Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Khuynh Thành, ngươi mau tỉnh lại đi, chẳng lẽ ngươi bị tên ma đạo xấu xa kia mê hoặc tâm trí rồi sao?" Thủy Nhược Hoa ngây ngốc cả ra, nàng vội vã lắc lắc cơ thể của Sở Khuynh Thành, quát lớn một tiếng.  

             Nhưng Sở Khuynh Thành chỉ bật cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến, nàng nói: "Sư tỷ, đúng là ta đã bị chàng mê hoặc tâm trí rồi, nhưng đó là do ta tự nguyện cả thôi…"  

             "Nói bậy, bị mê hoặc tâm trí làm gì có chuyện tự nguyện cho được hả?" Thủy Nhược Hoa không tin, vẫn mạnh mẽ trừng mắt nhìn nàng như cũ.  

             Không còn cách nào khác, Sở Khuynh Thành không nhìn nàng nữa, nàng nhìn về phía hai người Sương Nhi, khẽ xua tay, ý muốn hai nàng tiến đến bên mình.  

             Trong lòng vô cùng căng thẳng, hai người Sương Nhi có chút chần chờ, dù sao thì tình địch gặp nhau sẽ nảy sinh lòng đố kỵ, Sở Khuynh Thành này sẽ không làm gì các nàng chứ.  

             Nhưng nhìn thấy khuôn mặt thiện lương của Sở Khuynh Thành, giống hệt như tiên nữ hạ phàm vậy, không hề có một tia ác ý, hai nàng khẽ liếc nhìn lẫn nhau một cái, sau lại bất giác đi qua.  

             Kéo các nàng lại gần mình hơn, Sở Khuynh Thành không khỏi cười nhạt một tiếng: "Ta biết các ngươi đều nguyện ý ở bên cạnh chàng, sự thật cũng đã như vậy rồi, phải hiểu cho chàng thôi, còn về chuyện của Ngưng Nhi thì..."  

             "Chuyện của Ngưng Nhi, ta từng nghe người của Lạc gia nói qua rồi, là Trác Uyên đã cứu sống nàng về, nhưng nàng lại quên hắn, vậy nên hắn mới để nàng đi!" Sở Khuynh Thành còn chưa dứt lời, Vĩnh Ninh đã tranh nói.  

             Bất giác bật cười một tiếng, Sở Khuynh Thành hơi gật đầu đáp lời: "Thì ra ngươi cũng biết một vài chuyện, nhưng ta chắc chắn ngươi không hề biết chuyện này đâu, rằng lúc đó chàng đã trải qua chuyện này thế nào. Khi đó, ta cũng rất cứng rắn, ta đã bắt chàng thừa nhận vị trí của ta trong lòng chàng."  

             Cứ như vậy, Sở Khuynh Thành nhẹ nhàng kể lại hết thảy chuyện cũ, từ bảy nhà tranh đấu, sự tàn nhẫn của Trác Uyên cho đến cái chết của Ngưng Nhi đã khiến cho Trác Uyên điên cuồng thế nào, hắn dùng hết tính mạng, cả đêm trằn trọc đến bạc đầu, vì người ấy mà tùy tiệu vô cùng. Tất cả những chuyện nàng kể đều sống động như thật, chỉ trừ chuyện bản thân nàng và Trác Uyên lần lượt gia nhập Huyền Thiên Tông và Ma Sách Tông ra, thì Sở Khuynh Thành đều kể tường tận hết tất cả.  

             Dường như nhắc đến chuyện cũ, lại như đang kể về Trác Uyên, trên khóe miệng nàng lập tức treo lên một nỗi nhớ thương.  

             "Cũng vào lúc đó, ta biết nam nhân này không mấy nhẫn tâm cho lắm, chỉ là chàng đang một mực ép buộc chính bản thân mình mà thôi. Con đường mà chàng muốn đi, chắc chắn là một con đường rất tàn nhẫn, vậy cớ gì ta phải trở thành chướng ngại vật của chàng chứ? Sau đó ta đã rời đi, không muốn thấy dáng vẻ thống khổ của chàng lúc đối mặt với cái chết của Ngưng Nhi nữa. Tóm lại, nếu đó là những gì chàng yêu thích, thì ta đều đồng ý cả!"  

             Khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, Sở Khuynh Thành quay đầu liếc nhìn Thủy Nhược Hoa một cái: "Nhưng cũng mừng là, trong lòng chàng vẫn có sự tồn tại của ta. Lần trước khi ngươi về ấy, chàng đã từng hỏi thăm về ta với ngươi, như vậy ta đã hài lòng rồi!"  

             Không khỏi ngây ngẩn cả người, tất cả nữ tử đang đứng tại chỗ đều bất giác sững người, người nào cũng không thể ngờ rằng, một tu giả ma đạo lạnh lùng tàn khốc như Trác Uyên, vậy mà cũng từng trải qua một đường tình long đong như thế.  

             Trên con đường kia, đối mặt với việc Ngưng Nhi thức tỉnh, hắn không tiếp tục níu giữ, mà lại vì con đường tốt nhất dành cho đối phương, hắn đã lựa chọn buông tay.  

             Trùng hợp thay, vào lúc đó Sở Khuynh Thành cũng vì con đường tốt nhất cho đối phương mà lựa chọn buông tay!  

             Mọi người bỗng chốc cảm thấy, tuy hai người này khác biệt về đường đi, một chính một tà, nhưng tác phong làm việc lại rất giống nhau. Hai người bọn họ, cho dù là chính hay đạo thì vẫn không có sự tương khắc, chính là hồng nhan tri kỉ của nhau.  

             Trong lúc nhất thời, trong lòng đám nữ nhân như muốn tan chảy, chỉ muốn cho hai người được ở cùng một chỗ mà thôi. Vân Sương và Vĩnh Ninh cũng có chút xấu hổ mà cúi thấp đầu xuống, so với Sở Khuynh Thành khéo hiểu lòng người, bọn họ thật sự quá thiếu hiểu biết về con người Trác Uyên.  

             Đã như vậy, các nàng có tư cách gì mà một mực quấn lấy hắn chứ?  

             Tuyên Thiếu Vũ chứng kiến hết thảy, hắn ta đã sớm nghiến răng ken két. Ký ức của hai người này quá mức sâu đậm, muốn để Sở Khuynh Thành hoàn toàn quên đi tiểu tử kia, quả thực là chuyện không thể xảy ra.  

             Nói như vậy, hắn ta còn có cơ hội gì nữa đây?  

             "Thì ra là thế, chả trách hiện tại Sở lâu chủ không mạnh miệng với hắn, thì ra ngay từ đầu đã hoàn toàn giao phó tâm trí cho hắn cả rồi!" Không khỏi thở dài một tiếng, Tạ Thiên Thương sâu xa nói tiếp: "Nhưng xem ra, hiện tại hắn vẫn như đang vướng bận gì như cũ. Dẫu sao thì cũng là ma đạo, phần thâm tình này đối với hắn cũng như một khúc mắc trong lòng vậy. Nhưng bất luận như thế nào, ta hi vọng hắn có thể mau chóng rũ bỏ nó xuống, rồi trở nên mạnh mẽ hơn. Như vậy, ta cũng có thể đi theo mục tiêu này, đuổi theo mãi, cho đến tận cùng…"  

             Khẽ nhíu chặt mày lại, đám nữ nhân lập tức liếc nhìn hắn ta một cái, trong ánh mắt toát ra vẻ quái dị.  

             Mẹ nó, các ngươi biết suy nghĩ chút đi chứ.  

             Cả người không khỏi run lên một cái, Tạ Thiên Thương nhìn về phía đám nữ nhân với ánh mắt tràn ngập khó hiểu, hắn ta cảm thấy kỳ lạ vô cùng.  

             Gì vậy, ta nói sai gì rồi sao...  

             Cùng lúc đó, bên ngoài sân viện nhỏ ở Huyền Thiên Tông, ở một góc hẻo lánh bên trong là một bóng người đang đứng sừng sững, không ai khác chính là Trác Uyên.  

             Từ sau khi ba người Tạ Thiên Thương quay về thì đã hơn ba canh giờ trôi qua, nhưng hắn vẫn cứ đứng yên một chỗ như cũ. Hắn chỉ muốn ba người kia về hết, lúc đấy hắn sẽ tự mình đi tìm hiểu tình hình hiện tại của Sở Khuynh Thành thế nào!  

             Đột nhiên, một tiếng xé gió vang lên, một bóng dáng màu đen bất chợt xuất hiện ngay sau lưng hắn, phát ra một tiếng cười già nua quen thuộc, đồng thời, còn kèm theo nồng đậm mùi rượu: "Ha ha ha… Ngươi lo lắng cho nữ nhân kia à!"  

             Bất giác kinh ngạc, Trác Uyên đột nhiên quay người lại nhìn, lại thấy bóng người đó chính là lão già mũi đỏ say rượu, cả mặt tràn ngập vui vẻ nhìn hắn, đó chính là Đan Thanh Sinh.  

             "Tiền bối, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Không khỏi sững sờ, Trác Uyên khó hiểu nói.  

             Thản nhiên cười, Đan Thanh Sinh từ chối cho ý kiến: "Ha ha ha… Lão phu đã sớm nói rồi, cả cái đại lục này, lão phu muốn đi đâu ai cũng không thể ngăn cản được. Sao nào, ta tản bộ sau lưng ngươi có một vòng thôi mà ngươi cũng ý kiến hả?”  

             "Ấy, không dám, người cứ tùy ý tản bộ đi!" Lắc đầu một cái, Trác Uyên bật cười tiếp lời.  

             Nhìn chằm chằm vào hắn, Đan Thanh Sinh không khỏi nghiêng người về phía trước, lão ta cười tà nói: "Hỏi thế gian tình là gì, mà cứ khiến người ta thề nguyền sống chết! Tiểu tử, nếu đã muốn có được tiểu cô nương kia thì cứ trực tiếp xông lên cướp người là được rồi, còn đứng đây xoắn xuýt làm cái gì?"  

             "Tiền bối đừng nói đùa nữa, chắc người không hiểu rõ chuyện của ta nên mới nói vậy thôi, thật ra…Ta không có tư cách!" Sụp mi mắt xuống, trong lòng Trác Uyên thầm than, hắn bất đắc dĩ gật đầu.  

             Hiểu rõ gật đầu, Đan Thanh Sinh nói: "Ờ ha, cũng đúng, tiểu tử ngươi quá đào hoa, vốn dĩ ngươi đã có được hai nha đầu kia, nhưng bây giờ ngươi lại còn muốn có thêm một người nữa, đương nhiên ngươi làm gì có tư cách. Còn không thì, ngươi nghĩ cẩu độc thân trên thế giới này sẽ nghĩ thế nào về ngươi đây?"  

             "Tiền bối, đừng nói đùa nữa, người biết ta đang nghĩ gì mà!"  

             Gương mặt không khỏi co giật, Trác Uyên bất lực khẽ liếc nhìn lão già kia một cái, rồi thở dài tiếp lài: "Ài, ta chính là ma đạo, con đường ta đi là một con đường vô tình, sao ta có thể nảy sinh tình cảm với nữ nhân khác được? Nhưng nếu thật sự nảy sinh thứ tình cảm ấy, thì chẳng phải chính ta đang hại nàng rồi sao? Mà trước kia, ta đã từng có một ví dụ điển hình sống sờ sờ rồi đấy chứ…"  

             Khẽ liếc hắn một cái, Đan Thanh Sinh hiểu rõ trong lòng, lão ta nhẹ gật đầu, sau đó lại có chút kỳ quái nói: "Vậy ngươi còn chôn chân ở đây làm gì, con đường ngươi đi là con đường vô tình, chẳng phải ngươi nên sớm dứt đi sao, vậy mà bây giờ ngươi lại lén lút nhìn chằm chằm tiểu cô nương nhà người ta trong gian phòng kia, thế chẳng khác nào hại mình hại người chứ?"  

             "Tiểu bối bảo là, chẳng qua có một số chuyện xảy ra nên mới khó có thể dứt bỏ được!" Bất giác thở dài một tiếng, Trác Uyên bất lực lắc đầu: "Trác Uyên ta từ trước tới giờ chưa bao giờ nợ tình, vì ta cũng có ít người tình, nhưng một khi thiếu người ta rồi, đời này sẽ rất khó có thể trả hết!"  

             Bất giác ngẩng đầu lên, Đan Thanh Sinh cười đùa nói: "Ha ha ha… Có trách nhiệm, ta thích, mau kể chuyện của ngươi ra xem nào, ta sẽ giúp ngươi bày mưu tính kế, mở rộng con đường cho ngươi!"  

             "Ừm… Thế cũng tốt, có thể được tiền bối chỉ điểm, cũng coi như là phúc phần của ta rồi!" Suy nghĩ một hồi, Trác Uyên bất giác thở dài một hơi, nhìn về phía Đan Thanh Sinh, sau đó hắn lập tức kể ra toàn bộ mọi chuyện từ Thất thế gia, cho đến Bách Gia Tranh Minh, cứ thế tường tận mà nói ra toàn bộ.  

             "Vốn dĩ chuyện cứu Ngưng Nhi là của ta, không hề liên quan gì đến nàng cả, kết quả nàng lại vì Ngưng Nhi mà bị ép vào Huyền Thiên Tông, hơn nữa ta còn không biết sau lưng nàng đã phải đồng ý những điều kiện hà khắc nào. Ài, phần tình nghĩa này, ta chẳng biết lúc nào thì mới có thể trả hết nợ được đây. Nếu vẫn cứ nhắm mắt làm ngơ nữa, thế thì cả đời này ta sẽ hối tiếc chết mất!"  

             Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, cả mặt tràn ngập vẻ khó xử.  

             Nghe xong, cả mặt Đan Thanh Sinh cũng lập tức trở nên nghiêm túc, lão ta khẽ thở dài: "Ài, thật đúng là một nữ nhân hiếm thấy, vì cứu nhân tình của ngươi mà can tâm tình nguyện bị vây bắt, chả trách khi thấy nàng bị tên Lục Hạt kia đả thương, ngươi lại ra tay với cả người của mình như vậy. Phần tình nghĩa này thực sự quá lớn rồi, ngoại trừ việc lấy thân báo đáp ra, ta cũng không biết phải nên làm thế nào nữa!"  

             "Ách... tiền bối, ta là ma đạo mà!"  

             "Ta biết, mà đạo vô tình, vừa tuyệt tình vừa tuyệt nghĩa!"  

             Đan Thanh Sinh hiểu rõ gật đầu, nhưng rất nhanh, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, lão ta trịnh trọng nói: "Tiểu tử, mặc dù lão phu không phải tu giả ma đạo, cũng không mấy hiểu biết về ma đạo. Nhưng đại đạo thông thiên, trăm sông đổ về một biển, lão phu vẫn hiểu rất rõ. Đã gọi là ma đạo vô tình, nhưng ngươi chưa từng có tình, thì sao gọi là vô tình được. Ngươi chưa từng nảy sinh tình cảm với nàng mà, phải không?"  

             "Cũng giống như tu giả chính đạo chúng ta vậy, luôn theo đuổi năng lượng bất tận từ trời đất. Nhưng nếu không có tà thì làm gì có chính? Ngươi không hiểu thế nào là tà, thì làm gì biết được chính là cái gì? Đó là một đạo lý sống. Giống cái tông Thiên Địa Chính Nghĩa Tông kia vậy, mỗi ngày đều hô hào thế gian có chính nghĩa. Nhưng rốt cuộc chính nghĩa thật sự là gì, mấy ai trong bọn họ có thể hiểu rõ chứ? Chỉ là làm chút chuyện được coi là một chuyện tốt cỏn con mà đã coi mình là đại diện của phe chính nghĩa, thế hệ hạn hẹp suy nghĩ!"  

             Cúi thật thấp đầu xuống, Trác Uyên suy nghĩ trong lòng, dường như có chút hiểu rõ, nhưng vẫn còn khá rối rắm. Trong lòng như đang được bao phủ bởi một tầng sương mờ mịt, ngột ngạt, lâu lắm rồi mà vẫn chưa thấy tan đi.  

             "Đúng rồi, tiểu tử!"  

             Đan Thanh Sinh nói tiếp: "Bên cạnh ngươi có nhiều nha đầu vây quanh như vậy, nhưng duy chỉ có mỗi nha đầu này là đặc biệt nhất, lão phu cho là ngươi khá nghiêm túc đối với nàng. Nhưng nghe chuyện cũ ngươi vừa kể xong, lão phu vẫn hơi rối rắm một chút. Đối với nha đầu này, rốt cuộc ngươi cảm thấy áy náy, hay là thật sự có tình cảm rồi vậy?"  

             Khẽ cúi thấp đầu xuống, cả mặt Trác Uyên tràn đầy do dự, nhưng cuối cùng lại chỉ biết bất lực lắc đầu: "Ta… Ta… Cũng không biết nữa. . ."  

             "Ha ha ha… Ngươi còn non lắm!"  

             Không khỏi mỉm cười lắc đầu, Đan Thanh Sinh sâu xa nói tiếp: "Vậy thì lão phu sẽ dạy cho ngươi một cách để ngươi có thể phân biệt, bây giờ ngươi hãy nhắm mắt lại, rồi nhớ lại xem khoảnh khắc mà ngươi cảm thấy hạnh phúc và ấm áp nhất trong đời là khi nào?"  

             Nghe lão ta nói vậy, Trác Uyên chậm rãi nhắm hai mắt, hít thở thật sâu, bình tĩnh trở lại, thầm gợi nhớ lại quá khứ, trong lòng bình lặng như nước. Trong vô vàn những ký ức dông dài trong đầu, cũng chỉ xuất hiện hai ký ức đặc biệt nhất.  

             "Có hai lần ta cảm thấy hạnh phúc nhất. Một lần là tại sơn mạch Vạn Thú, ta, Ngưng Nhi và Tạ Thiên Dương…"  

             "Ha ha ha… Vậy chúc ba người các ngươi hạnh phúc!" Bất giác bật cười một tiếng, Đan Thanh Sinh cười nhẹ lắc đầu: "Nhưng cái ta đang nói là người trong lòng của ngươi cơ, không phải cái này, làm gì có chuyện hạnh phúc của ba người chứ, kiểu gì một trong ba chả là bóng đèn cho hai người còn lại, ha ha ha…"  

             "Còn có một lần, là trong phòng…"  

             "Mấy người?" Đan Thanh Sinh vội vàng hỏi.  

             "Hai người!"  

             "Nam hay nữ?"  

             "Nữ!"  

             "Nàng là ai?" Đan Thanh Sinh hét lớn một tiếng, tiếng hét vang thẳng vào sâu trong đáy lòng của Trác Uyên.  

             Bỗng nhiên mở hai mắt ra, Trác Uyên khẽ hít thật sâu, khuôn mặt dần trở nên nặng nề.  

eyJpdiI6InFxNU5hTzJDd3loOUdTb25RbFNqXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikc3XC9kckZhSE1vTURMWkdCbEx4Y0tUUDMxb2NMVFJZVklVRVRsV0xrMWg2R1N0TmFMZkp4czVrakNtcFpBRVNpN205VGJvSytkNk11ZFF1RU9Md1ZwbzBhQXRSdkJuS1YxdVwvTFdUeUZscGcxMk9va0tsOEozUmswakpjQ2tYQmdKOXNkb2dKYTJEakxoMGJIZjN3K3U1aHpVQmw4OFVyTVZjV1wvTXJqZXBhMWd4WVlwUnlEWmdjMEhJeFwvd2RKS2NkTm51Yzh5TTQwcG5xRklOREJUM2RWQ0c4eEdiM3BnbUJNWnZkbUxPRW5LNEhVcU8yNE5HejJQS05wSndFenlwVk1JTFM4NVVtUWYyUWVOcTlUYW9ScDN3XC9RaVZVSXZQODVNWTd6VE45bEFNRUdDSGhhVW9yb3NNSE13eStSd05Tc3VxR3JTTnBtSkJPZnRaa2JNVkllQVNOM0dvbG1hOUpCVHJsRzVJZjRJVFB5N2x1Z1MwSWVFYm9JMUdSQ0tLelo4TEVvaVN0WVV4bkxYVkI0MUdjTTRqQXM3MVBBXC8wMFBQOGlBUitubnFEbDl6SzNlbWRiakFEaUxBZHRNWG15XC9OSTRRc0lNaEdxOUlYUDRGdmtyTmIxNWthYmVVSFB5VkVMWk5PTXl4TEluZTA3bG9BcEhQVitvVmNscVwvRW9XWVQ4ZmMyNmJWZFFBZWpsYmNoelRmck15NEVUcnR0QllhWUprUVg0dDJ1OGEweHBiOGJxaHhaMys2dzEzeTU3Z1dTQTJLMGlacjN0Y2FFU1wvdVBIRW1DMjBnVHM4VHdsNWVVNWY5YVZ6cHc9IiwibWFjIjoiNzI4MGMwN2VlOTVjZWYyZDkxOGE1Njc4NjgxYjRlZjViODI2YmJmYjY2NGMwODk1ZTExY2RkODliYWU1MTcyOSJ9
eyJpdiI6Ikg2aldmZzAzTkh3c0oweXVNTnFYT2c9PSIsInZhbHVlIjoiYjNrWWNcL3pIOVJtdExRVlhGTGJBaTRVUzYraGVaWXFYVzN4WkF0TkNZNVd4SmdXcVRobDdVNlRXK09CbTZidXBlYVwvUkRVa3dCWUNrZUNYZCs3alBpek5adHhCY3BiNUFuSU1QZ1lRMGc5NXBzeFZvTGttZzA3dWVLalNsMDVGMlpoYUJVajhiT0tTblpVUkVqYkhIbnJJTUNKN0xVVnMxdWN4UlwvenZ3dlNvOEFRODNZZk1OSmJ1RW13Y2Rzb3VucHZsVncySEJNRWYyazJnUjI3RWdtSkNwSzEyVzYySFZMVkZoSzlUekNjOHJjU1RCRjNiVmpDd1hRV2ZLRUpPZlwvV1FiUHhKQXhmVmxIQURwcGg1WFVvUkJoRHV4NjVPUytkK3pJRjgwXC9tTlRLU1JkcXdZT0dSNnBPSDExTGQwTEZZbEttVENpa1JCOTBkMkJnVlJJSzJYdzNDc1hnWEltQzNQc2FTdnlYdXFHcW90NzVtWkcrTmt0ZzNcL01CTHBpZ0l1UHQ0eEh3SU5kREEwcmU5ZW1CaUFLYlJEbWxRQzgrVEpWcDVmb3F3QlhDY3RrNHRlc3dJSDhuQkhVejZ5YjljRTVreDdKUFVhN0paaFlGbUJBVklqaDMxdjBqTnFseVBTZmxtY2Rob3B5aDRyK2JqUW9uUWRQT0ZzcTZ2SURwVnl5SWpISmVOQ2NzVU84VDV2TCtBPT0iLCJtYWMiOiJkYjBhYWI5MTg0NzZhMWUyYWE1MjQ0ZTk1ZmYyZWU1MWRlZTkyN2JiYzdmM2I3MzE1ZjE4MzFjZjEzYzc1MWZmIn0=

             Rốt cuộc, hắn nên làm thế nào mới phải đây…

Ads
';
Advertisement