến Tam Tông thì ngươi nên ra tay đi, ha ha ha..." Ôn Đào trên ghế khán giả, khóe miệng hắn ta xẹt qua ý cười lạnh lẽo, nói khẽ: "Đúng không, Thiên Thương!"  

             Thế nhưng khi hắn ta quay người lại, ngơ ngác hỏi: "Ơ, người đâu?"  

             Cùng lúc này, Trác Uyên mang theo đệ tử Ma Sách Tông về tới tiểu viện bọn họ dừng chân, đám người còn tại căm giận bất bình thảo luận nghiên cứu chiến sự hôm nay.  

             "Nếu có lần tái chiến tiếp theo, lão tử thật sự có thể phá cái trận thức kia của các nàng!" Lục Hạt nhìn Thích Trường Long và Bạch Luyện, không ngừng giải thích.  

             Nhưng hai người chỉ mỉm cười, lắc đầu từ chối cho ý kiến.  

             Bọn họ thấy rất kết quả vừa nãy rõ ràng, chẳng lẽ phải phân chia sống chết hắn ta mới tâm phục khẩu phục sao?  

             Ầm!  

eyJpdiI6Ikp0cEJEYUVxSUNWT1JtU1ZtbVI0cGc9PSIsInZhbHVlIjoiQnVcL0hTeUhqZ3hIa1M3eHRYNnlTTm1cL1wvOUtkYlIwMkwwc1M4VXFhUVwvNVNpUzFiRlNCUW95YkR6QVBNS09mSFFaRnFYaVlBblVDdHJOVWtFNEMyNll3b1BYelpEb2E2MHY1SHBGRzZUcHV1d1pHdHNjT2h4azFZMFh0RldTbDFCbG9jU01FUTNEa2ZXZE55blA4NWRzUFlKdWYyK2p1KzdRQVJLamJsN1R5VXlCa0NueU9Jalwvb0w2NU81Mmc1RlVUYVlQSWtVWEhVaTVwZFo2Sk1iOVBsSjBZTkhlV0E1em1YR0x1c0t3UnhHbDh0d3FINlZXazlKbkZsdXhHcW5pdzdnWXArUHNFK2VqM1kzZktjTFNNVEtSRVBFcGxPcVwvWFlpczhmQ0Z1aVFXWmlFZENYeG1kMWtWRCs3cHRkUGFjVEtwZlYxenYwc21Xb3Q3UmdEQ2ZsM2xWRlhyTmVFQktlVmZcL01WdFJUWXR4S2ZMVDV5OGtqV2p4ZFZDZDErb09qbTg4NUs5WFZwT1FOSmFsalVHUzRCMU5KcVRBd1NMWkxCN3hRMlNvaXgrSzZwK3hnbTNhREs3VFwvUVdiXC9GbFpnMGVBUXFFZzRFV3FwUmQyM1dMUTNob05tWHdsWEF4d3dxeldpSlRFOW9kN0t1YU1TK0Q5WkVWRlwvRTJ5cWg1OHI3dWhsWU1Zajh6R1hLWnBCVkt1WGFNc3ZpVHJIM2YyQURPNjF0bldTVXFOcGxkUjBra0xMenphYUhOTjA0WG42N1JpOUdNZUJMQjNxSHhVZnhOT1BzbUhsb2lkRk9VZUdsbXJZc1FGSjhhM0FCSmdSbDZrT1M1SEVERnNYY21VSEpBNDliU25JNVUyaTRaa1RmRmtxNGhSZlRlcFRoUHlJcHlUd085MXpISXprbkU1MUJsNjRhczdBUjFtSmo2RkpmTWdBWCt4Zk9iUlpZXC9WRkxMTDJwd1Y4aUM5ZjBFT0hUaktwbEVremJ0TXk5SFhPcG5LNGY2eE5DTUNnK1AiLCJtYWMiOiJiNmYyYmZkYWIyNDQyYTQ5OTIyMjgwNzc3MDk4ZGZmNjVlZWIwNzYyZjFmOWJkMzA2OTNjMzYyYTBlYjg0NjI1In0=
eyJpdiI6Im9CUkNpV2F3UFd0YjhSa2RIYU9lcXc9PSIsInZhbHVlIjoiYlZiVm1ZV2hyUmZWUUU1cTdkMGJkaDQycjZtekkxTWJQM0FZUDlKTjR3ZXlxeExXOFd1QUJ3ZlBqRlVhZjhpcUZoNzU5bFwvSjZPallWQ1pPTENHQk43YzdFYUVsazN6T3k0ZXBBVDRBa2JXQ3F0ckhxWEVsdXZFSGF1dHhPK3FjcnZ0TUw3QlNib05MdlZjZ1ZSSnpkWXRlcW5uOFpkSlpaQVErZ0h3N0RMNmZUQWVJZ0k5QWQ0eHRsTjlubEhoMUlDMTdoeWY3MFZ0NTVJNFYrckpjT0RwYzYxdkhuamUyYTFoM1dVOGxzNVk2S1wvSWc5Yzh0bmRoOXJSRWVFbXN1ZE1EcitvK2k3bEpCXC9IcWVoakNhRDZDRWs4SkJ3TFZhaFdsaTZLaW9sZjNlSnhaRkU0OVRubm1qMUZYR0NlMU5cL05GUnk3ellnRXJLdzBwY2NUZXNVXC91alwvOWRCOUhCaUw0TkxJb01cL1ZmV0FKeUE0QWR1dExkYjZEOFwvb0FVZ1JGMjlMOU40ZnFRbEhLTGdHWk1JdFhZc2lJbmFwMzdTdWtyaFpRU0pvNEI5V3VzVGhrQU1YSW9Za2FoQTRTNDdpRUpTZ0IzU2NSVmlvN1F3bnBXWFwvTVV2emRCTkV4RzFobHpRWVBiMmREWWoxUUkrczhGQ1Z1RVRCNWEwREhxeDVRXC90cTZnV29OQ2c0N1VPejNkdnZKT1ZVSmYyZjZVNTBqa0EzdTRiT1F2MmhueUdsanNtSkpLUmNGeFZVMEpmVCIsIm1hYyI6IjNjYmRmNmY2M2NmNTlhMGZjMWE5NjU5OGQxZjc1NDEzMmI4OWMyMTJmNjk1ODc4N2JlM2ZlNTcyOGZiZTEyN2UifQ==

             "Tiểu tử, lão tử đã nhịn ngươi rất lâu!" Trác Uyên mạnh mẽ cắn môi, khuôn mặt hắn u ám đáng sợ làm cho mọi người ở đây, bao gồm cả ba vị cung phụng kia không khỏi lo sợ, không dám lên tiếng...

Ads
';
Advertisement