Chuyện này sao có thể?
Đồng tử Lục Hạt không khỏi co lại, không chỉ mỗi hắn ta không nghĩ tới mà cho dù là những thiên tài trong Tam Tu là Võ Thanh Thu, Viêm Ma, cũng khó mà tin được nhìn hết tất cả, tâm trạng bị chấn động cực kỳ mạnh.
Đồng thời Song Long chí tôn cũng khiếp sợ mà nhìn nhau, thở ra một hơi thật dài.
"Thế mà bé con chỉ bằng sức của nàng đã có thể khống chế Chu Thiên Chi Lực hoàn toàn, đúng là khiến người ta khó có thể tin được!" Bạch Mi chí tôn thở dài nói, lão ta nhìn Hắc Nhiêm chí tôn bên cạnh.
Hắc Nhiêm chí tôn cũng khẽ gật đầu, trong mắt hiện ra sự ngạc nhiên.
Trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ người bình thường nhìn không ra điều kỳ diệu ở trong đó, ở đây cũng chỉ có số ít người mới có thể hiểu rằng đến cuối cùng Sở Khuynh Thành có thiên phú cao đến cỡ nào.
Mặc dù nàng chỉ là một tu giả Thần Chiếu Cảnh nhưng rất rõ ràng cách nàng khống chế lực lượng đã đạt đến cấp độ không thể tưởng tượng được.
Ban đầu trận thức này là do bốn người hợp lực bố trí, cần bốn người thật lòng hợp tác mới có khả năng phát huy hết uy lực của trận thức. Nhưng mà bốn người bốn ý, cho dù có ăn ý thì cũng khó mà đến cấp độ nhất tâm hợp thể.
Cho nên Lục Hạt mới quyết định vận dụng cách đánh sập mạnh bạo làm bốn phía bung ra, đánh hột đồng cái trận thức này từ phương hướng khác nhau. Cứ như vậy, dưới nguy hiểm to lớn đó chỉ cần có một người động tâm thì trận thức này liền không còn ổn, vài phút sau liền sụp đổ.
Sự thật thì đúng là như thế, tam nữ Thủy Nhược Hoa dao động nên bị thương nặng, đó chính là chứng minh tốt nhất. Quả thực chỉ trong nháy mắt cái trận thức của các nàng gần như bị hỏng.
Thế nhưng ngay lúc đó, đột nhiên Sở Khuynh Thành dựa vào sức lực của mình nàng, nắm lấy toàn bộ sự chuyển động của Chu Thiên Chi Lực trong tay nàng, ỷ vào ưu thế của mình là Không Linh Thể Chất mà điều động tất cả năng lượng rồi đoạt lấy nó trong cơ thể mình, ổn định đại trận này trong nháy mắt.
Có thể nói ngay một khắc đó, ngoại trừ mấy người Thủy Nhược Hoa cung cấp nguyên lực của mình thành năng lượng cho Sở Khuynh Thành thì đã không còn tác dụng gì khác.
Tam nữ Thủy Nhược Hoa ngơ ngác nhìn bóng hình uyển chuyển trước mặt thì bọn họ chợt nhìn nhau và đều bị giật mình. Chu Thiên Tứ Nguyên Trận này vốn là do bốn người các nàng hợp lực mới có thể bày trận, nhưng hiện tại xem ra chỉ cần một mình Khuynh Thành làcó thể.
Nghĩ tới đây, ba người vừa hâm mộ thì hơi mất mát. Tựa như đột nhiên đồ của mình bị người khác cướp mất.
Trán Lục Hạt chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, hắn ta hung tợn nhìn chằm chằm vào Sở Khuynh Thành ở đối diện thì thấy tức giận. Nhưng khi hắn ta vừa nhìn thấy Chu Thiên Chi Lực phía sau nàng không ngừng tuần hoàn, trong mắt hắn ta liền lộ ra vẻ kiêng dè.
Mẹ nó nữ nhân này là quái vật!
Tại sao trên đời này có thể có người chỉ dựa vào sức mình liền khống chế trận thức hợp kích hoàn toàn!
Lục Hạt mạnh mẽ cắn môi, trong lòng hắn ta không phục, hắn ta lườm những người xem đang âm thầm cười nhạo xung quanh mình thì càng tức giận hơn.
Sở Khuynh Thành dùng mũi kiếm hàn mang lạnh lùng chĩa vào cổ họng Lục Hạt, nàng nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi thua rồi, nhưng mà nể tình Trác quản gia của các ngươi nên ta không làm ngươi bị thương, dù cho ngươi làm ba tỷ muội của ta bị thương!"
Sở Khuynh Thành nói xong, nàng vô tình hay cố ý liếc nhìn Trác Uyên, Trác Uyên từ chối cho ý kiến, quay đầu nhìn về nơi khác, dường như hắn đang tức giận, thế mà hắn lại bị một nữ nhân bán sĩ diện, đúng là đánh mất tôn nghiêm.
Nhưng mà ai mà biết được rằng hắn đang thở thật dài nhẹ nhõmtrong lòng, cuối cùng nha đầu này đã thắng!
Dương Sát thì cực kỳ tức giận, lão ta tức giận tới mức giơ chân: "Đáng chết, bị Vân lão đầu kia tính kế, thật đúng là mẹ nó trên trận chiến cá nhân ngang tài ngang sức với lão ta. Ôi, nhưng mà thật sự việc này cũng do vận khí không tốt, sáu cao thủ Hóa Hư, thế mà chỉ có bốn nữ nhân cùng rút được, phàm là trên đà có một cường giả Hóa Hư, cho dù trận này lão ta có lợi hại hơn nữa thì cũng không làm nên chuyện gì!"
"Tốt, kiên nhẫn chờ đợi con mồi cũng là một loại bản lĩnh!"
Trác Uyên không khỏi bật cười một tiếng, hắn thản nhiên nói: "Vân lão đầu kia chờ giờ phút này thì thật sự rất xa vời, nếu như lão ta gặp bất lợi khi rút thăm, rút ra phải đối đầu với bốn cường giả Hóa Hư Cảnh, vậy trận này lão ta cũng không có tác dụng gì. Chỉ có thể nói lão ta đã chuẩn bị mọi việc, chỉ còn chờ cơ hội. Hiện tại vận may đến thì cũng không có cách, ha ha ha!"
Dương Sát lườm Trác Uyên, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cứ như vậy thì chúng ta không có cơ hội thắng, tại sao ngươi không tức giận? Ôi, ta đã sớm nhìn ra, trận đối chiến này ngươi không muốn cho chúng ta thắng. Nếu ngươi là người ra sân, hãy cầm về bốn phần, nếu như thua trận này thì đấu lại bốn người sao?"
"Vậy thì đâu liên quan gì, dù sao còn có một trận đoàn chiến thì chúng ta chắc chắn sẽ thắng!"
"Cái rắm, trận chiến cá nhân, trận đoàn chiến ở cuối rồi tổng kết lại cho điểm, là tách ra để khen thưởng!"
"Vậy thì càng không liên quan rồi, cùng lắm thì trận chiến cá nhân đặt ngang hàng với người thứ nhất!"
"Ta không muốn để cho Huyền Thiên Tông đặt ngang hàng với chúng ta, cùng cầm phần ban thưởng kia, ôi..." Dương Sát u oán nhìn Trác Uyên, lão ta tức giận nhếch miệng: "Nhìn bọn họ qua được thì ta không chịu được..."
Cắt, bụng dạ hẹp hòi!
Trác Uyên khinh thường bĩu môi, hắn từ chối cho ý kiến.
Bình Phán trưởng lão lạnh lùng quét tình hình giữa sân, trong lòng cũng sáng tỏ, lão ta nhàn nhạt nói: "Trận bốn người đối chiến này, Huyền Thiên Tông thắng!"
Rầm rì!
Nhìn trên đài, bỗng dưng vang lên tiếng ồn ào rộn ràng, trên mặt tất cả mọi người đều có vẻ ngạc nhiên, có người thì toàn là chế giễu. Thế mà Hóa Hư Cảnh đánh không lại Thần Chiếu Cảnh, đây là do cao thủ Hóa Hư của Ma Sách Tông quá yếu, vẫn còn quá yếu, vẫn còn quá yếu...
Khuôn mặt Lục Hạt không khỏi co giật, mặt hắn ta u ám, hai bàn tay bất giác nắm lại thật chặt. Ngay lúc Bình Phán trưởng lão vừa dứt lời thì Sở Khuynh Thành chậm rãi thu hồi trường kiếm, Chu Thiên Chi Lực sau lưng đột nhiên tản ra.
Thế nhưng vào lúc này, bọn họ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, Lục Hạt không có một lý do nào mà dùng một chưởng đánh vào đầu vai Sở Khuynh Thành, trong phút chốc hắn ta đánh nàng bay ra ngoài.
Lúc nàng còn đang bay trên không trung thì không nhịn được mà phun ra một ngụm máu đỏ thắm.
"Khuynh Thành!" Mấy người Thủy Nhược Hoa giật mình và sợ hãi, bọn họ cùng nhau tiến lên đón được nàng, nhìn một chặp thì chỉ thấy sắc mặt của nàng trắng bệch trong nháy mắt, nàng chau mày lộ ra sự đau đớn.
Đồng tử của Bình Phán trưởng lão thì cứng lại, lão ta tới trước mặt Lục Hạt, lập tức ra tay cản hắn ta lại, tức giận nói: "Tiểu tử, ngươi làm gì vậy, lão phu vừa mới tuyên bố kết quả."
"Thế nhưng ta còn chưa nhận thua!" Lục Hạt cắn môi thật chặt, hắn ta gào thét.
Râu ria của Bình Phán trưởng lão run lên, lão ta lạnh lùng nhìn hắn ta: "Kết quả lúc nãy rất rõ ràng, nàng tiếp tục đánh thì ngươi chỉ có một con đường chết, ngươi còn có cái gì mà không phục?"
"Đương nhiên không phục!"
Nhưng Lục Hạt còn chưa kịp nói chuyện, một tiếng hét lớn từ chỗ Ma Sách Tông, đám người vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy Trác Uyên có vẻ mặt u ám đi tới.
Khi nhìn thấy Trác Uyên thì dường như Lục Hạt mới nhớ ra điều gì đó, cơ thể hắn ta run lên, bị dọa đến nỗi vội vàng cúi đầu xuống.
Trác Uyên nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, ra hiệu không có gì, hắn nhìn Bình Phán trưởng lão rồi nhìn về phía Sở Khuynh Thành cách đó không xa, lạnh lùng nói: "Thắng bại chân chính là không quyết định thắng thua, chỉ quyết định về sống chết. Chỉ cần đối phương chỉ còn một hơi, liền có khả năng trở mình. Cho nên ở trên cái đài này, một bên không xử lý hoàn toàn ở bên khác, hoặc là bị đánh xuống dưới đài trước khi đi thì cũng không thể tính phân ra thắng bại. Bình Phán trưởng lão, ngươi không cảm thấy ngươi phân xét hơi sớm sao?"
"Ừm, cái này..." Bình Phán trưởng lão khẽ giật mình, giọng nói của lão ta chợt dừng lại, không biết nên trả lời như thế nào.
Đan Nhi nhìn về phía Trác Uyên, trong lòng tức giận, hét lớn: "Vừa nãy Khuynh Thành tỷ còn không phải nhìn mặt mũi của ngươi mới hạ thủ lưu tình với hắn ta? Nếu không thì một kiếm kia sớm đã phá hủy cơ thể của hắn ta!"
"Nàng nhìn mặt mũi của ai? Ta là Ma Sách Tông, các ngươi là Huyền Thiên Tông, vừa vào Song Long Viện thì chính là đối thủ sinh tử. Ngươi nhân từ nương tay là bỏ mạng sống, cũng không cần oán trách người khác, tự làm tự chịu mà thôi!"
Trác Uyên hừ lạnh, hắn từ chối cho ý kiến, quay người đi xuống phía dưới, đồng thời ra hiệu Lục Hạt đi theo: "Chúng ta ở Song Long Viện thì tất cả phải lấy quy củ của Song Long Viện mà làm việc. Bình Phán trưởng lão đã phân xét như thế thì chúng ta cũng nên nhận. Chỉ là lần sau các nàng ngốc nghếch tái phạm, mất mạng, coi như không liên quan đến chúng ta!"
"Ngươi..." Đan Nhi tức giận đến nỗi mắt hạnh trợn lên, khuôn mặt nàng ta tràn đầy lửa giận, Sở Khuynh Thành thì vỗ vỗ tay của nàng ta, khóe miệng lộ ý cười lạnh nhạt, khẽ lắc đầu.
Sau đó nàng nhìn bóng lưng rời đi của Trác Uyên rồi bật cười, lộ ra nụ cười hiền hòa, sau đó hai con ngươi nàng khép lại, nàng hôn mê bất tỉnh.
"Khuynh Thành, Khuynh Thành..." Thủy Nhược Hoa giật mình, vội vàng nhìn xem thì thấy bên vai phải của Sở Khuynh Thành có hắc khí túa ra cuồn cuộn, nàng không khỏi hét to: "Nguy rồi, một chưởng kia có độc..."
Cơ thể Trác Uyên hơi chậm lại, hắn siết chặt nắm đấm, trong mắt có ánh sáng lạnh lóe lên, sau đó hắn liền khôi phục sự bình thản, về tới chỗ ngồi của mình, khuôn mặt bình tĩnh.
Lục Hạt thấy tình cảnh này, hắn ta luôn lo sợ bất an, cuối cùng thở dài một hơi. Xem ra vị Trác quản gia không coi trọng cô nương đó.
Đám người Thủy Nhược Hoa thì hung dữ trừng Trác Uyên, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, thầm nghĩ, quả nhiên người trong ma đạo đều vô tình, trước kia chúng ta đã nhìn lầm hắn!
Đặt Sở Khuynh Thành đang hôn mê xuống nghỉ ngơi, tất cả người của Huyền Thiên Tông đều là có vẻ mặt giận dữ. Nếu như lúc trước Ma Sách Tông phẫn nộ thì bọn họ còn có thể lý giải.
Nhưng rõ ràng lần này bên hạ thủ lưu tình là bọn hắn, kết quả vẫn bị đối phương có âm mưu đánh lén, điều này làm bọn hắn không còn cách nào mà chịu đựng được nữa.
Vân trưởng lão càng là thừa thời cơ dạy bảo nói: "Thấy chưa, đây chính là bản tính của ma đạo, trở mặt vô tình, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể mềm lòng với bọn hấn, nếu không thì Khuynh Thành chính là bài học kinh nghiệm lớn nhất!"
Mọi người nhìn chằm chằm vào Sở Khuynh Thành đang xanh xao, mọi người hơi hơi gật đầu, trong mắt lóe lên sự giận dữ.
"Trận tỷ thí thứ tám, đệ tử hai bên lên đài!"
Trải qua một trận ồn ào náo động ngắn ngủi, cuối cùng vẫn lấy kết luận của Bình Phán trưởng lão làm chủ, Huyền Thiên Tông lấy được tám phần, sau đó Bình Phán trưởng lão lại hét lớn.
Huyền Thiên Tông bên này, một đệ tử có ngoại hình hơi anh tuấn, thề vì muốn báo thù cho sư tỷ Khuynh Thành, thế là hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi lên đài.
Thế nhưng khi hắn ta phát hiện đối diện là Nguyệt Linh có thực lực là Hóa Hư Cảnh, mới về tới hiện thực ngay lập tức, vẻ mặt đau khổ, suýt nữa dập đầu cầu xin tha thứ.
Lấy đạo hạnh tầm thường của hắn ta thì không có tư cách để báo thù thay sư tỷ Khuynh Thành!
Ầm
Không ngoài ý muốn chút nào, người kia bị Nguyệt Linh hơi vung tay thì động nhiên bị đánh rớt xuống đài, trong nháy mắt không còn sự sống.
Nguyệt Linh nhàn nhã đi bộ xuống đài, nàng ta buồn bực ngán ngẩm, đối thủ thật sự quá yếu. Dương Sát thì nghiến răng nghiến lợi, liên tục hét lớn: "Tốt, cứ như vậy, đừng thủ hạ lưu tình. Bọn hắn đã lừa gạt chúng ta tám phần, nhất định phải cho bọn hắn trả giá đắt!"
Thế nhưng khi Vân trưởng lão ở đối diện nhìn thấy bóng hình của hắn ta thì khóe miệng nhếch lên độ cong tà ác...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất