"Khuynh Thành, ngươi sao rồi?"  

             Bên trong một gian phòng nhỏ hẹp, hiện tại đang đầy ắp người, Thủy Nhược Hoa vẫn luôn lo lắng mà nhìn Sở Khuynh Thành đang khoanh chân vận công ngay trên giường, khuôn mặt nàng tràn đầy sự lo lắng.  

             Đám người còn lại cũng đầy lo âu nhìn nàng, từng đôi tay đều thầm siết chặt lại.  

             Khí tức màu xanh lục cuồn cuộn chạy tán loạn ở trên người nàng, khiến cho cả cơ thể nàng không ngừng run rẩy, trên mặt nàng lộ ra vẻ đau đớn.  

             Tuyên Thiếu Vũ cắn chặt răng, vẻ mặt nặng nề, hắn ta mắng to: "Những người trong ma đạo thật sự quá hèn hạ ngoan độc, đã đối chiến bị thua thế mà còn ra tay nặng như thế nữa!"  

             "Đúng đấy, không biết Khuynh Thành tỷ có gặp nguy hiểm hay không. Đã nuốt nhiều đan trị thương lẫn đan giải độc như vậy mà vẫn không có tác dụng gì cả!" Mắt hạnh của Đan Nhi trợn lên, nàng ta không khỏi tức giận.  

             Đám người còn lại nghe được thì nhao nhao gật đầu đồng tình.  

             Chỉ có Vân trưởng lão kia là chậm rãi xua tay, nhẹ nhàng nói: "Không có gì đáng ngại, mọi người không cần sốt ruột. Lúc trước lão phu đã xem qua cho Khuynh Thành, cũng không hẳn là kịch độc trí mạng, dù sao thì nơi này cũng là Song Long viện, sao có thể để cho hắn ta hành hung giết người được? Chỉ sợ rằng mấy ngày nay Khuynh Thành sẽ không dễ chịu mấy!"  

             "Hừ, vậy mà đám đạo chích ma đạo kia dám để Khuynh Thành sư muội đau đớn như vậy, Tuyên Thiếu Vũ ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ!" Con ngươi Tuyên Thiếu Vũ co rụt lại, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.  

             Đám người còn lại nghe thấy thì nhao nhao tức giận gật đầu.  

             Vào đúng lúc này, bỗng dưng một tiếng hét lớn vang lên từ ngoài phòng, truyền vào trong tai của mọi người đang có mặt tại đây: "Công tử, Vân trưởng lão, đệ tử Kiếm Thần Tông Tạ Thiên Thương cầu kiến!"  

             "Tông đứng đầu trong Tam Tông ư?" Khẽ nhíu mày lại, hai người đều nghi ngờ mà khẽ liếc nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu vô cùng: "Tại sao người trong Tam Tông lại đột nhiên thăm hỏi Huyền Thiên tông chúng ta nhỉ?"  

             Thế nhưng, ngay lúc bọn họ cảm thấy nghi ngờ thì Sở Khuynh Thành vẫn đang đau đớn giãy dụa lại chậm rãi mở mắt ra, dường như nàng đã tính toán từ trước, khóe miệng nàng xẹt qua một độ cong vui vẻ, nàng yếu ớt nói: "Để hắn vào đi, hắn là bạn cũ của ta ở Thiên Vũ, chắc là đến thăm ta rồi!"  

             Lại là bạn cũ sao?  

             Tuyên Thiếu Vũ giật mình, nét mặt hắn ta lập tức trầm xuống, thầm nghĩ có phải lại là mấy kẻ không đứng đắn hay theo đuổi Khuynh Thành sư muội tới cửa hay không, thế là hắn ta lạnh lùng nói: "Hiện tại Khuynh Thành sư muội đang bị trúng độc, không rảnh để tiếp khách, đuổi hắn ta đi!"  

             "Chờ một chút, công tử chờ đã!"  

             Nhưng Sở Khuynh Thành còn chưa kịp nói hết thì Vân trưởng lão đã vội vàng xua tay, khuyên nhủ nói: "Người này chỉ là bạn cũ của Khuynh Thành, hiện tại Khuynh Thành không tiện gặp khách thì đúng là có thể tùy ý đuổi đi được. Nhưng sau lưng hắn ta lại là Kiếm Thần Tông đứng đầu trong Tam Tông, phần mặt mũi này chúng ta không thể bác bỏ được đâu, vẫn nên mời vào thì hơn!"  

             Trên mặt Tuyên Thiếu Vũ tràn đầy khó chịu, nhưng hắn ta thấy Vân trưởng lão đã nói như thế nên chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, chỉ là trong lòng hắn ta còn vương chút buồn phiền.  

             Sau đó Tạ Thiên Thương dẫn theo hai tiểu cô nương Vĩnh Ninh và Vân Sương dưới sự dẫn dắt của đệ tử Huyền Thiên Tông, cùng nhau đi đến nơi này. Đầu tiên, Tạ Thiên Thương chào hỏi Vân trưởng lão, sau đó hắn ta liếc mắt nhìn sang thì thấy Sở Khuynh Thành đang ướt đẫm mồ hôi, hai gò má tái nhợt.  

             Tạ Thiên Thương chậm rãi ôm quyền, hắn ta nghiêm túc nói: "Đã nhiều năm không gặp. Sở Lâu Chủ, gần đây ngài vẫn ổn chứ?"  

             "Đừng nói nhảm, dáng vẻ hiện tại của Khuynh Thành tỷ có thể coi là ổn sao?" Đan Nhi không khỏi trợn mắt một cái, Sở Khuynh Thành chưa kịp nói gì, nàng ta đã ở bên cạnh bĩu môi từ chối cho ý kiến.  

             Nghe được lời này, mọi người không còn gì để nói, người ta đã tùy tiện vài câu khách sáo, thế mà ngươi còn tưởng là thật. Sở Khuynh Thành vỗ vỗ bả vai nàng ta, bật cười lắc đầu.  

             Tạ Thiên Thương mỉm cười, lại khẽ khom người nói: "Thật xin lỗi, là tại hạ ngu dốt, để chư vị chê cười. Sở Lâu Chủ, lúc trước tại hạ thấy Sở Lâu Chủ trúng độc, cho nên lần này mới đặc biệt dâng lên một bình giải độc đan do tông môn bí mật chế luyện, có thể giải thoát cho Sở Lâu Chủ khỏi đau đớn chỉ trong chốc lát!"  

             Nói xong, ánh sáng trong tay Tạ Thiên Thương khẽ lóe lên, một bình sứ nhỏ lập tức hiện ra.  

             Đôi mắt Sở Khuynh Thành bất giác sáng lên, dường như nàng đã sớm đoán ra được, nàng cười nhẹ gật đầu nói: "Vậy thì ta đa tạ ý tốt của Tạ công tử!"  

             "Không cần phải khách sáo, tất cả mọi người đều là bạn cũ đồng hương, không cần phải khách khí gì cả!" Tạ Thiên Thương chậm rãi xua tay, hắn ta khẽ cười một tiếng rồi chậm rãi đưa chiếc bình ra.  

             Thủy Nhược Hoa vội vàng nhận lấy, đưa cho Sở Khuynh Thành vẫn đang đau đớn không ngừng, nàng nghi ngờ: "Tạ công tử, trước đó Khuynh Thành đã uống không ít đan dược nhưng đều không có chuyển biến tốt, chẳng lẽ bình đan này của ngươi..."  

             "Nhất định sẽ có hiệu quả!" Tạ Thiên Thương không chút nghĩ ngợi cười một tiếng, bình tĩnh mà nói.  

             Sở Khuynh Thành thấy thế cũng cười một tiếng, ngầm hiểu đáp: "Ta cũng tin bình đan dược này của ngươi nhất định có hiệu nghiệm!"  

             Nói xong, nàng trực tiếp mở nắp bình ra, hơi ngửa đầu uống vào.  

             Sau đó, nàng lại tiếp tục khoanh chân luyện hóa, lẳng lặng ngồi xuống. Mọi người xung quanh vẫn luôn lo lắng nhìn nàng như cũ. Thế nhưng sau một giờ đồng hồ, chuyện thần kỳ đã xảy ra, cả người Sở Khuynh Thành run rẩy co rúm lại, cuối cùng đột ngột dừng lại, khí sắc trên mặt cũng dần chuyển sang hồng hào hẳn, luồng chất khí màu xanh lục chạy tán loại khắp người nàng khiến cho nàng đau đớn đến mức không chịu nổi cũng đã chậm rãi biến mất, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.  

             "Ồ, Tạ công tử, đan dược này của ngươi đúng là cực kỳ hiệu nghiệm, thế mà thật sự giải được độc rồi này!" Đan Nhi nhìn thấy vậy, đôi mắt của nàng ta lập tức sáng lên, lúc này nàng ta mừng rỡ kêu lên.  

             Tạ Thiên Thương khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến. Tuyên Thiếu Vũ và Vân trưởng lão thì sững sờ nhìn hắn ta, thầm nhủ rằng quả nhiên người trong Tam Tông rất lợi hại.  

             Không biết dược này được luyện chế ra sao, thế mà nó còn có thể hoàn toàn giải được độc được, chẳng lẽ đây là giải dược vạn năng sao?  

             Thế nhưng rất nhanh Sở Khuynh Thành đã lập tức có đáp án cho câu hỏi này!  

             Sở Khuynh Thành thở ra một hơi thật dài, nàng chậm rãi mở hai mắt rồi nhìn Tạ Thiên Thương cười nói: "Ha ha ha... Chàng vẫn như cũ, xưa nay đều chuyên đi làm việc tốt mà lại ngại ra mặt!"  

             "Ấy, ngài đã biết rồi sao?"  

             "Đương nhiên, người có thể có giải dược đúng bệnh như thế thì cũng chỉ có mỗi bản thân người luyện ra độc đó mà thôi!" Sở Khuynh Thành không khỏi cười nhạt một tiếng, nàng thở hắt ra một hơi, trên mặt tràn đầy sự hạnh phúc.  

             Nghe được mấy câu này, lúc này mọi người có chút nghi ngờ xen lẫn khó hiểu, Thủy Nhược Hoa nhịn không được hỏi: "Khuynh Thành, ngươi nói giải dược này là do người hạ độc làm ra, đây chẳng phải có ý nói thứ này là của Lục Hạt ở Ma Sách Tông kia sao..."  

             "Đúng vậy, nó đúng là đến từ chỗ của hắn ta. Nhưng mà, chắc hẳn hắn ta không chủ động giao ra thôi!" Sở Khuynh Thành gật đầu, dường như nàng đã biết tất cả, sau đó nàng nhìn về phía Tạ Thiên Thương.  

             Tạ Thiên Thương chợt mỉm cười, hắn ta nhẹ nhàng gật gật đầu, bật cười nói: "Sở Lâu Chủ, ngài cũng gần như là một bản sao thứ hai của hắn rồi. Không tệ, lúc ta đi tìm hắn thì hắn đang đánh tiểu tử kia nằm bẹp dí, buộc hắn ta phải giao ra giải dược. Chỉ là ngài biết tính tình của hắn rồi đấy, loại chuyện tốt của người tốt thì hắn ngàn vạn lần không chịu nhận đâu!"  

             "Đương nhiên, chàng vẫn có tính bướng bỉnh như thế, vĩnh viễn mang trên mình một vẻ mặt lạnh lùng. Trước lúc Bách Gia Tranh Minh thì ta đã hiểu rất rõ rồi..." Sở Khuynh Thành thở dài một hơi, trong mắt nàng chất chứa trăm mối cảm xúc ngổn ngang, dường như nàng đang nghĩ tới chuyện cũ, khóe môi nàng khẽ nhếch lên ý cười vui vẻ.  

             Thủy Nhược Hoa thấy nàng như thế thì vô cùng ngạc nhiên, Đan Nhi càng nhịn không được nói: "Sư tỷ, ngươi nói người đưa giải dược cho ngươi là Trác Uyên kia sao, lúc trước hắn còn mắng ngươi xối xả ở hội trường kia đấy, càng đừng nói đến chuyện hắn lạnh lùng và vô tình đến mức nào!"  

             "Vậy thì sao? Hắn mắng ta là vì thương tiếc ta, không muốn ta gặp nguy hiểm mà thôi. Lúc ấy ta nghe hắn nói vậy thì rất vui vẻ. Còn lạnh lùng... Ha ha ha, hắn vẫn luôn như thế, ta cũng đã quen rồi!" Sở Khuynh Thành chợt bật cười thành tiếng, nàng không phật lòng vì bị mắng một chút nào, trong khi đám người Thủy Nhược Hoa lại hoàn toàn ngây dại, cảm thấy mờ mịt vô cùng.  

             Rốt cuộc hai người đó có mối quan hệ như thế nào, tại sao càng ngày càng phức tạp vậy chứ?  

             Tuyên Thiếu Vũ thấy vậy thì giận đến mức nghiến răng nghiến lại, giải dược này lại là của người kia cho, sớm biết như thế thì hắn ta nên ngăn cản từ sớm cho rồi. Cho dù có mạo hiểm đắc tội với Kiếm Thần Tông đi chăng nữa thì cũng ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ có cơ hội liên lạc trở lại với nhau.  

             Tạ Thiên Thương nhìn nàng chằm chằm, hắn ta khẽ gật đầu một cái, rồi thở dài nói: "Sở Lâu Chủ, những năm gần đây ngài đã thay đổi không ít. Nghĩ lại năm đó, tính tình của ngài cứng rắn vô cùng, năm đó, ngay đến cả Trác Uyên không sợ trời không sợ đất mà còn bị dọa đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mặt ngài!"  

             "Còn có chuyện này sao?" Lông mày Đan Nhi bất giác nhíu lại, nàng ta trưng ra vẻ mặt hóng chuyện nhìn về phía Sở Khuynh Thành, nhưng lại bị Sở Khuynh Thành đưa tay bắn một cái vào cái mũi nhỏ đáng yêu tinh xảo của nàng ta, nàng nhìn thẳng vào nàng ta thì nàng ta lập tức rụt cổ về.  

             Sở Khuynh Thành bật cười lắc đầu, thở dài: "Lúc đầu, là vì ta rất muốn chàng cho ta một lời nhắn nhủ, nhưng từ khi nhìn thấy chàng vì Ngưng Nhi mà làm những chuyện như thế thì ta biết, người nam nhân này có đường chàng muốn đi, ta nên buông tay thì hơn..."  

             "Ngưng Nhi?"  

             Đột nhiên một giọng nói ngạc nhiên nghi ngờ vang lên, Sở Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn lại thì mới phát hiện, nàng chỉ tay vào hai người Vĩnh Ninh nói: "Các ngươi cũng biết chuyện của Ngưng Nhi sao? Nói vậy thì ngươi là đệ tử của Kiếm Thần Tông à?"  

             Tạ Thiên Thương vội ho khan một tiếng, hắn ta không khỏi cười nhẹ nói: "Ta còn chưa giới thiệu, vị này là công chúa của đế quốc Thiên Vũ, Vĩnh Ninh, còn vị này là thánh nữ của Thiên Vũ, Vân Sương. Hai người này đều coi Sở Lâu Chủ là đối thủ cạnh tranh, Sở Lâu Chủ, ngài nên để ý một chút nhé!"  

             Lời hắn ta vừa nói ra, hai người Vĩnh Ninh có chút bối rối nhưng Sở Khuynh Thành lại thờ ơ nhìn Tạ Thiên Thương, trêu đùa nói: "Không ngờ người võ sĩ tráng kiệt năm đó, bây giờ lại biết kể chuyện cười nhỉ."  

             Sau đó nàng nhìn Vân Sương chăm chú rồi nói: "Ngươi chính là Sương Nhi sao? Ta nghe Mẫu Đan Lâu chủ truyền tin nói với ta là Trác Uyên ở trước mặt tất cả mọi người nói hắn muốn có ngươi. Bây giờ thấy ngươi, quả nhiên đúng là thuần khiết như ngọc, rất giống Ngưng Nhi của năm đó!"  

             "Không không không, ngài đừng nghe các nàng nói bậy!" Sương Nhi vội vàng xua tay, nàng cực kỳ lúng túng, gương mặt đỏ bừng, nhưng rất nhanh lại có chút thất thần, buồn bã nói: "Lúc ấy ta chỉ là một quân cờ trong tay hắn, sau này cũng không còn quan hệ gì nữa..."  

             Cái gì, quân cờ?  

             Đám người Thủy Nhược Hoa không khỏi giật mình, bọn họ khẽ liếc nhìn nhau, con ngươi co rụt lại, trên mặt đầy vẻ tức giận. Thế mà lại đối xử với một cô nương tốt như dùng một quân cờ, quả nhiên tên Trác Uyên này đã thay lòng đổi dạ rồi!  

             Tuyên Thiếu Vũ thì nhân cơ hội nói: "Mọi người nghe thấy rồi đó, ma đầu kia vô sỉ hèn hạ, hắn chỉ biết dụ dỗ thiếu nữ hồn nhiên mà thôi. Khuynh Thành sư muội, ngươi phải thấy rõ bộ mặt thật của hắn, không thể để bị hắn mê hoặc nữa. Trước đó hắn bảo người làm ngươi bị thương rồi phái tiểu tử này đưa giải dược tới, rõ ràng đây chính là lạt mềm buộc chặt, ngươi phải rửa sạch cặp mắt của mình!"  

             "Ta hiểu tính tình của chàng nhiều hơn ngươi đấy!"  

             Sở Khuynh Thành cười lạnh, nàng khinh thường bĩu môi: "Hơn nữa, nếu chàng mạnh khỏe, việc ta làm quân cờ cho chàng thì có làm sao? Ta chỉ sợ chàng vứt bỏ ta mà thôi, chứ việc làm quân cờ cho chàng chẳng là cái thá gì cả!"  

             Cơ thể chúng nữ nhân nhịn không được mà run lên, tất cả mọi người đều khó mà tin mà nhìn về phía Sở Khuynh Thành, trên mặt đều là vẻ ngạc nhiên.  

eyJpdiI6IjVWV3FKYVwvUlpldXF2YTgrcmVUSFlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imp5M2lxUGZ3K2xpS1oxZEs2N1ZNbGtYTkg0XC9GYzhuWDBOZ0ErYklHbHd1UnQ5XC9OamJZVFJwNDUxNEVJa2pMNXNpS2hCQkxqMUpndXN5a21Kbyt4ZDZOOVlDSjdSMlwvdGNNY1BZakphclBKWEVrMXNNZzBlYUdiN3J5UFJKdisxK1RhQTdRaEtTOTNjNkZxM2FmTVg5dlNMVVRHRkdiU3E3K2ZoVERudmh1dHhiMkpsc0xndE1PVitxM085SkNsTTBqT29UZUcwSUdWdmI3WWZPVTh6cm41OUJaZDFVWDRsZnFVZHBIdTB0ODJIXC9xWVdBYitmQ1NnRGVmb3gzTGt6WWtLV1o3WkNYdVA1dUFTdGhMaVBQK2xlUlVKVWs5bXRzcXJyN28yRHVuaTR1bHlkK3E5OG5rWmFhN1NaZVhpcWpTQ2hBSWJDSHdjOE40Y1p3enBTbm5SK2pwbTRtK2Z4MHRIZHhOV0NcL3AzQ3hxc04xZXVUODJYU2RSMkRBa3pDNlVJaEtHNG1HZEpsV1BueU9mc090NUowdFYyekRQK052Wnlzdm82enM4WGVtS295ZTRDK3BoZlpcLzd1aStaSlwvYUgrSlFiRlg1ejFDQ0MyS3lUaXVHNnZxSnJycG9zN2VlRXJKckEyWDh0QTZYNmFORGVmeWNyMnZ3ZDh5NEprazlkN0JFazBucjVMS2YxeFZ0QWRHU1NcLzFscnUyVmVtSFRhMWxzRTBFVHg0Q2pEQWFaaFZhaGUySjRvSENMMVVQQkNwV3p2QmRCN1lYellMNnZMU2xGVkpNaTlpcHBBcWNmbEZLa2szOFljOGJ4elRNSXd5M1ZjZFdHVjc0bzE4QyIsIm1hYyI6IjVlNTYxOTdjNmE1ZjA4Y2E5NmJlNjI5MzE3ZGRhZDlhMTZjYWE3OWU2Zjk4ZTY0NzM4OTY2MWE1MDdlNTA1NTgifQ==
eyJpdiI6IjhBTjIrT1Vpblo4SU9KcCtibUYzc3c9PSIsInZhbHVlIjoiSUNWN1FJcytnRnpLcTdFNUR6TStFcThOamM0TjVIanZVbFwvZ1NNYTVqUjBaYnlVUVQ0YXZGdE1nM0lLVTNwckRwQUJYR2Y3dWpPWFlGNTVXYzZnSXVOZ00zRFBzR3FlZ29JNlN2R3hqOXVNYTcxSTk1eVFkcVNiZnlNdEFvN3p0a1NiOWZ6ZkFsUDQ2ak5kRWJuaXNmVVJLOVZweUR1NzRMRllmSStmYnlGTnlBY0lMaTVRNDFKMEtpR0FxbzFFc3pFaDlvTHlibVFZTVlrQlN5b3piUmVOeE5nVmFXMDkzVUlCa0ZEZ05PZzNUYk41bFlNWE5UbjJWMlRmcFVlQXFcL0ZMWDFoelVFV2NOTDM3eVBMYnZkb2hvVDlkZWlBV20ybjlqNVwvMkpFbTRPR2lGT0xXUEdwS2J0SnEzZFNOXC9qbzh1dWhFSXBHKzVaOXFDY3ZNSmZISFNIV2JxYjBWSStRK0pSVmxpK0hTY1VoQzZ0Wkttb1MxSFBaS2ZKZ0t4bEwybjVjd2U0N3FBeHFJcTFBQVlkRVlZbEs2ejJLTlNLUlNSdGJ2WkxHdTFNOXVLTno3M2hHNXQ4QytVXC9oSjM5UklTTHBNdEFTRk02cVl6OWJHNzk3R0ppamZJWXpyR2hoTUxXbHlLXC96eFwvejZDZTloMytMU3RFTXVhMDRQMFR3dzZaclI2SzNMazVnazVheFh2MHdIQmFpM2FiXC9qOExKVnZqbE9OQnlSMk1sMEsyNUZpd0lwRHJheklWcThCWXRvZmF1YzdQelJ5N29zUG52b1h3NzVBTXc5K0dreThQWG1hclFXUUhRYUp3PSIsIm1hYyI6Ijk0MGIxMzQ2M2ZlZjdhNzRmZTc2Y2ZhNmUzNTQ4ZjY4ODFlNTNmZmQ3NjYxYjZlNGQyYzY0Mzg2ZGY4OTE2NGMifQ==

             Tiểu nha đầu này thật sự bị ma đạo mê hoặc không nhẹ…

Ads
';
Advertisement