Ba ngày, liên tiếp ba ngày, Trác Uyên đều tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ, hai chân bắt chéo nhau nằm đó, không ra ngoài dù chỉ nửa bước.
Ngày hôm đó, kể từ khi nhìn thấy ba người Tạ Thiên Thương bước ra, hắn hỏi thăm tình hình, biết được giải dược kia không có vấn đề gì, Sở Khuynh Thành cũng đã khỏi bệnh nên hắn mới trở lại đây.
Cho dù hôm nay là thời gian thi đấu của ba tông, nhưng hắn cũng lười đi quan sát tình hình của đối phương, chỉ bảo Dương Sát dẫn một đám đệ tử tới xem cho có!
Trác Uyên nhíu mày do dự, trong đầu nhớ lại lời nói của Đan Thanh Sinh, hắn không khỏi thở dài. Chưa từng hữu tình, thì sao có thể vô tình được, trước đây hắn chưa nghĩ tới bao giờ cả.
Có lẽ hắn đã đi trên đại đạo vô tình quá lâu, nên đã sớm quen với những ngày tháng cô độc, không ràng buộc rồi. Nhưng ông trời lại tạo ra một trò đùa quá lớn cho hắn, đó là để hắn sống lại, khiến hắn chịu quá nhiều ràng buộc.
Hắn đã không còn cách nào có thể quay trở lại quá khứ, sống một kiếp sống ma đạo đơn thuần nữa rồi.
Rốt cuộc ông trời đang thiết kế một cuộc khảo nghiệm hay chỉ đơn giản là muốn trêu đùa hắn thôi vậy? Có lẽ lúc đó Vân Huyền Cơ đã đúng, đây là cơ hội để hắn trở lại ma đạo.
Chỉ là con đường này quá lạ lẫm đối với hắn, hắn không biết phải nên đi như thế nào. So ra, vẫn là con đường ma đạo đơn thuần lúc trước dễ dàng hơn nhiều, nhưng con đường ấy lại không thể đẩy hắn đến cứu cực ma đạo được.
Ài...rốt cuộc lão tử nên làm gì mới phải đây? Từ xưa ma đạo đã được coi là tàn nhẫn vô tình, dính đến tình cảm ắt sẽ bị liên lụy. Nhưng chưa từng hữu tình, thì sao có thể vô tình, điều này thật sự quá mâu thuẫn.
Nếu dùng tình cảm làm thử thách để bước vào ma đạo thì liệu thứ tình cảm này có còn trong sáng nữa không, có thể gọi là đã từng có tình yêu sao? Chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
Tuy nhiên, nếu thật sự động tâm, sao có thể vô duyên vô cớ cắt đứt được? Nếu thoáng cái đã cắt đứt thì có thể gọi là rung động sao?
Bà mẹ nó! Nếu coi việc này như một đợt luyện tập thì quả thực không có một con đường nào là con đường chính xác cả!
Trác Uyên không khỏi vỗ trán, trong lòng cảm thấy phiền muộn không thôi, do dự không biết mình có nên kiên trì với con đường này hay cứ theo ý mình, nước chảy hoa trôi, thuận theo tự nhiên.
Nếu như vậy, hắn còn có thể trở lại ma đạo lần nữa sao, chỉ sợ là càng chạy càng xa mà thôi.
Cảm thấy bất lực, Trác Uyên không biết phải làm sao, ròng rã ba ngày trời mà vẫn trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, tiến không được mà lùi cũng không xong, trước đó hắn chưa gặp phải tình huống như thế này bao giờ.
Bởi vì con đường của hắn trước kia thật sự rất đơn thuần!
"Không xong rồi! Trác Uyên, lại có thêm một đội hắc mã xuất hiện. E là trước khi khiêu chiến Thượng Tam Tông, ngay cả chướng ngại vật Trung Tam Tông này chúng ta cũng không thể vượt qua!"
Trác Uyên vừa nghe đã biết ngay lại là tên mập Dương Sát kia, vậy nên hắn chỉ đành trợn mắt bất lực. Trong lúc tâm phiền ý loạn hắn cũng phớt lờ đối phương, xoay người tiếp tục suy tư.
Rầm!
Tuy nhiên hắn muốn yên tĩnh nhưng lão già Dương Sát kia đâu thể để hắn được như mong muốn chứ? Một tiếng động lớn vang lên, Dương Sát phá cửa xông vào, vừa nôn nóng vừa hoảng loạn đi tới trước mắt hắn rồi lay người hắn: "Tiểu tử thối, mặt trời đã xuống núi rồi mà sao ngươi vẫn còn ngủ ở đây nữa hả? Khi nào ngươi chết sẽ có rất nhiều cơ hội để ngủ, còn hiện tại chúng ta đang gặp phải rắc rối lớn đấy!"
"Có gì to tát đâu mà, chẳng phải là Trung Tam Tông thôi sao, không có gì đáng ngại cả!"
"Không có gì đáng ngại cái rắm!"
Thấy Trác Uyên bày ra dáng vẻ lơ đãng, Dương Sát không kìm được mà mắng to một câu rồi lại sốt sắng nói tiếp: "Tiểu tử thối, hôm nay ngươi không đi xem trận đấu của Trung Tam Tông kia, ngươi có biết kết quả thế nào không?"
"Ta không có hứng thú!"
"Ngươi..."
Dương Sát bỗng thấy ngột ngạt trong lòng, da mặt co rúm lại vì tức giận. Lão ta cố gắng nén giận, rồi bình tĩnh lên tiếng: "Ngươi không biết nên mới thoải mái tự tại như vậy thôi. Nếu ngươi xem Trung Tam Tông kia thi đấu thì nhất định là vẻ mặt ngươi còn nặng nề hơn cả ta cơ. Kiếm Thần Tông đứng đầu Trung Tam Tông kia đúng là muốn nghịch thiên mà. Mười đệ tử lên đấu trường thì mẹ nó cả mười đều là cao thủ Hóa Hư, kể cả vị bằng hữu cũ của ngươi lần trước cũng vừa mới đột phá lên cao thủ Hóa Hư cảnh kìa."
Trác Uyên liếc mắt nhìn lên trên, cẩn thận nhớ lại. Mãi một lúc lâu sau hắn mới hờ hững gật đầu: "Ồ... Phải ha, lần trước không nhìn kỹ, bây giờ nhớ lại mới thấy xét từ khí thế thì đúng là hắn ta đã tiến vào Hóa Hư cảnh. Trước kia hắn vốn là một tên võ si, cũng là một kỳ tài võ đạo, nhưng hắn ta có thể tiến vào Hóa Hư cảnh nhanh như vậy cũng nằm ngoài dự đoán của ta. Xem ra tài nguyên tu luyện ở Trung Tam Tông thật sự rất dồi dào, thật đáng mừng!"
"Thật đáng mừng cái khỉ! Ngươi còn có tâm trạng chúc mừng bằng hữu cũ của mình hả? Hiện tại hắn là mối uy hiếp lớn nhất của chúng ta đó!"
Dương Sát bất đắc dĩ đỡ trán. Nhìn dáng vẻ cà phơ cà phất này của Trác Uyên, lão ta chợt nảy sinh lòng kích động muốn băm vằm đối phương nhưng vẫn cố nhẫn nhịn: "Đại ca à. ngươi là thủ lĩnh của chúng ta đó, ngươi tích cực một chút có được không? Hiện giờ đội ngũ của Kiếm Thần Tông kia đã chẳng còn thua kém Thượng Tam Tông nữa rồi. Ngươi biết kết quả thi đấu của Trung Tam Tông lần này không? Dù là cá nhân hay là đoàn chiến, Kiếm Thần Tông đều thắng hết. Ma Hồn Tông và Thiên Hành Tông không thắng được một lần!"
Trác Uyên khẽ nhíu mày, rốt cuộc hắn cũng nhìn Dương Sát bằng ánh mắt là lạ: "Giỏi thế cơ à?"
"Giỏi thế đấy!"
Chân mày khẽ nhíu lại, mặt lập tức đanh lại, Dương Sát thở dài thườn thượt: "Trước đây, mặc dù Kiếm Thần Tông đứng đầu Trung Tam Tông, song, thực lực cũng chỉ cao hơn hai tông khác một bậc thôi, tuyệt đối không thể lấn át đối phương như vậy. Có thể nói là cho dù Thượng Tam Tông có đấu với Trung Tam Tông mà chiếm được ưu thế thì tuyệt đối cũng không thể toàn thắng bất bại được. Thế nhưng lần này..."
Lão ta thở dài, ánh mắt đong đầy lo lắng: "Nhất là tên Ôn Đào dùng Nhu Tình Kiếm kia, hôm nay hắn ta ra tay rất tùy tiện, đương nhiên là không hề dốc toàn lực. Cả Kiếm Thần Tông cũng thâm tàng bất lộ. Hơn nữa, sau đó hắn ta còn nhìn về phía chúng ta nở nụ cười khiêu khích, rõ ràng là hắn hoàn toàn không sợ chúng ta, hay nói chính xác hơn là hắn ta hoàn toàn không sợ ngươi. Nhất định là hắn đã chuẩn bị hậu chiêu để đối phó với ngươi rồi, đây mới là điều ta lo lắng nhất!"
"Ồ, thì ra là vậy. Thế thì đúng là phải để ý chút chứ!"
Trác Uyên khẽ gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. Hắn trịnh trọng nói: "Vậy thì ta đành phải sử dụng pháp tắc bất bại của mình thôi, đảm bảo sẽ không thua!"
Hai mắt Dương Sát bất giác sáng ngời, chứa chan hy vọng: "Ái chà, ngươi còn có pháp tắc bất bại nữa cơ à, nói ta nghe coi!"
"Chúng ta không đánh với hắn ta là được rồi, không đánh thì sẽ không thua!" Khóe miệng bất giác nhếch lên, Trác Uyên cười khẽ: "Hoặc là chúng ta chọn Trung Tam Tông cũng được, Thượng Tam Tông thì khỏi nghĩ!"
Gò má Dương Sát bất giác căng ra, nhất thời lửa giật phun trào trong đôi mắt. Lão ta không nhịn nổi nữa bèn mắng to thành tiếng: "Trác Uyên, đây là pháp tắc bất bại của ngươi đó hả? Ta khinh! Ban đầu là kẻ nào nói phải chọn Thượng Tam Tông, ngươi nói hùng hồn lắm cơ mà! Kết quả bây giờ gặp phải Kiếm Thần Tông cản đường thì lại rút lui, ngươi đùa gì thế?"
Hô...
Trác Uyên ngáp dài, chẳng nói chẳng rằng gì, hắn chậm rì rì xoay người sang chỗ khác, không để ý tới đối phương nữa.
Hắn còn có chuyện phiền lòng đang chờ giải quyết đây này, làm gì có thời gian để xử lý mấy chuyện này chứ?
Về phần lợi ích của tông môn thì hắn còn chẳng thèm quản nhiều, có thể dẫn dắt các ngươi lên đến Trung Tam Tông là hắn đã đạt được mục đích, đã thực hiện đúng giao ước với Tà Vô Nguyệt rồi. Còn muốn lên Thượng Tam Tông, ha ha... các ngươi tự nghĩ cách đi!
Thấy dáng vẻ chán chường của Trác Uyên, Dương Sát lập tức nghẹn lời không biết nói gì hơn, thầm thở dài than vãn.
Vị gia này đúng là tùy hứng, toàn làm việc theo tâm trạng. Lúc tâm trạng tốt thì vênh vang tự đắc, có thể một mạch chọc thủng trời, khi tâm trạng không tốt thì hắn lập tức quẳng gánh không làm nữa, đúng là khiến người ta phát điên nhưng không làm gì được mà!
"Trác quản gia, Dương Sát cung phụng, người của Thiên Hành Tông đến cầu kiến!" Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Khuê Lang đến từ lúc nào chẳng hay. Hắn ta nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai vì tức giận của Dương Sát và dáng vẻ lười biếng của Trác Uyên, biết ngay là bọn họ lại cãi nhau. Hắn ta không dám lỗ mãng, chỉ có thể gõ cửa rồi khom lưng báo cáo.
Dương Sát khẽ nhíu mày liếc nhìn Trác Uyên, lập tức nghi ngờ nói: "Chúng ta đến đây nhiều ngày như vậy rồi mà hai bên còn chưa từng chạm mặt nhau, sao hôm nay người của Thiên Hành Tông lại tới đây chứ?"
"Tiểu tử, chuyện này vẫn chưa xong đâu, sau này chúng ta tính tiếp. Ta ra ngoài xem trước đã!" Dương Sát vỗ mạnh vào vai Trác Uyên, khẽ hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Trác Uyên lặng thinh không nói gì, chỉ hờ hững bĩu môi, đến Khuê Lang cũng không dám quấy rầy, rón rén đóng cửa cho hắn rồi rời đi. Đúng lúc này Trác Uyên mới chợt nhớ ra chuyện gì đó, lập tức gọi hắn ta lại: "Đợi đã! Khuê Lang, ngươi vào đây, ta có việc muốn hỏi ngươi."
"Vâng, Trác quản gia có gì phân phó thì cứ nói thẳng là được!" Khuê Lang vội vàng đi vào phòng, khom lưng bái lạy.
Trác Uyên thong thả xua tay, do dự chốc lát. Đột nhiên hắn nghiêm mặt, cất giọng âm u: "Khuê Lang, chắc là tình cảm giữa ngươi và vị kia của ngươi rất sâu sắc nhỉ? Nếu không, ngươi đã không thể bất chấp tội chết mà bỏ quyền vì nàng ta rồi!"
"Ài, kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận mà..."
"Ôi, được rồi được rồi, ta có bảo ngươi ngâm thơ cảm khái đâu!"
Khuê Lang nghe thấy câu hỏi của Trác Uyên, vừa mới ngẩng mặt nhìn trời, thở dài lên tiếng thì đã bị hắn ngắt lời. Trác Uyên trịnh trọng cất lời: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi là ngươi thừa biết Ma đạo là đạo vô tình, thế vì sao ngươi vẫn cùng vị kia nhà ngươi..."
Khẽ nhíu mày lại, Khuê Lang chăm chú nhìn hắn, sau đó vừa thở dài bất đắc dĩ vừa lắc đầu: "Trác quản gia, ta biết tông môn có quy định không được động lòng. Thế nhưng thứ tình cảm này mà một khi ập tới thì sẽ chẳng khác nào sông lớn vỡ đê, không thể nào vãn hồi hay ngăn cản được. Ta là người từng trải nên mới hiểu rõ cảm giác ấy, vừa đau khổ vừa ngọt ngào, trăm cảm xúc vấn vương trong lòng. Ta chỉ có thể nói ta chưa từng hối hận, cho dù là khi bị ném vào phòng tạp vụ cũng thế!"
"Ừm... Có phải ngươi đã hiểu lầm rồi không? Ta không nói tới tông quy, ta chỉ nói Ma đạo là đạo vô tình, dính dáng đến chữ tình thì rất khó đi tiếp. Tại sao lúc đó ngươi lại cố chấp sa vào như thế?"
Khuê Lang nhìn hắn với ánh mắt mờ mịt và vẻ mặt khó hiểu: "Trác quản gia, mặc dù ta là đệ tử Ma đạo nhưng thật sự là ta chưa từng suy nghĩ tới việc thực chất Ma đạo là gì cả, ta chỉ làm theo những người xung quanh và không vi phạm tông quy, chỉ thế thôi! Chuyện ta và nàng thuở ấy, ta thật sự không nghĩ nhiều như vậy, cùng lắm là ta lo chuyện này bại lộ rồi phải về tông hội chịu phạt mà thôi!"
Trác Uyên thoáng ngẩn ngơ trong giây lát, sau đó khẽ gật đầu xem như đã hiểu.
Một người tu tập như người bình thường, vẫn chưa chính thức bước chân vào cánh cửa Ma đạo như Khuê Lang vốn chẳng hề suy tính đến chuyện mai này bước lên đại đạo thế nào, không cần cân nhắc nhiều như vậy.
Nghĩ tới đây, Trác Uyên không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ, tự nở nụ cười ngớ ngẩn. Ta hỏi tiểu tử này làm gì cơ chứ, hắn ta cũng chẳng biết đạo là gì, ma là gì, chỉ biết bảo sao hay vậy mà thôi.
Nhưng chính vì thế mà Trác Uyên có phần hâm mộ hắn ta bởi vì hắn ta có thể vô tư lựa chọn, không cần băn khoăn nhiều.
"Được rồi, ngươi ra ngoài đi, để cho ta yên tĩnh một lát!" Hắn xua tay bảo Khuê Lang rời đi.
Khuê Lang khẽ gật đầu, khom lưng bái lạy, sau đó đi ra ngoài. Có điều chưa đi được mấy bước thì hắn ta bỗng chần chừ giây lát rồi xoay người nhìn Trác Uyên, ngập ngừng nói: "Trác quản gia, ta có đôi lời không biết có nên nói ra hay không. Xét về lĩnh ngộ Ma đạo, đương nhiên ta kém hơn ngài và Viên lão. Nhưng có một điểm ta rất hiểu rõ. Đó là trước đây lúc tu luyện ta đã chọn Ma đạo chứ không phải Chính đạo vì không muốn bị nhiều quy tắc của Chính đạo trói buộc. Ta không biết bây giờ ngài nghĩ thế nào, nhưng ta cảm thấy ngài đang tự trói buộc bản thân. Cần gì phải vậy? Ta là người từng trải, chuyện tình cảm ấy mà, thật sự là không cần nghĩ quá nhiều!"
Khuê Lang ngượng ngùng gãi đầu, lắp bắp nói: "Ta nào bì kịp trí tuệ của Trác quản gia, chẳng qua... ta là người từng trải mà, ha ha ha..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất